Chậm một bước sẽ mất một hành tỉnh. Loại chuyện một bước lên trời một bước xuống vực này, Tứ hoàng tử đương nhiên phải đi trước một bước. Cho nên đối với chuyện Khang Tư nghỉ ngơi hồi phục một tháng, Tứ hoàng tử căn bản đương nhiên làm như không nghe chuẩn bị tự làm việc của mình.
Khang Tư tuy rằng cực kỳ không muốn quân Tây Nam đi theo mình, bởi vì nếu thực sự có thể đánh được mật giáo, lúc đó phải chia một phần đồ vật cho Tây Nam. Nhưng thu phục ba tỉnh Tây Nam lại là chuyện quang minh chính đại, căn bản không có khả năng không cho quân Tây Nam tham gia. Hơn nữa lúc tấn công quân thảo nguyên, hậu cần tiếp tế và người hầu đều do quân Tây Nam cung cấp. Nếu thực sự gạt quân Tây Nam ra, chỉ bằng hậu cần của mình căn bản không có khả năng xâm nhập đại thảo nguyên.
Xem ra thật sự là người độc chiếm không có kết cục tốt. Dứt khoát chiếm nhà xưởng kia vào trong Liên minh Thống nhất, để tất cả mọi người đều được chút lợi ích là được. Tuy nhiên số liệu mật giáo tuyệt đối không thể để cho người khác dính vào một chút nào hết.
Khang Tư sợ sau khi những người khác có được số liệu này, lại biến thành một phần tử mật giáo. Hơn nữa một bộ phận mật giáo vẫn còn ẩn nấp trong Liên minh Thống nhất, một khi bùng nổ rất là phiền toái. Cho nên về mặt này Khang Tư tình nguyện mạo hiểm làm việc độc chiếm không có kết cục tốt như lời tiên đoán.
Hai bên rất nhanh liền bàn luận chuyện thu phục ba tỉnh Tây Nam. Kỳ thật cũng không có gì phải bàn bạc, lúc Khang Tư thành lập Liên minh đã có quy định thu phục đất bị mất cần phải trả cái giá thế nào.
Nếu là chủ nhân mất đất tự thu phục, Liên minh Thống nhất chỉ cần phí xuất binh là được. Mà chỉ cần tiến vào, mặc kệ đánh giặc hay không, chỉ cần thắng lợi liền có thể được đến ba phần đất đai.
Dùng đầu ngón chân cũng biết Tứ hoàng tử vì giữ lại được ba phần đất đai kia khẳng định sẽ phái người vào khu ôn dịch trước. Điều này phải xem Tứ hoàng tử có may mắn đúng lúc tìm được con đường an toàn hay không. Bằng không vẫn phải chờ sau khi Giáp Linh đến mới biết được tình huống bên trong ba tỉnh.
Mà chuyện bàn bạc chủ yếu chính là trả thù đại thảo nguyên sau khi thu phục ba tỉnh. Tứ hoàng tử ngay từ đầu nghe nói thế liền ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hai mắt liền tỏa sáng.
Nếu Tứ hoàng tử lựa chọn Tây Nam làm nơi lập nghiệp đương nhiên rõ ràng tình huống trên thảo nguyên.
Ở bên ngoài xem ra, thảo nguyên trừ một chút cây cỏ chính là trâu bò dê ngựa. Nhưng những người có kiến thức thì đều biết phía dưới đại thảo nguyên ẩn dấu rất nhiều tài nguyên khoáng sản. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Có thể nói thế lực chỉ cần có kỹ thuật khai thác chiếm lấy thảo nguyên, vậy thế lực này tuyệt đối không khan hiếm kim loại. Có thể nói thảo nguyên chính là một bảo tàng lớn, bảo tàng mà ai cũng phải chảy nước miếng.
Trước kia không phải là không có ý đồ với đại thảo nguyên, nhưng đại thảo nguyên thật sự rất rộng lớn. Hơn nữa người thảo nguyên từ đứa bé năm tuổi đến người già tám mươi, chẳng phân biệt nam nữ đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói tùy thời đối mặt vô số kẻ địch địa phương. Trước kia đế quốc mạnh nhất thiên hạ cũng phát động vài lần chinh phạt đại thảo nguyên đáng tiếc đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Nhưng lần này người thảo nguyên điên cuồng tấn công Tây Nam, theo tình huống mình biết được, người thảo nguyên ít nhất chết trận hơn hai trăm vạn người. Nói cách khác thanh niên trai tráng trên thảo nguyên đã không còn một nửa, hoặc là nói người thảo nguyên chỉ còn lại một đám già yếu, tàn tật bệnh. Cơ hội tốt như vậy ai lại bỏ qua?
Phải biết rằng diện tích đại thảo nguyên không nhỏ hơn đế quốc bao nhiêu. Chỉ cần chiếm cứ đại thảo nguyên, khai thác tài nguyên khoáng sản ngầm, vậy thế lực Liên minh Thống nhất sẽ bành trướng tới mức độ nào!
Tứ hoàng tử lập tức vỗ ngực tỏ vẻ nhất định toàn lực ứng phó. Trải qua bàn bạc, đơn vị tác chiến đầu tiên chính là thiết kỵ của Khang Tư và đội quân một vạn long kỵ binh do Tứ hoàng tử chuẩn bị cắn răng thu thập tất cả ngựa để thành lập.
Không phải Tứ hoàng tử không nghĩ phái bộ binh, chỉ là đại thảo nguyên mờ mịt phái bộ binh đi quả thật tìm chết. Mà cho dù Tứ hoàng tử đề đưa ra tất cả ngựa của mình cũng nhiều nhất tổ chức được một vạn, không thể nhiều hơn.
Mặc dò có tiền nhưng nguồn ngựa từ nơi khác đường xá xa xôi. Chờ hắn mua được ngựa chỉ sợ Khang Tư đã chiếm lĩnh đại thảo nguyên rồi.
Về phần nguồn ngựa gần nhất không cần phải nghĩ. Người thảo nguyên chẳng lẽ đều điên mới có thể bán ngựa cho kẻ địch của mình!
Hậu cần đương nhiên là Tứ hoàng tử phụ trách toàn bộ. Chuẩn bị lương thực hơn mười vạn nhân mã ăn hơn một tháng, còn chuẩn bị hơn một ngàn xe ngựa to để trợ giúp vận chuyển vật tư.
Lần này có thể nói Tứ hoàng tử xuất huyết nhiều. Không nói phiền toái khi điều động chiến mã từ rất nhiều sĩ quan cùng quý tộc. Chỉ cần lương thảo cho mười vạn nhân mã ăn trong một tháng liền vét sạch hơn nửa tồn kho của hắn.
May mắn là đã gia nhập Liên minh Thống nhất, khai thông đường buôn bán, bằng không Tứ hoàng tử tuyệt đối sẽ không phụ trách tất cả vật tư hậu cần. Mấy điều kiện này, dễ giải quyết nhất chính là vấn đề xe ngựa.
Mà Tứ hoàng tử sở dĩ tự bỏ hầu bao cũng không có ý đồ với mười mấy vạn thạch lương thực cùng hơn triệu mũi tên Khang Tư cướp được của quân thảo nguyên. Bởi vì mình trả giá càng nhiều, tương lai được phân chia đất cũng càng nhiều.
Dựa theo quy định phân chia chiến lợi phẩm của Liên minh, chỉ cần Tứ hoàng tử cố gắng như vậy hơn nữa việc thành công. Trong sáu phần đất đai để Liên minh chia nhau hắn chắc chắn được một hoặc hai phần sáu. Dựa theo diện tích đại thảo nguyên mà tính, hắn có thể cho lãnh địa Tây Nam trong nháy mắt bành trướng đến gấp hai hoặc hơn.
Nhưng cũng đáng thương, đường đường Tứ hoàng tử khí thế mạnh mẽ, có hy vọng nhất thống nhất đế quốc một lần nữa không ngờ phải đi theo sau Khang Tư mới có khả năng đạt được chiến lợi phẩm. Nói là đồng minh nhưng người sáng suốt đều biết Khang Tư nắm hết thảy mọi thứ.
Tuy rằng Tứ hoàng tử đối với chuyện như vậy thực không được tự nhiên, cảm giác tự tôn bị thương tổn. Nhưng lại không tác dụng, ngươi không tham dự, ngươi chỉ có thể đợi tranh đoạt cơm thừa canh cặn người ta ăn không hết ném ra với bầy chó đói. So sánh như vậy, hắn càng thêm không thể chịu đựng được người khác bố thí.
Sau khi Khang Tư bàn bạc với Tứ hoàng tử, bữa tiệc cũng kết thúc, hai bên đều tự tản ra làm việc của mình. Quân Khang Tư thì đợi ở đại doanh ngoài thành nghỉ ngơi hồi phục. Khang Tư lại điều động tất cả bộ đội thuộc về Liên minh Thống nhất ra đại doanh, một bên huấn luyện quân sĩ Tây Nam, một bên chờ đợi hậu phương vận chuyển đồ vật tới.
Mà Tứ hoàng tử bắt đầu hấp tấp thu thập chiến mã trong nhà đám quan lớn, quyền quý. Ngay từ đầu quả thật khiến cho đám quan lớn, quyền quý bức xúc, nhưng khi Tứ hoàng tử cho biết tình hình thực tế là như nào thì những người này sau đó lại tranh nhau giao chiến mã ra. Cuối cùng lại không ngờ khiến cho Tứ hoàng tử thành lập đội quân hai vạn long kỵ binh.
Đương nhiên trừ việc thành lập long kỵ binh ra, Tứ hoàng tử còn thu thập lương thực cùng xe ngựa khắp nơi. Công việc vốn khó khăn nhất này, dưới đám quan lớn, quyền quý ủng hộ ngược lại còn nhanh chóng hơn thành lập long kỵ binh rất nhiều, rất nhanh đã thu thập ra đủ vật tư cùng xe ngựa cần thiết.
Làm xong công tác chuẩn bị, Tứ hoàng tử bắt đầu bắt tay vào việc thao luyện hai vạn long kỵ binh. Thoạt nhìn giống như là mặc kệ mọi chuyện chỉ chờ Khang Tư phát lệnh xuất phát, nhưng Khang Tư phi thường rõ ràng. Tứ hoàng tử mặc kệ mọi chuyện nhưng mỗi thời mỗi khắc đều lắng nghe báo cáo. Bởi vì Tứ hoàng tử ít nhất phái ra hơn vạn người đi điều tra con đường an toàn khu ôn dịch, chỉ là vẫn không có tin tức tốt truyền đến.
Khang Tư không tin mật giáo lại để lại con đường an toàn gì. Bọn họ căn bản không sợ ôn dịch làm sao phải cần để lại con đường an toàn. Cho nên mặc kệ Tứ hoàng tử làm gì, dù sao chỉ có chờ Giáp Linh đến mới biết được tình huống khu ôn dịch.
Nếu khu ôn dịch trải khắp toàn bộ ba tỉnh, vậy không cần suy nghĩ trực tiếp quay đầu lại đi Tuyết quốc theo đường vòng tấn công đại thảo nguyên. Mà nếu chỉ là một vành đai cách ly như vậy chỉ cần Giáp Linh đến tạo một con đường an toàn là được.
Dù sao mọi chuyện cũng phải chờ sau khi Giáp Linh đến mới biết được, cho nên Khang Tư mới chính thức là mọi chuyện không quản, chuyên môn huấn luyện binh sĩ.
Con đường buôn bán Liên minh Thống nhất và Tây Nam mở ra, tin tức tự nhiên là phi thường thông suốt. Không mất bao lâu, tin tức Liên minh Thống nhất diệt sạch mười mấy vạn quân thảo nguyên vây khốn một tỉnh cuối cùng Tây Nam, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị thu phục ba tỉnh Tây Nam truyền về tới Liên minh Thống nhất. Tiếp theo lại không mất bao lâu, tin tức này truyền khắp toàn bộ đế quốc.
Thế lực bên ngoài Liên minh Thống nhất sau khi biết được tin tức này thật không để ý chút nào. Đặc biệt là thành viên hoàng tộc chỉ hừ lạnh một tiếng, nói Tứ hoàng tử vận may không ngờ được giải vây, sau đó liền ném mọi chuyện qua một bên.
Trong mắt bọn họ, hơn mười vạn quân thảo nguyên không ngờ có thể vây khốn Tứ hoàng tử nhiều năm, đây thuyết minh sức chiến đấu Tứ hoàng tử đã suy yếu đến tình trạng gì rồi.
Hơn nữa mấy trăm vạn người thảo nguyên chỉ để lại mười mấy vạn người kiềm chế Tứ hoàng tử cũng nói rõ đại quân thảo nguyên đã cướp đủ chạy về đại thảo nguyên. Tất cả mọi chuyện cho thấy người thảo nguyên sẽ không mang đến nguy hiểm gì cho mình, Tứ hoàng tử lại càng không gây ra nguy hiểm gì cho mình. Bằng sức chiến đấu của Tứ hoàng tử ngay cả mười vạn quân thảo nguyên đều vây khốn, mình căn bản không cần quan tâm đến hắn.
Hiện tại Tứ hoàng tử này đầu nhập vào Liên minh Thống nhất, tuy rằng làm mất mặt hoàng tộc nhưng khiến hắn bình yên không lo. Ít nhất đám bọn mình hiện tại còn không có hứng thú đối phó Liên minh Thống nhất. Nếu hắn dám đến xâm phạm, vậy không chừng diệt gọn Liên minh Thống nhất luôn.
Người bên ngoài đối với tin tức này, ấn tượng chính là sức chiến đấu của Tứ hoàng tử suy yếu rất nhiều, ngoài ra cái gì khác đều không chú ý tới.
Bởi vì trong đầu bọn họ, người thảo nguyên là đám nghèo đến mức phải dùng đến tên bằng xương đến tác chiến, phải dùng áo da để giữ ấm. Như vậy đám quân thảo nguyên trừ chiến mã ra cái gì cũng không tốt, chỉ dùng mười vạn người khiến cho Tứ hoàng tử thủ thành không ra. Sức chiến đấu của Tứ hoàng tử biến hóa lớn thế nào là có thể biết được.
So với đám người bên ngoài khinh thị và thoải mái so sánh với Tứ hoàng tử, đám quyền quý và đội buôn trong Liên minh Thống nhất thì đều đỏ bừng hai mắt, nhanh chóng triệu tập nhân mã cùng vật tư chạy tới Tây Nam.
Bọn họ đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với cao tầng Liên minh Thống nhất, thậm chí bản thân chính là cao tầng Liên minh. Cho nên bọn họ rõ ràng sau khi tiêu diệt hơn mười vạn kỵ binh thảo nguyên kia, trên ba tỉnh Tây Nam bị xâm chiếm căn bản không còn bao nhiêu người thảo nguyên. Ba tỉnh này giống như mỹ nữ bị cởi sạch quần áo không thể nhúc nhích, mặc cho mình muốn làm gì thì làm.
Dựa theo quy củ Liên minh, mọi người trợ giúp quân Liên minh tác chiến có được quyền chia cắt chiến lợi phẩm. Về phần quyền lợi nhiều ít, vậy phải xem đánh trận bao nhiêu.
Trừ bỏ ra trận giết địch, truyền lại tình báo, vận chuyển vật tư, cứu trợ người bệnh đều có thể mang ra chiến trận. Tất cả người Liên minh Thống nhất nghe được tin tức sắp thu phục ba tỉnh Tây Nam đương nhiên ào vào Tây Nam, thầm lo mình tới chậm, vừa tới cuộc chiến đã chấm dứt.
Mà các thế lực Liên minh Thống nhất cũng khẩn cấp triệu tập hội nghị, phái một nửa bộ binh ở lại đi Tây Nam. Hiện tại Khang Tư mang quân đội chính là trực hệ của hắn. Nói cách khác sau khi trận chiến kết thúc, đám người trong Liên minh cũng chỉ có thể chiếm được một phần nhỏ chiến lợi phẩm. Tuyệt đại bộ phận chiến lợi phẩm đều thuộc về Khang Tư.
Ích lợi có thể làm nhiệt huyết con người sôi trào. Giống như công việc vinh quang vì đồng minh ra sức thu phục thổ địa, làm sao có ai không muốn tham gia?
Về phần hành vi lúc trước bức bách Khang Tư chỉ có thể dẫn theo trực hệ của hắn đến trợ giúp Tây Nam, tất cả mọi người lựa chọn quên sạch.
Vì thế trong biên cảnh Liên minh Thống nhất xuất hiện từng dòng người lớn tới tấp về Tây Nam. Đi đầu không cần nói chính là mấy vạn bộ binh quân Liên minh, ở giữa là tư binh của đám quyền quý phái ra. Mặt sau lại là những đội vận chuyển vật tư do các đội buôn thành lập, mà cuối cùng là một số lưu dân khắp nơi chạy tới.
Những người này hưng phấn bừng bừng di chuyển hướng Tây Nam, cái dạng như là tham gia một sự kiện quan trọng vậy.
Tuy nhiên những người này lại đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh. Quân Liên minh đầu tiên là quay đầu hướng quân doanh giải tán, sau đó là tư binh quyền quý tực về nhà. Duy nhất khiến lưu dân có chút an ủi chính là đội buôn không giải tán, càng không dừng lại tiếp tục đi tới.
Nhưng nguyên nhân quân đội cùng quyền quý thay đổi chủ ý khi gần như sắp tới địa giới Tây Nam, đám lưu dân này mới biết được sự thật. Vừa biết được sự thật, đám lưu dân không khỏi bối rối.
Ba tỉnh Tây Nam đều bị ôn dịch bao phủ, chiến dịch thu phục ba tỉnh còn xa xa chưa biết thời gian. Quân đội đương nhiên không có khả năng hiện tại liền chạy đến Tây Nam lãng phí lương thực.
Lưu dân đương nhiên biết sự khủng bố của ôn dịch, rất nhiều người lập tức rút lui có trật tự, tản ra bố trí ở địa bàn khác của Liên minh Thống nhất. Nhưng vẫn có một số người gan lớn mạo hiểm tiếp tục theo đội buôn đi tới. Đội buôn người ta còn không sợ, mình một đám lưu dân mạng rẻ rách thì sợ cái gì?
Hành động lớn mật của những đội buôn cùng lưu dân cũng khiến cho Tây Nam cực độ khát vọng nhân khẩu vật tư một ngụm nuốt sạch, không cần lại buồn phiền về vấn đề nhân khẩu vật tư.
Tin tức Tây Nam ôn dịch tốc độ truyền đi so với lần trước giải vây Tây Nam càng thêm nhanh chóng, không bao lâu liền truyền khắp thiên hạ.
Chờ khi mỗi người đều biết, chỉ có một số đội buôn liều mạng khát tiền tiếp tục đi Tây Nam ra, căn bản không có bất kỳ lưu dân cùng những người khác đi tới Tây Nam.
- Giáp Linh. Tình hình điều tra thế nào rồi?
Khang Tư hỏi Giáp Linh. Khoảng cách lần trước tiêu diệt quân thảo nguyên đã trải qua hơn một tháng, thương binh đại đa số đã khôi phục lại. Giáp Linh cũng vào nửa tháng trước tiến vào khu ôn dịch. Hiện tại liền xem tình báo của Giáp Linh rồi quyết định chế tạo con đường an toàn hay là đi đường vòng Tuyết quốc.
Giáp Linh cũng là số vất vả. Sau khi nhận lệnh lập tức từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Tây Nam. Cũng chỉ có hắn như vậy mới không ngủ không nghỉ chạy như điên ngàn dặm. Đổi lại người khác cho dù giục ngựa chạy như điên cũng không thể đến nơi trong thời gian ngắn như vậy.
Giáp Linh vừa nhận lệnh Khang Tư lập tức cũng không làm bất kỳ chuẩn bị gì, trực tiếp tiến vào khu ôn dịch, thẳng đến bây giờ mới từ trong đó đi ra.
Vừa ra tới nơi, Giáp Linh dựa theo bàn bạc từ trước, trước tiên ở trong đống lửa đốt một hồi, sau đó dùng nước tẩy rửa. Cuối cùng lại tiếp xúc một ngày với trâu bò dê ngựa, xác định trên người không còn mang theo ôn dịch mới thay quần áo bái kiến Khang Tư.
- Chủ thượng! Ôn dịch đó quả thật chỉ là vành đai cách ly, mà lại cực kỳ mỏng manh, chỉ khoảng hơn mười mét. Chỉ cần vượt qua hơn mười mét vành đai cách ly này, nơi khác đều an toàn.
Giáp Linh thực ngắn gọn trả lời.
Đừng xem hắn thoải mái như vậy, chỉ cần đo lường tính toán khoảng cách vành đai cách ly này khiến cho Giáp Linh mất một hồi lâu. Ôn dịch đều là không mùi không màu, trừ Giáp Linh cảm giác được, còn ai có thể chuẩn xác đo lường khoảng cách?
Ôn dịch này cực kỳ cổ quái, chẳng những gió thổi không tan mà lại càng không bị lửa thiêu nước trôi. Phàm là người tiến vào sẽ dính độc chết đi, mà lại còn truyền nhiễm rất nhanh.
Nếu không phải là khó làm như vậy, Khang Tư cũng không khiến cho Giáp Linh ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Tương Văn hưng phấn nhảy dựng lên:
- Thật tốt quá. Khoảng cách ngắn như vậy, tạo một thông đạo an toàn căn bản không cần mất nhiều thời gian!
Khang Tư cũng cười gật đầu. Trước kia không biết độ rộng vành đai cách ly, không biết làm sao. Hiện tại biết được độ rộng, làm một đường ngầm thông đạo khoảng hơn trăm mét là giải quyết được vấn đề. Mà đào đường hầm căn bản không phải việc khó.
Dưới sự chỉ dẫn của Giáp Linh, quân Khang Tư bắt đầu rầm rộ đào đường hầm.
Khang Tư tuy rằng cực kỳ không muốn quân Tây Nam đi theo mình, bởi vì nếu thực sự có thể đánh được mật giáo, lúc đó phải chia một phần đồ vật cho Tây Nam. Nhưng thu phục ba tỉnh Tây Nam lại là chuyện quang minh chính đại, căn bản không có khả năng không cho quân Tây Nam tham gia. Hơn nữa lúc tấn công quân thảo nguyên, hậu cần tiếp tế và người hầu đều do quân Tây Nam cung cấp. Nếu thực sự gạt quân Tây Nam ra, chỉ bằng hậu cần của mình căn bản không có khả năng xâm nhập đại thảo nguyên.
Xem ra thật sự là người độc chiếm không có kết cục tốt. Dứt khoát chiếm nhà xưởng kia vào trong Liên minh Thống nhất, để tất cả mọi người đều được chút lợi ích là được. Tuy nhiên số liệu mật giáo tuyệt đối không thể để cho người khác dính vào một chút nào hết.
Khang Tư sợ sau khi những người khác có được số liệu này, lại biến thành một phần tử mật giáo. Hơn nữa một bộ phận mật giáo vẫn còn ẩn nấp trong Liên minh Thống nhất, một khi bùng nổ rất là phiền toái. Cho nên về mặt này Khang Tư tình nguyện mạo hiểm làm việc độc chiếm không có kết cục tốt như lời tiên đoán.
Hai bên rất nhanh liền bàn luận chuyện thu phục ba tỉnh Tây Nam. Kỳ thật cũng không có gì phải bàn bạc, lúc Khang Tư thành lập Liên minh đã có quy định thu phục đất bị mất cần phải trả cái giá thế nào.
Nếu là chủ nhân mất đất tự thu phục, Liên minh Thống nhất chỉ cần phí xuất binh là được. Mà chỉ cần tiến vào, mặc kệ đánh giặc hay không, chỉ cần thắng lợi liền có thể được đến ba phần đất đai.
Dùng đầu ngón chân cũng biết Tứ hoàng tử vì giữ lại được ba phần đất đai kia khẳng định sẽ phái người vào khu ôn dịch trước. Điều này phải xem Tứ hoàng tử có may mắn đúng lúc tìm được con đường an toàn hay không. Bằng không vẫn phải chờ sau khi Giáp Linh đến mới biết được tình huống bên trong ba tỉnh.
Mà chuyện bàn bạc chủ yếu chính là trả thù đại thảo nguyên sau khi thu phục ba tỉnh. Tứ hoàng tử ngay từ đầu nghe nói thế liền ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hai mắt liền tỏa sáng.
Nếu Tứ hoàng tử lựa chọn Tây Nam làm nơi lập nghiệp đương nhiên rõ ràng tình huống trên thảo nguyên.
Ở bên ngoài xem ra, thảo nguyên trừ một chút cây cỏ chính là trâu bò dê ngựa. Nhưng những người có kiến thức thì đều biết phía dưới đại thảo nguyên ẩn dấu rất nhiều tài nguyên khoáng sản. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Có thể nói thế lực chỉ cần có kỹ thuật khai thác chiếm lấy thảo nguyên, vậy thế lực này tuyệt đối không khan hiếm kim loại. Có thể nói thảo nguyên chính là một bảo tàng lớn, bảo tàng mà ai cũng phải chảy nước miếng.
Trước kia không phải là không có ý đồ với đại thảo nguyên, nhưng đại thảo nguyên thật sự rất rộng lớn. Hơn nữa người thảo nguyên từ đứa bé năm tuổi đến người già tám mươi, chẳng phân biệt nam nữ đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói tùy thời đối mặt vô số kẻ địch địa phương. Trước kia đế quốc mạnh nhất thiên hạ cũng phát động vài lần chinh phạt đại thảo nguyên đáng tiếc đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Nhưng lần này người thảo nguyên điên cuồng tấn công Tây Nam, theo tình huống mình biết được, người thảo nguyên ít nhất chết trận hơn hai trăm vạn người. Nói cách khác thanh niên trai tráng trên thảo nguyên đã không còn một nửa, hoặc là nói người thảo nguyên chỉ còn lại một đám già yếu, tàn tật bệnh. Cơ hội tốt như vậy ai lại bỏ qua?
Phải biết rằng diện tích đại thảo nguyên không nhỏ hơn đế quốc bao nhiêu. Chỉ cần chiếm cứ đại thảo nguyên, khai thác tài nguyên khoáng sản ngầm, vậy thế lực Liên minh Thống nhất sẽ bành trướng tới mức độ nào!
Tứ hoàng tử lập tức vỗ ngực tỏ vẻ nhất định toàn lực ứng phó. Trải qua bàn bạc, đơn vị tác chiến đầu tiên chính là thiết kỵ của Khang Tư và đội quân một vạn long kỵ binh do Tứ hoàng tử chuẩn bị cắn răng thu thập tất cả ngựa để thành lập.
Không phải Tứ hoàng tử không nghĩ phái bộ binh, chỉ là đại thảo nguyên mờ mịt phái bộ binh đi quả thật tìm chết. Mà cho dù Tứ hoàng tử đề đưa ra tất cả ngựa của mình cũng nhiều nhất tổ chức được một vạn, không thể nhiều hơn.
Mặc dò có tiền nhưng nguồn ngựa từ nơi khác đường xá xa xôi. Chờ hắn mua được ngựa chỉ sợ Khang Tư đã chiếm lĩnh đại thảo nguyên rồi.
Về phần nguồn ngựa gần nhất không cần phải nghĩ. Người thảo nguyên chẳng lẽ đều điên mới có thể bán ngựa cho kẻ địch của mình!
Hậu cần đương nhiên là Tứ hoàng tử phụ trách toàn bộ. Chuẩn bị lương thực hơn mười vạn nhân mã ăn hơn một tháng, còn chuẩn bị hơn một ngàn xe ngựa to để trợ giúp vận chuyển vật tư.
Lần này có thể nói Tứ hoàng tử xuất huyết nhiều. Không nói phiền toái khi điều động chiến mã từ rất nhiều sĩ quan cùng quý tộc. Chỉ cần lương thảo cho mười vạn nhân mã ăn trong một tháng liền vét sạch hơn nửa tồn kho của hắn.
May mắn là đã gia nhập Liên minh Thống nhất, khai thông đường buôn bán, bằng không Tứ hoàng tử tuyệt đối sẽ không phụ trách tất cả vật tư hậu cần. Mấy điều kiện này, dễ giải quyết nhất chính là vấn đề xe ngựa.
Mà Tứ hoàng tử sở dĩ tự bỏ hầu bao cũng không có ý đồ với mười mấy vạn thạch lương thực cùng hơn triệu mũi tên Khang Tư cướp được của quân thảo nguyên. Bởi vì mình trả giá càng nhiều, tương lai được phân chia đất cũng càng nhiều.
Dựa theo quy định phân chia chiến lợi phẩm của Liên minh, chỉ cần Tứ hoàng tử cố gắng như vậy hơn nữa việc thành công. Trong sáu phần đất đai để Liên minh chia nhau hắn chắc chắn được một hoặc hai phần sáu. Dựa theo diện tích đại thảo nguyên mà tính, hắn có thể cho lãnh địa Tây Nam trong nháy mắt bành trướng đến gấp hai hoặc hơn.
Nhưng cũng đáng thương, đường đường Tứ hoàng tử khí thế mạnh mẽ, có hy vọng nhất thống nhất đế quốc một lần nữa không ngờ phải đi theo sau Khang Tư mới có khả năng đạt được chiến lợi phẩm. Nói là đồng minh nhưng người sáng suốt đều biết Khang Tư nắm hết thảy mọi thứ.
Tuy rằng Tứ hoàng tử đối với chuyện như vậy thực không được tự nhiên, cảm giác tự tôn bị thương tổn. Nhưng lại không tác dụng, ngươi không tham dự, ngươi chỉ có thể đợi tranh đoạt cơm thừa canh cặn người ta ăn không hết ném ra với bầy chó đói. So sánh như vậy, hắn càng thêm không thể chịu đựng được người khác bố thí.
Sau khi Khang Tư bàn bạc với Tứ hoàng tử, bữa tiệc cũng kết thúc, hai bên đều tự tản ra làm việc của mình. Quân Khang Tư thì đợi ở đại doanh ngoài thành nghỉ ngơi hồi phục. Khang Tư lại điều động tất cả bộ đội thuộc về Liên minh Thống nhất ra đại doanh, một bên huấn luyện quân sĩ Tây Nam, một bên chờ đợi hậu phương vận chuyển đồ vật tới.
Mà Tứ hoàng tử bắt đầu hấp tấp thu thập chiến mã trong nhà đám quan lớn, quyền quý. Ngay từ đầu quả thật khiến cho đám quan lớn, quyền quý bức xúc, nhưng khi Tứ hoàng tử cho biết tình hình thực tế là như nào thì những người này sau đó lại tranh nhau giao chiến mã ra. Cuối cùng lại không ngờ khiến cho Tứ hoàng tử thành lập đội quân hai vạn long kỵ binh.
Đương nhiên trừ việc thành lập long kỵ binh ra, Tứ hoàng tử còn thu thập lương thực cùng xe ngựa khắp nơi. Công việc vốn khó khăn nhất này, dưới đám quan lớn, quyền quý ủng hộ ngược lại còn nhanh chóng hơn thành lập long kỵ binh rất nhiều, rất nhanh đã thu thập ra đủ vật tư cùng xe ngựa cần thiết.
Làm xong công tác chuẩn bị, Tứ hoàng tử bắt đầu bắt tay vào việc thao luyện hai vạn long kỵ binh. Thoạt nhìn giống như là mặc kệ mọi chuyện chỉ chờ Khang Tư phát lệnh xuất phát, nhưng Khang Tư phi thường rõ ràng. Tứ hoàng tử mặc kệ mọi chuyện nhưng mỗi thời mỗi khắc đều lắng nghe báo cáo. Bởi vì Tứ hoàng tử ít nhất phái ra hơn vạn người đi điều tra con đường an toàn khu ôn dịch, chỉ là vẫn không có tin tức tốt truyền đến.
Khang Tư không tin mật giáo lại để lại con đường an toàn gì. Bọn họ căn bản không sợ ôn dịch làm sao phải cần để lại con đường an toàn. Cho nên mặc kệ Tứ hoàng tử làm gì, dù sao chỉ có chờ Giáp Linh đến mới biết được tình huống khu ôn dịch.
Nếu khu ôn dịch trải khắp toàn bộ ba tỉnh, vậy không cần suy nghĩ trực tiếp quay đầu lại đi Tuyết quốc theo đường vòng tấn công đại thảo nguyên. Mà nếu chỉ là một vành đai cách ly như vậy chỉ cần Giáp Linh đến tạo một con đường an toàn là được.
Dù sao mọi chuyện cũng phải chờ sau khi Giáp Linh đến mới biết được, cho nên Khang Tư mới chính thức là mọi chuyện không quản, chuyên môn huấn luyện binh sĩ.
Con đường buôn bán Liên minh Thống nhất và Tây Nam mở ra, tin tức tự nhiên là phi thường thông suốt. Không mất bao lâu, tin tức Liên minh Thống nhất diệt sạch mười mấy vạn quân thảo nguyên vây khốn một tỉnh cuối cùng Tây Nam, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị thu phục ba tỉnh Tây Nam truyền về tới Liên minh Thống nhất. Tiếp theo lại không mất bao lâu, tin tức này truyền khắp toàn bộ đế quốc.
Thế lực bên ngoài Liên minh Thống nhất sau khi biết được tin tức này thật không để ý chút nào. Đặc biệt là thành viên hoàng tộc chỉ hừ lạnh một tiếng, nói Tứ hoàng tử vận may không ngờ được giải vây, sau đó liền ném mọi chuyện qua một bên.
Trong mắt bọn họ, hơn mười vạn quân thảo nguyên không ngờ có thể vây khốn Tứ hoàng tử nhiều năm, đây thuyết minh sức chiến đấu Tứ hoàng tử đã suy yếu đến tình trạng gì rồi.
Hơn nữa mấy trăm vạn người thảo nguyên chỉ để lại mười mấy vạn người kiềm chế Tứ hoàng tử cũng nói rõ đại quân thảo nguyên đã cướp đủ chạy về đại thảo nguyên. Tất cả mọi chuyện cho thấy người thảo nguyên sẽ không mang đến nguy hiểm gì cho mình, Tứ hoàng tử lại càng không gây ra nguy hiểm gì cho mình. Bằng sức chiến đấu của Tứ hoàng tử ngay cả mười vạn quân thảo nguyên đều vây khốn, mình căn bản không cần quan tâm đến hắn.
Hiện tại Tứ hoàng tử này đầu nhập vào Liên minh Thống nhất, tuy rằng làm mất mặt hoàng tộc nhưng khiến hắn bình yên không lo. Ít nhất đám bọn mình hiện tại còn không có hứng thú đối phó Liên minh Thống nhất. Nếu hắn dám đến xâm phạm, vậy không chừng diệt gọn Liên minh Thống nhất luôn.
Người bên ngoài đối với tin tức này, ấn tượng chính là sức chiến đấu của Tứ hoàng tử suy yếu rất nhiều, ngoài ra cái gì khác đều không chú ý tới.
Bởi vì trong đầu bọn họ, người thảo nguyên là đám nghèo đến mức phải dùng đến tên bằng xương đến tác chiến, phải dùng áo da để giữ ấm. Như vậy đám quân thảo nguyên trừ chiến mã ra cái gì cũng không tốt, chỉ dùng mười vạn người khiến cho Tứ hoàng tử thủ thành không ra. Sức chiến đấu của Tứ hoàng tử biến hóa lớn thế nào là có thể biết được.
So với đám người bên ngoài khinh thị và thoải mái so sánh với Tứ hoàng tử, đám quyền quý và đội buôn trong Liên minh Thống nhất thì đều đỏ bừng hai mắt, nhanh chóng triệu tập nhân mã cùng vật tư chạy tới Tây Nam.
Bọn họ đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với cao tầng Liên minh Thống nhất, thậm chí bản thân chính là cao tầng Liên minh. Cho nên bọn họ rõ ràng sau khi tiêu diệt hơn mười vạn kỵ binh thảo nguyên kia, trên ba tỉnh Tây Nam bị xâm chiếm căn bản không còn bao nhiêu người thảo nguyên. Ba tỉnh này giống như mỹ nữ bị cởi sạch quần áo không thể nhúc nhích, mặc cho mình muốn làm gì thì làm.
Dựa theo quy củ Liên minh, mọi người trợ giúp quân Liên minh tác chiến có được quyền chia cắt chiến lợi phẩm. Về phần quyền lợi nhiều ít, vậy phải xem đánh trận bao nhiêu.
Trừ bỏ ra trận giết địch, truyền lại tình báo, vận chuyển vật tư, cứu trợ người bệnh đều có thể mang ra chiến trận. Tất cả người Liên minh Thống nhất nghe được tin tức sắp thu phục ba tỉnh Tây Nam đương nhiên ào vào Tây Nam, thầm lo mình tới chậm, vừa tới cuộc chiến đã chấm dứt.
Mà các thế lực Liên minh Thống nhất cũng khẩn cấp triệu tập hội nghị, phái một nửa bộ binh ở lại đi Tây Nam. Hiện tại Khang Tư mang quân đội chính là trực hệ của hắn. Nói cách khác sau khi trận chiến kết thúc, đám người trong Liên minh cũng chỉ có thể chiếm được một phần nhỏ chiến lợi phẩm. Tuyệt đại bộ phận chiến lợi phẩm đều thuộc về Khang Tư.
Ích lợi có thể làm nhiệt huyết con người sôi trào. Giống như công việc vinh quang vì đồng minh ra sức thu phục thổ địa, làm sao có ai không muốn tham gia?
Về phần hành vi lúc trước bức bách Khang Tư chỉ có thể dẫn theo trực hệ của hắn đến trợ giúp Tây Nam, tất cả mọi người lựa chọn quên sạch.
Vì thế trong biên cảnh Liên minh Thống nhất xuất hiện từng dòng người lớn tới tấp về Tây Nam. Đi đầu không cần nói chính là mấy vạn bộ binh quân Liên minh, ở giữa là tư binh của đám quyền quý phái ra. Mặt sau lại là những đội vận chuyển vật tư do các đội buôn thành lập, mà cuối cùng là một số lưu dân khắp nơi chạy tới.
Những người này hưng phấn bừng bừng di chuyển hướng Tây Nam, cái dạng như là tham gia một sự kiện quan trọng vậy.
Tuy nhiên những người này lại đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh. Quân Liên minh đầu tiên là quay đầu hướng quân doanh giải tán, sau đó là tư binh quyền quý tực về nhà. Duy nhất khiến lưu dân có chút an ủi chính là đội buôn không giải tán, càng không dừng lại tiếp tục đi tới.
Nhưng nguyên nhân quân đội cùng quyền quý thay đổi chủ ý khi gần như sắp tới địa giới Tây Nam, đám lưu dân này mới biết được sự thật. Vừa biết được sự thật, đám lưu dân không khỏi bối rối.
Ba tỉnh Tây Nam đều bị ôn dịch bao phủ, chiến dịch thu phục ba tỉnh còn xa xa chưa biết thời gian. Quân đội đương nhiên không có khả năng hiện tại liền chạy đến Tây Nam lãng phí lương thực.
Lưu dân đương nhiên biết sự khủng bố của ôn dịch, rất nhiều người lập tức rút lui có trật tự, tản ra bố trí ở địa bàn khác của Liên minh Thống nhất. Nhưng vẫn có một số người gan lớn mạo hiểm tiếp tục theo đội buôn đi tới. Đội buôn người ta còn không sợ, mình một đám lưu dân mạng rẻ rách thì sợ cái gì?
Hành động lớn mật của những đội buôn cùng lưu dân cũng khiến cho Tây Nam cực độ khát vọng nhân khẩu vật tư một ngụm nuốt sạch, không cần lại buồn phiền về vấn đề nhân khẩu vật tư.
Tin tức Tây Nam ôn dịch tốc độ truyền đi so với lần trước giải vây Tây Nam càng thêm nhanh chóng, không bao lâu liền truyền khắp thiên hạ.
Chờ khi mỗi người đều biết, chỉ có một số đội buôn liều mạng khát tiền tiếp tục đi Tây Nam ra, căn bản không có bất kỳ lưu dân cùng những người khác đi tới Tây Nam.
- Giáp Linh. Tình hình điều tra thế nào rồi?
Khang Tư hỏi Giáp Linh. Khoảng cách lần trước tiêu diệt quân thảo nguyên đã trải qua hơn một tháng, thương binh đại đa số đã khôi phục lại. Giáp Linh cũng vào nửa tháng trước tiến vào khu ôn dịch. Hiện tại liền xem tình báo của Giáp Linh rồi quyết định chế tạo con đường an toàn hay là đi đường vòng Tuyết quốc.
Giáp Linh cũng là số vất vả. Sau khi nhận lệnh lập tức từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Tây Nam. Cũng chỉ có hắn như vậy mới không ngủ không nghỉ chạy như điên ngàn dặm. Đổi lại người khác cho dù giục ngựa chạy như điên cũng không thể đến nơi trong thời gian ngắn như vậy.
Giáp Linh vừa nhận lệnh Khang Tư lập tức cũng không làm bất kỳ chuẩn bị gì, trực tiếp tiến vào khu ôn dịch, thẳng đến bây giờ mới từ trong đó đi ra.
Vừa ra tới nơi, Giáp Linh dựa theo bàn bạc từ trước, trước tiên ở trong đống lửa đốt một hồi, sau đó dùng nước tẩy rửa. Cuối cùng lại tiếp xúc một ngày với trâu bò dê ngựa, xác định trên người không còn mang theo ôn dịch mới thay quần áo bái kiến Khang Tư.
- Chủ thượng! Ôn dịch đó quả thật chỉ là vành đai cách ly, mà lại cực kỳ mỏng manh, chỉ khoảng hơn mười mét. Chỉ cần vượt qua hơn mười mét vành đai cách ly này, nơi khác đều an toàn.
Giáp Linh thực ngắn gọn trả lời.
Đừng xem hắn thoải mái như vậy, chỉ cần đo lường tính toán khoảng cách vành đai cách ly này khiến cho Giáp Linh mất một hồi lâu. Ôn dịch đều là không mùi không màu, trừ Giáp Linh cảm giác được, còn ai có thể chuẩn xác đo lường khoảng cách?
Ôn dịch này cực kỳ cổ quái, chẳng những gió thổi không tan mà lại càng không bị lửa thiêu nước trôi. Phàm là người tiến vào sẽ dính độc chết đi, mà lại còn truyền nhiễm rất nhanh.
Nếu không phải là khó làm như vậy, Khang Tư cũng không khiến cho Giáp Linh ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Tương Văn hưng phấn nhảy dựng lên:
- Thật tốt quá. Khoảng cách ngắn như vậy, tạo một thông đạo an toàn căn bản không cần mất nhiều thời gian!
Khang Tư cũng cười gật đầu. Trước kia không biết độ rộng vành đai cách ly, không biết làm sao. Hiện tại biết được độ rộng, làm một đường ngầm thông đạo khoảng hơn trăm mét là giải quyết được vấn đề. Mà đào đường hầm căn bản không phải việc khó.
Dưới sự chỉ dẫn của Giáp Linh, quân Khang Tư bắt đầu rầm rộ đào đường hầm.
/353
|