Đoạn nào đó trên bờ sông Tuyết Long Giang, hơn một trăm chiếc thuyền câu loại thuyền tam bản, đang bận rộn trên mặt sông.
Đừng coi thường đám ngư phủ này, cũng đừng coi thường các thuyền chài khó coi đó. Địa phương này là địa bàn của bọn họ, thân phận của đám ngư dân cùng thuyền chài tất nhiên là biểu tượng nổi bật ở địa phương.
Các thiếu nữ muốn gả cho ngư phủ không có mười cũng có tám, về phần muốn gả cho chủ ngư thuyền, không có một trăm cũng có tám mươi.
Có lẽ có người sẽ nghĩ rằng làm một ngư phủ có gì là giỏi, tạo một thuyền đánh cá lại có cái gì là ghê gớm? Nhưng đừng quên, Tuyết quốc bên này không có người nào biết được kỹ năng bơi, càng không có người nào biết kỹ thuật đóng thuyền.
Kỹ năng bơi không ai chỉ dạy, bản thân sống nghề sông nước mà không muốn mất mạng thì phải mày mò còn có thể học được, nhưng nghề đóng thuyền cũng không phải là chuyện đơn giản.
Phải biết rằng Tuyết Long Giang này rộng lớn như biển, mắt nhìn không đến cuối, hơn nữa không may gặp vài ngọn sóng lớn, bến cảng thực dễ dàng chìm trong nước.
Hơn nữa quan trọng nhất là người thợ có tay nghề này, đều bị lĩnh chủ địa phương lôi đi chế tạo thuyền lớn, thuyền đánh cá chỉ là đám con cháu của họ thời điểm luyện tập tay nghề làm ra.
Trên một chiếc ngư thuyền, bốn tráng hán đang kéo lưới đánh cá.
Sau khi kéo mấy vại đầy cá vào khoang thuyền, bốn người vừa gỡ cá cho vào vại vừa tán gẫu với nhau. Trong đó một ngư dân trẻ tuổi liền trở thành đối tượng bị trêu ghẹo.
- Tiểu Tam! Lần này trở về ngươi hẳn là có thể cưới Hải Luân về nhà đấy?
- Hà hà! Lần này phải sắm một chiếc thuyền đánh cá mới được.
Gã ngư dân trẻ tuổi có hơi ngượng ngùng cười cười.
- Ha ha! Nhạc phụ ngươi kia cũng thật là tham lam. Vốn trước kia như chúng ta đây, đều là người ta dẫn con gái tìm tới cửa, cũng chỉ có ngươi phải phí tâm sức như thế.
- Ha ha! Ai kêu Tiểu Tam cứ nhất định thích Hải Luân chứ! Người trong nhà Hải Luân đương nhiên phải nạo hắn rồi. Hoàn toàn là do Tiểu Tam tự tìm khổ thôi.
Tiểu Tam bị người trêu đùa, thật không có cách nào khác, chỉ đành xấu hổ cười trừ.
Mọi người ở đây đang hi hi ha ha đùa giỡn, đột nhiên chiếc thuyền đánh cá lắc lư không ngừng. Mọi người cả kinh, vội nhìn ra xung quanh, chỉ thấy từng cơn từng cơn sóng từ hạ lưu cuồn cuộn tràn lên.
- Dậy sóng rồi!
Tiếng gọi ầm ĩ từ thuyền này lan ra các thuyền đánh cá khác, mà chiếc thuyền của đám Tiểu Tam này cũng cuống quít thu thập đồ vật này nọ, bắt đầu chuẩn bị chèo thuyền vào bờ.
Tuy nhiên mọi người vừa mới chèo mấy cái, Tiểu Tam thốt ra một câu nói làm cho bọn họ đều ngừng lại:
- Kỳ quái, sóng nổi lên thế này, như thế nào không thấy có gió lớn thổi lại vậy?
- Ừ nhỉ! Đúng vậy! Bình thường đều là gió lớn nổi lên trước sau đó mới có sóng mà, như thế nào lần này ngọn sóng cuồn cuộn, mà gió lại rất bình thường vậy?
Cả đám ngư phủ trên thuyền đều nghi hoặc đứng lên.
Không những bọn họ có hành động như thế, mà các thuyền đánh cá khác sau khi cả kinh chèo thuyền vào bờ, cũng đều nghe được, phỏng chừng cũng phát hiện sóng nổi lên lần này thật kỳ quái.
Đúng lúc này, từ một chiếc thuyền đánh cá đàng xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô:
- Trời ạ! Các ngươi mau nhìn xem! Kia là cái gì?
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, toàn bộ mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Tận cuối chân trời tiếp giáp với Tuyết Long Giang, xuất hiện một bức tường đen gần như nhìn không đến cạnh rìa.
Hơn nữa theo bức tường đen càng ngày càng cao lớn, ngọn sóng trên mặt sông cũng càng lúc càng cao càng ngày càng cấp bách, thuyền đánh cá thậm chí bị lắc lư dữ dội, nghiêng bên trái ngã bên phải.
Đến lúc này nếu còn không nhìn ra bức tường đen này là cái gì, vậy thì đúng là mắt đui mắt mù rồi, thế nhưng phát hiện này lại khiến cả đám ngư dân đều choáng váng mặt mày.
Mắt lúc nãy nhìn không thấy biên, không ngờ đều là thuyền, là loại hải thuyền khổng lồ mà nếu so với tòa thành của lĩnh chủ còn lớn hơn!
Các con thuyền của các lĩnh chủ trăm cay nghìn đắng chế tạo ra nếu đem so với những hải thuyền này, quả thực chính là khác nhau giữa xe trượt tuyết loại nhỏ so với xe ngựa cỡ lớn.
Đoàn hải thuyền khổng lồ như thế xuất hiện trên Tuyết Long Giang, tuy rằng mặt sông thực sự rất rộng lớn, nhưng người hai bên bờ sông dùng mắt thường cũng có thể phát hiện đoàn hải thuyền này.
Càng đừng nói một số ngư phủ chạy về tới, trong cơn sợ hãi còn miêu tả rất khoa trương phóng đại lên.
Mấy tin tức này, lập tức hấp dẫn lĩnh chủ của hai bờ sông nằm trong lãnh địa lại đây.
Đứng ở chỗ cao ngắm nhìn số lượng đoàn hải thuyền khổng lồ đó, tất cả các lĩnh chủ hai bên bờ sông, đều sắc mặt tái nhợt, thần sắc khủng hoảng nuốt nuốt nước miếng.
Đây mà là hải thuyền cái gì? Toàn bộ đều là chiến thuyền!
Hàng trăm... Chiến thuyền, không ngờ liền như vậy xuất hiện trên Tuyết Long Giang. Đây rốt cuộc là thuyền chiến nhà ai? Vì cái gì chạy đến Tuyết Long Giang?
Chẳng lẽ là muốn xâm lấn Tuyết quốc!
Vừa nghĩ vậy, các lĩnh chủ hoàn toàn quên lời nguyền rủa trước kia, trái lại cảm thấy may mắn lãnh địa mình không có bến cảng thích hợp cho thuyền lớn cập bến, thậm chí ngay cả bến thích hợp cho thuyền nhỏ đổ bộ cũng không có mấy.
Đương nhiên, các lĩnh chủ này đều cảm thấy may mắn chính mình sẽ không bị người ta lập tức tiêu diệt, đồng thời cũng bắt đầu triệu tập binh mã.
Ai mà biết đoàn chiến thuyền khổng lồ như thế, rốt cuộc là đến đây với ý đồ gì chứ! Nói không chừng, mục tiêu chính của đoàn thuyền này là chính mình thì sao?
Mà lúc này các thuyền đánh cá bị cuộn sóng giúp đẩy nhanh vào bờ, căn bản không có lo lắng như các lĩnh chủ của bọn họ, ngược lại cùng nhau đi theo phía trước, muốn tới gần để quan sát những chiến thuyền khổng lồ này.
- Trời ạ! Thật sự là khổng lồ! Lần trước mười chiếc hải thuyền lớn đến đây, đã khiến ta sợ hãi ba ngày không ngủ yên, không nghĩ tới lần này đến đây nhiều hải thuyền lớn như vậy? Có bao nhiêu chiếc thuyền vậy ta? Gần như giăng kín mặt sông!
Ngư phủ trên thuyền đánh cá đều ngẩn người sửng sốt một hồi lâu, mới thì thào cảm khái.
- Cái gì hải thuyền? Đây là chiến thuyền! Ngươi không thấy nỏ sàng và máy bắn đá trên thuyền sao? Đây là chiến thuyền dùng để đánh hải chiến! Lần trước chúng ta thấy mười chiếc hải thuyền lớn kia đều chỉ là thương thuyền. Người ta chỉ quăng ra một chiếc chiến thuyền là có thể đuổi theo đánh đắm hơn mười chiếc thương thuyền kia rồi!
Một gã ngư phủ khoe khoang kiến thức của mình.
- Một trăm ba mươi, một trăm ba mươi mốt, một trăm ba mươi hai... A, đếm không hết! Khẳng định có bốn năm trăm chiếc chiến thuyền đó!
Một ngư phủ dùng giọng điệu khẳng định để khoe năng lực tính toán của mình.
- Nhiều chiến thuyền như vậy chạy đến xứ chúng ta để làm gì, chẳng lẽ là muốn tấn công Công quốc chúng ta?
- Loại công kích trên mặt sông này, lĩnh chủ chúng ta đúng là hoàn toàn chịu trận không thể đối phó được!
- Các ngươi còn nói cái gì? Bọn họ thả thuyền nhỏ xuống kìa! Là tới bắt chúng ta! Đi mau!
Một gã ngư phủ đột nhiên chỉ mặt sông la to lên.
Mọi người vừa thấy, quả nhiên, hơn mười chiếc "khoái đĩnh" nhỏ gọn tinh xảo, từ trên thuyền lớn thả xuống.
Không hỗ gọi là "khoái đĩnh" mấy chiếc thuyền nhỏ này "vút một cái" chạy nhanh tới.
Vừa thấy đối phương xông tới với khí thế hừng hực, đám ngư phủ lập tức kinh hoàng liều mạng chèo thuyền chạy đi, tuy nhiên đám ngư phủ này không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc, một khi bối rối hoảng loạn, thuyền đánh cá cũng chỉ xoay vòng một chỗ, căn bản đừng nghĩ tới vào bờ.
Bởi vậy, đám ngư phủ bối rối đó, vừa bị binh sĩ trên khoái đĩnh dùng cung nỏ chỉ vào mình với ánh mắt trợn trừng hung ác, toàn bộ đều ngoan ngoãn giơ hai tay đầu hàng.
Đám ngư phủ khủng hoảng, bị áp giải lên một thuyền chiến khổng lồ nhất.
Nhìn thấy bên trên chiến thuyền trang trí lộng lẫy rực rỡ dị thường, đám ngư phủ vừa cảm thấy có rất nhiều điểm quái dị, vừa không kìm nổi hai mắt mơ mơ màng màng, cảm giác không bình thường không chân thật.
Mà khi một đám hộ vệ vạm vỡ, vây quanh một mỹ nhân xinh đẹp mặc hoa phục có hơi quá mức đi ra, đám ngư phủ không cần người ta quát tháo, đều theo phản xạ quỳ sụp xuống.
Ngư phủ tuy rằng không có kiến thức gì, nhưng khi nhìn thấy như thế liền biết là đại nhân vật, và nên làm như thế nào lại là chuyện biết rõ ràng.
Dù sao, bọn họ đã quỳ lạy các quý tộc không ít.
- Các ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ là muốn hỏi các ngươi mấy câu, trước đây không lâu một số hải thuyền lớn cập bến ở đâu?
Tương Văn ôn tồn hỏi các ngư phủ.
Tuy rằng đã tiến vào Tuyết Long Giang, nhưng lại không biết An Tái Kháng tới chỗ nào. Tuy rằng trên đường đến đây cũng không ít lần lên bờ hỏi, nhưng đám người đó không ở trên mặt sông nên hoàn toàn không biết.
Lần này thật vất vả phát hiện ngư phủ, đương nhiên không thể buông tha!
Tuy nhiên Tương Văn nói xong, phát hiện đám ngư phủ chỉ nằm mẹp trên boong tàu toàn thân run rẩy không thôi, căn bản không có người nào trả lời câu hỏi của mình, hắn không khỏi nhíu mày.
"Chết tiệt! Ta thật vất vả biểu hiện vẻ hiền lành một chút, lại không cấp cho ta chút mặt mũi nào? Thật là đáng giận! Nếu không phải thuộc hạ không có dò tìm được tin tức tam gia, ta thật đúng là không kiên nhẫn bắt các ngươi tới đây! "
Nghĩ vậy, Tương Văn không khỏi khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt cũng hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
- Các ngươi biết thì nói mau, ta sẽ thưởng cho các ngươi một trăm kim tệ. Nếu các ngươi không biết, thì coi như đã làm lãng phí thời gian của ta, toàn bộ xử tử!
Tương Văn nói vừa ra, gã hộ vệ bên cạnh đầu tiên là lấy ra một túi kim tệ, sau đó từ từ rút thanh đao ra một nửa, một luồng sát khí lập tức phủ trùm trên người đám ngư phủ.
Đám ngư phủ đều rất mẫn cảm với sát khí, lập tức tất cả đều bị dọa co rụt người lại.
Tiểu Tam lại rất mẫn cảm với túi kim tệ kia. Trong khoảng thời gian này hắn nghĩ đến tiền sắp điên lên rồi. Tuy rằng không biết đại nhân vật này nói cái gì, nhưng nhìn túi kim tệ đó hắn liền biết có việc cần mình đi làm.
Tiểu Tam thông minh vội cung kính hỏi:
- Vị đại nhân này! Ngài có điều gì phân phó, xin cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định sẽ làm tốt cho ngài.
Lời này rất thẳng thắn rõ ràng, ngư phủ có thể nói ra lời này coi như là có kiến thức rồi.
Nghe nói như thế, Tương Văn cùng đám hộ vệ đều ngẩn người, bởi vì bọn họ không ngờ nghe được ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc, mà vừa rồi Tương Văn nói là tiếng Áo Đặc Mạn.
Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ là bởi vì nghe không hiểu tiếng Áo Đặc Mạn, cho nên mới không có phản ứng? Nhìn bộ dáng bọn họ có tới chín phần là tình huống này, mặt Tương Văn hơi đỏ lên.
Tuy nhiên Tương Văn rất nhanh khôi phục lại, dùng tiếng Duy Nhĩ Đặc nói:
- Các ngươi ai biết trước đây có một đoàn hải thuyền lớn cập bến ở địa phương nào? Biết thì có thưởng!
Lời này tất cả đám ngư phủ đều nghe hiểu, lập tức ngẩng đầu lên tranh nhau nói ầm ĩ cả lên:
- Ta biết! Ta biết! Bọn họ đã neo đậu ở cảng Thanh Hương!
Trong lòng đám ngư phủ đều vui mừng, kiếm tiền cũng quá dễ dàng đi?
Ai chẳng biết cảng Thanh Hương là bến cảng thiên nhiên duy nhất trên Tuyết Long Giang chứ! Lĩnh chủ nhà mình gắng sức đóng thuyền, không phải chính là để tấn công bến cảng này sao? Nếu không phải bến cảng kia đột nhiên xuất hiện một số hải thuyền lớn, chỉ sợ hải thuyền của lĩnh chủ, đã mò tới cảng Thanh Hương rồi.
- Cảng Thanh Hương? Tốt! Ai có thể dẫn chúng ta đến đó? Thưởng thêm cho các ngươi một trăm kim tệ!
Tương Văn nói thẳng ra.
- Ta có thể! Ta có thể!
Nghe được dễ dàng như thế liền có thể thu được một trăm kim tệ, đương nhiên đám ngư phủ tranh nhau lên tiếng. Bọn họ dựa vào sông nước mà sống, đương nhiên không thể không biết chỗ bến cảng thiên nhiên duy nhất ở Tuyết Long Giang.
Có đám ngư phủ dẫn dắt, đoàn chiến thuyền khổng lồ bắt đầu thẳng đường trực chỉ tới cảng Thanh Hương, mà đám ngư phủ hoàn thành nhiệm vụ, mang theo tiền thưởng về nhà, vừa mới lên bờ đã bị lĩnh chủ chộp lại.
Sau một phen tra hỏi, biết mục tiêu của chi đội thuyền chiến khổng lồ này là cảng Thanh Hương, lĩnh chủ nhẹ nhõm đi rất nhiều, lại có chút lo lắng và tò mò.
Tò mò là đội chiến thuyền khổng lồ như vậy vì cớ gì chạy tới cảng Thanh Hương làm gì? Còn lo lắng là sợ chi đội chiến thuyền này cùng cảng Thanh Hương là quan hệ bạn hữu.
Một khi cảng Thanh Hương có đội chiến thuyền khổng lồ này hỗ trợ, thì hai bờ sông Tuyết Long Giang đều sẽ trở thành địa bàn của cảng Thanh Hương. Cảng Thanh Hương muốn làm gì thì làm, điều đó quả thật có khả năng!
Tại cảng Thanh Hương mọi người không hiểu rõ tình hình, chợt phát hiện trên mặt sông xuất hiện đoàn chiến thuyền khổng lồ như thế, hướng thẳng tới bên mình, đầu tiên là vì đoàn chiến thuyền đồ sộ mà khiếp sợ phát ngẩn người, tiếp đó tất cả đều hoảng loạn cả lên, vội vàng vừa triệu tập binh sĩ vừa báo cáo lên trên.
Kẻ ngu ngốc cũng sẽ không tin mấy trăm chiếc chiến thuyền là tới làm ăn buôn bán, toàn bộ hàng hóa của Khang Tư lĩnh, cũng không thể thỏa mãn đội chiến thuyền khổng lồ như thế nha!
Thuỷ binh của Áo Kỳ trên thương thuyền đều sắc mặt ngưng trọng, trong lòng vừa chua xót vừa thao tác thương thuyền, làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, mà thủy thủ thống nhất trên thương thuyền của An Tái Kháng cũng tâm tình trầm trọng chuẩn bị tác chiến.
Mọi người đều không có mong đợi thắng lợi, tất cả chỉ có ý định tử chiến mà thôi.
Không có biện pháp, thực lực giữa song phương quả thực là quá mức chênh lệch, đối phương tùy tiện rút ra mười chiếc chiến thuyền, đã có thể đánh chìm toàn bộ thương thuyền của mình bên này.
Nguyên nhân vì Khang Tư quá hùng mạnh, hơn nữa hắn cùng Áo Kỳ đầu lĩnh Hải Thương có quan hệ rất tốt, khiến cho hội Liên Nghị hoàn toàn mất đi quyền lợi ở trấn Thanh Hương, chân chính biến thành cơ cấu phụ thuộc.
Lão già Thị Tòng Trường chân chính trở thành kẻ phụ thuộc đó, đành phải nhàm chán ở lại cảng Thanh Hương.
Cũng vì thế, lão là người đầu tiên biết tin tức có địch nhân cường đại xâm lấn.
Nhìn đoàn chiến thuyền trên mặt sông, lão nhân này chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Bất kể Khang Tư có năng lực đến đâu, đối mặt với thực lực dũng mãnh khiến người ta mất đi dũng khí như vậy, Khang Tư cũng chỉ có thể thất bại.
Xem ra Thị Tòng Trường hội Liên Nghị mình đều không làm được, bí mật của mình cất giấu chỉ có thể tiếp tục truyền lại cho đời sau.
Vốn còn tưởng rằng Khang Tư có thể giúp mình giải trừ gông xiềng đã trải qua hơn mấy chục đời này. Không nghĩ tới con cháu của mình còn phải tiếp tục gánh vác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ngay lúc bến cảng hỗn loạn không chịu nổi đều rối rít bỏ chạy ra hậu phương, thời điểm người trên thương thuyền chuẩn bị tử chiến, Tương Văn thấy được cờ An Tái Kháng treo trên thương thuyền, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy lá cờ dựng thẳng trên đỉnh tháp ở bến cảng, hắn lập tức kích động nhảy dựng lên, vui mừng dị thường kêu hô:
- Chủ nhân ở nơi này, toàn quân treo cờ!
Tương Văn mang theo chi đội chiến thuyền khổng lồ, vòng một vòng lớn mới chạy đến Tuyết Long Giang bên này, vì để tránh gặp phiền toái, căn bản không có treo bất kỳ cờ nước nào.
Tuy rằng ngẫu nhiên bị người ta hiểu lầm là hải tặc, nhưng tránh khỏi chiến đấu nhàm chán phát sinh với các thế lực khác cố sống cố chết ngăn cản.
Mọi người trên cảng Thanh Hương vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên toàn thể đều há hốc miệng, suýt rơi cằm xuống đất, ngây ngốc nhìn trên mặt sông: Sự việc khiến bọn họ thất thố như thế không có gì lạ, trên mỗi chiến thuyền dày kín trên mặt sông, đều kéo cao lên lá cờ Bạch Mạn Mân Côi.
Nhìn thấy đoàn chiến thuyền khổng lồ đều treo cờ, lại nhìn lá cờ tung bay phía trên đỉnh tháp tại bến cảng, bất kể màu sắc hay hình dáng đều giống nhau như đúc, tròng mắt mọi người trên cảng Thanh Hương xoay vòng. Phát hiện chính mình thật đúng là như đi một chuyến từ địa ngục trở về thiên đường.
Không nghĩ tới, đội chiến thuyền khổng lồ như thế lại của lĩnh chủ nhà mình!
Một khi phát hiện lực lượng khổng lồ đủ để hủy diệt hết thảy này, không ngờ là thuộc về quân bên mình, tâm tình mọi người lập tức biến thành kiêu ngạo cả lên.
Phía sau mình có đội chiến thuyền khổng lồ như vậy làm chỗ dựa thì còn ai dám tới tìm chết nữa chứ? Người nào dám không nghe lời ư? Cứ việc đến thử xem!
Đám lão nhân Thị Tòng Trường kiến thức rộng rãi, nhưng không có vui mừng như mọi người, bởi vì bọn họ hoài nghi đối phương có phải bởi vì lĩnh chủ nhà mình treo cờ giống với bọn họ, cho nên mới tìm tới cửa để hỏi tội hay không?
Loại chiến tranh bùng nổ chỉ vì sử dụng cờ giống nhau, bọn họ đúng thực đã từng nhìn thấy.
Đừng coi thường đám ngư phủ này, cũng đừng coi thường các thuyền chài khó coi đó. Địa phương này là địa bàn của bọn họ, thân phận của đám ngư dân cùng thuyền chài tất nhiên là biểu tượng nổi bật ở địa phương.
Các thiếu nữ muốn gả cho ngư phủ không có mười cũng có tám, về phần muốn gả cho chủ ngư thuyền, không có một trăm cũng có tám mươi.
Có lẽ có người sẽ nghĩ rằng làm một ngư phủ có gì là giỏi, tạo một thuyền đánh cá lại có cái gì là ghê gớm? Nhưng đừng quên, Tuyết quốc bên này không có người nào biết được kỹ năng bơi, càng không có người nào biết kỹ thuật đóng thuyền.
Kỹ năng bơi không ai chỉ dạy, bản thân sống nghề sông nước mà không muốn mất mạng thì phải mày mò còn có thể học được, nhưng nghề đóng thuyền cũng không phải là chuyện đơn giản.
Phải biết rằng Tuyết Long Giang này rộng lớn như biển, mắt nhìn không đến cuối, hơn nữa không may gặp vài ngọn sóng lớn, bến cảng thực dễ dàng chìm trong nước.
Hơn nữa quan trọng nhất là người thợ có tay nghề này, đều bị lĩnh chủ địa phương lôi đi chế tạo thuyền lớn, thuyền đánh cá chỉ là đám con cháu của họ thời điểm luyện tập tay nghề làm ra.
Trên một chiếc ngư thuyền, bốn tráng hán đang kéo lưới đánh cá.
Sau khi kéo mấy vại đầy cá vào khoang thuyền, bốn người vừa gỡ cá cho vào vại vừa tán gẫu với nhau. Trong đó một ngư dân trẻ tuổi liền trở thành đối tượng bị trêu ghẹo.
- Tiểu Tam! Lần này trở về ngươi hẳn là có thể cưới Hải Luân về nhà đấy?
- Hà hà! Lần này phải sắm một chiếc thuyền đánh cá mới được.
Gã ngư dân trẻ tuổi có hơi ngượng ngùng cười cười.
- Ha ha! Nhạc phụ ngươi kia cũng thật là tham lam. Vốn trước kia như chúng ta đây, đều là người ta dẫn con gái tìm tới cửa, cũng chỉ có ngươi phải phí tâm sức như thế.
- Ha ha! Ai kêu Tiểu Tam cứ nhất định thích Hải Luân chứ! Người trong nhà Hải Luân đương nhiên phải nạo hắn rồi. Hoàn toàn là do Tiểu Tam tự tìm khổ thôi.
Tiểu Tam bị người trêu đùa, thật không có cách nào khác, chỉ đành xấu hổ cười trừ.
Mọi người ở đây đang hi hi ha ha đùa giỡn, đột nhiên chiếc thuyền đánh cá lắc lư không ngừng. Mọi người cả kinh, vội nhìn ra xung quanh, chỉ thấy từng cơn từng cơn sóng từ hạ lưu cuồn cuộn tràn lên.
- Dậy sóng rồi!
Tiếng gọi ầm ĩ từ thuyền này lan ra các thuyền đánh cá khác, mà chiếc thuyền của đám Tiểu Tam này cũng cuống quít thu thập đồ vật này nọ, bắt đầu chuẩn bị chèo thuyền vào bờ.
Tuy nhiên mọi người vừa mới chèo mấy cái, Tiểu Tam thốt ra một câu nói làm cho bọn họ đều ngừng lại:
- Kỳ quái, sóng nổi lên thế này, như thế nào không thấy có gió lớn thổi lại vậy?
- Ừ nhỉ! Đúng vậy! Bình thường đều là gió lớn nổi lên trước sau đó mới có sóng mà, như thế nào lần này ngọn sóng cuồn cuộn, mà gió lại rất bình thường vậy?
Cả đám ngư phủ trên thuyền đều nghi hoặc đứng lên.
Không những bọn họ có hành động như thế, mà các thuyền đánh cá khác sau khi cả kinh chèo thuyền vào bờ, cũng đều nghe được, phỏng chừng cũng phát hiện sóng nổi lên lần này thật kỳ quái.
Đúng lúc này, từ một chiếc thuyền đánh cá đàng xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô:
- Trời ạ! Các ngươi mau nhìn xem! Kia là cái gì?
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, toàn bộ mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Tận cuối chân trời tiếp giáp với Tuyết Long Giang, xuất hiện một bức tường đen gần như nhìn không đến cạnh rìa.
Hơn nữa theo bức tường đen càng ngày càng cao lớn, ngọn sóng trên mặt sông cũng càng lúc càng cao càng ngày càng cấp bách, thuyền đánh cá thậm chí bị lắc lư dữ dội, nghiêng bên trái ngã bên phải.
Đến lúc này nếu còn không nhìn ra bức tường đen này là cái gì, vậy thì đúng là mắt đui mắt mù rồi, thế nhưng phát hiện này lại khiến cả đám ngư dân đều choáng váng mặt mày.
Mắt lúc nãy nhìn không thấy biên, không ngờ đều là thuyền, là loại hải thuyền khổng lồ mà nếu so với tòa thành của lĩnh chủ còn lớn hơn!
Các con thuyền của các lĩnh chủ trăm cay nghìn đắng chế tạo ra nếu đem so với những hải thuyền này, quả thực chính là khác nhau giữa xe trượt tuyết loại nhỏ so với xe ngựa cỡ lớn.
Đoàn hải thuyền khổng lồ như thế xuất hiện trên Tuyết Long Giang, tuy rằng mặt sông thực sự rất rộng lớn, nhưng người hai bên bờ sông dùng mắt thường cũng có thể phát hiện đoàn hải thuyền này.
Càng đừng nói một số ngư phủ chạy về tới, trong cơn sợ hãi còn miêu tả rất khoa trương phóng đại lên.
Mấy tin tức này, lập tức hấp dẫn lĩnh chủ của hai bờ sông nằm trong lãnh địa lại đây.
Đứng ở chỗ cao ngắm nhìn số lượng đoàn hải thuyền khổng lồ đó, tất cả các lĩnh chủ hai bên bờ sông, đều sắc mặt tái nhợt, thần sắc khủng hoảng nuốt nuốt nước miếng.
Đây mà là hải thuyền cái gì? Toàn bộ đều là chiến thuyền!
Hàng trăm... Chiến thuyền, không ngờ liền như vậy xuất hiện trên Tuyết Long Giang. Đây rốt cuộc là thuyền chiến nhà ai? Vì cái gì chạy đến Tuyết Long Giang?
Chẳng lẽ là muốn xâm lấn Tuyết quốc!
Vừa nghĩ vậy, các lĩnh chủ hoàn toàn quên lời nguyền rủa trước kia, trái lại cảm thấy may mắn lãnh địa mình không có bến cảng thích hợp cho thuyền lớn cập bến, thậm chí ngay cả bến thích hợp cho thuyền nhỏ đổ bộ cũng không có mấy.
Đương nhiên, các lĩnh chủ này đều cảm thấy may mắn chính mình sẽ không bị người ta lập tức tiêu diệt, đồng thời cũng bắt đầu triệu tập binh mã.
Ai mà biết đoàn chiến thuyền khổng lồ như thế, rốt cuộc là đến đây với ý đồ gì chứ! Nói không chừng, mục tiêu chính của đoàn thuyền này là chính mình thì sao?
Mà lúc này các thuyền đánh cá bị cuộn sóng giúp đẩy nhanh vào bờ, căn bản không có lo lắng như các lĩnh chủ của bọn họ, ngược lại cùng nhau đi theo phía trước, muốn tới gần để quan sát những chiến thuyền khổng lồ này.
- Trời ạ! Thật sự là khổng lồ! Lần trước mười chiếc hải thuyền lớn đến đây, đã khiến ta sợ hãi ba ngày không ngủ yên, không nghĩ tới lần này đến đây nhiều hải thuyền lớn như vậy? Có bao nhiêu chiếc thuyền vậy ta? Gần như giăng kín mặt sông!
Ngư phủ trên thuyền đánh cá đều ngẩn người sửng sốt một hồi lâu, mới thì thào cảm khái.
- Cái gì hải thuyền? Đây là chiến thuyền! Ngươi không thấy nỏ sàng và máy bắn đá trên thuyền sao? Đây là chiến thuyền dùng để đánh hải chiến! Lần trước chúng ta thấy mười chiếc hải thuyền lớn kia đều chỉ là thương thuyền. Người ta chỉ quăng ra một chiếc chiến thuyền là có thể đuổi theo đánh đắm hơn mười chiếc thương thuyền kia rồi!
Một gã ngư phủ khoe khoang kiến thức của mình.
- Một trăm ba mươi, một trăm ba mươi mốt, một trăm ba mươi hai... A, đếm không hết! Khẳng định có bốn năm trăm chiếc chiến thuyền đó!
Một ngư phủ dùng giọng điệu khẳng định để khoe năng lực tính toán của mình.
- Nhiều chiến thuyền như vậy chạy đến xứ chúng ta để làm gì, chẳng lẽ là muốn tấn công Công quốc chúng ta?
- Loại công kích trên mặt sông này, lĩnh chủ chúng ta đúng là hoàn toàn chịu trận không thể đối phó được!
- Các ngươi còn nói cái gì? Bọn họ thả thuyền nhỏ xuống kìa! Là tới bắt chúng ta! Đi mau!
Một gã ngư phủ đột nhiên chỉ mặt sông la to lên.
Mọi người vừa thấy, quả nhiên, hơn mười chiếc "khoái đĩnh" nhỏ gọn tinh xảo, từ trên thuyền lớn thả xuống.
Không hỗ gọi là "khoái đĩnh" mấy chiếc thuyền nhỏ này "vút một cái" chạy nhanh tới.
Vừa thấy đối phương xông tới với khí thế hừng hực, đám ngư phủ lập tức kinh hoàng liều mạng chèo thuyền chạy đi, tuy nhiên đám ngư phủ này không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc, một khi bối rối hoảng loạn, thuyền đánh cá cũng chỉ xoay vòng một chỗ, căn bản đừng nghĩ tới vào bờ.
Bởi vậy, đám ngư phủ bối rối đó, vừa bị binh sĩ trên khoái đĩnh dùng cung nỏ chỉ vào mình với ánh mắt trợn trừng hung ác, toàn bộ đều ngoan ngoãn giơ hai tay đầu hàng.
Đám ngư phủ khủng hoảng, bị áp giải lên một thuyền chiến khổng lồ nhất.
Nhìn thấy bên trên chiến thuyền trang trí lộng lẫy rực rỡ dị thường, đám ngư phủ vừa cảm thấy có rất nhiều điểm quái dị, vừa không kìm nổi hai mắt mơ mơ màng màng, cảm giác không bình thường không chân thật.
Mà khi một đám hộ vệ vạm vỡ, vây quanh một mỹ nhân xinh đẹp mặc hoa phục có hơi quá mức đi ra, đám ngư phủ không cần người ta quát tháo, đều theo phản xạ quỳ sụp xuống.
Ngư phủ tuy rằng không có kiến thức gì, nhưng khi nhìn thấy như thế liền biết là đại nhân vật, và nên làm như thế nào lại là chuyện biết rõ ràng.
Dù sao, bọn họ đã quỳ lạy các quý tộc không ít.
- Các ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ là muốn hỏi các ngươi mấy câu, trước đây không lâu một số hải thuyền lớn cập bến ở đâu?
Tương Văn ôn tồn hỏi các ngư phủ.
Tuy rằng đã tiến vào Tuyết Long Giang, nhưng lại không biết An Tái Kháng tới chỗ nào. Tuy rằng trên đường đến đây cũng không ít lần lên bờ hỏi, nhưng đám người đó không ở trên mặt sông nên hoàn toàn không biết.
Lần này thật vất vả phát hiện ngư phủ, đương nhiên không thể buông tha!
Tuy nhiên Tương Văn nói xong, phát hiện đám ngư phủ chỉ nằm mẹp trên boong tàu toàn thân run rẩy không thôi, căn bản không có người nào trả lời câu hỏi của mình, hắn không khỏi nhíu mày.
"Chết tiệt! Ta thật vất vả biểu hiện vẻ hiền lành một chút, lại không cấp cho ta chút mặt mũi nào? Thật là đáng giận! Nếu không phải thuộc hạ không có dò tìm được tin tức tam gia, ta thật đúng là không kiên nhẫn bắt các ngươi tới đây! "
Nghĩ vậy, Tương Văn không khỏi khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt cũng hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
- Các ngươi biết thì nói mau, ta sẽ thưởng cho các ngươi một trăm kim tệ. Nếu các ngươi không biết, thì coi như đã làm lãng phí thời gian của ta, toàn bộ xử tử!
Tương Văn nói vừa ra, gã hộ vệ bên cạnh đầu tiên là lấy ra một túi kim tệ, sau đó từ từ rút thanh đao ra một nửa, một luồng sát khí lập tức phủ trùm trên người đám ngư phủ.
Đám ngư phủ đều rất mẫn cảm với sát khí, lập tức tất cả đều bị dọa co rụt người lại.
Tiểu Tam lại rất mẫn cảm với túi kim tệ kia. Trong khoảng thời gian này hắn nghĩ đến tiền sắp điên lên rồi. Tuy rằng không biết đại nhân vật này nói cái gì, nhưng nhìn túi kim tệ đó hắn liền biết có việc cần mình đi làm.
Tiểu Tam thông minh vội cung kính hỏi:
- Vị đại nhân này! Ngài có điều gì phân phó, xin cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định sẽ làm tốt cho ngài.
Lời này rất thẳng thắn rõ ràng, ngư phủ có thể nói ra lời này coi như là có kiến thức rồi.
Nghe nói như thế, Tương Văn cùng đám hộ vệ đều ngẩn người, bởi vì bọn họ không ngờ nghe được ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc, mà vừa rồi Tương Văn nói là tiếng Áo Đặc Mạn.
Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ là bởi vì nghe không hiểu tiếng Áo Đặc Mạn, cho nên mới không có phản ứng? Nhìn bộ dáng bọn họ có tới chín phần là tình huống này, mặt Tương Văn hơi đỏ lên.
Tuy nhiên Tương Văn rất nhanh khôi phục lại, dùng tiếng Duy Nhĩ Đặc nói:
- Các ngươi ai biết trước đây có một đoàn hải thuyền lớn cập bến ở địa phương nào? Biết thì có thưởng!
Lời này tất cả đám ngư phủ đều nghe hiểu, lập tức ngẩng đầu lên tranh nhau nói ầm ĩ cả lên:
- Ta biết! Ta biết! Bọn họ đã neo đậu ở cảng Thanh Hương!
Trong lòng đám ngư phủ đều vui mừng, kiếm tiền cũng quá dễ dàng đi?
Ai chẳng biết cảng Thanh Hương là bến cảng thiên nhiên duy nhất trên Tuyết Long Giang chứ! Lĩnh chủ nhà mình gắng sức đóng thuyền, không phải chính là để tấn công bến cảng này sao? Nếu không phải bến cảng kia đột nhiên xuất hiện một số hải thuyền lớn, chỉ sợ hải thuyền của lĩnh chủ, đã mò tới cảng Thanh Hương rồi.
- Cảng Thanh Hương? Tốt! Ai có thể dẫn chúng ta đến đó? Thưởng thêm cho các ngươi một trăm kim tệ!
Tương Văn nói thẳng ra.
- Ta có thể! Ta có thể!
Nghe được dễ dàng như thế liền có thể thu được một trăm kim tệ, đương nhiên đám ngư phủ tranh nhau lên tiếng. Bọn họ dựa vào sông nước mà sống, đương nhiên không thể không biết chỗ bến cảng thiên nhiên duy nhất ở Tuyết Long Giang.
Có đám ngư phủ dẫn dắt, đoàn chiến thuyền khổng lồ bắt đầu thẳng đường trực chỉ tới cảng Thanh Hương, mà đám ngư phủ hoàn thành nhiệm vụ, mang theo tiền thưởng về nhà, vừa mới lên bờ đã bị lĩnh chủ chộp lại.
Sau một phen tra hỏi, biết mục tiêu của chi đội thuyền chiến khổng lồ này là cảng Thanh Hương, lĩnh chủ nhẹ nhõm đi rất nhiều, lại có chút lo lắng và tò mò.
Tò mò là đội chiến thuyền khổng lồ như vậy vì cớ gì chạy tới cảng Thanh Hương làm gì? Còn lo lắng là sợ chi đội chiến thuyền này cùng cảng Thanh Hương là quan hệ bạn hữu.
Một khi cảng Thanh Hương có đội chiến thuyền khổng lồ này hỗ trợ, thì hai bờ sông Tuyết Long Giang đều sẽ trở thành địa bàn của cảng Thanh Hương. Cảng Thanh Hương muốn làm gì thì làm, điều đó quả thật có khả năng!
Tại cảng Thanh Hương mọi người không hiểu rõ tình hình, chợt phát hiện trên mặt sông xuất hiện đoàn chiến thuyền khổng lồ như thế, hướng thẳng tới bên mình, đầu tiên là vì đoàn chiến thuyền đồ sộ mà khiếp sợ phát ngẩn người, tiếp đó tất cả đều hoảng loạn cả lên, vội vàng vừa triệu tập binh sĩ vừa báo cáo lên trên.
Kẻ ngu ngốc cũng sẽ không tin mấy trăm chiếc chiến thuyền là tới làm ăn buôn bán, toàn bộ hàng hóa của Khang Tư lĩnh, cũng không thể thỏa mãn đội chiến thuyền khổng lồ như thế nha!
Thuỷ binh của Áo Kỳ trên thương thuyền đều sắc mặt ngưng trọng, trong lòng vừa chua xót vừa thao tác thương thuyền, làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, mà thủy thủ thống nhất trên thương thuyền của An Tái Kháng cũng tâm tình trầm trọng chuẩn bị tác chiến.
Mọi người đều không có mong đợi thắng lợi, tất cả chỉ có ý định tử chiến mà thôi.
Không có biện pháp, thực lực giữa song phương quả thực là quá mức chênh lệch, đối phương tùy tiện rút ra mười chiếc chiến thuyền, đã có thể đánh chìm toàn bộ thương thuyền của mình bên này.
Nguyên nhân vì Khang Tư quá hùng mạnh, hơn nữa hắn cùng Áo Kỳ đầu lĩnh Hải Thương có quan hệ rất tốt, khiến cho hội Liên Nghị hoàn toàn mất đi quyền lợi ở trấn Thanh Hương, chân chính biến thành cơ cấu phụ thuộc.
Lão già Thị Tòng Trường chân chính trở thành kẻ phụ thuộc đó, đành phải nhàm chán ở lại cảng Thanh Hương.
Cũng vì thế, lão là người đầu tiên biết tin tức có địch nhân cường đại xâm lấn.
Nhìn đoàn chiến thuyền trên mặt sông, lão nhân này chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Bất kể Khang Tư có năng lực đến đâu, đối mặt với thực lực dũng mãnh khiến người ta mất đi dũng khí như vậy, Khang Tư cũng chỉ có thể thất bại.
Xem ra Thị Tòng Trường hội Liên Nghị mình đều không làm được, bí mật của mình cất giấu chỉ có thể tiếp tục truyền lại cho đời sau.
Vốn còn tưởng rằng Khang Tư có thể giúp mình giải trừ gông xiềng đã trải qua hơn mấy chục đời này. Không nghĩ tới con cháu của mình còn phải tiếp tục gánh vác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ngay lúc bến cảng hỗn loạn không chịu nổi đều rối rít bỏ chạy ra hậu phương, thời điểm người trên thương thuyền chuẩn bị tử chiến, Tương Văn thấy được cờ An Tái Kháng treo trên thương thuyền, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy lá cờ dựng thẳng trên đỉnh tháp ở bến cảng, hắn lập tức kích động nhảy dựng lên, vui mừng dị thường kêu hô:
- Chủ nhân ở nơi này, toàn quân treo cờ!
Tương Văn mang theo chi đội chiến thuyền khổng lồ, vòng một vòng lớn mới chạy đến Tuyết Long Giang bên này, vì để tránh gặp phiền toái, căn bản không có treo bất kỳ cờ nước nào.
Tuy rằng ngẫu nhiên bị người ta hiểu lầm là hải tặc, nhưng tránh khỏi chiến đấu nhàm chán phát sinh với các thế lực khác cố sống cố chết ngăn cản.
Mọi người trên cảng Thanh Hương vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên toàn thể đều há hốc miệng, suýt rơi cằm xuống đất, ngây ngốc nhìn trên mặt sông: Sự việc khiến bọn họ thất thố như thế không có gì lạ, trên mỗi chiến thuyền dày kín trên mặt sông, đều kéo cao lên lá cờ Bạch Mạn Mân Côi.
Nhìn thấy đoàn chiến thuyền khổng lồ đều treo cờ, lại nhìn lá cờ tung bay phía trên đỉnh tháp tại bến cảng, bất kể màu sắc hay hình dáng đều giống nhau như đúc, tròng mắt mọi người trên cảng Thanh Hương xoay vòng. Phát hiện chính mình thật đúng là như đi một chuyến từ địa ngục trở về thiên đường.
Không nghĩ tới, đội chiến thuyền khổng lồ như thế lại của lĩnh chủ nhà mình!
Một khi phát hiện lực lượng khổng lồ đủ để hủy diệt hết thảy này, không ngờ là thuộc về quân bên mình, tâm tình mọi người lập tức biến thành kiêu ngạo cả lên.
Phía sau mình có đội chiến thuyền khổng lồ như vậy làm chỗ dựa thì còn ai dám tới tìm chết nữa chứ? Người nào dám không nghe lời ư? Cứ việc đến thử xem!
Đám lão nhân Thị Tòng Trường kiến thức rộng rãi, nhưng không có vui mừng như mọi người, bởi vì bọn họ hoài nghi đối phương có phải bởi vì lĩnh chủ nhà mình treo cờ giống với bọn họ, cho nên mới tìm tới cửa để hỏi tội hay không?
Loại chiến tranh bùng nổ chỉ vì sử dụng cờ giống nhau, bọn họ đúng thực đã từng nhìn thấy.
/353
|