- Lệnh triệu tập? Triệu tập tất cả vũ lực bên trong lãnh địa?
Khang Tư hỏi.
- Đúng vậy chủ công! Sau khi lệnh triệu tập ban bố, tất cả các thế lực trực thuộc thành Thanh Nguyệt đều phải tập trung tất cả binh lực đến hội hợp tại chủ thành. Hơn nữa trọng yếu nhất chính là sau khi lệnh triệu tập ban bố: lính đánh thuê sẽ bắt đầu chuẩn bị sẳn sàng chờ chủ thuê mời, một khi có việc, vô số lính đánh thuê sẽ lập tức xuất hiện!
Hiện tại sắc mặt Ni Nhĩ có hơi trắng bệch.
Những gia thần khác nghe được những lời này, sắc mặt cũng không dễ nhìn hơn chút nào, nếu không phải bọn hắn cùng tụ chung một chỗ cố giảm thấp thanh âm xuống, sợ rằng đội quân thổ phỉ mới vừa thành lập sẽ lập tức xuống tinh thần mất.
- Chúng ta có thể chiêu mộ lính đánh thuê không?
Khang Tư cau mày hỏi.
Ni Nhĩ lắc đầu:
- Không được! Lính đánh thuê địa phương không chấp nhận chiêu mộ của thế lực đối địch với thế lực ngay tại địa phương.
Khang Tư lần nữa hỏi:
-Nơi đóng quân của lính đánh thuê cách thành Thanh Nguyệt có xa lắm không?
- Phân tán ở bốn phía, có điều gần nhất cũng phải hơn một trăm cây số lộ trình.
Ni Nhĩ sau khi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Khang Tư đột nhiên cười, hắn quay sang hai người kỵ binh nói:
- Các ngươi trở về báo với lão Đao, bảo hắn điều quân đánh chặn tiêu diệt những lực lượng rải rác quay về thành Thanh Nguyệt tập hợp. Có thể dựa theo nhân số đối phương ít nhiều để điều quân, cũng không yêu cầu toàn bộ tiêu diệt, đội quân nào đã gần tới thành Thanh Nguyệt hắn cũng không cần quản tới, điều kiện tiên quyết là bảo tồn lực lượng của mình. Chờ sau khi tiêu diệt hết những đội quân tăng viện kia thì lập tức phong tỏa hoàn toàn thành Thanh Nguyệt, tuyệt đối không để cho bên trong có bất kỳ người nào rời đi.
Nói đến đây, Khang Tư xuống ngựa sau đó hướng thân vệ ra lệnh:
- Thân vệ xuống ngựa!
Tiếp đó chỉ vào những con chiến mã nói với hai gã kỵ binh:
- Mang theo mấy chục con ngựa này, cộng thêm hơn năm trăm con thu được, các ngươi ít nhất có một nửa số người có thể thay ngựa.
Khang Tư hiện tại có điều hối hận, lúc ban đầu tại sao không mang theo tất cả ngựa dự phòng của lính hầu.
Có điều nếu mỗi người ba con chiến mã, những chiếc hải thuyền này cũng không cách nào chuyên chở thêm được hai ngàn tên bộ binh.
Thân vệ mặc dù cảm thấy đại nhân không có cởi ngựa thoạt nhìn thật không ra thể thống gì, nhưng tình huống khẩn cấp, hơn nữa ở giữa một đám bộ binh mà cỡi ngựa quả thực chính là mục tiêu của cung tên địch, không có ngựa có lẽ có thể bảo đảm an toàn cho đại nhân tốt hơn, cho nên toàn bộ lập tức giao chiến mã ra.
Hai gã kỵ binh kia dĩ nhiên biết chiến thuật của Khang Tư, cũng không khách khí cột xâu dây cương chiến mã lại thành một chuổi, xoay người phóng lên ngựa rời đi.
- Được rồi! Không cần hoang mang! Chỉ cần thành Thanh Nguyệt không có phái người chiêu mộ lính đánh thuê, trước khi bọn lính đánh thuê có cử động chúng ta có thể công hạ thành Thanh Nguyệt. Quay lại chỉ huy đội đi! Thân là sĩ quan thì phải có bộ dáng của sĩ quan chứ!
Khang Tư quay sang nói với bọn gia thần đang lộ sắc mặt cũng không tốt lắm.
- Đúng! Chủ công nói rất đúng! Chỉ cần chúng ta gấp rút mau chóng công hạ thành Thanh Nguyệt, bọn lính đánh thuê kia ngược lại sẽ trở thành trợ lực cho chúng ta đấy. Dù sao cũng không có lối thoát rồi, không bằng liều chết chiến đấu dưới trướng của chủ công!
Ni Nhĩ lộ nét mặt kích động vội vàng nói.
Mặc dù các gia thần cảm thấy Ni Nhĩ quả thực vuốt mông ngựa tương đối nhiều, nhưng cũng ý thức được hiện tại quả đúng như lời Ni Nhĩ nói, nếu đã không có đường lui, vậy còn không bằng liều một phen, nếu như chủ công thắng, mình nhất định có được lãnh địa rồi!
Khang Tư bất kể Do An không tình nguyện, ra lệnh cho hắn chỉ huy bộ binh ở lại tại chỗ đợi đội công thành của Tương Văn, dĩ nhiên thuận tiện trợ giúp những lão thổ phỉ già yếu kia trông coi tù binh, còn Khang Tư liền tự mình suất lĩnh bảy ngàn tên tư binh gia thần, hướng thành Thanh Nguyệt chạy tới.
Chủ thành Thanh Nguyệt hiện đang rất phiền não, hắn đứng trên lầu các đài quan sát dõi mắt nhìn sắc trời mờ nhạt nơi xa, đoạn quay đầu nói với Phí Nhĩ:
- Trời sắp tối rồi! Thế nào tư binh tới ít như vậy? Hơn nữa đều là phụ cận bản thành, chẳng lẽ những tên kia thật sự dám làm trái với lệnh triệu tập của ta? Bọn chúng không sợ mất đi lãnh địa sao?
Còn nữa bên bến tàu có chuyện gì xảy ra vậy? Bảy ngàn binh lính võ trang đầy đủ, còn không có giải quyết được mấy vạn tiện dân kia sao? Tại sao một điểm tin tức cũng không có truyền trở lại? Chẳng lẽ bọn họ đều đầu phục tên nghịch tử kia à?
Vốn là Phí Nhĩ đã bị rơi xuống đối xử lạnh nhạt, nhưng hiện tại bởi vì Thành chủ Thanh Nguyệt mù tịt không hiểu rõ tình thế, với lại có chút hối hận không đồng ý với hắn chiêu mộ lính đánh thuê, cho nên lần nữa xem Phí Nhĩ là kẻ tâm phúc.
Phí Nhĩ biết mình lần nữa đạt được tín nhiệm, hắn cực kỳ cẩn thận lựa lời nói:
- Chủ công! Có lẽ những binh lính kia bởi vì đuổi giết dư nghiệt còn sót lại mà trì hoãn thời gian chăng. Tin tưởng chủ công ngài cũng biết, bọn lính đã lâu lắm rồi không có phát tiết ra đấy.
Thành chủ đưa ra nhiều vấn đề như vậy, Phí Nhĩ chỉ trả lời một đáp án dễ dàng đoán ra kết quả nhất, những thứ khác hắn làm như không có nghe thấy.
Thành chủ trợn mắt nhìn Phí Nhĩ một cái, trong lòng cười lạnh: "Đồ chết tiệt này vẫn còn ghi hận trong lòng đây! Thật tưởng ta là ngu ngốc à? Những tên thổ hào bên ngoài kia cùng đám gia thần nhất định là đang chờ xem thế nào, bởi vì bọn chúng không biết kế tiếp rốt cuộc ai sẽ thắng, định chờ tình thế rõ ràng sau đó mới bắt đầu chạy tới đây."
"Mẹ kiếp! Nghịch tử kia bình thường thoạt nhìn chỉ là một bộ dáng phá gia chi tử, làm sao lại có tâm cơ lớn như thế? Tuyệt nhất chính là gióng trống khua chiêng mà đến, khiến cho tất cả mọi người đều biết thành Thanh Nguyệt phát sinh nội loạn, nếu không phải như vậy chỉ đơn giản chiến đấu tiêu diệt tiện dân, những tên thổ hào kia thế nào phản ứng chậm trễ như vậy? Đã sớm chạy tới trước mặt ta cúi đầu vẫy đuôi thỉnh cầu nhiệm vụ rồi!"
Cũng không trách thành chủ Thanh Nguyệt mãi cho đến bây giờ cũng cho là nghịch tử của mình tạo phản, bởi vì hắn hoàn toàn không cách nào tin rằng Thiếu chủ Thanh Nguyệt chỉ huy hai mươi chiếc chiến hạm, mà có khả năng ngay cả kẻ đưa tin cũng không trốn ra được. Đúng là tận thế rồi!
Nhưng thật ra nói tới cũng đúng, những chiến thuyền đó chẳng những tốc độ nhanh, hơn nữa có thể công kích từ xa, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát, ai có thể nghĩ Thiếu chủ Thanh Nguyệt lại ra lệnh tất cả chiến thuyền cặp sát đối phương, hơn nữa còn chạy lên thuyền của người ta chịu chết? Cũng bởi vì chuyện tình cờ không giải thích được như vậy, thành Thanh Nguyệt cho đến nay vẫn không biết địch nhân chân chính là ai.
Thành chủ Thanh Nguyệt hiện tại cũng rất không yên lòng đám gia thần của mình, bởi vì đám người này nếu đầu nhập vào nghịch tử của hắn, căn bản cũng không cần phân vân suy nghĩ, trong lòng cũng sẽ không có gì phàn nàn.
Hắn lần nữa nhìn sắc trời, lại nhìn tới doanh trại kỵ binh đóng quân dưới chân thành, vẫn còn trống rỗng như vậy.
Nhịn không được mặt hắn liền biến sắc thầm nghĩ: "Chết tiệt! Không phải đội kỵ binh cũng bị nghịch tử kia mua chuộc rồi chứ?"
Nghĩ tới khả năng này, Thành chủ thành Thanh Nguyệt trong lòng rùng mình ớn lạnh, hắn quay đầu quát:
- Người đâu! Lập tức đi báo cho tất cả đoàn lính đánh thuê cho ta! Nói ta muốn mời bọn họ tham gia nhiệm vụ thanh trừng quân phản bội thành Thanh Nguyệt!
Phí Nhĩ thất kinh cùng một lúc muốn mời tất cả lính đánh thuê tham chiến? Không cần nhiều như vậy chứ? Cũng không phải là khắp nơi đều làm phản. Năm sáu đoàn lính đánh thuê này hợp lại có tới mười mấy vạn người đấy! Mỗi một binh lính xuất động chi phí phải mười kim tệ, lại thêm chi phí cho những sĩ quan xuất động, đây chính là khoản tiền kếch xù đấy!
Chẳng qua Phí Nhĩ chỉ nhích mép một chút cũng không có lên tiếng, dù sao hiện tại nếu như mình khuyên can thì lại hoàn toàn trái ngược với đề nghị của mình trước đó không lâu, nhất định sẽ tạo cho chủ công một ấn tượng là kẻ nói một đằng làm một nẻo.
Hơn nữa, mình chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác buôn bán, người chủ công nào cũng cần tới mình đấy! Nếu đã không quan hệ tới ích lợi thiết thực của mình, vậy thì đâu thèm quản tới hắn hay ai làm gia chủ, dù sao đều là người một nhà.
Lính truyền lệnh nhận được mệnh lệnh, lập tức cỡi ngựa phóng ra khỏi cửa thành, Thành chủ thành Thanh Nguyệt chỉ nhìn thấy những tên binh sĩ truyền lệnh này càng chạy càng xa cho đến khi không còn nhìn thấy. Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng: lúc hắn xoay người rời khỏi đài quan sát, những tên lính truyền lệnh này lập tức ngã nhào trên mặt đất, tiếp theo đó là kỵ binh của Khang Tư cười ha hả dắt những con ngựa còn sót lại của thành Thanh Nguyệt đi.
Cung Tá Đôn núp ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn một màn này, cháu của hắn liền nhỏ giọng hỏi:
- Tam thúc! Chúng ta bây giờ cứ đứng ngoài vòng sao?
- Còn dùng được chỗ nào nữa mà hỏi? Trước kia là bởi vì thành Thanh Nguyệt thế lực lớn, hơn nữa gia tộc có thể nhận ngay được đất phong, còn năm trưởng lão cũng có thể nhận được một ngàn thạch đất đai. Mà lúc ấy ta nhận thấy chủ công kia lại không cách nào cho ta những thứ này, cho dù có thể cho thì cũng không biết đến lúc nào mới có thể thực hiện. Gia tộc của chúng ta chờ đợi không được nữa rồi, vì thế ta mới đứng về phía thành Thanh Nguyệt.
Cung Tá Đôn nói đến đây, cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng không nghĩ tới người chủ công này không ngờ cường hãn như thế, không ngờ thoáng một cái đã đánh tới dưới chân thành Thanh Nguyệt. Hơn nữa nhìn tình thế rất có thể chủ công giành phần thắng. Nếu chủ công nhà mình trở thành người thống trị mới của vùng đất này, như vậy gia thần ta dĩ nhiên phải theo đuổi rồi.
Cung Tá Đôn hiện tại cảm thấy rất hối hận, vốn là mình ban đầu chính là muốn tìm chỗ dựa vững chắc, nếu tìm được rồi vậy thì phải biểu hiện năng lực xuất sắc của thần tử.
Nhưng không nghĩ tới trở về gia tộc lại bị năm trưởng lão thuyết phục bác bỏ kế hoạch của mình, cho rằng Khang Tư mặc dù binh lực hùng mạnh, nhưng thân phận của hắn là quân nhân đế quốc, nói là hắn không cách nào vượt biển nhúng tay vào chuyện của bán đảo Phi Ba, chờ đến lúc hắn đánh hạ được một vùng lãnh địa giao cho mình cũng không biết là đến lúc nào mới có thể có được.
Mà hiện tại gia tộc mình cần phải phát triển, nếu không không cần người khác tới đánh gia tộc mình cũng lâm vào cảnh khốn quẫn tự tan rã rồi. Vì thế hắn không chút do dự chuyển mục tiêu đầu nhập thành Thanh Nguyệt: cái này thật ra là thay đổi mục tiêu mà thôi.
Chỉ có điều bất cứ ai cũng không ngờ tới, rời khỏi lãnh địa Thiếu tá kia chỉ mới thời gian ngắn như vậy, không ngờ Khang Tư đã dẫn quân đánh tới? Hơn nữa cũng không biết chuyện gì xảy ra, thật dễ dàng điều động đại bộ phận binh mã của thành Thanh Nguyệt ra ngoài, đồng thời còn làm cho chủ thành Thanh Nguyệt cho là phát sinh nội loạn, hoàn toàn không nghĩ tới là địch nhân từ bên ngoại xâm lấn, khiến cho thành Thanh Nguyệt không có mời lính đánh thuê tới hỗ trợ.
Hiện tại thành Thanh Nguyệt cho dù muốn mời lính đánh thuê cũng mời không được rồi, mọi con đường truyền tin ra bên ngoài đều bị Khang Tư cho người cắt đứt hoàn toàn.
Cung Tá Binh chớp mắt mấy cái:
- Tam thúc! Khang Tư hắn nhất định sẽ đạt được thắng lợi sao? Phải biết rằng Thành chủ thành Thanh Nguyệt cho dù bị mất tất cả binh lính và tư binh phụ thuộc, hắn cũng còn mười mấy vạn lính đánh thuê đấy. Mà Khang Tư chỉ có mấy ngàn binh sĩ có thể chiến thắng được sao?
Cung Tá Đôn lắc đầu nói:
- Đừng quên quy tắc của lính đánh thuê: "Không có lãnh chủ địa phương tới mời, không được phép gia nhập chiến tranh", đây là điều bảo chứng bọn hắn có thể sinh tồn ở bán đảo Phi Ba.
- Cho dù thành chủ kia lúc ban đầu luyến tiếc kim tiền, không mời lính đánh thuê, nhưng chờ đến khi Khang Tư dẫn quân xuất hiện dưới chân thành, hắn mới phát hiện mình không cách nào dựa vào binh lính trong thành tử thủ được, đến lúc đó hắn nhất định sẽ cho mời lính đánh thuê tới.
Cung Tá Binh nói.
Cung Tá Đôn cười hạ thấp giọng nói:
- Hắn đã chú ý tới điều không bình thường, những tên binh truyền lệnh phái đi mời bị giết sạch, hiện tại lính đánh thuê không nhận được thư mời tuyệt đối sẽ không động binh. Còn nữa, ngươi có phải thấy lính đánh thuê thật sự lợi hại hay không? Mặc dù bọn họ trang bị đầy đủ, hơn nữa nhân số đông đảo, thế nhưng nhân viên của bọn họ phần lớn là bình dân, thậm chí là binh lính của các thế lực lân cận kiêm chức. Hàng năm trú đóng ở tổng bộ đoàn lính đánh thuê chẳng qua là một phần nhân số rất ít. Cho dù bọn họ nhận được thư mời, triệu tập nhân mã cũng phải kéo dài một thời gian ngắn, chờ bọn hắn tập trung chạy tới, sợ rằng vùng đất này đã đổi chủ nhân rồi.
Cung Tá Binh cúi đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cơ hội chiến thắng của Khang Tư rất lớn, nghĩ đến đây, hắn lập tức hưng phấn nói:
- Tam thúc! Nếu như Khang... à! Chủ công hắn trở thành chủ nhân vùng đất này, gia tộc Cung Tá chúng ta chẳng phải lập tức có thể quật khởi hay sao?
Cung Tá Đôn thở dài:
- Nếu như chúng ta không làm cái gì, sợ rằng đến lúc đó cả gia tộc sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Đừng quên ban đầu chủ công phái ta trở về để làm gì, ta chẳng những không có bất kỳ hành động nào, ngược lại còn chuẩn bị làm sao để đầu nhập vào thành Thanh Nguyệt đấy.
Cung Tá Binh lập tức hoang mang hẳn lên, hắn vừa rồi chỉ cao hứng lo sao cho Tam thúc đứng đầu nhóm gia thần của Khang Tư, lại không nghĩ rằng Tam thúc căn bản không có lập được chút công lao gì, thậm chí còn một lần phản bội Khang Tư. Hắn vội vàng nói:
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lập tức giao mật vệ cho chủ công? Hay là cắt đầu Thành chủ thành Thanh Nguyệt dâng cho chủ công?
- Mật vệ phải có tất cả trưởng lão và gia chủ cùng ký tên mới có thể sai sử, mà đám lão già ngoan cố không thấy được chứng cớ xác thật, sẽ không đồng ý thay đổi mục tiêu thần phục, hiện tại đầu óc của bọn họ chỉ chứa đầy ý nghĩ làm thế nào để nhận được tưởng thưởng một ngàn thạch kia. Còn như muốn ám sát Thành chủ thành Thanh Nguyệt? Một thành chủ đâu có dễ dàng giết chết như vậy? Trừ phi xuất động mười mật vệ cũng phải tốn công một thời gian dài nằm vùng mới có cơ hội. Như chúng ta bây giờ mà đi ám sát, sợ rằng còn chưa tới gần đã bị bắn thành con nhím rồi.
Cung Tá Đôn lắc đầu nói.
- Vậy phải làm thế nào?
Cung Tá Binh khẩn trương hỏi.
- Chúng ta hiện tại chỉ có thể vừa liên lạc với chủ công, vừa triệu tập tất cả võ sĩ trong gia tộc nguyện ý phục tòng mệnh lệnh chúng ta, phối hợp với kỵ binh đánh chặn tiêu diệt bọn tư binh trên đường tới thành Thanh Nguyệt, những công lao lớn khác chỉ có thể kiếm vào lúc công thành.
Cung Tá Đôn nói.
- Tam thúc! Biện pháp này hay lắm! Chúng ta còn có thể đưa cái vốn gốc ra, đưa những tên mật vệ dự khuyết còn chưa thành phẩm kia, cho bọn họ lẻn vào núp ở phụ cận cửa thành đợi thời cơ, chờ tới thời điểm chủ công công thành, nhân cơ hội mở cửa đồng thời bắt hoặc giết chết Thành chủ thành Thanh Nguyệt. Như vậy hai công lao lớn nhất này chính là của gia tộc chúng ta rồi!
Cung Tá Binh hưng phấn nói.
- Ừ! Xem ra ngươi bắt đầu học được cách làm thế nào dốc sức phục vụ cho gia tộc rồi đấy. Nhiệm vụ liên lạc với chủ công giao cho ngươi, chuyện dẫn đội ngũ lẻn vào thành ẩn núp để cho ta là được. Hãy nhớ dùng thân phận Thiếu chủ gia tộc Cung Tá bái kiến, phải biểu hiện đúng quy tắc cung kính một chút! Cho dù tương lai ngươi trở thành người chủ gia tộc Cung Tá, chủ công hắn cũng có thể hủy diệt gia tộc của chúng ta bất cứ lúc nào. Chỉ có điều chuyện phái người mở cửa thành tạm thời không nên nói trước với chủ công, dù sao chúng ta không thể bảo đảm chắc chắn sẽ thành công, nói trước sẽ không tốt. Ngươi có thể chờ đúng lúc ta sẽ phát tín hiệu cho ngươi.
Cung Tá Đôn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cung Tá Binh dĩ nhiên biết chuyện này rất trọng yếu, hắn kiên quyết gật đầu.
Nhìn Cung Tá Binh mang theo mấy tên hộ vệ rời đi, Cung Tá Đôn chuyển ánh mắt nhìn tường thành Thanh Nguyệt cao vút, khẽ cắn răng dẫn theo đám hộ vệ còn dư lại xoay người đi.
Sắc trời đã tối, bên trong thành đã lên đèn, cảnh vệ trong thành cũng bắt đầu công tác phòng vệ nghiêm ngặt. Chẳng qua tinh lực chủ yếu đều đặt trên phương diện phòng ngừa gian tế, cũng không có đặc biệt chú ý tới phòng thủ thành trì.
Cũng không trách bọn họ lơ là như thế, phải biết rằng ở đầu năm nay không có người nào ngu ngốc đi trên đường ban đêm, bởi vì hệ thống đường xá ở thời đại này bảo đảm buổi tối mà ngươi ra đường không bao lâu sẽ vấp té ngã bán sống bán chết.
Tập kích đêm ư? Dù Tướng lãnh có lợi hại đến mấy đi nữa cũng sẽ không phát ra mệnh lệnh này, bởi vì bộ đội mò mẫm trên đường tối đen như thế, do vì tầm mắt nhìn không rõ rất dễ bị đánh tan biên chế, đồng thời có thể có một số người sẽ thừa cơ hội đào ngũ.
Thảm hại hơn chính là nhất định sẽ có một số người nếu không phải trượt chân té ngã bị thương thì cũng bị người mình giết lầm. Do những tình huống vừa đưa ra, còn chưa tới gần địch nhân binh lực đã giảm đi bảy tám phần rồi.
Còn nếu như đốt đuốc? Vậy thì đâu còn gọi là tập kích đêm, mà rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, chẳng khác nào là mục tiêu cho địch nhân ẩn mình trong bóng tối tha hồ tập bắn. Quả là đưa đầu ra chịu chết.
Cho nên ở thời đại này, song phương tác chiến căn bản không có xuất hiện hành động tập kích đêm, hoàn toàn không thể có cảnh đốt đuốc chiếu sáng để chiến đấu, trừ phi song phương địch ta cùng ở chung trong nội thành, mới có thể có trường hợp chiến đấu đêm.
Hôm đó lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên lầu gác cổng thành Thanh Nguyệt một gã lính canh lười biếng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thấy trời hừng sáng hắn vừa giụi mắt vừa ngáp dài, xong hắn đứng dậy vươn vai uốn mình vận động tay chân một hồi.
Gã lính gác này rõ ràng là lão binh tinh ranh, lão giương mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, xong tiến lại gần một lính canh khác thấp giọng nói:
- Biết không? Không ngờ có hơn phân nửa thổ hào và gia thần không có theo đúng thời hạn chạy tới. Hắc hắc! Nếu không có lời giải thích hợp lý, lãnh địa của bọn họ nhất định sẽ bị thu hồi sạch! A ha! Thật sự mong đợi những tên kia trở thành tiện dân xem sao!
Tên lính gác kia hiển nhiên là lính mới, hắn có chút khẩn trương hỏi:
- Đại ca! Phải sắp có đại chiến hay không? Nếu không chủ công sẽ không ban bố lệnh triệu tập.
Gã lính gác lão binh kia khinh thường nói:
- Nào có đại chiến quái gì đâu! Chỉ là bọn tiện dân làm loạn ở bến cảng bình dân, chủ công đã phái ra bảy ngàn quân đi tiêu diệt bọn chúng rồi, sau lại còn phái thêm toàn bộ kỵ binh: bảy ngàn quân tinh nhuệ, sáu trăm kỵ binh hạng nặng đối phó với bọn tiện dân kia, cho dù bọn chúng có mấy vạn người thì làm thế nào chống lại được chứ?
Tên lính mới suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ái chà! Vậy bọn tiện dân kia có thể liên lạc với tiện dân những địa phương khác cùng nổi loạn hay không? Bằng không chủ công cũng không ban bố lệnh triệu tập mà những thổ hào kia cho tới nay cũng không thèm chạy tới tụ họp.
Gã lính gác lão binh sờ sờ càm:
- Ừ! Có thể đúng! Nếu không đám thổ hào kia sao dám làm trái lệnh triệu tập của chủ công chứ! Có điều sao không có người nào đưa tin tới vậy? Còn nữa ngày hôm qua phái ra nhiều lính truyền lệnh như vậy cũng không có ai trở lại? Không có khả năng bọn chúng ở lại dự tiệc chiêu đãi, để lộ chuyện này ra là nguy tới tính mạng đó.
Cũng khó trách những tên lính gác cổng này suy đoán lung tung, chuyện nghịch tử của Thành chủ thành Thanh Nguyệt nổi loạn chỉ lưu truyền trong tầng lớp cao, dù sao chuyện mất mặt như vậy, trước khi chưa có náo động lớn, các quan cao tầng cũng không hy vọng người phía dưới biết.
Gã lính gác lão binh nói đến đây, thấy vẻ mặt tên lính mới khẩn trương, không khỏi vỗ vỗ vai của hắn cười nói:
- Yên tâm đi! Thành Thanh Nguyệt chúng ta vững như núi, chúng ta ở trong thành cũng không có gì nguy hiểm, ngươi cứ chuyên tâm làm lính canh cho ta là được rồi.
Vừa nói xong, sắc mặt gã lão binh đột nhiên biến đổi hắn giơ tay che mắt nhìn.
Còn tên lính mới thấy như vậy cũng làm theo che mắt nhìn, vừa nhìn thấy nơi chân trời xa xuất hiện những bóng người mờ mờ khi ẩn khi hiện, hắn lập tức hoang mang hỏi:
- Là địch nhân phải không?
Lão binh sau khi thấy cờ xí của đội ngũ tung bay ở xa xa, hắn vỗ đầu tên lính mới một cái cười nói:
- Cái gì địch nhân! Không thấy cờ sao? Là huynh đệ phái đi ngày hôm qua. Có điều bọn chúng từ lúc nào trở nên cần mẫn nhanh nhẹn như vậy? Trời chưa sáng đã lên đường?
Vừa nói vừa báo cáo với cấp trên. Một lính gác cổng nho nhỏ như hắn không có quyền ra lệnh mở cửa thành.
Viên quan cổng thành bị lão binh đánh thức mặc dù rất bực mình, nhưng vẫn vừa lầm bầm chửi vừa leo lên lầu thành, hắn tập trung ánh mắt nhìn đúng là quân ta.
Vừa há miệng định nói cái gì hắn đột nhiên nhớ tới chủ công đặc biệt thông báo: không có lệnh không được tự tiện mở cổng thành. Hắn gãi gãi đầu nhìn về phía lầu chính cao vút, lại nhìn sắc trời mờ sáng, hắn thở dài quay sang gã lính gác lão binh nói:
- Chờ bọn họ tới, nói cho bọn họ biết cần phải bẩm báo với chủ công mới được phép mở cửa. Cứ để cho bọn họ chờ ở ngoài thành.
Vừa nói xong hắn chạy đi nhanh như làn khói.
Gã lính gác lão binh lập tức choáng váng mặt mày:
- Không phải chứ? Để một tiểu binh như mình giữ mấy ngàn người này ở dưới chân thành? Mẹ kiếp! Cũng biết ngươi không dám vì chuyện này quấy rầy giấc ngủ chủ công! Nhưng những câu nói này phải là ngươi viên quan cổng thành nói mới đúng chứ! Sao bắt tiểu binh ta đây nói? Ta thì không sợ bị bọn họ chửi mắng nguyền rủa sao? Thật đúng là quan lớn một cấp ép người quá đáng!
Gã lão binh lầm bầm nói đến này, đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm tên lính mới, làm cho tên lính cảm thấy nhột nhạt cả người sau đó hắn mới lộ bộ mặt tươi cười vỗ vai tên lính mới nói:
- Tiểu đệ! Mới vừa rồi quan trên nói ngươi nghe rồi chứ? Hiện giờ lão ca ta buồn ngủ híp mắt rồi, phải ngủ thêm một chút! Những huynh đệ kia tới kêu cửa thì giao cho ngươi ứng phó.
Vừa nói xong hắn lập tức bịt lỗ tai lủi sang một bên.
Tên lính gác mới cũng choáng váng, thương thay cho hắn nhìn theo gã lão binh kia mới đó đã ngáy khò khò, lại nhìn bọn lính gác bốn phía tất cả đều biến thành con sâu ngủ gật, hắn không thể làm gì khác hơn là chấp nhận một cách bất đắc dĩ.
Xem ra không chỉ là quan lớn hơn một cấp ép người quá đáng, mà binh sĩ lâu năm một chút cũng có thể đè chết tân binh đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tên lính mới không biết làm sao, chỉ đành nhàm chán nhìn đám bộ đội phía xa kia càng ngày càng gần, chợt hắn phát hiện đội quân bạn kia lúc sắp tới gần thành trì, thì dừng lại một chút, tiếp theo mấy người trước sau chạy loạn động, đội ngũ đi theo sau hoảng động một lúc, sau đó bày ra một trận hình chỉnh tề tiếp tục tiến tới.
Nghe tiếng bước chân rào rào kia, quả thật tên lính mới không hiểu vì sao những huynh đệ này trở về thành còn phải làm ra hàng ngũ chỉnh tề như thế.
Mà lúc này gã lão binh đột nhiên tỉnh lại đi tới bên cạnh hắn vừa quan sát vừa cười nói:
- Bọn ngu đần kia tưởng là chủ công sẽ nhìn xem bọn chúng à! Cũng không nghĩ giờ này là giờ nào, ai mà thức dậy sớm xem bọn chúng bày ra tư thế chứ! Ơ kìa! Xem ra thu hoạch không nhỏ đây, mấy chục chiếc xe đầy ắp đây. Ồ! Kỵ binh à? Chẳng lẽ ta đang mơ? Hẳn là vậy rồi, bọn kỵ binh kia thật rất kiêu ngạo, trước giờ khinh thường không thèm phối hợp với đám bộ binh chúng ta.
Tên lính mới nghe vậy nhìn kỹ, quả nhiên đội ngũ phía sau kéo theo mấy chục chiếc xe chất cao, dùng bố buồm che kín cột dây thật chặt vào thùng xe, nhìn bộ dáng kia dường như thu hoạch rất lớn đây! Tên lính mới nhịn không được toát ra thần sắc hâm mộ.
Thấy đội ngũ càng ngày càng gần, gã lão binh vừa nhắc nhở:
- Nhớ đấy! Giao cho ngươi ứng phó.
Vừa lui vào trong.
Tên lính mới lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người la hét như vậy, hắn khẩn trương sửa sang lại quần áo một chút, động tác này khiến bọn lính gác núp một bên nhìn trộm nhịn không được phì cười.
Lúc này gã lính mới đang tập trung chú ý vào đội ngũ phía dưới hoàn toàn không để ý mình bị cười nhạo. Nhìn đội ngũ ngoài thành, hắn phát hiện vốn là các chiếc xe đẩy ở phía sau cùng lại vượt qua đội ngũ từ từ xếp ở hàng đầu. Thấy vậy, tên lính mới cho rằng bọn người kia đang chuẩn bị bày hàng thu được lên trước để khoe khoang lúc vào thành.
Thế nhưng khi đội ngũ tiếp theo đi tới, tên lính mới cảm thấy mình càng ngày càng khẩn trương, đồng thời cũng mơ hồ thấy đội ngũ kia có chút kỳ quái, vì sao vậy chứ? Đúng rồi! Quá yên tĩnh! Nhiều người hành quân như vậy mà trừ tiếng bước chân cùng tiếng vũ khí va chạm nhau hoàn toàn không nghe thanh âm nào khác, hơn nữa cả đội ngũ thật giống như bao trùm một cổ khí thế.
Khí thế gì đây? Ồ! Tại sao ánh mắt bọn họ hung hãn như vậy! Thật cứ giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha mình không bằng!
Tên lính mới đã cảm giác được không ổn, mà gã lão binh cùng bọn lính gác kia lại càng nhạy cảm, khi cảm giác một áp lực đè ép mình, bọn chúng đều nhìn đội quân ngoài thành với ánh mắt nghi hoặc.
Dưới ánh nhìn soi mói của bọn lính gác cổng, mấy chục chiếc xe đẩy đi đầu tiến tới cách cổng thành chừng ba bốn trăm thước thì dừng lại, đám lính đẩy xe, bắt đầu nhanh chóng cởi bỏ dây thừng. Dây thừng vừa mở ra, bố buồm rơi xuống, trên mấy chục chiếc xe đẩy hoặc là hạ xuống mấy chục thùng gỗ có vẻ nặng trịch, hoặc là hạ xuống mấy chục cây gỗ.
Khi nhìn thấy vật thể trong thùng gỗ và cây gỗ từ trên xe hạ xuống lộ ra, gã lão binh lập tức cả kinh hét lên.
- Nỏ công thành!
Theo tiếng thét của hắn tiếng chuông báo động cũng vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng tinh mơ, bên trong thành lập tức huyên náo gà bay chó sủa cả lên.
Đội quân bên ngoài chân thành cũng náo động hẳn lên, hơn mười chiếc nỏ công thành rất nhanh liền căng dây lên cò sẳn sàng, bên cạnh xếp từng đống mũi tên to dài cỡ cánh tay, mà chừng mười cái máy bắn đá cũng đang khẩn trương lắp đặt, từ trong thùng gỗ bên cạnh đổ ra những hòn đá to tròn cỡ đầu người.
Khải Hải chủ quan đội công thành này thì đang chỉnh lên chỉnh xuống góc độ của dụng cụ công thành.
Những binh sĩ khác cũng không có nhàn rỗi: hai ba ngàn tên cung tiến thủ dưới sự yểm trợ của đội binh đao giơ cao thuẫn gỗ, bắt đầu tới gần thành trì; còn đội binh thương thì bảo vệ dụng cụ công thành bắt đầu thong thả đi tới; phía sau còn lại là dân binh hộ vệ Khang Tư. Cùng lúc với tiếng chuông trên lầu thành vang lên, từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng thét gào ầm ĩ.
Bọn lính gác trên lầu thành đúng là bị dọa đến xanh cả mặt, bởi vì bọn họ có thể thấy rõ ràng bóng dáng kỵ binh trong đám bụi đất tung bay mù mịt đó, người có thị lực hơi tốt một chút có thể thấy nơi đó ít nhất có hơn một ngàn kỵ binh! So với kỵ binh bên mình nhiều hơn một nửa, nhưng đúng là kỵ binh của chủ công từ ngày hôm qua sau khi rời khỏi đây vẫn chưa trở về.
Viên quan phụ trách cổng thành cấp vội vã chạy tới:
- Bao nhiêu địch quân? Địch nhân là ai?
Thế nhưng hắn cũng không cần nghe thủ hạ trả lời rồi, bởi vì đúng lúc hắn đi ra những mũi tên dày đặc như mưa vừa lúc bay tới, viên quan từ trong giấc mộng vừa bừng tỉnh này lập tức biến thành con nhím.
Mà mấy tên lính gác lưa thưa kia tất cả đều cơ trí lập tức nép mình sát vào tường thành né tránh được đợt mưa tên công kích. Bọn họ cũng chẳng thèm phản kích, nhiệm vụ phản kích tốt hơn là cứ giao cho huynh đệ phía sau đang không ngừng xông lên đi.
Thành chủ thành Thanh Nguyệt bị tiếng chuông báo động thức tỉnh, hắn khoác vội y phục, lên đứng trên gác lầu quan sát, thần tình lạnh lùng nhìn chằm chằm đội quân ở ngoài thành, miệng lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên, bảy ngàn binh lính của ta bị tên nghịch tử ngươi mua chuộc hết rồi, hơn nữa thủy quân cũng bị ngươi lôi kéo, những thứ nỏ công thành và máy bắn đá kia đều là từ trên chiến thuyền dỡ xuống còn gì.
Nói đến đây, nhìn thấy kỵ binh nơi xa, hắn cười lạnh nói:
- Thật lợi hại! Ngoại trừ sáu trăm kỵ binh của ta, một mình ngươi còn chuẩn bị nhiều kỵ binh như vậy, chỉ sợ cũng do tên Khang Tư kia trợ giúp đây. Hừ hừ! Ta thật là quá khinh thường ngươi: không ngờ ngươi biết lợi dụng kỵ binh tiêu diệt thám tử ta phái ra ngoài cảnh giới, để ta không biết bản thân ngươi ở chỗ nào. Chắc rằng người ta phái đi mời lính đánh thuê cũng bị ngươi chặn lại rồi. Cuối cùng ngươi chọn đúng lúc trời vừa hừng sáng công thành, đánh cho ta trở tay không kịp, suy nghĩ thật chu đáo đó.
Thành chủ thành Thanh Nguyệt cho đến nay luôn nghĩ là con tư sinh của hắn phản nghịch, nhiều lắm là cho rằng Khang Tư trợ giúp đứa con tư sinh kia, hoàn toàn không nghĩ tới Khang Tư là chủ mưu. Hơn nữa hắn còn cho là trận chiến lần này hoàn toàn xảy ra trong lúc nghịch tử của hắn kích động nhất thời.
Lúc thành chủ lẩm bẩm tự nói, nỏ công thành bắt đầu phát uy, mấy chục mũi tên to dài, xuyên qua thân thể bọn binh lính trên lầu thành máu chảy lai láng, mà máy bắn đá vừa lắp đặt xong lập tức nhắm thẳng vào cửa thành bắn đá tới tấp.
Đá nện lên cửa thành, một tràng tiếng "koong! Koong!" vang rền, toàn bộ đá vỡ vụn mà cửa thành vẫn y nguyên như lúc ban đầu.
Trên đài cao gã thành chủ nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Nghịch tử! Nếu ngươi cái gì cũng chuẩn bị thỏa đáng, vì sao không nghĩ tới cửa thành của bố mày được đúc bằng đồng chứ? Hắc hắc! Ngươi cứ từ từ đập đi! Dùng hết đá, ta xem ngươi lấy cái gì đập!
Nói xong hắn cười lạnh mấy tiếng, xoay người bước xuống lầu.
Thấy kết quả công kích cửa thành, cả nhóm người Khang Tư đều choáng váng mặt mày.
Uy Kiệt chỉ ngây ngốc nói:
- Tại sao lại có thanh âm này? Chẳng lẽ cửa thành kia được bọc sắt à? Thật quá xa xỉ!
Khải Hải phát hiện công kích không có hiệu quả, lập tức chạy tới xin ý kiến:
- Chủ công! Cửa thành kia là đúc bằng đồng, bắn đá công kích hoàn toàn vô dụng, hay là chúng ta bắn phá tường thành thì tốt hơn.
- Đồng? Cửa thành đều đúc bằng đồng? Vậy phải cần bao nhiêu cân đồng đây?
Tương Văn kinh ngạc hỏi.
- Đều là đúc bằng đồng, nghe nói hết năm vạn cân đồng thau.
Khải Hải thuận miệng nói, có điều lại phát hiện Tương Văn và Uy Kiệt đều phi thường bất nhã chảy nước dãi ra, hắn bị dọa cho hoảng sợ vội vàng làm như không nhìn thấy, tiếp tục hướng Khang Tư đề nghị:
- Chủ công! Công kích thẳng vào cửa chính thì không được, chúng ta chỉ có thể công kích vào tường thành.
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Được! Phương hướng công kích dụng cụ công thành cứ theo ý ngươi nói, để ta cho đao binh phối hợp với ngươi hấp dẫn chú ý của địch.
Nói đến đây, Khang Tư nói nhỏ mấy câu với thân vệ, gã thân vệ lập tức đi truyền lệnh, còn Khải Hải cũng vội vàng chạy về đơn vị.
Nhận được mệnh lệnh, Ni Nhĩ lập tức ra lệnh cho đội binh đao mang theo thang công thành, còn đội binh thương liền tiếp lấy thuẫn gỗ của đao binh che chắn cho đội binh cung, chỉ có Do An chỉ huy đội dân binh vẫn đảm nhiệm hậu vệ.
Mặc dù Do An nóng lòng muốn tấn công, nhưng hắn cũng hiểu hiện tại là lúc thảm thiết nhất, mình vẫn không thể lãng phí tính mạng của thủ hạ ở nơi này.
Về phần bọn thổ phỉ, bọn họ mặc dù cũng biết rõ giai đoạn đầu công thành thế này là tổn thất nhiều nhất, nhưng vì để tạo dựng lập nghiệp đám đầu mục cũng không thể thương tiếc thủ hạ, chúng trực tiếp ra nghiêm lệnh.
Thế nhưng nghiêm lệnh của đám đầu mục, hiển nhiên chìm nghỉm trước câu nói hữu hiệu của Ni Nhĩ:
- Chủ công nói: người đầu tiên lên lầu thành! Thăng quan một cấp, thưởng lãnh địa hai trăm thạch!
Bách phu trưởng, Thập phu trưởng cùng binh lính lập tức tim đập thình thịch! Hai mắt đỏ bừng gào thét, khí thế hung hãn thấy chết không sờn lòng, tất cả đều phóng vọt tới.
Mà đội cung tiến thủ cùng binh thương ở lại tại chỗ, tất cả đều lộ vẻ mặt hâm mộ nhìn đồng bạn tiến công.
Thấy một màn này, Khang Tư cảm thán một câu:
- Xem ra trên bán đảo Phi Ba, đất đai là phần thưởng mê người nhất.
Mà Tương Văn và Uy Kiệt lúc này mới nuốt nước miếng, sau đó đột nhiên oa một tiếng, dĩ nhiên một tiếng kêu này được bọn họ cố gắng áp chế ở mức thấp nhất.
Khang Tư dĩ nhiên biết bọn họ vì sao la lên, cười nói:
- Không cần kinh ngạc như vậy, các ngươi không phải sớm đã biết bán đảo Phi Ba có nhiều mỏ đồng sao?
- Đại nhân! Biết thì biết, nhưng bây giờ mới thực hiểu rõ mỏ đồng ở bán đảo Phi Ba này quá phong phú như vậy!
Tương Văn kích động nói.
Mà Uy Kiệt cũng hưng phấn nói:
- Oa! Chúng ta bên kia một đồng tệ chỉ chứa có một gam đồng thau, năm vạn cân đồng thau này có thể chế tạo thành... Một cân năm trăm gam, năm vạn cân chính là hai ngàn năm trăm vạn gam, cũng chính là có thể chế tạo hai ngàn năm trăm vạn đồng tiền. Nói cách khác, cửa thành này ở đế quốc có thể đổi thành hai mươi lăm vạn kim tệ đấy! Quả thực chính là dùng kim tệ để chế tạo cửa thành!
- Ha ha! Hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, còn không biết có thể đánh hạ được thành trì này hay không đây.
Khang Tư cười nói, hắn là một trong đám người sau khi nghe được giá trị của kia cửa thành như vậy mà tâm tình vẫn không dậy sóng.
Tiền tài đối với Khang Tư mà nói thật không có lực hấp dẫn chút nào.
Máy bắn đá tấn công cửa thành không có hiệu quả, bên Khang Tư thì kinh ngạc, nhưng bên thành Thanh Nguyệt lại hoan hô ầm ĩ.
Quan chỉ huy trên lầu thành nhân cơ hội cổ vũ tinh thần binh sĩ:
- Ha ha! Cửa thành chúng ta là bằng đồng, bất luận địch nhân dùng đá đập hay dùng cây gỗ đâm vào, khẳng định không cách nào phá mở được cửa thành! Các huynh đệ! Nếu cửa thành không cần lo lắng, vậy thì hãy cho địch nhân một món quà đi! Bọn chúng bằng vào đội quân không tới vạn người, mà muốn công phá tường thành vững chắc có mấy ngàn huynh đệ chúng ta thủ vệ? Hãy cho bọn chúng biết cái gì là nằm mơ giữa ban ngày đi!
- Rõ! Hãy cho bọn chó phản loạn biết sự lợi hại của chúng ta!
Bọn lính lập tức lên tinh thần hét to.
Thế nhưng chẳng qua tinh thần bọn chúng sôi sục một chút mà thôi, ngoại trừ cung tên bọn binh lính thủ thành này căn bản không cách nào chạm tới địch quân, vì đám địch quân kia không ngờ hoàn toàn không tiến gần lại chân thành, ngoại trừ dùng vũ khí công thành, cũng chỉ dùng cung tên bắn tới, thật khiến cho binh lính Thanh Nguyệt buồn bực không biết làm sao.
Thế nhưng tình huống rất nhanh thay đổi, máy bắn đá đổi mục tiêu bắn vào tường thành. Tường thành mặc dù chắc chắn, nhưng so ra độ bền cũng kém cửa bằng đồng, cho nên lập tức bị đập vỡ đá văng khắp nơi, hơn nữa một số đông binh cầm đao địch quân dưới sự yểm trợ của đội binh cung tên, cùng giơ cao mấy cái thang gỗ công thành, chen chúc kéo tới bốn phía tường thành.
Quan chỉ huy quân Thanh Nguyệt vừa nhìn thấy lập tức la lớn:
- Cung tiến thủ tiếp tục công kích, những bộ binh khác chi viện tường thành! Đội trừ bị chuẩn bị bao cát ngăn chặn lỗ hổng cho ta!
Vốn bọn lính đang buồn bực lập tức công việc lu bù hẳn lên, binh lính ở trên tường thành còn có thể hưng phấn dùng đá tảng, cung tên, dầu sôi, trường thương để ngăn chặn những cái thang đầy binh sĩ cầm đao đang leo lên thật nhanh. Nhưng đội binh lính đảm nhiệm trừ bị phía dưới thì có chút không cam lòng, chẳng những phải bỏ binh khí xuống, còn phải dốc sức khuân vác bao cát, thật là khó chịu.
Bởi vì bọn binh sĩ cầm đao vì tưởng thưởng lãnh địa hai trăm thạch, cơ hồ là tản ra bốn phía ào tới, nơi này một đám, nơi kia một đám bung ra khắp bốn bề dựng thang leo lên thành công kích. Hơn nữa mấy ngàn cung thủ và nỏ công thành kềm chặt cung tiến thủ của thành Thanh Nguyệt, còn máy bắn đá thì thu hút một đám đông khuân vác bao cát. Binh lực trên lầu thành thành Thanh Nguyệt lập tức khẩn trương hẳn lên, quan chỉ huy rất nhanh điều động tất cả đội trừ bị vào việc.
Tại phía trong sau cửa thành chỉ có lưa thưa nhân mã một tiểu đội bảo vệ, cửa thành này không cách nào từ ngoài công phá vào, vì thế quân Thanh Nguyệt tại đây tâm thần ổn định đồng thời cũng làm cho quân Thanh Nguyệt lơ là không chú ý lắm.
Dù sao hiện tại địch quân cũng trực tiếp tấn công lên tường thành. Hơn nữa ổ khóa trên cửa thành nếu không có chìa khóa mở cơ quan, cho dù bên trong cũng không cách nào mở ra, mà chìa khóa lại ở trên người chủ công. Tóm lại cực kỳ an toàn! Cho nên sau khi đội trừ bị rời đi, hiện tại ở phía sau cửa thành này chỉ có một tiểu đội mười người thủ vệ thật ít đáng thương.
Tối hôm qua Cung Tá Đôn đã lẻn vào bên trong thành, thấy một màn này trong lòng hắn mừng như điên. Hắn phất tay ra hiệu, mấy chục người mặc áo đen bó sát người, thân hình nhỏ gầy, bao đầu bịt mặt, động tác nhanh nhẹn cả đám lập tức vọt theo Cung Tá Đôn đánh về phía cửa thành.
Đúng vào lúc Cung Tá Đôn hành động, bên kia cũng lao ra chừng mười thân ảnh, chẳng qua là những người này y phục rất hỗn tạp, có trang phục của gia tộc quyền thế, cũng có trang phục người hầu.
Thấy những thân ảnh này đột nhiên xuất hiện, Cung Tá Đôn giật mình căng thẳng trong lòng, vừa định hạ lệnh giết chết, một gã trong đám kia đã cao giọng la lên:
- Cung Tá đại nhân! Công lao phá thành này đúng là của chúng ta! Chúng ta đã ẩn núp mấy ngày nay rồi!
Khang Tư hỏi.
- Đúng vậy chủ công! Sau khi lệnh triệu tập ban bố, tất cả các thế lực trực thuộc thành Thanh Nguyệt đều phải tập trung tất cả binh lực đến hội hợp tại chủ thành. Hơn nữa trọng yếu nhất chính là sau khi lệnh triệu tập ban bố: lính đánh thuê sẽ bắt đầu chuẩn bị sẳn sàng chờ chủ thuê mời, một khi có việc, vô số lính đánh thuê sẽ lập tức xuất hiện!
Hiện tại sắc mặt Ni Nhĩ có hơi trắng bệch.
Những gia thần khác nghe được những lời này, sắc mặt cũng không dễ nhìn hơn chút nào, nếu không phải bọn hắn cùng tụ chung một chỗ cố giảm thấp thanh âm xuống, sợ rằng đội quân thổ phỉ mới vừa thành lập sẽ lập tức xuống tinh thần mất.
- Chúng ta có thể chiêu mộ lính đánh thuê không?
Khang Tư cau mày hỏi.
Ni Nhĩ lắc đầu:
- Không được! Lính đánh thuê địa phương không chấp nhận chiêu mộ của thế lực đối địch với thế lực ngay tại địa phương.
Khang Tư lần nữa hỏi:
-Nơi đóng quân của lính đánh thuê cách thành Thanh Nguyệt có xa lắm không?
- Phân tán ở bốn phía, có điều gần nhất cũng phải hơn một trăm cây số lộ trình.
Ni Nhĩ sau khi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Khang Tư đột nhiên cười, hắn quay sang hai người kỵ binh nói:
- Các ngươi trở về báo với lão Đao, bảo hắn điều quân đánh chặn tiêu diệt những lực lượng rải rác quay về thành Thanh Nguyệt tập hợp. Có thể dựa theo nhân số đối phương ít nhiều để điều quân, cũng không yêu cầu toàn bộ tiêu diệt, đội quân nào đã gần tới thành Thanh Nguyệt hắn cũng không cần quản tới, điều kiện tiên quyết là bảo tồn lực lượng của mình. Chờ sau khi tiêu diệt hết những đội quân tăng viện kia thì lập tức phong tỏa hoàn toàn thành Thanh Nguyệt, tuyệt đối không để cho bên trong có bất kỳ người nào rời đi.
Nói đến đây, Khang Tư xuống ngựa sau đó hướng thân vệ ra lệnh:
- Thân vệ xuống ngựa!
Tiếp đó chỉ vào những con chiến mã nói với hai gã kỵ binh:
- Mang theo mấy chục con ngựa này, cộng thêm hơn năm trăm con thu được, các ngươi ít nhất có một nửa số người có thể thay ngựa.
Khang Tư hiện tại có điều hối hận, lúc ban đầu tại sao không mang theo tất cả ngựa dự phòng của lính hầu.
Có điều nếu mỗi người ba con chiến mã, những chiếc hải thuyền này cũng không cách nào chuyên chở thêm được hai ngàn tên bộ binh.
Thân vệ mặc dù cảm thấy đại nhân không có cởi ngựa thoạt nhìn thật không ra thể thống gì, nhưng tình huống khẩn cấp, hơn nữa ở giữa một đám bộ binh mà cỡi ngựa quả thực chính là mục tiêu của cung tên địch, không có ngựa có lẽ có thể bảo đảm an toàn cho đại nhân tốt hơn, cho nên toàn bộ lập tức giao chiến mã ra.
Hai gã kỵ binh kia dĩ nhiên biết chiến thuật của Khang Tư, cũng không khách khí cột xâu dây cương chiến mã lại thành một chuổi, xoay người phóng lên ngựa rời đi.
- Được rồi! Không cần hoang mang! Chỉ cần thành Thanh Nguyệt không có phái người chiêu mộ lính đánh thuê, trước khi bọn lính đánh thuê có cử động chúng ta có thể công hạ thành Thanh Nguyệt. Quay lại chỉ huy đội đi! Thân là sĩ quan thì phải có bộ dáng của sĩ quan chứ!
Khang Tư quay sang nói với bọn gia thần đang lộ sắc mặt cũng không tốt lắm.
- Đúng! Chủ công nói rất đúng! Chỉ cần chúng ta gấp rút mau chóng công hạ thành Thanh Nguyệt, bọn lính đánh thuê kia ngược lại sẽ trở thành trợ lực cho chúng ta đấy. Dù sao cũng không có lối thoát rồi, không bằng liều chết chiến đấu dưới trướng của chủ công!
Ni Nhĩ lộ nét mặt kích động vội vàng nói.
Mặc dù các gia thần cảm thấy Ni Nhĩ quả thực vuốt mông ngựa tương đối nhiều, nhưng cũng ý thức được hiện tại quả đúng như lời Ni Nhĩ nói, nếu đã không có đường lui, vậy còn không bằng liều một phen, nếu như chủ công thắng, mình nhất định có được lãnh địa rồi!
Khang Tư bất kể Do An không tình nguyện, ra lệnh cho hắn chỉ huy bộ binh ở lại tại chỗ đợi đội công thành của Tương Văn, dĩ nhiên thuận tiện trợ giúp những lão thổ phỉ già yếu kia trông coi tù binh, còn Khang Tư liền tự mình suất lĩnh bảy ngàn tên tư binh gia thần, hướng thành Thanh Nguyệt chạy tới.
Chủ thành Thanh Nguyệt hiện đang rất phiền não, hắn đứng trên lầu các đài quan sát dõi mắt nhìn sắc trời mờ nhạt nơi xa, đoạn quay đầu nói với Phí Nhĩ:
- Trời sắp tối rồi! Thế nào tư binh tới ít như vậy? Hơn nữa đều là phụ cận bản thành, chẳng lẽ những tên kia thật sự dám làm trái với lệnh triệu tập của ta? Bọn chúng không sợ mất đi lãnh địa sao?
Còn nữa bên bến tàu có chuyện gì xảy ra vậy? Bảy ngàn binh lính võ trang đầy đủ, còn không có giải quyết được mấy vạn tiện dân kia sao? Tại sao một điểm tin tức cũng không có truyền trở lại? Chẳng lẽ bọn họ đều đầu phục tên nghịch tử kia à?
Vốn là Phí Nhĩ đã bị rơi xuống đối xử lạnh nhạt, nhưng hiện tại bởi vì Thành chủ Thanh Nguyệt mù tịt không hiểu rõ tình thế, với lại có chút hối hận không đồng ý với hắn chiêu mộ lính đánh thuê, cho nên lần nữa xem Phí Nhĩ là kẻ tâm phúc.
Phí Nhĩ biết mình lần nữa đạt được tín nhiệm, hắn cực kỳ cẩn thận lựa lời nói:
- Chủ công! Có lẽ những binh lính kia bởi vì đuổi giết dư nghiệt còn sót lại mà trì hoãn thời gian chăng. Tin tưởng chủ công ngài cũng biết, bọn lính đã lâu lắm rồi không có phát tiết ra đấy.
Thành chủ đưa ra nhiều vấn đề như vậy, Phí Nhĩ chỉ trả lời một đáp án dễ dàng đoán ra kết quả nhất, những thứ khác hắn làm như không có nghe thấy.
Thành chủ trợn mắt nhìn Phí Nhĩ một cái, trong lòng cười lạnh: "Đồ chết tiệt này vẫn còn ghi hận trong lòng đây! Thật tưởng ta là ngu ngốc à? Những tên thổ hào bên ngoài kia cùng đám gia thần nhất định là đang chờ xem thế nào, bởi vì bọn chúng không biết kế tiếp rốt cuộc ai sẽ thắng, định chờ tình thế rõ ràng sau đó mới bắt đầu chạy tới đây."
"Mẹ kiếp! Nghịch tử kia bình thường thoạt nhìn chỉ là một bộ dáng phá gia chi tử, làm sao lại có tâm cơ lớn như thế? Tuyệt nhất chính là gióng trống khua chiêng mà đến, khiến cho tất cả mọi người đều biết thành Thanh Nguyệt phát sinh nội loạn, nếu không phải như vậy chỉ đơn giản chiến đấu tiêu diệt tiện dân, những tên thổ hào kia thế nào phản ứng chậm trễ như vậy? Đã sớm chạy tới trước mặt ta cúi đầu vẫy đuôi thỉnh cầu nhiệm vụ rồi!"
Cũng không trách thành chủ Thanh Nguyệt mãi cho đến bây giờ cũng cho là nghịch tử của mình tạo phản, bởi vì hắn hoàn toàn không cách nào tin rằng Thiếu chủ Thanh Nguyệt chỉ huy hai mươi chiếc chiến hạm, mà có khả năng ngay cả kẻ đưa tin cũng không trốn ra được. Đúng là tận thế rồi!
Nhưng thật ra nói tới cũng đúng, những chiến thuyền đó chẳng những tốc độ nhanh, hơn nữa có thể công kích từ xa, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát, ai có thể nghĩ Thiếu chủ Thanh Nguyệt lại ra lệnh tất cả chiến thuyền cặp sát đối phương, hơn nữa còn chạy lên thuyền của người ta chịu chết? Cũng bởi vì chuyện tình cờ không giải thích được như vậy, thành Thanh Nguyệt cho đến nay vẫn không biết địch nhân chân chính là ai.
Thành chủ Thanh Nguyệt hiện tại cũng rất không yên lòng đám gia thần của mình, bởi vì đám người này nếu đầu nhập vào nghịch tử của hắn, căn bản cũng không cần phân vân suy nghĩ, trong lòng cũng sẽ không có gì phàn nàn.
Hắn lần nữa nhìn sắc trời, lại nhìn tới doanh trại kỵ binh đóng quân dưới chân thành, vẫn còn trống rỗng như vậy.
Nhịn không được mặt hắn liền biến sắc thầm nghĩ: "Chết tiệt! Không phải đội kỵ binh cũng bị nghịch tử kia mua chuộc rồi chứ?"
Nghĩ tới khả năng này, Thành chủ thành Thanh Nguyệt trong lòng rùng mình ớn lạnh, hắn quay đầu quát:
- Người đâu! Lập tức đi báo cho tất cả đoàn lính đánh thuê cho ta! Nói ta muốn mời bọn họ tham gia nhiệm vụ thanh trừng quân phản bội thành Thanh Nguyệt!
Phí Nhĩ thất kinh cùng một lúc muốn mời tất cả lính đánh thuê tham chiến? Không cần nhiều như vậy chứ? Cũng không phải là khắp nơi đều làm phản. Năm sáu đoàn lính đánh thuê này hợp lại có tới mười mấy vạn người đấy! Mỗi một binh lính xuất động chi phí phải mười kim tệ, lại thêm chi phí cho những sĩ quan xuất động, đây chính là khoản tiền kếch xù đấy!
Chẳng qua Phí Nhĩ chỉ nhích mép một chút cũng không có lên tiếng, dù sao hiện tại nếu như mình khuyên can thì lại hoàn toàn trái ngược với đề nghị của mình trước đó không lâu, nhất định sẽ tạo cho chủ công một ấn tượng là kẻ nói một đằng làm một nẻo.
Hơn nữa, mình chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác buôn bán, người chủ công nào cũng cần tới mình đấy! Nếu đã không quan hệ tới ích lợi thiết thực của mình, vậy thì đâu thèm quản tới hắn hay ai làm gia chủ, dù sao đều là người một nhà.
Lính truyền lệnh nhận được mệnh lệnh, lập tức cỡi ngựa phóng ra khỏi cửa thành, Thành chủ thành Thanh Nguyệt chỉ nhìn thấy những tên binh sĩ truyền lệnh này càng chạy càng xa cho đến khi không còn nhìn thấy. Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng: lúc hắn xoay người rời khỏi đài quan sát, những tên lính truyền lệnh này lập tức ngã nhào trên mặt đất, tiếp theo đó là kỵ binh của Khang Tư cười ha hả dắt những con ngựa còn sót lại của thành Thanh Nguyệt đi.
Cung Tá Đôn núp ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn một màn này, cháu của hắn liền nhỏ giọng hỏi:
- Tam thúc! Chúng ta bây giờ cứ đứng ngoài vòng sao?
- Còn dùng được chỗ nào nữa mà hỏi? Trước kia là bởi vì thành Thanh Nguyệt thế lực lớn, hơn nữa gia tộc có thể nhận ngay được đất phong, còn năm trưởng lão cũng có thể nhận được một ngàn thạch đất đai. Mà lúc ấy ta nhận thấy chủ công kia lại không cách nào cho ta những thứ này, cho dù có thể cho thì cũng không biết đến lúc nào mới có thể thực hiện. Gia tộc của chúng ta chờ đợi không được nữa rồi, vì thế ta mới đứng về phía thành Thanh Nguyệt.
Cung Tá Đôn nói đến đây, cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng không nghĩ tới người chủ công này không ngờ cường hãn như thế, không ngờ thoáng một cái đã đánh tới dưới chân thành Thanh Nguyệt. Hơn nữa nhìn tình thế rất có thể chủ công giành phần thắng. Nếu chủ công nhà mình trở thành người thống trị mới của vùng đất này, như vậy gia thần ta dĩ nhiên phải theo đuổi rồi.
Cung Tá Đôn hiện tại cảm thấy rất hối hận, vốn là mình ban đầu chính là muốn tìm chỗ dựa vững chắc, nếu tìm được rồi vậy thì phải biểu hiện năng lực xuất sắc của thần tử.
Nhưng không nghĩ tới trở về gia tộc lại bị năm trưởng lão thuyết phục bác bỏ kế hoạch của mình, cho rằng Khang Tư mặc dù binh lực hùng mạnh, nhưng thân phận của hắn là quân nhân đế quốc, nói là hắn không cách nào vượt biển nhúng tay vào chuyện của bán đảo Phi Ba, chờ đến lúc hắn đánh hạ được một vùng lãnh địa giao cho mình cũng không biết là đến lúc nào mới có thể có được.
Mà hiện tại gia tộc mình cần phải phát triển, nếu không không cần người khác tới đánh gia tộc mình cũng lâm vào cảnh khốn quẫn tự tan rã rồi. Vì thế hắn không chút do dự chuyển mục tiêu đầu nhập thành Thanh Nguyệt: cái này thật ra là thay đổi mục tiêu mà thôi.
Chỉ có điều bất cứ ai cũng không ngờ tới, rời khỏi lãnh địa Thiếu tá kia chỉ mới thời gian ngắn như vậy, không ngờ Khang Tư đã dẫn quân đánh tới? Hơn nữa cũng không biết chuyện gì xảy ra, thật dễ dàng điều động đại bộ phận binh mã của thành Thanh Nguyệt ra ngoài, đồng thời còn làm cho chủ thành Thanh Nguyệt cho là phát sinh nội loạn, hoàn toàn không nghĩ tới là địch nhân từ bên ngoại xâm lấn, khiến cho thành Thanh Nguyệt không có mời lính đánh thuê tới hỗ trợ.
Hiện tại thành Thanh Nguyệt cho dù muốn mời lính đánh thuê cũng mời không được rồi, mọi con đường truyền tin ra bên ngoài đều bị Khang Tư cho người cắt đứt hoàn toàn.
Cung Tá Binh chớp mắt mấy cái:
- Tam thúc! Khang Tư hắn nhất định sẽ đạt được thắng lợi sao? Phải biết rằng Thành chủ thành Thanh Nguyệt cho dù bị mất tất cả binh lính và tư binh phụ thuộc, hắn cũng còn mười mấy vạn lính đánh thuê đấy. Mà Khang Tư chỉ có mấy ngàn binh sĩ có thể chiến thắng được sao?
Cung Tá Đôn lắc đầu nói:
- Đừng quên quy tắc của lính đánh thuê: "Không có lãnh chủ địa phương tới mời, không được phép gia nhập chiến tranh", đây là điều bảo chứng bọn hắn có thể sinh tồn ở bán đảo Phi Ba.
- Cho dù thành chủ kia lúc ban đầu luyến tiếc kim tiền, không mời lính đánh thuê, nhưng chờ đến khi Khang Tư dẫn quân xuất hiện dưới chân thành, hắn mới phát hiện mình không cách nào dựa vào binh lính trong thành tử thủ được, đến lúc đó hắn nhất định sẽ cho mời lính đánh thuê tới.
Cung Tá Binh nói.
Cung Tá Đôn cười hạ thấp giọng nói:
- Hắn đã chú ý tới điều không bình thường, những tên binh truyền lệnh phái đi mời bị giết sạch, hiện tại lính đánh thuê không nhận được thư mời tuyệt đối sẽ không động binh. Còn nữa, ngươi có phải thấy lính đánh thuê thật sự lợi hại hay không? Mặc dù bọn họ trang bị đầy đủ, hơn nữa nhân số đông đảo, thế nhưng nhân viên của bọn họ phần lớn là bình dân, thậm chí là binh lính của các thế lực lân cận kiêm chức. Hàng năm trú đóng ở tổng bộ đoàn lính đánh thuê chẳng qua là một phần nhân số rất ít. Cho dù bọn họ nhận được thư mời, triệu tập nhân mã cũng phải kéo dài một thời gian ngắn, chờ bọn hắn tập trung chạy tới, sợ rằng vùng đất này đã đổi chủ nhân rồi.
Cung Tá Binh cúi đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cơ hội chiến thắng của Khang Tư rất lớn, nghĩ đến đây, hắn lập tức hưng phấn nói:
- Tam thúc! Nếu như Khang... à! Chủ công hắn trở thành chủ nhân vùng đất này, gia tộc Cung Tá chúng ta chẳng phải lập tức có thể quật khởi hay sao?
Cung Tá Đôn thở dài:
- Nếu như chúng ta không làm cái gì, sợ rằng đến lúc đó cả gia tộc sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Đừng quên ban đầu chủ công phái ta trở về để làm gì, ta chẳng những không có bất kỳ hành động nào, ngược lại còn chuẩn bị làm sao để đầu nhập vào thành Thanh Nguyệt đấy.
Cung Tá Binh lập tức hoang mang hẳn lên, hắn vừa rồi chỉ cao hứng lo sao cho Tam thúc đứng đầu nhóm gia thần của Khang Tư, lại không nghĩ rằng Tam thúc căn bản không có lập được chút công lao gì, thậm chí còn một lần phản bội Khang Tư. Hắn vội vàng nói:
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lập tức giao mật vệ cho chủ công? Hay là cắt đầu Thành chủ thành Thanh Nguyệt dâng cho chủ công?
- Mật vệ phải có tất cả trưởng lão và gia chủ cùng ký tên mới có thể sai sử, mà đám lão già ngoan cố không thấy được chứng cớ xác thật, sẽ không đồng ý thay đổi mục tiêu thần phục, hiện tại đầu óc của bọn họ chỉ chứa đầy ý nghĩ làm thế nào để nhận được tưởng thưởng một ngàn thạch kia. Còn như muốn ám sát Thành chủ thành Thanh Nguyệt? Một thành chủ đâu có dễ dàng giết chết như vậy? Trừ phi xuất động mười mật vệ cũng phải tốn công một thời gian dài nằm vùng mới có cơ hội. Như chúng ta bây giờ mà đi ám sát, sợ rằng còn chưa tới gần đã bị bắn thành con nhím rồi.
Cung Tá Đôn lắc đầu nói.
- Vậy phải làm thế nào?
Cung Tá Binh khẩn trương hỏi.
- Chúng ta hiện tại chỉ có thể vừa liên lạc với chủ công, vừa triệu tập tất cả võ sĩ trong gia tộc nguyện ý phục tòng mệnh lệnh chúng ta, phối hợp với kỵ binh đánh chặn tiêu diệt bọn tư binh trên đường tới thành Thanh Nguyệt, những công lao lớn khác chỉ có thể kiếm vào lúc công thành.
Cung Tá Đôn nói.
- Tam thúc! Biện pháp này hay lắm! Chúng ta còn có thể đưa cái vốn gốc ra, đưa những tên mật vệ dự khuyết còn chưa thành phẩm kia, cho bọn họ lẻn vào núp ở phụ cận cửa thành đợi thời cơ, chờ tới thời điểm chủ công công thành, nhân cơ hội mở cửa đồng thời bắt hoặc giết chết Thành chủ thành Thanh Nguyệt. Như vậy hai công lao lớn nhất này chính là của gia tộc chúng ta rồi!
Cung Tá Binh hưng phấn nói.
- Ừ! Xem ra ngươi bắt đầu học được cách làm thế nào dốc sức phục vụ cho gia tộc rồi đấy. Nhiệm vụ liên lạc với chủ công giao cho ngươi, chuyện dẫn đội ngũ lẻn vào thành ẩn núp để cho ta là được. Hãy nhớ dùng thân phận Thiếu chủ gia tộc Cung Tá bái kiến, phải biểu hiện đúng quy tắc cung kính một chút! Cho dù tương lai ngươi trở thành người chủ gia tộc Cung Tá, chủ công hắn cũng có thể hủy diệt gia tộc của chúng ta bất cứ lúc nào. Chỉ có điều chuyện phái người mở cửa thành tạm thời không nên nói trước với chủ công, dù sao chúng ta không thể bảo đảm chắc chắn sẽ thành công, nói trước sẽ không tốt. Ngươi có thể chờ đúng lúc ta sẽ phát tín hiệu cho ngươi.
Cung Tá Đôn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cung Tá Binh dĩ nhiên biết chuyện này rất trọng yếu, hắn kiên quyết gật đầu.
Nhìn Cung Tá Binh mang theo mấy tên hộ vệ rời đi, Cung Tá Đôn chuyển ánh mắt nhìn tường thành Thanh Nguyệt cao vút, khẽ cắn răng dẫn theo đám hộ vệ còn dư lại xoay người đi.
Sắc trời đã tối, bên trong thành đã lên đèn, cảnh vệ trong thành cũng bắt đầu công tác phòng vệ nghiêm ngặt. Chẳng qua tinh lực chủ yếu đều đặt trên phương diện phòng ngừa gian tế, cũng không có đặc biệt chú ý tới phòng thủ thành trì.
Cũng không trách bọn họ lơ là như thế, phải biết rằng ở đầu năm nay không có người nào ngu ngốc đi trên đường ban đêm, bởi vì hệ thống đường xá ở thời đại này bảo đảm buổi tối mà ngươi ra đường không bao lâu sẽ vấp té ngã bán sống bán chết.
Tập kích đêm ư? Dù Tướng lãnh có lợi hại đến mấy đi nữa cũng sẽ không phát ra mệnh lệnh này, bởi vì bộ đội mò mẫm trên đường tối đen như thế, do vì tầm mắt nhìn không rõ rất dễ bị đánh tan biên chế, đồng thời có thể có một số người sẽ thừa cơ hội đào ngũ.
Thảm hại hơn chính là nhất định sẽ có một số người nếu không phải trượt chân té ngã bị thương thì cũng bị người mình giết lầm. Do những tình huống vừa đưa ra, còn chưa tới gần địch nhân binh lực đã giảm đi bảy tám phần rồi.
Còn nếu như đốt đuốc? Vậy thì đâu còn gọi là tập kích đêm, mà rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, chẳng khác nào là mục tiêu cho địch nhân ẩn mình trong bóng tối tha hồ tập bắn. Quả là đưa đầu ra chịu chết.
Cho nên ở thời đại này, song phương tác chiến căn bản không có xuất hiện hành động tập kích đêm, hoàn toàn không thể có cảnh đốt đuốc chiếu sáng để chiến đấu, trừ phi song phương địch ta cùng ở chung trong nội thành, mới có thể có trường hợp chiến đấu đêm.
Hôm đó lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên lầu gác cổng thành Thanh Nguyệt một gã lính canh lười biếng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thấy trời hừng sáng hắn vừa giụi mắt vừa ngáp dài, xong hắn đứng dậy vươn vai uốn mình vận động tay chân một hồi.
Gã lính gác này rõ ràng là lão binh tinh ranh, lão giương mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, xong tiến lại gần một lính canh khác thấp giọng nói:
- Biết không? Không ngờ có hơn phân nửa thổ hào và gia thần không có theo đúng thời hạn chạy tới. Hắc hắc! Nếu không có lời giải thích hợp lý, lãnh địa của bọn họ nhất định sẽ bị thu hồi sạch! A ha! Thật sự mong đợi những tên kia trở thành tiện dân xem sao!
Tên lính gác kia hiển nhiên là lính mới, hắn có chút khẩn trương hỏi:
- Đại ca! Phải sắp có đại chiến hay không? Nếu không chủ công sẽ không ban bố lệnh triệu tập.
Gã lính gác lão binh kia khinh thường nói:
- Nào có đại chiến quái gì đâu! Chỉ là bọn tiện dân làm loạn ở bến cảng bình dân, chủ công đã phái ra bảy ngàn quân đi tiêu diệt bọn chúng rồi, sau lại còn phái thêm toàn bộ kỵ binh: bảy ngàn quân tinh nhuệ, sáu trăm kỵ binh hạng nặng đối phó với bọn tiện dân kia, cho dù bọn chúng có mấy vạn người thì làm thế nào chống lại được chứ?
Tên lính mới suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ái chà! Vậy bọn tiện dân kia có thể liên lạc với tiện dân những địa phương khác cùng nổi loạn hay không? Bằng không chủ công cũng không ban bố lệnh triệu tập mà những thổ hào kia cho tới nay cũng không thèm chạy tới tụ họp.
Gã lính gác lão binh sờ sờ càm:
- Ừ! Có thể đúng! Nếu không đám thổ hào kia sao dám làm trái lệnh triệu tập của chủ công chứ! Có điều sao không có người nào đưa tin tới vậy? Còn nữa ngày hôm qua phái ra nhiều lính truyền lệnh như vậy cũng không có ai trở lại? Không có khả năng bọn chúng ở lại dự tiệc chiêu đãi, để lộ chuyện này ra là nguy tới tính mạng đó.
Cũng khó trách những tên lính gác cổng này suy đoán lung tung, chuyện nghịch tử của Thành chủ thành Thanh Nguyệt nổi loạn chỉ lưu truyền trong tầng lớp cao, dù sao chuyện mất mặt như vậy, trước khi chưa có náo động lớn, các quan cao tầng cũng không hy vọng người phía dưới biết.
Gã lính gác lão binh nói đến đây, thấy vẻ mặt tên lính mới khẩn trương, không khỏi vỗ vỗ vai của hắn cười nói:
- Yên tâm đi! Thành Thanh Nguyệt chúng ta vững như núi, chúng ta ở trong thành cũng không có gì nguy hiểm, ngươi cứ chuyên tâm làm lính canh cho ta là được rồi.
Vừa nói xong, sắc mặt gã lão binh đột nhiên biến đổi hắn giơ tay che mắt nhìn.
Còn tên lính mới thấy như vậy cũng làm theo che mắt nhìn, vừa nhìn thấy nơi chân trời xa xuất hiện những bóng người mờ mờ khi ẩn khi hiện, hắn lập tức hoang mang hỏi:
- Là địch nhân phải không?
Lão binh sau khi thấy cờ xí của đội ngũ tung bay ở xa xa, hắn vỗ đầu tên lính mới một cái cười nói:
- Cái gì địch nhân! Không thấy cờ sao? Là huynh đệ phái đi ngày hôm qua. Có điều bọn chúng từ lúc nào trở nên cần mẫn nhanh nhẹn như vậy? Trời chưa sáng đã lên đường?
Vừa nói vừa báo cáo với cấp trên. Một lính gác cổng nho nhỏ như hắn không có quyền ra lệnh mở cửa thành.
Viên quan cổng thành bị lão binh đánh thức mặc dù rất bực mình, nhưng vẫn vừa lầm bầm chửi vừa leo lên lầu thành, hắn tập trung ánh mắt nhìn đúng là quân ta.
Vừa há miệng định nói cái gì hắn đột nhiên nhớ tới chủ công đặc biệt thông báo: không có lệnh không được tự tiện mở cổng thành. Hắn gãi gãi đầu nhìn về phía lầu chính cao vút, lại nhìn sắc trời mờ sáng, hắn thở dài quay sang gã lính gác lão binh nói:
- Chờ bọn họ tới, nói cho bọn họ biết cần phải bẩm báo với chủ công mới được phép mở cửa. Cứ để cho bọn họ chờ ở ngoài thành.
Vừa nói xong hắn chạy đi nhanh như làn khói.
Gã lính gác lão binh lập tức choáng váng mặt mày:
- Không phải chứ? Để một tiểu binh như mình giữ mấy ngàn người này ở dưới chân thành? Mẹ kiếp! Cũng biết ngươi không dám vì chuyện này quấy rầy giấc ngủ chủ công! Nhưng những câu nói này phải là ngươi viên quan cổng thành nói mới đúng chứ! Sao bắt tiểu binh ta đây nói? Ta thì không sợ bị bọn họ chửi mắng nguyền rủa sao? Thật đúng là quan lớn một cấp ép người quá đáng!
Gã lão binh lầm bầm nói đến này, đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm tên lính mới, làm cho tên lính cảm thấy nhột nhạt cả người sau đó hắn mới lộ bộ mặt tươi cười vỗ vai tên lính mới nói:
- Tiểu đệ! Mới vừa rồi quan trên nói ngươi nghe rồi chứ? Hiện giờ lão ca ta buồn ngủ híp mắt rồi, phải ngủ thêm một chút! Những huynh đệ kia tới kêu cửa thì giao cho ngươi ứng phó.
Vừa nói xong hắn lập tức bịt lỗ tai lủi sang một bên.
Tên lính gác mới cũng choáng váng, thương thay cho hắn nhìn theo gã lão binh kia mới đó đã ngáy khò khò, lại nhìn bọn lính gác bốn phía tất cả đều biến thành con sâu ngủ gật, hắn không thể làm gì khác hơn là chấp nhận một cách bất đắc dĩ.
Xem ra không chỉ là quan lớn hơn một cấp ép người quá đáng, mà binh sĩ lâu năm một chút cũng có thể đè chết tân binh đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tên lính mới không biết làm sao, chỉ đành nhàm chán nhìn đám bộ đội phía xa kia càng ngày càng gần, chợt hắn phát hiện đội quân bạn kia lúc sắp tới gần thành trì, thì dừng lại một chút, tiếp theo mấy người trước sau chạy loạn động, đội ngũ đi theo sau hoảng động một lúc, sau đó bày ra một trận hình chỉnh tề tiếp tục tiến tới.
Nghe tiếng bước chân rào rào kia, quả thật tên lính mới không hiểu vì sao những huynh đệ này trở về thành còn phải làm ra hàng ngũ chỉnh tề như thế.
Mà lúc này gã lão binh đột nhiên tỉnh lại đi tới bên cạnh hắn vừa quan sát vừa cười nói:
- Bọn ngu đần kia tưởng là chủ công sẽ nhìn xem bọn chúng à! Cũng không nghĩ giờ này là giờ nào, ai mà thức dậy sớm xem bọn chúng bày ra tư thế chứ! Ơ kìa! Xem ra thu hoạch không nhỏ đây, mấy chục chiếc xe đầy ắp đây. Ồ! Kỵ binh à? Chẳng lẽ ta đang mơ? Hẳn là vậy rồi, bọn kỵ binh kia thật rất kiêu ngạo, trước giờ khinh thường không thèm phối hợp với đám bộ binh chúng ta.
Tên lính mới nghe vậy nhìn kỹ, quả nhiên đội ngũ phía sau kéo theo mấy chục chiếc xe chất cao, dùng bố buồm che kín cột dây thật chặt vào thùng xe, nhìn bộ dáng kia dường như thu hoạch rất lớn đây! Tên lính mới nhịn không được toát ra thần sắc hâm mộ.
Thấy đội ngũ càng ngày càng gần, gã lão binh vừa nhắc nhở:
- Nhớ đấy! Giao cho ngươi ứng phó.
Vừa lui vào trong.
Tên lính mới lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người la hét như vậy, hắn khẩn trương sửa sang lại quần áo một chút, động tác này khiến bọn lính gác núp một bên nhìn trộm nhịn không được phì cười.
Lúc này gã lính mới đang tập trung chú ý vào đội ngũ phía dưới hoàn toàn không để ý mình bị cười nhạo. Nhìn đội ngũ ngoài thành, hắn phát hiện vốn là các chiếc xe đẩy ở phía sau cùng lại vượt qua đội ngũ từ từ xếp ở hàng đầu. Thấy vậy, tên lính mới cho rằng bọn người kia đang chuẩn bị bày hàng thu được lên trước để khoe khoang lúc vào thành.
Thế nhưng khi đội ngũ tiếp theo đi tới, tên lính mới cảm thấy mình càng ngày càng khẩn trương, đồng thời cũng mơ hồ thấy đội ngũ kia có chút kỳ quái, vì sao vậy chứ? Đúng rồi! Quá yên tĩnh! Nhiều người hành quân như vậy mà trừ tiếng bước chân cùng tiếng vũ khí va chạm nhau hoàn toàn không nghe thanh âm nào khác, hơn nữa cả đội ngũ thật giống như bao trùm một cổ khí thế.
Khí thế gì đây? Ồ! Tại sao ánh mắt bọn họ hung hãn như vậy! Thật cứ giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha mình không bằng!
Tên lính mới đã cảm giác được không ổn, mà gã lão binh cùng bọn lính gác kia lại càng nhạy cảm, khi cảm giác một áp lực đè ép mình, bọn chúng đều nhìn đội quân ngoài thành với ánh mắt nghi hoặc.
Dưới ánh nhìn soi mói của bọn lính gác cổng, mấy chục chiếc xe đẩy đi đầu tiến tới cách cổng thành chừng ba bốn trăm thước thì dừng lại, đám lính đẩy xe, bắt đầu nhanh chóng cởi bỏ dây thừng. Dây thừng vừa mở ra, bố buồm rơi xuống, trên mấy chục chiếc xe đẩy hoặc là hạ xuống mấy chục thùng gỗ có vẻ nặng trịch, hoặc là hạ xuống mấy chục cây gỗ.
Khi nhìn thấy vật thể trong thùng gỗ và cây gỗ từ trên xe hạ xuống lộ ra, gã lão binh lập tức cả kinh hét lên.
- Nỏ công thành!
Theo tiếng thét của hắn tiếng chuông báo động cũng vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng tinh mơ, bên trong thành lập tức huyên náo gà bay chó sủa cả lên.
Đội quân bên ngoài chân thành cũng náo động hẳn lên, hơn mười chiếc nỏ công thành rất nhanh liền căng dây lên cò sẳn sàng, bên cạnh xếp từng đống mũi tên to dài cỡ cánh tay, mà chừng mười cái máy bắn đá cũng đang khẩn trương lắp đặt, từ trong thùng gỗ bên cạnh đổ ra những hòn đá to tròn cỡ đầu người.
Khải Hải chủ quan đội công thành này thì đang chỉnh lên chỉnh xuống góc độ của dụng cụ công thành.
Những binh sĩ khác cũng không có nhàn rỗi: hai ba ngàn tên cung tiến thủ dưới sự yểm trợ của đội binh đao giơ cao thuẫn gỗ, bắt đầu tới gần thành trì; còn đội binh thương thì bảo vệ dụng cụ công thành bắt đầu thong thả đi tới; phía sau còn lại là dân binh hộ vệ Khang Tư. Cùng lúc với tiếng chuông trên lầu thành vang lên, từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng thét gào ầm ĩ.
Bọn lính gác trên lầu thành đúng là bị dọa đến xanh cả mặt, bởi vì bọn họ có thể thấy rõ ràng bóng dáng kỵ binh trong đám bụi đất tung bay mù mịt đó, người có thị lực hơi tốt một chút có thể thấy nơi đó ít nhất có hơn một ngàn kỵ binh! So với kỵ binh bên mình nhiều hơn một nửa, nhưng đúng là kỵ binh của chủ công từ ngày hôm qua sau khi rời khỏi đây vẫn chưa trở về.
Viên quan phụ trách cổng thành cấp vội vã chạy tới:
- Bao nhiêu địch quân? Địch nhân là ai?
Thế nhưng hắn cũng không cần nghe thủ hạ trả lời rồi, bởi vì đúng lúc hắn đi ra những mũi tên dày đặc như mưa vừa lúc bay tới, viên quan từ trong giấc mộng vừa bừng tỉnh này lập tức biến thành con nhím.
Mà mấy tên lính gác lưa thưa kia tất cả đều cơ trí lập tức nép mình sát vào tường thành né tránh được đợt mưa tên công kích. Bọn họ cũng chẳng thèm phản kích, nhiệm vụ phản kích tốt hơn là cứ giao cho huynh đệ phía sau đang không ngừng xông lên đi.
Thành chủ thành Thanh Nguyệt bị tiếng chuông báo động thức tỉnh, hắn khoác vội y phục, lên đứng trên gác lầu quan sát, thần tình lạnh lùng nhìn chằm chằm đội quân ở ngoài thành, miệng lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên, bảy ngàn binh lính của ta bị tên nghịch tử ngươi mua chuộc hết rồi, hơn nữa thủy quân cũng bị ngươi lôi kéo, những thứ nỏ công thành và máy bắn đá kia đều là từ trên chiến thuyền dỡ xuống còn gì.
Nói đến đây, nhìn thấy kỵ binh nơi xa, hắn cười lạnh nói:
- Thật lợi hại! Ngoại trừ sáu trăm kỵ binh của ta, một mình ngươi còn chuẩn bị nhiều kỵ binh như vậy, chỉ sợ cũng do tên Khang Tư kia trợ giúp đây. Hừ hừ! Ta thật là quá khinh thường ngươi: không ngờ ngươi biết lợi dụng kỵ binh tiêu diệt thám tử ta phái ra ngoài cảnh giới, để ta không biết bản thân ngươi ở chỗ nào. Chắc rằng người ta phái đi mời lính đánh thuê cũng bị ngươi chặn lại rồi. Cuối cùng ngươi chọn đúng lúc trời vừa hừng sáng công thành, đánh cho ta trở tay không kịp, suy nghĩ thật chu đáo đó.
Thành chủ thành Thanh Nguyệt cho đến nay luôn nghĩ là con tư sinh của hắn phản nghịch, nhiều lắm là cho rằng Khang Tư trợ giúp đứa con tư sinh kia, hoàn toàn không nghĩ tới Khang Tư là chủ mưu. Hơn nữa hắn còn cho là trận chiến lần này hoàn toàn xảy ra trong lúc nghịch tử của hắn kích động nhất thời.
Lúc thành chủ lẩm bẩm tự nói, nỏ công thành bắt đầu phát uy, mấy chục mũi tên to dài, xuyên qua thân thể bọn binh lính trên lầu thành máu chảy lai láng, mà máy bắn đá vừa lắp đặt xong lập tức nhắm thẳng vào cửa thành bắn đá tới tấp.
Đá nện lên cửa thành, một tràng tiếng "koong! Koong!" vang rền, toàn bộ đá vỡ vụn mà cửa thành vẫn y nguyên như lúc ban đầu.
Trên đài cao gã thành chủ nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Nghịch tử! Nếu ngươi cái gì cũng chuẩn bị thỏa đáng, vì sao không nghĩ tới cửa thành của bố mày được đúc bằng đồng chứ? Hắc hắc! Ngươi cứ từ từ đập đi! Dùng hết đá, ta xem ngươi lấy cái gì đập!
Nói xong hắn cười lạnh mấy tiếng, xoay người bước xuống lầu.
Thấy kết quả công kích cửa thành, cả nhóm người Khang Tư đều choáng váng mặt mày.
Uy Kiệt chỉ ngây ngốc nói:
- Tại sao lại có thanh âm này? Chẳng lẽ cửa thành kia được bọc sắt à? Thật quá xa xỉ!
Khải Hải phát hiện công kích không có hiệu quả, lập tức chạy tới xin ý kiến:
- Chủ công! Cửa thành kia là đúc bằng đồng, bắn đá công kích hoàn toàn vô dụng, hay là chúng ta bắn phá tường thành thì tốt hơn.
- Đồng? Cửa thành đều đúc bằng đồng? Vậy phải cần bao nhiêu cân đồng đây?
Tương Văn kinh ngạc hỏi.
- Đều là đúc bằng đồng, nghe nói hết năm vạn cân đồng thau.
Khải Hải thuận miệng nói, có điều lại phát hiện Tương Văn và Uy Kiệt đều phi thường bất nhã chảy nước dãi ra, hắn bị dọa cho hoảng sợ vội vàng làm như không nhìn thấy, tiếp tục hướng Khang Tư đề nghị:
- Chủ công! Công kích thẳng vào cửa chính thì không được, chúng ta chỉ có thể công kích vào tường thành.
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Được! Phương hướng công kích dụng cụ công thành cứ theo ý ngươi nói, để ta cho đao binh phối hợp với ngươi hấp dẫn chú ý của địch.
Nói đến đây, Khang Tư nói nhỏ mấy câu với thân vệ, gã thân vệ lập tức đi truyền lệnh, còn Khải Hải cũng vội vàng chạy về đơn vị.
Nhận được mệnh lệnh, Ni Nhĩ lập tức ra lệnh cho đội binh đao mang theo thang công thành, còn đội binh thương liền tiếp lấy thuẫn gỗ của đao binh che chắn cho đội binh cung, chỉ có Do An chỉ huy đội dân binh vẫn đảm nhiệm hậu vệ.
Mặc dù Do An nóng lòng muốn tấn công, nhưng hắn cũng hiểu hiện tại là lúc thảm thiết nhất, mình vẫn không thể lãng phí tính mạng của thủ hạ ở nơi này.
Về phần bọn thổ phỉ, bọn họ mặc dù cũng biết rõ giai đoạn đầu công thành thế này là tổn thất nhiều nhất, nhưng vì để tạo dựng lập nghiệp đám đầu mục cũng không thể thương tiếc thủ hạ, chúng trực tiếp ra nghiêm lệnh.
Thế nhưng nghiêm lệnh của đám đầu mục, hiển nhiên chìm nghỉm trước câu nói hữu hiệu của Ni Nhĩ:
- Chủ công nói: người đầu tiên lên lầu thành! Thăng quan một cấp, thưởng lãnh địa hai trăm thạch!
Bách phu trưởng, Thập phu trưởng cùng binh lính lập tức tim đập thình thịch! Hai mắt đỏ bừng gào thét, khí thế hung hãn thấy chết không sờn lòng, tất cả đều phóng vọt tới.
Mà đội cung tiến thủ cùng binh thương ở lại tại chỗ, tất cả đều lộ vẻ mặt hâm mộ nhìn đồng bạn tiến công.
Thấy một màn này, Khang Tư cảm thán một câu:
- Xem ra trên bán đảo Phi Ba, đất đai là phần thưởng mê người nhất.
Mà Tương Văn và Uy Kiệt lúc này mới nuốt nước miếng, sau đó đột nhiên oa một tiếng, dĩ nhiên một tiếng kêu này được bọn họ cố gắng áp chế ở mức thấp nhất.
Khang Tư dĩ nhiên biết bọn họ vì sao la lên, cười nói:
- Không cần kinh ngạc như vậy, các ngươi không phải sớm đã biết bán đảo Phi Ba có nhiều mỏ đồng sao?
- Đại nhân! Biết thì biết, nhưng bây giờ mới thực hiểu rõ mỏ đồng ở bán đảo Phi Ba này quá phong phú như vậy!
Tương Văn kích động nói.
Mà Uy Kiệt cũng hưng phấn nói:
- Oa! Chúng ta bên kia một đồng tệ chỉ chứa có một gam đồng thau, năm vạn cân đồng thau này có thể chế tạo thành... Một cân năm trăm gam, năm vạn cân chính là hai ngàn năm trăm vạn gam, cũng chính là có thể chế tạo hai ngàn năm trăm vạn đồng tiền. Nói cách khác, cửa thành này ở đế quốc có thể đổi thành hai mươi lăm vạn kim tệ đấy! Quả thực chính là dùng kim tệ để chế tạo cửa thành!
- Ha ha! Hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, còn không biết có thể đánh hạ được thành trì này hay không đây.
Khang Tư cười nói, hắn là một trong đám người sau khi nghe được giá trị của kia cửa thành như vậy mà tâm tình vẫn không dậy sóng.
Tiền tài đối với Khang Tư mà nói thật không có lực hấp dẫn chút nào.
Máy bắn đá tấn công cửa thành không có hiệu quả, bên Khang Tư thì kinh ngạc, nhưng bên thành Thanh Nguyệt lại hoan hô ầm ĩ.
Quan chỉ huy trên lầu thành nhân cơ hội cổ vũ tinh thần binh sĩ:
- Ha ha! Cửa thành chúng ta là bằng đồng, bất luận địch nhân dùng đá đập hay dùng cây gỗ đâm vào, khẳng định không cách nào phá mở được cửa thành! Các huynh đệ! Nếu cửa thành không cần lo lắng, vậy thì hãy cho địch nhân một món quà đi! Bọn chúng bằng vào đội quân không tới vạn người, mà muốn công phá tường thành vững chắc có mấy ngàn huynh đệ chúng ta thủ vệ? Hãy cho bọn chúng biết cái gì là nằm mơ giữa ban ngày đi!
- Rõ! Hãy cho bọn chó phản loạn biết sự lợi hại của chúng ta!
Bọn lính lập tức lên tinh thần hét to.
Thế nhưng chẳng qua tinh thần bọn chúng sôi sục một chút mà thôi, ngoại trừ cung tên bọn binh lính thủ thành này căn bản không cách nào chạm tới địch quân, vì đám địch quân kia không ngờ hoàn toàn không tiến gần lại chân thành, ngoại trừ dùng vũ khí công thành, cũng chỉ dùng cung tên bắn tới, thật khiến cho binh lính Thanh Nguyệt buồn bực không biết làm sao.
Thế nhưng tình huống rất nhanh thay đổi, máy bắn đá đổi mục tiêu bắn vào tường thành. Tường thành mặc dù chắc chắn, nhưng so ra độ bền cũng kém cửa bằng đồng, cho nên lập tức bị đập vỡ đá văng khắp nơi, hơn nữa một số đông binh cầm đao địch quân dưới sự yểm trợ của đội binh cung tên, cùng giơ cao mấy cái thang gỗ công thành, chen chúc kéo tới bốn phía tường thành.
Quan chỉ huy quân Thanh Nguyệt vừa nhìn thấy lập tức la lớn:
- Cung tiến thủ tiếp tục công kích, những bộ binh khác chi viện tường thành! Đội trừ bị chuẩn bị bao cát ngăn chặn lỗ hổng cho ta!
Vốn bọn lính đang buồn bực lập tức công việc lu bù hẳn lên, binh lính ở trên tường thành còn có thể hưng phấn dùng đá tảng, cung tên, dầu sôi, trường thương để ngăn chặn những cái thang đầy binh sĩ cầm đao đang leo lên thật nhanh. Nhưng đội binh lính đảm nhiệm trừ bị phía dưới thì có chút không cam lòng, chẳng những phải bỏ binh khí xuống, còn phải dốc sức khuân vác bao cát, thật là khó chịu.
Bởi vì bọn binh sĩ cầm đao vì tưởng thưởng lãnh địa hai trăm thạch, cơ hồ là tản ra bốn phía ào tới, nơi này một đám, nơi kia một đám bung ra khắp bốn bề dựng thang leo lên thành công kích. Hơn nữa mấy ngàn cung thủ và nỏ công thành kềm chặt cung tiến thủ của thành Thanh Nguyệt, còn máy bắn đá thì thu hút một đám đông khuân vác bao cát. Binh lực trên lầu thành thành Thanh Nguyệt lập tức khẩn trương hẳn lên, quan chỉ huy rất nhanh điều động tất cả đội trừ bị vào việc.
Tại phía trong sau cửa thành chỉ có lưa thưa nhân mã một tiểu đội bảo vệ, cửa thành này không cách nào từ ngoài công phá vào, vì thế quân Thanh Nguyệt tại đây tâm thần ổn định đồng thời cũng làm cho quân Thanh Nguyệt lơ là không chú ý lắm.
Dù sao hiện tại địch quân cũng trực tiếp tấn công lên tường thành. Hơn nữa ổ khóa trên cửa thành nếu không có chìa khóa mở cơ quan, cho dù bên trong cũng không cách nào mở ra, mà chìa khóa lại ở trên người chủ công. Tóm lại cực kỳ an toàn! Cho nên sau khi đội trừ bị rời đi, hiện tại ở phía sau cửa thành này chỉ có một tiểu đội mười người thủ vệ thật ít đáng thương.
Tối hôm qua Cung Tá Đôn đã lẻn vào bên trong thành, thấy một màn này trong lòng hắn mừng như điên. Hắn phất tay ra hiệu, mấy chục người mặc áo đen bó sát người, thân hình nhỏ gầy, bao đầu bịt mặt, động tác nhanh nhẹn cả đám lập tức vọt theo Cung Tá Đôn đánh về phía cửa thành.
Đúng vào lúc Cung Tá Đôn hành động, bên kia cũng lao ra chừng mười thân ảnh, chẳng qua là những người này y phục rất hỗn tạp, có trang phục của gia tộc quyền thế, cũng có trang phục người hầu.
Thấy những thân ảnh này đột nhiên xuất hiện, Cung Tá Đôn giật mình căng thẳng trong lòng, vừa định hạ lệnh giết chết, một gã trong đám kia đã cao giọng la lên:
- Cung Tá đại nhân! Công lao phá thành này đúng là của chúng ta! Chúng ta đã ẩn núp mấy ngày nay rồi!
/353
|