Người bình thường không biết Tàng Binh Các là nơi nào, thậm chí rất nhiều quý tộc đều không rõ ràng lắm nơi này dùng để làm gì, nhưng là hoàng đế bệ hạ cùng với các vị trọng thần lại biết tầm quan trọng của nó. Chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa có thể mở cửa, mà cái chìa khóa này được đặt trong tẩm cung của hoàng đế, thì biết nó quan trọng tới cỡ nào.
Tuy nhiên trừ bỏ những điều này, nơi này cũng không có ai canh gác, nhìn cỏ dại mọc ra ở chỗ trống giữa những viên gạch trong sân đình thì biết nơi này ngay cả người quản lý cũng không có. Nơi này ngày thường ít người đến, cánh cửa đó một năm chỉ mở một lần, hàng năm đều là vào bên trong cất giữ một vài thứ, nhưng lại ít nhất mười năm tám năm mới đưa ra một ít đồ vật.
Lúc này, mấy tên mặc đồ đen che mặt trùm đầu xuất hiện tại sân của Tàng Binh Các. Xem số lượng cùng cách ăn mặc, đúng là mấy tên mới đây không lâu tấn công Quân bộ, hiện tại bọn họ không cẩn thận giống như vừa nãy mà ngược lại nghênh ngang đi vào trước cánh cửa sắt.
- Những cao thủ của Quân bộ bị dụ đi rồi, nếu trong hoàng cung nhận được tin tức rồi phái người tới đây ít nhất phải mười lăm phút đồng hồ, thời gian ấy cũng đủ cho chúng ta rút khỏi đây. Bắt đầu đi.
Người mặc đồ đen cầm đầu nói xong, hít sâu rồi từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ hình dáng kỳ lạ. Hắn dùng thanh chủy thủ này cắm vào ổ khóa trên cửa sắt, đầu tiên là cắm sâu vào rồi quay trái quay phải vài vòng, sau đó rút ra một nửa lại quay trái phải vài vòng, cuối cùng lặp lại một lần từ đầu.
Cuối cùng "rắc" một tiếng, cửa sắt mở ra.
Người đó "phù" thở dài một hơi:
- Con mẹ nó thật phiền toái.
Nói xong để chìa khóa cắm trên ổ khóa, từ trong ngực lấy ra một túi rượu bằng da, cùng với một cây đuốc, mấy người cùng đi cũng lấy ra hai món đồ giống như vậy.
Vung vẩy cây đuốc sáng trong tay, hắn cười nói:
- Để chúng ta thưởng thức chí bảo của đế quốc nào.
Mấy người khác đều nhẹ giọng cười, cùng đi theo vào trong.
Theo bọn họ tiến vào, nhờ ánh sáng có thể nhìn thấy trong tòa nhà sắt này có chất đống nhiều đồ vật, đó là gần trăm tấm da dê được chồng lên cao đến vài thước được sắp xếp một cách có quy luật.
Người mặc đồ đen cầm đầu đến trước một đống da dê đầu tiên, tùy ý rút ra một tấm, mượn ánh sáng nhìn một chút, chỉ thấy bên trên viết: "Cấm vệ quân đoàn, tình huống gia đình lính mới nhập ngũ năm 1721" không khỏi gật đầu nói:
- Đúng rồi, đây chính là bản ghi chép tất cả hồ sơ tư liệu gia đình quân nhân kể cả lính xuất ngũ của toàn đế quốc. Động thủ.
Nói đến đây lập tức cắn thủng miệng túi da, đổ chất lỏng bên trong vào trên tấm da dê.
Mấy người khác cũng lập tức hành động, chỉ chốc lát sau tất cả tấm da dê đều bị tẩm ướt, một mùi gay mũi lập tức bốc lên.
- Rút lui!
Bọn họ lập tức chạy ra khỏi căn phòng, một người mặc đồ đen chạy sau cùng ném cây đuốc trong tay rơi lên tấm da dê." Oanh" một tiếng, tấm da dê lập tức bốc lên một ngọn lửa rực rỡ.
Khi bóng bọn họ biến mất, dưới trạng thái không khí lưu thông kém trong phòng, gần trăm đống da dê toàn bộ bốc cháy, hơn nữa nhiệt độ ngọn lửa rất cao. Chỉ chốc lát sau, tòa nhà bằng sắt màu đen bị cháy lên đỏ bừng.
Hoàng đế bệ hạ mặt không lộ vẻ gì ngồi ở trên ghế, các vị quan cũng ngẩn người theo. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi tin tức phản nghịch bị tiêu diệt từ bên ngoài truyền đến. Trong không khí yên tĩnh đó, đột nhiên truyền tới thanh âm một người nghiêng ngả lảo đảo, thanh âm này không đến từ bên ngoài mà đến từ bên trong điện.
Theo tiếng bước chân, một tên thái giám nội thị già vẻ mặt hoảng sợ bước vào. Bởi vì trong lúc vội vàng hai chân đột nhiên vướng vào nhau khiến hắn té ngã trên đất, hắn cũng không đứng lên, bò tới trước mặt hoàng đế.
Nhìn bộ dáng tên Tổng quản tẩm cung như vậy, hoàng đế cùng các quan trong lòng đều cả kinh.
Đừng xem Tổng quản tẩm cung chỉ là một tên quản lý tẩm cung hoàng đế, nhưng quyền lực của hắn so với Tổng quản Hoàng cung còn lớn hơn bởi vì tất cả bí mật đế quốc đều giấu trong tẩm cung hoàng đế.
Tổng quản Tẩm cung này không đợi hoàng đế mở miệng vội vàng nói:
- Bệ hạ! Tàng Binh Các bị người mở ra rồi!
- Cái gì!
Tất cả mọi người ở đây đều biết Tàng Binh Các là địa phương nào, mặt của tất cả đều trắng bệch kinh hãi hô.
Tàng Binh Các, ý nghĩa như tên, nơi bảo tồn của binh lính, tuy nhiên không phải bảo tồn người mà là bảo tồn tin tình báo của gia đình các quân nhân đế quốc. Nói trắng ra, đó là nơi chứa đựng tư liệu con tin, nơi này cam đoan sự trung thành của quân nhân với đế quốc, cam đoan những tên có dã tâm không có cách nào lôi kéo quân nhân phản loạn!
Hiện tại không ngờ nơi này bị mở ra? Chỉ cần hủy đi nơi này, vậy chẳng khác nào đế quốc mất đi sự uy hiếp với toàn bộ quân nhân, chỉ cần người thân của quân nhân không nói, vậy sẽ không biết bọn họ là ai. Cũng chính là không có sự lo lắng, quân nhân có thể không kiêng nể gì tạo phản! Hoàng đế nhận được tin tức này, cả người lung lay muốn ngã, ông ta thở phì phò thật mạnh, khó khăn lắp bắp nói:
- Đi... mật vệ... đi xem cho trẫm.
Mười mấy tên mặc đồ đen không biết trốn ở đâu, đột nhiên nhảy ra hai người, sau khi hành lễ đột nhiên biến mất.
Biểu hiện quỷ dị này khiến hầu hết mọi người vẻ mặt kinh ngạc lại âm thầm hoảng sợ. Thị vệ bên người hoàng đế bệ hạ không ngờ gọi là mật vệ? Hơn nữa còn có năng lực khó lường giống như quỷ thần. Thật sự lợi hại a, xem ra về sau phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Mà vài người trung tâm vì nước như Thừa tướng cùng Nguyên soái đang lo lắng, quân nhân đế quốc mất đi sự uy hiếp, vậy đế quốc còn có thể khống chế nhiều quân nhân như vậy sao?
Chuyện này đến cùng là ai gây nên? Hoàng tử? Khả năng không lớn, bọn họ biết rõ nếu mất đi Tàng Binh Các, cho dù bọn họ tranh được ngôi vị hoàng đế thì có thể thế nào? Dựa theo tiêu chuẩn âm mưu thu lợi mà xem, chỉ có các quan lớn các nơi biên giới, các thủ lĩnh quân đoàn cùng với các quý tộc cả nước mới có thể làm như vậy. Bởi vì chuyện này khiến bọn họ có thể chặt chẽ khống chế bộ đội trong tay.
Ài! Đế quốc đúng là thời điểm rối loạn a. Nguyên soái cùng Thừa tướng liếc nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương cảm thấy được sự chua xót, chỉ có thể buồn bã lắc lắc đầu.
Hoàng đế bệ hạ cũng không chờ lâu, thị vệ bên người ông ta mang về một đống tro tàn. Tro tàn đã đại biểu tất cả, nhìn đống tro tàn kia, hoàng đế bệ hạ vẻ mặt dại ra vươn tay, sau đó chớp mắt ngã ra.
Lại tiếp tục một hồi hỗn loạn, đáng tiếc lần này ngự y không có bàn tay thần, chỉ có thể nói ra một đáp án: "Hoàng đế hôn mê, cần tĩnh dưỡng". Dưới sự chỉ huy của Thừa tướng, buổi triều muộn chấm dứt, mọi người tự động tản về nhà.
Tuy rằng Thừa tướng cùng Nguyên soái cảnh cáo mọi người không được đem tin tức truyền ra ngoài. Nhưng trời vừa sáng, tin tức tư liệu Tàng Binh Các bị đốt thành tro cùng với Hoàng đế khó thở hôn mê bất tỉnh đã truyền khắp đế đô, sau đó lan tràn ra toàn bộ đế quốc với một tốc độ khó tin.
Bình thường người biết tin này sẽ sinh ra ý nghĩ hoàng đế có thể sẽ băng hà hay không, hoàng đế mới là ai? Nhưng người biết tư liệu Tàng Binh Các là cái gì, đặc biệt là người cầm binh quyền, trong lòng bắt đầu mạo hiểm tính toán được mất.
Mà khi tin tức này truyền khắp toàn bộ đế quốc, Khang Tư đã đi tới tỉnh thành.
Tiến vào địa giới tỉnh thành, lập tức phát hiện dân chúng thành Văn Tân. Bọn họ chiếm một khối đất hoang, hơn nữa chuẩn bị dựng thành trấn. Nhìn thấy quân đội con em mình, dân chúng lập tức hoan hô, nhưng là tiếp theo thấy Khang Tư mang theo những bộ hạ may mắn đưa di vật liệt sĩ cùng tro cốt về từng nhà, tức thì tất cả đều báo tang, đau khổ khóc lên.
Sau một phen bận rộn, Khang Tư mới có cơ hội hỏi Uy Kiệt đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc những cơ mật khác Uy Kiệt không nghe được, chỉ biết là dân chúng thành Văn Tân một đường đi tới đều bị các thành trì khác từ chối tiếp nhận, cuối cùng đành phải đi vào tỉnh thành.
Tỉnh phủ tuy tiếp nhận, nhưng chỉ cấp cho một khối đất hoang, để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Về phần báo cáo tin tức sơn tặc xâm lấn, căn bản không có ai để ý tới, ngược lại phát hiện tất cả bộ đội chính quy tập kết ở tỉnh phủ, các quan quận phủ cũng chạy trở về. Tiếp theo quân chính ở tỉnh thành cũng chia nhau mở hội nghị, đến giờ hội nghị vẫn còn chưa chấm dứt.
Khang Tư sau khi nghe mấy điều này vẫn không nói gì, Tương Văn rất bất mãn giành trước nói với Uy Kiệt:
- Làm cái gì vậy? Ngươi mang theo ba nghìn người làm sao mà đều nghe không được một cái tình báo? Thật là vô dụng!
Uy Kiệt muốn phản bác lại, tuy vậy hắn nhìn thấy Tương Văn nháy mắt với mình lập tức hiểu được ở đây còn có Áo Kha Nhĩ là người ngoài, chuyện mật vệ là không thể để hắn biết, vì thế đành oan ức nói:
- Không có biện pháp, ai bảo chúng ta là người bên ngoài, không quen biết làm sao hỏi thăm được.
Áo Kha Nhĩ giải vây nói:
- Hiện tại cũng không phí công đi hỏi thăm cái gì, chúng ta trực tiếp đi tới lữ đoàn trình diện, không phải là cái gì đều rõ ràng sao?
Khang Tư gật đầu định đồng ý, thân vệ đột nhiên tiến vào báo cáo:
- Đại nhân! Sư đoàn trưởng phái sứ giả tới, kêu ngài lập tức đi sư đoàn bộ tham gia hội nghị.
- Được! Áo Kha Nhĩ! Đi thôi.
Khang Tư kéo Áo Kha Nhĩ một cái, Áo Kha Nhĩ có chút chần chừ nói:
- Đại ca! Sư đoàn trưởng không kêu ta, ta đi như thế chỉ sợ sẽ bị đuổi ra.
- Không quan hệ, chúng ta cùng cấp, ta có thể tham gia tin rằng ngươi cũng có thể. Đi thôi.
Khang Tư cười nói.
Áo Kha Nhĩ đương nhiên rất muốn tham dự hội nghị sư đoàn, cho nên cũng không chối từ, lập tức đi theo sau Khang Tư.
Thấy Áo Kha Nhĩ đi rồi, Tương Văn đột nhiên hạ giọng nói với Uy Kiệt:
- Ngươi không cần đi theo, có việc cho ngươi làm, Hắc Lang còn ở lân cận hưởng thụ phải không? Gọi người mang nó quay về bán đảo Phi Ba đi, nó đi theo bên cạnh đại nhân sẽ bại lộ thân phận của đại nhân.
- Ồ? Sao đột nhiên nói thế? Có phải là phát hiện cái gì không đúng phải không?
Uy Kiệt lập tức khẩn trương lên.
- Không có, chỉ là trực giác của ta mà thôi.
Tương Văn nói xong quay đầu bước đi.
Uy Kiệt ngây ngốc sờ đầu, không biết trực giác của Tương Văn thuộc về loại nào. Hơn nữa Uy Kiệt nghĩ tới phải làm thế nào mới dụ được Hắc Lang quay về đảo liền cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ lừa nó là bầy sói ở bán đảo Phi Ba tạo phản? Ồ? Cớ này không sai. Được, làm như thế hy vọng nó giận dữ quên chuyện chúng ta bỏ nó ở đây mấy tháng trời.
Khang Tư mang theo Áo Kha Nhĩ, còn có vài thân tín như Tương Văn, An Đạt, Liệt Văn đi vào sư đoàn bộ trong thành.
Ở cửa đã có một Thượng tá sĩ quan đang đợi, hắn nhìn thấy Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ hai tên Thiếu tá cúi chào, hắn sửng sốt một chút, sau khi đáp lễ ánh mắt nhìn qua trên mặt Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ, nhưng rất nhanh, nhiệt tình nói với Khang Tư:
- Thiếu tá Khang Tư đúng không? Sư đoàn trưởng đại nhân chờ ngài hồi lâu, mời vào.
Đi vào cửa chính lập tức nhìn thấy mấy tên sĩ quan cấp Úy gắt gao nhìn đoàn người, quy củ ở nơi này tất cả mọi người đều hiểu, đều lập tức cởi binh khí xuống giao cho mấy sĩ quan cấp Úy này.
Tên Thượng tá đang chờ một bên mỉm cười tiếp tục dẫn đường đi vào một gian phòng có hai gã Thiếu tá đứng canh. Sau khi đóng cửa phòng lại, Thượng tá dừng lại, Tương Văn cùng An Đạt, Liệt Văn đều biết ý lùi đến một bên.
Tên Thượng tá kia nhìn thấy Áo Kha Nhĩ mặt dày đứng cạnh Khang Tư, khóe mắt run run một cái, mặt căng lên, há mồm, tuy nhiên sau khi liếc nhìn Khang Tư một cái lại nở một nụ cười, sát lại gần bên tai Áo Kha Nhĩ nói nhỏ vài câu.
Áo Kha Nhĩ biến sắc mặt, lập tức lui về phía sau, An Đạt, Liệt Văn muốn nổi giận liền bị Áo Kha Nhĩ ngăn lại.
Một màn kế tiếp làm cho người ta giật mình, Áo Kha Nhĩ đã bị làm nhục như vậy chẳng những không có tức giận, ngược lại cười mỉm nói với Khang Tư:
- Đại nhân! Thuộc hạ chờ ở bên ngoài.
Khang Tư sửng sốt một chút, theo bản năng gật gật đầu, sau đó được Thượng tá dẫn vào trong phòng.
Đoàn người Áo Kha Nhĩ được dẫn tới một phòng khác nghỉ ngơi, vừa đóng cửa, An Đạt gấp gáp hỏi:
- Đại nhân! Ngài làm sao có thể nhẫn nhịn được bị làm nhục như vậy? Dựa vào cái gì...
An Đạt còn chưa nói hết đã bị Liệt Văn che miệng lại, rồi ghé vào lỗ tai hắn gầm nhẹ:
- Không nên nói lời thô tục! Tương Văn tiểu thư cũng ở đây!
An Đạt đến giờ mới tỉnh ngộ là có Tương Văn hung hãn ở bên cạnh, nghĩ đến một khi nói ra khỏi miệng sẽ khiến cho mình bị giáo huấn thế nào, lập tức không thể khống chế được rùng mình một cái.
Sự chú ý của Tương Văn không ở bên An Đạt, nàng ngược lại hết sức hứng thú hỏi Áo Kha Nhĩ:
- Thiếu tá Áo Kha Nhĩ! Vừa rồi làm sao lại đột nhiên đổi giọng gọi đại nhân của chúng ta là đại nhân? Trước kia không phải toàn gọi là đại ca sao?
An Đạt cùng Liệt Văn đối với lời nói có chút xúc phạm của Tương Văn làm như không nghe, ngược lại đôi mắt chờ mong Áo Kha Nhĩ trả lời. Áo Kha Nhĩ nhìn bộ dạng hai tên thủ hạ, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, hai vị này bị Tương Văn đánh cho sợ, không ngờ lời nói xúc phạm tôn nghiêm tộc trưởng như vậy đều làm như không nghe thấy.
Tuy nhiên Tương Văn vừa trừng mắt, Áo Kha Nhĩ lập tức bỏ đi những suy nghĩ miên man này, vội nở một nụ cười sáng lạn:
- Tương Văn tiểu thư! Ngài thật sự trí tuệ, không ngờ lập tức chú ý tới chi tiết như vậy. Ha ha! Ta sửa lời là bởi vì vị Thượng tá kia nói một câu bên tai ta.
Nói đến đây, Áo Kha Nhĩ ngừng lại, hắn vốn đang muốn khơi dậy hứng thú của mọi người lại phát hiện Tương Văn bắt đầu hoạt động các đốt ngón tay. Mà hai thủ hạ của mình ánh mắt lại hướng đi nơi khác, hiển nhiên là mình chọc giận bọn họ, vội ngượng ngùng cười nói:
- Câu nói kia chính là: "phòng này chỉ có sĩ quan đảm nhiệm chức vụ Liên đội trưởng mới có thể vào". Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Cái gì?
Tương Văn, An Đạt, Liệt Văn tất cả đều cả kinh nhảy dựng lên kêu.
Tuy nhiên trừ bỏ những điều này, nơi này cũng không có ai canh gác, nhìn cỏ dại mọc ra ở chỗ trống giữa những viên gạch trong sân đình thì biết nơi này ngay cả người quản lý cũng không có. Nơi này ngày thường ít người đến, cánh cửa đó một năm chỉ mở một lần, hàng năm đều là vào bên trong cất giữ một vài thứ, nhưng lại ít nhất mười năm tám năm mới đưa ra một ít đồ vật.
Lúc này, mấy tên mặc đồ đen che mặt trùm đầu xuất hiện tại sân của Tàng Binh Các. Xem số lượng cùng cách ăn mặc, đúng là mấy tên mới đây không lâu tấn công Quân bộ, hiện tại bọn họ không cẩn thận giống như vừa nãy mà ngược lại nghênh ngang đi vào trước cánh cửa sắt.
- Những cao thủ của Quân bộ bị dụ đi rồi, nếu trong hoàng cung nhận được tin tức rồi phái người tới đây ít nhất phải mười lăm phút đồng hồ, thời gian ấy cũng đủ cho chúng ta rút khỏi đây. Bắt đầu đi.
Người mặc đồ đen cầm đầu nói xong, hít sâu rồi từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ hình dáng kỳ lạ. Hắn dùng thanh chủy thủ này cắm vào ổ khóa trên cửa sắt, đầu tiên là cắm sâu vào rồi quay trái quay phải vài vòng, sau đó rút ra một nửa lại quay trái phải vài vòng, cuối cùng lặp lại một lần từ đầu.
Cuối cùng "rắc" một tiếng, cửa sắt mở ra.
Người đó "phù" thở dài một hơi:
- Con mẹ nó thật phiền toái.
Nói xong để chìa khóa cắm trên ổ khóa, từ trong ngực lấy ra một túi rượu bằng da, cùng với một cây đuốc, mấy người cùng đi cũng lấy ra hai món đồ giống như vậy.
Vung vẩy cây đuốc sáng trong tay, hắn cười nói:
- Để chúng ta thưởng thức chí bảo của đế quốc nào.
Mấy người khác đều nhẹ giọng cười, cùng đi theo vào trong.
Theo bọn họ tiến vào, nhờ ánh sáng có thể nhìn thấy trong tòa nhà sắt này có chất đống nhiều đồ vật, đó là gần trăm tấm da dê được chồng lên cao đến vài thước được sắp xếp một cách có quy luật.
Người mặc đồ đen cầm đầu đến trước một đống da dê đầu tiên, tùy ý rút ra một tấm, mượn ánh sáng nhìn một chút, chỉ thấy bên trên viết: "Cấm vệ quân đoàn, tình huống gia đình lính mới nhập ngũ năm 1721" không khỏi gật đầu nói:
- Đúng rồi, đây chính là bản ghi chép tất cả hồ sơ tư liệu gia đình quân nhân kể cả lính xuất ngũ của toàn đế quốc. Động thủ.
Nói đến đây lập tức cắn thủng miệng túi da, đổ chất lỏng bên trong vào trên tấm da dê.
Mấy người khác cũng lập tức hành động, chỉ chốc lát sau tất cả tấm da dê đều bị tẩm ướt, một mùi gay mũi lập tức bốc lên.
- Rút lui!
Bọn họ lập tức chạy ra khỏi căn phòng, một người mặc đồ đen chạy sau cùng ném cây đuốc trong tay rơi lên tấm da dê." Oanh" một tiếng, tấm da dê lập tức bốc lên một ngọn lửa rực rỡ.
Khi bóng bọn họ biến mất, dưới trạng thái không khí lưu thông kém trong phòng, gần trăm đống da dê toàn bộ bốc cháy, hơn nữa nhiệt độ ngọn lửa rất cao. Chỉ chốc lát sau, tòa nhà bằng sắt màu đen bị cháy lên đỏ bừng.
Hoàng đế bệ hạ mặt không lộ vẻ gì ngồi ở trên ghế, các vị quan cũng ngẩn người theo. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi tin tức phản nghịch bị tiêu diệt từ bên ngoài truyền đến. Trong không khí yên tĩnh đó, đột nhiên truyền tới thanh âm một người nghiêng ngả lảo đảo, thanh âm này không đến từ bên ngoài mà đến từ bên trong điện.
Theo tiếng bước chân, một tên thái giám nội thị già vẻ mặt hoảng sợ bước vào. Bởi vì trong lúc vội vàng hai chân đột nhiên vướng vào nhau khiến hắn té ngã trên đất, hắn cũng không đứng lên, bò tới trước mặt hoàng đế.
Nhìn bộ dáng tên Tổng quản tẩm cung như vậy, hoàng đế cùng các quan trong lòng đều cả kinh.
Đừng xem Tổng quản tẩm cung chỉ là một tên quản lý tẩm cung hoàng đế, nhưng quyền lực của hắn so với Tổng quản Hoàng cung còn lớn hơn bởi vì tất cả bí mật đế quốc đều giấu trong tẩm cung hoàng đế.
Tổng quản Tẩm cung này không đợi hoàng đế mở miệng vội vàng nói:
- Bệ hạ! Tàng Binh Các bị người mở ra rồi!
- Cái gì!
Tất cả mọi người ở đây đều biết Tàng Binh Các là địa phương nào, mặt của tất cả đều trắng bệch kinh hãi hô.
Tàng Binh Các, ý nghĩa như tên, nơi bảo tồn của binh lính, tuy nhiên không phải bảo tồn người mà là bảo tồn tin tình báo của gia đình các quân nhân đế quốc. Nói trắng ra, đó là nơi chứa đựng tư liệu con tin, nơi này cam đoan sự trung thành của quân nhân với đế quốc, cam đoan những tên có dã tâm không có cách nào lôi kéo quân nhân phản loạn!
Hiện tại không ngờ nơi này bị mở ra? Chỉ cần hủy đi nơi này, vậy chẳng khác nào đế quốc mất đi sự uy hiếp với toàn bộ quân nhân, chỉ cần người thân của quân nhân không nói, vậy sẽ không biết bọn họ là ai. Cũng chính là không có sự lo lắng, quân nhân có thể không kiêng nể gì tạo phản! Hoàng đế nhận được tin tức này, cả người lung lay muốn ngã, ông ta thở phì phò thật mạnh, khó khăn lắp bắp nói:
- Đi... mật vệ... đi xem cho trẫm.
Mười mấy tên mặc đồ đen không biết trốn ở đâu, đột nhiên nhảy ra hai người, sau khi hành lễ đột nhiên biến mất.
Biểu hiện quỷ dị này khiến hầu hết mọi người vẻ mặt kinh ngạc lại âm thầm hoảng sợ. Thị vệ bên người hoàng đế bệ hạ không ngờ gọi là mật vệ? Hơn nữa còn có năng lực khó lường giống như quỷ thần. Thật sự lợi hại a, xem ra về sau phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Mà vài người trung tâm vì nước như Thừa tướng cùng Nguyên soái đang lo lắng, quân nhân đế quốc mất đi sự uy hiếp, vậy đế quốc còn có thể khống chế nhiều quân nhân như vậy sao?
Chuyện này đến cùng là ai gây nên? Hoàng tử? Khả năng không lớn, bọn họ biết rõ nếu mất đi Tàng Binh Các, cho dù bọn họ tranh được ngôi vị hoàng đế thì có thể thế nào? Dựa theo tiêu chuẩn âm mưu thu lợi mà xem, chỉ có các quan lớn các nơi biên giới, các thủ lĩnh quân đoàn cùng với các quý tộc cả nước mới có thể làm như vậy. Bởi vì chuyện này khiến bọn họ có thể chặt chẽ khống chế bộ đội trong tay.
Ài! Đế quốc đúng là thời điểm rối loạn a. Nguyên soái cùng Thừa tướng liếc nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương cảm thấy được sự chua xót, chỉ có thể buồn bã lắc lắc đầu.
Hoàng đế bệ hạ cũng không chờ lâu, thị vệ bên người ông ta mang về một đống tro tàn. Tro tàn đã đại biểu tất cả, nhìn đống tro tàn kia, hoàng đế bệ hạ vẻ mặt dại ra vươn tay, sau đó chớp mắt ngã ra.
Lại tiếp tục một hồi hỗn loạn, đáng tiếc lần này ngự y không có bàn tay thần, chỉ có thể nói ra một đáp án: "Hoàng đế hôn mê, cần tĩnh dưỡng". Dưới sự chỉ huy của Thừa tướng, buổi triều muộn chấm dứt, mọi người tự động tản về nhà.
Tuy rằng Thừa tướng cùng Nguyên soái cảnh cáo mọi người không được đem tin tức truyền ra ngoài. Nhưng trời vừa sáng, tin tức tư liệu Tàng Binh Các bị đốt thành tro cùng với Hoàng đế khó thở hôn mê bất tỉnh đã truyền khắp đế đô, sau đó lan tràn ra toàn bộ đế quốc với một tốc độ khó tin.
Bình thường người biết tin này sẽ sinh ra ý nghĩ hoàng đế có thể sẽ băng hà hay không, hoàng đế mới là ai? Nhưng người biết tư liệu Tàng Binh Các là cái gì, đặc biệt là người cầm binh quyền, trong lòng bắt đầu mạo hiểm tính toán được mất.
Mà khi tin tức này truyền khắp toàn bộ đế quốc, Khang Tư đã đi tới tỉnh thành.
Tiến vào địa giới tỉnh thành, lập tức phát hiện dân chúng thành Văn Tân. Bọn họ chiếm một khối đất hoang, hơn nữa chuẩn bị dựng thành trấn. Nhìn thấy quân đội con em mình, dân chúng lập tức hoan hô, nhưng là tiếp theo thấy Khang Tư mang theo những bộ hạ may mắn đưa di vật liệt sĩ cùng tro cốt về từng nhà, tức thì tất cả đều báo tang, đau khổ khóc lên.
Sau một phen bận rộn, Khang Tư mới có cơ hội hỏi Uy Kiệt đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc những cơ mật khác Uy Kiệt không nghe được, chỉ biết là dân chúng thành Văn Tân một đường đi tới đều bị các thành trì khác từ chối tiếp nhận, cuối cùng đành phải đi vào tỉnh thành.
Tỉnh phủ tuy tiếp nhận, nhưng chỉ cấp cho một khối đất hoang, để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Về phần báo cáo tin tức sơn tặc xâm lấn, căn bản không có ai để ý tới, ngược lại phát hiện tất cả bộ đội chính quy tập kết ở tỉnh phủ, các quan quận phủ cũng chạy trở về. Tiếp theo quân chính ở tỉnh thành cũng chia nhau mở hội nghị, đến giờ hội nghị vẫn còn chưa chấm dứt.
Khang Tư sau khi nghe mấy điều này vẫn không nói gì, Tương Văn rất bất mãn giành trước nói với Uy Kiệt:
- Làm cái gì vậy? Ngươi mang theo ba nghìn người làm sao mà đều nghe không được một cái tình báo? Thật là vô dụng!
Uy Kiệt muốn phản bác lại, tuy vậy hắn nhìn thấy Tương Văn nháy mắt với mình lập tức hiểu được ở đây còn có Áo Kha Nhĩ là người ngoài, chuyện mật vệ là không thể để hắn biết, vì thế đành oan ức nói:
- Không có biện pháp, ai bảo chúng ta là người bên ngoài, không quen biết làm sao hỏi thăm được.
Áo Kha Nhĩ giải vây nói:
- Hiện tại cũng không phí công đi hỏi thăm cái gì, chúng ta trực tiếp đi tới lữ đoàn trình diện, không phải là cái gì đều rõ ràng sao?
Khang Tư gật đầu định đồng ý, thân vệ đột nhiên tiến vào báo cáo:
- Đại nhân! Sư đoàn trưởng phái sứ giả tới, kêu ngài lập tức đi sư đoàn bộ tham gia hội nghị.
- Được! Áo Kha Nhĩ! Đi thôi.
Khang Tư kéo Áo Kha Nhĩ một cái, Áo Kha Nhĩ có chút chần chừ nói:
- Đại ca! Sư đoàn trưởng không kêu ta, ta đi như thế chỉ sợ sẽ bị đuổi ra.
- Không quan hệ, chúng ta cùng cấp, ta có thể tham gia tin rằng ngươi cũng có thể. Đi thôi.
Khang Tư cười nói.
Áo Kha Nhĩ đương nhiên rất muốn tham dự hội nghị sư đoàn, cho nên cũng không chối từ, lập tức đi theo sau Khang Tư.
Thấy Áo Kha Nhĩ đi rồi, Tương Văn đột nhiên hạ giọng nói với Uy Kiệt:
- Ngươi không cần đi theo, có việc cho ngươi làm, Hắc Lang còn ở lân cận hưởng thụ phải không? Gọi người mang nó quay về bán đảo Phi Ba đi, nó đi theo bên cạnh đại nhân sẽ bại lộ thân phận của đại nhân.
- Ồ? Sao đột nhiên nói thế? Có phải là phát hiện cái gì không đúng phải không?
Uy Kiệt lập tức khẩn trương lên.
- Không có, chỉ là trực giác của ta mà thôi.
Tương Văn nói xong quay đầu bước đi.
Uy Kiệt ngây ngốc sờ đầu, không biết trực giác của Tương Văn thuộc về loại nào. Hơn nữa Uy Kiệt nghĩ tới phải làm thế nào mới dụ được Hắc Lang quay về đảo liền cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ lừa nó là bầy sói ở bán đảo Phi Ba tạo phản? Ồ? Cớ này không sai. Được, làm như thế hy vọng nó giận dữ quên chuyện chúng ta bỏ nó ở đây mấy tháng trời.
Khang Tư mang theo Áo Kha Nhĩ, còn có vài thân tín như Tương Văn, An Đạt, Liệt Văn đi vào sư đoàn bộ trong thành.
Ở cửa đã có một Thượng tá sĩ quan đang đợi, hắn nhìn thấy Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ hai tên Thiếu tá cúi chào, hắn sửng sốt một chút, sau khi đáp lễ ánh mắt nhìn qua trên mặt Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ, nhưng rất nhanh, nhiệt tình nói với Khang Tư:
- Thiếu tá Khang Tư đúng không? Sư đoàn trưởng đại nhân chờ ngài hồi lâu, mời vào.
Đi vào cửa chính lập tức nhìn thấy mấy tên sĩ quan cấp Úy gắt gao nhìn đoàn người, quy củ ở nơi này tất cả mọi người đều hiểu, đều lập tức cởi binh khí xuống giao cho mấy sĩ quan cấp Úy này.
Tên Thượng tá đang chờ một bên mỉm cười tiếp tục dẫn đường đi vào một gian phòng có hai gã Thiếu tá đứng canh. Sau khi đóng cửa phòng lại, Thượng tá dừng lại, Tương Văn cùng An Đạt, Liệt Văn đều biết ý lùi đến một bên.
Tên Thượng tá kia nhìn thấy Áo Kha Nhĩ mặt dày đứng cạnh Khang Tư, khóe mắt run run một cái, mặt căng lên, há mồm, tuy nhiên sau khi liếc nhìn Khang Tư một cái lại nở một nụ cười, sát lại gần bên tai Áo Kha Nhĩ nói nhỏ vài câu.
Áo Kha Nhĩ biến sắc mặt, lập tức lui về phía sau, An Đạt, Liệt Văn muốn nổi giận liền bị Áo Kha Nhĩ ngăn lại.
Một màn kế tiếp làm cho người ta giật mình, Áo Kha Nhĩ đã bị làm nhục như vậy chẳng những không có tức giận, ngược lại cười mỉm nói với Khang Tư:
- Đại nhân! Thuộc hạ chờ ở bên ngoài.
Khang Tư sửng sốt một chút, theo bản năng gật gật đầu, sau đó được Thượng tá dẫn vào trong phòng.
Đoàn người Áo Kha Nhĩ được dẫn tới một phòng khác nghỉ ngơi, vừa đóng cửa, An Đạt gấp gáp hỏi:
- Đại nhân! Ngài làm sao có thể nhẫn nhịn được bị làm nhục như vậy? Dựa vào cái gì...
An Đạt còn chưa nói hết đã bị Liệt Văn che miệng lại, rồi ghé vào lỗ tai hắn gầm nhẹ:
- Không nên nói lời thô tục! Tương Văn tiểu thư cũng ở đây!
An Đạt đến giờ mới tỉnh ngộ là có Tương Văn hung hãn ở bên cạnh, nghĩ đến một khi nói ra khỏi miệng sẽ khiến cho mình bị giáo huấn thế nào, lập tức không thể khống chế được rùng mình một cái.
Sự chú ý của Tương Văn không ở bên An Đạt, nàng ngược lại hết sức hứng thú hỏi Áo Kha Nhĩ:
- Thiếu tá Áo Kha Nhĩ! Vừa rồi làm sao lại đột nhiên đổi giọng gọi đại nhân của chúng ta là đại nhân? Trước kia không phải toàn gọi là đại ca sao?
An Đạt cùng Liệt Văn đối với lời nói có chút xúc phạm của Tương Văn làm như không nghe, ngược lại đôi mắt chờ mong Áo Kha Nhĩ trả lời. Áo Kha Nhĩ nhìn bộ dạng hai tên thủ hạ, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, hai vị này bị Tương Văn đánh cho sợ, không ngờ lời nói xúc phạm tôn nghiêm tộc trưởng như vậy đều làm như không nghe thấy.
Tuy nhiên Tương Văn vừa trừng mắt, Áo Kha Nhĩ lập tức bỏ đi những suy nghĩ miên man này, vội nở một nụ cười sáng lạn:
- Tương Văn tiểu thư! Ngài thật sự trí tuệ, không ngờ lập tức chú ý tới chi tiết như vậy. Ha ha! Ta sửa lời là bởi vì vị Thượng tá kia nói một câu bên tai ta.
Nói đến đây, Áo Kha Nhĩ ngừng lại, hắn vốn đang muốn khơi dậy hứng thú của mọi người lại phát hiện Tương Văn bắt đầu hoạt động các đốt ngón tay. Mà hai thủ hạ của mình ánh mắt lại hướng đi nơi khác, hiển nhiên là mình chọc giận bọn họ, vội ngượng ngùng cười nói:
- Câu nói kia chính là: "phòng này chỉ có sĩ quan đảm nhiệm chức vụ Liên đội trưởng mới có thể vào". Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Cái gì?
Tương Văn, An Đạt, Liệt Văn tất cả đều cả kinh nhảy dựng lên kêu.
/353
|