Nếu như lúc này có người thấy được tình cảnh bên trong sơn cốc, khẳng định sẽ dựng hết lông tóc, bởi vì lúc này cả sơn cốc đều có vẻ hết sức quái dị.
Gần ngàn tên thổ phỉ, cả người trần như nhộng xếp hàng dài đứng thẳng trong sơn cốc, mấy trăm người thần bí toàn thân khoác áo đen đứng đối diện các tráng hán này như kiểm tra thân thể bọn họ.
Còn ở phía trước đám nam nhân trần truồng kia, một người mặc áo đen chắp tay sau lưng đứng đó, còn bên cạnh lại có một người áo đen khom lưng, người áo đen chắp tay dùng giọng nói trầm thấp hỏi:
- Tổn thất bao nhiêu?
- Hồi bẩm đại nhân, thử chiến tổn thất một trăm hai mươi ba người.
Người áo đen khom lưng cung kính nói.
- Một trăm người, giết hết hơn hai trăm con khỉ cùng bốn năm trăm con gà đất liền tổn thất hơn một trăm? Quân đội như vậy căn bản không đáng để chúng ta chờ mong.
Người áo đen chắp tay nói.
Thân thể người áo đen khom lưng run rẩy một chút, sau đó dùng giọng hết sức gấp gáp hoảng sợ nói:
- Đại nhân, đây chỉ là giai đoạn thực nghiệm, khi tiến vào giai đoạn tiếp theo, khẳng định sẽ càng thêm ưu tú hơn.
Người áo đen chắp tay trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Ưu tú hơn thế nào?
Thấy thượng cấp không trở mặt tại chỗ, người áo đen khom lưng có chút mừng rỡ nói:
- Hình dáng bề ngoài sẽ giống như người bình thường, nhưng mà sẽ có năng lực phản ứng, năng lực tác chiến của chiến sĩ ưu tú nhất, hơn nữa thân thể sẽ mang theo một mùi hương thoang thoảng, dung mạo cũng sẽ trở nên dễ nhìn hơn.
- Hơn nữa chỗ quan trọng nhất là, thân thể bọn họ sẽ có một mùi hương thoang thoảng làm cho toàn thân ác ma run rẩy, phản ứng càng thêm trì độn, lại còn không dám công kích, có thể đảm bảo khi chiến đấu với ác ma sẽ ở trên ưu thế tuyệt đối!
- Đây có gì là ưu tú, bản thân Quân đoàn thiên sứ đã có những năng lực này... Hả? Chờ chút, ngươi nói trên người bọn chúng sẽ có một mùi hương thoang thoảng, hơn nữa mùi này có thể khiến ác ma bó tay chịu trói?
Người áo đen chắp tay đột nhiên giật mình nói.
Người áo đen khom lưng có chút đắc ý nói:
- Đúng vậy, đại nhân, chỉ cần điểm này đủ để cho Quân đoàn thiên sứ của chúng ta có thể càng thêm phát huy hình tượng quang minh xuất hiện trước mắt người đời.
- Ừ, nếu như ngươi khẳng định làm được điểm này, ta sẽ kể công cho ngươi.
Người áo đen chắp tay gật đầu, trong giọng nói cũng có một tia thích thú thỏa mãn.
Người áo đen khom lưng đương nhiên là người thành tinh, một chút tâm tình dao động của cấp trên đều nhìn hết vào mắt, lập tức gật đầu thưa dạ, sau đó len lén đưa lên một cái túi nhỏ gì đó.
Có lẽ là cấp trên này tiếp thu thứ như vậy nhiều lắm, động tác nhanh nhẹn tự nhiên thu vào lòng, ngữ khí lập tức trở nên hiền lành:
- Nghe nói Nam tông khống chế ác ma đang chuẩn bị hoạt động tại Hải Cầm Loan, ngươi cũng biết Tam trưởng lão đối với Nam tông này có mối hận tận xương mà.
Người áo đen khom lưng đầu tiên là vui vẻ:
- Tam trưởng lão?
Thế nhưng lập tức lại cả kinh, sau có chút hoảng hốt hỏi:
- Đại nhân, Nam tông lại dám sử dụng ác ma trên bán đảo Phi Ba? Lẽ nào bọn họ lại dám vi phạm minh ước sao? Ngũ đại Mật giáo chúng ta từ sau lần trăm vạn ác ma dễ dàng bị lửa thiêu sạch, không phải đã ước định không được sai khiến ác ma lôi kéo tín đồ trên bán đảo Phi Ba nữa mà?
Người áo đen cười lạnh nói:
- Hừ, lần trước là Bắc tông gây ra chuyện tốt, hơn nữa cái Lôi gia chết tiệt kia cũng quá lợi lại, không ngờ một ngọn lửa liền thiêu hủy nhiều ác ma như thế!
- Đáng hận nhất là bọn chúng còn quản lý tất cả các tài liệu chế tạo ác ma, khiến cho Ngũ đại Mật giáo đều trở nên thiếu thốn nguyên liệu, để làm giảm lòng đề phòng của mấy lĩnh chủ này, năm tông chúng ta mới làm ra minh ước, nhưng mà hiện giờ thu thập đầy đủ vật tư, đương nhiên sẽ có người không nhịn được nhảy ra đón gió trước!
- Vậy lần này xuất động Quân đoàn thiên sứ...
Người áo đen khom lưng hơi rụt rè hỏi.
- Hừ, lần này xuất động Quân đoàn thiên sứ, một là thử xem Quân đoàn thiên sứ hiệu quả thế nào, hai là để các Mật tông khác hiểu rõ, Đông tông chúng ta cũng không phải dễ chơi như vậy! Để cho bọn họ hiểu rõ, Đông tông chúng ta luôn luôn là Mật giáo đứng đầu thiên hạ!
Nói đến những lời này, người áo đen chắp tay đã có một bộ dáng ngạo khí ngất trời.
- Đại nhân rất đúng! Đông tông chúng ta luôn là Mật giáo đứng đầu, không thì Quân đoàn thiên sứ này sao chỉ có Đông tông chúng ta chế tạo ra sớm nhất chứ!
Người áo đen khom lưng vội vàng vỗ mông ngựa.
- Ừm, chuyện này cứ định như thế, ngươi điều chỉnh tốt Quân đoàn thiên sứ, đưa bọn họ ẩn nấp ở Hải Cầm Loan, ta sẽ chuẩn bị chế tạo cho Quân đoàn thiên sứ áo giáp và binh khí phù hợp với xưng hào thiên sứ, nhất định phải đánh ra danh tiếng cho Đông tông chúng ta!
- Rõ!
Người áo đen không chút chần chờ nhận lệnh.
Lôi gia ở bán đảo Phi Ba, lúc trước bởi vì Khang Tư dẫn theo đại bộ đội chạy tới Đế quốc, tuy rằng các thế lực xung quanh đều biết, nhưng đối phương là mở rộng thế lực sang Đế quốc, mà không phải là chạy trốn tới Đế quốc, thế lực Lôi gia càng thêm cường đại hơn, thế lực xung quanh ai dám trêu chọc chứ.
Vì nguyên nhân đó, tuy rằng có chút cảm giác như Lôi gia đóng cửa biệt lập, nhưng mà không ai lại dám coi thường Lôi gia, đợi lúc mấy thế lực trên bán đảo Phi Ba biết được gia chủ Lôi gia ở Đế quốc chiếm được năm tỉnh, trở thành Đông Nam Đại Đô đốc, lập tức càng thêm nịnh bợ. Nguồn: http://truyenyy.com
Gặp phải tranh cãi, chỉ cần Lôi gia phái người nói một câu, hai bên bất hòa lập tức thu binh trở về, có thể nói Lôi gia ở trong thời kỳ này ngang với bá chủ khu vực xung quanh.
Trong lúc Lôi gia xưng hô bá chủ, gia thần lưu thủ Lôi gia mỗi người đều phong cảnh vô hạn, đi tới đâu đều được người người kính ngưỡng, một ít gia thần suy nghĩ tương đối nhạy bén thậm chí còn chuyên môn làm người hòa giải cho các thế lực khác, dù sao thì làm con dân Lôi gia đi ra ngoài cũng đều vênh vang tự đắc.
Tuy nhiên ngày vui chẳng tồn tại mãi, thời kì trời phạt không cần phải nói nữa, mọi người đều rút trong nhà không dám động đậy, nhưng trời phạt qua đi, anh em kết nghĩa với đương chủ Lôi gia mang theo một nhóm lớn binh lính rời bán đảo Phi Ba, lúc đó các thế lực xung quanh còn tưởng rằng Lôi gia chuẩn bị tiếp tục mở rộng ranh giới ở Đế quốc nữa.
Chờ lúc truyền tới tin tức ở bên kia Đế quốc, đương chủ Lôi gia Đông Nam Đại Đô đốc bị vòi rồng cuốn đi, các thế lực xung quanh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, có lẽ nghĩa đệ đương chủ Lôi gia này muốn đi tranh đoạt chức vị Đông Nam Đại Đô đốc đây mà.
Người có chút đầu óc liền tính toán, Lôi gia đã không còn bao nhiêu binh lực nữa, Lôi gia không còn binh lực lại mất đi chỗ dựa vào, đúng là một khối thịt béo siêu cấp mà.
Không nói gia tộc có hiềm khích với Lôi gia, dù là các gia tộc vẫn bảo trì quan hệ tốt cũng đặt ánh mắt tham lam vào Lôi gia.
Trước hết mấy gia tộc có thù cũ với Lôi gia là người đầu tiên không nhịn được phái binh tới đánh địa bàn Lôi gia, tuy rằng bộ đội trấn giữ Lôi gia đánh đuổi quân địch ra ngoài, nhưng lần chiến đấu này để cho các gia tộc xung quanh nhìn ra được Lôi gia đã suy yếu.
Bởi vì Lôi gia phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới đánh đuổi được quân địch, hơn nữa kế tiếp Lôi gia còn không có năng lực trả thù đối phương.
Có được kết quả này, những gia tộc đã sớm nhìn chằm chằm bốn phía lập tức điều binh khiển tướng chen nhau tràn tới.
Đối mặt với đàn sói dữ, quân đội Lôi gia hơi chút cường tráng đều đã chuyển tới Đế quốc, không còn có lực chống đỡ nữa.
Lãnh địa Lôi gia hầu như có thể lấy mắt thường kịch liệt thu rút lại, nếu như không phải mấy người gia thần lưu thủ Lôi gia quyết định thật nhanh vứt bỏ các lãnh địa khác, rút tất cả các binh lực về đóng ở thành Thanh Nguyệt, sợ rằng Lôi gia cứ vậy liền diệt vong.
Nhưng mà coi như vận may của Lôi gia đã đến, ngay lúc Lôi gia tiến hành đánh trận liều chết với quân địch ở thành Thanh Nguyệt, ngoài cảng Thanh Nguyệt đột nhiên xuất hiện một quần chiến hạm chi chít, mà lá cờ Bạch Mạn Mân Côi đón gió tung bay, để cho sĩ khí Lôi gia đại chấn, còn quân địch công thành lại cuống quýt rút quân.
Cái hạm đội tới chỗ Lôi gia này, chính là bọn người Liễu Thanh Dương nghe lệnh tới bán đảo Phi Ba, có hạm đội cấp cao dừng ngoài khơi bán đảo Phi Ba ngang với vô địch này làm hậu thuẫn, hơn nữa được đội lục chiến tinh nhuệ hỗ trợ, Lôi gia gần như điên cuồng thu hồi địa bàn trước kia, sau đó không buông tha đánh vào cả địa bàn quân địch xâm lấn.
Nhưng mà lần này Lôi gia lại không chiếm lĩnh địa bàn đối phương như các lần trước, mà là huy động đông đảo dân phu, chẳng những dọn trống kho hàng của các quân đội xâm lấn, còn bắt cướp hơn phân nửa nhân khẩu ở trong lãnh địa của bọn họ, sau đó Lôi gia mới bưng túi đầy thắng lợi trở về địa bàn của mình không đi ra nữa.
Cử động của Lôi gia tuy rằng khiến các gia tộc xung quanh không hiểu, nhưng trong lòng đau đớn tổn thất của mình cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đối phương không có ý tiêu diệt mình, chỉ cần mình còn có thể ngồi yên vị trí này, tiền tài cùng con dân tổn thất sớm muộn cũng sẽ khôi phục lại.
Tuy nhiên gặp phải một hàng xóm thực lực bản thân cường hãn nhưng không có dã tâm như vậy, coi như cũng không tệ, nói không chừng khi mình bị hàng xóm khi dễ còn có thể tìm hàng xóm này hỗ trợ nữa.
Các gia tộc xung quanh bị ép bất đắc dĩ, bởi vì hiện giờ binh lính thủ hạ của bọn họ đều bị đánh tan, không có chỗ dựa nào, nếu mấy thế lực đối địch xung quanh mình xuất binh, vậy chính mình đúng là không may, mấy tên này sẽ không hảo tâm như Lôi gia, chỉ đoạt tiền không cướp địa bàn.
Theo cách nghĩ này, mấy gia tộc xung quanh không để ý mới vừa đánh Lôi gia xong, lập tức phái sứ giả đi tới Lôi gia cầu kết minh.
Tuy rằng Lôi gia rất muốn cho mấy tên gia tộc thấy hời thì chạy tới biết tay một chút, nhưng một là thiếu người, hai là hạm đội một lần nữa mang tới mệnh lệnh đương chủ đã xuất hiện trở lại, cũng không phải không muốn mở rộng địa bàn, nếu đương chủ đã không thèm để ý tới, thân là gia thần phụ thuộc cũng lười đi mở rộng địa bàn.
Cho nên gia thần lưu thủ Lôi gia nhận hối lộ một đống tiền tài, lập tức đồng ý những gia tộc không lâu trước còn là địch nhân này trở thành gia tộc phụ thuộc Lôi gia.
Điều ước vừa đưa ra, vốn mấy thế lực đã muốn rục rịch chỉ có thể lặng lẽ im xuống, đoàn chiến hạm vô địch kia thật khiến cho bọn họ đánh mất lòng tin, bởi vì đó đại biểu cho viện quân cùng vật tư tài phú cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần đoàn chiến hạm còn tồn tại, vậy căn bản đừng nghĩ tới chuyện tận diệt Lôi gia.
Nếu không cách nào tận diệt được Lôi gia, như vậy hà tất phải đi trêu chọc cái thế lực vô hại này? Vì vậy vùng đất phụ cận Lôi gia lại khôi phục hòa bình một lần nữa.
Thiên Thủ các thành Thanh Nguyệt, trong đại sảnh có thể coi là cơ cấu quyền lực tối cao Lôi gia, trọng thần lưu thủ Lôi gia cùng mấy người chủ quan hạm đội đang tụ hội giao lưu tình cảm đồng thời thương thảo sự vụ.
Rượu vào lời ra, Cung Tá Đôn giả vờ mượn men say nói:
- Liễu đại nhân, ngài nói vì sao Điện hạ còn muốn chiếm mảnh đầm lầy kia chứ? Không nói muốn chiếm đầm lấy kia cần đánh thông năm vùng lãnh địa, dù là chiếm được vùng đầm lầy rồi thì có thể làm gì?
- Vì một khối ao đầm chỉ có thể sản xuất đầu hỏa ra thì cái gì cũng không có, chúng ta cần phải đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực, lại còn sửa đổi hình tượng mở rộng bên ngoài như trước kia, cái này có phải quá mức được không bằng mất hay không chứ?
Gia thần lưu thủ Lôi gia đối với việc Khang Tư đương chủ đi ra ngoài nhiều năm, đột nhiên phái người trở về nhắn lệnh, đã không còn lòng cung kính như trước kia nữa.
Dù sao đối với các gia thần lưu thủ quản lý Lôi gia từ mấy năm qua, chẳng những sự vụ lớn nhỏ cần bọn họ giải quyết, còn phải đưa tích súc của Lôi gia cuồn cuộn không ngừng chuyển sang Đế quốc trợ giúp hành động quân phiệt của Khang Tư, muốn nói bọn họ đối với cái đương chủ Khang Tư chẳng nghe chẳng hỏi tới này không có ý kiến mới là lạ.
Nếu như không phải các gia thần tầng trung tầng dưới cùng dân chúng xung quanh luôn trung thành tận tâm với Khang Tư tượng trưng cho Lôi gia này, nếu như không phải các thế lực xung quanh nhìn trên chỗ Khang Tư là Đông Nam Đại Đô đốc, không dám xâm phạm Lôi gia, sợ rằng mấy người Cung Tá Đôn sau khi Áo Kha Nhĩ rời bán đảo Phi Ba cũng đã náo loạn đòi độc lập.
Mà nhẫn nại này lúc địch nhân xâm nhập đến thành Thanh Nguyệt chủ thành Lôi gia thì hoàn toàn biến mất, bởi vì bọn họ nghĩ mình đã không cần phải cống hiến cho Lôi gia đã không còn đương chủ tồn tại nữa.
Nếu như không phải mọi người đều bị đánh tới bốc hỏa, đầu hàng khẳng định sẽ không có kết quả tốt, sợ rằng vừa tuyên bố đầu hàng liền lập tức gặp chuyện ngay.
Những gia thần vốn không dám làm lúc này đã hạ xuống quyết tâm, chờ vượt qua nguy cơ lần này, mình sẽ lập tức độc lập!
Gần ngàn tên thổ phỉ, cả người trần như nhộng xếp hàng dài đứng thẳng trong sơn cốc, mấy trăm người thần bí toàn thân khoác áo đen đứng đối diện các tráng hán này như kiểm tra thân thể bọn họ.
Còn ở phía trước đám nam nhân trần truồng kia, một người mặc áo đen chắp tay sau lưng đứng đó, còn bên cạnh lại có một người áo đen khom lưng, người áo đen chắp tay dùng giọng nói trầm thấp hỏi:
- Tổn thất bao nhiêu?
- Hồi bẩm đại nhân, thử chiến tổn thất một trăm hai mươi ba người.
Người áo đen khom lưng cung kính nói.
- Một trăm người, giết hết hơn hai trăm con khỉ cùng bốn năm trăm con gà đất liền tổn thất hơn một trăm? Quân đội như vậy căn bản không đáng để chúng ta chờ mong.
Người áo đen chắp tay nói.
Thân thể người áo đen khom lưng run rẩy một chút, sau đó dùng giọng hết sức gấp gáp hoảng sợ nói:
- Đại nhân, đây chỉ là giai đoạn thực nghiệm, khi tiến vào giai đoạn tiếp theo, khẳng định sẽ càng thêm ưu tú hơn.
Người áo đen chắp tay trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Ưu tú hơn thế nào?
Thấy thượng cấp không trở mặt tại chỗ, người áo đen khom lưng có chút mừng rỡ nói:
- Hình dáng bề ngoài sẽ giống như người bình thường, nhưng mà sẽ có năng lực phản ứng, năng lực tác chiến của chiến sĩ ưu tú nhất, hơn nữa thân thể sẽ mang theo một mùi hương thoang thoảng, dung mạo cũng sẽ trở nên dễ nhìn hơn.
- Hơn nữa chỗ quan trọng nhất là, thân thể bọn họ sẽ có một mùi hương thoang thoảng làm cho toàn thân ác ma run rẩy, phản ứng càng thêm trì độn, lại còn không dám công kích, có thể đảm bảo khi chiến đấu với ác ma sẽ ở trên ưu thế tuyệt đối!
- Đây có gì là ưu tú, bản thân Quân đoàn thiên sứ đã có những năng lực này... Hả? Chờ chút, ngươi nói trên người bọn chúng sẽ có một mùi hương thoang thoảng, hơn nữa mùi này có thể khiến ác ma bó tay chịu trói?
Người áo đen chắp tay đột nhiên giật mình nói.
Người áo đen khom lưng có chút đắc ý nói:
- Đúng vậy, đại nhân, chỉ cần điểm này đủ để cho Quân đoàn thiên sứ của chúng ta có thể càng thêm phát huy hình tượng quang minh xuất hiện trước mắt người đời.
- Ừ, nếu như ngươi khẳng định làm được điểm này, ta sẽ kể công cho ngươi.
Người áo đen chắp tay gật đầu, trong giọng nói cũng có một tia thích thú thỏa mãn.
Người áo đen khom lưng đương nhiên là người thành tinh, một chút tâm tình dao động của cấp trên đều nhìn hết vào mắt, lập tức gật đầu thưa dạ, sau đó len lén đưa lên một cái túi nhỏ gì đó.
Có lẽ là cấp trên này tiếp thu thứ như vậy nhiều lắm, động tác nhanh nhẹn tự nhiên thu vào lòng, ngữ khí lập tức trở nên hiền lành:
- Nghe nói Nam tông khống chế ác ma đang chuẩn bị hoạt động tại Hải Cầm Loan, ngươi cũng biết Tam trưởng lão đối với Nam tông này có mối hận tận xương mà.
Người áo đen khom lưng đầu tiên là vui vẻ:
- Tam trưởng lão?
Thế nhưng lập tức lại cả kinh, sau có chút hoảng hốt hỏi:
- Đại nhân, Nam tông lại dám sử dụng ác ma trên bán đảo Phi Ba? Lẽ nào bọn họ lại dám vi phạm minh ước sao? Ngũ đại Mật giáo chúng ta từ sau lần trăm vạn ác ma dễ dàng bị lửa thiêu sạch, không phải đã ước định không được sai khiến ác ma lôi kéo tín đồ trên bán đảo Phi Ba nữa mà?
Người áo đen cười lạnh nói:
- Hừ, lần trước là Bắc tông gây ra chuyện tốt, hơn nữa cái Lôi gia chết tiệt kia cũng quá lợi lại, không ngờ một ngọn lửa liền thiêu hủy nhiều ác ma như thế!
- Đáng hận nhất là bọn chúng còn quản lý tất cả các tài liệu chế tạo ác ma, khiến cho Ngũ đại Mật giáo đều trở nên thiếu thốn nguyên liệu, để làm giảm lòng đề phòng của mấy lĩnh chủ này, năm tông chúng ta mới làm ra minh ước, nhưng mà hiện giờ thu thập đầy đủ vật tư, đương nhiên sẽ có người không nhịn được nhảy ra đón gió trước!
- Vậy lần này xuất động Quân đoàn thiên sứ...
Người áo đen khom lưng hơi rụt rè hỏi.
- Hừ, lần này xuất động Quân đoàn thiên sứ, một là thử xem Quân đoàn thiên sứ hiệu quả thế nào, hai là để các Mật tông khác hiểu rõ, Đông tông chúng ta cũng không phải dễ chơi như vậy! Để cho bọn họ hiểu rõ, Đông tông chúng ta luôn luôn là Mật giáo đứng đầu thiên hạ!
Nói đến những lời này, người áo đen chắp tay đã có một bộ dáng ngạo khí ngất trời.
- Đại nhân rất đúng! Đông tông chúng ta luôn là Mật giáo đứng đầu, không thì Quân đoàn thiên sứ này sao chỉ có Đông tông chúng ta chế tạo ra sớm nhất chứ!
Người áo đen khom lưng vội vàng vỗ mông ngựa.
- Ừm, chuyện này cứ định như thế, ngươi điều chỉnh tốt Quân đoàn thiên sứ, đưa bọn họ ẩn nấp ở Hải Cầm Loan, ta sẽ chuẩn bị chế tạo cho Quân đoàn thiên sứ áo giáp và binh khí phù hợp với xưng hào thiên sứ, nhất định phải đánh ra danh tiếng cho Đông tông chúng ta!
- Rõ!
Người áo đen không chút chần chờ nhận lệnh.
Lôi gia ở bán đảo Phi Ba, lúc trước bởi vì Khang Tư dẫn theo đại bộ đội chạy tới Đế quốc, tuy rằng các thế lực xung quanh đều biết, nhưng đối phương là mở rộng thế lực sang Đế quốc, mà không phải là chạy trốn tới Đế quốc, thế lực Lôi gia càng thêm cường đại hơn, thế lực xung quanh ai dám trêu chọc chứ.
Vì nguyên nhân đó, tuy rằng có chút cảm giác như Lôi gia đóng cửa biệt lập, nhưng mà không ai lại dám coi thường Lôi gia, đợi lúc mấy thế lực trên bán đảo Phi Ba biết được gia chủ Lôi gia ở Đế quốc chiếm được năm tỉnh, trở thành Đông Nam Đại Đô đốc, lập tức càng thêm nịnh bợ. Nguồn: http://truyenyy.com
Gặp phải tranh cãi, chỉ cần Lôi gia phái người nói một câu, hai bên bất hòa lập tức thu binh trở về, có thể nói Lôi gia ở trong thời kỳ này ngang với bá chủ khu vực xung quanh.
Trong lúc Lôi gia xưng hô bá chủ, gia thần lưu thủ Lôi gia mỗi người đều phong cảnh vô hạn, đi tới đâu đều được người người kính ngưỡng, một ít gia thần suy nghĩ tương đối nhạy bén thậm chí còn chuyên môn làm người hòa giải cho các thế lực khác, dù sao thì làm con dân Lôi gia đi ra ngoài cũng đều vênh vang tự đắc.
Tuy nhiên ngày vui chẳng tồn tại mãi, thời kì trời phạt không cần phải nói nữa, mọi người đều rút trong nhà không dám động đậy, nhưng trời phạt qua đi, anh em kết nghĩa với đương chủ Lôi gia mang theo một nhóm lớn binh lính rời bán đảo Phi Ba, lúc đó các thế lực xung quanh còn tưởng rằng Lôi gia chuẩn bị tiếp tục mở rộng ranh giới ở Đế quốc nữa.
Chờ lúc truyền tới tin tức ở bên kia Đế quốc, đương chủ Lôi gia Đông Nam Đại Đô đốc bị vòi rồng cuốn đi, các thế lực xung quanh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, có lẽ nghĩa đệ đương chủ Lôi gia này muốn đi tranh đoạt chức vị Đông Nam Đại Đô đốc đây mà.
Người có chút đầu óc liền tính toán, Lôi gia đã không còn bao nhiêu binh lực nữa, Lôi gia không còn binh lực lại mất đi chỗ dựa vào, đúng là một khối thịt béo siêu cấp mà.
Không nói gia tộc có hiềm khích với Lôi gia, dù là các gia tộc vẫn bảo trì quan hệ tốt cũng đặt ánh mắt tham lam vào Lôi gia.
Trước hết mấy gia tộc có thù cũ với Lôi gia là người đầu tiên không nhịn được phái binh tới đánh địa bàn Lôi gia, tuy rằng bộ đội trấn giữ Lôi gia đánh đuổi quân địch ra ngoài, nhưng lần chiến đấu này để cho các gia tộc xung quanh nhìn ra được Lôi gia đã suy yếu.
Bởi vì Lôi gia phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới đánh đuổi được quân địch, hơn nữa kế tiếp Lôi gia còn không có năng lực trả thù đối phương.
Có được kết quả này, những gia tộc đã sớm nhìn chằm chằm bốn phía lập tức điều binh khiển tướng chen nhau tràn tới.
Đối mặt với đàn sói dữ, quân đội Lôi gia hơi chút cường tráng đều đã chuyển tới Đế quốc, không còn có lực chống đỡ nữa.
Lãnh địa Lôi gia hầu như có thể lấy mắt thường kịch liệt thu rút lại, nếu như không phải mấy người gia thần lưu thủ Lôi gia quyết định thật nhanh vứt bỏ các lãnh địa khác, rút tất cả các binh lực về đóng ở thành Thanh Nguyệt, sợ rằng Lôi gia cứ vậy liền diệt vong.
Nhưng mà coi như vận may của Lôi gia đã đến, ngay lúc Lôi gia tiến hành đánh trận liều chết với quân địch ở thành Thanh Nguyệt, ngoài cảng Thanh Nguyệt đột nhiên xuất hiện một quần chiến hạm chi chít, mà lá cờ Bạch Mạn Mân Côi đón gió tung bay, để cho sĩ khí Lôi gia đại chấn, còn quân địch công thành lại cuống quýt rút quân.
Cái hạm đội tới chỗ Lôi gia này, chính là bọn người Liễu Thanh Dương nghe lệnh tới bán đảo Phi Ba, có hạm đội cấp cao dừng ngoài khơi bán đảo Phi Ba ngang với vô địch này làm hậu thuẫn, hơn nữa được đội lục chiến tinh nhuệ hỗ trợ, Lôi gia gần như điên cuồng thu hồi địa bàn trước kia, sau đó không buông tha đánh vào cả địa bàn quân địch xâm lấn.
Nhưng mà lần này Lôi gia lại không chiếm lĩnh địa bàn đối phương như các lần trước, mà là huy động đông đảo dân phu, chẳng những dọn trống kho hàng của các quân đội xâm lấn, còn bắt cướp hơn phân nửa nhân khẩu ở trong lãnh địa của bọn họ, sau đó Lôi gia mới bưng túi đầy thắng lợi trở về địa bàn của mình không đi ra nữa.
Cử động của Lôi gia tuy rằng khiến các gia tộc xung quanh không hiểu, nhưng trong lòng đau đớn tổn thất của mình cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đối phương không có ý tiêu diệt mình, chỉ cần mình còn có thể ngồi yên vị trí này, tiền tài cùng con dân tổn thất sớm muộn cũng sẽ khôi phục lại.
Tuy nhiên gặp phải một hàng xóm thực lực bản thân cường hãn nhưng không có dã tâm như vậy, coi như cũng không tệ, nói không chừng khi mình bị hàng xóm khi dễ còn có thể tìm hàng xóm này hỗ trợ nữa.
Các gia tộc xung quanh bị ép bất đắc dĩ, bởi vì hiện giờ binh lính thủ hạ của bọn họ đều bị đánh tan, không có chỗ dựa nào, nếu mấy thế lực đối địch xung quanh mình xuất binh, vậy chính mình đúng là không may, mấy tên này sẽ không hảo tâm như Lôi gia, chỉ đoạt tiền không cướp địa bàn.
Theo cách nghĩ này, mấy gia tộc xung quanh không để ý mới vừa đánh Lôi gia xong, lập tức phái sứ giả đi tới Lôi gia cầu kết minh.
Tuy rằng Lôi gia rất muốn cho mấy tên gia tộc thấy hời thì chạy tới biết tay một chút, nhưng một là thiếu người, hai là hạm đội một lần nữa mang tới mệnh lệnh đương chủ đã xuất hiện trở lại, cũng không phải không muốn mở rộng địa bàn, nếu đương chủ đã không thèm để ý tới, thân là gia thần phụ thuộc cũng lười đi mở rộng địa bàn.
Cho nên gia thần lưu thủ Lôi gia nhận hối lộ một đống tiền tài, lập tức đồng ý những gia tộc không lâu trước còn là địch nhân này trở thành gia tộc phụ thuộc Lôi gia.
Điều ước vừa đưa ra, vốn mấy thế lực đã muốn rục rịch chỉ có thể lặng lẽ im xuống, đoàn chiến hạm vô địch kia thật khiến cho bọn họ đánh mất lòng tin, bởi vì đó đại biểu cho viện quân cùng vật tư tài phú cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần đoàn chiến hạm còn tồn tại, vậy căn bản đừng nghĩ tới chuyện tận diệt Lôi gia.
Nếu không cách nào tận diệt được Lôi gia, như vậy hà tất phải đi trêu chọc cái thế lực vô hại này? Vì vậy vùng đất phụ cận Lôi gia lại khôi phục hòa bình một lần nữa.
Thiên Thủ các thành Thanh Nguyệt, trong đại sảnh có thể coi là cơ cấu quyền lực tối cao Lôi gia, trọng thần lưu thủ Lôi gia cùng mấy người chủ quan hạm đội đang tụ hội giao lưu tình cảm đồng thời thương thảo sự vụ.
Rượu vào lời ra, Cung Tá Đôn giả vờ mượn men say nói:
- Liễu đại nhân, ngài nói vì sao Điện hạ còn muốn chiếm mảnh đầm lầy kia chứ? Không nói muốn chiếm đầm lấy kia cần đánh thông năm vùng lãnh địa, dù là chiếm được vùng đầm lầy rồi thì có thể làm gì?
- Vì một khối ao đầm chỉ có thể sản xuất đầu hỏa ra thì cái gì cũng không có, chúng ta cần phải đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực, lại còn sửa đổi hình tượng mở rộng bên ngoài như trước kia, cái này có phải quá mức được không bằng mất hay không chứ?
Gia thần lưu thủ Lôi gia đối với việc Khang Tư đương chủ đi ra ngoài nhiều năm, đột nhiên phái người trở về nhắn lệnh, đã không còn lòng cung kính như trước kia nữa.
Dù sao đối với các gia thần lưu thủ quản lý Lôi gia từ mấy năm qua, chẳng những sự vụ lớn nhỏ cần bọn họ giải quyết, còn phải đưa tích súc của Lôi gia cuồn cuộn không ngừng chuyển sang Đế quốc trợ giúp hành động quân phiệt của Khang Tư, muốn nói bọn họ đối với cái đương chủ Khang Tư chẳng nghe chẳng hỏi tới này không có ý kiến mới là lạ.
Nếu như không phải các gia thần tầng trung tầng dưới cùng dân chúng xung quanh luôn trung thành tận tâm với Khang Tư tượng trưng cho Lôi gia này, nếu như không phải các thế lực xung quanh nhìn trên chỗ Khang Tư là Đông Nam Đại Đô đốc, không dám xâm phạm Lôi gia, sợ rằng mấy người Cung Tá Đôn sau khi Áo Kha Nhĩ rời bán đảo Phi Ba cũng đã náo loạn đòi độc lập.
Mà nhẫn nại này lúc địch nhân xâm nhập đến thành Thanh Nguyệt chủ thành Lôi gia thì hoàn toàn biến mất, bởi vì bọn họ nghĩ mình đã không cần phải cống hiến cho Lôi gia đã không còn đương chủ tồn tại nữa.
Nếu như không phải mọi người đều bị đánh tới bốc hỏa, đầu hàng khẳng định sẽ không có kết quả tốt, sợ rằng vừa tuyên bố đầu hàng liền lập tức gặp chuyện ngay.
Những gia thần vốn không dám làm lúc này đã hạ xuống quyết tâm, chờ vượt qua nguy cơ lần này, mình sẽ lập tức độc lập!
/353
|