Gã thiếu niên gật gật đầu trả lời một cách nghiêm túc:
- Dạ! Ta nhất định sẽ anh dũng giết địch!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng các thuyền câu ở chung quanh: thấy các thuyền câu cũ nát cùng với những tên thổ phỉ bộ dáng như ăn mày kia, hắn trầm tư suy nghĩ một chút, đoạn quay sang người bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống! Sau khi lên bờ tập trung ở bên cạnh ta, nhớ kỹ không được phân tán.
- Dạ! Gia chủ!
Gã thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh nhắn nhủ xuống.
Thanh niên cẩn thận như thế là chuyện rất bình thường, hắn không phải là đầu mục của mục tiêu lần này nên không thể sai lầm, bộ hạ của hắn cũng không phải là thổ phỉ không thể sơ suất đánh mất đi đối tượng thần phục của chúng. Hơn bốn mươi tên thủ hạ này là vũ lực chủ yếu của gia tộc, tuy rằng nhân số ít, nhưng dù thế nào cũng không giống với những tên thổ phỉ hạ tiện đánh mất lòng trung thành kia, ngoại trừ vũ lực ra cái gì cũng không có.
Bọn họ đều là những võ sĩ văn võ song toàn, chỉ cần những người căn cơ này không mất đi, như vậy gia tộc Đông Sơn tái khởi cũng không phải là việc khó. Cho nên không được phép để những người này hy sinh một cách vô ích, đó chính là một trong những nhiệm vụ trọng yếu nhất hiện nay.
Một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là: tìm kiếm mục tiêu. Nếu như chưa tìm được mục tiêu thích hợp, như vậy thu hoạch tài vật chính là động lực để đạt tới mục đích phát triển gia tộc.
Các thuyền câu rất nhanh cặp bờ, bọn thổ phỉ gào thét nhảy xuống thuyền câu, lội nước phóng lên bờ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Các đầu mục chỉ huy mấy chiếc thuyền câu cặp vào bến cảng, mà gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng kia chính là một trong đó. Còn cháu hắn nhìn thấy bến cảng mặt đấy vẻ kinh ngạc.
- Tam thúc! Địa phương này từ lúc nào trở nên giàu có như vậy, lại có thể dùng gỗ ván lót trên bãi cát diện tích rộng lớn thế này, hơn nữa còn trồng nhiều cây cối và hoa cảnh nữa chứ? Tam thúc! Chỗ này có thể bị quý tộc nào đó chiếm cứ hay không?
- Rất có thể! Dù sao không phải là quý tộc sẽ không ai chú ý tới những chi tiết này. Đồng thời, không phải là quý tộc cũng sẽ không lãng phí nhân lực vật lực vào những chi tiết vô ích đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng gật đầu nói.
- Quý tộc! Ồ! Khó trách tên thành chủ chết tiệt lại đưa ra mức thưởng cao như vậy.
Thiếu niên gầy yếu hai mắt sáng lên:
- Tam thúc! Chúng ta mau mau hành động chứ? Nếu không thì muộn mất, chú nhìn xem bọn người hạ tiện kia đã ào lên rồi. Nếu như để mặc bọn họ cướp bóc, sợ rằng ngay cả một đồng cũng sẽ không lưu lại cho chúng ta!
Bọn thổ phỉ đó cũng không phải là ngu ngốc, nhìn thấy một bến cảng được xây dựng rộng lớn như thế, hơn nữa còn trồng hoa cỏ cây cối làm cảnh trang trí, ai cũng biết chủ nhân mới của chỗ này là một người có tiền.
Thấy đám bộ hạ thân tín tụ tập quanh mình đều hiện vẻ mặt khát vọng nhìn mình, mà ở chung quanh đám bộ hạ bình thường khác thì cũng lộ ra bộ dáng nóng lòng muốn chạy đi, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm ngâm một chút, gật đầu phất tay nói.
- Xuất phát!
Có điều sau khi phát ra mệnh lệnh, hắn lại thêm một câu:
- Không nên tản ra! Cảnh giới cẩn thận bốn phía cho ta, địch nhân rất có thể là quý tộc!
Lời của gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cũng không mang lại lòng cảnh giác cho đám bộ hạ, ngược lại làm cho tất cả đều đỏ bừng hai mắt tiến lên.
Quý tộc? Chủ nhân của nơi này là quý tộc? Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu ở nơi này đầy kim tệ, quần áo hoa lệ, bảo vật chói mắt cùng với những thị nữ xinh đẹp mê người, còn có những thứ vũ khí quý giá nữa chứ!
Hết thảy chỉ cần mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, thì có thể rơi vào tay mình; chậm chân thì khẳng định không có phần mình!
Nghĩ đến đây, mọi người đâu còn nghĩ tới mệnh lệnh phải tập trung cùng một chỗ, tất cả đều phóng chạy thật nhanh tới phía trước.
Thấy mới trong chốc lát bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy tên thân tín, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu với ánh mắt răn đe: nếu như không bị hắn giữ lại, tên này cũng đã sớm dẫn đầu chạy tới trước rồi.
- Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn như bọn họ? Nếu đối phương có thể là quý tộc, tại sao lại không nghĩ tới đối phương có kỵ binh chứ?
- A! Kỵ binh! Vậy bọn họ làm sao bây giờ? Gọi bọn họ cũng quay trở lại chứ?
Gã thiếu niên gầy yếu bối rối nói.
Khó trách thần sắc hắn như thế, bán đảo Phi Ba bởi vì bị hai đại quốc áp chế, ngoại trừ chỉ dùng ngựa lùn để chuyên chở đồ vật, căn bản không có bao nhiêu ngựa có thể làm chiến mã xung phong trận mạc. Vì thế trên bán đảo Phi Ba, kỵ binh chẳng khác nào là lực lương chung cực.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- Mặc dù có điều đáng tiếc! Nhưng hạng người không biết nghe lệnh này, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Sau khi trấn định lại gã thiếu niên gầy yếu chần chừ một chút, hỏi:
- Tam thúc! Thông thường một quý tộc của đế quốc Áo Đặc Mạn có khả năng có bao nhiêu kỵ binh?
- Không có hạn chế, chỉ cần có tiền có chiến mã, kỵ binh nhiều mấy đi nữa cũng được phép nuôi dưỡng, bởi vì chỉ cần những kỵ binh này là thân phận nô bộc, vậy thì căn bản không có người nào để ý tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nói.
- Vậy Tam thúc nhận thấy ở chỗ này có thể có bao nhiêu kỵ binh?
Thiếu niên có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn bốn nhìn.
Giờ phút này bọn thổ phỉ đã băng qua bãi cát, động tác rất mau lẹ phóng vào rừng cây.
- Nhìn bến cảng làm bằng gỗ kia thì cũng biết nơi này không phải là đại quý tộc, nhiều nhất có một trăm tên kỵ binh.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thuận miệng nói.
- Một trăm kỵ binh? Chúng ta hẳn có đủ để giết chết bọn chúng chứ?
Thiếu niên lần nữa hỏi.
- Nếu bao vây bọn họ ở trong rừng, những người chúng ta đây hy sinh một phần ba mới có thể giết sạch họ. Còn như ở đồng trống, có thể chạy thoát khỏi bọn họ đuổi giết coi như là khá lắm rồi.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trông thật khổ sở nói.
Ở thời đại này Kỵ binh là lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất, bộ binh mà đối mặt với kỵ binh ở đồng trống chỉ có thể chấp nhận bị kỵ binh tàn sát, hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.
Đang lúc gã thiếu niên còn định hỏi gì đó, bất chợt một tràng tiếng "lộp bộp" từ đàng xa truyền đến. Đám người phía trước căn bản không có nghe được, tiếp tục phóng lên phía trước, nhưng những người phía sau nghe được thanh âm này đều quay đầu nhìn, đến khi phát hiện phía sau bên cạnh rừng rậm lao ra gần trăm tên kỵ binh, tất cả mọi người đều choáng váng mặt mày.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chợt tỉnh trước, hét lớn một tiếng:
- Mau tiến vào rừng cây rậm!
Những người khác đều là người thông minh: chỉ có ngu ngốc bộ binh mới có thể tác chiến cùng kỵ binh trên bãi cát nhìn vô tận. Hiện tại chỉ có thể dựa vào địa hình để triệt tiêu lực chiến đấu của kỵ binh. Cho nên thoáng một cái bọn thổ phỉ lọt lại ở phía sau cùng hú nhau một tiếng, sải bước chạy đuổi theo đồng bạn ở phía trước.
Lão Đao dẫn theo bộ hạ của mình giám sát bọn thổ phỉ, vốn là thấy bọn thổ phỉ lên bờ liền định trở về báo cáo, nhưng tên tù binh cơ trí mà lúc nảy hắn lưu lại để giám sát động tĩnh của đối phương lại lên tiếng nhắc nhở lão Đao nên đốt sạch những chiếc thuyền câu của bọn thổ phỉ.
Đã quen chiến đấu trên thảo nguyên nên trong túi đựng tên của Mục Kỳ binh luôn có mấy cây hỏa tiển. Lão Đao liền phất tay dẫn bộ hạ chạy vòng qua một bên, chờ để phóng hỏa thiêu hủy thuyền câu, cắt đứt đường lui của bọn thổ phỉ.
Lão Đao giơ tay ra hiệu, trăm tên kỵ binh lập tức đốt hỏa tiển đặt lên cung, chờ ra lệnh một tiếng sẽ thiêu hủy mấy chục chiếc thuyền câu này.
Mặc dù một trăm cây hỏa tiển thì hơi ít một chút, nhưng cũng vì bọn thổ phỉ lên bờ không có để người ở lại giữ thuyền?
Không ai cứu hỏa, chính là một chiếc thuyền bắn một cây hỏa tiển cũng đủ để đốt cháy thành than.
Ngay khi lão Đao chuẩn bị hạ lệnh bắn, gã tù binh kia lần nữa ngăn cản:
- Đại nhân, nhìn bộ dáng bọn thổ phỉ này, bọn chúng đúng là không dám vượt qua bờ biển giao chiến với kỵ binh của đại nhân, không bằng chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đến khi bọn chúng lui về tới nếu chúng ta chặn không được lúc đó hãy đốt thuyền cũng không muộn. Nếu như Khang Tư đại nhân trực tiếp đánh bại chúng, vậy thì thoáng cái chúng ta liền có thêm nhiều chiếc thuyền rồi.
Lão Đao mặc dù không có chút kiến thức gì, nhưng chuyện tốt chuyện xấu hắn vẫn có thể phân biệt được. Mặc dù một trăm kỵ binh đối mặt hơn hai ngàn bộ binh thì rất kinh khủng, dù sao kỵ binh chỉ có xung phong tới mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng nghĩ có thể đoạt được mấy chục chiếc thuyền câu này, dù gì đây cũng là một cái công lớn đây.
Cho dù bọn thổ phỉ đó nếu dám đến tập kích, bắn một phát hỏa tiễn đốt thuyền xong vỗ mông chạy đi là được.
Nghĩ tới đây, lão Đao lập tức vung tay lên ra lệnh:
- Năm Thập phu trưởng dẫn người đi gom những chiếc thuyền cũ nát đó lại, để lát nữa có phóng hỏa thiêu đốt cũng dễ hơn!
- Tam thúc! Bọn họ muốn đoạt chiến thuyền của chúng ta!
Gã thiếu niên kia quay đầu lại thấy đám kỵ binh kia bắt đầu xuống ngựa gom các thuyền câu lại hắn lập tức hoảng hốt la lên.
- Không cần để ý tới, mau đuổi theo.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chẳng qua là quay đầu nhìn thoáng qua, xong lạnh giọng ra lệnh chạy tới phía trước.
Gã thiếu niên thoáng sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng thấy mọi người không dừng bước, vẫn tiếp tục lướt chạy vào trong rừng, nhịn không được nghi ngờ hỏi:
- Tam thúc! Tại sao chúng ta không đoạt lại chiến thuyền? Bọn họ chỉ có một trăm kỵ binh mà! Hơn nữa nếu bọn họ đốt thuyền chúng ta làm sao trở về?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói:
- Chúng ta coi như chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có một số đông người, hơn nữa chỉ cần chúng ta đoạt được tài vật, nghe được tin tức tự nhiên người khác sẽ ùn ùn kéo đến, thêm vào đó bọn chúng ta đều là những tay lão luyện, chút khoảng cách này hoàn toàn không đáng kể, cho nên chúng ta căn bản không cần quan tâm tới vấn đề chiến thuyền.
Còn tại sao không hạ thủ một trăm tên kỵ binh này? Hãy ngẫm lại lời nói vừa rồi của ta đi. Đừng quên cả đám người chúng ta chỉ là một đám ô hợp, đâu có ai muốn bỏ qua tài vật để tập trung chiến đấu với đám kỵ binh lẻ tẻ này?
Gã thiếu niên nghe nói như thế, thoáng suy tư một lúc, tiếp theo trên mặt liền hiện ra thần sắc lo lắng:
- Tam thúc! Chủ nhân ở chỗ này nếu có thể phái ra một trăm kỵ binh tới cắt đường lui của chúng ta, vậy phía trước nhất định là có địch nhân cành hùng mạnh hơn. Tam thúc! Chúng ta tới đây lần này, có thực là để cướp bóc vì cuộc sống của thôn làng mình hay không?
Thiếu niên nói đến đây, sắc mặt đã trầm trọng hẳn lên, mà mười mấy tên thân tín đi theo bên cạnh gã thanh niên, lập tức ý thức được cảnh giác phòng bị bốn phía.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng đầu tiên là thoáng ngẩn người một chút, tiếp đó lần đầu tiên lộ ra nụ cười vuốt đầu thiếu niên, vui mừng nói:
- Rất tốt! Có thể từ những chi tiết nhỏ này thấy được đại cục, điều đó nói rõ ngươi đã có tiến bộ rồi.
Gã thiếu niên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng.
- Dạ! Ta nhất định sẽ anh dũng giết địch!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng các thuyền câu ở chung quanh: thấy các thuyền câu cũ nát cùng với những tên thổ phỉ bộ dáng như ăn mày kia, hắn trầm tư suy nghĩ một chút, đoạn quay sang người bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống! Sau khi lên bờ tập trung ở bên cạnh ta, nhớ kỹ không được phân tán.
- Dạ! Gia chủ!
Gã thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh nhắn nhủ xuống.
Thanh niên cẩn thận như thế là chuyện rất bình thường, hắn không phải là đầu mục của mục tiêu lần này nên không thể sai lầm, bộ hạ của hắn cũng không phải là thổ phỉ không thể sơ suất đánh mất đi đối tượng thần phục của chúng. Hơn bốn mươi tên thủ hạ này là vũ lực chủ yếu của gia tộc, tuy rằng nhân số ít, nhưng dù thế nào cũng không giống với những tên thổ phỉ hạ tiện đánh mất lòng trung thành kia, ngoại trừ vũ lực ra cái gì cũng không có.
Bọn họ đều là những võ sĩ văn võ song toàn, chỉ cần những người căn cơ này không mất đi, như vậy gia tộc Đông Sơn tái khởi cũng không phải là việc khó. Cho nên không được phép để những người này hy sinh một cách vô ích, đó chính là một trong những nhiệm vụ trọng yếu nhất hiện nay.
Một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là: tìm kiếm mục tiêu. Nếu như chưa tìm được mục tiêu thích hợp, như vậy thu hoạch tài vật chính là động lực để đạt tới mục đích phát triển gia tộc.
Các thuyền câu rất nhanh cặp bờ, bọn thổ phỉ gào thét nhảy xuống thuyền câu, lội nước phóng lên bờ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Các đầu mục chỉ huy mấy chiếc thuyền câu cặp vào bến cảng, mà gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng kia chính là một trong đó. Còn cháu hắn nhìn thấy bến cảng mặt đấy vẻ kinh ngạc.
- Tam thúc! Địa phương này từ lúc nào trở nên giàu có như vậy, lại có thể dùng gỗ ván lót trên bãi cát diện tích rộng lớn thế này, hơn nữa còn trồng nhiều cây cối và hoa cảnh nữa chứ? Tam thúc! Chỗ này có thể bị quý tộc nào đó chiếm cứ hay không?
- Rất có thể! Dù sao không phải là quý tộc sẽ không ai chú ý tới những chi tiết này. Đồng thời, không phải là quý tộc cũng sẽ không lãng phí nhân lực vật lực vào những chi tiết vô ích đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng gật đầu nói.
- Quý tộc! Ồ! Khó trách tên thành chủ chết tiệt lại đưa ra mức thưởng cao như vậy.
Thiếu niên gầy yếu hai mắt sáng lên:
- Tam thúc! Chúng ta mau mau hành động chứ? Nếu không thì muộn mất, chú nhìn xem bọn người hạ tiện kia đã ào lên rồi. Nếu như để mặc bọn họ cướp bóc, sợ rằng ngay cả một đồng cũng sẽ không lưu lại cho chúng ta!
Bọn thổ phỉ đó cũng không phải là ngu ngốc, nhìn thấy một bến cảng được xây dựng rộng lớn như thế, hơn nữa còn trồng hoa cỏ cây cối làm cảnh trang trí, ai cũng biết chủ nhân mới của chỗ này là một người có tiền.
Thấy đám bộ hạ thân tín tụ tập quanh mình đều hiện vẻ mặt khát vọng nhìn mình, mà ở chung quanh đám bộ hạ bình thường khác thì cũng lộ ra bộ dáng nóng lòng muốn chạy đi, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm ngâm một chút, gật đầu phất tay nói.
- Xuất phát!
Có điều sau khi phát ra mệnh lệnh, hắn lại thêm một câu:
- Không nên tản ra! Cảnh giới cẩn thận bốn phía cho ta, địch nhân rất có thể là quý tộc!
Lời của gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cũng không mang lại lòng cảnh giác cho đám bộ hạ, ngược lại làm cho tất cả đều đỏ bừng hai mắt tiến lên.
Quý tộc? Chủ nhân của nơi này là quý tộc? Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu ở nơi này đầy kim tệ, quần áo hoa lệ, bảo vật chói mắt cùng với những thị nữ xinh đẹp mê người, còn có những thứ vũ khí quý giá nữa chứ!
Hết thảy chỉ cần mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, thì có thể rơi vào tay mình; chậm chân thì khẳng định không có phần mình!
Nghĩ đến đây, mọi người đâu còn nghĩ tới mệnh lệnh phải tập trung cùng một chỗ, tất cả đều phóng chạy thật nhanh tới phía trước.
Thấy mới trong chốc lát bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy tên thân tín, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu với ánh mắt răn đe: nếu như không bị hắn giữ lại, tên này cũng đã sớm dẫn đầu chạy tới trước rồi.
- Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn như bọn họ? Nếu đối phương có thể là quý tộc, tại sao lại không nghĩ tới đối phương có kỵ binh chứ?
- A! Kỵ binh! Vậy bọn họ làm sao bây giờ? Gọi bọn họ cũng quay trở lại chứ?
Gã thiếu niên gầy yếu bối rối nói.
Khó trách thần sắc hắn như thế, bán đảo Phi Ba bởi vì bị hai đại quốc áp chế, ngoại trừ chỉ dùng ngựa lùn để chuyên chở đồ vật, căn bản không có bao nhiêu ngựa có thể làm chiến mã xung phong trận mạc. Vì thế trên bán đảo Phi Ba, kỵ binh chẳng khác nào là lực lương chung cực.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- Mặc dù có điều đáng tiếc! Nhưng hạng người không biết nghe lệnh này, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Sau khi trấn định lại gã thiếu niên gầy yếu chần chừ một chút, hỏi:
- Tam thúc! Thông thường một quý tộc của đế quốc Áo Đặc Mạn có khả năng có bao nhiêu kỵ binh?
- Không có hạn chế, chỉ cần có tiền có chiến mã, kỵ binh nhiều mấy đi nữa cũng được phép nuôi dưỡng, bởi vì chỉ cần những kỵ binh này là thân phận nô bộc, vậy thì căn bản không có người nào để ý tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nói.
- Vậy Tam thúc nhận thấy ở chỗ này có thể có bao nhiêu kỵ binh?
Thiếu niên có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn bốn nhìn.
Giờ phút này bọn thổ phỉ đã băng qua bãi cát, động tác rất mau lẹ phóng vào rừng cây.
- Nhìn bến cảng làm bằng gỗ kia thì cũng biết nơi này không phải là đại quý tộc, nhiều nhất có một trăm tên kỵ binh.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thuận miệng nói.
- Một trăm kỵ binh? Chúng ta hẳn có đủ để giết chết bọn chúng chứ?
Thiếu niên lần nữa hỏi.
- Nếu bao vây bọn họ ở trong rừng, những người chúng ta đây hy sinh một phần ba mới có thể giết sạch họ. Còn như ở đồng trống, có thể chạy thoát khỏi bọn họ đuổi giết coi như là khá lắm rồi.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trông thật khổ sở nói.
Ở thời đại này Kỵ binh là lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất, bộ binh mà đối mặt với kỵ binh ở đồng trống chỉ có thể chấp nhận bị kỵ binh tàn sát, hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.
Đang lúc gã thiếu niên còn định hỏi gì đó, bất chợt một tràng tiếng "lộp bộp" từ đàng xa truyền đến. Đám người phía trước căn bản không có nghe được, tiếp tục phóng lên phía trước, nhưng những người phía sau nghe được thanh âm này đều quay đầu nhìn, đến khi phát hiện phía sau bên cạnh rừng rậm lao ra gần trăm tên kỵ binh, tất cả mọi người đều choáng váng mặt mày.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chợt tỉnh trước, hét lớn một tiếng:
- Mau tiến vào rừng cây rậm!
Những người khác đều là người thông minh: chỉ có ngu ngốc bộ binh mới có thể tác chiến cùng kỵ binh trên bãi cát nhìn vô tận. Hiện tại chỉ có thể dựa vào địa hình để triệt tiêu lực chiến đấu của kỵ binh. Cho nên thoáng một cái bọn thổ phỉ lọt lại ở phía sau cùng hú nhau một tiếng, sải bước chạy đuổi theo đồng bạn ở phía trước.
Lão Đao dẫn theo bộ hạ của mình giám sát bọn thổ phỉ, vốn là thấy bọn thổ phỉ lên bờ liền định trở về báo cáo, nhưng tên tù binh cơ trí mà lúc nảy hắn lưu lại để giám sát động tĩnh của đối phương lại lên tiếng nhắc nhở lão Đao nên đốt sạch những chiếc thuyền câu của bọn thổ phỉ.
Đã quen chiến đấu trên thảo nguyên nên trong túi đựng tên của Mục Kỳ binh luôn có mấy cây hỏa tiển. Lão Đao liền phất tay dẫn bộ hạ chạy vòng qua một bên, chờ để phóng hỏa thiêu hủy thuyền câu, cắt đứt đường lui của bọn thổ phỉ.
Lão Đao giơ tay ra hiệu, trăm tên kỵ binh lập tức đốt hỏa tiển đặt lên cung, chờ ra lệnh một tiếng sẽ thiêu hủy mấy chục chiếc thuyền câu này.
Mặc dù một trăm cây hỏa tiển thì hơi ít một chút, nhưng cũng vì bọn thổ phỉ lên bờ không có để người ở lại giữ thuyền?
Không ai cứu hỏa, chính là một chiếc thuyền bắn một cây hỏa tiển cũng đủ để đốt cháy thành than.
Ngay khi lão Đao chuẩn bị hạ lệnh bắn, gã tù binh kia lần nữa ngăn cản:
- Đại nhân, nhìn bộ dáng bọn thổ phỉ này, bọn chúng đúng là không dám vượt qua bờ biển giao chiến với kỵ binh của đại nhân, không bằng chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đến khi bọn chúng lui về tới nếu chúng ta chặn không được lúc đó hãy đốt thuyền cũng không muộn. Nếu như Khang Tư đại nhân trực tiếp đánh bại chúng, vậy thì thoáng cái chúng ta liền có thêm nhiều chiếc thuyền rồi.
Lão Đao mặc dù không có chút kiến thức gì, nhưng chuyện tốt chuyện xấu hắn vẫn có thể phân biệt được. Mặc dù một trăm kỵ binh đối mặt hơn hai ngàn bộ binh thì rất kinh khủng, dù sao kỵ binh chỉ có xung phong tới mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng nghĩ có thể đoạt được mấy chục chiếc thuyền câu này, dù gì đây cũng là một cái công lớn đây.
Cho dù bọn thổ phỉ đó nếu dám đến tập kích, bắn một phát hỏa tiễn đốt thuyền xong vỗ mông chạy đi là được.
Nghĩ tới đây, lão Đao lập tức vung tay lên ra lệnh:
- Năm Thập phu trưởng dẫn người đi gom những chiếc thuyền cũ nát đó lại, để lát nữa có phóng hỏa thiêu đốt cũng dễ hơn!
- Tam thúc! Bọn họ muốn đoạt chiến thuyền của chúng ta!
Gã thiếu niên kia quay đầu lại thấy đám kỵ binh kia bắt đầu xuống ngựa gom các thuyền câu lại hắn lập tức hoảng hốt la lên.
- Không cần để ý tới, mau đuổi theo.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chẳng qua là quay đầu nhìn thoáng qua, xong lạnh giọng ra lệnh chạy tới phía trước.
Gã thiếu niên thoáng sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng thấy mọi người không dừng bước, vẫn tiếp tục lướt chạy vào trong rừng, nhịn không được nghi ngờ hỏi:
- Tam thúc! Tại sao chúng ta không đoạt lại chiến thuyền? Bọn họ chỉ có một trăm kỵ binh mà! Hơn nữa nếu bọn họ đốt thuyền chúng ta làm sao trở về?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói:
- Chúng ta coi như chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có một số đông người, hơn nữa chỉ cần chúng ta đoạt được tài vật, nghe được tin tức tự nhiên người khác sẽ ùn ùn kéo đến, thêm vào đó bọn chúng ta đều là những tay lão luyện, chút khoảng cách này hoàn toàn không đáng kể, cho nên chúng ta căn bản không cần quan tâm tới vấn đề chiến thuyền.
Còn tại sao không hạ thủ một trăm tên kỵ binh này? Hãy ngẫm lại lời nói vừa rồi của ta đi. Đừng quên cả đám người chúng ta chỉ là một đám ô hợp, đâu có ai muốn bỏ qua tài vật để tập trung chiến đấu với đám kỵ binh lẻ tẻ này?
Gã thiếu niên nghe nói như thế, thoáng suy tư một lúc, tiếp theo trên mặt liền hiện ra thần sắc lo lắng:
- Tam thúc! Chủ nhân ở chỗ này nếu có thể phái ra một trăm kỵ binh tới cắt đường lui của chúng ta, vậy phía trước nhất định là có địch nhân cành hùng mạnh hơn. Tam thúc! Chúng ta tới đây lần này, có thực là để cướp bóc vì cuộc sống của thôn làng mình hay không?
Thiếu niên nói đến đây, sắc mặt đã trầm trọng hẳn lên, mà mười mấy tên thân tín đi theo bên cạnh gã thanh niên, lập tức ý thức được cảnh giác phòng bị bốn phía.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng đầu tiên là thoáng ngẩn người một chút, tiếp đó lần đầu tiên lộ ra nụ cười vuốt đầu thiếu niên, vui mừng nói:
- Rất tốt! Có thể từ những chi tiết nhỏ này thấy được đại cục, điều đó nói rõ ngươi đã có tiến bộ rồi.
Gã thiếu niên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng.
/353
|