Tương Văn nhướng mày, huy đao tước vũ khí của tên đầu mục, rồi một kích đánh gục hắn, sau đó một chân dẫm lên người hắn. Gã đầu mục liều mạng giãy dụa nhưng không cách nào nhúc nhích được. Tương Văn dùng bản đao vỗ vỗ lên người hắn, lạnh giọng nói:
- Ngươi đã bại còn chạy tới làm gì? Hay là các ngươi căn bản không biết đến hai chữ danh dự? Cút nhanh cho ta! Tên khác lên đi!
Gã đầu mục kia giãy dụa bò dậy, ngăn cản thủ hạ đang tức giận chuẩn bị tiến lên công kích, rồi căm tức nhìn Tương Văn một cái, phát hiện Tương Văn căn bản không để ý đến mình, mà lại nhìn lên tên đầu mục khác. Hắn thấy chán nản trong lòng, liền quỳ xuống đất hướng Khang Tư đang ngồi trên lưng ngựa, nói:
- Ta là Ni Nhĩ, nguyện dẫn thủ hạ thần phục đại nhân.
Quỳ lạy xong, hắn đứng dậy mang theo thủ hạ đi tới chỗ Cung Tá Đôn ngồi xuống.
Gã cháu Cung Tá Đôn có chút khinh thường, thấp giọng nói:
- Hừ, không ngờ thua cả một cô gái!
Thủ hạ của Ni Nhĩ lập tức nhảy dựng lên quát:
- Khốn kiếp! ngươi nói cái gì?
Thủ hạ Cung Tá Đôn cũng lớn giọng:
- Hừ! Bọn võ sĩ hạ tiện lỗ mãng các ngươi, không có tư cách chất vấn Thiếu chủ của chúng ta. Hơn nữa Thiếu chủ của chúng ta cũng không có nói sai, các ngươi chính là thua một nữ nhân.
- Hắc hắc, hạ tiện? Một gia tộc không có lãnh địa chỉ có thể trốn ở trong núi sống trộm, cơ hồ gia tộc sắp diệt vong, còn có mặt mũi nói gì chúng ta là võ sĩ hạ tiện lỗ mãng? Vậy các ngươi là cái gì? Lại còn thiếu chủ nữa...!
Thủ hạ Ni Nhĩ không chịu yếu thế châm chọc.
Cung Tá Đôn đột nhiên lên tiếng quát:
- Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Chúng ta hiện tại đều là chiến lợi phẩm của người ta, không nên ở chỗ này cãi nhau!
Thủ hạ Cung Tá Đôn lập tức biết điều im miệng ngồi xuống, mà Thủ hạ Ni Nhĩ định thừa thắng xông lên nhưng cũng bị Ni Nhĩ ngăn lại.
Ni Nhĩ nhìn Cung Tá Đôn một cái, cười nói:
- Không biết khi gia chủ Cung Tá gia Cung Tá Đôn đại nhân xuất hết toàn lực, thì người đàn bà kia cần bao nhiêu chiêu mới có thể đánh bại ngươi?
Cung Tá Đôn vẫn không trả lời, cháu hắn liền cười nói:
- Đánh bại? Tam thúc ta dùng hết toàn lực, nữ nhân kia có thể đánh bại Tam thúc ta sao? Ngươi cho rằng Tam thúc ta giống như ngươi một chiêu tất bại?
Ni Nhĩ lần nữa ngăn cản bọn thủ hạ, hắn cười cười nhìn thiếu niên kia nói:
- Cung Tá Binh thiếu gia, mặc dù ta chưa có xuất toàn lực. Nhưng ngươi cũng biết, vũ lực của ta chỉ kém tam thúc ngươi hai ba thành mà thôi, nếu ta một chiêu bị bại, vậy Tam thúc ngươi? Hai chiêu? Hay ba chiêu?
Cung Tá Binh nghe nói như thế, liền giật mình nhìn tam thúc, Cung Tá Đôn sắc mặt nghiêm túc gật đầu:
- Nữ nhân kia rất mạnh, hơn nữa gã quân nhân cùng ta giao chiến, mặc dù không có chiêu số gì, nhưng lực công kích cũng rất mạnh, nếu ta dùng hết toàn lực, chỉ có thể xem thể lực của ai khỏe hơn, người đó mới có thể giành được thắng lợi.
- Không phải chứ? Tam thúc! Đó chỉ là một tên binh sĩ mà! Không ngờ lại mạnh như vậy?
Cung Tá Binh mặt đầy vẻ không tin khiếp sợ nhìn vào Do An, hắn như con chó giữ nhà đang đứng ở trước ngựa Khang Tư nịnh hót Uy Kiệt.
- Hắn nhất định không phải là binh lính, nếu như binh lính của đế quốc Áo Đặc Mạn đều cường hãn như thế, cả đại lục này sớm đã bị đế quốc Áo Đặc Mạn thống nhất rồi.
Cung Tá Đôn nói đến đây, trên mặt có vẻ khổ sở:
- Chẳng qua, hắn cũng không phải là tướng lãnh cao cấp, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn nhiều nhất chỉ là một đội trưởng.
- Hừ! Xem ra đầu nhập chủ công lần này cũng không tốt lắm a, ta nói không sai chứ?
Ni Nhỉ vẻ mặt đắc ý nói.
- Chủ công?
Cung Tá Binh vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ni Nhĩ.
Cung Tá Đôn như đã biết sớm lòng Ni Nhĩ, quay sang nói:
- Nghe ngươi nói thần phục mà không phải đầu hàng, không biết ngươi có ý đồ gì?
- Hà! Còn không phải là học theo ngươi sao? Thấy ngươi dẫn cả gia tộc thần phục, ta là võ sĩ lỗ mãng mang mấy thủ hạ thần phục theo thì có gì không tốt chứ? Sau này chúng ta cùng là đồng hương đồng bạn, phải chiếu cố cho nhau nhiều hơn.
Ni Nhĩ cười nói.
Cung Tá Đôn lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám đảm bảo! Dù sao cũng chưa biết chủ nhân của lãnh địa này phát lạc chúng ta như thế nào. Thôi, không nói nữa, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể đầu hàng mà thôi.
Nghe nói như thế, Ni Nhĩ nhìn sang phía tên đầu mục thổ phỉ mang theo thủ hạ đang đi tới, thấy đối phương không phải là người mình quen biết nên hắn cũng không lên tiếng nữa. Nguồn: http://truyenyy.com
Tương Văn vẫn giử quyền khiêu chiến, hơn nữa rất dễ dàng một chiêu đánh bay vũ khí của các tên đầu mục, sau đó chỉ một cước đá bay đối phương, rồi gác đao trên cổ đầu mục. Bọn đầu mục bị thất bại, không ngoại lệ, đều vẻ mặt xám ngoét quỳ trên mặt đất xin đầu hàng.
Kết quả, bên Khang Tư toàn thắng, toàn bộ thổ phỉ đều xin đầu hàng.
- Đai nhân! Ta lợi hại không?
Tương Văn cả người ướt đẫm mồ hôi, chạy ngay đến trước mặt Khang Tư chờ đợi khích lệ. Hắn không hề chú ý tới, những tên bên cạnh hắn đang len lén căng mũi, thần sắc đầy vẻ si mê.
Ngửi thấy mùi thơm bay ra từ người Tương Văn, Uy Kiệt âm thầm chắc lưỡi hít hà.
"Cũng không biết Đại tỷ Tương Văn này làm thế nào, mà ngay cả mồ hôi cũng thơm, đáng lẽ mồ hôi phải là "hôi" chứ? Chẳng lẽ tâm thái thay đổi thì thân thể cũng thay đổi hay sao?"
Khang Tư cười nói:
- Rất lợi hại, ta không nghĩ tới võ nghệ ngươi lại cao cường như thế, tiếp tục cố gắng nha.
Nhận được khích lệ như nguyện, Tương Văn lập tức hưng phấn nói:
- Dạ, thuộc hạ nhất định cố gắng luyện công! Tranh thủ trở thành kiếm khách lợi hại nhất trên toàn đại lục!
Chuyện trò thêm vài câu, Khang Tư hướng về Do An vẫn đứng đợi bên cạnh nói:
- Do An! Lưu lại một trung đội quét dọn chiến trường! Những người khác áp giải bọn tù binh trở về.
Nhận được lệnh, Do An lập tức thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu phân phối nhiệm vụ. Hắn thấy Khang Tư để cho mình thi hành nhiệm vụ, chắc là không để ý tới tội mình tự tiện ban bố mệnh lệnh sai lầm.
Về tới thôn trấn, Âu Khắc dẫn theo tất cả các nhân viên ở lại giữ doanh trại nhiệt liệt hoan hô các chiến sĩ chiến thắng trở về. Sau khi xuống ngựa, Khang Tư dặn dò Âu Khắc:
- Đem tù binh an trí ở quảng trường, chờ lão Đao thu dọn chiến trường xong, báo chiến quả lên.
Âu Khắc lập tức tuân lệnh làm việc.
Trở lại phủ lãnh chủ, Khang Tư phát hiện Hắc Lang không có ở đó, liền hỏi:
- Hắc Lang đâu?
Tương Văn đang đi theo phía sau lắc đầu nói:
- Không biết, cũng không biết mấy ngày qua nó đang làm gì, mà chỉ vội vàng trở về ăn cơm, xong lại bỏ chạy ngay, không thấy bóng dáng nữa.
Uy Kiệt nét mặt hèn mọn, cười hì hì chen miệng nói:
- Nói không chừng trong dãy núi kề bên nó tìm được bạn gái rồi, hiện tại nhất định là nó đang ở đó...
Bị Tương Văn gõ vào đầu một cái, Uy Kiệt vội im miệng, trong lòng thầm nói: "Kỳ quái, thế nào mà Đại tỷ đối với vấn đề này lại không có hứng thú vậy?"
Uy Kiệt cùng Tương Văn, vừa giúp Khang Tư cởi bỏ trang bị, vừa chỉ huy mấy người thân vệ thủ hạ của mình chuẩn bị điểm tâm trà nước. Rất nhanh, Âu Khắc đã tới báo cáo chiến quả.
- Đại nhân, lần này chúng ta thu được bốn mươi bảy chiếc thuyền câu, chỉ là những thuyền câu này vừa nhỏ vừa cũ nát, không có giá trị gì; đồng thời còn thu được một số binh khí tệ lậu; tiêu diệt một ngàn một trăm năm mươi sáu tên thổ phỉ, bắt được một ngàn hai trăm ba mươi mốt tên tù binh.
Nghe thế, Tương Văn bỉu môi:
- Lần chiến đấu này thu hoạch chính của chúng ta là tù binh, nhưng bọn thổ phỉ thật đúng là quá bần cùng a.
Uy Kiệt cười nói:
- Bọn họ không ngèo đói thì sẽ không đi đánh cướp.
- Tổn thất của chúng ta?
Khang Tư hỏi.
Âu Khắc nuốt nước miếng, chần chờ một chút rồi mới lên tiếng:
-Lính hầu chết trận năm mươi bốn người; thân vệ chiến đấu toàn quân chết hết, quân đế quốc chết trận năm người.
Khang Tư không có phản ứng gì, Tương Văn, Uy Kiệt lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Lính hầu mất năm mươi bốn người! Thân vệ chiến đấu toàn quân chết hết!
Từ đế đô mang đến đây mấy mươi tên thân vệ cường tráng, thế mà bây giờ không còn một ai.
Tương Văn lập tức vọt tới trước mặt Lôi Đặc, Lôi Khải tức tối đá chúng mấy đá, quát:
- Các ngươi làm quan chỉ huy cái gì vậy? Tại sao lại để thân vệ chiến đấu toàn quân chết hết!
Lôi Đặc, Lôi Khải đau khổ cúi đầu không dám lên tiếng.
Sau khi chiến trận kết thúc, bọn họ lập tức choáng váng, mấy chục thân vệ chiến đấu tự mình lựa chọn và huấn luyện không ngờ không còn một ai. Vì thế sau khi tiến vào phủ lãnh chủ cho đến bây giờ họ vẫn không dám lên tiếng.
Tương Văn sau khi trách mắng Lôi Đặc, Lôi Khải vài câu, cũng bất đắc dĩ im lặng thở dài.
Ai cũng biết khả năng của hai người này, để cho bọn họ làm quan chỉ huy, quả thực chính là để thủ hạ của bọn họ đi chịu chết! Tuy nhiên Tương Văn không dám nói những lời này ra, bởi vì chính Khang Tư bổ nhiệm chức vụ cho bọn họ.
- Nhưng lần này chúng ta chỉ chết trận chừng trăm người, lại tiêu diệt hơn một ngàn thổ phỉ, đã là thắng lợi khổng lồ rồi. Nếu như không phải trang bị cùng huấn luyện của chúng ta tốt hơn bọn thổ phỉ rất nhiều, có lẽ hơn hai ngàn thổ phỉ cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ chúng ta.
Lưu Bân ở bên cạnh nghe thấy thế liền lên tiếng an ủi.
Âu Khắc vội vàng phụ hoạ:
- Đúng vậy, chúng ta tuy có tổn thất nhưng lại thu được chiến công khổng lồ.
Khang Tư xua tay ra lệnh cho Âu Khắc:
- Trừ những người đang canh gác và những người đang có phận sự, lệnh cho mọi người ra quảng trường tập hợp.
Âu Khắc sửng sốt, nhưng lập tức lĩnh mệnh đi ngay.
Tương Văn cho là Khang Tư sẽ xử phạt Lôi Đặc, Lôi Khải, vội vàng nói
- Đại nhân! Tên Do An tạm thời chỉ huy quân đế quốc, tự tiện sửa đổi quân lệnh, nếu như hắn tuân theo mệnh lệnh trực tiếp xung phong, mà không phải đi đường vòng bao vây bọn thổ phỉ, thì chúng ta đã sớm thắng lợi rồi, anh em thân vệ chiến đấu căn bản sẽ không chết hết! Cho nên nhất định phải nghiêm túc xử trí hắn!
Uy Kiệt lập tức cùng gật đầu đồng ý, xem ra ý nghĩ của hắn cùng Tương Văn giống nhau.
Khang Tư gật đầu, bầu không khí nghiêm túc hẳn lên. Tương Văn cùng Uy Kiệt kéo Lưu Bân sang một bên nói nhỏ cái gì đó. Lôi Đặc, Lôi Khải tiếp tục cúi đầu ngồi im một chỗ.
Chẳng bao lâu, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rập, sau đó Âu Khắc đi vào hành lễ nói:
- Đại nhân! Tất cả đã tập hợp xong.
Khang Tư đứng dậy đi ra ngoài phủ lãnh chủ, trước mặt thấy bốn khối quân, khối đầu tiên là hơn một trăm thân vệ quan văn, người đánh xe, và thú y không có lực chiến đấu, mất đi lực lượng thân vệ chiến đấu, khối này có vẻ nhỏ đi một ít.
Khối thứ hai là bảy tám trăm tên lính hầu, mặc dù bọn họ đã chết mất năm mươi mấy người, nhưng nhìn như vẫn còn đông đủ.
Khối thứ ba là hơn ngàn tên tù binh thổ phỉ, những tù binh này toàn bộ bị trói, ngồi ở giữa quảng trường, mà kiểm soát những tù binh này, là khối thứ tư gần ngàn người nguyên là quân đế quốc bị bắt làm tù binh trước đó.
Bọn họ tham gia chiến đấu tương đối trễ, trừ đã chết mấy người, số còn lại cũng không có mấy người bị thương.
Khang Tư quét mắt nhìn tất cả mọi người, cao giọng nói:
- Lôi Đặc, Lôi Khải không có năng lực chỉ huy, tước quyền chỉ huy thân vệ của hai người này.
Nghe Khang Tư mở màn, tất cả mọi người đều sửng sốt. Âu Khắc định nói cái gì, nhưng nhìn lại thấy thiếu đến một nửa đội thân vệ, liền thở dài thật sâu.
Lôi Đặc, Lôi Khải cũng biết tội, tự trách mình không có khả năng bảo vệ cho anh em thân vệ chiến đấu.
Sau trận chiến, phát hiện đơn vị mình không còn một ai, đã sớm hổ thẹn. Nay nghe được bị hủy bỏ chức vụ, tuy chúng có đau lòng, nhưng cũng thấy chức vụ kia thật quá phiền toái, nên lập tức quỳ xuống tuân lệnh.
Lúc này mọi người đang hiện diện đều có tâm tư khác nhau, Do An lại càng lo sợ: "Má ơi, thân tín còn bị cách chức, ta đây là Đại đội trưởng không phải cũng rất nguy hiểm sao?"
Khang Tư tiếp tục nói:
- Lần chiến đấu này mọi người đều có biểu hiện rất tốt! Tất cả nhân viên ở lại giữ nhà tưởng thưởng một kim tệ; tất cả nhân viên tham chiến tưởng thưởng hai kim tệ; gia thưởng chiến sĩ dân binh đầu tiên phát hiện tình huống thổ phỉ xâm nhập hai trăm kim tệ. Bách nhân đội của lão Đao tập kích thổ phỉ đoạt được thuyền câu, gia thưởng Bách phu trưởng một trăm kim tệ, Thập phu trưởng hai mươi kim tệ, binh lính năm kim tệ.
Kỵ binh đội ngăn chặn bọn thổ phỉ, gia thưởng mỗi người mười kim tệ, dân binh vòng lại bao vây, gia thưởng mỗi người ba kim tệ. Những người đã chết, lập công trạng dựa theo điều lệ quân đế quốc để cấp tiền tử tuất. Lập công giết được một tên địch, được thưởng mười kim tệ.
Khang Tư vừa tuyên bố xong, tất cả mọi người hoan hô vang dội, đặc biệt là bọn tù binh quân đế quốc mới vừa biến thành dân binh.
Bọn họ chỉ chạy một trận, vung quân đao một cái, lại có được mấy kim tệ tiền thưởng, thật là hạnh phúc. Một số may mắn chém chết được mấy tên thổ phỉ, bắt đầu tính toán là mình có thể nhận được bao nhiêu kim tệ.
Hạnh phúc nhất chính là tên may mắn phát hiện tình huống thổ phỉ xâm nhập, hai trăm kim tệ nha! đó là một tài khoản lớn, có thể cho hắn ăn uống vui đùa ở thanh lâu một năm.
Lính hầu mặc dù cũng hoan hô, tuy nhiên bọn hắn cũng không quá để ý, trước kia bọn họ chỉ được thưởng bằng vật liệu, nên không biết giá trị của kim tệ, vì thế vẫn giữ vững tâm tình bình tĩnh.
Bọn thổ phỉ ở trên bán đảo Phi Ba nói tiếng của Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc, tuy nhiên do ở gần đế quốc Áo Đặc Mạn nên cũng nghe hiểu được lời của Khang Tư.
Chúng rất quen thuộc với giá trị của kim tệ nên nghe chuyện tiền thưởng, trừ bọn đầu mục, tất cả bọn thổ phỉ đều chảy nước miếng. Phải biết rằng ở nơi bọn họ sống, một kim tệ cũng đủ một nhà năm miệng ăn uống hơn nửa năm.
Do An có chút vui mừng, mình tham gia trận đầu khiêu chiến chiến thắng, dựa theo quân quy cũng là một công lao lớn, không biết lần này có thể được thưởng bao nhiêu kim tệ đây?
Lúc hắn đang suy nghĩ miên man, Khang Tư nói tiếp:
-Tuy nhiên...
Nghe đến đó, Do An trong lòng run lên, hắn biết những từ này các quan cao thích dùng nhất để chuyển đề tài, không khỏi lập tức vãnh tai lắng nghe.
- Ngươi đã bại còn chạy tới làm gì? Hay là các ngươi căn bản không biết đến hai chữ danh dự? Cút nhanh cho ta! Tên khác lên đi!
Gã đầu mục kia giãy dụa bò dậy, ngăn cản thủ hạ đang tức giận chuẩn bị tiến lên công kích, rồi căm tức nhìn Tương Văn một cái, phát hiện Tương Văn căn bản không để ý đến mình, mà lại nhìn lên tên đầu mục khác. Hắn thấy chán nản trong lòng, liền quỳ xuống đất hướng Khang Tư đang ngồi trên lưng ngựa, nói:
- Ta là Ni Nhĩ, nguyện dẫn thủ hạ thần phục đại nhân.
Quỳ lạy xong, hắn đứng dậy mang theo thủ hạ đi tới chỗ Cung Tá Đôn ngồi xuống.
Gã cháu Cung Tá Đôn có chút khinh thường, thấp giọng nói:
- Hừ, không ngờ thua cả một cô gái!
Thủ hạ của Ni Nhĩ lập tức nhảy dựng lên quát:
- Khốn kiếp! ngươi nói cái gì?
Thủ hạ Cung Tá Đôn cũng lớn giọng:
- Hừ! Bọn võ sĩ hạ tiện lỗ mãng các ngươi, không có tư cách chất vấn Thiếu chủ của chúng ta. Hơn nữa Thiếu chủ của chúng ta cũng không có nói sai, các ngươi chính là thua một nữ nhân.
- Hắc hắc, hạ tiện? Một gia tộc không có lãnh địa chỉ có thể trốn ở trong núi sống trộm, cơ hồ gia tộc sắp diệt vong, còn có mặt mũi nói gì chúng ta là võ sĩ hạ tiện lỗ mãng? Vậy các ngươi là cái gì? Lại còn thiếu chủ nữa...!
Thủ hạ Ni Nhĩ không chịu yếu thế châm chọc.
Cung Tá Đôn đột nhiên lên tiếng quát:
- Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Chúng ta hiện tại đều là chiến lợi phẩm của người ta, không nên ở chỗ này cãi nhau!
Thủ hạ Cung Tá Đôn lập tức biết điều im miệng ngồi xuống, mà Thủ hạ Ni Nhĩ định thừa thắng xông lên nhưng cũng bị Ni Nhĩ ngăn lại.
Ni Nhĩ nhìn Cung Tá Đôn một cái, cười nói:
- Không biết khi gia chủ Cung Tá gia Cung Tá Đôn đại nhân xuất hết toàn lực, thì người đàn bà kia cần bao nhiêu chiêu mới có thể đánh bại ngươi?
Cung Tá Đôn vẫn không trả lời, cháu hắn liền cười nói:
- Đánh bại? Tam thúc ta dùng hết toàn lực, nữ nhân kia có thể đánh bại Tam thúc ta sao? Ngươi cho rằng Tam thúc ta giống như ngươi một chiêu tất bại?
Ni Nhĩ lần nữa ngăn cản bọn thủ hạ, hắn cười cười nhìn thiếu niên kia nói:
- Cung Tá Binh thiếu gia, mặc dù ta chưa có xuất toàn lực. Nhưng ngươi cũng biết, vũ lực của ta chỉ kém tam thúc ngươi hai ba thành mà thôi, nếu ta một chiêu bị bại, vậy Tam thúc ngươi? Hai chiêu? Hay ba chiêu?
Cung Tá Binh nghe nói như thế, liền giật mình nhìn tam thúc, Cung Tá Đôn sắc mặt nghiêm túc gật đầu:
- Nữ nhân kia rất mạnh, hơn nữa gã quân nhân cùng ta giao chiến, mặc dù không có chiêu số gì, nhưng lực công kích cũng rất mạnh, nếu ta dùng hết toàn lực, chỉ có thể xem thể lực của ai khỏe hơn, người đó mới có thể giành được thắng lợi.
- Không phải chứ? Tam thúc! Đó chỉ là một tên binh sĩ mà! Không ngờ lại mạnh như vậy?
Cung Tá Binh mặt đầy vẻ không tin khiếp sợ nhìn vào Do An, hắn như con chó giữ nhà đang đứng ở trước ngựa Khang Tư nịnh hót Uy Kiệt.
- Hắn nhất định không phải là binh lính, nếu như binh lính của đế quốc Áo Đặc Mạn đều cường hãn như thế, cả đại lục này sớm đã bị đế quốc Áo Đặc Mạn thống nhất rồi.
Cung Tá Đôn nói đến đây, trên mặt có vẻ khổ sở:
- Chẳng qua, hắn cũng không phải là tướng lãnh cao cấp, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn nhiều nhất chỉ là một đội trưởng.
- Hừ! Xem ra đầu nhập chủ công lần này cũng không tốt lắm a, ta nói không sai chứ?
Ni Nhỉ vẻ mặt đắc ý nói.
- Chủ công?
Cung Tá Binh vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ni Nhĩ.
Cung Tá Đôn như đã biết sớm lòng Ni Nhĩ, quay sang nói:
- Nghe ngươi nói thần phục mà không phải đầu hàng, không biết ngươi có ý đồ gì?
- Hà! Còn không phải là học theo ngươi sao? Thấy ngươi dẫn cả gia tộc thần phục, ta là võ sĩ lỗ mãng mang mấy thủ hạ thần phục theo thì có gì không tốt chứ? Sau này chúng ta cùng là đồng hương đồng bạn, phải chiếu cố cho nhau nhiều hơn.
Ni Nhĩ cười nói.
Cung Tá Đôn lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám đảm bảo! Dù sao cũng chưa biết chủ nhân của lãnh địa này phát lạc chúng ta như thế nào. Thôi, không nói nữa, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể đầu hàng mà thôi.
Nghe nói như thế, Ni Nhĩ nhìn sang phía tên đầu mục thổ phỉ mang theo thủ hạ đang đi tới, thấy đối phương không phải là người mình quen biết nên hắn cũng không lên tiếng nữa. Nguồn: http://truyenyy.com
Tương Văn vẫn giử quyền khiêu chiến, hơn nữa rất dễ dàng một chiêu đánh bay vũ khí của các tên đầu mục, sau đó chỉ một cước đá bay đối phương, rồi gác đao trên cổ đầu mục. Bọn đầu mục bị thất bại, không ngoại lệ, đều vẻ mặt xám ngoét quỳ trên mặt đất xin đầu hàng.
Kết quả, bên Khang Tư toàn thắng, toàn bộ thổ phỉ đều xin đầu hàng.
- Đai nhân! Ta lợi hại không?
Tương Văn cả người ướt đẫm mồ hôi, chạy ngay đến trước mặt Khang Tư chờ đợi khích lệ. Hắn không hề chú ý tới, những tên bên cạnh hắn đang len lén căng mũi, thần sắc đầy vẻ si mê.
Ngửi thấy mùi thơm bay ra từ người Tương Văn, Uy Kiệt âm thầm chắc lưỡi hít hà.
"Cũng không biết Đại tỷ Tương Văn này làm thế nào, mà ngay cả mồ hôi cũng thơm, đáng lẽ mồ hôi phải là "hôi" chứ? Chẳng lẽ tâm thái thay đổi thì thân thể cũng thay đổi hay sao?"
Khang Tư cười nói:
- Rất lợi hại, ta không nghĩ tới võ nghệ ngươi lại cao cường như thế, tiếp tục cố gắng nha.
Nhận được khích lệ như nguyện, Tương Văn lập tức hưng phấn nói:
- Dạ, thuộc hạ nhất định cố gắng luyện công! Tranh thủ trở thành kiếm khách lợi hại nhất trên toàn đại lục!
Chuyện trò thêm vài câu, Khang Tư hướng về Do An vẫn đứng đợi bên cạnh nói:
- Do An! Lưu lại một trung đội quét dọn chiến trường! Những người khác áp giải bọn tù binh trở về.
Nhận được lệnh, Do An lập tức thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu phân phối nhiệm vụ. Hắn thấy Khang Tư để cho mình thi hành nhiệm vụ, chắc là không để ý tới tội mình tự tiện ban bố mệnh lệnh sai lầm.
Về tới thôn trấn, Âu Khắc dẫn theo tất cả các nhân viên ở lại giữ doanh trại nhiệt liệt hoan hô các chiến sĩ chiến thắng trở về. Sau khi xuống ngựa, Khang Tư dặn dò Âu Khắc:
- Đem tù binh an trí ở quảng trường, chờ lão Đao thu dọn chiến trường xong, báo chiến quả lên.
Âu Khắc lập tức tuân lệnh làm việc.
Trở lại phủ lãnh chủ, Khang Tư phát hiện Hắc Lang không có ở đó, liền hỏi:
- Hắc Lang đâu?
Tương Văn đang đi theo phía sau lắc đầu nói:
- Không biết, cũng không biết mấy ngày qua nó đang làm gì, mà chỉ vội vàng trở về ăn cơm, xong lại bỏ chạy ngay, không thấy bóng dáng nữa.
Uy Kiệt nét mặt hèn mọn, cười hì hì chen miệng nói:
- Nói không chừng trong dãy núi kề bên nó tìm được bạn gái rồi, hiện tại nhất định là nó đang ở đó...
Bị Tương Văn gõ vào đầu một cái, Uy Kiệt vội im miệng, trong lòng thầm nói: "Kỳ quái, thế nào mà Đại tỷ đối với vấn đề này lại không có hứng thú vậy?"
Uy Kiệt cùng Tương Văn, vừa giúp Khang Tư cởi bỏ trang bị, vừa chỉ huy mấy người thân vệ thủ hạ của mình chuẩn bị điểm tâm trà nước. Rất nhanh, Âu Khắc đã tới báo cáo chiến quả.
- Đại nhân, lần này chúng ta thu được bốn mươi bảy chiếc thuyền câu, chỉ là những thuyền câu này vừa nhỏ vừa cũ nát, không có giá trị gì; đồng thời còn thu được một số binh khí tệ lậu; tiêu diệt một ngàn một trăm năm mươi sáu tên thổ phỉ, bắt được một ngàn hai trăm ba mươi mốt tên tù binh.
Nghe thế, Tương Văn bỉu môi:
- Lần chiến đấu này thu hoạch chính của chúng ta là tù binh, nhưng bọn thổ phỉ thật đúng là quá bần cùng a.
Uy Kiệt cười nói:
- Bọn họ không ngèo đói thì sẽ không đi đánh cướp.
- Tổn thất của chúng ta?
Khang Tư hỏi.
Âu Khắc nuốt nước miếng, chần chờ một chút rồi mới lên tiếng:
-Lính hầu chết trận năm mươi bốn người; thân vệ chiến đấu toàn quân chết hết, quân đế quốc chết trận năm người.
Khang Tư không có phản ứng gì, Tương Văn, Uy Kiệt lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Lính hầu mất năm mươi bốn người! Thân vệ chiến đấu toàn quân chết hết!
Từ đế đô mang đến đây mấy mươi tên thân vệ cường tráng, thế mà bây giờ không còn một ai.
Tương Văn lập tức vọt tới trước mặt Lôi Đặc, Lôi Khải tức tối đá chúng mấy đá, quát:
- Các ngươi làm quan chỉ huy cái gì vậy? Tại sao lại để thân vệ chiến đấu toàn quân chết hết!
Lôi Đặc, Lôi Khải đau khổ cúi đầu không dám lên tiếng.
Sau khi chiến trận kết thúc, bọn họ lập tức choáng váng, mấy chục thân vệ chiến đấu tự mình lựa chọn và huấn luyện không ngờ không còn một ai. Vì thế sau khi tiến vào phủ lãnh chủ cho đến bây giờ họ vẫn không dám lên tiếng.
Tương Văn sau khi trách mắng Lôi Đặc, Lôi Khải vài câu, cũng bất đắc dĩ im lặng thở dài.
Ai cũng biết khả năng của hai người này, để cho bọn họ làm quan chỉ huy, quả thực chính là để thủ hạ của bọn họ đi chịu chết! Tuy nhiên Tương Văn không dám nói những lời này ra, bởi vì chính Khang Tư bổ nhiệm chức vụ cho bọn họ.
- Nhưng lần này chúng ta chỉ chết trận chừng trăm người, lại tiêu diệt hơn một ngàn thổ phỉ, đã là thắng lợi khổng lồ rồi. Nếu như không phải trang bị cùng huấn luyện của chúng ta tốt hơn bọn thổ phỉ rất nhiều, có lẽ hơn hai ngàn thổ phỉ cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ chúng ta.
Lưu Bân ở bên cạnh nghe thấy thế liền lên tiếng an ủi.
Âu Khắc vội vàng phụ hoạ:
- Đúng vậy, chúng ta tuy có tổn thất nhưng lại thu được chiến công khổng lồ.
Khang Tư xua tay ra lệnh cho Âu Khắc:
- Trừ những người đang canh gác và những người đang có phận sự, lệnh cho mọi người ra quảng trường tập hợp.
Âu Khắc sửng sốt, nhưng lập tức lĩnh mệnh đi ngay.
Tương Văn cho là Khang Tư sẽ xử phạt Lôi Đặc, Lôi Khải, vội vàng nói
- Đại nhân! Tên Do An tạm thời chỉ huy quân đế quốc, tự tiện sửa đổi quân lệnh, nếu như hắn tuân theo mệnh lệnh trực tiếp xung phong, mà không phải đi đường vòng bao vây bọn thổ phỉ, thì chúng ta đã sớm thắng lợi rồi, anh em thân vệ chiến đấu căn bản sẽ không chết hết! Cho nên nhất định phải nghiêm túc xử trí hắn!
Uy Kiệt lập tức cùng gật đầu đồng ý, xem ra ý nghĩ của hắn cùng Tương Văn giống nhau.
Khang Tư gật đầu, bầu không khí nghiêm túc hẳn lên. Tương Văn cùng Uy Kiệt kéo Lưu Bân sang một bên nói nhỏ cái gì đó. Lôi Đặc, Lôi Khải tiếp tục cúi đầu ngồi im một chỗ.
Chẳng bao lâu, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rập, sau đó Âu Khắc đi vào hành lễ nói:
- Đại nhân! Tất cả đã tập hợp xong.
Khang Tư đứng dậy đi ra ngoài phủ lãnh chủ, trước mặt thấy bốn khối quân, khối đầu tiên là hơn một trăm thân vệ quan văn, người đánh xe, và thú y không có lực chiến đấu, mất đi lực lượng thân vệ chiến đấu, khối này có vẻ nhỏ đi một ít.
Khối thứ hai là bảy tám trăm tên lính hầu, mặc dù bọn họ đã chết mất năm mươi mấy người, nhưng nhìn như vẫn còn đông đủ.
Khối thứ ba là hơn ngàn tên tù binh thổ phỉ, những tù binh này toàn bộ bị trói, ngồi ở giữa quảng trường, mà kiểm soát những tù binh này, là khối thứ tư gần ngàn người nguyên là quân đế quốc bị bắt làm tù binh trước đó.
Bọn họ tham gia chiến đấu tương đối trễ, trừ đã chết mấy người, số còn lại cũng không có mấy người bị thương.
Khang Tư quét mắt nhìn tất cả mọi người, cao giọng nói:
- Lôi Đặc, Lôi Khải không có năng lực chỉ huy, tước quyền chỉ huy thân vệ của hai người này.
Nghe Khang Tư mở màn, tất cả mọi người đều sửng sốt. Âu Khắc định nói cái gì, nhưng nhìn lại thấy thiếu đến một nửa đội thân vệ, liền thở dài thật sâu.
Lôi Đặc, Lôi Khải cũng biết tội, tự trách mình không có khả năng bảo vệ cho anh em thân vệ chiến đấu.
Sau trận chiến, phát hiện đơn vị mình không còn một ai, đã sớm hổ thẹn. Nay nghe được bị hủy bỏ chức vụ, tuy chúng có đau lòng, nhưng cũng thấy chức vụ kia thật quá phiền toái, nên lập tức quỳ xuống tuân lệnh.
Lúc này mọi người đang hiện diện đều có tâm tư khác nhau, Do An lại càng lo sợ: "Má ơi, thân tín còn bị cách chức, ta đây là Đại đội trưởng không phải cũng rất nguy hiểm sao?"
Khang Tư tiếp tục nói:
- Lần chiến đấu này mọi người đều có biểu hiện rất tốt! Tất cả nhân viên ở lại giữ nhà tưởng thưởng một kim tệ; tất cả nhân viên tham chiến tưởng thưởng hai kim tệ; gia thưởng chiến sĩ dân binh đầu tiên phát hiện tình huống thổ phỉ xâm nhập hai trăm kim tệ. Bách nhân đội của lão Đao tập kích thổ phỉ đoạt được thuyền câu, gia thưởng Bách phu trưởng một trăm kim tệ, Thập phu trưởng hai mươi kim tệ, binh lính năm kim tệ.
Kỵ binh đội ngăn chặn bọn thổ phỉ, gia thưởng mỗi người mười kim tệ, dân binh vòng lại bao vây, gia thưởng mỗi người ba kim tệ. Những người đã chết, lập công trạng dựa theo điều lệ quân đế quốc để cấp tiền tử tuất. Lập công giết được một tên địch, được thưởng mười kim tệ.
Khang Tư vừa tuyên bố xong, tất cả mọi người hoan hô vang dội, đặc biệt là bọn tù binh quân đế quốc mới vừa biến thành dân binh.
Bọn họ chỉ chạy một trận, vung quân đao một cái, lại có được mấy kim tệ tiền thưởng, thật là hạnh phúc. Một số may mắn chém chết được mấy tên thổ phỉ, bắt đầu tính toán là mình có thể nhận được bao nhiêu kim tệ.
Hạnh phúc nhất chính là tên may mắn phát hiện tình huống thổ phỉ xâm nhập, hai trăm kim tệ nha! đó là một tài khoản lớn, có thể cho hắn ăn uống vui đùa ở thanh lâu một năm.
Lính hầu mặc dù cũng hoan hô, tuy nhiên bọn hắn cũng không quá để ý, trước kia bọn họ chỉ được thưởng bằng vật liệu, nên không biết giá trị của kim tệ, vì thế vẫn giữ vững tâm tình bình tĩnh.
Bọn thổ phỉ ở trên bán đảo Phi Ba nói tiếng của Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc, tuy nhiên do ở gần đế quốc Áo Đặc Mạn nên cũng nghe hiểu được lời của Khang Tư.
Chúng rất quen thuộc với giá trị của kim tệ nên nghe chuyện tiền thưởng, trừ bọn đầu mục, tất cả bọn thổ phỉ đều chảy nước miếng. Phải biết rằng ở nơi bọn họ sống, một kim tệ cũng đủ một nhà năm miệng ăn uống hơn nửa năm.
Do An có chút vui mừng, mình tham gia trận đầu khiêu chiến chiến thắng, dựa theo quân quy cũng là một công lao lớn, không biết lần này có thể được thưởng bao nhiêu kim tệ đây?
Lúc hắn đang suy nghĩ miên man, Khang Tư nói tiếp:
-Tuy nhiên...
Nghe đến đó, Do An trong lòng run lên, hắn biết những từ này các quan cao thích dùng nhất để chuyển đề tài, không khỏi lập tức vãnh tai lắng nghe.
/353
|