Thuyền hai bên nhích tới gần, chẳng qua là thể tích hai chiếc thuyền quá chênh lệch, không thể bắt ván cầu được, thủy quân Lôi gia không thể làm gì khác hơn là chờ bên An Tái Kháng ném thang dây xuống.
Thấy thủ hạ cố ý dây dưa kéo dài thời gian, An Tái Kháng phẫn nộ quát:
- Đồ khốn! Nhanh một chút! Truyền lệnh xuống, thấy đối phương cũng tỏ vẻ cung kính một chút cho ta, không nên ra vẻ mặt ngạo mạn! Nhưng chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì chém chết hết bọn chúng!
Lúc An Tái Kháng dạy bảo thủy thủ, thuyền trưởng thủy quân Lôi gia cũng ra lệnh:
- Bọn ngoại quốc tới đây đều rất cao ngạo mà hạ mình để cho ta đi lên kiểm tra không lộ vẻ phản kháng chút nào! Vậy hãy biểu hiện uy phong của thủy quân Lôi gia thật tốt cho ta! Cho dù đối phương ác mồm ác miệng, cũng phải giữ thái độ nghiêm túc, không có lệnh của ta, không được phát sinh xung đột!
Mặc dù lời nói này hơi tỏ ra yếu thế, nhưng đối mặt với chiếc thuyền khổng lồ như thế, có thể đi lên để kiểm tra đúng là có dũng khí rất lớn rồi, cho nên bọn thủy thủ cũng không có ý kiến, ngược lại mặt không chút thay đổi vâng vâng dạ dạ.
Đứng trên cao nhìn xuống, Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ chiếc thuyền con nho nhỏ đang hạ xuống, nói:
- Lão Đại! Bọn họ thả xuống thuyền cấp cứu, có phải có gì cổ quái hay không?
An Tái Kháng nheo mắt nhìn, tiếp theo vẻ mặt ung dung nói:
- Hẳn là trở về báo cáo tình hình. Dù sao bọn họ cũng sợ chúng ta tiêu diệt bọn họ, phái người trở về báo tin là chuyện rất bình thường.
Lai Nhĩ Ôn Chí suy nghĩ một hồi, không lên tiếng nữa, thế nhưng hắn nhìn thấy cờ xí trên thuyền kia, không khỏi thắc mắc hỏi tiếp:
- Lão Đại! Cờ tia chớp màu đỏ của Lôi gia, huynh có từng nghe qua chưa?
- Không có! Không nghe nói thế lực đó, Hẳn là thế lực nhỏ ở vùng duyên hải. Chư hầu ở bán đảo Phi Ba so với Khi Hồng Quốc còn hỗn loạn hơn nhiều, hơn nữa biến ảo khó lường, ta cũng nghe được mấy chục danh hiệu thế lực nhưng không nổi tiếng lắm. Được rồi! Bọn họ lên tới kìa, chúng ta lên tiếp đón bọn họ đi. Hãy tỏ ra lễ phép một chút.
An Tái Kháng cười nói.
Lai Nhĩ Ôn Chí rất không nguyện ý, theo như ý nghĩ của hắn, quân lực của các thế lực nhỏ ở bán đảo Phi Ba này, nhất định không bằng lượng người trên chiếc thuyền của mình, thế lực nhỏ yếu như vậy mà để hắn lên thuyền kiểm tra là đã cấp cho hắn mặt mũi rồi, lại còn phải đi đón tiếp? Có điều Lai Nhĩ Ôn Chí nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn đi theo phía sau lão đại.
Lúc này Lai Nhĩ Ôn Chí đánh tay ra dấu, một trăm tên hộ vệ lập tức vây quanh bốn phía.
Thủy quân Lôi gia vừa lên thuyền, lập tức bị boong tàu to lớn rộng rãi kia làm cho sợ hết hồn, mặc dù biết chiếc thuyền này lớn như thế thì boong tàu cũng không thể nhỏ được, nhưng không nghĩ tới lớn đến mức có thể chứa đủ cả ngàn người.
Song phương gặp mặt đều là sửng sốt nhìn nhau, thủy quân Lôi gia là vì thấy nhiều người như vậy xuất hiện trên boong mà giật mình, còn bên An Tái Kháng là vì thần thái của binh lính Lôi gia mà giật mình.
Lai Nhĩ Ôn Chí thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Không ngờ binh sĩ của bán đảo Phi Ba có được khí thế như vậy? Không phải nói bọn họ đều là những thổ phỉ giết người cướp của sao?
Cũng không trách Lai Nhĩ Ôn Chí nói như thế, bởi vì mười binh sĩ thủy quân Lôi gia này chỉ là thoáng sửng sốt một chút, sau đó chỉnh nét mặt nghiêm túc quan sát chung quanh, thần sắc đó giống như là hy vọng có thể phát hiện cái gì là vật cấm, hoàn toàn không để mấy trăm người trên boong tàu vào mắt.
An Tái Kháng sẽ lén đá Lai Nhĩ Ôn Chí một cước, sau đó nở một nụ cười đầy vẻ con buôn nói:
- Chư vị quân gia! Tiểu nhân chính là chủ nhân của chiếc thuyền này, không biết chư vị quân gia có gì dạy bảo?
Mặc dù An Tái Kháng giọng nói cùng bộ dáng thoạt nhìn rất có vẻ xu nịnh, nhưng những tên tráng hán bên cạnh hắn kia khóe miệng lại hiện rõ cái cười lạnh lẽo, nhưng làm cho người ta hiểu lời nói của hắn này chẳng qua là câu nói cửa miệng mà thôi, nếu có một chút không hợp khẳng định sẽ trở mặt ngay.
Viên sĩ quan thuyền phó của chiến thuyền thủy quân Lôi gia, dĩ nhiên biết hàm ý trong đó, thế nhưng thấy đối phương bày ra thần thái giọng nói như vậy, tỏ rõ không phải có lòng muốn làm chuyện xấu, nên trong lòng hắn thoáng buông lỏng, nét căng thẳng trên mặt mặt cũng thư giản lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn tiến lên một bước giơ tay chào An Tái Kháng sau đó lễ phép nói:
- Chư vị các hạ! Tại hạ là thuyền phó chiến thuyền thứ năm, phân đội thứ ba, đại đội thứ nhất của thủy quân Lôi gia, hoan nghênh các hạ tiến vào vùng biển Lôi gia. Tại hạ chẳng qua là tiến hành kiểm tra theo thông lệ, xin không cần lo lắng.
Bên An Tái Kháng người có kiến thức cũng đều sửng sốt một chút, đây là người thô lỗ dã man của bán đảo Phi Ba sao? Thế nào lễ phép như vậy? Hơn nữa giọng điệu y hệt như những hạm đội tuần tra của các đại quốc kia vậy chứ? Đồng thời cũng không có mảy may thói kiêu ngạo rởm đời thường có!
An Tái Kháng vội vàng chào đáp lễ, cười hỏi:
- Không biết thuyền phó đại nhân muốn kiểm tra cái gì? Chúng ta chẳng qua là thương thuyền đến đây trước thăm dò thị trường thôi.
Viên sĩ quan thuyền phó cười cười:
- Trong phạm vi thế lực của Lôi gia chúng ta, không hạn chế bất kỳ giao dịch thương phẩm nào. Nói cách khác không có tồn tại hàng hóa cấm, đồng thời cũng không hạn chế bất kỳ quy mô thương đội nào. Cho dù ngài mang đến mấy trăm chiếc khổng lồ như thương thuyền này, chỉ cần là việc buôn bán chúng ta đều rất hoan nghênh. Chúng ta kiểm tra chỉ là số lượng nhân viên, chỉ cần ngài báo nhân số thuyền viên của ngài, chờ chúng ta xác nhận không có sai sót là được.
Đám người bên An Tái Kháng lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, Lai Nhĩ Ôn Chí nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Ý của ngài là không cần kiểm tra hàng hóa của chúng ta? Vậy các ngươi làm sao thu thuế? Đừng nói với ta Lôi gia các ngài không thu thuế nha!
Viên sĩ quan thuyền phó cười cười:
- Chúng ta quả thật không kiểm tra hàng hóa, chỉ kiểm tra nhân viên. Dĩ nhiên chúng ta cũng là thu thuế, lên bờ chúng ta căn cứ theo như thương phẩm giao dịch thu lấy một thành thuế, còn tàu bè thì dựa theo trọng tải mà thu thuế với một trăm thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 khối) là đơn vị, mỗi đơn vị một xâu tiền đồng, không đủ trăm thạch cứ theo một trăm thạch để tính toán. Tiền này là lộ phí và phí nhập cảng, còn phí cập bến cũng tính như thế nhưng đơn vị mỗi ngày là một xâu tiền đồng.
Người trên thương thuyền cho dù không biết tỷ số thuế các loại hàng hóa, nhưng nhất định biết phí nhập cảng và phí cập bến tại các cảng khẩu là bao nhiêu. Nghe viên quan thuyền phó nói xong trong đầu lập tức toát ra ý nghĩ "quá rẻ".
Với thông lệ của cảng Khôi Kiều, phí vào cảng là tính theo trọng tải, một tấn phải trả một kim tệ, phí cập bến thì hơi rẻ một chút là một ngân tệ một ngày.
Mà mọi người đã sớm nghe nói bán đảo Phi Ba một xâu tiền chính là một ngàn đồng tiền, đổi thành kim tệ Liên minh cũng chỉ có một quả. Một trăm thạch này đổi theo lượng đơn vị Liên minh cũng chỉ chừng năm tấn. Năm tấn chỉ phải trả một kim tệ, giá rẻ gấp năm lần!
Mà An Tái Kháng biết tỷ số thuế thương phẩm, liền đặt chú ý trên thuế giao dịch một thành, hắn có chút khiếp sợ nói:
- Ngài là nói, Lôi gia các ngài chỉ lấy một thành thuế giao dịch? Cũng chính là một lần mua bán chỉ nộp một thành?
Khó trách An Tái Kháng vội vàng như thế, hắn đã đi nhiều địa phương, vẫn chưa từng nghe qua thuế buôn bán chỉ lấy một thành, chính Liên minh Tự do Duy Nhĩ Đặc được xưng là quốc gia thương nghiệp cũng là hai thành. Cho dù như vậy, so với thuế thương nghiệp bình quân ở các nước là ba thành thì đã là thấp nhất trên toàn thế giới rồi. Phải biết rằng thuế thương nghiệp ở đại lục Hi Nhĩ Đạt đã vượt qua năm thành!
Dĩ nhiên, bên trong thuế thương nghiệp này phần lớn chỉ là thu thuế lợi nhuận tiêu thụ hàng hóa. Tuy nhiên một số quốc gia nghèo nàn, thậm chí sẽ dựa theo giá cả hàng hóa tiêu thụ mà thu thuế tới ba thành, làm cho thương gia phải tăng cao giá bán ra mới có lời.
Hiện tại không ngờ có một địa phương chỉ thu thuế lấy một thành của lợi nhuận giao dịch? Tin tức như thế làm sao không khiến An Tái Kháng khẩn trương chứ!
Thấy mọi người đều giật mình kinh ngạc, viên sĩ quan thuyền phó cảm thấy rất hài lòng, dè dặt cười cười, nói ra:
- Mua thì không cần nộp thuế, chúng ta chỉ lấy thuế bên bán.
Câu này lại khiến mọi người càng kinh hãi.
Mọi người đều biết: cho dù ở Liên minh Tự do bất luận là mua vào hay bán ra cũng phải nộp một khoản thuế, vậy mà ở nơi này không ngờ lại chỉ lấy thuế bên bán?
Không ngờ có quốc gia thương nghiệp lý tưởng như vậy! Ánh mắt của mọi người đều dồn vào An Tái Kháng.
An Tái Kháng thật rất hưng phấn nói:
- Thủy thủ trên thuyền ta có một ngàn ba trăm bốn mươi lăm người, một trăm người hộ vệ, năm mươi sáu người hầu, còn thêm hai huynh đệ ta. Vũ khí mang theo bội kiếm có...
Nói chưa hết câu đã bị viên quan thuyền phó cắt đứt, hắn mỉm cười nói:
- Các hạ! Chúng ta cũng không hạn chế thương nhân đeo vũ khí nhiều ít, cho nên cái này không cần báo.
An Tái Kháng thoáng sửng sốt, Lôi gia này cũng quá tự cao tự đại? Không kiểm tra hàng hóa coi như còn được, không ngờ ngay cả số lượng vũ khí mang theo cũng không thèm kiểm tra? Hơn nữa còn nói không hạn chế? Chẳng lẽ ta kéo một chiếc xe công thành vào thành cũng được sao?
Thế nhưng An Tái Kháng rất nhanh tỉnh táo lại, thật ra đối phương nói như vậy, mình cũng bớt chuyện rườm rà cần gì tìm phiền toái chứ? Nên An Tái Kháng cười nói:
- Chiếc thuyền này của ta một ngàn tấn, đổi theo tỷ giá ở đây là hai vạn thạch, phải chi trả phí vào cảng là hai trăm xâu phải không?
Lần này đến phiên thủy thủ Lôi gia trợn tròn mắt, chiếc hải thuyền lớn tới hai vạn thạch à! Hải thuyền bên mình lớn nhất cũng chỉ có hai ngàn thạch! Chênh lệch tới gấp mười lần ư!
An Tái Kháng thấy bộ dáng sửng sốt của thủy thủ Lôi gia, cố nén nhịn cười, tiếp tục nói:
- Nhớ là bên này một xâu là một ngàn tiền đồng phải không? Nhưng mà chúng ta không có mang theo nhiều tiền đồng như vậy, không biết có thể chi trả bằng kim tệ Liên minh Tự do hay không?
Nói đến đây, Lai Nhĩ Ôn Chí đã đưa lên hai trăm kim tệ.
Viên sĩ quan thuyền phó của thủy quân Lôi gia bị kim tệ vàng ánh chiếu sáng chợt tỉnh táo lại, vội vàng thu liễm nét mặt nói:
- Xin lỗi! Chờ tại hạ kiểm tra nhân số xác nhận không có sai sót rồi hãy thu phí sau. Bây giờ xin các hạ phái người dẫn đường cho chúng ta.
An Tái Kháng chần chờ một chút, nói:
- Trên thuyền có nữ quyến, có phải hay không...
- Ồ! Không thành vấn đề, chỉ để chúng ta nhìn bóng người từ xa một chút là được.
Viên thuyền phó tỏ ra rất dễ dàng nói.
Viên thuyền phó dẫn thủ hạ cùng đi theo An Tái Kháng kiểm tra một vòng trên thuyền, An Tái Kháng hơi có điều nghi hoặc, bọn người kia thật là nói được làm được, trừ việc kiểm tra nhân số, quả thật bọn họ không có kiểm tra hàng hóa, hơn nữa đối với những thị nữ kia, cũng là thật xa nhìn một chút bóng lưng là xong việc, không giống như quan viên cảng khẩu của một số quốc gia thường thừa dịp đùa giỡn quấy rầy sách nhiễu người ta.
Quay trở lại boong tàu, thủ hạ của viên thuyền phó tiếp tục kiểm đếm kim tệ, sau đó gật đầu xác nhận đủ lúc ấy viên thuyền phó mở ra một tờ khai gồm hai phần, đóng dấu vào đưa cho An Tái Kháng ký tên.
An Tái Kháng hiển nhiên không nghĩ tới viên thuyền phó lộ nét mặt nghiêm túc nhưng giờ phút này trong lòng hắn đang cười thầm: "Bọn ngu ngốc này thoạt nhìn rất khôn khéo, nhưng thật ra đều ngu ngốc! Không biết kim tệ liên minh này có thể đổi lại ba xâu tiền sao? Khó trách tiền lương của Lôi gia chúng ta cao như vậy! Chỉ có điều đáng tiếc là chỉ có thể buôn bán một lần, lần sau bọn họ sẽ dùng tiền đồng rồi. Thật hy vọng bọn ngu ngốc như vậy tới thêm càng nhiều càng tốt!
An Tái Kháng không biết mình đang bị cười nhạo, mà đang cẩn thận xem danh sách. Danh sách chế tạo theo biểu mẫu trước giờ, trên danh mục viết tên thuyền, nhân số, trọng tải, và ngày giờ thu phí, còn có chữ ký và dấu ấn của viên sĩ quan thuyền phó kia.
Thấy những thứ này An Tái Kháng không khỏi âm thầm cảm thán, không ngờ Lôi gia này xây dựng khâu hải quan tốt như vậy, thật sự làm cho người ta không dám tin tưởng chế độ nề nếp này lại tồn tại ở bán đảo Phi Ba ngay tại khu vực hỗn loạn.
Viên thuyền phó nhận lại cuống hóa đơn vừa nói:
- Các hạ! Vui lòng treo cờ này ở đầu thuyền, ngài tiến vào phạm vi cảng khẩu Thanh Nguyệt, tự sẽ có hoa tiêu dẫn đường.
Vừa đưa ra một lá cờ nhỏ trên mặt có in chữ "Thuế", sau đó giơ tay chào theo quân lễ đoạn dẫn thủ hạ cáo lui.
- Lão Đại! Lôi gia này thật khác thường! Chẳng những chế độ hợp quy tắc, binh sĩ cũng được huấn luyện nghiêm khắc, xem ra bán đảo Phi Ba cũng không phải hỗn loạn không chịu nổi như trong tưởng tượng của chúng ta.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn theo thủy quân Lôi gia đã chạy xa nói.
- Ừ! Quả đúng thế! Tuy nhiên nếu như bán đảo Phi Ba đều như vậy, lính đánh thuê của bọn họ còn có lực chiến đấu nữa không?
An Tái Kháng cau mày nói.
- Hừ! Cứ đi lên tìm hiểu một chút là biết ngay! Cho dù không tìm được lính đánh thuê hợp ý, nhưng tìm được một chỗ thu thuế thương nghiệp thấp như vậy cũng là thu hoạch lớn đấy.
Lai Nhĩ Ôn Chí cười nói.
- Không sai! Lên đường!
An Tái Kháng lập tức hô lớn, dựa theo cái thuế thương nghiệp này, Lôi gia nhất định sẽ hấp dẫn một số đông thương nhân, mình là thuyền trống tới, nhất định phải mua sắm thả giàn một phen, bởi vì mua hàng không cần nộp thuế mà!
Từ thật xa nhìn thấy bến cảng Thanh Nguyệt, người trên thuyền càng giật mình kinh hãi, không ngờ trên bến cảng cặp bến hơn một ngàn chiếc hải thuyền, lớn nhỏ không đồng nhất, mặc dù không có khổng lồ như chiếc thuyền này, nhưng hải thuyền ba bốn ngàn thạch cũng có tới bốn năm mươi chiếc.
- Oái! Việc buôn bán hưng thịnh quá ta! Cờ xí trên những chiếc thuyền này chỉ ba phần năm là đế quốc Áo Đặc Mạn, một phần năm là Liên minh Tự do, còn dư lại cờ xí hình thù kỳ quái hẳn là của bán đảo Phi Ba. Một hai trăm chiếc thương thuyền của Liên minh Tự do xuất hiện ở nơi này, nhưng vì sao một địa phương phồn hoa như vậy mà ở Liên minh Tự do lại không mảy may nghe chút tin đồn nào?
Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ ngây ngốc nói.
- Mẹ kiếp! Nhất định là lợi nhuận rất cao! Nên người biết chỗ này đều ngậm miệng không nói! Nếu như không nhờ lần này tới bán đảo Phi Ba tìm thuê lính đánh thuê, nếu không phải không thể điều chỉnh phương hướng để mặc cho chiếc thuyền chạy xuôi gió theo dòng nước, sợ là chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra cảng Thanh Nguyệt này!
An Tái Kháng tức giận nói.
Bọn họ có loại tâm tình này là chuyện rất bình thường, mặc dù cảng Khôi Kiều cặp bến thời điểm kỷ lục cao nhất tới hơn vạn chiếc hải thuyền, còn ngày thường lúc nào cũng có năm sáu ngàn chiếc, so ra cảng Thanh Nguyệt đúng là không ra gì, nhưng phải biết rằng vị trí ở nơi này rất hẻo lánh, có thể có tới một ngàn chiếc thuyền cập bến cũng là chuyện rất phi thường rồi.
Hơn nữa điều này cũng đại biểu nơi này lợi nhuận cực cao, nếu không thương nhân rất nhạy cảm với kim tiền sẽ không chen chúc nhau đến đây.
Thấy thủ hạ cố ý dây dưa kéo dài thời gian, An Tái Kháng phẫn nộ quát:
- Đồ khốn! Nhanh một chút! Truyền lệnh xuống, thấy đối phương cũng tỏ vẻ cung kính một chút cho ta, không nên ra vẻ mặt ngạo mạn! Nhưng chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì chém chết hết bọn chúng!
Lúc An Tái Kháng dạy bảo thủy thủ, thuyền trưởng thủy quân Lôi gia cũng ra lệnh:
- Bọn ngoại quốc tới đây đều rất cao ngạo mà hạ mình để cho ta đi lên kiểm tra không lộ vẻ phản kháng chút nào! Vậy hãy biểu hiện uy phong của thủy quân Lôi gia thật tốt cho ta! Cho dù đối phương ác mồm ác miệng, cũng phải giữ thái độ nghiêm túc, không có lệnh của ta, không được phát sinh xung đột!
Mặc dù lời nói này hơi tỏ ra yếu thế, nhưng đối mặt với chiếc thuyền khổng lồ như thế, có thể đi lên để kiểm tra đúng là có dũng khí rất lớn rồi, cho nên bọn thủy thủ cũng không có ý kiến, ngược lại mặt không chút thay đổi vâng vâng dạ dạ.
Đứng trên cao nhìn xuống, Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ chiếc thuyền con nho nhỏ đang hạ xuống, nói:
- Lão Đại! Bọn họ thả xuống thuyền cấp cứu, có phải có gì cổ quái hay không?
An Tái Kháng nheo mắt nhìn, tiếp theo vẻ mặt ung dung nói:
- Hẳn là trở về báo cáo tình hình. Dù sao bọn họ cũng sợ chúng ta tiêu diệt bọn họ, phái người trở về báo tin là chuyện rất bình thường.
Lai Nhĩ Ôn Chí suy nghĩ một hồi, không lên tiếng nữa, thế nhưng hắn nhìn thấy cờ xí trên thuyền kia, không khỏi thắc mắc hỏi tiếp:
- Lão Đại! Cờ tia chớp màu đỏ của Lôi gia, huynh có từng nghe qua chưa?
- Không có! Không nghe nói thế lực đó, Hẳn là thế lực nhỏ ở vùng duyên hải. Chư hầu ở bán đảo Phi Ba so với Khi Hồng Quốc còn hỗn loạn hơn nhiều, hơn nữa biến ảo khó lường, ta cũng nghe được mấy chục danh hiệu thế lực nhưng không nổi tiếng lắm. Được rồi! Bọn họ lên tới kìa, chúng ta lên tiếp đón bọn họ đi. Hãy tỏ ra lễ phép một chút.
An Tái Kháng cười nói.
Lai Nhĩ Ôn Chí rất không nguyện ý, theo như ý nghĩ của hắn, quân lực của các thế lực nhỏ ở bán đảo Phi Ba này, nhất định không bằng lượng người trên chiếc thuyền của mình, thế lực nhỏ yếu như vậy mà để hắn lên thuyền kiểm tra là đã cấp cho hắn mặt mũi rồi, lại còn phải đi đón tiếp? Có điều Lai Nhĩ Ôn Chí nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn đi theo phía sau lão đại.
Lúc này Lai Nhĩ Ôn Chí đánh tay ra dấu, một trăm tên hộ vệ lập tức vây quanh bốn phía.
Thủy quân Lôi gia vừa lên thuyền, lập tức bị boong tàu to lớn rộng rãi kia làm cho sợ hết hồn, mặc dù biết chiếc thuyền này lớn như thế thì boong tàu cũng không thể nhỏ được, nhưng không nghĩ tới lớn đến mức có thể chứa đủ cả ngàn người.
Song phương gặp mặt đều là sửng sốt nhìn nhau, thủy quân Lôi gia là vì thấy nhiều người như vậy xuất hiện trên boong mà giật mình, còn bên An Tái Kháng là vì thần thái của binh lính Lôi gia mà giật mình.
Lai Nhĩ Ôn Chí thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Không ngờ binh sĩ của bán đảo Phi Ba có được khí thế như vậy? Không phải nói bọn họ đều là những thổ phỉ giết người cướp của sao?
Cũng không trách Lai Nhĩ Ôn Chí nói như thế, bởi vì mười binh sĩ thủy quân Lôi gia này chỉ là thoáng sửng sốt một chút, sau đó chỉnh nét mặt nghiêm túc quan sát chung quanh, thần sắc đó giống như là hy vọng có thể phát hiện cái gì là vật cấm, hoàn toàn không để mấy trăm người trên boong tàu vào mắt.
An Tái Kháng sẽ lén đá Lai Nhĩ Ôn Chí một cước, sau đó nở một nụ cười đầy vẻ con buôn nói:
- Chư vị quân gia! Tiểu nhân chính là chủ nhân của chiếc thuyền này, không biết chư vị quân gia có gì dạy bảo?
Mặc dù An Tái Kháng giọng nói cùng bộ dáng thoạt nhìn rất có vẻ xu nịnh, nhưng những tên tráng hán bên cạnh hắn kia khóe miệng lại hiện rõ cái cười lạnh lẽo, nhưng làm cho người ta hiểu lời nói của hắn này chẳng qua là câu nói cửa miệng mà thôi, nếu có một chút không hợp khẳng định sẽ trở mặt ngay.
Viên sĩ quan thuyền phó của chiến thuyền thủy quân Lôi gia, dĩ nhiên biết hàm ý trong đó, thế nhưng thấy đối phương bày ra thần thái giọng nói như vậy, tỏ rõ không phải có lòng muốn làm chuyện xấu, nên trong lòng hắn thoáng buông lỏng, nét căng thẳng trên mặt mặt cũng thư giản lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn tiến lên một bước giơ tay chào An Tái Kháng sau đó lễ phép nói:
- Chư vị các hạ! Tại hạ là thuyền phó chiến thuyền thứ năm, phân đội thứ ba, đại đội thứ nhất của thủy quân Lôi gia, hoan nghênh các hạ tiến vào vùng biển Lôi gia. Tại hạ chẳng qua là tiến hành kiểm tra theo thông lệ, xin không cần lo lắng.
Bên An Tái Kháng người có kiến thức cũng đều sửng sốt một chút, đây là người thô lỗ dã man của bán đảo Phi Ba sao? Thế nào lễ phép như vậy? Hơn nữa giọng điệu y hệt như những hạm đội tuần tra của các đại quốc kia vậy chứ? Đồng thời cũng không có mảy may thói kiêu ngạo rởm đời thường có!
An Tái Kháng vội vàng chào đáp lễ, cười hỏi:
- Không biết thuyền phó đại nhân muốn kiểm tra cái gì? Chúng ta chẳng qua là thương thuyền đến đây trước thăm dò thị trường thôi.
Viên sĩ quan thuyền phó cười cười:
- Trong phạm vi thế lực của Lôi gia chúng ta, không hạn chế bất kỳ giao dịch thương phẩm nào. Nói cách khác không có tồn tại hàng hóa cấm, đồng thời cũng không hạn chế bất kỳ quy mô thương đội nào. Cho dù ngài mang đến mấy trăm chiếc khổng lồ như thương thuyền này, chỉ cần là việc buôn bán chúng ta đều rất hoan nghênh. Chúng ta kiểm tra chỉ là số lượng nhân viên, chỉ cần ngài báo nhân số thuyền viên của ngài, chờ chúng ta xác nhận không có sai sót là được.
Đám người bên An Tái Kháng lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, Lai Nhĩ Ôn Chí nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Ý của ngài là không cần kiểm tra hàng hóa của chúng ta? Vậy các ngươi làm sao thu thuế? Đừng nói với ta Lôi gia các ngài không thu thuế nha!
Viên sĩ quan thuyền phó cười cười:
- Chúng ta quả thật không kiểm tra hàng hóa, chỉ kiểm tra nhân viên. Dĩ nhiên chúng ta cũng là thu thuế, lên bờ chúng ta căn cứ theo như thương phẩm giao dịch thu lấy một thành thuế, còn tàu bè thì dựa theo trọng tải mà thu thuế với một trăm thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 khối) là đơn vị, mỗi đơn vị một xâu tiền đồng, không đủ trăm thạch cứ theo một trăm thạch để tính toán. Tiền này là lộ phí và phí nhập cảng, còn phí cập bến cũng tính như thế nhưng đơn vị mỗi ngày là một xâu tiền đồng.
Người trên thương thuyền cho dù không biết tỷ số thuế các loại hàng hóa, nhưng nhất định biết phí nhập cảng và phí cập bến tại các cảng khẩu là bao nhiêu. Nghe viên quan thuyền phó nói xong trong đầu lập tức toát ra ý nghĩ "quá rẻ".
Với thông lệ của cảng Khôi Kiều, phí vào cảng là tính theo trọng tải, một tấn phải trả một kim tệ, phí cập bến thì hơi rẻ một chút là một ngân tệ một ngày.
Mà mọi người đã sớm nghe nói bán đảo Phi Ba một xâu tiền chính là một ngàn đồng tiền, đổi thành kim tệ Liên minh cũng chỉ có một quả. Một trăm thạch này đổi theo lượng đơn vị Liên minh cũng chỉ chừng năm tấn. Năm tấn chỉ phải trả một kim tệ, giá rẻ gấp năm lần!
Mà An Tái Kháng biết tỷ số thuế thương phẩm, liền đặt chú ý trên thuế giao dịch một thành, hắn có chút khiếp sợ nói:
- Ngài là nói, Lôi gia các ngài chỉ lấy một thành thuế giao dịch? Cũng chính là một lần mua bán chỉ nộp một thành?
Khó trách An Tái Kháng vội vàng như thế, hắn đã đi nhiều địa phương, vẫn chưa từng nghe qua thuế buôn bán chỉ lấy một thành, chính Liên minh Tự do Duy Nhĩ Đặc được xưng là quốc gia thương nghiệp cũng là hai thành. Cho dù như vậy, so với thuế thương nghiệp bình quân ở các nước là ba thành thì đã là thấp nhất trên toàn thế giới rồi. Phải biết rằng thuế thương nghiệp ở đại lục Hi Nhĩ Đạt đã vượt qua năm thành!
Dĩ nhiên, bên trong thuế thương nghiệp này phần lớn chỉ là thu thuế lợi nhuận tiêu thụ hàng hóa. Tuy nhiên một số quốc gia nghèo nàn, thậm chí sẽ dựa theo giá cả hàng hóa tiêu thụ mà thu thuế tới ba thành, làm cho thương gia phải tăng cao giá bán ra mới có lời.
Hiện tại không ngờ có một địa phương chỉ thu thuế lấy một thành của lợi nhuận giao dịch? Tin tức như thế làm sao không khiến An Tái Kháng khẩn trương chứ!
Thấy mọi người đều giật mình kinh ngạc, viên sĩ quan thuyền phó cảm thấy rất hài lòng, dè dặt cười cười, nói ra:
- Mua thì không cần nộp thuế, chúng ta chỉ lấy thuế bên bán.
Câu này lại khiến mọi người càng kinh hãi.
Mọi người đều biết: cho dù ở Liên minh Tự do bất luận là mua vào hay bán ra cũng phải nộp một khoản thuế, vậy mà ở nơi này không ngờ lại chỉ lấy thuế bên bán?
Không ngờ có quốc gia thương nghiệp lý tưởng như vậy! Ánh mắt của mọi người đều dồn vào An Tái Kháng.
An Tái Kháng thật rất hưng phấn nói:
- Thủy thủ trên thuyền ta có một ngàn ba trăm bốn mươi lăm người, một trăm người hộ vệ, năm mươi sáu người hầu, còn thêm hai huynh đệ ta. Vũ khí mang theo bội kiếm có...
Nói chưa hết câu đã bị viên quan thuyền phó cắt đứt, hắn mỉm cười nói:
- Các hạ! Chúng ta cũng không hạn chế thương nhân đeo vũ khí nhiều ít, cho nên cái này không cần báo.
An Tái Kháng thoáng sửng sốt, Lôi gia này cũng quá tự cao tự đại? Không kiểm tra hàng hóa coi như còn được, không ngờ ngay cả số lượng vũ khí mang theo cũng không thèm kiểm tra? Hơn nữa còn nói không hạn chế? Chẳng lẽ ta kéo một chiếc xe công thành vào thành cũng được sao?
Thế nhưng An Tái Kháng rất nhanh tỉnh táo lại, thật ra đối phương nói như vậy, mình cũng bớt chuyện rườm rà cần gì tìm phiền toái chứ? Nên An Tái Kháng cười nói:
- Chiếc thuyền này của ta một ngàn tấn, đổi theo tỷ giá ở đây là hai vạn thạch, phải chi trả phí vào cảng là hai trăm xâu phải không?
Lần này đến phiên thủy thủ Lôi gia trợn tròn mắt, chiếc hải thuyền lớn tới hai vạn thạch à! Hải thuyền bên mình lớn nhất cũng chỉ có hai ngàn thạch! Chênh lệch tới gấp mười lần ư!
An Tái Kháng thấy bộ dáng sửng sốt của thủy thủ Lôi gia, cố nén nhịn cười, tiếp tục nói:
- Nhớ là bên này một xâu là một ngàn tiền đồng phải không? Nhưng mà chúng ta không có mang theo nhiều tiền đồng như vậy, không biết có thể chi trả bằng kim tệ Liên minh Tự do hay không?
Nói đến đây, Lai Nhĩ Ôn Chí đã đưa lên hai trăm kim tệ.
Viên sĩ quan thuyền phó của thủy quân Lôi gia bị kim tệ vàng ánh chiếu sáng chợt tỉnh táo lại, vội vàng thu liễm nét mặt nói:
- Xin lỗi! Chờ tại hạ kiểm tra nhân số xác nhận không có sai sót rồi hãy thu phí sau. Bây giờ xin các hạ phái người dẫn đường cho chúng ta.
An Tái Kháng chần chờ một chút, nói:
- Trên thuyền có nữ quyến, có phải hay không...
- Ồ! Không thành vấn đề, chỉ để chúng ta nhìn bóng người từ xa một chút là được.
Viên thuyền phó tỏ ra rất dễ dàng nói.
Viên thuyền phó dẫn thủ hạ cùng đi theo An Tái Kháng kiểm tra một vòng trên thuyền, An Tái Kháng hơi có điều nghi hoặc, bọn người kia thật là nói được làm được, trừ việc kiểm tra nhân số, quả thật bọn họ không có kiểm tra hàng hóa, hơn nữa đối với những thị nữ kia, cũng là thật xa nhìn một chút bóng lưng là xong việc, không giống như quan viên cảng khẩu của một số quốc gia thường thừa dịp đùa giỡn quấy rầy sách nhiễu người ta.
Quay trở lại boong tàu, thủ hạ của viên thuyền phó tiếp tục kiểm đếm kim tệ, sau đó gật đầu xác nhận đủ lúc ấy viên thuyền phó mở ra một tờ khai gồm hai phần, đóng dấu vào đưa cho An Tái Kháng ký tên.
An Tái Kháng hiển nhiên không nghĩ tới viên thuyền phó lộ nét mặt nghiêm túc nhưng giờ phút này trong lòng hắn đang cười thầm: "Bọn ngu ngốc này thoạt nhìn rất khôn khéo, nhưng thật ra đều ngu ngốc! Không biết kim tệ liên minh này có thể đổi lại ba xâu tiền sao? Khó trách tiền lương của Lôi gia chúng ta cao như vậy! Chỉ có điều đáng tiếc là chỉ có thể buôn bán một lần, lần sau bọn họ sẽ dùng tiền đồng rồi. Thật hy vọng bọn ngu ngốc như vậy tới thêm càng nhiều càng tốt!
An Tái Kháng không biết mình đang bị cười nhạo, mà đang cẩn thận xem danh sách. Danh sách chế tạo theo biểu mẫu trước giờ, trên danh mục viết tên thuyền, nhân số, trọng tải, và ngày giờ thu phí, còn có chữ ký và dấu ấn của viên sĩ quan thuyền phó kia.
Thấy những thứ này An Tái Kháng không khỏi âm thầm cảm thán, không ngờ Lôi gia này xây dựng khâu hải quan tốt như vậy, thật sự làm cho người ta không dám tin tưởng chế độ nề nếp này lại tồn tại ở bán đảo Phi Ba ngay tại khu vực hỗn loạn.
Viên thuyền phó nhận lại cuống hóa đơn vừa nói:
- Các hạ! Vui lòng treo cờ này ở đầu thuyền, ngài tiến vào phạm vi cảng khẩu Thanh Nguyệt, tự sẽ có hoa tiêu dẫn đường.
Vừa đưa ra một lá cờ nhỏ trên mặt có in chữ "Thuế", sau đó giơ tay chào theo quân lễ đoạn dẫn thủ hạ cáo lui.
- Lão Đại! Lôi gia này thật khác thường! Chẳng những chế độ hợp quy tắc, binh sĩ cũng được huấn luyện nghiêm khắc, xem ra bán đảo Phi Ba cũng không phải hỗn loạn không chịu nổi như trong tưởng tượng của chúng ta.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn theo thủy quân Lôi gia đã chạy xa nói.
- Ừ! Quả đúng thế! Tuy nhiên nếu như bán đảo Phi Ba đều như vậy, lính đánh thuê của bọn họ còn có lực chiến đấu nữa không?
An Tái Kháng cau mày nói.
- Hừ! Cứ đi lên tìm hiểu một chút là biết ngay! Cho dù không tìm được lính đánh thuê hợp ý, nhưng tìm được một chỗ thu thuế thương nghiệp thấp như vậy cũng là thu hoạch lớn đấy.
Lai Nhĩ Ôn Chí cười nói.
- Không sai! Lên đường!
An Tái Kháng lập tức hô lớn, dựa theo cái thuế thương nghiệp này, Lôi gia nhất định sẽ hấp dẫn một số đông thương nhân, mình là thuyền trống tới, nhất định phải mua sắm thả giàn một phen, bởi vì mua hàng không cần nộp thuế mà!
Từ thật xa nhìn thấy bến cảng Thanh Nguyệt, người trên thuyền càng giật mình kinh hãi, không ngờ trên bến cảng cặp bến hơn một ngàn chiếc hải thuyền, lớn nhỏ không đồng nhất, mặc dù không có khổng lồ như chiếc thuyền này, nhưng hải thuyền ba bốn ngàn thạch cũng có tới bốn năm mươi chiếc.
- Oái! Việc buôn bán hưng thịnh quá ta! Cờ xí trên những chiếc thuyền này chỉ ba phần năm là đế quốc Áo Đặc Mạn, một phần năm là Liên minh Tự do, còn dư lại cờ xí hình thù kỳ quái hẳn là của bán đảo Phi Ba. Một hai trăm chiếc thương thuyền của Liên minh Tự do xuất hiện ở nơi này, nhưng vì sao một địa phương phồn hoa như vậy mà ở Liên minh Tự do lại không mảy may nghe chút tin đồn nào?
Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ ngây ngốc nói.
- Mẹ kiếp! Nhất định là lợi nhuận rất cao! Nên người biết chỗ này đều ngậm miệng không nói! Nếu như không nhờ lần này tới bán đảo Phi Ba tìm thuê lính đánh thuê, nếu không phải không thể điều chỉnh phương hướng để mặc cho chiếc thuyền chạy xuôi gió theo dòng nước, sợ là chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra cảng Thanh Nguyệt này!
An Tái Kháng tức giận nói.
Bọn họ có loại tâm tình này là chuyện rất bình thường, mặc dù cảng Khôi Kiều cặp bến thời điểm kỷ lục cao nhất tới hơn vạn chiếc hải thuyền, còn ngày thường lúc nào cũng có năm sáu ngàn chiếc, so ra cảng Thanh Nguyệt đúng là không ra gì, nhưng phải biết rằng vị trí ở nơi này rất hẻo lánh, có thể có tới một ngàn chiếc thuyền cập bến cũng là chuyện rất phi thường rồi.
Hơn nữa điều này cũng đại biểu nơi này lợi nhuận cực cao, nếu không thương nhân rất nhạy cảm với kim tiền sẽ không chen chúc nhau đến đây.
/353
|