Đế quốc lúc nào cũng cảnh giác mấy quốc gia này, trên biên giới quốc gia, ngoại trừ đối mặt Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc ra, thì luôn bố trí quân đội tối đa, nếu như bọn họ dám đến, vậy quân Đế quốc tuyệt đối sẽ giáo huấn bọn họ một trận.
Buổi tối cuối cùng năm 1737, toàn Đế quốc Áo Đặc Mạn đều chìm trong tiệc mừng, khắp nơi trong cả nước, dù là biên cương hay là đế đô, dù là hoàng đế hay là nô lệ, tất cả đều mong chờ năm mới sắp đến.
Đại đội 5 chỗ Khang Tư, trong ngày này hoàn toàn dừng mọi hoạt động quân sự, mọi người dậy từ sáng sớm, quét dọn doanh trại sạch sẽ, dọn dẹp nhà kho, lau sạch trang bị, tiếp theo là gắn vật trang trí năm mới trong doanh trại.
Mọi việc làm xong, mọi người bắt đầu chỉnh trang vệ sinh cá nhân, gội đầu, cắt tóc, cạo râu, toàn thân sạch sẽ, lại thay quân trang mới tinh vừa phát xuống, chuẩn bị tham gia bữa cơm tất niên.
Các binh sĩ hậu cần cũng dậy từ sớm, làm tốt vệ sinh xong là bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, giết heo đâm trâu, bố trí bàn ghế, làm tới đầu choáng mắt hoa, cũng may rèn luyện mấy tháng qua cũng quen rồi, 25 người nấu bữa ăn tất niên cho 600 người cũng làm đặc biệt phong phú.
Khang Tư đứng một mình ở một góc khó thấy, yên lặng nhìn một màn bận rộn trước mắt.
Đây là năm mới đầu tiên thật sự của mình sao? Giống như trước kia, năm mới qua đi mới biết được, ha ha, thật là ngốc mà.
Ngay lúc Khang Tư suy nghĩ miên man, Tương Văn mắt sắt bén tìm được hắn, lập tức kéo Khang Tư đi ra:
- Trưởng quan, ngài còn chưa chải đầu rửa mặt thay quần áo mới sao? Cơm tất niên sắp bắt đầu rồi. Nhanh lên, đến lúc đó ngài tới trễ thì khó coi lắm.
Khang Tư nghe nói như thế, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nếu như không kiểm tra thân thể mà nói, ai có thể biết người này lại là một nam nhân?
Hiện giờ bốn phía xung quanh như có như không đều đối đãi với Tương Văn như nữ nhân, Uy Kiệt còn lén nói cho hắn, Tương Văn thậm chí còn nhận được rất nhiều hoa tươi của binh sĩ hái ngoài đồng nữa.
Khang Tư đối với khuynh hướng tâm lý của Tương Văn cũng không để ý, chỉ biết hắn là thân vệ thủ hạ trung thành có năng lực là đủ rồi, các sự tình khác đều là vấn đề cá nhân, không ảnh hưởng tới toàn cục.
Lúc Khang Tư chuẩn bị ăn cơm tất niên, tại cảng Khôi Kiều thuộc Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc:
Ba người An Tái Kháng, Lại Nhĩ Ôn Chí, Khuê Kỳ đang ở trên một thương thuyền thật lớn mới tinh cùng nhau chúc mừng năm mới sớm bên trong phòng thuyền trưởng, chờ đợi lát nữa bọn họ còn phải cùng các thủy thủ dự lễ mừng năm mới.
Khuê Kỳ xúc động nhìn căn phòng thuyền trưởng xa hoa rộng rãi, nói:
- Không ngờ, không ngờ được, thời gian mới có mấy tháng, ngươi lại kiếm được một thương thuyền lớn như thế, thật là lợi hại!
- Hắc, đó là đương nhiên, cũng không xem ta là ai chứ? Ta là thần đồng thiên tài thương nghiệp... Ồ không, là thiếu niên thiên tài thương nghiệp. Ồ, cũng không đúng, là tuấn kiệt thiên tài thương nghiệp An Tái Kháng mà!
Lời An Tái Kháng vừa ra khỏi miệng, liền khiến cho Lại Nhĩ Ôn Chí đang nhồi nhét thức ăn phun hết ra ngoài.
An Tái Kháng coi như hoàn toàn không thấy, tiếp tục nói:
- Đừng nói là chiếc thương thuyền do Khôi Kiều cấp, dù là thương thuyền do Duy Nhĩ Đặc cấp, ta muốn chiếc nào là có chiếc đó, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Lúc này vẻ mặt An Tái Kháng tự cao tự đại, nhếch mép chuẩn bị hưởng thụ bộ dạng người khác sùng bái.
Đáng tiếc không ai cổ vũ, Khuê Kỳ lại đi sang vỗ lưng cho Lại Nhĩ Ôn Chí đang bị sặc.
An Tái Kháng phát hiện không khí tẻ nhạt, khôi phục lại thần thái bình thường. Sau đó đi tới cạnh bàn ăn nâng một chén rượu, lắc ly rất thanh nhã, tiếp theo khẽ nhấp môi, thả xuống, ngẩng đầu nhìn xa xa, dùng một ngữ khí cao vời không sợ lạnh chậm rãi nói:
- Thiên tài, quả nhiên là tịch mịch.
Vốn hai người Lại Nhĩ Ôn Chí và Khuê Kỳ chỉ ngây ngốc nhìn An Tái Kháng đi tới bàn ăn, cuối cùng nhịn không được phốc một tiếng bật cười, Khuê Kỳ thì bịt miệng cười, còn Lại Nhĩ Ôn Chí đã cười lăn ra đất.
An Tái Kháng lạnh lùng liếc Lại Nhĩ Ôn Chí:
- Huynh đệ, cấp cho ta mặt mũi được không?
- Cũng không phải ta không muốn cấp, là không thể cấp được, lão đại ngươi thật sự quá khôi hài rồi, còn tiếp tục như vậy, mạng ta sẽ ngắn bớt mấy năm!
Lại Nhĩ Ôn Chí vừa ôm bụng cười lăn, vừa nói đứt quãng.
- Cười chết luôn đi!
An Tái Kháng tặng Lại Nhĩ Ôn Chí một đá, ánh mắt chuyển lên người Khuê Kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khuê Kỳ bịt miệng thân hình run rẩy hồi lâu mới dừng lại, hắn mở miệng chuyển trọng tâm câu chuyện:
- An Tái Kháng, ngươi quyết định sang năm phải đi Tử Tâm Quốc kinh doanh sao?
- Đúng, một là buôn bán đường dài mới có lợi nhuận, hai là hỏi thăm một chút tin tức của Khi Hồng Quốc, chờ lão tử kiếm được tiền rồi...
Vẻ mặt An Tái Kháng vốn đang nghiêm chỉnh đột nhiên lên cơn, sắc mặt dữ tợn, chỉ trần nhà quát:
- Lão tử thuê một quân đoàn tiêu diệt tên vương bát đản Y Đạt! Y Đạt ngươi chờ đó cho ta! Ngày này sẽ tới rất nhanh! Đến lúc đó lão tử phải đem ngươi lột da lóc thịt rút xương biến ngươi thành tro bụi!
Nhìn An Tái Kháng đột nhiên cười như điên, Khuê Kỳ lắc đầu thấp giọng nói:
- Hắn quá cố chấp rồi.
Lại Nhĩ Ôn Chí đã bò dậy không đành lòng nói:
- Hết cách thôi, ai kêu lão đại vừa mới nhận đại ca đầu tiên của hắn, lập tức lại không còn nữa? Có một mục tiêu trả thù cũng tốt.
Nói tới đây, Lại Nhĩ Ôn Chí đột nhiên cười nói:
- Cũng không phải có câu kẻ cố chấp mới có thể thành công sao? Có lúc cố chấp một chút cũng không tệ.
Khuê kỳ không biết nghĩ tới cái gì, thở dài nói:
- Đúng vậy.
Lại Nhĩ Ôn Chí lập tức hỏi:
- Lão bá, có phải là nhớ tới chuyện tiếc nuối gì không?
Khuê Kỳ lập tức phủ nhận:
- Không có, là ngươi quá nhạy cảm thôi.
- Thật sao? Nhưng trực giác nói cho ta biết ngươi có việc nha.
- Không có, tuyệt đối không có!
- Lão bá, nói nhỏ cho ta biết đi, ta tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
- Tin ngươi mới là lạ!
- Ha ha, để ta bắt được nhược điểm rồi, nói như vậy đúng là có?
- Đã nói với ngươi là không có!
- Uy, các ngươi đang nói cái gì vậy? Phải đi ăn cơm tất niên với thuyền viên rồi.
An Tái Kháng đột nhiên khôi phục bình thường, lớn tiếng gọi.
- Hắc hắc, lão đại, ta phát hiện lão bá có bí mật.
- Bí mật của lão đầu? Mau nói cho ta biết!
- Uy, nói cho rõ ràng, ta có có bí mật gì chứ...
Ba người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ rời khỏi phòng thuyền trưởng.
-o-o-o-
Bên trong hoàng cung tại Khi Hồng quốc, Ngả Lệ Ti đang buồn bực lật sách.
Nàng không thể không buồn bực.
Chính bản thân nàng hiện giờ hoàn toàn biến thành chim hoàng oanh bị giam trong chiếc lồng hoàng cung này. Đối nội, nàng đã mất đi tự do và quyền lực, đối ngoại, quốc gia của nàng bị chia năm xẻ bảy, bị những thần tử trước kia chia cắt hoàn toàn, việc này mà bảo nàng tĩnh tâm được mới là lạ.
Đúng lúc này, Ngả Lệ Ti nghe thấy tiếng bước chân cố ý thả nhẹ, không khỏi tức giận quăng quyển sách, đứng lên hét:
- Tại sao không có quy củ như vậy? Ngay cả cửa cũng không gõ! Cho rằng chỗ bản cung là chỗ nào? Muốn tới thì tới sao? Lẽ nào thật sự cho rằng bản cung không thu thập được mấy kẻ phản bội các ngươi?
- Công chúa, là ta, Y Ti Na!
Nghe giọng nói, Ngả Lệ Ti tức giận quay đầu lại:
- Ngươi tới làm gì?
Nhìn tới bộ dáng Y Ti Na mặc trang phục cung nữ phổ thông, nàng không khỏi cao giọng, thất kinh hỏi:
- Ồ? Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?
- Công chúa, nhanh thay y phục đi theo ta!
Y Ti Na gấp gáp đưa cho Ngả Lệ Ti một bộ trang phục cung nữ.
- Làm gì? Muốn dẫn ta rời cung, sau đó thần không biết quỷ không hay diệt trừ ta? Để Chân Thần giáo các ngươi dễ dàng quang minh chánh đại tiếp thu quốc gia này?
Ngả Lệ Ti không nhận y phục, ngược lại ngồi xuống, vẻ mặt khinh bỉ nói.
Y Ti Na gấp đến độ sắp khóc ra:
- Công chúa, ta căn bản là không biết giáo đình sẽ làm ra chuyện như vậy, ngài phải tin tưởng ta, hiện giờ Thánh tử và Giáo hoàng đang thương lượng, làm sao cho ngài công khai thoái vị, nếu không đi, chờ pháp sư giáo đình đến đây thì đã muộn!
- Hừ, công khai thoái vị? Muốn ta làm dễ vậy sao? Muốn bức ta? Lấy cái gì bức ta! Mạng ta cũng không cần nữa, Chân Thần giáo các ngươi lấy cái gì bức ta!
Ngả Lệ Ti vẻ mặt khinh thường.
Mặc dù dưới sự quan sát của nàng, Y Ti Na xác thật không biết dã tâm của Chân Thần giáo, nhưng bởi Y Ti Na là Thánh nữ của Chân Thần giáo, cho nên liên đới bị nàng hận theo.
- Công chúa ơi, lẽ nào ngài không biết pháp sư giáo đình là đại sư thôi miên sao? Đợi thôi miên ngài xong, bảo ngài làm gì thì làm nấy! Ta đã từng tận mắt thấy năng lực kinh khủng của pháp sư kia đó!
Y Ti Na vội vã nhặt y phục đưa lên lần thứ hai.
Nghe nói như thế, Ngả Lệ Ti lại càng hoảng sợ, nàng cũng biết núi xanh còn đó, chạy ra được thì vẫn có thể tìm được cơ hội, nhưng nàng không biết có thể tin tưởng được Y Ti Na hay không.
Lúc đang chần chờ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Ngả Lệ Ti hồ nghi liếc mắt nhìn Y Ti Na, Y Ti Na vội che miệng lắc đầu, biểu thị chuyện không liên quan tới mình.
Cửa phòng gõ hai tiếng, một giọng nữ vang lên:
- Công chúa điện hạ, ngài đã ngủ chưa?
- Bản cung đã nằm xuống rồi, có chuyện gì?
Nghe được giọng cung nữ, Ngả Lệ Ti lập tức dùng giọng khó chịu hỏi.
- Giáo hoàng bảo nô tỳ thông báo cho ngài, ngày mai mời ngài theo hắn ra ngoài thành nghênh tiếp một vị khách.
- Thông báo? Hừ! Bản cung là bộ hạ của hắn sao? Lui ra!
Ngả Lệ Ti lập tức phẫn nộ quát, chỉ là chưa nói xong lại lập tức hỏi:
- Chờ một chút, người tới là ai?
- Nghe nói là một vị pháp sư đại nhân pháp lực cao cường.
- Được rồi! Lui ra!
Ngả Lệ Ti đã biết kết qua, lập tức đuổi cung nữ đi.
Một hồi sau, Ngả Lệ Ti dưới ánh mắt vui mừng của Y Ti Na cầm lấy trang phục cung nữ. Nhưng lúc Ngả Lệ Ti đổi trang phục, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào Y Ti Na, ngữ khí trở nên có chút mềm yếu hỏi:
- Ta có thể tin tưởng cô sao?
Y Ti Na gấp gáp gật đầu:
- Từ nhỏ tới lớn ta có lừa gạt cô không?
Ngả Lệ Ti nghe vậy không khỏi sửng sốt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hơn 10 năm sống cùng Y Ti Na, sau đó nàng nhìn Y Ti Na mỉm cười, nhanh chóng thay đổi trang phục.
-o-o-o-
Ở một căn phòng trong thành, Giáo hoàng Chân Thần giáo Mạc Nhĩ Mạc, đang dựa trên một chiếc ghế sô pha nhắm mắt ngồi đó.
Thánh tử Chân Thần giáo Đa Nhĩ Mã mái tóc vàng kim, vội vàng đẩy cửa tiến vào nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, Thánh nữ quả nhiên thuyết phục Công chúa trốn khỏi vương cung rồi!
Giáo hoàng Mạc Nhĩ Mạc mở mắt cười cười:
- Hài tử của ta, con vì sao phải kích động như vậy? Lúc cố ý để hài tử Y Ti Na nghe được chúng ta đối thoại, chẳng phải đã biết sẽ có kết quả như vậy sao?
- Con...
Đa Nhĩ Mã mở miệng.
Dù sao cũng không thể nói là do mình khẩn trương, bởi vì hắn không biết Y Ti Na sẽ chạy đi nơi nào?
- Ha ha, yên tâm, Thánh nữ tuy bất đồng ý niệm với chúng ta, nhưng nàng cũng là Thánh nữ Chân Thần giáo, cùng với Thánh tử ngươi nhất định phải ở một chỗ, thả lỏng một chút, tiếp tục thi hành kế hoạch đi.
Nghe nói như thế, Đa Nhĩ Mã gật đầu cũng gắng sức bình tĩnh trở lại.
-o-o-o-
Tại đế quốc Áo Mạn Đặc, tiếng chuông tiễn năm cũ đón năm mới vang khắp Đế quốc, từ hoàng đế đến nô lệ, đều chúc mừng năm mới những người bên cạnh.
Tỉnh Văn Bắc, quận Trừng Khâu, huyện Tứ Thạch, trấn Khố Long, Khang Tư nâng chén rượu về phía những binh lính hô:
- Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Các binh sĩ cũng nâng cao chén rượu hô to:
- Chúc Trưởng quan năm mới vui vẻ! Cạn!
Tất cả đều ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lúc Khang Tư ngồi xuống, những lời mở đầu vừa kết thúc, mọi người lập tức kính rượu cho nhau, trêu đùa cười nói, nhanh chóng làm nóng bầu không khí vui vẻ, một vài tên càng vui quên mình nhảy nhót ca hát.
Khang Tư vừa mỉm cười nhìn tất cả, vừa cạn ly với những người tới kính rượu.
Năm thân vệ của hắn, Tương Văn lưu lại bên cạnh Khang Tư thay hắn rót rượu gắp thức ăn; còn Uy Kiệt và Âu Khắc lại xuống bên dưới lôi kéo mấy bằng hữu; còn như hai người Lôi Đặc và Lôi Khải, lại đang vùi đầu ăn tô lớn uống chén to.
Ngay ở thời khắc ăn mừng này, âm thanh cười nói của mọi người đột nhiên nhỏ đi, tiếp theo là hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn chén dĩa trên bàn mình đang tự run lên từng chặp.
Tiếp theo đó, là những tiếng ầm ầm làm cho người ta bực bội muốn hộc máu.
Nghe tiếng động như thế, sắc mặt Khang Tư đột nhiên trở nên xanh mét, đồng thời khó khăn phun ra một câu:
- Rất nhiều kỵ binh!
Buổi tối cuối cùng năm 1737, toàn Đế quốc Áo Đặc Mạn đều chìm trong tiệc mừng, khắp nơi trong cả nước, dù là biên cương hay là đế đô, dù là hoàng đế hay là nô lệ, tất cả đều mong chờ năm mới sắp đến.
Đại đội 5 chỗ Khang Tư, trong ngày này hoàn toàn dừng mọi hoạt động quân sự, mọi người dậy từ sáng sớm, quét dọn doanh trại sạch sẽ, dọn dẹp nhà kho, lau sạch trang bị, tiếp theo là gắn vật trang trí năm mới trong doanh trại.
Mọi việc làm xong, mọi người bắt đầu chỉnh trang vệ sinh cá nhân, gội đầu, cắt tóc, cạo râu, toàn thân sạch sẽ, lại thay quân trang mới tinh vừa phát xuống, chuẩn bị tham gia bữa cơm tất niên.
Các binh sĩ hậu cần cũng dậy từ sớm, làm tốt vệ sinh xong là bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, giết heo đâm trâu, bố trí bàn ghế, làm tới đầu choáng mắt hoa, cũng may rèn luyện mấy tháng qua cũng quen rồi, 25 người nấu bữa ăn tất niên cho 600 người cũng làm đặc biệt phong phú.
Khang Tư đứng một mình ở một góc khó thấy, yên lặng nhìn một màn bận rộn trước mắt.
Đây là năm mới đầu tiên thật sự của mình sao? Giống như trước kia, năm mới qua đi mới biết được, ha ha, thật là ngốc mà.
Ngay lúc Khang Tư suy nghĩ miên man, Tương Văn mắt sắt bén tìm được hắn, lập tức kéo Khang Tư đi ra:
- Trưởng quan, ngài còn chưa chải đầu rửa mặt thay quần áo mới sao? Cơm tất niên sắp bắt đầu rồi. Nhanh lên, đến lúc đó ngài tới trễ thì khó coi lắm.
Khang Tư nghe nói như thế, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nếu như không kiểm tra thân thể mà nói, ai có thể biết người này lại là một nam nhân?
Hiện giờ bốn phía xung quanh như có như không đều đối đãi với Tương Văn như nữ nhân, Uy Kiệt còn lén nói cho hắn, Tương Văn thậm chí còn nhận được rất nhiều hoa tươi của binh sĩ hái ngoài đồng nữa.
Khang Tư đối với khuynh hướng tâm lý của Tương Văn cũng không để ý, chỉ biết hắn là thân vệ thủ hạ trung thành có năng lực là đủ rồi, các sự tình khác đều là vấn đề cá nhân, không ảnh hưởng tới toàn cục.
Lúc Khang Tư chuẩn bị ăn cơm tất niên, tại cảng Khôi Kiều thuộc Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc:
Ba người An Tái Kháng, Lại Nhĩ Ôn Chí, Khuê Kỳ đang ở trên một thương thuyền thật lớn mới tinh cùng nhau chúc mừng năm mới sớm bên trong phòng thuyền trưởng, chờ đợi lát nữa bọn họ còn phải cùng các thủy thủ dự lễ mừng năm mới.
Khuê Kỳ xúc động nhìn căn phòng thuyền trưởng xa hoa rộng rãi, nói:
- Không ngờ, không ngờ được, thời gian mới có mấy tháng, ngươi lại kiếm được một thương thuyền lớn như thế, thật là lợi hại!
- Hắc, đó là đương nhiên, cũng không xem ta là ai chứ? Ta là thần đồng thiên tài thương nghiệp... Ồ không, là thiếu niên thiên tài thương nghiệp. Ồ, cũng không đúng, là tuấn kiệt thiên tài thương nghiệp An Tái Kháng mà!
Lời An Tái Kháng vừa ra khỏi miệng, liền khiến cho Lại Nhĩ Ôn Chí đang nhồi nhét thức ăn phun hết ra ngoài.
An Tái Kháng coi như hoàn toàn không thấy, tiếp tục nói:
- Đừng nói là chiếc thương thuyền do Khôi Kiều cấp, dù là thương thuyền do Duy Nhĩ Đặc cấp, ta muốn chiếc nào là có chiếc đó, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Lúc này vẻ mặt An Tái Kháng tự cao tự đại, nhếch mép chuẩn bị hưởng thụ bộ dạng người khác sùng bái.
Đáng tiếc không ai cổ vũ, Khuê Kỳ lại đi sang vỗ lưng cho Lại Nhĩ Ôn Chí đang bị sặc.
An Tái Kháng phát hiện không khí tẻ nhạt, khôi phục lại thần thái bình thường. Sau đó đi tới cạnh bàn ăn nâng một chén rượu, lắc ly rất thanh nhã, tiếp theo khẽ nhấp môi, thả xuống, ngẩng đầu nhìn xa xa, dùng một ngữ khí cao vời không sợ lạnh chậm rãi nói:
- Thiên tài, quả nhiên là tịch mịch.
Vốn hai người Lại Nhĩ Ôn Chí và Khuê Kỳ chỉ ngây ngốc nhìn An Tái Kháng đi tới bàn ăn, cuối cùng nhịn không được phốc một tiếng bật cười, Khuê Kỳ thì bịt miệng cười, còn Lại Nhĩ Ôn Chí đã cười lăn ra đất.
An Tái Kháng lạnh lùng liếc Lại Nhĩ Ôn Chí:
- Huynh đệ, cấp cho ta mặt mũi được không?
- Cũng không phải ta không muốn cấp, là không thể cấp được, lão đại ngươi thật sự quá khôi hài rồi, còn tiếp tục như vậy, mạng ta sẽ ngắn bớt mấy năm!
Lại Nhĩ Ôn Chí vừa ôm bụng cười lăn, vừa nói đứt quãng.
- Cười chết luôn đi!
An Tái Kháng tặng Lại Nhĩ Ôn Chí một đá, ánh mắt chuyển lên người Khuê Kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khuê Kỳ bịt miệng thân hình run rẩy hồi lâu mới dừng lại, hắn mở miệng chuyển trọng tâm câu chuyện:
- An Tái Kháng, ngươi quyết định sang năm phải đi Tử Tâm Quốc kinh doanh sao?
- Đúng, một là buôn bán đường dài mới có lợi nhuận, hai là hỏi thăm một chút tin tức của Khi Hồng Quốc, chờ lão tử kiếm được tiền rồi...
Vẻ mặt An Tái Kháng vốn đang nghiêm chỉnh đột nhiên lên cơn, sắc mặt dữ tợn, chỉ trần nhà quát:
- Lão tử thuê một quân đoàn tiêu diệt tên vương bát đản Y Đạt! Y Đạt ngươi chờ đó cho ta! Ngày này sẽ tới rất nhanh! Đến lúc đó lão tử phải đem ngươi lột da lóc thịt rút xương biến ngươi thành tro bụi!
Nhìn An Tái Kháng đột nhiên cười như điên, Khuê Kỳ lắc đầu thấp giọng nói:
- Hắn quá cố chấp rồi.
Lại Nhĩ Ôn Chí đã bò dậy không đành lòng nói:
- Hết cách thôi, ai kêu lão đại vừa mới nhận đại ca đầu tiên của hắn, lập tức lại không còn nữa? Có một mục tiêu trả thù cũng tốt.
Nói tới đây, Lại Nhĩ Ôn Chí đột nhiên cười nói:
- Cũng không phải có câu kẻ cố chấp mới có thể thành công sao? Có lúc cố chấp một chút cũng không tệ.
Khuê kỳ không biết nghĩ tới cái gì, thở dài nói:
- Đúng vậy.
Lại Nhĩ Ôn Chí lập tức hỏi:
- Lão bá, có phải là nhớ tới chuyện tiếc nuối gì không?
Khuê Kỳ lập tức phủ nhận:
- Không có, là ngươi quá nhạy cảm thôi.
- Thật sao? Nhưng trực giác nói cho ta biết ngươi có việc nha.
- Không có, tuyệt đối không có!
- Lão bá, nói nhỏ cho ta biết đi, ta tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
- Tin ngươi mới là lạ!
- Ha ha, để ta bắt được nhược điểm rồi, nói như vậy đúng là có?
- Đã nói với ngươi là không có!
- Uy, các ngươi đang nói cái gì vậy? Phải đi ăn cơm tất niên với thuyền viên rồi.
An Tái Kháng đột nhiên khôi phục bình thường, lớn tiếng gọi.
- Hắc hắc, lão đại, ta phát hiện lão bá có bí mật.
- Bí mật của lão đầu? Mau nói cho ta biết!
- Uy, nói cho rõ ràng, ta có có bí mật gì chứ...
Ba người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ rời khỏi phòng thuyền trưởng.
-o-o-o-
Bên trong hoàng cung tại Khi Hồng quốc, Ngả Lệ Ti đang buồn bực lật sách.
Nàng không thể không buồn bực.
Chính bản thân nàng hiện giờ hoàn toàn biến thành chim hoàng oanh bị giam trong chiếc lồng hoàng cung này. Đối nội, nàng đã mất đi tự do và quyền lực, đối ngoại, quốc gia của nàng bị chia năm xẻ bảy, bị những thần tử trước kia chia cắt hoàn toàn, việc này mà bảo nàng tĩnh tâm được mới là lạ.
Đúng lúc này, Ngả Lệ Ti nghe thấy tiếng bước chân cố ý thả nhẹ, không khỏi tức giận quăng quyển sách, đứng lên hét:
- Tại sao không có quy củ như vậy? Ngay cả cửa cũng không gõ! Cho rằng chỗ bản cung là chỗ nào? Muốn tới thì tới sao? Lẽ nào thật sự cho rằng bản cung không thu thập được mấy kẻ phản bội các ngươi?
- Công chúa, là ta, Y Ti Na!
Nghe giọng nói, Ngả Lệ Ti tức giận quay đầu lại:
- Ngươi tới làm gì?
Nhìn tới bộ dáng Y Ti Na mặc trang phục cung nữ phổ thông, nàng không khỏi cao giọng, thất kinh hỏi:
- Ồ? Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?
- Công chúa, nhanh thay y phục đi theo ta!
Y Ti Na gấp gáp đưa cho Ngả Lệ Ti một bộ trang phục cung nữ.
- Làm gì? Muốn dẫn ta rời cung, sau đó thần không biết quỷ không hay diệt trừ ta? Để Chân Thần giáo các ngươi dễ dàng quang minh chánh đại tiếp thu quốc gia này?
Ngả Lệ Ti không nhận y phục, ngược lại ngồi xuống, vẻ mặt khinh bỉ nói.
Y Ti Na gấp đến độ sắp khóc ra:
- Công chúa, ta căn bản là không biết giáo đình sẽ làm ra chuyện như vậy, ngài phải tin tưởng ta, hiện giờ Thánh tử và Giáo hoàng đang thương lượng, làm sao cho ngài công khai thoái vị, nếu không đi, chờ pháp sư giáo đình đến đây thì đã muộn!
- Hừ, công khai thoái vị? Muốn ta làm dễ vậy sao? Muốn bức ta? Lấy cái gì bức ta! Mạng ta cũng không cần nữa, Chân Thần giáo các ngươi lấy cái gì bức ta!
Ngả Lệ Ti vẻ mặt khinh thường.
Mặc dù dưới sự quan sát của nàng, Y Ti Na xác thật không biết dã tâm của Chân Thần giáo, nhưng bởi Y Ti Na là Thánh nữ của Chân Thần giáo, cho nên liên đới bị nàng hận theo.
- Công chúa ơi, lẽ nào ngài không biết pháp sư giáo đình là đại sư thôi miên sao? Đợi thôi miên ngài xong, bảo ngài làm gì thì làm nấy! Ta đã từng tận mắt thấy năng lực kinh khủng của pháp sư kia đó!
Y Ti Na vội vã nhặt y phục đưa lên lần thứ hai.
Nghe nói như thế, Ngả Lệ Ti lại càng hoảng sợ, nàng cũng biết núi xanh còn đó, chạy ra được thì vẫn có thể tìm được cơ hội, nhưng nàng không biết có thể tin tưởng được Y Ti Na hay không.
Lúc đang chần chờ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Ngả Lệ Ti hồ nghi liếc mắt nhìn Y Ti Na, Y Ti Na vội che miệng lắc đầu, biểu thị chuyện không liên quan tới mình.
Cửa phòng gõ hai tiếng, một giọng nữ vang lên:
- Công chúa điện hạ, ngài đã ngủ chưa?
- Bản cung đã nằm xuống rồi, có chuyện gì?
Nghe được giọng cung nữ, Ngả Lệ Ti lập tức dùng giọng khó chịu hỏi.
- Giáo hoàng bảo nô tỳ thông báo cho ngài, ngày mai mời ngài theo hắn ra ngoài thành nghênh tiếp một vị khách.
- Thông báo? Hừ! Bản cung là bộ hạ của hắn sao? Lui ra!
Ngả Lệ Ti lập tức phẫn nộ quát, chỉ là chưa nói xong lại lập tức hỏi:
- Chờ một chút, người tới là ai?
- Nghe nói là một vị pháp sư đại nhân pháp lực cao cường.
- Được rồi! Lui ra!
Ngả Lệ Ti đã biết kết qua, lập tức đuổi cung nữ đi.
Một hồi sau, Ngả Lệ Ti dưới ánh mắt vui mừng của Y Ti Na cầm lấy trang phục cung nữ. Nhưng lúc Ngả Lệ Ti đổi trang phục, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào Y Ti Na, ngữ khí trở nên có chút mềm yếu hỏi:
- Ta có thể tin tưởng cô sao?
Y Ti Na gấp gáp gật đầu:
- Từ nhỏ tới lớn ta có lừa gạt cô không?
Ngả Lệ Ti nghe vậy không khỏi sửng sốt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hơn 10 năm sống cùng Y Ti Na, sau đó nàng nhìn Y Ti Na mỉm cười, nhanh chóng thay đổi trang phục.
-o-o-o-
Ở một căn phòng trong thành, Giáo hoàng Chân Thần giáo Mạc Nhĩ Mạc, đang dựa trên một chiếc ghế sô pha nhắm mắt ngồi đó.
Thánh tử Chân Thần giáo Đa Nhĩ Mã mái tóc vàng kim, vội vàng đẩy cửa tiến vào nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, Thánh nữ quả nhiên thuyết phục Công chúa trốn khỏi vương cung rồi!
Giáo hoàng Mạc Nhĩ Mạc mở mắt cười cười:
- Hài tử của ta, con vì sao phải kích động như vậy? Lúc cố ý để hài tử Y Ti Na nghe được chúng ta đối thoại, chẳng phải đã biết sẽ có kết quả như vậy sao?
- Con...
Đa Nhĩ Mã mở miệng.
Dù sao cũng không thể nói là do mình khẩn trương, bởi vì hắn không biết Y Ti Na sẽ chạy đi nơi nào?
- Ha ha, yên tâm, Thánh nữ tuy bất đồng ý niệm với chúng ta, nhưng nàng cũng là Thánh nữ Chân Thần giáo, cùng với Thánh tử ngươi nhất định phải ở một chỗ, thả lỏng một chút, tiếp tục thi hành kế hoạch đi.
Nghe nói như thế, Đa Nhĩ Mã gật đầu cũng gắng sức bình tĩnh trở lại.
-o-o-o-
Tại đế quốc Áo Mạn Đặc, tiếng chuông tiễn năm cũ đón năm mới vang khắp Đế quốc, từ hoàng đế đến nô lệ, đều chúc mừng năm mới những người bên cạnh.
Tỉnh Văn Bắc, quận Trừng Khâu, huyện Tứ Thạch, trấn Khố Long, Khang Tư nâng chén rượu về phía những binh lính hô:
- Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Các binh sĩ cũng nâng cao chén rượu hô to:
- Chúc Trưởng quan năm mới vui vẻ! Cạn!
Tất cả đều ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lúc Khang Tư ngồi xuống, những lời mở đầu vừa kết thúc, mọi người lập tức kính rượu cho nhau, trêu đùa cười nói, nhanh chóng làm nóng bầu không khí vui vẻ, một vài tên càng vui quên mình nhảy nhót ca hát.
Khang Tư vừa mỉm cười nhìn tất cả, vừa cạn ly với những người tới kính rượu.
Năm thân vệ của hắn, Tương Văn lưu lại bên cạnh Khang Tư thay hắn rót rượu gắp thức ăn; còn Uy Kiệt và Âu Khắc lại xuống bên dưới lôi kéo mấy bằng hữu; còn như hai người Lôi Đặc và Lôi Khải, lại đang vùi đầu ăn tô lớn uống chén to.
Ngay ở thời khắc ăn mừng này, âm thanh cười nói của mọi người đột nhiên nhỏ đi, tiếp theo là hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn chén dĩa trên bàn mình đang tự run lên từng chặp.
Tiếp theo đó, là những tiếng ầm ầm làm cho người ta bực bội muốn hộc máu.
Nghe tiếng động như thế, sắc mặt Khang Tư đột nhiên trở nên xanh mét, đồng thời khó khăn phun ra một câu:
- Rất nhiều kỵ binh!
/353
|