Do An lộ vẻ mặt đầy đắc ý dẫn đầu kỵ binh xung phong. Lúc này dù là kẻ ngu ngốc cũng biết thắng lợi ngay ở trong tầm tay. Mấy ngàn tên thổ phỉ phía trước kia, có thể bằng vào những thứ vũ khí thô sơ cũ nát đó ngăn cản được những đợt xung phong của kỵ binh sao? Vì thế bọn lính của Do An đều rất ung dung tiến bước, hơn nữa tinh thần quân sĩ tăng rất cao.
Một gã thân tín của Do An đột nhiên tiến lại gần nói:
- Lão Đại! Hiện tại cứ như vậy xông tới trận chiến thì lập tức sẽ kết thúc ngay, nếu thế thì chúng ta đâu có thể lập được nhiều công lao gì chứ?
Vừa nghe công lao, Do An lập tức hỏi:
- Vậy ngươi có biện pháp gì để chúng ta đạt được công lao lớn?
Thân tín vội vàng nói:
- Rất đơn giản! Hiện tại lãnh địa của Khang Tư đại nhân không phải là không có dân sao? Chúng ta đi vòng qua phía sau bao vây bọn thổ phỉ này, bắt toàn bộ bọn chúng lại làm nô lệ, như thế mới là công lao lớn đấy!
Do An không chút nghĩ ngợi, lập tức hô:
- Đại nhân có lệnh! Chặn đường lui bao vây bắt sống bọn chúng! Đại nhân cần nô lệ để làm việc! Nên nhớ bắt được tù binh chính là một công lớn!
Bọn lính bởi vì ung dung thoải mái trước trận chiến này, cho nên tất cả đều đồng ý với mệnh lệnh của Do An, tất cả đều gào to:
- Bắt sống bọn thổ phỉ đáng chết này làm nô lệ! Bắt sống bọn chúng!...
Cứ như vậy thời gian chỉ trong chốc lát, bọn long kỵ binh quẹo một vòng, mở rộng đội hình len lách vào trong rừng rậm.
Vốn bọn thổ phỉ trong đầu đã xuất hiện ý niệm chạy trốn, nhưng khi thấy Do An mang theo thủ hạ long kỵ binh hưng phấn trùng trùng điệp điệp vòng qua rừng rậm, chặn con đường phía sau mình. Bọn thổ phỉ bị cắt mất đường lui bắt đầu bộc phát bản tính trời sinh hung tàn, cả bọn đều rống to một tiếng từ trong rừng rậm lao ra, phát động công kích giơ cao đao kiếm cũ nát cùng trúc thương, ào ào chạy tới trước mặt đám kỵ binh Khang Tư.
Âu Khắc ở trên trạm gác nhìn thấy cảnh tượng đó nổi giận tung một quyền quát lớn:
- Đồ chết tiệt! Ai cho phép hắn tự tung tự tác? Chúng ta nhiều kỵ binh như vậy còn cần phải bao vây bọn chúng sao? Cần phải trực tiếp xung phong đánh đuổi bọn chúng chạy ra bờ biển, sau đó thì có thể dễ dàng một lần bắt gọn bọn chúng làm tù binh rồi! Ôi! Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi!
Âu Khắc hiện tại đúng là lo lắng dị thường, vốn là đội ngũ tăng lên hơn một ngàn kỵ binh để trực tiếp quần chiến với bọn thổ phỉ, thì lập tức có thể giải quyết chiến sự. Thật không biết tên Do An kia vì sao lại tự cho là mình thông minh đi chặn đường lui của bọn chúng như thế?
Không có đường lui bọn thổ phỉ tuyệt đối sẽ như chó gặp đường cùng quay lại cắn càng, đến lúc đó nhất định chiến sĩ chết trận sẽ càng nhiều thêm. Phải biết rằng: tổn thất một chiến sĩ cũng cảm thấy đau lòng a!
Giờ phút này Âu Khắc hận không được bắt tên Do An kia treo lên quất cho một trận. Còn Tương Văn, Uy Kiệt lại càng la đánh la giết, nếu như không bị Âu Khắc ngăn cản, đồng thời sai bọn họ tập trung tất cả mọi người trong thôn trấn lại, chuẩn bị làm đội trừ bị, chỉ sợ hai người bọn họ đã sớm cỡi ngựa lao ra đuổi theo giết chết tên Do An rồi.
Sở dĩ Âu Khắc luôn khuyên can Tương Văn, Uy Kiệt bớt địch ý đối với Do An, đó là vì hắn biết rằng: nếu để cho Tương Văn trong cơn tức giận giết chết Do An đi, vậy thì gần cả ngàn quân đế quốc nếu như không bỏ chạy tứ tán, thì cũng quay đầu cắn ngược lại. Vì thế hắn tuyệt đối sẽ không để phát sinh loại chuyện này. Phải biết rằng, đây chính là gần một ngàn lực chiến đấu thuộc về Khang Tư đại nhân đấy!
Vào lúc bọn thổ phỉ ào ào phóng chạy tới, đám lính hầu kỵ binh xuất thân Mục Kỳ tự động lui về phía sau giương cung bắn ra, những lính hầu này mặc dù không thể nói bách phát bách trúng, nhưng khẳng định mười phát cũng có trúng năm, trong lúc tính mạng treo trên sợi tóc khiến cho bọn họ cơ hồ bắn giết sạch bọn thổ phỉ xung phong tới trước mặt.
Còn Lôi Đặc, Lôi Khải cùng mấy mươi tên thân vệ cường tráng bọn họ chọn lựa, thì lộ bộ mặt hưng phấn công kích thẳng tới phía trước.
Lôi Đặc, Lôi Khải hai tên này, quơ khảm đao khổng lồ thu hoạch mạng người. Giết đến lúc cao hứng thì lại nhảy xuống ngựa tiến hành bước chiến. Hai tên căn bản không có chỉ huy bộ hạ của mình, chẳng qua là để mặc cho bọn họ đi theo mình hướng tới phía trước chém giết.
Khi Lôi Đặc, Lôi Khải xuống ngựa, những thân vệ kia vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa triển khai công kích, dù sao kỵ binh mạnh hơn nhiều so với bộ binh, chém người từ trên cao xuống cũng thuận tiện hơn nhiều chứ!
Chỉ có điều đám thân vệ này cũng không có đắc ý được bao lâu, khi bọn thổ phỉ không thiết sống chết ào tới, phần lớn thân vệ không có phòng bị liền bị kéo ngã xuống đất. Thế nhưng cho dù bọn họ có phòng bị thì cũng không cách nào tránh khỏi rơi xuống ngựa.
Bọn thổ phỉ ào ạt xông tới, cho dù bị đao đâm xuyên qua thân thể, cũng bám víu lấy một hơi thở cuối cùng: hoặc là đoạt cho bằng được binh khí, hoặc là dùng móng tay hàm răng cắn xé cào cấu. Đám thân vệ chưa từng trải qua gian khổ, lập tức bị sự hung tàn của bọn thổ phỉ dọa cho hoảng sợ. Cứ như vậy bọn họ vừa phân tâm một thoáng tánh mạng liền biến mất.
Phía trước Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh phía sau mình, tiếp tục chuyên chú cho việc chém giết của bọn hắn. Trừ chém giết ra bọn họ duy nhất chỉ nhớ kỹ một điều đó chính là bám sát theo bên cạnh Khang Tư.
Khang Tư xiết mạnh dây cương, chiến mã cất cao hai chân trước sau đó đạp mạnh xuống, một tên thổ phỉ nắm chắc trúc thương còn chưa kịp đâm tới, đã bị hai vó ngựa đạp ngả ngửa mặt lên trời phun một vòi máu tươi, chiến mã không quan tâm tới bộ ngực này đã nát tương, trực tiếp phóng qua thi thể của hắn chở chủ nhân vọt mạnh tới phía trước.
Trên lưng ngựa Khang Tư tinh thần hăng hái, tiện tay vung mã đao chém xuống, dễ dàng đánh rơi một thanh khảm đao, hét lớn một tiếng người tên thổ phỉ đang xông tới bị chém thành hai đoạn.
Bên phải một tên thổ phỉ hung hãn không sợ chết, thấy Khang Tư thật dễ dàng chém ngã nhiều đồng bạn như vậy, hắn rống lên một tiếng, ném binh khí xuống, giang hai tay phóng vọt tới Khang Tư. Khang Tư đổi đao qua tay trái, chém cụt cây trúc thương bên trái đang đâm vào chiến mã, đồng thời tung chân phải đá bay tên thổ phỉ đang phóng tới kia.
Chiêu này nếu như không có xúc cảm cân bằng phi thường, tin rằng đạp người té mình cũng sẽ rơi xuống ngựa. mặc dù Khang Tư giữ thăng bằng không tệ, nhưng lực phản chấn mạnh mẽ vẫn làm cho thân thể hắn chợt nghiêng qua một bên. Tên thổ phỉ bị chém cụt đầu thương kia nhìn thấy tiện nghi, lập tức ném trúc thương xuống, nhảy phóc lên định kéo Khang Tư xuống ngựa.
Khang Tư tay trái ném thanh mã đao lên, tiếp theo dùng tay trái chống yên ngựa, thuận thế thân thể chuyển qua một bên, để chân phải đã cao hơn yên ngựa quét một vòng, chỉ nghe một tiếng "rốp" vang lên, đầu tên thổ phỉ định chiếm tiện nghi kia quẹo qua một bên.
Còn tay trái Khang Tư dùng sức phất một, thân thể lập tức ngồi lại trên yên ngựa, tay phải đã sớm chộp lại thanh mã đao, tiếp ngay sau đó hai chân thúc hông ngựa, chiến mã lập tức vọt mạnh lên mấy bước, tránh thoát mấy tên thổ phỉ không thiết sống chết là gì đang nhào tới phía sau.
Mà Lôi Đặc, Lôi Khải bám sát phía sau Khang Tư, do phải dùng quyền đấm chân đá đánh ngã bọn thổ phỉ đang nhào lên, cho nên thời điểm Khang Tư gặp nguy hiểm vừa rồi, bọn họ chỉ có thể ở một bên kêu rống thật to, mà không cách nào tới gần để ra tay giải cứu.
Rốt cục giải quyết xong những tên thổ phỉ tìm đánh tới mình, ngay sau đó Lôi Đặc, Lôi Khải lập tức tiến lên một bước, chém chết mấy tên thổ phỉ bán sống bán chết chạy đuổi theo phía sau mông ngựa của Khang Tư.
Khang Tư chém giết trong vòng vây bọn thổ phỉ, Lôi Đặc, Lôi Khải theo sát ở phía sau thu lượm tiện nghi, chém giết những tên thổ phỉ bám đuổi theo Khang Tư. Đúng lúc này đám lính hầu đang bắn tỉa ở phía sau đột nhiên kinh hô lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bọn họ thấy thân vệ của Khang Tư, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã bị bọn thổ phỉ dùng phương pháp mạng đổi một mạng khiến cho toàn quân chết hết, hơn nữa những tên thổ phỉ như điên cuồng kia cướp sạch vũ khí của đám thân vệ, đồng thời cầm lấy những vũ khí này đuổi theo hướng Khang Tư.
Lúc này đám lính hầu mới phát hiện Khang Tư đã nhằm thẳng vào trung tâm bọn thổ phỉ, mà bên cạnh Khang Tư cũng chỉ còn có hai người Lôi Đặc, Lôi Khải, những thân vệ khác đều bị tiêu diệt. Lập tức bọn họ toát mồ hôi lạnh đầy người vừa bắn giết những tên thổ phỉ vừa cướp đoạt binh khí, vừa giục ngựa phóng vọt lên phía trước chuẩn bị tiếp ứng Khang Tư. Những tên thổ phỉ cướp được binh khí rất điên cuồng, hoàn toàn đưa lưng về phía đám lính hầu, hơn nữa chỉ cần còn một hơi thở thì đều phóng ào tới chỗ Khang Tư, đợi đến lúc sắp chết thì lại dùng điểm khí lực cuối cùng ném binh khí cho người phía trước, mà tên thổ phỉ nhận được binh khí lại tiếp tục phóng vọt tới Khang Tư.
Lúc này gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng vẫn núp đợi trong rừng rậm hắn thuộc vào hạng người không đi vào vết bánh xe đổ của người khác nên hắn vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào tình huống chiến trường phía trước.
Gã thiếu niên chỉ vào Khang Tư nói:
- Tam thúc! Người được hai tên võ sĩ hộ vệ kia chính là lãnh chủ địa phương này thì phải?
- Võ sĩ cường hãn như thế mà cam tâm tình nguyện đi theo phía sau hắn, cho dù hắn không phải là lãnh chủ, cũng là Đại tướng thủ hạ của lãnh chủ. Người này vũ lực thật là hùng mạnh đấy! Đối mặt với vòng vây nhiều người như vậy không ngờ hắn mặt không đổi sắc, hơn nữa chém giết lâu như vậy, cũng không thấy hắn lộ ra vẻ kiệt sức chút nào, thật đúng là một dũng sĩ đấy!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thở dài nói.
- Tam thúc! Những người đó đoạt được mấy mươi bộ binh khí tốt nha! Nếu như không phải trong đám bọn hắn không có ai biết cỡi ngựa, mấy chục con chiến mã kia cũng thành chiến lợi phẩm của họ rồi... Chúng ta vẫn không tham gia chiến đấu sao? Người kia bị bọn họ vây khốn trùng trùng điệp điệp, cho dù hắn có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng sẽ bị bọn họ bắt làm tù binh, người này có thể rất có giá trị đấy!
Gã thiếu niên có phần bất mãn nói.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ:
- Đừng nằm mộng ban ngày! Đừng quên, hơn một ngàn kỵ binh kia đang vòng ra sau chặn đường chúng ta.
Lời này vừa nói ra, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân sào sạt chạy nhanh tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng này vừa quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy gần cả trăm con chiến mã chở kỵ binh trên lưng nhanh nhẹn phóng chạy xuyên qua rừng rậm như con thoi, mà phía sau của bọn họ là dày đặc bộ binh với khí thế hung hãn cùng ào ạt tràn tới.
Lão Đao trong lòng như lửa đốt, vốn là hắn vẫn còn ở trên bờ biển đợi bọn thổ phỉ bị người của mình đuổi tới, đã lâu mà không thấy gì, liền phái người đi nghe ngóng, thì ra bọn tù binh phóng ngựa chạy như điên tới đây, sau đó lại vội vàng xuống ngựa đi vào rừng rậm.
Ngăn mấy người lại hỏi thăm, lão Đao lập tức choáng váng mặt mày, tại sao lại có người ngu đần như vậy? Rõ ràng chỉ cần một trận xung phong là có thể giải quyết xong mọi chuyện, tại sao lại đi bao vây?
Một gã thân tín của Do An đột nhiên tiến lại gần nói:
- Lão Đại! Hiện tại cứ như vậy xông tới trận chiến thì lập tức sẽ kết thúc ngay, nếu thế thì chúng ta đâu có thể lập được nhiều công lao gì chứ?
Vừa nghe công lao, Do An lập tức hỏi:
- Vậy ngươi có biện pháp gì để chúng ta đạt được công lao lớn?
Thân tín vội vàng nói:
- Rất đơn giản! Hiện tại lãnh địa của Khang Tư đại nhân không phải là không có dân sao? Chúng ta đi vòng qua phía sau bao vây bọn thổ phỉ này, bắt toàn bộ bọn chúng lại làm nô lệ, như thế mới là công lao lớn đấy!
Do An không chút nghĩ ngợi, lập tức hô:
- Đại nhân có lệnh! Chặn đường lui bao vây bắt sống bọn chúng! Đại nhân cần nô lệ để làm việc! Nên nhớ bắt được tù binh chính là một công lớn!
Bọn lính bởi vì ung dung thoải mái trước trận chiến này, cho nên tất cả đều đồng ý với mệnh lệnh của Do An, tất cả đều gào to:
- Bắt sống bọn thổ phỉ đáng chết này làm nô lệ! Bắt sống bọn chúng!...
Cứ như vậy thời gian chỉ trong chốc lát, bọn long kỵ binh quẹo một vòng, mở rộng đội hình len lách vào trong rừng rậm.
Vốn bọn thổ phỉ trong đầu đã xuất hiện ý niệm chạy trốn, nhưng khi thấy Do An mang theo thủ hạ long kỵ binh hưng phấn trùng trùng điệp điệp vòng qua rừng rậm, chặn con đường phía sau mình. Bọn thổ phỉ bị cắt mất đường lui bắt đầu bộc phát bản tính trời sinh hung tàn, cả bọn đều rống to một tiếng từ trong rừng rậm lao ra, phát động công kích giơ cao đao kiếm cũ nát cùng trúc thương, ào ào chạy tới trước mặt đám kỵ binh Khang Tư.
Âu Khắc ở trên trạm gác nhìn thấy cảnh tượng đó nổi giận tung một quyền quát lớn:
- Đồ chết tiệt! Ai cho phép hắn tự tung tự tác? Chúng ta nhiều kỵ binh như vậy còn cần phải bao vây bọn chúng sao? Cần phải trực tiếp xung phong đánh đuổi bọn chúng chạy ra bờ biển, sau đó thì có thể dễ dàng một lần bắt gọn bọn chúng làm tù binh rồi! Ôi! Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi!
Âu Khắc hiện tại đúng là lo lắng dị thường, vốn là đội ngũ tăng lên hơn một ngàn kỵ binh để trực tiếp quần chiến với bọn thổ phỉ, thì lập tức có thể giải quyết chiến sự. Thật không biết tên Do An kia vì sao lại tự cho là mình thông minh đi chặn đường lui của bọn chúng như thế?
Không có đường lui bọn thổ phỉ tuyệt đối sẽ như chó gặp đường cùng quay lại cắn càng, đến lúc đó nhất định chiến sĩ chết trận sẽ càng nhiều thêm. Phải biết rằng: tổn thất một chiến sĩ cũng cảm thấy đau lòng a!
Giờ phút này Âu Khắc hận không được bắt tên Do An kia treo lên quất cho một trận. Còn Tương Văn, Uy Kiệt lại càng la đánh la giết, nếu như không bị Âu Khắc ngăn cản, đồng thời sai bọn họ tập trung tất cả mọi người trong thôn trấn lại, chuẩn bị làm đội trừ bị, chỉ sợ hai người bọn họ đã sớm cỡi ngựa lao ra đuổi theo giết chết tên Do An rồi.
Sở dĩ Âu Khắc luôn khuyên can Tương Văn, Uy Kiệt bớt địch ý đối với Do An, đó là vì hắn biết rằng: nếu để cho Tương Văn trong cơn tức giận giết chết Do An đi, vậy thì gần cả ngàn quân đế quốc nếu như không bỏ chạy tứ tán, thì cũng quay đầu cắn ngược lại. Vì thế hắn tuyệt đối sẽ không để phát sinh loại chuyện này. Phải biết rằng, đây chính là gần một ngàn lực chiến đấu thuộc về Khang Tư đại nhân đấy!
Vào lúc bọn thổ phỉ ào ào phóng chạy tới, đám lính hầu kỵ binh xuất thân Mục Kỳ tự động lui về phía sau giương cung bắn ra, những lính hầu này mặc dù không thể nói bách phát bách trúng, nhưng khẳng định mười phát cũng có trúng năm, trong lúc tính mạng treo trên sợi tóc khiến cho bọn họ cơ hồ bắn giết sạch bọn thổ phỉ xung phong tới trước mặt.
Còn Lôi Đặc, Lôi Khải cùng mấy mươi tên thân vệ cường tráng bọn họ chọn lựa, thì lộ bộ mặt hưng phấn công kích thẳng tới phía trước.
Lôi Đặc, Lôi Khải hai tên này, quơ khảm đao khổng lồ thu hoạch mạng người. Giết đến lúc cao hứng thì lại nhảy xuống ngựa tiến hành bước chiến. Hai tên căn bản không có chỉ huy bộ hạ của mình, chẳng qua là để mặc cho bọn họ đi theo mình hướng tới phía trước chém giết.
Khi Lôi Đặc, Lôi Khải xuống ngựa, những thân vệ kia vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa triển khai công kích, dù sao kỵ binh mạnh hơn nhiều so với bộ binh, chém người từ trên cao xuống cũng thuận tiện hơn nhiều chứ!
Chỉ có điều đám thân vệ này cũng không có đắc ý được bao lâu, khi bọn thổ phỉ không thiết sống chết ào tới, phần lớn thân vệ không có phòng bị liền bị kéo ngã xuống đất. Thế nhưng cho dù bọn họ có phòng bị thì cũng không cách nào tránh khỏi rơi xuống ngựa.
Bọn thổ phỉ ào ạt xông tới, cho dù bị đao đâm xuyên qua thân thể, cũng bám víu lấy một hơi thở cuối cùng: hoặc là đoạt cho bằng được binh khí, hoặc là dùng móng tay hàm răng cắn xé cào cấu. Đám thân vệ chưa từng trải qua gian khổ, lập tức bị sự hung tàn của bọn thổ phỉ dọa cho hoảng sợ. Cứ như vậy bọn họ vừa phân tâm một thoáng tánh mạng liền biến mất.
Phía trước Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh phía sau mình, tiếp tục chuyên chú cho việc chém giết của bọn hắn. Trừ chém giết ra bọn họ duy nhất chỉ nhớ kỹ một điều đó chính là bám sát theo bên cạnh Khang Tư.
Khang Tư xiết mạnh dây cương, chiến mã cất cao hai chân trước sau đó đạp mạnh xuống, một tên thổ phỉ nắm chắc trúc thương còn chưa kịp đâm tới, đã bị hai vó ngựa đạp ngả ngửa mặt lên trời phun một vòi máu tươi, chiến mã không quan tâm tới bộ ngực này đã nát tương, trực tiếp phóng qua thi thể của hắn chở chủ nhân vọt mạnh tới phía trước.
Trên lưng ngựa Khang Tư tinh thần hăng hái, tiện tay vung mã đao chém xuống, dễ dàng đánh rơi một thanh khảm đao, hét lớn một tiếng người tên thổ phỉ đang xông tới bị chém thành hai đoạn.
Bên phải một tên thổ phỉ hung hãn không sợ chết, thấy Khang Tư thật dễ dàng chém ngã nhiều đồng bạn như vậy, hắn rống lên một tiếng, ném binh khí xuống, giang hai tay phóng vọt tới Khang Tư. Khang Tư đổi đao qua tay trái, chém cụt cây trúc thương bên trái đang đâm vào chiến mã, đồng thời tung chân phải đá bay tên thổ phỉ đang phóng tới kia.
Chiêu này nếu như không có xúc cảm cân bằng phi thường, tin rằng đạp người té mình cũng sẽ rơi xuống ngựa. mặc dù Khang Tư giữ thăng bằng không tệ, nhưng lực phản chấn mạnh mẽ vẫn làm cho thân thể hắn chợt nghiêng qua một bên. Tên thổ phỉ bị chém cụt đầu thương kia nhìn thấy tiện nghi, lập tức ném trúc thương xuống, nhảy phóc lên định kéo Khang Tư xuống ngựa.
Khang Tư tay trái ném thanh mã đao lên, tiếp theo dùng tay trái chống yên ngựa, thuận thế thân thể chuyển qua một bên, để chân phải đã cao hơn yên ngựa quét một vòng, chỉ nghe một tiếng "rốp" vang lên, đầu tên thổ phỉ định chiếm tiện nghi kia quẹo qua một bên.
Còn tay trái Khang Tư dùng sức phất một, thân thể lập tức ngồi lại trên yên ngựa, tay phải đã sớm chộp lại thanh mã đao, tiếp ngay sau đó hai chân thúc hông ngựa, chiến mã lập tức vọt mạnh lên mấy bước, tránh thoát mấy tên thổ phỉ không thiết sống chết là gì đang nhào tới phía sau.
Mà Lôi Đặc, Lôi Khải bám sát phía sau Khang Tư, do phải dùng quyền đấm chân đá đánh ngã bọn thổ phỉ đang nhào lên, cho nên thời điểm Khang Tư gặp nguy hiểm vừa rồi, bọn họ chỉ có thể ở một bên kêu rống thật to, mà không cách nào tới gần để ra tay giải cứu.
Rốt cục giải quyết xong những tên thổ phỉ tìm đánh tới mình, ngay sau đó Lôi Đặc, Lôi Khải lập tức tiến lên một bước, chém chết mấy tên thổ phỉ bán sống bán chết chạy đuổi theo phía sau mông ngựa của Khang Tư.
Khang Tư chém giết trong vòng vây bọn thổ phỉ, Lôi Đặc, Lôi Khải theo sát ở phía sau thu lượm tiện nghi, chém giết những tên thổ phỉ bám đuổi theo Khang Tư. Đúng lúc này đám lính hầu đang bắn tỉa ở phía sau đột nhiên kinh hô lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bọn họ thấy thân vệ của Khang Tư, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã bị bọn thổ phỉ dùng phương pháp mạng đổi một mạng khiến cho toàn quân chết hết, hơn nữa những tên thổ phỉ như điên cuồng kia cướp sạch vũ khí của đám thân vệ, đồng thời cầm lấy những vũ khí này đuổi theo hướng Khang Tư.
Lúc này đám lính hầu mới phát hiện Khang Tư đã nhằm thẳng vào trung tâm bọn thổ phỉ, mà bên cạnh Khang Tư cũng chỉ còn có hai người Lôi Đặc, Lôi Khải, những thân vệ khác đều bị tiêu diệt. Lập tức bọn họ toát mồ hôi lạnh đầy người vừa bắn giết những tên thổ phỉ vừa cướp đoạt binh khí, vừa giục ngựa phóng vọt lên phía trước chuẩn bị tiếp ứng Khang Tư. Những tên thổ phỉ cướp được binh khí rất điên cuồng, hoàn toàn đưa lưng về phía đám lính hầu, hơn nữa chỉ cần còn một hơi thở thì đều phóng ào tới chỗ Khang Tư, đợi đến lúc sắp chết thì lại dùng điểm khí lực cuối cùng ném binh khí cho người phía trước, mà tên thổ phỉ nhận được binh khí lại tiếp tục phóng vọt tới Khang Tư.
Lúc này gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng vẫn núp đợi trong rừng rậm hắn thuộc vào hạng người không đi vào vết bánh xe đổ của người khác nên hắn vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào tình huống chiến trường phía trước.
Gã thiếu niên chỉ vào Khang Tư nói:
- Tam thúc! Người được hai tên võ sĩ hộ vệ kia chính là lãnh chủ địa phương này thì phải?
- Võ sĩ cường hãn như thế mà cam tâm tình nguyện đi theo phía sau hắn, cho dù hắn không phải là lãnh chủ, cũng là Đại tướng thủ hạ của lãnh chủ. Người này vũ lực thật là hùng mạnh đấy! Đối mặt với vòng vây nhiều người như vậy không ngờ hắn mặt không đổi sắc, hơn nữa chém giết lâu như vậy, cũng không thấy hắn lộ ra vẻ kiệt sức chút nào, thật đúng là một dũng sĩ đấy!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thở dài nói.
- Tam thúc! Những người đó đoạt được mấy mươi bộ binh khí tốt nha! Nếu như không phải trong đám bọn hắn không có ai biết cỡi ngựa, mấy chục con chiến mã kia cũng thành chiến lợi phẩm của họ rồi... Chúng ta vẫn không tham gia chiến đấu sao? Người kia bị bọn họ vây khốn trùng trùng điệp điệp, cho dù hắn có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng sẽ bị bọn họ bắt làm tù binh, người này có thể rất có giá trị đấy!
Gã thiếu niên có phần bất mãn nói.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ:
- Đừng nằm mộng ban ngày! Đừng quên, hơn một ngàn kỵ binh kia đang vòng ra sau chặn đường chúng ta.
Lời này vừa nói ra, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân sào sạt chạy nhanh tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng này vừa quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy gần cả trăm con chiến mã chở kỵ binh trên lưng nhanh nhẹn phóng chạy xuyên qua rừng rậm như con thoi, mà phía sau của bọn họ là dày đặc bộ binh với khí thế hung hãn cùng ào ạt tràn tới.
Lão Đao trong lòng như lửa đốt, vốn là hắn vẫn còn ở trên bờ biển đợi bọn thổ phỉ bị người của mình đuổi tới, đã lâu mà không thấy gì, liền phái người đi nghe ngóng, thì ra bọn tù binh phóng ngựa chạy như điên tới đây, sau đó lại vội vàng xuống ngựa đi vào rừng rậm.
Ngăn mấy người lại hỏi thăm, lão Đao lập tức choáng váng mặt mày, tại sao lại có người ngu đần như vậy? Rõ ràng chỉ cần một trận xung phong là có thể giải quyết xong mọi chuyện, tại sao lại đi bao vây?
/353
|