Độc Cô Chiến Thần

Chương 162: Thiên hạ đại thế. (1+2)

/353


Thành Thanh Nguyệt, tất cả các gia thần còn đang ở trong thành, tất cả vẻ mặt khao khát nhìn tầng cao nhất Thiên Thủ các, đặc biệt Ni Nhĩ gia thần diện tích lãnh thổ xếp thứ hai, càng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy vẻ đố kỵ.
Sở dĩ bọn họ như vậy, là bởi tầng đỉnh Thiên Thủ các, cũng là nơi phòng ngủ của Khang Tư đương chủ Lôi gia, lúc này đang tiến hành một hội nghị cao cấp nhất Lôi gia.
Nhân viên tham dự có vốn xuất thân từ ngũ đại thân vệ của đại nhân, còn có hai anh em kết nghĩa Khang Tư cùng hai quan doanh kỵ binh, chín người này Ni Nhĩ không dám đố kỵ, nhưng vì sao Cung Tá Đôn cùng Phí Nhĩ có tư cách tham gia? Còn có hai người Bộ tướng cũng có thể tham gia? Vì sao bản thân mình lại không có tư cách?
Tuy rằng tức giận, nhưng Ni Nhĩ cũng rõ bản thân mình không có bản lĩnh kia, dù là tham gia cũng chỉ có thể hùa theo vài tiếng, mà không thể đưa ra ý kiến gì.
Chỉ là đáng tiếc mà, có thể tưởng tượng được, bắt đầu từ lần này, có thể đi vào phòng ngủ của chủ công tham dự hội nghị sẽ là trọng thần trong trọng thần của Lôi gia, hai người Bộ tướng kia đi xuống, khẳng định sẽ có rất nhiều người ào tới nịnh bợ, xem ra mình còn cần đi chuẩn bị lễ vật bái kiến trước một chút.
Về phần Đại tướng nịnh bợ Bộ tướng sẽ mất mặt? Ta xin ngươi, mặt mũi có thể đáng mấy đồng tiền? Hơn nữa nói thế nào cũng là thân tín của chủ công, thân phận so với mình già dặn hơn, có người nói một Bộ tướng trong đó đã đi theo chủ công từ lúc ở đại thảo nguyên kìa.
Cái Bộ tướng này gọi là gì nhỉ? Hình như là Lưu cái gì đó, dù sao trong số đông gia thần như vậy là một người thần bí nhất, bình thường không nhìn thấy bóng dáng, cũng không biết hắn phụ trách công tác gì.
Tầng đỉnh Thiên Thủ các, tuy rằng nói là phòng ngủ của Khang Tư, nhưng nơi ngủ nghỉ có thể rộng bao nhiêu? Cho nên tầng đỉnh hơn một ngàn mét vuông này, chẳng những có thư phòng phòng khách, còn có diễn võ trường nữa cơ.
Cho nên hơn mười người ở trong phòng khách, căn phòng còn có vẻ trống trải, những người khách đều có vẻ rất gò bó, một là nơi này là địa bàn tư nhân của chủ công, hai là mười mấy thị nữ xinh đẹp, dụng mạo tú lệ, đứng ở bên cạnh mình mà hương thơm lan tỏa, đang bày biện điểm tâm trà nước.
Những nữ tử này tuy làm người ta động tâm, nhưng ai dám nhìn nhiều chứ, chẳng phải muốn chết sao?
Khang Tư ngồi ở phòng khách này có thể nhìn cảnh sắc xa xa ngoài sân thượng, cười nói:
- Không cần gượng ép quá mức, coi như nói chuyện phiếm là được rồi. Uy Kiệt, nói tình huống Đế quốc một chút.
Nói rồi, thuận tay tiếp nhận một quyển sách Tương Văn đưa sang lật xem.
Vốn thấy bộ dáng Khang Tư lật sách xem, mọi người còn có chút sững sờ, chủ công nhà mình thật là gọi mấy người mình tới đây nói chuyện phiếm? Nhưng mà chờ khi nghe được câu nói phía sau, trong lòng lập tức căng thẳng, đây chính là quân vụ đó, làm sao có thể trở thành chuyện phiếm. Lập tức xốc hết tinh thần chú ý Uy Kiệt.
Tuy rằng Cung Tá Đôn cũng như mọi người chú ý vào Uy Kiệt, nhưng dư quang ánh mắt đều tập trung trên người một gia thần Bộ tướng bị mái tóc lộn xộn che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn không rõ ràng bộ dáng.
Đây chính là một gia thần Bộ tướng mặc dù có tồn tại trên danh sách, nhưng chưa từng thấy qua bộ mặt - Lưu Bân.
Gã gia thần này không biết phụ trách công tác gì, nhưng có người nói thiết kế bến cảng Thanh Nguyệt cùng thành Thanh Nguyệt đều có một phần công lao của hắn, xem ra hẳn là dạng phương diện xây dựng.
Chỉ là, nếu tên chuyên gia thiết kế tham dự vào hội nghị này, hơn nữa mình cùng bọn người Phí Nhĩ, có thể nói là văn chính, nhưng nếu là văn chính, vì sao còn muốn các bộ võ quan tham dự vào đây? Thật là mò không rõ mà.
Nhưng trong lòng Cung Tá Đôn cùng như nhau đều mừng thầm, nhìn nhân viên tham dự là biết, bản thân mình đã được phân chia vào trọng thần trong trọng thần, đây chính là tiêu chí chứng minh mình đã tiến nhập hạch tâm đấy.
Uy Kiệt đang ăn điểm tâm, nghe được Khang Tư hỏi, vội vàng nốc một miệng nước trà, thở một hơi rồi nói:
- Chủ công, hiện giờ trừ khu duyên hải Đế quốc ra, các tỉnh khác trong nội lục cũng không phát sinh quân phiệt hỗn chiến toàn diện, tuyệt đại bộ phận quân phiệt đều còn đang chỉnh hợp nội bộ của mình.
- Dựa theo tình báo biểu hiện, 32 tỉnh thành Đế quốc, bốn tỉnh duyên hải trở thành giải đất quân phiệt hỗn chiến, hành tỉnh trung ương hay là Đế đô bị Hoàng thái tử chiếm, chỉ là Hoàng thái tử cũng không có thực quyền, quyền quân chính phân biệt bị Thừa tướng cùng Nguyên soái chiếm, có thể nói có chút giống như con rối.
- Chẳng qua theo báo cáo sang năm ngày một tháng một, Hoàng thái tử sẽ đăng cơ đế vị, sẽ thu được Thừa tướng cùng Nguyên soái tuyên thệ thần phục. Nhưng có thể xác định, cái tân Hoàng đế này chỉ có thể ra lệnh được hành tỉnh trung ương, nhưng là các hành tỉnh trung ương này lấy Đế đô làm chủ thành, thực lực xác thật quá mức cường hãn, phỏng đoán sẽ nhanh chóng mở rộng địa bàn.
- Mà hiện giờ các hoàng tử có thế lực nhất định của bản thân, Nhị hoàng tử chiếm ba hành tỉnh phía đông nam, cũng là các tỉnh gần Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, nghe đồn Nhị hoàng tử tiếp nhận viện trợ từ Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, chỉ là không có dấu hiệu quân đội Duy Nhĩ Đặc điều động, chỉ có lượng lớn xe ngựa qua lại vận chuyển vật tư, nhưng có thể xác nhận ngay, Nhị hoàng tử đã đầu nhập vào vòng tay Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc.
- Tam hoàng tử chiếm hai hành tỉnh gần khu vực trung ương, chỉ là tuy hai hành tỉnh này rất giàu có, nhưng lãnh địa quý tộc đông đúc, là khu vực liên kết kém cỏi nhất, tin rằng sau khi Hoàng thái tử đăng cơ, đối tượng hạ thủ đầu tiên sẽ là nơi này.
- Tứ hoàng Tử chiếm bốn hành tỉnh khu vực tây bắc, tuy rằng bốn hành tỉnh này kinh tế lạc hậu, nhưng quân đội lại hết sức cường hãn, hơn nữa quý tộc cùng quân đồn trú địa phương đã biểu hiện rõ thuần phục Tứ hoàng tử, có thể nói thế lực đã chỉnh hợp hoàn tất, tùy thời mở rộng bên ngoài.
Người ở đây chỉ có Áo Kha Nhĩ nghe nói như thế vùng chân mày hơi nhướng lên.
Thì ra sư đoàn địa phương còn cường hãn hơn cả cấm vệ quân kia lại là của Tứ hoàng tử, thế nhưng Tứ hoàng tử này so với Hoàng thái tử còn nhỏ hơn hai tuổi, hắn thực sự có thể khống chế những hãn tướng kia sao?
Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ lại cười tự giễu, bản thân mình lo lắng chuyện mấy hoàng tử này làm gì? Hiện giờ là nên suy xét làm sao mở rộng quyền thế của mình ở Lôi gia mới đúng.
- Thất hoàng tử lại đi vào tỉnh Hải Tuyền duyên hải, dưới Sư đoàn trưởng Khải Nhĩ Đặc ủng hộ cũng coi như là chủ nhân tỉnh Hải Tuyền, nhưng quân quyền đều nằm trong tay Sư đoàn trưởng Khải Nhĩ Đặc, tin rằng cũng chỉ là một con rối. Chỉ là theo tình báo biểu hiện, Khải Nhĩ Đặc đề nghị đánh hạ tỉnh Hải Tân lân cận, nhưng Thất hoàng tử cố kỵ tộc Sơn Nhạc đối diện, ngược lại yêu cầu buông tha tỉnh Hải Tân đi cướp đoạt thành tỉnh khác. Có người nói hai người vì vậy mà nảy sinh tranh chấp, hiện giờ có thể xác định rõ, chính là bọn họ sắp tới nhất định sẽ mở rộng bên ngoài.
- Mà ngoại trừ Thất hoàng tử ra, còn có Thập nhị hoàng tử, Thập tam hoàng tử, Thập tứ hoàng tử, Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa, Ngũ công chúa phân biệt mỗi người làm chủ một thành tỉnh, chỉ là bởi những hoàng tử công chúa này, hầu như đều là thiếu niên hoặc nói đúng ra là trẻ nhỏ, cho nên có thể kết luận bọn họ là bị các tộc mẹ lấy ra sử dụng làm lá cờ đầu.
- Mà trong các hoàng tử công chúa này, chỉ có hai người Đại công chúa và Nhị công chúa tự thân mang dã tâm, nhà chồng hoặc nhà mẹ các nàng đều là quý tộc quyền thế, xác thật đã khống chế tỉnh thành tại chỗ.
Uy Kiệt thao thao không ngừng nói cả một đống lớn, không nhịn được ngừng lại uống một ngụm nước.
Còn hai người Cung Tá Đôn cùng Phí Nhĩ trái tim lại nhảy lên kịch liệt, trời ạ, chủ công nhà mình không ngờ lại thu thập tình hình Đế quốc tỉ mỉ như vậy, lẽ nào chủ công hắn muốn thôn tính Đế quốc sao?
So sánh với toàn bán đảo Phi Ba, thứ kia chính là một quái vật khổng lồ đấy!
Hơn nữa, hiện tại địa bàn Lôi gia chiếm cứ trên bán đảo Phi Ba tối đa còn không tới một phần trăm, lại dám há to miệng nhằm vào Đế quốc? Quá cuồng vọng quá không hiện thực đi chứ!
Đương nhiên, nghĩ là nghĩ thế, hai người ai cũng không dám biểu lộ ra.
- Mười bảy hành tỉnh nội lục, lại thêm năm hành tỉnh duyên hải cũng là hai mươi hai, còn mười hành tỉnh nữa đâu?
Khang Tư lật một trang sách thuận miệng hỏi.
Uy Kiệt vội vàng đáp:
- Vâng, tin tức mới nhất biểu hiện, ba quân đoàn chính quy chinh phạt đại thảo nguyên toàn quân bị diệt, giải đất tây bắc một lần nữa bị Phi Mục Kỳ Minh chiếm mất hai hành tỉnh, tỉnh Văn Bắc chủ công từng nhậm chức là một trong số đó. Nói cách khác, hiện giờ quân đoàn chính quy Đế quốc trên bề ngoài chỉ còn lại mười bảy mà thôi.
- Ba đại công quốc Tả Nhĩ Đặc, Băng Diệu, Tuyết Phi biên cảnh đông bắc, nhân lúc cháy nhà hôi của, đều tự công chiếm một tỉnh thành đông bắc. Còn tiểu vương quốc Bá Lạp Đặc, Thành Tư Hãn quốc hướng tây nam như hổ rình mồi, nhưng cũng tối đa xâm lấn biên giới mà thôi, giống như Liên bang Sơn Việt tộc khá lắm là chiếm lấy một cái quận phủ, còn lại các tỉnh thành khác đều là nơi người ở thưa thớt, kinh tế lạc hậu, từ lúc Đế quốc còn thống nhất đã là thành tỉnh đạo tặc hoành hành, hiện giờ càng hơn thế nữa.
Bọn người Áo Kha Nhĩ, An Tái Kháng kinh hãi.
Tương Văn càng không nhịn được giật mình nói:
- Nếu nói như thế, Đế quốc Áo Đặc Mạn được xưng thiên hạ đệ nhất, hiện giờ có thể nói là tứ phân ngũ liệt rồi?
Nghĩ đến cũng hết sức đáng thương, quốc gia dựng nước gần ngàn năm, không ngờ lại chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà phân liệt như vậy.
Khang Tư đọc sách cũng không ngẩng lên cười nói:
- Sẽ không xuống dốc đơn giản như vậy, chỗ tinh túy của Đế quốc Áo Đặc Mạn là hành tỉnh trung ương, nơi đó đã khai phá gần ngàn năm rồi. Nhân khẩu dày đặc nhất Đế quốc, kinh tế phát đạt nhất, quân đội cường đại nhất, thợ thủ công ưu tú nhất đều tập trung ở hành tỉnh trung ương kia.
- Nếu như Hoàng thái tử rất có bản lãnh, vậy hắn sẽ lại tái hiện vinh quang khai quốc hoàng đế, nên nhớ căn bản để khai quốc hoàng đế lập nghiệp chính là hành tỉnh trung ương Đế quốc, chỉ là nếu không có vật tư vùng bên ngoài cung cấp, tin rằng sẽ rất là trắc trở. Không cần nói hành tỉnh trung ương, dù là giải đất trung tâm, khoáng sản ngầm cũng đã sớm đào hết rồi.
Nghe nói như thế, Áo Kha Nhĩ rất rõ tình huống Đế đô nhịn không được gật đầu tán đồng, nếu như mình là Hoàng thái tử, có được Đế đô này tồn tại, không cần thời gian mười năm, là có thể tái hiện vinh quang Đế quốc Áo Đặc Mạn thời kì toàn thịnh rồi.
Nhưng mà Hoàng thái tử kia vẫn luôn không nghe danh tiếng, có người nói hắn luôn bị huynh đệ tỷ muội khi dễ, muốn dựa vào hắn khôi phục vinh quang Đế quốc, rất là có khó khăn đây. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Đại nhân, Duy Nhĩ Đặc kia sao không nhân lúc cháy nhà hôi của? Bọn họ là một quốc gia thống nhất đồng thời là tử địch với Đế quốc, thế nào cũng phải nhân cơ hội công chiếm mấy tỉnh thành chứ.
Tương Văn mê hoặc hỏi.
Nghe vấn đề này, mọi người đều dựng tai lên, nhìn xem Khang Tư trả lời thế nào.
- Duy Nhĩ Đặc cũng không phải quốc gia thống nhất, An Tái Kháng hẳn là rõ ràng chứ?
Khang Tư nhìn An Tái Kháng gật đầu một chút, nói ra một lời làm người ta khiếp sợ.
Áo Kha Nhĩ choáng váng, những người khác cũng ngây ngốc, Duy Nhĩ Đặc lại không phải là quốc gia thống nhất?
Điều này sao có thể! Mọi người đều chuyển ánh mắt sang An Tái Kháng.
An Tái Kháng gật đầu nói:
- Đúng vậy, Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc xác thật không phải quốc gia thống nhất, nhìn tên nước cũng có thể rõ ràng rồi.
- Ngay từ đầu Duy Nhĩ Đặc chỉ là thể liên hợp các thành thị cảng khẩu mà thôi, bọn họ theo địa lợi cùng phát triển mậu dịch hàng hải, có thể dùng tiền tài phát triển kịch liệt, bởi vậy mà càng ngày càng lớn mạnh, sau chậm rãi hấp dẫn càng nhiều thành thị cảng khẩu gia nhập vào thể liên hợp này, cũng bởi vì khát vọng thị trường và sản vật mới bắt đầu mở rộng ra ngoài, cuối cùng biến thành hình dáng hiện tại.
- Thật muốn nói lại, vùng cảng khẩu duyên hải đều là một đám chính quyền độc lập, còn các thành thị nội lục lại là thuộc địa của những cảng khẩu này. Chiếm địa vị thống trị chính là Nghị viên thay mặt các vùng cảng khẩu duyên hải, bề ngoài nhìn là một quốc gia thống nhất, kỳ thật chính là một thương hội liên hợp.
Tràng cảnh một phiến yên tĩnh, một hồi lâu mới vang lên một trận nuốt nước miếng.
Lời Khang Tư để mọi người tỉnh táo lại:
- Cho nên mới nói, nếu như không có ích lợi về mặt tiền tài, Duy Nhĩ Đặc sẽ không thích phát động chiến tranh, họ cùng Áo Đặc Mạn là kẻ thù truyền kiếp, trước hết là bởi vì Hoàng đế Đế quốc cuồng vọng tự đại mạnh mẽ nâng cao thuế quan thương đội bọn họ dẫn phát ra.
- Đối với Duy Nhĩ Đặc mà nói, năm tỉnh vùng duyên hải Đế quốc bọn họ còn có hứng thú chiếm lĩnh, các khu nội lục khác có thể không động sẽ không chạm tới, bởi vì lãnh địa địch quốc là thị trường bán phá giá tốt nhất, nếu như đổi lại là bản thổ của họ, vậy cần phải lo lắng rất nhiều vấn đề.
Uy Kiệt bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Thảo nào người Duy Nhĩ Đặc liều mạng vay tiền đưa cho quân phiệt, cũng cho phép đám quân phiệt chẳng biết ngày mai này cầm khoáng sản thuế quan tới mượn nợ vay tiền, chỉ giở trò quỷ trên phương diện kinh tế, căn bản không tiến hành hành động quân sự, cảm giác bọn họ chỉ cần vật tư, tuyệt không cần đất đai.
An Tái Kháng cũng tiếp lời:
- Đây là chuyện bình thường. Duy Nhĩ Đặc không có dục vọng đế vương khao khát chiếm đoạt lãnh thổ, bọn họ chỉ truy cầu tiền tài.
- Nên biết, trình độ khai phá nội lục Duy Nhĩ Đặc tối cao cũng chỉ có mười phần trăm, ngay cả năm phần trăm nhiều nơi cũng không đạt được, ngoại trừ một ít mỏ quáng, các nơi khác trong nội lục đều dùng để trồng trọt nuôi dưỡng các loại gia súc, thật là hoang vắng hết sức.
- Mà thành thị cảng khẩu duyên hải toàn bộ đều có mức khai phá vượt quá năm mươi phần trăm, người ở dày đặt, kinh tế phát đạt, cho nên bọn họ lấy lãnh địa Đế quốc không có giá trị này là vô dụng, ngược lại sẽ tăng thêm gánh nặng nữa.
Áo Kha Nhĩ cũng không nhịn được xen vào:
- Nói cách khác, mục tiêu trước mắt Duy Nhĩ Đặc là hấp thụ máu huyết vàng bạc Áo Đặc Mạn, chờ hút hết rồi, sẽ trở lại phân chia chiếc bánh vùng duyên hải?
Khang Tư cười nói:
- Không sai, hiện tại chủ quan quân đội Duy Nhĩ Đặc đều theo Nghị viên cùng các thương nhân đánh về phía Áo Đặc Mạn, vừa cho vay cắt cổ vừa buôn bán vật tư chiến lược, có thể nói hiện giờ năng lực quân sự Duy Nhĩ Đặc đã ngừng lại. Có lời đồn, Liên minh thương nghiệp Mộc Nhĩ ở Liên bang Luân Tư tiếp giáp Duy Nhĩ Đặc, đã chuẩn bị tặng cho Duy Nhĩ Đặc một con dao, mà Liên minh thương nghiệp Mộc Nhĩ càng chuẩn bị tranh đoạt nghiệp vụ thu mua Đế quốc Áo Đặc Mạn với Duy Nhĩ Đặc nữa.
Khang Tư vừa nói ra, ai đó nghe ra trong lời này có nội hàm trong lòng run lên.
Trời ạ, hai quốc gia này cách xa nhau cả vạn dặm như thế! Nhưng ngay cả tình báo như thế cũng nhận được? Thật là quá bội phục kẻ đó, mọi người không khỏi liếc mắt nhìn Uy Kiệt.
Uy Kiệt làm Thừa hành tình báo trong lòng khẽ run, bởi vì hắn biết rõ mạng lưới tình báo của mình còn chưa tản ra đến những địa phương này, cẩn thận thoáng nhìn trộm Khang Tư cúi đầu đọc sách, cùng Tương Văn không có biểu tình kỳ quái nào.
Trong lòng Uy Kiệt thở dài, xem ra khẳng định chủ công có xây dựng một mạng lưới tình báo giao cho đại tỷ không thể trêu vào kia phụ trách mà. Tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng đối với chủ công cùng đại tỷ, bản thân mình làm nhỏ thì có sao đây chứ?
Hơn nữa quân chủ có một mạng lưới tình báo ẩn giấu cũng là phải, dù sao mạng lưới tình báo công khai hắn phụ trách rất dễ bị người ta chú ý.
Áo Kha Nhĩ vẫn cẩn thận quan sát bốn phía, chú ý tới ánh mắt Uy Kiệt đột nhiên biến đổi liền khôi phục lại, hắn thông minh đương nhiên biết đó là chuyện gì, trong lòng cười thầm: "Tìm được một sơ hở."
- Chủ công, hiện giờ chúng ta chuẩn bị đánh Áo Đặc Mạn hay là Duy Nhĩ Đặc?
Phí Nhĩ hơi chút cẩn thận dè dặt hỏi.
Khó trách Phí Nhĩ kinh hoàng bạt vía, cũng xác thật phải, đang êm đẹp triệu tập nhiều trọng thần như vậy tới tầng đỉnh nói chuyện phiếm, nói tới đều là chuyện Duy Nhĩ Đặc cùng Áo Đặc Mạn, nếu không phải đi đánh bọn họ, không lẽ thật sự là tới nói chuyện phiếm chứ?
Cung Tá Đôn cho rằng Khang Tư có ý này, thấm sâu đạo làm thần hắn nói:
- Đánh Đế quốc, tuy rằng thoạt nhìn thì rất dễ, quân phiệt Đế quốc khắp nới, nhưng chính là bởi có quân phiệt tồn tại, mới có thể buộc mỗi lần công chiếm một tỉnh đều phải dùng toàn bộ lực lượng.
- Tuy rằng không cần quá mức lo lắng các quân phiệt xây dựng liên quân, nhưng một tỉnh Đế quốc đều hơn mười vạn cây số vuông, nhân khẩu gần ngàn vạn, nếu muốn chiếm sẽ rất trắc trở. Mà đánh Duy Nhĩ Đặc, tuy rằng thoạt nhìn cực kỳ khó, nhưng chỉ là công chiếm các thành thị cảng khẩu Duy Nhĩ Đặc, vậy Duy Nhĩ Đặc không chết cũng sẽ không còn nửa cái mạng, chỉ là không có thủy quân mạnh mẽ thì sẽ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ này.
Trong lòng bọn người Áo Kha Nhĩ thầm khen, tên này thật có nghề, trong lời biểu hiện rõ tác chiến trắc trở, nhưng không trực tiếp đưa ra ý phản đổi, thật là làm người ta bội phục.
Khang Tư sửng sốt một chút mới buông quyển sách ra, lắc đầu cười nói:
- Đánh Áo Đặc Mạn cùng Duy Nhĩ Đặc? Ta còn không có cuồng vọng đến trình độ này, vừa rồi nói những lời này, chỉ là để các ngươi lý giải động thái đại lục hiện tại mà thôi.
- Vâng.
Bọn Cung Tá Đôn đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật đúng là sợ Khang Tư mở miệng quá rộng kia.
- Lưu Bân, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi chứ?
Khang Tư đột nhiên nói, để mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Bộ tướng bị mái tóc rối bời che đi nửa khuôn mặt.
- Vâng, chủ công, thần hao tốn thời gian hơn một năm, tổng thể nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng mà bộ phận chi tiết chỉ có ở lãnh địa chủ công thôi.
Mọi người đối với Lưu Bân nói rất thần bí, móc ra một phần quyển trục, hai tay dâng lên.
Theo Khang Tư ra hiệu, Lưu Bân mở quyển trục giải thích:
- Đây là bản đồ toàn bộ bán đảo Phi Ba, tọa độ chủ thành cùng phương hướng địa giới, đều ghi trên đây.
Lời này vừa nói ra, mọi người hận không thể đem ánh mắt dán trên bản đồ. Trời ạ, cho tới giờ cũng chưa từng xuất hiện qua bản đồ toàn bộ bán đảo Phi Ba, không ngờ lại xuất hiện trước mặt mình như thế, hơn nữa cả tọa độ chủ thành cũng ghi lại.
Đây là dạng công trình gì! Cái Lưu Bân này tuyệt đối là phất lớn!
- Căn cứ tính toán, tổng diện tích bán đảo Phi Ba khoảng 654 vạn 2134 cây số vuông, chủ thành có 1134 tòa, chư hầu sở hữu ba tòa chủ thành trở lên có 135 nhà, bởi nguyên nhân chiến tranh, con số này tùy thời tăng giảm.
Lưu Bân vừa nói vừa chỉ điểm trên bản đồ, xem ra hắn trong lúc vẻ bản đồ cũng thuận tiện thu gom tình báo. Đám gia thần biết rõ công lao Lưu Bân này có bao nhiêu khổng lồ, hai mắt nhìn hắn đều đỏ bừng.
Quả nhiên, Khang Tư chờ Lưu Bân giới thiệu hoàn tất, lập tức ngợi khen:
- Lưu Bân, công tích của ngươi thực sự rất lớn, hiện sắc phong ngươi làm Đại tướng, thực lĩnh một vạn thạch cao!
Lưu Bân cũng không chối từ, trực tiếp thụ lĩnh, cử động này biểu hiện rõ Khang Tư đã sớm thương lượng qua với hắn, không thì nào sẽ trực tiếp thu nhận, dù là vạn phần chờ mong, cũng phải chối từ một phen mới thích hợp chứ.
Nhưng mà mọi người ngoại trừ hâm mộ ra cũng không đố kỵ, một là một cái gia thần vẽ bản đồ như thế cũng sẽ không mang tới uy hiếp gì với mình, hai là công trạng này thật đúng là rất lớn, có thể nói dù là trực tiếp đưa lên chức Gia lão, thực lĩnh mười vạn thạch cao cũng được.
Xem ra chỉ có Ni Nhĩ mới sẽ tức giận nhảy dựng lên, bởi vì hắn từ thực lĩnh bài danh thứ hai đã rơi xuống hàng thứ ba rồi.
Mọi người thấy nghi thức thụ lĩnh kết thúc, lập tức một trận vỗ mông ngựa hai người Khang Tư cùng Lưu Bân. Chung chung là đủ loại lời nói Lôi gia cường thịnh, Lưu Bân năng lực kiệt xuất linh tinh.
- Được rồi, có phần bản đồ này, chúng ta cũng rõ ràng hẳn phải đi tới đâu. Căn cứ tình báo Uy Kiệt biểu hiện, mấy chủ thành phụ cận chúng ta đã liên hợp lại, chuẩn bị sau thu hoạch vụ mùa chủ động khởi xướng công kích, đem chúng ta trực tiếp tiêu diệt.
Khang Tư ở bản đồ chỉ vài chỗ nói.
Áo Kha Nhĩ lập tức nhảy ra nói:
- Xin chủ công yên tâm, chúng thần tuyệt đối sẽ để bọn chúng trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo, chúng thần chẳng những muốn tiêu diệt sạch bọn quân xâm lấn kia, còn phải đoạt lấy vài khối địa bàn dâng lên cho chủ công!
Bọn người Cung Tá Đôn lập tức vẻ mặt ngạo mạn gật đầu không thôi, trong lòng đã bắt đầu tự hỏi có phải là nên mở rộng đoàn gia thần của mình, ở trong chiến đấu này mò được một món hời.
Khang Tư lắc đầu nói:
- Đừng tự đại, lần trước bởi chúng ta thực hành chính sách diệt sạch võ sĩ, khiến các thế lực này từ trên xuống dưới đều gắn chặt thành một khối, chuẩn bị theo chúng ta liều mạng.
Nghe nói như thế, mọi người thình lình cả kinh, đây là nói, từ chư hầu chủ thành đến thôn trưởng nông thôn, đều chuẩn bị theo mình liều mạng? Đây là chiến tranh biển người mà!
Bằng chút quân thường trực của mình dù có thể đánh thắng, cũng sẽ mệt chết khiếp, đến lúc đó lại thêm một kẻ cháy nhà hôi của, vậy thì bên mình xong rồi!
Thấy mọi người đều cau mày, trong lòng Khang Tư thở dài, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Các ngươi chỉ cần bảo trì cẩn thận, giữ nghiêm chức vụ công tác là được. Uy Kiệt, Thừa hành tình báo của ngươi phải phát huy tác dụng rồi, đối với các nhân vật quyền lực từ trên xuống dưới trong các thế lực, đều tiến hành cưỡng bức dụ lợi, thu mua ám sát, cần phải để nội bộ bọn họ bắt đầu hỗn loạn.
Áo Kha Nhĩ thấy Uy Kiệt cung kính lĩnh mệnh, trong lòng không khỏi buồn cười, nói là nói chuyện phiếm, trò chuyện, trò chuyện không phải biến thành hội nghị chính quy rồi sao? Đại ca của mình thật đúng là không thú vị mà. Xem chừng ngay từ đầu đại ca muốn kéo gần quan hệ thần tử, lại không ngờ biến thành như vậy?
- Lôi Đặc, mấy các doanh bộ binh các ngươi, lập tức đem bốn doanh bộ binh mở rộng thành mười hai doanh bộ binh, trực tiếp đem doanh phụ binh biến thành doanh chiến binh, thành viên doanh phụ binh bổ sung từ doanh phòng bị. Chọn mấy sĩ quan gia thần ưu tú báo lên, do ta bổ nhiệm bọn họ làm quan doanh lâm thời. Sĩ quan lâm thời nhậm chức xong lập tức tiến hành đại luyện binh, cần phải hoàn thành vụ thu hoạch thì có sức chiến đấu nhất định.
Khang Tư vừa nói ra, lập tức để bọn Lôi Đặc Lôi Khải hưng phấn.
Sớm phải như thế, kỳ thật hiện tại năng lực tác chiến của phụ binh cũng không kém chiến binh bao nhiêu, dù sao trước đây bọn họ đều là ở cùng một trận tuyến, hiện giờ chủ công hạ lệnh xuống, để đám doanh phụ binh cả ngày ầm ỹ, hẳn sẽ không còn ý kiến gì nữa?
Áo Kha Nhĩ trong lòng nhảy dựng, vội vàng hỏi:
- Chủ công, mười hai doanh bộ binh có phải quá mức phân tán hay không? Phía trên doanh bộ binh có phải nên thành lập một biên chế nữa?
- Ừ, xác thật là thế, như vậy ba doanh làm một sư, như vậy một vạn chiến binh, hai vạn phụ binh, đủ để làm một đại bộ đội chiến lược rồi.
Khang Tư nói lời này khiến trong lòng Áo Kha Nhĩ nhảy mạnh, hắc hắc, mình nhất định phải tìm cơ hội đưa An Đạt cùng Liệt Văn đề cử thành quan doanh bộ binh, như vậy mình sẽ hoàn toàn nắm trong tay một sư rồi.
Chỉ là một câu kế tiếp Khang Tư nói để tim hắn khôi phục tốc độ đập bình thường:
- Chỉ là, chiếu theo năng lực chỉ huy hiện tại của các ngươi mà xem, còn chưa đạt tới trình độ đó, hơn nữa hiện giờ cũng không cần bộ đội cấp sư xuất hiện, tạm thời vẫn duy trì đơn vị tác chiến cấp doanh thôi.
Áo Kha Nhĩ tỉnh táo lại đương nhiên rõ ràng, hiện giờ mình không cách nào chỉ huy thỏa đáng ba vạn người được.
Hắn phải nhận thuyết pháp của Khang Tư, quyết định lúc rảnh rỗi đọc nhiều sách một chút, hiện giờ hắn ý thức được học được vài thứ so với thất học chênh lệch cỡ nào, nhìn Khang Tư so sánh với bản thân thì biết ngay.
Nhưng mà, Áo Kha Nhĩ đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hắn bỗng nhiên nhớ tới, An Đạt cùng Liệt Văn đã trở thành gia thần của mình, căn bản không có khả năng trở thành quan doanh, bởi vì bọn họ đều là gia thần của mình! Mà quân chế Lôi gia quy định, tất cả sĩ quan, dù là một Ngũ trưởng nho nhỏ đều do gia thần trực thuộc Khang Tư đảm nhiệm!
Mẹ nó! Cứ như vậy, mình chẳng phải không thể mượn lực lượng bộ đội trực thuộc Khang Tư sao?
Bằng vào chút thạch cao của mình, làm sao xây dựng một quân đội khổng lồ?!
Chờ một chút, mình có phải nên đem tộc nhân đề cử cho Khang Tư, mà không phải thu làm gia thần của mình? Như vậy theo mình chiếu cố bọn họ hẳn có thể dễ dàng leo lên địa vị cao, bằng vào thân phân tộc trưởng, bọn họ cũng sẽ nghe lệnh mình.
Ha ha, không sai, chính là như vậy!
Không ai biết Áo Kha Nhĩ đang miên man suy nghĩ cái gì, mọi người đều lắng nghe Khang Tư liên tiếp tuyên bố mệnh lệnh:
- Lưu Bân, ngươi nhậm chức Thừa hành thủ công, đề cao kỹ năng cùng năng suất thợ thủ công, đồng thời tận lực khai phá xây dựng đại chiến hạm, để sức chiến đấu thuỷ quân chúng ta mở rộng mấy lần. Phương diện xây dựng cơ sở cũng giao cho ngươi.
- Phí Nhĩ, ngươi làm Thừa hành thương nghiệp cùng đại thần tài chính, phải phối hợp mọi người hành sự, đảm bảo tiền tài vật tư phân phối kịp thời.
Nói đến đây, Khang Tư suy nghĩ một chút, nhìn Cung Tá Đôn hỏi:
- Tỉ lệ nhân khẩu cùng đất đai lãnh địa Lôi gia, là nhiều hay thiếu?
Thấy Cung Tá Đôn sững sờ, hắn không khỏi giải thích:
- Hoặc là nói nhân khẩu của chúng ta dư thừa hay thiếu hụt, nếu tăng nhân khẩu, sản lượng lương thực đất đai có đủ nuôi sống bọn họ hay không?
Cung Tá Đôn bừng tỉnh hiểu ra lập tức nói:
- Chủ công, tuy rằng thoạt nhìn tám mươi vạn nam đinh xem như rất nhiều, nhưng phân chia trên toàn bộ bề mặt tám mươi vạn cây số vuông của Lôi gia, có thể nói là khói bếp mỏng manh.
- Hơn nữa dựa theo quân chế mới của nhà ta, chỉ cần doanh phòng bị hiện thời, các binh phòng bị ở tất cả quận phủ huyện đều gần năm mươi doanh, cũng là mười lăm, mười sáu vạn nam đinh. Mà mười hai doanh chiến binh cùng hai mươi bốn doanh phụ binh cũng hơn mười vạn người, nói cách khác nam đinh tinh hãn nhất lãnh địa, quân đội đã chiếm hai mươi lăm vạn.
- Còn lại hơn năm mươi vạn nam đinh sửa đường xá, đào khoáng, làm nông ... các loại đã sớm gánh vác hết, có thể nói nhà ta đang cần gấp nhân khẩu, mong rằng chủ công có thể phái người đi các thế lực khác chào mời nhân khẩu. Bởi vì số lượng đinh khẩu không đủ, nhà ta rất khó phát triển trên diện rộng được.
Cung Tá Đôn nói lời này khiến mọi người kinh hãi, tài nguyên nhân lực lại túng thiếu như thế?
Nhớ lại trước đến giờ luôn có nhiều nhân lực, thậm chí còn có lượng lớn người không tìm được công tác, hiện giờ Lôi gia lại xuất hiện thiếu thốn nhân lực? Đây chính là đại biểu cảnh tượng Lôi gia phồn vinh hưng thịnh mà.
Nghĩ vậy, mọi người cũng không biết nên vui mừng hay khổ não.
Áo Kha Nhĩ nghe được Khang Tư lại có đến hai mươi lăm vạn bộ binh rất kinh ngạc, có lẽ binh phòng bị cũng không phải một quận chỉ có một doanh, mà là chủ thành đặt một doanh, phân thành đặt một bộ, thành nhỏ đặt một tiếu.
Trời ạ! Hiện giờ sáu cái chủ thành thì có mười lăm vạn binh phòng bị, vậy sáu trăm cái chủ thành chẳng phải là cần 1500 vạn binh phòng bị sao?
Như vậy tính lại, bán đảo Phi Ba làm sao có khả năng mới hơn 2000 vạn nhân khẩu chứ? Năm, sáu ức mới phải! Tên Đế quốc nào dám nói toàn bộ bán đảo Phi Ba chỉ có mấy trăm vạn người? Cũng không biết bọn họ làm sao tính toán ra được!
Phí Nhĩ hiển nhiên cũng tính toán ra con số này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, duy trì quân đội khổng lồ như vậy cần bao nhiêu tiền tài chứ.
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, một cái chủ thành có thể đưa ra mấy vạn bộ đội, một ngàn cái chủ thành có thể đưa ra bao nhiêu bộ đội? Nhưng mà cũng không trách ai được, thời đại này tính toán nhân khẩu vốn là rất trắc trở, ai cũng không cách nào nói rõ một cái thành trì có bao nhiêu người, càng đừng nói toàn bộ thiên hạ.
Thấy thần sắc mọi người quái dị, Khang Tư cười nói:
- Số lượng lính phòng bị không cần quá lo lắng, hiện giờ là thời kỳ cất bước, chẳng những cần quân đồn trú trợ giúp duy trì trị an, cũng cần doanh phòng bị duy trì bổ sung binh lính duy trì các doanh phía trên, chờ dân tâm an ổn, chỉ có quận mới có thể đặt quân, dưới phủ huyện chỉ cần binh trị an là được. Mà sau khi mở rộng địa bàn, hành tỉnh trú quân là đủ rồi.
Nghe nói như thế, Phí Nhĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm, chế độ này nếu không thay đổi, vậy thật đúng là muốn mạng người mà.
Khang Tư suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi, An Tái Kháng, ngươi phụ trách nhiệm vụ thu thập nhân khẩu, ngoại trừ các thế lực lân cận ra, ngươi còn có thể đặt mục tiêu trên các tỉnh duyên hải Đế quốc.
- Dưới quân phiệt hỗn chiến, dân chúng đều hận không thể rời xa chiến trường, có thể nói cho bọn họ, đi tới nơi này một nam đinh có thể nhận được quyền thuê một thạch bốn mươi mẫu đất trồng trọt, ta cung cấp lộ phí, giống, công cụ cùng phòng ốc, thu hoạch chia năm - năm. Có vấn đề gì để Cung Tá Đôn, Phí Nhĩ, Khải Hải bọn họ phối hợp với ngươi.
Vốn Cung Tá Đôn cùng Phí Nhĩ có ý kháng nghị Khang Tư đem đất chia cho bình dân, nghe được Khang Tư thu hoạch chia năm - năm, biết những nhân khẩu chào mời tới này sẽ là tá điền cho Khang Tư, không khỏi ngậm miệng lại.
Bọn họ đều nghĩ mình có phải nên phái gia thần đi chào mời một ít tá điền về, thực lĩnh nhà mình mặc dù có thôn trang có nhân khẩu, nhưng tráng đinh đều đi tham gia quân đội, không có tráng đinh làm sao phát triển đây. Chỉ là mình không có khả năng chia năm - năm được, dù sao mình cần phải nộp lên trên một thành thuế ruộng cho chủ công, chỉ có thể chia năm - bốn thôi.
Nhưng cứ như vậy, nhân khẩu mời chào tới sẽ mong ngóng đầu nhập vào vòng tay chủ công, lẽ nào phải đổi thành bốn - năm? Như vậy bản thân mình chịu thiệt rồi, nhưng không có biện pháp khác, thật là đau khổ mà.
An Tái Kháng lập tức cao hứng phấn khởi lĩnh mệnh, khó trách An Tái Kháng hưng phấn như thế, đây chính là cơ hội phát huy khẩu tài của mình mà, nhất định phải phô bày cho thế nhân năng lực của mình.
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa tin bay vào rơi trên tay Tương Văn, mọi người suy nghĩ miên man lập tức ngậm miệng, đồng loạt nhìn con bồ câu đưa tin kia.

/353

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status