Độc Cô Chiến Thần

Chương 299: Đào Hầm Công Thành (P2)

/353


Miệng hang càng đào càng sâu, bùn đất được đào chuyển lên cũng càng ngày càng nhiều, ngay lúc mọi người yên lặng chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy nơi đám người đó hỗn loạn lên, sau đó chợt nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng la hét, hơn trăm binh lính kia đều giơ binh khí lao vào giữa vòng vây.
Nhìn thấy binh lính Lôi gia trên lầu thành đều từng đoàn chạy tới, kích động chỉ trỏ về phía đám người kia, người chỉ huy ác ma đều nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra ác ma nhà mình cũng không xảy ra vấn đề gì, vẫn phục tùng mệnh lệnh đào hầm như trước.
Kết quả này khiến cho bọn họ an lòng, tuy nhiên cũng không kìm nổi kỳ quái, tốc độ đào hầm của những ác ma này có vẻ quá chậm nha?
Chỉ là mọi người căn bản chưa có kiểm nghiệm ác ma cấp năm đào một thước hầm cần bao nhiêu thời gian, cho nên căn bản không dám xác nhận những ác ma đó khi nào thì mới có thẻ vào tới trong thành.
Đối với vấn đề này, người chỉ huy ác ma không thèm để ý, dù sao ác ma nhà mình không sợ mệt cũng không cần ăn uống, cho dù đào đến một năm cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên hầm ngầm như thế dù thế nào cũng không có khả năng vượt qua một tháng được? Cho nên lão tử bằng bất cứ giá nào, cũng để ác ma đào trên một tháng, còn không tin ác ma không vào được thành Thanh Nguyệt!
Người chỉ huy ác ma có quyết định, tự nhiên lưu lại người giám thị, những người khác thì đều tự đi nghỉ ngơi.
So với người chỉ huy ác ma thoải mái tự tại, bên phái Lôi gia thì chìm ngập trong rất nhiều khó khăn, Bách phu trưởng vừa rồi kia, đã dùng chính tính mạng của mình cùng hơn mười binh lính, chứng minh với những đồng liêu khác rằng việc ác ma không hề bị thiêu chết là thật.
Chuyện này khiến cho binh lính Lôi gia chỉ có thể cả ngày đề phòng ác ma đột nhiên chui ra, tuy rằng thời gian lo lắng đề phòng dài căn bản không phải con người chịu được, nhưng lại không có cách nào giải quyết vấn đề, chỉ có thể sử dụng luân phiên giám thị.
Từng ngày từng ngày trôi qua, binh lính thành Thanh Nguyệt cũng không hoàn toàn hết hy vọng, thường thường phái ra trăm người đào bới ác ma một chút, nhưng kết quả là đều hy sinh mười mấy người mới xử lý được ác ma được đào ra.
Đối với tỉ lệ đổi như vậy, người chỉ huy ác ma phi thường vui mừng, một đổi không dưới mười, hai vạn ác ma của mình có thể đổi lấy hai mươi vạn binh lính Lôi gia, tuy nhiên tin rằng Lôi gia sẽ không muốn dùng cách thức đổi ác ma như vậy, cho nên người chỉ huy ác ma hoàn toàn yên lòng.
Lôi gia quả thật không muốn đánh đổi với ác ma như vậy, cho nên sau khi thử ba lần đều đánh đổi như vậy, thành Thanh Nguyệt không còn phái người đi ra đào hầm nữa.
Đến lúc này hai bên liền rơi vào trong trạng thái giằng co, thành Thanh Nguyệt chờ ác ma chui lên, người chỉ huy ác ma cũng đồng dạng chờ đợi ác ma đi ra, hai bên đều không có hứng thú tìm kiếm biện pháp khác để giải quyết thành Thanh Nguyệt.
Bên phía Lôi gia thì không cần phải nói, bọn họ ước gì đám ác ma ở lại thành Thanh Nguyệt mà mừng năm mới, để những người mình càng dễ dàng đưa dân chúng dời đi khỏi đây.
Mà bên phía mật giáo, đầu tiên là vấn đề mặt mũi, năm tông liên minh cũng không đối phó được một cái thành Thanh Nguyệt nho nhỏ, nói ra thật sự là không còn mặt mũi gặp người, hơn nữa cũng không phải không có năng lực đánh hạ thành Thanh Nguyệt, chẳng qua là cần thời gian mà thôi.
Điểm đó được người chỉ huy vỗ ngực cam đoan, bởi vì có thể đảm nhiệm chức vụ chỉ huy ác ma đều là những nhân vật tinh anh trong các tông, cho nên các tông đều nguyện ý cấp cho cơ hội này, chút thời gian đó đối với mật giáo đã nhẫn nại ngàn năm, đã trở nên phi thường kiên nhẫn mà nói, thật sự chỉ là chút lòng thành.
Ngoại trừ điều đóm, còn có một nguyên nhân khiến mật giáo không thèm để ý việc chậm trễ đánh hạ thành Thanh Nguyệt.
Tin tức Lôi gia bị ác ma tập kích, bởi vì viện quân của bốn tông khi chuẩn bị hành động cả thiên hạ đều biết, mà các thế lực xung quanh Lôi gia đều đi theo phía sau ác ma chạy đến Lôi gia chiếm tiện nghi.
Ngay lúc đầu bọn họ bị quân đội biên phòng của Lôi gia đánh trở lại, hơn nữa còn bị quân đội Lôi gia đánh vào lãnh địa cướp sạch một phen, nhưng tới khi ác ma vây quanh thành Thanh Nguyệt, quân đội Lôi gia không biết là đi tiếp viện hay là thế nào, đều rút lui về bên trong Lôi gia, điều này khiến cho các thế lực xung quanh vốn đang đầy bụng uất khí lập tức mạnh mẽ tiến đến lãnh địa Lôi gia.
Trước đó đã từng nói, lãnh địa Lôi gia dưới thời Khang Tư thống trị liền được khai phá rất rộng rãi, thủy lợi nông nghiệp quặng mỏ đều có cơ sở phương tiện thật sự là cần cái gì có cái đó, cho nên các thế lực xung quanh tuy rằng phát hiện dân chúng trong lãnh địa Lôi gia đều chạy trốn tránh né ác ma, nhưng cũng không thèm để ý, ngược lại đắc ý đưa con dân từ lãnh địa của mình đến chiếm cứ những phương tiện cơ sở đó.
Loại chuyện các thế lực xung quanh nhân lúc cháy nhà đi hôi của này, ở trên bán đảo Phi Ba xem như là tập tục, ai cũng không để ý, nhưng nam tông đã coi lãnh địa Lôi gia thành giáo khu trực thuộc mình cũng không xem như vậy, loại hành vi này của các thế lực xung quanh chẳng khác nào chiếm đoạt ích lợi của nam tông nha!
Nam tông nổi giận đương nhiên không nói hai lời lập tức phái số ác ma cấp thấp còn lại đi ra.
Những ác ma đó vừa xuất hiện, ngoại trừ đánh cho các thế lực xung quanh sợ chết khiếp ra, cũng để cho ngoại giới biết lời đồn Lôi gia đã bị ác ma chiếm cứ là sự thật.
Lời đồn này vừa ra, Lôi gia hoàn toàn ổn định hơn, các thế lực xung quanh không còn chủ ý tiến đánh lãnh địa Lôi gia nữa.
Đương nhiên, cũng không ai muốn đi vào Lôi gia, nhân loại tiến vào lãnh địa ác ma, ngoại trừ đi tìm chết, thực sự không biết phải nói thế nào.
Tuy nhiên sau khi lời đồn này truyền ra ngoài, cũng khiến bốn tông đến hỗ trợ phát hiện chính mình không ngờ bị người lợi dụng, những người mình xuất lực không ngờ là giúp nam tông thành lập giáo khu trực thuộc?
Đây là chuyện gì xảy ra? Giáo tông nhà mình còn không có giáo khu trực thuộc, nam tông ngươi có tài gì không ngờ lại có được giáo khu trực thuộc?
Bốn tông khác nổi giận hoặc là nói đố kỵ, lập tức kêu gọi quân đội của mình phải trở về.
Nam tông đương nhiên không vui khi thành Thanh Nguyệt còn chưa đánh hạ liền mất đi viện quân, bọn họ rất hiểu rõ chỉ bằng thực lực nhà mình giải quyết không được Lôi gia.
Bởi vì người trong địa giới Lôi gia đều biết, bất luận người bên ngoài tuyên truyền những gì, kỳ thật ác ma tập kích lần này, Lôi gia cũng chỉ tổn thất hai ba vạn binh lính mà thôi.
Có thể nói đơi với Lôi gia nắm trong tay mười mấy vạn quân, hai ba vạn binh lính bị giết, chỉ như mất một lớp da, không nghĩ xem ngược lại có thể diệt sạch nam tông đó chứ.
Có lẽ nhận được lợi ích nam tông đáp ứng, có lẽ biết Lôi gia quả thật không dễ chọc, bốn tông khác mới miễn cưỡng đồng ý tiếp tục công thành, tuy nhiên cũng tỏ vẻ sau khi thành bị hạ, viện binh bốn tông lập tức rút về, điểm này là không thể thương lượng.
Nam tông đã có tính toán đương nhiên đồng ý yêu cầu này, dù sao chính nam tông cũng không muốn bốn tông khác phát hiện tín đồ thành kính tồn tại.
Tuy rằng không thể nhanh chóng tiêu diệt Lôi gia, nhưng thành chủ Lôi gia mà bị đánh hạ cũng có thể khiến cho dân chúng Lôi gia bị đả kích rất lớn, những việc còn lại nam tông mình có thể tự đi làm, cho nên bốn tông muốn sau khi thành bị hạ liền rời đi tuyệt đối hợp ý nam tông.
Tập hợp những chuyện tình rắc rối phức tạp đó, tự nhiên liền biến thành hai bên công thủ thành Thanh Nguyệt đồng thời chờ đợi tình huống quỷ dị phát sinh.
Trong thời gian đó nam tông đương nhiên đi tìm kiếm những tín đồ thành kính chạy tới địa phương nào.
Tuy rằng lập tức biết ngay được bọn họ đang ở bờ biển, nhưng bởi vì Lôi gia thành lập tuyến cảnh giới xung quanh nơi dân chúng tập kết, cho nên thật sự không rõ ràng lắm tình huống chi tiết của dân chúng.
Nhưng đối với nam tông chỉ cần biết dân chúng đang ở địa phương nào là được, tình huống chi tiết không cần tìm hiểu, chút tình báo đó là có thể rồi, bọn họ cũng không muốn sau khi dẫn binh đánh thủng tuyến cảnh giới kia lại hù dọa dân chúng.
Từng ngày từng ngày trôi qua, theo thời gian này, người chỉ huy ác ma cũng bắt đầu không kìm nổi kỳ quái, chẳng lẽ dưới thành Thanh Nguyệt đều là đá tảng lớn hay sao?
Tại sao đến bây giờ ác ma còn chưa đả thông đường hầm? Cho dù là đá tảng lớn, nhiều ngày trôi qua như vậy, ác ma cho dù cả một khu đá tảng cũng phải đào lên rồi nha!
Mà ngay khi người chỉ huy ác ma không kìm nổi muốn phái một đám ác ma cấp thấp đi kiểm tra thử, đột nhiên cảm ứng được ác ma đã đi ra.
Tổn hao thời gian mười mấy ngày, những ác ma cấp năm đó cuối cùng cũng lại thấy được ánh mặt trời!
Trong khi người chỉ huy ác ma đang dị thường vui mừng, đồng thời bọn họ cũng ngầm hạ quyết định, sau khi trở về tuyệt đối sẽ không đề cập tới phương pháp đào hầm công thành, đây quả thực chính là phương pháp công thành khiến những người chỉ huy ác ma phải chịu tội nha.
Người chỉ huy ác ma vừa ra lệnh cho ác ma chém giết toàn thành, vừa cẩn thận tiến phía phía trước, chuẩn bị lại gần cảm thụ một chút những tiếng kêu thảm thiết bất lực của đám Lôi gia mạnh mẽ kia, đáng tiếc, cho đến tận khi bọn họ tiến đến gần cửa thành, vẫn như trước không nghe thấy một thanh âm nào từ trong thành Thanh Nguyệt truyền ra.
Đương nhiên, sau khi bọn hắn nhìn thấy ác ma đi lại trên lầu thành, mới dám tiến đến khoảng cách gần như vậy.
Người chỉ huy ác ma do dự một chút, tuy rằng có phần muốn rút lui một cách trật tự, nhưng nghĩ tới tại đây đều là người năm tông, chuyện gì xảy ra ở đây toàn bộ mật giáo đều biết rõ, chính mình cũng đừng nghĩ tới lăn lợn trong giáo tông nữa, nghĩ như vậy chỉ có thể mạnh mẽ cổ vũ chính mình, sau đó ra lệnh cho một đám ác ma tiến tới mở cửa thành.
Cửa lớn mở ra, người chỉ huy ác ma được ác ma bảo vệ nên lá gan cũng lớn lên, thần thái tự nhiên, nghênh ngang tiêu sái bước vào cửa thành.
Tuy nhiên những người này rất nhanh liền trợn mắt há mồm.
Bọn họ nhìn thấy mặt nền bằng đá tảng trong thành không ngờ bị đào ra chi chít hỗ lớn, số lượng đó không cần phải nói, tuyệt đối ăn khớp với số lượng ác ma mà mình có.
Tất cả người chỉ huy ác ma đều vỗ tay lên trán, trong lòng không ngờ có một cỗ ý niệm muốn tự sát.
Bởi vì bọn họ đã hiểu được vì cái gì ác ma đào hầm lâu như vậy mới tiến vào thành Thanh Nguyệt, bởi vì mặt nền thành Thanh Nguyệt đều là những khối đá tảng lớn, những ác ma đầu đất này sẽ không trực tiếp đẩy đá sàn lên, chỉ hiểu và phục tùng mệnh lệnh dùng móng vuốt để đào bới đá tảng!
Phải biết rằng đây là đá tảng lớn nha! Cho dù dùng chùy sắt đục đào cũng phải một thời gian rất dài mới có thể xuyên thủng, càng không phải nói đào ra một cửa hầm lớn.
Cho nên ác ma nhà mình có thể dùng móng vuốt đào ra một cửa hầm lớn trên những đá tảng lớn này là một kết quả phi thường giá trị, về hành động mỗi người đào ra một cái động lớn, thì không cần trách cứ.
Dù sao những ác ma này đều không có đầu óc, trách mắng chúng chẳng khác nào tự trách mình, cho nên việc này coi như không phát sinh, dù sao chuyện chính mình thống lĩnh ác ma tấn công thành Thanh Nguyệt đã hoàn thành rồi.
Những người chỉ huy ác ma nháy mắt với nhau sau khi thống nhất cách xử lý, lúc này mới nghĩ tới tại sao thành Thanh Nguyệt lại im ắng như thế, quan sát bốn phía, ngoại trừ một mảnh tan hoang ra, ngay cả một phòng ở nguyên vẹn cũng không tồn tại.
- Mau! Tìm người còn sống cho ta!
Người chỉ huy ác ma vừa truyền lệnh, tất cả ác ma lập tức vây quanh bọn họ, hơn nữa đều giơ ngón tay chỉ vào những người chỉ huy.
Thấy một màn như vậy, người chỉ huy lại vỗ đầu, gân xanh nổi lên quát:
- Ngu ngốc! Tìm kiếm những người còn sống khác cho ta!
Sau khi mệnh lệnh chuẩn xác được đưa ra, đám ác ma lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm người sống toàn thành.
Đám ác ma mất thời gian một ngày, cái gì cũng không tìm được liền trở lại trước mặt người chỉ huy, mà sau đó, người chỉ huy hai mắt bốc hỏa nhìn một đường hầm đã sụp đổ tại trung tâm thành.
Nhìn những dấu chân hỗn độn dày đặc xung quanh, không cần phải nói, tất cả mọi người toàn thành đã theo đường hầm này chạy trốn.
Mất một khoảng thời gian lý giải chuyện tình trước mắt, nói cách khác chính những tinh anh bên mình không ngờ bao vây một cái thành trống không biết bao nhiêu ngày, một cỗ xấu hổ và giận dữ lập tức điền đầy tâm can.
Những người chỉ huy trầm mặc một chút, đột nhiên có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho bọn chúng như vậy, tuyệt đối không thể buông tha cho những tiện nhân đã trêu đùa những tinh anh chúng ta!
Bằng không một khi bị truyền ra ngoài, chẳng những chúng ta không còn mặt mũi gặp người, mà tiền đồ của chúng ta ở trong tông giáo cũng tuyệt đối vô vọng! Cho nên chúng ta nhất định phải đuổi theo bọn chúng, giết sạch bọn chúng!
Những người chỉ huy đưa mắt nhìn nhau, đều gật đầu tán thành đề nghị này.
Trong thời điểm người chỉ huy phấn đấu vì chính thể diện và tiền đồ của mình, những tiêu bì ác ma có chút ngu ngốc đó cũng đột nhiên trở nên linh hoạt dị thường.
Chỉ thấy những ác ma đó đầu tiên là bốn phương tám hướng lao ra khỏi thành Thanh Nguyệt hướng về nơi xa, những ác ma đó chính là do người chỉ huy phái ra, đi tìm kiếm phương hướng quân Thanh Nguyệt chạy trốn.
Mà bên trong thành càng không cần phải nói, mấy trăm ác ma lao về phía đường hầm đã sập kia, bọn họ phụ trách phải đào thông nó.
Người chỉ huy không tin những kẻ chạy trốn đủ bản lĩnh làm sập toàn bộ đường hầm, giỏi lắm chỉ là phái người làm sập cửa vào cùng lối ra mà thôi.
Đúng như người chỉ huy nghĩ, ác ma rất nhanh liền đào thông đường hầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Những ác ma khác nhanh chóng tiến vào đường hầm, người chỉ huy đang trong cơn giận dữ, vì tránh gặp nguy hiểm, vẫn mạnh mẽ nhận nại cùng chờ đợi.
Tuy nhiên hiện tại tốc độ phản ứng của ác ma cực nhanh, sau khi tiến vào đường hầm một hai giờ, biết được đường hầm đã thông liền báo cáo lại, người chỉ huy lưu lại hơn một ngàn ác ma bảo hộ cửa vào, tự mình dẫn đội tiến vào đường hầm.
Sau khi người chỉ huy theo đường hầm dài hơn mười kilomet đi ra, trợn mắt há mồm quan sát một màn trước mắt.
Nơi đây đã là bờ biển, bốn phía xung quanh chỉ còn lại một rừng cọc gỗ lởm chởm, nơi này vốn là một mảnh rừng rậm, tuy nhiên hiện tại khắp nơi đều là cọc gỗ!
Nhìn số lượng cọc gỗ kia, tuyệt đối là trên một vạn! Nói cách khác, vừa mới không lâu trước đây nơi này bị người đốn hạ trên vạn cây đại thụ!
Những cây đại thụ đó đi đâu rồi?
Nhìn bờ cát gần như phủ kín những khúc gỗ đầu thừa đuôi thẹo kia, nhìn xưởng đóng tàu đơn sơ khá lớn trước mắt, lại nhìn con đường làm bằng ván đầy dẫy lỗ thủng kia, cũng biết con đường đó đã bị bao nhiêu bàn chân tàn phá mới có thể tạo nên số lượng lỗ thủng như thế.
Người thành Thanh Nguyệt không ngờ theo đường hầm chạy đến nơi này, sau đó ở tại nơi này chế tạo hải thuyền rời đi?
Người chỉ huy ác ma sắc mặt nhanh chóng biến đổi, lúc hồng lúc xanh, lúc trắng lúc đen, cuối cùng ngửa mặt lên trời thét dài, phun ra một ngụm tiên huyết, ngã ngửa xuống đất bất tỉnh.
Đại giáo chủ biết được tin tức đã công chiếm thành Thanh Nguyệt, thần sắc biến đổi, những vẫn có thể bảo trì được trạng thái bình thường, hắn tỏ vẻ thoải mái nói:
- Chạy thoát thì chạy thoát, coi như bọn chúng gặp may đi, phải biết rằng lúc trước chúng ta chính là chuẩn bị tắm máu thành Thanh Nguyệt, không nghĩ tới bọn họ không có can đảm như thế, không ngờ nguyện ý vứt bỏ tất cả để chạy trốn, thật sự sẽ tổn hại uy vọng của Khang Tư đó, về phần mấy tên tiểu tế tử kia cũng không cần phải trách mắng, nhận được bài học lần này, tin rằng bọn hắn sẽ trưởng thành hơn.
Giáo chủ chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chẳng lẽ hắn dám nói tất cả vật chất trong thành có thể mang đi đều bị mang đi rồi sao?
Chẳng lẽ hắn dám nói loại chuyện di dời lớn một cách nguyên vẹn không tổn hao gì này chẳng những sẽ không làm tổn hại đến uy vọng của Khang Tư, ngược lại càng khiến uy vọng của Khang Tư nâng cao hơn một tầng sao?
Càng quan trọng hơn là hắn căn bản không dám báo cáo cho Đại giáo chủ biết, mấy người chỉ huy ác ma kia sau khi trải qua liên tục đả kích đã hoàn toàn suy sụp.
Đại giáo chủ cũng không muốn tiếp tục bàn đến vấn đề này, chuyển đề tài nói:
- Những dân chúng chạy trốn tới bờ biển tránh né ác ma thì thế nào? Về phần trên dưới thành Thanh Nguyệt bị diệt hay không bị diệt cũng không sao cả, dù sao chỉ cần đánh bại Lôi gia, hào quang Lôi gia thiêu hủy trăm vạn ác ma liền tan vỡ, đã có thể đạt được điều kiện thu phục tín đồ thành kính.
Nhưng để cho những dân chúng đã từng trải qua vinh quang cùng tàn phá đó chạy trốn, nguyện vọng muốn lập tức có rất nhiều tín đồ thành kính của nam tông chúng ta sẽ không thể thực hiện.
Nói đến đây, Đại giáo chủ đột nhiên quắc mắt nhìn trừng trừng quát khẽ:
- Cho nên, bất luận phải trả giá gì, chúng ta tuyệt đối không thể để những dân chúng khác chạy thoát theo!
Bởi vì bọn họ chính là nền tảng của nam tông chúng ta! Chỉ cần có tín đồ thành kính tồn tại, thì nam tông chúng ta sẽ sở hữu lực lượng trước mắt chưa từng có, vậy cũng đáng giá!

/353

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status