Hắn đi tới quảng trường của doanh trại, nơi đó đã có đầy người xếp hàng. Đội quân này vốn lúc đầu có 500 người, có thể bây giờ chỉ còn nhiều lắm là 200 người. Ba năm qua mỗi một lần xảy ra chiến đấu, chiến hữu của hắn sẽ phải mất đi một nửa, nhưng không lâu sau đó sẽ lại bổ sung đầy đủ. Chuyện như vậy đã thành tập quán và tê tái quen rồi.
Hắn tự động xếp vào hàng cuối cùng. Vốn với công trạng của hắn, hẳn là phải xếp ở hàng đầu, nhưng hắnlà người không muốn nổi danh nổi tiếng nên từ trước tới nay đều tự động xếp vào hàng cuối cùng. Nhưng mỗi lần ra chiến trường thì lại là người xung phong đầu tiên. Có một người đang đứng trên bệ gỗ trước đội ngũ, hắn chính là Trưởng quan của quân doanh. Khang Tư biết mỗi lần chiến đấu hắn đều trốn ở trong quân doanh, cũng biết hắn lấy hơn phân nửa công lao của bộ hạ biến thành chiến công của mình dùng để đổi lấy tiền thưởng. Đối với những thứ này Khang Tư cũng không có chán ghét bao nhiêu bởi vì tất cả Trưởng quan của quân đội trên thế giới đều như vậy không khác gì nhau là mấy.
- Các huynh đệ! Mấy ngày nữa Quốc vương bệ hạ chí cao vô thượng sẽ tới tiền tuyến úy lạo quân đội của chúng ta! Vì để phuc hồi tốt hơn và chuẩn bị tinh thần nghênh đón Quốc vương bệ hạ, nên ta sẽ phát sớm quân lương và để cho mọi người được nghỉ một ngày! Đây chính là do Đại đội trưởng ta phải rất vất vả mới có thể tranh thủ được với Tướng quân!
Tên đội trưởng kia đứng ở trên bệ hăng hái nói.
Quân đội của Khi Hồng Quốc phân cấp như sau: Tiểu đội trưởng chỉ huy 50 người, Đại đội trưởng chỉ huy 500 người, Thiên tướng chỉ huy 1000 người, Phó tướng quân chỉ huy 5000 người, Tướng quân chỉ huy 10000 người, Đại tướng quân chỉ huy 50000 người, Nguyên soái thống lĩnh binh mã cả nước. Cấp bậc quân đội của các quốc gia trên thế giới cũng không khác nhau nhiều lắm. Có điều là chức vị Nguyên soái này đều do Quốc vương kiêm nhiệm, chỉ có một số ít quốc gia mới phong Nguyên soái. Theo lệ quân lính do quốc gia phát quân lương, vì thế có rất nhiều tướng quân do không đủ quân số nên cứ thế mà lĩnh tiền cho lính ma.
Bọn lính nghe nói Quốc vương sắp tới cũng không có phản ứng gì. Dù sao giữa lớp binh sĩ ở tầng dưới chót cùng với Quốc vương cao cao tại thượng vốn dĩ có một khoảng cách không thể nối được mối quan hệ gì. Nhưng khi nghe đến sớm phát quân lương và được nghỉ phép một ngày thì lại khác, chúng không khỏi đồng loạt hoan hô ầm ĩ. Tên Đại đội trưởng kia tưởng là bọn lính do cảm kích Đại đội trưởng hắn là người thông minh khéo xoay sở mà hoan hô liền hô lớn:
- Giải tán!
Sau đó đắc ý hài lòng rời đi.
Khang Tư không hoan hô theo người khác. Sau khi Đại đội trưởng rời đi cũng không chen lấn đến lĩnh tiền ở chỗ quan quân nhu. Hắn đi tới sân luyện tập của quân doanh, luyện tập thể lực và vũ kỹ. Mặc dù hắn không muốn rèn luyện kỹ năng để giết địch tốt hơn, nhưng lại không muốn ngơ ngơ ngáo ngáo ăn không ngồi rồi, vả lại hắn cũng không có chuyện gì khác để làm. Chỉ có như vậy mới mau chóng hết thời gian.
Hồi lâu sau bọn lính đều lĩnh xong quân lương của mình, tốp năm tốp ba kéo nhau rời khỏi quân doanh vào thành tìm vui vẻ khoái hoạt. Lúc này tên quan quân nhu kia đi tới bên Khang Tư, đưa cho hắn một cái túi, nói:
- Khang Tư, quân lương tháng này của ngươi đây, 20 ngân tệ, ta giúp ngươi đổi thành 100 đồng 10 tệ.
- Cám ơn.
Khang Tư dừng luyện tập, sau khi nhận lấy thản nhiên nói lời cảm tạ. 1 đồng tệ có thể mua hai cái bánh bao, 50 đồng tệ bằng 1 ngân tệ, 10 ngân tệ bằng 1 kim tệ. Số tiền này có thể giúp cho một gia đình năm miệng ăn no đủ hơn một tháng.
Quan quân nhu đưa cho Khang Tư tiền sau đó trước khi rời đi, không nhịn được khuyên nhủ:
- Khang Tư, không phải ta nhiều chuyện, ngươi cũng nên để dành tiền, không nên cứ xài cho hết sạch một lần, nếu không ba năm qua ngươi đã dành dụm được tới gần trăm kim tệ rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Khang Tư cười nhạt, không trả lời cầm lấy túi tiền đi ra ngoài quân doanh. Quan quân nhu nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài rồi xoay người rời đi.
Khang Tư leo lên chiếc xe chuyên dụng dành cho quân nhân, đi tới thành thị cách quân doanh gần nhất. Nhưng thật ra cũng không tính là thành thị gì, ngay đến tường thành cũng không có. Người dân ở nơi này phần lớn là làm ăn buôn bán với quân nhân, cho nên khắp nơi trên đường đều có tửu quán và kỹ viện.
Trên đường đều là những binh sĩ uống rượu say cùng với đám kỹ nữ, chàng đối nàng đáp tán tỉnh chèo kéo nhau. Khang Tư đối với những chuyện này cũng hiểu rõ: Bởi vì quân nhân không biết ngày mai mình có còn sống hay không nên đương nhiên là có rượu thì uống, có gái đẹp thì chơi, tận lực hưởng thụ những phút giây ngắn ngủi này.
Khang Tư tránh thoát được khỏi sự lôi kéo của mấy người kỹ nữ và tiểu nhị của tửu quán, hắn không có hứng thú với việc tiêu phí cho hai thứ này. Hắn đi thẳng một lèo tới chỗ mọi khi hắn quyên góp tiền: "Cô Nhi Viện". Đây là nơi do một vài tăng lữ của giáo hội vì nhận nuôi dưỡng một số cô nhi của thời chiến loạn mà lập nên.
Người tăng lữ giữ cửa nhìn thấy Khang Tư, lập tức nắm cây thập tự trên ngực, hết sức cung kính ân cần thăm hỏi:
- Tiên sinh, ngài đã tới.
Khang Tư gật đầu, đưa túi tiền tới:
- Giao cho viện trưởng đi.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Người tăng lữ kia vội vàng kêu:
- Tiên sinh, xin chờ một chút, viện trưởng muốn gặp ngài...
Nhưng Khang Tư không để ý tới người nọ bước nhanh rời đi. Người tăng lữ biết lại không được rồi. Ba năm qua người ấy đều như vậy, lặng lẽ giao tiền ra, sau đó tên cũng không nói, lập tức liền rời đi. Ông không khỏi nhìn bóng lưng của hắn thở dài:
- Nguyện chúa phù hộ cho ngài.
Tiền đối với Khang Tư hoàn toàn không có tác dụng gì, dù sao trong quân đội cũng được bao ăn ở bao mặc, trừ việc đánh giặc ra cũng không cần phải để ý tới gì khác. Sau khi Khang Tư giao tiền liền rời khỏi đó, trở lại quân doanh tiếp tục trải qua cuộc sống đơn điệu thương ngày.
Không biết tại sao trong vòng gần một tháng qua không có phát sinh chiến tranh. Hắn luyện võ, ăn cơm, ngủ đã thành quy luật cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày như vậy. Qua vài ngày, bỗng nhiên một lượng lớn tân binh và vật tư tràn vào tiền tuyến. Khang Tư lập tức hiểu rõ đến lúc có một trận chiến xảy ra rồi. Hơn nữa nhìn thấy Đại đội trưởng thường ngày không có chuyện gì làm, lúc này lại lăng xăng chạy tới chạy lui, mặc dù rất tò mò, nhưng bản tính của hắn cũng lười chẳng buồn đi dò hỏi. Nhưng quả thực hắn biết vì sao Đại đội trưởng lại vội vàn như vậy.
- Khang Tư, ngươi biết không? Đại đội trưởng thăng quan rồi, bây giờ hắn là Thiên tướng đấy!
Đó là lúc Khang Tư đang ở sân luyện võ, có một lão binh nói cho hắn biết. Khi Khang Tư biết chẳng qua cũng chỉ "a" một tiếng, vừa luyện võ vừa nghe lão binh kia lải nhải kể khổ, nội dung không ngoài việc nghĩ làm sao để đảm nhiệm chức Tiểu đội trưởng. Bởi theo quy chế của Khi Hồng Quốc thì trừ Quốc vương ra Tướng quân không thể bổ nhiệm người thấp hơn mình một cấp, nói cách khác, Đại tướng quân không thể bổ nhiệm người giữ chức vụ Tướng quân, nhưng có thể bổ nhiệm Phó tướng trở xuống. Thiên tướng không thể bổ nhiệm Đại đội trưởng nhưng có thể bổ nhiệm Tiểu đội trưởng. Nghe nói là để phòng ngừa có người nổi loạn.
Cái quy chế cổ quái này chỉ có Khi Hồng Quốc có, mặc dù có thể phòng ngừa quân đội làm phản, nhưng về tổ chức, việc chỉ huy quân đội cũng không thể thực hiện tốt được. Khi hỗn loạn chỉ có thể để từng tiểu đội tự mình chiến đấu. Mặc dù trước kia có người đề nghị hủy bỏ cơ chế này, nhưng vừa khéo nhờ có quy chế đó đã tiêu trừ một lần quân đội nổi loạn nên các triều đại quốc vương sau này cũng đều không đồng ý hủy bỏ cơ chế đó nữa.
Còn phải nói thêm một điều, Thiên tướng trở lên có thể có thân binh: Thiên tướng 20 người, Phó tướng 200 người, Tướng quân 1000 người, Đại tướng quân 2000 người. Nguyên soái thì có 5000 người. Những thứ quy chế này cũng đều được toàn thế giới nhất trí. Dĩ nhiên quốc gia có Quốc vương làm Nguyên soái, thân binh của Nguyên soái cũng không vượt quá con số này.
Lại qua mấy ngày, toàn bộ doanh trại lại tạp hợp. Lần này trên quảng trường đứng đầy người, trong đó có hơn 200 lão binh, 700 tân binh. Khang Tư vẫn lặng lẽ đứng ở hàng sau cùng. Nhìn tên Đại đội trưởng hăng hái kia mới vừa lên làm Thiên tướng, mang theo 20 tên thân binh khôi giáp sáng bóng đi lên bệ gỗ.
Ánh mắt tên Thiên tướng đắc ý quét một vòng nhìn qua mọi người, hắng giọng một cái, nói:
- Bổn Thiên tướng phụng ý chỉ của Quốc vương bệ hạ chí cao vô thượng, bây giờ tiến hành bổ nhiệm Tiểu đội trưởng!
Nói tới đây, nhìn lượt qua bọn lão binh trước khán đài, thấy trong mắt bọn họ ai nấy đều lộ ra vẻ căng thẳng. Còn trên nét mặt hai tên Đại đội trưởng lại lộ ra vẻ chán ghét, hắn không khỏi đắc ý cười thầm.
Khang Tư biết hai Đại đội trưởng kia là do Phó tướng bổ nhiệm, bản thân Phó tướng chỉ huy tất cả các quân đội đang muốn kéo Tướng quân ngã ngựa. Còn Thiên tướng lại là do Tướng quân bổ nhiệm, dĩ nhiên muốn đem người của mình sắp xếp vào hạ tầng cơ sở. Trước hết kéo chân Đại đội trưởng, tiếp đó kéo giò của Phó tướng. Ở trong chiến tranh vẫn luôn tranh quyền đoạt loại như thế thì làm sao mà đánh giặc chứ. Khang Tư lắc đầu thở dài thầm nghĩ: "Mình chỉ muốn làm tròn bổn phận của một tên binh sĩ là được rồi."
Thiên tướng bắt đầu đọc tên của Tiểu đội trưởng, đều là lão binh, trong đó tên đại hán đã giận thay cho Khang Tư hôm trước là Tiểu đội trưởng tiểu đội 15. Khang Tư không chú ý lắng nghe như người khác, chỉ nghĩ mình có một tiểu đội để gia nhập vào là được. Vì thế ngay cả lúc Thiên tướng đọc đến tên đội trưởng tiểu đội 20 hắn cũng không để ý. Cho đến khi thấy mọi người đều quay đầu lại nhìn mình, trên mặt vẫn còn hơi ngơ ngác.
- Đội trưởng tiểu đội 20, Khang Tư!
Thiên tướng thấy Khang Tư ngẩn người không có phản ứng, lại kêu lớn tiếng một lần nữa. Lúc này Khang Tư mới nghe thấy, mặc dù có hơi giật mình kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn còn giữ vẻ lạnh lùng. Hắn vượt qua đám đông người, cùng đứng chung một chỗ với 19 tên Tiểu đội trưởng đang dương dương tự đắc. Quân lệnh như núi, không thể làm trái.
Sau khi Thiên tướng đọc xong danh sách bổ nhiệm Tiểu đội trưởng thì nói thêm vài câu khích lệ rồi tuyên bố giải tán. Mấy câu nói kia Khang Tư và bọn lão binh cũng có thể nói ra được, bởi ba năm qua quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó không có gì khác.
Tiếp theo dưới sự chỉ huy của quan thư ký, bọn tân binh và lão binh còn lại đều phân phối đến dưới trưởng của các Tiểu đội trưởng. Đội của Khang Tư lão binh chiếm một nửa, so với những đội khác còn nhiều hơn mười mấy người. Tân binh trên chiến trường có khi thoáng cái sẽ chết đi dù sẽ chết một cách vẻ vang.
Xem ra lại là quan thư ký đặc biệt chiếu cố cho hắn. Tên lão binh 1 năm đã bất mãn với Khang Tư kia cũng được phân đến tiểu đội 20. Nhìn bộ dạng của hắn nhất định là không phục, hơn nữa còn liếc trộm Khang Tư mà trên mặt đầy vẻ hoảng sợ. Cái này cũng là chiếu cố đặc biệt của quan thư ký sao? Bởi thường thường cấp trên có thể tùy ý xử phạt binh sĩ thuộc hạ, ở trên chiến trường lại có thể toàn quyền xử tử binh sĩ thuộc hạ bỏ chạy.
Sau khi phân phối xong nhân số, các Tiểu đội trưởng đều tìm chỗ để giáo huấn thuộc hạ của mình. Dĩ nhiên đây cũng là thông lệ cũ của quân đội để tạo uy tín cho cấp chỉ huy. Khang tư nhìn bọn lính ở trước mặt đang lúng túng bối rối nhìn mình, thoáng cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bản thân mình sau này cũng không phải chỉ cần quản một mình mình là được, mà số mệnh của 50 người này cũng đều nằm trong tay mình. Hắn cúi đầu thản nhiên phun ra hai chữ:
- Giải tán!
Rồi bỏ đi.
Để lại 50 người kia ngẩn ngơ đứng nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Khang Tư, một lúc lâu sau mới giải tán.
Khang Tư cùng các Tiểu đội trưởng 11 đến 19 tập trung tại chỗ của Đại đội trưởng để nghe huấn thị. Cũng là lời giáo huấn rập khuôn như mọi ngày. Nào là trung thành với Quốc vương, nào là anh dũng chiến đấu... mục đích nói nhiều nhất chính là phục tùng lệnh của mình cho thật tốt. Bọn Tiểu đội trưởng dĩ nhiên ngoài miệng thì dạ dạ vâng vâng, còn trong lòng thì lại không thèm để ý đến: "Ngươi là ai chứ, cũng không phải do chúng ta bầu chọn lên, sao phải phục tùng ngươi?" Lúc này trừ Khang Tư ra, trong lòng những Tiểu đội trưởng khác đều nghĩ như thế.
Khang Tư vô cùng hờ hững, cũng không nói lời gì khiến cho ấn tượng của Đại đội trưởng nghĩ hắn là một loại thân tín của Thiên tướng kia. Bởi thế nên hắn nhìn Khang Tư với ánh mắt không tốt đẹp gì cho lắm. Nhưng cũng không thể phát tác ra được, bởi hắn không có quyền bãi miễn nhiệm vụ của Tiểu đội trưởng.
Phải vất vả lắm mới rời đi được thì Khang Tư lại được mời tham gia tiệc mừng các Tiểu đội trưởng. Nhưng cho dù là trong tiệc rượu hắn cũng ngơ ngáo lặng lẽ ngồi trong một góc, nhìn 19 tên Tiểu đội trưởng đang hết sức phấn khởi mà thong thả nhấm nháp. Không biết tại sao hắn giống như không biết làm sao để giao tế với người khác, cũng không biết làm thế nào để gia nhập vào bầu không khí náo nhiệt. Có lẽ là bởi vì thời niên thiếu hắn đã trải qua một cuộc sống một thân một mình kéo dài đã thành thói quen chăng? Thế giới của hắn thật giống như chỉ lẻ loi có một mình hắn.
Buổi tối, khi hắn chuẩn bị đi giặt quần áo thì hai tên tân binh thuộc hạ của hắn tranh nhau tới giúp hắn giặt nhưng hắn lắc đầu, tự mình đi giặt. Hai tên bí xị mắt tròn xoe đứng bên cạnh nhìn những tân binh khác đang giặt quần áo của chúng, lại thấy bóng lưng của Khang Tư đang lúi húi giặt quần áo, không khỏi ngẩn người ra.
Ngày thứ hai, theo thông lệ luyện tập thể dục vào sáng sớm của quân đội. Khang Tư lặng lẽ dẫn theo 50 người chạy bộ. Trên tay chân và thân mình của Khang Tư đều bó bao cát, hắn không yêu cầu bọn lính làm theo, nhưng bọn binh sĩ cũng tự động bó lên. Tiểu đội 20 không giống những tiểu đội khác, những tiểu đội khác được nghe tiéng giận dữ quát mắng khản cả giọng của đội trưởng và tiếng quất roi đen đét. Tiểu đội 20 chẳng qua chỉ là lặng lẽ chạy theo sau Tiểu đội trưởng. Khang Tư cũng không đánh chửi những tân binh bị tụt lại phía sau, nhưng bọn tân binh bị rớt lại đó sau khi nghỉ ngơi môt chút, lập tức liền cố sức chạy theo tiếp.
Sau khi tiểu đội 20 chạy bộ xong lại đi theo Khang Tư luyện võ, phải rất vất vả mới được giải tán đi ăn cơm. Lúc này bất kể là lão binh hay tân binh đều rất đói bụng. Vừa mới bước vào phòng ăn của binh sĩ, tên lão binh một năm kia đã lẩm bẩm càu nhàu:
- Có lộn hay không! Cứ tiếp tục như vậy thì còn chưa ra chiến trường đã chết rồi! Thật là mệt chết đi đươc...
Nhưng còn chưaa nói xong hắn đã nhìn thấy bọn tân binh trước mắt toàn thân đủ loại vết thương, hắn bị dọa cho im bặt, lúc này mới thấy mình đã may mắn vì gia nhập tiểu đội 20.
Đang lúc ăn cơm, một tên tân binh nheo mắt thấp giọng kêu lên:
- Đội trưởng Khang Tư!
Tên lão binh một năm kia cười nói:
- Đồ ngốc, đội trưởng hắn ở phòng ăn của Trưởng quan. Thức ăn ở đó so với chúng ta là cách biệt một trời một vực đấy!
Vừa nói hắn vừa gõ gõ thau cơm.
- Thật đó! Ngươi nhìn xem!
Nhìn thấy bộ dạng của tên tân binh, lão binh một năm vừa nói vừa quay đầu lại:
- Ngươi nhất định là nhìn lầm người...
Hắn ngậm miệng luôn, bởi vì đúng là Khang Tư đang ăn cơm cách đó không xa, lúc này hai tên tân binh vốn nịnh bợ định giúp Khang Tư giặt quần áo mới đem chuyện tối ngày hôm qua nói ra. Sau khi nghe xong mọi người đều ăn cơm trong trầm mặc.
Khang Tư dẫn theo người của tiểu đội 20 chạy bộ, luyện võ, ăn cơm, luyện võ, ngủ, dựa theo thời gian biểu đó cứ lặp lại qua một tháng. Bởi vì Khang Tư không nói chuyện nhiều, làm cho người của tiểu đội 20 cũng ít nói theo, vì thế bị người ta trêu chọc gọi là "Tiểu đội trầm mặc". Dĩ nhiên mỗi tháng sau khi Khang Tư lĩnh quân lương thì lại vào thành quyên góp. Trong ba năm qua ngày phát lương đã trở thành ngày ấn định hắn ra ngoài quân doanh.
Bỗng nhiên có một ngày, quan quân nhu cấp cho mỗi người một bộ quần áo, Tiểu đọi trưởng còn có một bộ khôi giáp bình thường. Khang Tư cũng không mặc để khoe mẽ như những Tiểu đội trưởng khác mà chỉ đặt ở dưới gầm giường.
Ngày hôm sau có lệnh của Tướng quân truyền xuống các doanh:
- Quốc vương sắp giá lâm, toàn quân lập tức tập hợp để nghênh đón!
Hắn tự động xếp vào hàng cuối cùng. Vốn với công trạng của hắn, hẳn là phải xếp ở hàng đầu, nhưng hắnlà người không muốn nổi danh nổi tiếng nên từ trước tới nay đều tự động xếp vào hàng cuối cùng. Nhưng mỗi lần ra chiến trường thì lại là người xung phong đầu tiên. Có một người đang đứng trên bệ gỗ trước đội ngũ, hắn chính là Trưởng quan của quân doanh. Khang Tư biết mỗi lần chiến đấu hắn đều trốn ở trong quân doanh, cũng biết hắn lấy hơn phân nửa công lao của bộ hạ biến thành chiến công của mình dùng để đổi lấy tiền thưởng. Đối với những thứ này Khang Tư cũng không có chán ghét bao nhiêu bởi vì tất cả Trưởng quan của quân đội trên thế giới đều như vậy không khác gì nhau là mấy.
- Các huynh đệ! Mấy ngày nữa Quốc vương bệ hạ chí cao vô thượng sẽ tới tiền tuyến úy lạo quân đội của chúng ta! Vì để phuc hồi tốt hơn và chuẩn bị tinh thần nghênh đón Quốc vương bệ hạ, nên ta sẽ phát sớm quân lương và để cho mọi người được nghỉ một ngày! Đây chính là do Đại đội trưởng ta phải rất vất vả mới có thể tranh thủ được với Tướng quân!
Tên đội trưởng kia đứng ở trên bệ hăng hái nói.
Quân đội của Khi Hồng Quốc phân cấp như sau: Tiểu đội trưởng chỉ huy 50 người, Đại đội trưởng chỉ huy 500 người, Thiên tướng chỉ huy 1000 người, Phó tướng quân chỉ huy 5000 người, Tướng quân chỉ huy 10000 người, Đại tướng quân chỉ huy 50000 người, Nguyên soái thống lĩnh binh mã cả nước. Cấp bậc quân đội của các quốc gia trên thế giới cũng không khác nhau nhiều lắm. Có điều là chức vị Nguyên soái này đều do Quốc vương kiêm nhiệm, chỉ có một số ít quốc gia mới phong Nguyên soái. Theo lệ quân lính do quốc gia phát quân lương, vì thế có rất nhiều tướng quân do không đủ quân số nên cứ thế mà lĩnh tiền cho lính ma.
Bọn lính nghe nói Quốc vương sắp tới cũng không có phản ứng gì. Dù sao giữa lớp binh sĩ ở tầng dưới chót cùng với Quốc vương cao cao tại thượng vốn dĩ có một khoảng cách không thể nối được mối quan hệ gì. Nhưng khi nghe đến sớm phát quân lương và được nghỉ phép một ngày thì lại khác, chúng không khỏi đồng loạt hoan hô ầm ĩ. Tên Đại đội trưởng kia tưởng là bọn lính do cảm kích Đại đội trưởng hắn là người thông minh khéo xoay sở mà hoan hô liền hô lớn:
- Giải tán!
Sau đó đắc ý hài lòng rời đi.
Khang Tư không hoan hô theo người khác. Sau khi Đại đội trưởng rời đi cũng không chen lấn đến lĩnh tiền ở chỗ quan quân nhu. Hắn đi tới sân luyện tập của quân doanh, luyện tập thể lực và vũ kỹ. Mặc dù hắn không muốn rèn luyện kỹ năng để giết địch tốt hơn, nhưng lại không muốn ngơ ngơ ngáo ngáo ăn không ngồi rồi, vả lại hắn cũng không có chuyện gì khác để làm. Chỉ có như vậy mới mau chóng hết thời gian.
Hồi lâu sau bọn lính đều lĩnh xong quân lương của mình, tốp năm tốp ba kéo nhau rời khỏi quân doanh vào thành tìm vui vẻ khoái hoạt. Lúc này tên quan quân nhu kia đi tới bên Khang Tư, đưa cho hắn một cái túi, nói:
- Khang Tư, quân lương tháng này của ngươi đây, 20 ngân tệ, ta giúp ngươi đổi thành 100 đồng 10 tệ.
- Cám ơn.
Khang Tư dừng luyện tập, sau khi nhận lấy thản nhiên nói lời cảm tạ. 1 đồng tệ có thể mua hai cái bánh bao, 50 đồng tệ bằng 1 ngân tệ, 10 ngân tệ bằng 1 kim tệ. Số tiền này có thể giúp cho một gia đình năm miệng ăn no đủ hơn một tháng.
Quan quân nhu đưa cho Khang Tư tiền sau đó trước khi rời đi, không nhịn được khuyên nhủ:
- Khang Tư, không phải ta nhiều chuyện, ngươi cũng nên để dành tiền, không nên cứ xài cho hết sạch một lần, nếu không ba năm qua ngươi đã dành dụm được tới gần trăm kim tệ rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Khang Tư cười nhạt, không trả lời cầm lấy túi tiền đi ra ngoài quân doanh. Quan quân nhu nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài rồi xoay người rời đi.
Khang Tư leo lên chiếc xe chuyên dụng dành cho quân nhân, đi tới thành thị cách quân doanh gần nhất. Nhưng thật ra cũng không tính là thành thị gì, ngay đến tường thành cũng không có. Người dân ở nơi này phần lớn là làm ăn buôn bán với quân nhân, cho nên khắp nơi trên đường đều có tửu quán và kỹ viện.
Trên đường đều là những binh sĩ uống rượu say cùng với đám kỹ nữ, chàng đối nàng đáp tán tỉnh chèo kéo nhau. Khang Tư đối với những chuyện này cũng hiểu rõ: Bởi vì quân nhân không biết ngày mai mình có còn sống hay không nên đương nhiên là có rượu thì uống, có gái đẹp thì chơi, tận lực hưởng thụ những phút giây ngắn ngủi này.
Khang Tư tránh thoát được khỏi sự lôi kéo của mấy người kỹ nữ và tiểu nhị của tửu quán, hắn không có hứng thú với việc tiêu phí cho hai thứ này. Hắn đi thẳng một lèo tới chỗ mọi khi hắn quyên góp tiền: "Cô Nhi Viện". Đây là nơi do một vài tăng lữ của giáo hội vì nhận nuôi dưỡng một số cô nhi của thời chiến loạn mà lập nên.
Người tăng lữ giữ cửa nhìn thấy Khang Tư, lập tức nắm cây thập tự trên ngực, hết sức cung kính ân cần thăm hỏi:
- Tiên sinh, ngài đã tới.
Khang Tư gật đầu, đưa túi tiền tới:
- Giao cho viện trưởng đi.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Người tăng lữ kia vội vàng kêu:
- Tiên sinh, xin chờ một chút, viện trưởng muốn gặp ngài...
Nhưng Khang Tư không để ý tới người nọ bước nhanh rời đi. Người tăng lữ biết lại không được rồi. Ba năm qua người ấy đều như vậy, lặng lẽ giao tiền ra, sau đó tên cũng không nói, lập tức liền rời đi. Ông không khỏi nhìn bóng lưng của hắn thở dài:
- Nguyện chúa phù hộ cho ngài.
Tiền đối với Khang Tư hoàn toàn không có tác dụng gì, dù sao trong quân đội cũng được bao ăn ở bao mặc, trừ việc đánh giặc ra cũng không cần phải để ý tới gì khác. Sau khi Khang Tư giao tiền liền rời khỏi đó, trở lại quân doanh tiếp tục trải qua cuộc sống đơn điệu thương ngày.
Không biết tại sao trong vòng gần một tháng qua không có phát sinh chiến tranh. Hắn luyện võ, ăn cơm, ngủ đã thành quy luật cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày như vậy. Qua vài ngày, bỗng nhiên một lượng lớn tân binh và vật tư tràn vào tiền tuyến. Khang Tư lập tức hiểu rõ đến lúc có một trận chiến xảy ra rồi. Hơn nữa nhìn thấy Đại đội trưởng thường ngày không có chuyện gì làm, lúc này lại lăng xăng chạy tới chạy lui, mặc dù rất tò mò, nhưng bản tính của hắn cũng lười chẳng buồn đi dò hỏi. Nhưng quả thực hắn biết vì sao Đại đội trưởng lại vội vàn như vậy.
- Khang Tư, ngươi biết không? Đại đội trưởng thăng quan rồi, bây giờ hắn là Thiên tướng đấy!
Đó là lúc Khang Tư đang ở sân luyện võ, có một lão binh nói cho hắn biết. Khi Khang Tư biết chẳng qua cũng chỉ "a" một tiếng, vừa luyện võ vừa nghe lão binh kia lải nhải kể khổ, nội dung không ngoài việc nghĩ làm sao để đảm nhiệm chức Tiểu đội trưởng. Bởi theo quy chế của Khi Hồng Quốc thì trừ Quốc vương ra Tướng quân không thể bổ nhiệm người thấp hơn mình một cấp, nói cách khác, Đại tướng quân không thể bổ nhiệm người giữ chức vụ Tướng quân, nhưng có thể bổ nhiệm Phó tướng trở xuống. Thiên tướng không thể bổ nhiệm Đại đội trưởng nhưng có thể bổ nhiệm Tiểu đội trưởng. Nghe nói là để phòng ngừa có người nổi loạn.
Cái quy chế cổ quái này chỉ có Khi Hồng Quốc có, mặc dù có thể phòng ngừa quân đội làm phản, nhưng về tổ chức, việc chỉ huy quân đội cũng không thể thực hiện tốt được. Khi hỗn loạn chỉ có thể để từng tiểu đội tự mình chiến đấu. Mặc dù trước kia có người đề nghị hủy bỏ cơ chế này, nhưng vừa khéo nhờ có quy chế đó đã tiêu trừ một lần quân đội nổi loạn nên các triều đại quốc vương sau này cũng đều không đồng ý hủy bỏ cơ chế đó nữa.
Còn phải nói thêm một điều, Thiên tướng trở lên có thể có thân binh: Thiên tướng 20 người, Phó tướng 200 người, Tướng quân 1000 người, Đại tướng quân 2000 người. Nguyên soái thì có 5000 người. Những thứ quy chế này cũng đều được toàn thế giới nhất trí. Dĩ nhiên quốc gia có Quốc vương làm Nguyên soái, thân binh của Nguyên soái cũng không vượt quá con số này.
Lại qua mấy ngày, toàn bộ doanh trại lại tạp hợp. Lần này trên quảng trường đứng đầy người, trong đó có hơn 200 lão binh, 700 tân binh. Khang Tư vẫn lặng lẽ đứng ở hàng sau cùng. Nhìn tên Đại đội trưởng hăng hái kia mới vừa lên làm Thiên tướng, mang theo 20 tên thân binh khôi giáp sáng bóng đi lên bệ gỗ.
Ánh mắt tên Thiên tướng đắc ý quét một vòng nhìn qua mọi người, hắng giọng một cái, nói:
- Bổn Thiên tướng phụng ý chỉ của Quốc vương bệ hạ chí cao vô thượng, bây giờ tiến hành bổ nhiệm Tiểu đội trưởng!
Nói tới đây, nhìn lượt qua bọn lão binh trước khán đài, thấy trong mắt bọn họ ai nấy đều lộ ra vẻ căng thẳng. Còn trên nét mặt hai tên Đại đội trưởng lại lộ ra vẻ chán ghét, hắn không khỏi đắc ý cười thầm.
Khang Tư biết hai Đại đội trưởng kia là do Phó tướng bổ nhiệm, bản thân Phó tướng chỉ huy tất cả các quân đội đang muốn kéo Tướng quân ngã ngựa. Còn Thiên tướng lại là do Tướng quân bổ nhiệm, dĩ nhiên muốn đem người của mình sắp xếp vào hạ tầng cơ sở. Trước hết kéo chân Đại đội trưởng, tiếp đó kéo giò của Phó tướng. Ở trong chiến tranh vẫn luôn tranh quyền đoạt loại như thế thì làm sao mà đánh giặc chứ. Khang Tư lắc đầu thở dài thầm nghĩ: "Mình chỉ muốn làm tròn bổn phận của một tên binh sĩ là được rồi."
Thiên tướng bắt đầu đọc tên của Tiểu đội trưởng, đều là lão binh, trong đó tên đại hán đã giận thay cho Khang Tư hôm trước là Tiểu đội trưởng tiểu đội 15. Khang Tư không chú ý lắng nghe như người khác, chỉ nghĩ mình có một tiểu đội để gia nhập vào là được. Vì thế ngay cả lúc Thiên tướng đọc đến tên đội trưởng tiểu đội 20 hắn cũng không để ý. Cho đến khi thấy mọi người đều quay đầu lại nhìn mình, trên mặt vẫn còn hơi ngơ ngác.
- Đội trưởng tiểu đội 20, Khang Tư!
Thiên tướng thấy Khang Tư ngẩn người không có phản ứng, lại kêu lớn tiếng một lần nữa. Lúc này Khang Tư mới nghe thấy, mặc dù có hơi giật mình kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn còn giữ vẻ lạnh lùng. Hắn vượt qua đám đông người, cùng đứng chung một chỗ với 19 tên Tiểu đội trưởng đang dương dương tự đắc. Quân lệnh như núi, không thể làm trái.
Sau khi Thiên tướng đọc xong danh sách bổ nhiệm Tiểu đội trưởng thì nói thêm vài câu khích lệ rồi tuyên bố giải tán. Mấy câu nói kia Khang Tư và bọn lão binh cũng có thể nói ra được, bởi ba năm qua quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó không có gì khác.
Tiếp theo dưới sự chỉ huy của quan thư ký, bọn tân binh và lão binh còn lại đều phân phối đến dưới trưởng của các Tiểu đội trưởng. Đội của Khang Tư lão binh chiếm một nửa, so với những đội khác còn nhiều hơn mười mấy người. Tân binh trên chiến trường có khi thoáng cái sẽ chết đi dù sẽ chết một cách vẻ vang.
Xem ra lại là quan thư ký đặc biệt chiếu cố cho hắn. Tên lão binh 1 năm đã bất mãn với Khang Tư kia cũng được phân đến tiểu đội 20. Nhìn bộ dạng của hắn nhất định là không phục, hơn nữa còn liếc trộm Khang Tư mà trên mặt đầy vẻ hoảng sợ. Cái này cũng là chiếu cố đặc biệt của quan thư ký sao? Bởi thường thường cấp trên có thể tùy ý xử phạt binh sĩ thuộc hạ, ở trên chiến trường lại có thể toàn quyền xử tử binh sĩ thuộc hạ bỏ chạy.
Sau khi phân phối xong nhân số, các Tiểu đội trưởng đều tìm chỗ để giáo huấn thuộc hạ của mình. Dĩ nhiên đây cũng là thông lệ cũ của quân đội để tạo uy tín cho cấp chỉ huy. Khang tư nhìn bọn lính ở trước mặt đang lúng túng bối rối nhìn mình, thoáng cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bản thân mình sau này cũng không phải chỉ cần quản một mình mình là được, mà số mệnh của 50 người này cũng đều nằm trong tay mình. Hắn cúi đầu thản nhiên phun ra hai chữ:
- Giải tán!
Rồi bỏ đi.
Để lại 50 người kia ngẩn ngơ đứng nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Khang Tư, một lúc lâu sau mới giải tán.
Khang Tư cùng các Tiểu đội trưởng 11 đến 19 tập trung tại chỗ của Đại đội trưởng để nghe huấn thị. Cũng là lời giáo huấn rập khuôn như mọi ngày. Nào là trung thành với Quốc vương, nào là anh dũng chiến đấu... mục đích nói nhiều nhất chính là phục tùng lệnh của mình cho thật tốt. Bọn Tiểu đội trưởng dĩ nhiên ngoài miệng thì dạ dạ vâng vâng, còn trong lòng thì lại không thèm để ý đến: "Ngươi là ai chứ, cũng không phải do chúng ta bầu chọn lên, sao phải phục tùng ngươi?" Lúc này trừ Khang Tư ra, trong lòng những Tiểu đội trưởng khác đều nghĩ như thế.
Khang Tư vô cùng hờ hững, cũng không nói lời gì khiến cho ấn tượng của Đại đội trưởng nghĩ hắn là một loại thân tín của Thiên tướng kia. Bởi thế nên hắn nhìn Khang Tư với ánh mắt không tốt đẹp gì cho lắm. Nhưng cũng không thể phát tác ra được, bởi hắn không có quyền bãi miễn nhiệm vụ của Tiểu đội trưởng.
Phải vất vả lắm mới rời đi được thì Khang Tư lại được mời tham gia tiệc mừng các Tiểu đội trưởng. Nhưng cho dù là trong tiệc rượu hắn cũng ngơ ngáo lặng lẽ ngồi trong một góc, nhìn 19 tên Tiểu đội trưởng đang hết sức phấn khởi mà thong thả nhấm nháp. Không biết tại sao hắn giống như không biết làm sao để giao tế với người khác, cũng không biết làm thế nào để gia nhập vào bầu không khí náo nhiệt. Có lẽ là bởi vì thời niên thiếu hắn đã trải qua một cuộc sống một thân một mình kéo dài đã thành thói quen chăng? Thế giới của hắn thật giống như chỉ lẻ loi có một mình hắn.
Buổi tối, khi hắn chuẩn bị đi giặt quần áo thì hai tên tân binh thuộc hạ của hắn tranh nhau tới giúp hắn giặt nhưng hắn lắc đầu, tự mình đi giặt. Hai tên bí xị mắt tròn xoe đứng bên cạnh nhìn những tân binh khác đang giặt quần áo của chúng, lại thấy bóng lưng của Khang Tư đang lúi húi giặt quần áo, không khỏi ngẩn người ra.
Ngày thứ hai, theo thông lệ luyện tập thể dục vào sáng sớm của quân đội. Khang Tư lặng lẽ dẫn theo 50 người chạy bộ. Trên tay chân và thân mình của Khang Tư đều bó bao cát, hắn không yêu cầu bọn lính làm theo, nhưng bọn binh sĩ cũng tự động bó lên. Tiểu đội 20 không giống những tiểu đội khác, những tiểu đội khác được nghe tiéng giận dữ quát mắng khản cả giọng của đội trưởng và tiếng quất roi đen đét. Tiểu đội 20 chẳng qua chỉ là lặng lẽ chạy theo sau Tiểu đội trưởng. Khang Tư cũng không đánh chửi những tân binh bị tụt lại phía sau, nhưng bọn tân binh bị rớt lại đó sau khi nghỉ ngơi môt chút, lập tức liền cố sức chạy theo tiếp.
Sau khi tiểu đội 20 chạy bộ xong lại đi theo Khang Tư luyện võ, phải rất vất vả mới được giải tán đi ăn cơm. Lúc này bất kể là lão binh hay tân binh đều rất đói bụng. Vừa mới bước vào phòng ăn của binh sĩ, tên lão binh một năm kia đã lẩm bẩm càu nhàu:
- Có lộn hay không! Cứ tiếp tục như vậy thì còn chưa ra chiến trường đã chết rồi! Thật là mệt chết đi đươc...
Nhưng còn chưaa nói xong hắn đã nhìn thấy bọn tân binh trước mắt toàn thân đủ loại vết thương, hắn bị dọa cho im bặt, lúc này mới thấy mình đã may mắn vì gia nhập tiểu đội 20.
Đang lúc ăn cơm, một tên tân binh nheo mắt thấp giọng kêu lên:
- Đội trưởng Khang Tư!
Tên lão binh một năm kia cười nói:
- Đồ ngốc, đội trưởng hắn ở phòng ăn của Trưởng quan. Thức ăn ở đó so với chúng ta là cách biệt một trời một vực đấy!
Vừa nói hắn vừa gõ gõ thau cơm.
- Thật đó! Ngươi nhìn xem!
Nhìn thấy bộ dạng của tên tân binh, lão binh một năm vừa nói vừa quay đầu lại:
- Ngươi nhất định là nhìn lầm người...
Hắn ngậm miệng luôn, bởi vì đúng là Khang Tư đang ăn cơm cách đó không xa, lúc này hai tên tân binh vốn nịnh bợ định giúp Khang Tư giặt quần áo mới đem chuyện tối ngày hôm qua nói ra. Sau khi nghe xong mọi người đều ăn cơm trong trầm mặc.
Khang Tư dẫn theo người của tiểu đội 20 chạy bộ, luyện võ, ăn cơm, luyện võ, ngủ, dựa theo thời gian biểu đó cứ lặp lại qua một tháng. Bởi vì Khang Tư không nói chuyện nhiều, làm cho người của tiểu đội 20 cũng ít nói theo, vì thế bị người ta trêu chọc gọi là "Tiểu đội trầm mặc". Dĩ nhiên mỗi tháng sau khi Khang Tư lĩnh quân lương thì lại vào thành quyên góp. Trong ba năm qua ngày phát lương đã trở thành ngày ấn định hắn ra ngoài quân doanh.
Bỗng nhiên có một ngày, quan quân nhu cấp cho mỗi người một bộ quần áo, Tiểu đọi trưởng còn có một bộ khôi giáp bình thường. Khang Tư cũng không mặc để khoe mẽ như những Tiểu đội trưởng khác mà chỉ đặt ở dưới gầm giường.
Ngày hôm sau có lệnh của Tướng quân truyền xuống các doanh:
- Quốc vương sắp giá lâm, toàn quân lập tức tập hợp để nghênh đón!
/353
|