Trương Vân Nguyệt đối với thân phận to lớn khác biệt của hai người cảm thấy vô cùng nghi ngờ, dựa theo tình huống nử Từ gia có thể làm An vương phi mà nói, Từ gia chắc chắn sẽ không quá thấp, nhưng bây giờ nhị nữ của Từ gia hai nữ lại thành Sung Nghi của Hoàng đế, điều này thế nào kỳ quái như vậy.
Dĩ nhiên trong lòng Trương Vân Nguyệt nghi ngờ, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, coi như nàng có hỏi thì cũng không có người trả lời nàng.
Lệ sung nghi, Trương Vân Nguyệt thật lòng cảm thấy rất quỷ dị.
Trước không nói Lệ sung nghi là cô gái giáo dục không phù hợp với mọi người, đã nói các cô gái ở cái niên đại này, trừ những cô gái ở nơi trăng gió, chỉ sợ không ai sẽ nói ra những lời kia.
Nhưng Lệ sung nghi nói rồi, hơn nữa bộ dạng hoàng hậu hình như lại lơ là bình thường, chẳng lẽ Lệ sung nghi trong ngày thường thường nói những loại lời này sao, vì ý tưởng của mình cả kinh nói, Trương Vân Nguyệt cúi đầu che giấu khiếp sợ của mình, chỉ chờ chuyện nơi đây giải quyết.
Đồng thời trong lòng Trương Vân Nguyệt rất sốt ruột, nàng thật muốn đi trở về, An vương phi dùng lời nói gạt mình, không để cho mình trở về quá sớm, Trương Vân Nguyệt cũng có chút hoài nghi, hôm nay An vương phi tới bái phỏng có phải hay không có mục đích gì, hơn nữa còn là hướng về phía bảo bảo.
Còn nữa, vốn là Trương Vân Nguyệt không phải là không có hoài nghi tới Lệ sung nghi có hay không cùng An vương phi phối hợp lại, dù sao An vương phi coi như dùng lời nói gạt mình, cũng không có biện pháp bảo đảm mình nhất định sẽ không đi trước, dù sao chỉ cần lý do của mình đầy đủ, An vương phi cũng là không thể ngăn cản của mình.
Nhưng ánh mắt Lệ sung nghi để lộ ra hận ý rất rõ ràng, hận ý sâu đậm như vậy không phải ngụy trang có thể ngụy trang ra ngoài, Trương Vân Nguyệt vô cùng rõ ràng Lệ sung nghi đối với An vương phi muội muội này là thật rất hận .
Bất quá Trương Vân Nguyệt lên trước mắt nhìn hai nữ tử Từ gia, Trương Vân Nguyệt cảm thấy Từ gia nuôi dạy thật rất đáng được hoài nghi, không nói An vương phi ban đầu là như thế nào đối đãi Từ gia đại tiểu thư, đã nói hiện tại Lệ sung nghi này lại đem chuyện lúc ban đầu nói ra ngoài, cái này làm cho người ta không thể không cảm thán một câu, Lệ sung nghi xách không rõ a.
Ngươi nói, ngươi coi như phẫn hận An vương phi thế nào cũng không quan hệ là có một chút, các ngươi đều là con gái cùng một nhà ra, trong nhà không phải đóng cửa bảo nhau hay sao, những lời này nhất định phải nhớ kĩ.
Nhưng bây giờ Lệ sung nghi hoàn toàn không có để ý cái này, chỉ muốn làm thế nào khiến trong lòng An vương phi không thoải mái. Nữ nhân như vậy ở hậu cung có thể sống tốt, chỉ là nguyên nhân bởi vì Lệ sung nghi quá hận An vương phi rồi, nghe lời kia hình như ban đầu Từ gia đại tiểu thư đối với muội muội rất tốt, Lệ sung nghi ban đầu ở trong nhà chỉ sợ cùng đại tiểu thư quan hệ rất tốt.
"Nhị tỷ ngươi đừng nói, ban đầu chuyện kia không phải là của ta làm, ta căn bản cũng không có hại tỷ tỷ. Nhị tỷ có còn nhớ, hiện tại ta là An vương phi, Nhị tỷ về sau nói chuyện chú ý một chút, đừng làm cho người chê cười." An vương phi lạnh lùng nói, nhìn chòng chọc Trương Vân Nguyệt một cái, mắt hận ý lạnh khiến Trương Vân Nguyệt, nữ thanh niên dưới cờ đỏ bị dọa cho lông măng đều dựng lên.
Chỉ là cuộc sống hai năm trong hậu cung khiến Trương Vân Nguyệt có học được, không biến sắc cũng là học được mười phần mười, cho nên trong lòng kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng Bất Động Như Sơn.
"A, ngươi còn sợ người chê cười, ban đầu chuyện này đã truyền khắp cả Kính Thành." Lệ sung nghi cười lạnh một tiếng, nhưng không có nói ra cái gì quá khích, hiển nhiên An vương phi đã nổi lên một chút tác dụng rồi.
"Hoàng hậu nương nương, cận thân ra ngoài cũng không dặn lại, cận thân đi về trước." Trương Vân Nguyệt đứng lên nói.
"Ừ. Trở về." Hoàng hậu cũng không có nói cái gì nữa, Lệ sung nghi đối với An vương phi hận, có thể nói cả Kính Thành cũng không có người không biết, ban đầu chuyện tình Từ gia huyên náo rất lớn, Từ gia thiếu chút nữa cùng An vương phi cắt đứt quan hệ, mặc dù sau lại không đoạn tuyệt, nhưng cũng cùng cắt đứt không sai biệt lắm. An vương phi về nhà mẹ đẻ cho tới bây giờ không vào được cửa, thậm chí ở trên đường lúc gặp phải phu nhân Từ gia, còn có thể bị phu nhân Từ gia không nhìn.
Thậm chí còn có người đã từng thấy qua An vương phi bị phu nhân Từ gia ngăn lại giữa đường hung ác mắng một trận, các loại lời khó nghe đó là liều mạng hướng trên người An vương phi mắng.
Mà Lệ sung nghi cũng thay đổi, nghe nói trước khi Lệ sung nghi vào cung, chỉ cần gặp An vương phi, đây tuyệt đối là một tai nạn, lúc Lệ sung nghi gặp phải An vương phi, luôn là hoàn toàn không để ý bản thân là một cô gái dè dặt, cũng có lúc phát sinh việc ra tay quá nặng..
Hoàng hậu thấy Trương Vân Nguyệt sau khi rời đi, An vương phi cũng tức giận rời đi, mà Lệ sung nghi lại lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng An vương phi, nếu không phải biết các nàng là tỷ muội, hoàng hậu cơ hồ cho là kể thù diệt môn của nàng ta.
"Lệ sung nghi cũng trở về đi. Thuận tiện ở trong sân tự kiểm điểm chuyện ngày hôm nay, sao chép nữ giới 20 lần." Ya tứ Hoàng hậu rất rõ ràng, Lệ sung nghi đức hạnh không tu, cần hướng nữ giới.
Lệ sung nghi không có tức giận cũng không có những phản ứng gì khác, xoay người rời đi, chỉ là chuyện lần này rốt cuộc là không có truyền đi, vô luận là An vương còn là An vương phi cũng không có hành động.
Trở lại vườn Thúy Trúc, Trương Vân Nguyệt đi trước thấy con trai bảo bối của mình, đến thấy con trai bảo bối đi theo lão tiên sinh học rất nghiêm túc, nhẹ nhàng thở ra, chỉ là Trương Vân Nguyệt không có vì vậy mà yên tâm, ngược lại xoay người sai Cúc Hoa đi mời Đặng thái y.
"Nương nương có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi." Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt vội vã trở lại, ngay lập tức đi xem Điện hạ không nói, xong rồi còn trực tiếp sai Cúc Hoa mời thái y, trong lòng không khỏi nhắc tới, đồng thời cũng nghi hoặc, nàng một người đi theo phục dịch, cũng không thấy có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
"Ta mới vừa ở đây. . . . . ." Trương Vân Nguyệt đem chuyện đã xảy ra ở Tê Phượng nói cho ba ma ma biết.
"Các ngươi không cảm thấy hành động của An vương phi này rất kỳ quái sao? Đầu tiên là bày tỏ nhất định muốn gặp bảo bảo, tiếp đó lại vẫn ngăn ta trở lại, thế nào cũng rất quỷ dị, trong lòng ta không an tâm." Trương Vân Nguyệt cau mày nói.
Ba ma ma nghe Trương Vân Nguyệt nói cũng lo lắng, họ mặc dù không có thấy cái gì khác thường, nhưng cũng không tỏ vẻ cũng chưa có vấn đề gì, họ cũng không có lúc kiêng dè, cũng có lúc nhìn lầm.
Trương Vân Nguyệt lo lắng chờ Đặng thái y, cũng may lần này xuất cung đến biệt viện, thái y của Thái Y Viện cũng theo mấy người, Đặng thái y cũng bị mang theo.
Triệu Khải Hâm không phải là không có hoài nghi Đặng thái y, nhưng sau lại trải qua ám vệ quan sát Đặng thái y thấy không có vấn đề, Triệu Khải Hâm lúc này mới hoàn toàn yên tâm dùng Đặng thái y.
"Đặng thái y, ngài xem cho bảo bảo." Đặng thái y đi vào, Trương Vân Nguyệt không có để cho hắn hành lễ, tự mình trực tiếp để cho nói.
Trương Vân Nguyệt khẩn trương khiến cho lòng Đặng thái y cả kinh, không phải là Nhị Điện hạ có chuyện gì sao?
Đặng thái y bắt mạch cho bảo bảo, sau cau mày, Nhị Điện hạ rất tốt a, không có việc gì a."Thế nào?"
"Nương nương, Nhị Điện hạ rất tốt." Đặng thái y nghiêm túc nói.
"Đặng thái y, ông hãy nghiêm túc, ta hoài nghi có người xuống ta đối với bảo bảo, rất có thể bây giờ còn chưa có hiện ra, ông cẩn thận lần nữa." Trương Vân Nguyệt lo âu nói, nàng cũng không cảm thấy An vương cùng An vương phi hoàn toàn không có mục đích, cũng không thấy An vương phi đang đùa mình.
Đặng thái y thấy Trương Vân Nguyệt khẩn trương lo âu cũng không phải giả bộ, chỉ có thể theo ý tứ của Trương Vân Nguyệt nghiêm túc bắt mạch một phen, vẫn là không có vấn đề, đang lúc Đặng thái y muốn thu tay lại, cảm giác đột nhiên đến một chút không giống nhau.
Giơ tay lên tiếp tục bắt mạch, phát hiện khác thường này bắt đầu từng điểm từng điểm tăng cường một chút, dĩ nhiên cũng theo lời Trương Vân Nguyệt mới chỉ vừa phát ra
"Đặng thái y, bảo bảo thế nào?” Trương Vân Nguyệt giống Đặng thái y, trong lòng máy động.
"Nương nương, này. . . . . ." Đặng thái y kinh hãi, hắn không có nghĩ đến sinh thời hắn sẽ có kỳ ngộ quỷ dị như vậy.
Nhị hoàng tử bệnh hoàn toàn phát ra là hắn biết chuyện tình hỏng rồi, nhưng cả quá trình phát bệnh, mạch tượng biến hóa hắn lại cảm giác rất rõ ràng, điều này làm cho Đặng thái y nhất thời cảm giác rất kỳ diệu. Hắn rất tin tưởng thế gian tuyệt đối không có mấy người có thể như hắn, có loại cơ hội như vậy.
Thế nhưng có thể phát tác bệnh dịch là toàn bộ quá trình.
"Đặng thái y, ông nói gì đi. Điện hạ thế nào?" Lý Ma Ma thấy Đặng thái y mặt mũi khiếp sợ, cả người cũng giống như tiến vào trong hầm băng, cả người lạnh lẽo.
"Bệnh dịch." Đặng thái y ép buộc mình tỉnh táo lại, hắn biết rõ mới vừa cảm thấy mạch chứng kết luận phải thật tốt, vậy là cả đời ông có duy nhất một thứ kinh nghiệm thần kỳ, gặp bệnh dịch này có một kinh nghiệm rất tốt, trong ngày thường, bệnh dịch xuất hiện, mọi người chỉ có thể thấy bệnh chứng sau khi bệnh dịch xuất hiện, nhưng không biết lúc ban đầu là từ địa phương nào bắt đầu phát tác lên, nhưng là bây giờ ông đã hơi biết một chút, nhưng còn không xác định, ông còn cần trở về thôi diễn một phen.
"Cái gì?" sắc mặt Trương Vân Nguyệt trắng bạch nhìn Đặng thái y, mà có cung nữ nhất gan trực tiếp"oành" một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nhìn cung nữ té xuống đất: "Lôi nàng ta đi xuống, phong tỏa vườn Thúy Trúc, truyền tin tức cho hoàng thượng, nói hoàng thượng đổi một nhà khác, chúng ta đổi viện thì không được rồi, hiện tại chúng ta đi ra ngoài đều có thể ảnh hưởng đến người bên ngoài." Trương Vân Nguyệt rất tỉnh táo, ánh mắt Lý ma ma lấp lánh nhìn Trương Vân Nguyệt.
Lần trước điện hạ rơi vào trong hồ, nàng cũng tỉnh táo như vậy, tỉnh táo làm cho người ta cảm thấy hình như không phải một mẫu thân, mà chỉ là một người xa lạ, nhưng đợi đến Nhị Điện hạ tỉnh, nàng ngất đi mọi người mới biết, nàng không phải không lo lắng, nàng chỉ là quá lo lắng, căn bản cũng không yên tâm ngất đi.
Bên trong vườn Thúy Trúc, cung nữ theo Trương Vân Nguyệt phân phó làm việc, đồng thời đem tất cả vật trang trí bên trong vườn Thúy Trúc cũng lấy ra dùng nước nóng lau qua, coi như những thứ gia cụ kia không thể dùng nước nóng lau, cũng muốn dùng dấm cho lau một lần.
Hoàn hảo là bên trong vườn Thúy Trúc có giếng nước cùng phòng bếp nhỏ của mình, nếu không những chuyện này cũng không có cách nào làm.
Triệu Khải Hâm vốn ở bên trong thư phòng xử lý chính vụ, đối với Triệu Khải Dần đến, Triệu Khải Hâm cũng không có để ở trong lòng, Triệu Khải Hâm đối với Triệu Khải Dần chính là một đứa bé bị làm hư, không biết trời cao đất rộng.
Có thể lại để cho Triệu Khải Hâm không ngờ chính là thủ đoạn lần này của Triệu Khải Dần lại ác độc như vậy, đồng thời cũng rất bí ẩn.
Bệnh dịch a, tại sao lại truyền tiến tới? Còn có Triệu Khải Dần làm sao không bị lây? Triệu Khải Hâm chưa bao giờ cho là chuyện này là thiên tai, từ ám vệ được biết con trai duy nhất khỏe mạnh của mình bị bệnh dịch là lúc Triệu Khải Hâm cũng biết đây là hành động của Triệu Khải Dần.
Dĩ nhiên trong lòng Trương Vân Nguyệt nghi ngờ, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, coi như nàng có hỏi thì cũng không có người trả lời nàng.
Lệ sung nghi, Trương Vân Nguyệt thật lòng cảm thấy rất quỷ dị.
Trước không nói Lệ sung nghi là cô gái giáo dục không phù hợp với mọi người, đã nói các cô gái ở cái niên đại này, trừ những cô gái ở nơi trăng gió, chỉ sợ không ai sẽ nói ra những lời kia.
Nhưng Lệ sung nghi nói rồi, hơn nữa bộ dạng hoàng hậu hình như lại lơ là bình thường, chẳng lẽ Lệ sung nghi trong ngày thường thường nói những loại lời này sao, vì ý tưởng của mình cả kinh nói, Trương Vân Nguyệt cúi đầu che giấu khiếp sợ của mình, chỉ chờ chuyện nơi đây giải quyết.
Đồng thời trong lòng Trương Vân Nguyệt rất sốt ruột, nàng thật muốn đi trở về, An vương phi dùng lời nói gạt mình, không để cho mình trở về quá sớm, Trương Vân Nguyệt cũng có chút hoài nghi, hôm nay An vương phi tới bái phỏng có phải hay không có mục đích gì, hơn nữa còn là hướng về phía bảo bảo.
Còn nữa, vốn là Trương Vân Nguyệt không phải là không có hoài nghi tới Lệ sung nghi có hay không cùng An vương phi phối hợp lại, dù sao An vương phi coi như dùng lời nói gạt mình, cũng không có biện pháp bảo đảm mình nhất định sẽ không đi trước, dù sao chỉ cần lý do của mình đầy đủ, An vương phi cũng là không thể ngăn cản của mình.
Nhưng ánh mắt Lệ sung nghi để lộ ra hận ý rất rõ ràng, hận ý sâu đậm như vậy không phải ngụy trang có thể ngụy trang ra ngoài, Trương Vân Nguyệt vô cùng rõ ràng Lệ sung nghi đối với An vương phi muội muội này là thật rất hận .
Bất quá Trương Vân Nguyệt lên trước mắt nhìn hai nữ tử Từ gia, Trương Vân Nguyệt cảm thấy Từ gia nuôi dạy thật rất đáng được hoài nghi, không nói An vương phi ban đầu là như thế nào đối đãi Từ gia đại tiểu thư, đã nói hiện tại Lệ sung nghi này lại đem chuyện lúc ban đầu nói ra ngoài, cái này làm cho người ta không thể không cảm thán một câu, Lệ sung nghi xách không rõ a.
Ngươi nói, ngươi coi như phẫn hận An vương phi thế nào cũng không quan hệ là có một chút, các ngươi đều là con gái cùng một nhà ra, trong nhà không phải đóng cửa bảo nhau hay sao, những lời này nhất định phải nhớ kĩ.
Nhưng bây giờ Lệ sung nghi hoàn toàn không có để ý cái này, chỉ muốn làm thế nào khiến trong lòng An vương phi không thoải mái. Nữ nhân như vậy ở hậu cung có thể sống tốt, chỉ là nguyên nhân bởi vì Lệ sung nghi quá hận An vương phi rồi, nghe lời kia hình như ban đầu Từ gia đại tiểu thư đối với muội muội rất tốt, Lệ sung nghi ban đầu ở trong nhà chỉ sợ cùng đại tiểu thư quan hệ rất tốt.
"Nhị tỷ ngươi đừng nói, ban đầu chuyện kia không phải là của ta làm, ta căn bản cũng không có hại tỷ tỷ. Nhị tỷ có còn nhớ, hiện tại ta là An vương phi, Nhị tỷ về sau nói chuyện chú ý một chút, đừng làm cho người chê cười." An vương phi lạnh lùng nói, nhìn chòng chọc Trương Vân Nguyệt một cái, mắt hận ý lạnh khiến Trương Vân Nguyệt, nữ thanh niên dưới cờ đỏ bị dọa cho lông măng đều dựng lên.
Chỉ là cuộc sống hai năm trong hậu cung khiến Trương Vân Nguyệt có học được, không biến sắc cũng là học được mười phần mười, cho nên trong lòng kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng Bất Động Như Sơn.
"A, ngươi còn sợ người chê cười, ban đầu chuyện này đã truyền khắp cả Kính Thành." Lệ sung nghi cười lạnh một tiếng, nhưng không có nói ra cái gì quá khích, hiển nhiên An vương phi đã nổi lên một chút tác dụng rồi.
"Hoàng hậu nương nương, cận thân ra ngoài cũng không dặn lại, cận thân đi về trước." Trương Vân Nguyệt đứng lên nói.
"Ừ. Trở về." Hoàng hậu cũng không có nói cái gì nữa, Lệ sung nghi đối với An vương phi hận, có thể nói cả Kính Thành cũng không có người không biết, ban đầu chuyện tình Từ gia huyên náo rất lớn, Từ gia thiếu chút nữa cùng An vương phi cắt đứt quan hệ, mặc dù sau lại không đoạn tuyệt, nhưng cũng cùng cắt đứt không sai biệt lắm. An vương phi về nhà mẹ đẻ cho tới bây giờ không vào được cửa, thậm chí ở trên đường lúc gặp phải phu nhân Từ gia, còn có thể bị phu nhân Từ gia không nhìn.
Thậm chí còn có người đã từng thấy qua An vương phi bị phu nhân Từ gia ngăn lại giữa đường hung ác mắng một trận, các loại lời khó nghe đó là liều mạng hướng trên người An vương phi mắng.
Mà Lệ sung nghi cũng thay đổi, nghe nói trước khi Lệ sung nghi vào cung, chỉ cần gặp An vương phi, đây tuyệt đối là một tai nạn, lúc Lệ sung nghi gặp phải An vương phi, luôn là hoàn toàn không để ý bản thân là một cô gái dè dặt, cũng có lúc phát sinh việc ra tay quá nặng..
Hoàng hậu thấy Trương Vân Nguyệt sau khi rời đi, An vương phi cũng tức giận rời đi, mà Lệ sung nghi lại lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng An vương phi, nếu không phải biết các nàng là tỷ muội, hoàng hậu cơ hồ cho là kể thù diệt môn của nàng ta.
"Lệ sung nghi cũng trở về đi. Thuận tiện ở trong sân tự kiểm điểm chuyện ngày hôm nay, sao chép nữ giới 20 lần." Ya tứ Hoàng hậu rất rõ ràng, Lệ sung nghi đức hạnh không tu, cần hướng nữ giới.
Lệ sung nghi không có tức giận cũng không có những phản ứng gì khác, xoay người rời đi, chỉ là chuyện lần này rốt cuộc là không có truyền đi, vô luận là An vương còn là An vương phi cũng không có hành động.
Trở lại vườn Thúy Trúc, Trương Vân Nguyệt đi trước thấy con trai bảo bối của mình, đến thấy con trai bảo bối đi theo lão tiên sinh học rất nghiêm túc, nhẹ nhàng thở ra, chỉ là Trương Vân Nguyệt không có vì vậy mà yên tâm, ngược lại xoay người sai Cúc Hoa đi mời Đặng thái y.
"Nương nương có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi." Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt vội vã trở lại, ngay lập tức đi xem Điện hạ không nói, xong rồi còn trực tiếp sai Cúc Hoa mời thái y, trong lòng không khỏi nhắc tới, đồng thời cũng nghi hoặc, nàng một người đi theo phục dịch, cũng không thấy có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
"Ta mới vừa ở đây. . . . . ." Trương Vân Nguyệt đem chuyện đã xảy ra ở Tê Phượng nói cho ba ma ma biết.
"Các ngươi không cảm thấy hành động của An vương phi này rất kỳ quái sao? Đầu tiên là bày tỏ nhất định muốn gặp bảo bảo, tiếp đó lại vẫn ngăn ta trở lại, thế nào cũng rất quỷ dị, trong lòng ta không an tâm." Trương Vân Nguyệt cau mày nói.
Ba ma ma nghe Trương Vân Nguyệt nói cũng lo lắng, họ mặc dù không có thấy cái gì khác thường, nhưng cũng không tỏ vẻ cũng chưa có vấn đề gì, họ cũng không có lúc kiêng dè, cũng có lúc nhìn lầm.
Trương Vân Nguyệt lo lắng chờ Đặng thái y, cũng may lần này xuất cung đến biệt viện, thái y của Thái Y Viện cũng theo mấy người, Đặng thái y cũng bị mang theo.
Triệu Khải Hâm không phải là không có hoài nghi Đặng thái y, nhưng sau lại trải qua ám vệ quan sát Đặng thái y thấy không có vấn đề, Triệu Khải Hâm lúc này mới hoàn toàn yên tâm dùng Đặng thái y.
"Đặng thái y, ngài xem cho bảo bảo." Đặng thái y đi vào, Trương Vân Nguyệt không có để cho hắn hành lễ, tự mình trực tiếp để cho nói.
Trương Vân Nguyệt khẩn trương khiến cho lòng Đặng thái y cả kinh, không phải là Nhị Điện hạ có chuyện gì sao?
Đặng thái y bắt mạch cho bảo bảo, sau cau mày, Nhị Điện hạ rất tốt a, không có việc gì a."Thế nào?"
"Nương nương, Nhị Điện hạ rất tốt." Đặng thái y nghiêm túc nói.
"Đặng thái y, ông hãy nghiêm túc, ta hoài nghi có người xuống ta đối với bảo bảo, rất có thể bây giờ còn chưa có hiện ra, ông cẩn thận lần nữa." Trương Vân Nguyệt lo âu nói, nàng cũng không cảm thấy An vương cùng An vương phi hoàn toàn không có mục đích, cũng không thấy An vương phi đang đùa mình.
Đặng thái y thấy Trương Vân Nguyệt khẩn trương lo âu cũng không phải giả bộ, chỉ có thể theo ý tứ của Trương Vân Nguyệt nghiêm túc bắt mạch một phen, vẫn là không có vấn đề, đang lúc Đặng thái y muốn thu tay lại, cảm giác đột nhiên đến một chút không giống nhau.
Giơ tay lên tiếp tục bắt mạch, phát hiện khác thường này bắt đầu từng điểm từng điểm tăng cường một chút, dĩ nhiên cũng theo lời Trương Vân Nguyệt mới chỉ vừa phát ra
"Đặng thái y, bảo bảo thế nào?” Trương Vân Nguyệt giống Đặng thái y, trong lòng máy động.
"Nương nương, này. . . . . ." Đặng thái y kinh hãi, hắn không có nghĩ đến sinh thời hắn sẽ có kỳ ngộ quỷ dị như vậy.
Nhị hoàng tử bệnh hoàn toàn phát ra là hắn biết chuyện tình hỏng rồi, nhưng cả quá trình phát bệnh, mạch tượng biến hóa hắn lại cảm giác rất rõ ràng, điều này làm cho Đặng thái y nhất thời cảm giác rất kỳ diệu. Hắn rất tin tưởng thế gian tuyệt đối không có mấy người có thể như hắn, có loại cơ hội như vậy.
Thế nhưng có thể phát tác bệnh dịch là toàn bộ quá trình.
"Đặng thái y, ông nói gì đi. Điện hạ thế nào?" Lý Ma Ma thấy Đặng thái y mặt mũi khiếp sợ, cả người cũng giống như tiến vào trong hầm băng, cả người lạnh lẽo.
"Bệnh dịch." Đặng thái y ép buộc mình tỉnh táo lại, hắn biết rõ mới vừa cảm thấy mạch chứng kết luận phải thật tốt, vậy là cả đời ông có duy nhất một thứ kinh nghiệm thần kỳ, gặp bệnh dịch này có một kinh nghiệm rất tốt, trong ngày thường, bệnh dịch xuất hiện, mọi người chỉ có thể thấy bệnh chứng sau khi bệnh dịch xuất hiện, nhưng không biết lúc ban đầu là từ địa phương nào bắt đầu phát tác lên, nhưng là bây giờ ông đã hơi biết một chút, nhưng còn không xác định, ông còn cần trở về thôi diễn một phen.
"Cái gì?" sắc mặt Trương Vân Nguyệt trắng bạch nhìn Đặng thái y, mà có cung nữ nhất gan trực tiếp"oành" một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nhìn cung nữ té xuống đất: "Lôi nàng ta đi xuống, phong tỏa vườn Thúy Trúc, truyền tin tức cho hoàng thượng, nói hoàng thượng đổi một nhà khác, chúng ta đổi viện thì không được rồi, hiện tại chúng ta đi ra ngoài đều có thể ảnh hưởng đến người bên ngoài." Trương Vân Nguyệt rất tỉnh táo, ánh mắt Lý ma ma lấp lánh nhìn Trương Vân Nguyệt.
Lần trước điện hạ rơi vào trong hồ, nàng cũng tỉnh táo như vậy, tỉnh táo làm cho người ta cảm thấy hình như không phải một mẫu thân, mà chỉ là một người xa lạ, nhưng đợi đến Nhị Điện hạ tỉnh, nàng ngất đi mọi người mới biết, nàng không phải không lo lắng, nàng chỉ là quá lo lắng, căn bản cũng không yên tâm ngất đi.
Bên trong vườn Thúy Trúc, cung nữ theo Trương Vân Nguyệt phân phó làm việc, đồng thời đem tất cả vật trang trí bên trong vườn Thúy Trúc cũng lấy ra dùng nước nóng lau qua, coi như những thứ gia cụ kia không thể dùng nước nóng lau, cũng muốn dùng dấm cho lau một lần.
Hoàn hảo là bên trong vườn Thúy Trúc có giếng nước cùng phòng bếp nhỏ của mình, nếu không những chuyện này cũng không có cách nào làm.
Triệu Khải Hâm vốn ở bên trong thư phòng xử lý chính vụ, đối với Triệu Khải Dần đến, Triệu Khải Hâm cũng không có để ở trong lòng, Triệu Khải Hâm đối với Triệu Khải Dần chính là một đứa bé bị làm hư, không biết trời cao đất rộng.
Có thể lại để cho Triệu Khải Hâm không ngờ chính là thủ đoạn lần này của Triệu Khải Dần lại ác độc như vậy, đồng thời cũng rất bí ẩn.
Bệnh dịch a, tại sao lại truyền tiến tới? Còn có Triệu Khải Dần làm sao không bị lây? Triệu Khải Hâm chưa bao giờ cho là chuyện này là thiên tai, từ ám vệ được biết con trai duy nhất khỏe mạnh của mình bị bệnh dịch là lúc Triệu Khải Hâm cũng biết đây là hành động của Triệu Khải Dần.
/152
|