Nghĩ đến đây, trong đầu Khang Tư đột nhiên chợt lóe linh quang. Đúng rồi! Vì sao không thành lập đội phụ binh chuyên môn để trợ giúp công việc vặt cho bộ đội chiến đấu? Tuy rằng lính hậu cần trong biên chế đủ để phụ trách vấn đề cấp dưỡng, nhưng các loại công việc vụn vặt khác lại đều phải cần bộ đội chiến đấu phối hợp, như công tác xây dựng doanh địa, quét tước chiến trường linh tinh các loại, vậy thì tất cả bộ đội sẽ bận rộn suốt ngày.
Nếu có thể có một nhóm phụ binh cùng cấp với bộ đội chiến đấu đi theo đội tác chiến, vậy công việc xây dựng doanh địa và thu dọn chiến trường có thể giao cho phụ binh thực hiện, bộ đội chiến đấu liền có thể chuyên tâm cảnh giới, như vậy thì căn bản không sợ bộ đội vào thời điểm sau chiến đấu mỏi mệt bị quân địch phản kích.
Hơn nữa có đám đông phụ binh hỗ trợ, bộ đội chiến đấu cũng có thể giảm bớt gánh nặng, chiến lợi phẩm và thương binh cũng có thể giao cho phụ binh xừ lý chăm sóc. Bình thường còn có thể cắt phụ binh canh gác, bộ đội chiến đấu an tâm nghỉ ngơi, cứ như vậy sức chiến đấu ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần đấy.
Nhìn thấy Khang Tư đột nhiên sửng sờ, Uy Kiệt kéo kéo ống tay áo Khang Tư, dè dặt nhắc nhở:
- Đại nhân! Mọi người đều đang chờ ngài phát biểu đó.
Khang Tư bừng tỉnh lại nhìn quét qua mọi người một vòng cười nói:
- Bây giờ chư vị hãy nghe theo thân vệ của ta phân phối biên chế đội hình đi.
Hắn phất tay một cái đám thân vệ lập tức dựa theo danh sách kêu la hò hét ầm ĩ hẳn lên. Công tác này đối với thân vệ mà nói thật đã quá quen thuộc, chỉ cần lấy mười biên chế trước đây ở bán đảo Phi Ba, đổi thành biên chế đội ngũ đế quốc bên này mà thôi.
Không lâu sau, hơn một ngàn năm trăm tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, đã được chia làm mười hai trung đội, mười hai gã thân vệ tự động đứng vào hàng ngũ trở thành Trung đội trưởng.
Những trung đội đó dựa theo lệ thường mà làm có một biên chế đội hậu cần trực thuộc Trung đội trưởng. Mà còn lại gần hai ngàn tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, thì được chia ra thành hai mươi đội trăm người, hai mươi thân vệ cũng tự động thành Bách phu trưởng.
Tiếp theo những Trung đội trưởng và Bách phu trưởng, liền dẫn theo thuộc hạ của mình chiếm cứ một chỗ trên thao trường, bắt đầu tiến hành chọn lựa Đội trưởng, Tiểu đội trưởng. Kỳ thật việc chọn lựa này rất đơn giản: trong một đội năm người vật lộn, người thắng làm Đội trưởng, rồi sau đó năm Đội trưởng mới trong cùng một tiểu đội vật lộn với nhau, người thắng làm Tiểu đội trưởng.
Ngay từ đầu nghe được mệnh lệnh của Trưởng quan thân vệ, tất cả tráng đinh đều sửng sốt, chức quan trong quân đội không phải cấp trên ra lệnh bổ nhiệm là xong sao? Như thế nào phải những người mình tự tranh giành chứ? Mọi người đều là láng giềng quen biết nhau, thậm chí còn là người thân thích, sao có thể ra tay được chứ.
Có điều Trưởng quan thân vệ nói một câu:
- Ngoại trừ lương bổng căn bản còn có lương chức vụ, hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là chức trưởng quan đấy.
Vừa nói xong, lập tức khiến đám tráng đinh hai mắt bừng sáng đấu với nhau bất kể thân bằng quyến thuộc.
Về phần phụ binh bên kia so ra đơn giản hơn, chỉ cần tuyển ra Thập phu trưởng là được, có điều bởi vì nhân số cạnh tranh quá nhiều, người thắng phần lớn là mặt mũi bầm dập.
Sau một hồi giao tranh đánh nhau, rất nhanh đã chọn ra được các Đội trưởng và Tiểu đội trưởng. Có những Đội trưởng cùng Tiểu đội trưởng này gia nhập vào, lập tức bộ dáng Trung đội trưởng bắt đầu ra vẻ huấn luyện viên răn đe chỉ dạy cho thuộc hạ, vốn đám tráng đinh đang ồn ào hỗn loạn lập tức liền có chút dáng vẻ quân đội.
Áo Kha Nhĩ bên này toàn bộ đều choáng váng mặt mày, Liệt Văn lại lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới Khang Tư lại có bản lĩnh như vậy, không ngờ thoáng cái đã thành lập xong đội quân!
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu, vừa rồi hắn còn muốn xem để chế giễu Khang Tư, bình dân mới vừa biên chế vào bộ đội khẳng định là hỏng bét, mà không có cấp trưởng quan Đội trưởng và Tiểu đội trưởng cơ sở tồn tại, căn bản là đừng nghĩ tới chuyện khống chế đám tân binh này. Trong khi đó Khang Tư chỉ có một trăm ba mươi tên thân vệ, khẳng định là không có khả năng đảm nhiệm nhiều chức vị như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Khang Tư lại đưa ra chiêu số vật lộn tranh cử, lập tức liền điền đủ nhân số Đội trưởng và Tiểu đội trưởng để đối phó. Những người này đều là trong năm người hoặc trong tiểu đội đánh nhau chọn ra người lợi hại nhất, binh sĩ dưới quyền cho dù không tâm phục cũng phải khẩu phục, cứ như vậy liền dễ dàng khống chế binh sĩ.
Khang Tư thật đúng là có bản lĩnh đây, khó trách hắn có thể từ một tên tiểu binh một đường nhảy đến Thiếu tá.
An Đạt ngược lại không có quá ngạc nhiên như thế, hắn lơ đểnh nói:
- Việc này có gì đâu, chúng ta cũng có thể sử dụng phương pháp này mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đối với lời nói của An Đạt, Liệt Văn cùng Áo Kha Nhĩ cũng không thèm để ý tới.
Thoạt nhìn đương nhiên đơn giản ai cũng có thể làm được, nhưng có thật sự dễ dàng như vậy không?
Nếu như hiện tại chính mình có được chỉ bằng chi bộ đội này của Khang Tư, chỉ cần chức vị Trung đội trưởng, thì đủ để cho những tên thân vệ của mình tranh giánh cấu xé lẫn nhau không ngớt rồi, hơn nữa chức vị Tiểu đội trưởng và Đội trưởng, cũng đừng nghĩ rơi vào tới tay đám tân binh, khẳng định đám tộc nhân của mình cũng sẽ ùa đến giành cho được các chức vị đó.
Hơn nữa Áo Kha Nhĩ dám khẳng định: nếu có nhiều chức vị, đám thân vệ bên mình không có người nào tự nguyện lưu lại tiếp tục đảm nhiệm thân vệ. Đâu có giống Khang Tư như vậy ra lệnh một tiếng, lập tức chấp hành không hề có lời oán trách? Xem ra dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đúng là tốt.
Đánh giá sơ qua đám binh sĩ, Khang Tư không khỏi gật đầu cười nói:
- Tốt lắm! Như vậy bây giờ phát lương bổng cho các ngươi.
Mấy thân vệ khiêng rương phía sau lập tức mở nắp rương ra, ánh vàng óng ánh lập tức chiếu rọi lên vẻ mặt mừng rỡ của mọi người.
Nguyên vốn đám tráng đinh nghe được phát lương bổng, không kìm nổi hoan hô ầm ĩ, lập tức bị thủ trưởng thân vệ dùng roi ngựa quất cho một trận.
Bị quất đến cơn thịnh nộ bốc lên, nhưng đại bộ phận tráng đinh đều là giận mà không dám nói câu gì, còn một số tráng đinh có máu mặt không phục chuẩn bị phản kháng, nhưng sau khi nhìn thấy rương kim tệ vàng ánh kia, liền giống như những người khác, oán khí gì cũng đều tan biến, cũng quên đi đau đớn trên người, còn lại chỉ có cặp mắt trợn trừng nuốt nước miếng ừng ực.
Thân vệ phụ trách phát lương, dựa theo danh sách, đếm kim tệ cho vào từng gói to, xong nhóm chì huy tráng đinh trực tiếp lên nhận gói to trở lại đội ngũ, bắt đầu tự tay phân phát cho binh sĩ.
Đội phòng vệ mỗi người hai kim tệ, Đội trưởng ba, Tiểu đội trưởng năm.
Vốn Khang Tư định phát lương dựa theo quy định lương bổng trong quân đội, nhưng lại bị Tương Văn nhắc nhở:
- Đại nhân! Bọn họ thật ra đều không có thân phận quân tịch, nếu ngài thật sự dựa theo quy định quân đội phân phát lương bổng, không khéo sẽ dẫn tới phiền toái. Dù sao ở nơi này nghèo nàn, hơn nữa đội binh này xem như là tư binh của ngài, tùy tiện phát một ít lương là được rồi.
Nhờ có Tương Văn nhắc nhở, cho nên mới xuất hiện loại đãi ngộ vừa nhập ngũ liền hưởng lương binh nhất. Có điều so sánh giữa trưởng quan và binh sĩ, tiền trợ cấp chức vụ cũng chỉ hơn một hai kim tệ mà thôi.
Không biết chi tiết, các tiểu binh nhận lấy kim tệ, căn bản không có hành vi lo lắng kháng nghị với Khang Tư, toàn bộ đều là liếm liếm cắn cắn kim tệ nước miếng chảy ròng, rồi mới cất kỹ vào trong ngực, ánh mắt khẩn trương dòm chừng chung quanh, lần này bọn họ không có hưng phấn quát to, không phải sợ bị quất roi, mà là sợ bị mất kim tệ.
Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ rất nhanh tập trung vào Đội trưởng của mình, mà ánh mắt Đội trưởng thì chiếu vào người Tiểu đội trưởng, tất cả đều ảo não không ngừng suy nghĩ trong đầu: "Chết tiệt! Sớm biết thế này vừa rồi cứ liều mạng xuất ra hết sức lực thì tốt rồi! Vị trí kia cũng là của mình rồi. Như vậy bản thân mình cũng có thể nhiều thêm một kim tệ! Đặc biệt Tiểu đội trưởng ước chừng tới năm kim tệ!"
Giờ phút này những tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, tất cả đều hai mắt đỏ bừng nhìn đám tiểu tử tráng đinh. Hiện tại trong lòng bọn họ thật đúng là vừa bực bội vừa nổi giận, bởi vì trong tay bọn họ chỉ có một kim tệ, Thập phu trưởng cũng chỉ có hai quả. Nếu không phải Khang Tư mới vừa nói phụ binh biểu hiện tốt có thể tiến vào đội phòng vệ, e là bọn họ đã sớm tạo phản rồi.
Nhận thấy thần sắc của nhóm phụ binh, Khang Tư cười cười:
- Sau này sẽ phát lương vào ngày này mỗi tháng, tuy nhiên trước ngày phát lương mỗi tháng, sẽ tiến hành khảo hạch, phụ binh đủ tư cách tiến vào đội phòng vệ, đội phòng vệ không đủ tư cách giáng xuống làm phụ binh.
Khang Tư vừa nói xong, không khí hiện trường đột nhiên ngưng lại, tiếp theo vang lên một hồi tiếng thở dồn dập.
Nhìn thấy đã khơi dậy khí thế của đám tráng đinh, Khang Tư cười nói:
- Được rồi! Bởi vì doanh trại còn chưa có chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi chỉ có thể tạm thời ở lại nhà. Hiện tại các ngươi hãy ghi nhớ đồng bạn bên mình và hình dáng cấp trên! Giải tán!
- Chào!
Ba mươi hai trưởng quan thân vệ lập tức đứng nghiêm chào. Sau đó, lập tức quay lại giơ cao roi ngựa quất đen đét gầm lên:
- Các ngươi đám hỗn đản này! Khi Trưởng quan nói giải tán thì phải đứng nghiêm chào! Bây giờ sẽ không xử phạt các ngươi, sáng sớm ngày mai toàn bộ tập trung tới thao trường này cho ta! Tới muộn ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Bây giờ giải tán!
Thân vệ đều là xuất thân dũng mãnh ở bán đảo Phi Ba, tôn sùng chính là "Kỷ luật là rút ra từ roi da", để cho bọn họ huấn luyện đám tráng đinh, xem ra đám tráng đinh sau này phải chịu khổ sở rồi.
Đám tráng đinh bị dọa cho nhảy dựng, có người nhanh chân bỏ chạy, có người đứng nghiêm chào, thật đúng là một đám hỗn loạn. Thân vệ tức giận đến phải hò hét khản cổ một hồi.
Cổng chính vừa mở ra, dân chúng bên ngoài thò đầu thò cổ nhìn vào thấy đám tráng đinh ra ngoài, không khỏi thở phào nói:
- Ra rồi! Cuối cùng đã ra, ta còn tưởng rằng cả bọn bị bán đi rồi.
Từ câu nói này thì biết dân chúng cũng không phải thực tin tưởng Khang Tư cho lắm, thế nhưng khi đám tráng đinh lấy kim tệ ra khoe, và một vài tráng đinh hào phóng lại đắc ý kêu gào mời khách, lập tức khiến dân chúng thay đổi cách nhìn với Khang Tư. Theo tiếng ồn ào huyên náo đi xa, cánh cổng chính của Phủ quận trưởng lần nữa yên tĩnh lại.
Một viên sĩ quan vẫn núp một bên quan sát lập tức chạy về bộ chỉ huy liên đội, lão già Liên đội trưởng và các sĩ quan chủ yếu khác đã sớm tề tụ tại đây rồi.
- Trưởng quan! Gã Khang Tư ước chừng tuyển mộ hơn ba nghìn năm trăm người, vượt qua liên đội chúng ta! Hơn nữa thủ hạ của hắn còn tỏ ý ngày mai tiếp tục tuyển mộ!
Gã sĩ quan rất vội vàng nói.
- Nếu Khang Tư tuyển mộ tất cả tráng đinh, liên đội mình có thể sẽ mất đi quyền khống chế ở Tân Thành.
- À! Áo Kha Nhĩ chiêu mộ bao nhiêu người?
Lão nhân Thượng tá nghe nói vậy vẫn không có phản ứng, ngược lại hỏi.
Viên sĩ quan sửng sốt một chút lắc lắc đầu:
- Không có người nào! Xem ra bởi vì tất cả tráng đinh đều bị Khang Tư hấp dẫn, hắn biết tuyển mộ không được, cho nên tạm thời đình chỉ.
Viên sĩ quan này thấy mọi người vẫn lơ đểnh, không nhịn được tiếp tục nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Để mặc cho Khang Tư tiếp tục chiêu mộ tráng đinh sao?
Lão Đại Trung tá cười nói:
- Ngươi không cần khẩn trương như thế! Cho dù Khang Tư tuyển mộ một vạn người thì thế nào chứ? Có binh khí trang bị cho chúng sao? Nên nhớ, tồn kho của chúng ta cũng không có tới một vạn kiện binh khí đâu.
Nếu có thể có một nhóm phụ binh cùng cấp với bộ đội chiến đấu đi theo đội tác chiến, vậy công việc xây dựng doanh địa và thu dọn chiến trường có thể giao cho phụ binh thực hiện, bộ đội chiến đấu liền có thể chuyên tâm cảnh giới, như vậy thì căn bản không sợ bộ đội vào thời điểm sau chiến đấu mỏi mệt bị quân địch phản kích.
Hơn nữa có đám đông phụ binh hỗ trợ, bộ đội chiến đấu cũng có thể giảm bớt gánh nặng, chiến lợi phẩm và thương binh cũng có thể giao cho phụ binh xừ lý chăm sóc. Bình thường còn có thể cắt phụ binh canh gác, bộ đội chiến đấu an tâm nghỉ ngơi, cứ như vậy sức chiến đấu ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần đấy.
Nhìn thấy Khang Tư đột nhiên sửng sờ, Uy Kiệt kéo kéo ống tay áo Khang Tư, dè dặt nhắc nhở:
- Đại nhân! Mọi người đều đang chờ ngài phát biểu đó.
Khang Tư bừng tỉnh lại nhìn quét qua mọi người một vòng cười nói:
- Bây giờ chư vị hãy nghe theo thân vệ của ta phân phối biên chế đội hình đi.
Hắn phất tay một cái đám thân vệ lập tức dựa theo danh sách kêu la hò hét ầm ĩ hẳn lên. Công tác này đối với thân vệ mà nói thật đã quá quen thuộc, chỉ cần lấy mười biên chế trước đây ở bán đảo Phi Ba, đổi thành biên chế đội ngũ đế quốc bên này mà thôi.
Không lâu sau, hơn một ngàn năm trăm tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, đã được chia làm mười hai trung đội, mười hai gã thân vệ tự động đứng vào hàng ngũ trở thành Trung đội trưởng.
Những trung đội đó dựa theo lệ thường mà làm có một biên chế đội hậu cần trực thuộc Trung đội trưởng. Mà còn lại gần hai ngàn tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, thì được chia ra thành hai mươi đội trăm người, hai mươi thân vệ cũng tự động thành Bách phu trưởng.
Tiếp theo những Trung đội trưởng và Bách phu trưởng, liền dẫn theo thuộc hạ của mình chiếm cứ một chỗ trên thao trường, bắt đầu tiến hành chọn lựa Đội trưởng, Tiểu đội trưởng. Kỳ thật việc chọn lựa này rất đơn giản: trong một đội năm người vật lộn, người thắng làm Đội trưởng, rồi sau đó năm Đội trưởng mới trong cùng một tiểu đội vật lộn với nhau, người thắng làm Tiểu đội trưởng.
Ngay từ đầu nghe được mệnh lệnh của Trưởng quan thân vệ, tất cả tráng đinh đều sửng sốt, chức quan trong quân đội không phải cấp trên ra lệnh bổ nhiệm là xong sao? Như thế nào phải những người mình tự tranh giành chứ? Mọi người đều là láng giềng quen biết nhau, thậm chí còn là người thân thích, sao có thể ra tay được chứ.
Có điều Trưởng quan thân vệ nói một câu:
- Ngoại trừ lương bổng căn bản còn có lương chức vụ, hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là chức trưởng quan đấy.
Vừa nói xong, lập tức khiến đám tráng đinh hai mắt bừng sáng đấu với nhau bất kể thân bằng quyến thuộc.
Về phần phụ binh bên kia so ra đơn giản hơn, chỉ cần tuyển ra Thập phu trưởng là được, có điều bởi vì nhân số cạnh tranh quá nhiều, người thắng phần lớn là mặt mũi bầm dập.
Sau một hồi giao tranh đánh nhau, rất nhanh đã chọn ra được các Đội trưởng và Tiểu đội trưởng. Có những Đội trưởng cùng Tiểu đội trưởng này gia nhập vào, lập tức bộ dáng Trung đội trưởng bắt đầu ra vẻ huấn luyện viên răn đe chỉ dạy cho thuộc hạ, vốn đám tráng đinh đang ồn ào hỗn loạn lập tức liền có chút dáng vẻ quân đội.
Áo Kha Nhĩ bên này toàn bộ đều choáng váng mặt mày, Liệt Văn lại lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới Khang Tư lại có bản lĩnh như vậy, không ngờ thoáng cái đã thành lập xong đội quân!
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu, vừa rồi hắn còn muốn xem để chế giễu Khang Tư, bình dân mới vừa biên chế vào bộ đội khẳng định là hỏng bét, mà không có cấp trưởng quan Đội trưởng và Tiểu đội trưởng cơ sở tồn tại, căn bản là đừng nghĩ tới chuyện khống chế đám tân binh này. Trong khi đó Khang Tư chỉ có một trăm ba mươi tên thân vệ, khẳng định là không có khả năng đảm nhiệm nhiều chức vị như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Khang Tư lại đưa ra chiêu số vật lộn tranh cử, lập tức liền điền đủ nhân số Đội trưởng và Tiểu đội trưởng để đối phó. Những người này đều là trong năm người hoặc trong tiểu đội đánh nhau chọn ra người lợi hại nhất, binh sĩ dưới quyền cho dù không tâm phục cũng phải khẩu phục, cứ như vậy liền dễ dàng khống chế binh sĩ.
Khang Tư thật đúng là có bản lĩnh đây, khó trách hắn có thể từ một tên tiểu binh một đường nhảy đến Thiếu tá.
An Đạt ngược lại không có quá ngạc nhiên như thế, hắn lơ đểnh nói:
- Việc này có gì đâu, chúng ta cũng có thể sử dụng phương pháp này mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đối với lời nói của An Đạt, Liệt Văn cùng Áo Kha Nhĩ cũng không thèm để ý tới.
Thoạt nhìn đương nhiên đơn giản ai cũng có thể làm được, nhưng có thật sự dễ dàng như vậy không?
Nếu như hiện tại chính mình có được chỉ bằng chi bộ đội này của Khang Tư, chỉ cần chức vị Trung đội trưởng, thì đủ để cho những tên thân vệ của mình tranh giánh cấu xé lẫn nhau không ngớt rồi, hơn nữa chức vị Tiểu đội trưởng và Đội trưởng, cũng đừng nghĩ rơi vào tới tay đám tân binh, khẳng định đám tộc nhân của mình cũng sẽ ùa đến giành cho được các chức vị đó.
Hơn nữa Áo Kha Nhĩ dám khẳng định: nếu có nhiều chức vị, đám thân vệ bên mình không có người nào tự nguyện lưu lại tiếp tục đảm nhiệm thân vệ. Đâu có giống Khang Tư như vậy ra lệnh một tiếng, lập tức chấp hành không hề có lời oán trách? Xem ra dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đúng là tốt.
Đánh giá sơ qua đám binh sĩ, Khang Tư không khỏi gật đầu cười nói:
- Tốt lắm! Như vậy bây giờ phát lương bổng cho các ngươi.
Mấy thân vệ khiêng rương phía sau lập tức mở nắp rương ra, ánh vàng óng ánh lập tức chiếu rọi lên vẻ mặt mừng rỡ của mọi người.
Nguyên vốn đám tráng đinh nghe được phát lương bổng, không kìm nổi hoan hô ầm ĩ, lập tức bị thủ trưởng thân vệ dùng roi ngựa quất cho một trận.
Bị quất đến cơn thịnh nộ bốc lên, nhưng đại bộ phận tráng đinh đều là giận mà không dám nói câu gì, còn một số tráng đinh có máu mặt không phục chuẩn bị phản kháng, nhưng sau khi nhìn thấy rương kim tệ vàng ánh kia, liền giống như những người khác, oán khí gì cũng đều tan biến, cũng quên đi đau đớn trên người, còn lại chỉ có cặp mắt trợn trừng nuốt nước miếng ừng ực.
Thân vệ phụ trách phát lương, dựa theo danh sách, đếm kim tệ cho vào từng gói to, xong nhóm chì huy tráng đinh trực tiếp lên nhận gói to trở lại đội ngũ, bắt đầu tự tay phân phát cho binh sĩ.
Đội phòng vệ mỗi người hai kim tệ, Đội trưởng ba, Tiểu đội trưởng năm.
Vốn Khang Tư định phát lương dựa theo quy định lương bổng trong quân đội, nhưng lại bị Tương Văn nhắc nhở:
- Đại nhân! Bọn họ thật ra đều không có thân phận quân tịch, nếu ngài thật sự dựa theo quy định quân đội phân phát lương bổng, không khéo sẽ dẫn tới phiền toái. Dù sao ở nơi này nghèo nàn, hơn nữa đội binh này xem như là tư binh của ngài, tùy tiện phát một ít lương là được rồi.
Nhờ có Tương Văn nhắc nhở, cho nên mới xuất hiện loại đãi ngộ vừa nhập ngũ liền hưởng lương binh nhất. Có điều so sánh giữa trưởng quan và binh sĩ, tiền trợ cấp chức vụ cũng chỉ hơn một hai kim tệ mà thôi.
Không biết chi tiết, các tiểu binh nhận lấy kim tệ, căn bản không có hành vi lo lắng kháng nghị với Khang Tư, toàn bộ đều là liếm liếm cắn cắn kim tệ nước miếng chảy ròng, rồi mới cất kỹ vào trong ngực, ánh mắt khẩn trương dòm chừng chung quanh, lần này bọn họ không có hưng phấn quát to, không phải sợ bị quất roi, mà là sợ bị mất kim tệ.
Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ rất nhanh tập trung vào Đội trưởng của mình, mà ánh mắt Đội trưởng thì chiếu vào người Tiểu đội trưởng, tất cả đều ảo não không ngừng suy nghĩ trong đầu: "Chết tiệt! Sớm biết thế này vừa rồi cứ liều mạng xuất ra hết sức lực thì tốt rồi! Vị trí kia cũng là của mình rồi. Như vậy bản thân mình cũng có thể nhiều thêm một kim tệ! Đặc biệt Tiểu đội trưởng ước chừng tới năm kim tệ!"
Giờ phút này những tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, tất cả đều hai mắt đỏ bừng nhìn đám tiểu tử tráng đinh. Hiện tại trong lòng bọn họ thật đúng là vừa bực bội vừa nổi giận, bởi vì trong tay bọn họ chỉ có một kim tệ, Thập phu trưởng cũng chỉ có hai quả. Nếu không phải Khang Tư mới vừa nói phụ binh biểu hiện tốt có thể tiến vào đội phòng vệ, e là bọn họ đã sớm tạo phản rồi.
Nhận thấy thần sắc của nhóm phụ binh, Khang Tư cười cười:
- Sau này sẽ phát lương vào ngày này mỗi tháng, tuy nhiên trước ngày phát lương mỗi tháng, sẽ tiến hành khảo hạch, phụ binh đủ tư cách tiến vào đội phòng vệ, đội phòng vệ không đủ tư cách giáng xuống làm phụ binh.
Khang Tư vừa nói xong, không khí hiện trường đột nhiên ngưng lại, tiếp theo vang lên một hồi tiếng thở dồn dập.
Nhìn thấy đã khơi dậy khí thế của đám tráng đinh, Khang Tư cười nói:
- Được rồi! Bởi vì doanh trại còn chưa có chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi chỉ có thể tạm thời ở lại nhà. Hiện tại các ngươi hãy ghi nhớ đồng bạn bên mình và hình dáng cấp trên! Giải tán!
- Chào!
Ba mươi hai trưởng quan thân vệ lập tức đứng nghiêm chào. Sau đó, lập tức quay lại giơ cao roi ngựa quất đen đét gầm lên:
- Các ngươi đám hỗn đản này! Khi Trưởng quan nói giải tán thì phải đứng nghiêm chào! Bây giờ sẽ không xử phạt các ngươi, sáng sớm ngày mai toàn bộ tập trung tới thao trường này cho ta! Tới muộn ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Bây giờ giải tán!
Thân vệ đều là xuất thân dũng mãnh ở bán đảo Phi Ba, tôn sùng chính là "Kỷ luật là rút ra từ roi da", để cho bọn họ huấn luyện đám tráng đinh, xem ra đám tráng đinh sau này phải chịu khổ sở rồi.
Đám tráng đinh bị dọa cho nhảy dựng, có người nhanh chân bỏ chạy, có người đứng nghiêm chào, thật đúng là một đám hỗn loạn. Thân vệ tức giận đến phải hò hét khản cổ một hồi.
Cổng chính vừa mở ra, dân chúng bên ngoài thò đầu thò cổ nhìn vào thấy đám tráng đinh ra ngoài, không khỏi thở phào nói:
- Ra rồi! Cuối cùng đã ra, ta còn tưởng rằng cả bọn bị bán đi rồi.
Từ câu nói này thì biết dân chúng cũng không phải thực tin tưởng Khang Tư cho lắm, thế nhưng khi đám tráng đinh lấy kim tệ ra khoe, và một vài tráng đinh hào phóng lại đắc ý kêu gào mời khách, lập tức khiến dân chúng thay đổi cách nhìn với Khang Tư. Theo tiếng ồn ào huyên náo đi xa, cánh cổng chính của Phủ quận trưởng lần nữa yên tĩnh lại.
Một viên sĩ quan vẫn núp một bên quan sát lập tức chạy về bộ chỉ huy liên đội, lão già Liên đội trưởng và các sĩ quan chủ yếu khác đã sớm tề tụ tại đây rồi.
- Trưởng quan! Gã Khang Tư ước chừng tuyển mộ hơn ba nghìn năm trăm người, vượt qua liên đội chúng ta! Hơn nữa thủ hạ của hắn còn tỏ ý ngày mai tiếp tục tuyển mộ!
Gã sĩ quan rất vội vàng nói.
- Nếu Khang Tư tuyển mộ tất cả tráng đinh, liên đội mình có thể sẽ mất đi quyền khống chế ở Tân Thành.
- À! Áo Kha Nhĩ chiêu mộ bao nhiêu người?
Lão nhân Thượng tá nghe nói vậy vẫn không có phản ứng, ngược lại hỏi.
Viên sĩ quan sửng sốt một chút lắc lắc đầu:
- Không có người nào! Xem ra bởi vì tất cả tráng đinh đều bị Khang Tư hấp dẫn, hắn biết tuyển mộ không được, cho nên tạm thời đình chỉ.
Viên sĩ quan này thấy mọi người vẫn lơ đểnh, không nhịn được tiếp tục nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Để mặc cho Khang Tư tiếp tục chiêu mộ tráng đinh sao?
Lão Đại Trung tá cười nói:
- Ngươi không cần khẩn trương như thế! Cho dù Khang Tư tuyển mộ một vạn người thì thế nào chứ? Có binh khí trang bị cho chúng sao? Nên nhớ, tồn kho của chúng ta cũng không có tới một vạn kiện binh khí đâu.
/353
|