Khang Tư gật đầu:
- Không sai, chính là luyện binh, ngẫm lại ban đầu khi mới tới đại đội 5, thần sắc các binh sĩ khi đó, so với sau khi trải qua nhiều lần huyết chiến nơi thảo nguyên, khí thế các binh sĩ trở nên thế nào, các ngươi liền biết vì sao ta cần luyện binh.
Âu Khắc đồng ý nói:
- Đúng vậy! Binh sĩ trải qua huyết chiến cùng binh sĩ chỉ huấn luyện gian khổ kém nhau rất xa, không nói kỹ xảo chiến đấu, dù là sát khí cũng có thể quyết định vấn đề. Hiện tại trong gần 2000 dân binh của chúng ta này, lính hầu coi như lợi hại, nhưng đại đội binh sĩ Đế quốc chúng ta thì có điểm kém cỏi, so với lính hầu rõ ràng thiếu một loại khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh. Cho nên, để 2000 dân binh này có thể bảo hộ lãnh địa, đại nhân đúng là phải để các binh sĩ kia thấy máu mới thành công được!
Uy Kiệt vỗ vỗ đầu:
- Thảo nào đại nhân muốn công chiếm bán đảo Phi Ba, ngoại trừ ở đó, chúng ta dù muốn luyện binh cũng không có chỗ luyện được! Nơi đó thổ phỉ có khắp nơi, đủ để chúng ta luyện một đoạn thời gian rồi.
Tương Văn đột nhiên nhảy dựng lên hô:
- Còn có nữa, đại nhân phải ở nơi này lâu tới một năm, trong thời gian này, đủ để chúng ta huấn luyện ra một trung đội thân vệ cường hãn nhất toàn Đế quốc! Như vậy đại nhân thi hành chức vụ, liền có một lực lượng cường đại có thể chỉ huy rồi!
Khang Tư cười nói:
- Quân chức ta là tham mưu liên đội, căn bản không có khả năng tác chiến tiền tuyến, dẫn theo nhiều thân vệ như vậy làm gì?
Tương Văn vội nói:
- Đại nhân, dù ngài không phải lên tiền tuyến tác chiến, nhưng sở hữu một trung đội thân vệ có thể dễ dàng tiêu diệt một đại đội quân tinh nhuệ Đế quốc, vậy ai dám coi khinh ngài, đến lúc đó dù chỉ là tham mưu trưởng, lời nói của đại nhân cũng có ảnh hưởng mà! Đại nhân tự mình có được trung đội thân vệ như vậy, ai dám coi thường ý kiến đại nhân ngài được!
Âu Khắc vỗ tay thật to nói:
- Đại nhân, lời này Tương Văn nói rất đúng, hơn nữa tuy rằng tham mưu không phải ra tiền tuyến, nhưng ngài có thể phái thân vệ ra tiền tuyến giúp ngài kiếm quân công! Nói không chừng đến lúc đó đại nhân là tham mưu lập công lớn nhất toàn liên đội nữa chứ. Cho nên binh này nhất định phải luyện, lại còn phải khổ luyện! Đại nhân, thuộc hạ xin lệnh quay về Đế đô một chuyến, cũng xin đại nhân chấp nhận cho thuộc hạ tùy ý sử dụng tài chính, thuộc hạ định vì đại nhân làm ra 130 chứng minh thân vệ trống, như vậy đại nhân sẽ có 2 trung đội thân vệ của mình!
Khang Tư, Tương Văn, Uy Kiệt đều cả kinh:
- Như vậy sao được? Danh ngạch thân vệ vượt quá giới hạn là tội lớn mà!
Âu Khắc cười nói:
- Ấn theo quy củ là không được, nhưng mà tiền có thể sai quỷ đẩy ma, tiền nhiều hơn có thể sai ma đẩy quỷ, chỉ cần cấp đủ tài chính, đồng thời đừng mang theo thân vệ quá giới hạn rêu rao khắp nơi, cũng sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên, lúc trước chưa có lãnh địa chúng ta không thể làm như vậy.
Tương Văn có chút hưng phấn hỏi:
- Tùy tiện bổ sung thân vệ bị tổn thất! Ta phải làm quan chỉ huy thân vệ chiến đấu mới được!
Âu Khắc lắc đầu:
- Số thân vệ còn thiếu thuộc hạ chuẩn bị dùng thân vệ loại quan văn bổ sung, dù sao lãnh địa của đại nhân quan văn thật sự là quá ít.
Nghe nói như thế, mọi người gật đầu tán đồng, còn Tương Văn tuy rằng không vui, nhưng cũng không lên tiếng.
- Âu Khắc, trở lại Đế đô, đem tên các thân vệ chiến đấu báo lên trên.
Khang Tư đột nhiên nói.
Âu Khắc sửng sốt, nhưng lập tức kích động nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Chỉ cần báo tên lên, các thân vệ xuất thân nô bộc, cho dù là thân phận liệt sĩ cũng có thể ghi lại, cũng coi như giải trừ thân phận nô bộc của thân vệ.
Vốn là Âu Khắc muốn lập tức xuất phát, nhưng nghĩ đến còn phải nghênh tiếp bọn người Tỉnh trưởng, hơn nữa binh sĩ bọn họ đều đã xuất chiến, cho nên chỉ đành chờ lúc khác.
Đội thân vệ đi nghênh tiếp xác nhận đội nhân mã kia là của Tỉnh trưởng, đồng thời lộ trình còn 10 km, thì các bộ đội mai phục bên bờ biển mấy giờ, cũng kích động áp giải hơn ngàn tù binh trở về.
Lão Đao đại biểu lính hầu, mang theo đại biểu đại đội dân binh cùng Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ đi vào Phủ lĩnh chủ.
- Đại nhân, lần này chúng ta thu hoạch gần nghìn đầu lâu, bắt tù binh hơn ngàn thổ phỉ, thu được hơn 40 chiến thuyền. Lính hầu chết trận 35 người, đại đội quân Đế quốc chết trận 224 người, thủ hạ Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ không có thương vong.
Lão Đao hai ba câu liền báo cáo xong tổng kết chiến quả, nghe mà đại biểu đại đội quân Đế quốc cùng hai người Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ cùng nhau trợn trắng cả mắt.
Tên ngu ngốc này, sao không trước tiên ca tụng một chút thủ trưởng anh minh thần võ, biểu lộ một chút mình có bao nhiêu khó khăn hết sức, không sợ hi sinh hoàn thành lần tác chiến này chứ? Đồng thời cũng có thể nói một chút mấy người bọn họ tác chiến anh dũng thế nào? Không ngờ ngay cả một cái tên cũng không nói ra, khó trách dân du mục bọn hắn chỉ có thể trốn trên thảo nguyên, ngay cả cơ hội khoe thành tích này cũng bỏ lãng phí.
- Ừm, toàn thể khao thưởng 2 kim tệ, trợ cấp người chết trận, kẻ lập công lập danh sách báo lên, theo công trạng tiến hành thêm phần thưởng.
Khang Tư gật đầu nói.
Lão Đao cùng Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ chỉ chắp tay tạ ơn, còn tên đại biểu đại đội quân Đế quốc kia sau khi cảm ơn, con hơi thắc thỏm nói:
- Đại nhân, các tướng sĩ sau khi được thưởng rất hy vọng có thể đi thành trấn tiêu phí một phen, không biết có thể thay phiên xuất trại được không?
Bọn người Âu Khắc sửng sốt, tuy rằng bọn họ biết rõ đức hạnh quân Đế quốc, theo lý hẳn nên đồng ý bọn họ đi ra ngoài chơi đùa một phen, nhưng bọn hắn đều mới từ tù binh chuyển nghề không lâu, thả ra ngoài gặp cảnh sắc phồn hoa, sợ rằng sẽ gây phiền phức?
Khang Tư cười nói:
- Việc này đương nhiên có thể, chỉ là chỗ chúng ta thật sự quá hẻo lánh, các binh sĩ đi qua quãng đường dài không người thật không phải chuyện tốt, chi bằng ta dứt khoát phái người đi tỉnh phủ mời một vài thương đoàn tới thế nào? Hiện giờ chúng ta có bến tàu cùng đội thuyền, thông qua vận chuyển đường biển, không cần vài ngày có thể tới đây.
Đại biểu quân Đế quốc kia sắc mặt vui mừng nói:
- Vậy thì thật tốt, các huynh đệ không cần đi đường xa, ở yên chờ phục vụ tới cửa, chuyện tốt như vậy tìm nơi nào, thuộc hạ thay các các huynh đệ cảm tạ đại nhân!
- Ha ha, đây cũng là vì phồn vinh cho lãnh địa của ta thôi, nhưng ngươi nói các huynh đệ nhớ kỹ thân phận mình, các ngươi đều là dân binh của Khang Tư ta, ngàn vạn lần không nên nói đại loại như mình là quân Đế quốc gì đó, bằng không ta không đảm bảo các ngươi sẽ không bị người ta truy cứu đâu.
Khang Tư nói.
Lời Khang Tư có ý cảnh cáo, tên đại biểu dân binh đương nhiên hiểu rõ, cuống quít gật đầu khẩn trương.
Hắn cũng biết nếu như sự tình bộc lộ ra, không chỉ Sư đoàn trưởng sẽ giết người diệt khẩu, chính Đế quốc cũng sẽ xử phạt hắn, căn bản là không nhìn người, tin rằng mấy huynh đệ mình sẽ không ngu xuẩn như vậy, chỉ là sau khi trở về phải nên đề tỉnh bọn họ một chút.
Âu Khắc biết mời chào những thương nhân tới giao dịch với bọn lính, có thể đề cao nhân khí lãnh địa, đồng thời cũng có thể thu tiền thuế, nói không chừng có một ít thương gia thấy làm ăn nơi này tốt, thường trú thì sao?
Đây hoàn toàn là nhất cử nhiều chuyện tốt mà.
Thuyền viên? Thổ phỉ tù binh có một số, thủ hạ hai tên Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ đầu nhập cũng có thuyền viên, hoàn toàn không thành vấn đề.
Giám sát và người dẫn đường? Các lính hầu vịt cạn này không biết đường, nhưng các dân binh xuất thân từ sư đoàn đồn trú tỉnh Hải Tuyền lại có thể, bọn họ là quân đội thường trú ở tỉnh duyên hải này, say tàu, không biết bơi thì đúng là đáng cười.
Nhưng Âu Khắc lo lắng nhiều nhanh chóng nghĩ ra vấn đề, lập tức nhắc nhở Khang Tư:
- Đại nhân, chúng ta sắp chung vốn làm ăn cùng Tỉnh trưởng, để thương đoàn xuất hiện trên lãnh địa chúng ta, có thể gây phiền phức hay không?
Khang Tư lắc đầu nói:
- Không đâu, các thương đoàn này sẽ không giống các thương đoàn ta gặp thời đại đội 5. Họ chỉ có thể xuất hiện vào ngày phát lương của chúng ta, còn thời gian khác tin rằng bọn hắn sẽ không thèm chờ ở chỗ hoang tàn vắng vẻ này. chỉ cần xếp đặt thời gian, đồng thời chú ý một chút, tin rằng không có vấn đề gì.
Âu Khắc nghe vậy sửng sốt, tiếp theo lắc đầu bất đắc dĩ, hắn còn huyễn tưởng có thương gia thường trú ở đây, cũng không ngẫm lại ở đây ngoại trừ binh sĩ ra cái gì cũng không có, sao có thể xuất hiện chuyện tuyệt diệu như vậy.
Nhưng đợi đến lúc lãnh địa phát triển thì không chắc, đến lúc đó phải chú ý đến vấn đề bại lộ hoạt động buôn lậu, chỉ là nếu tính toán xảo diệu nghiêm mật một chút, người ngoài không có cách nào biết được.
Nghĩ như vậy, Âu Khắc cũng ổn định tâm tình xuống, bắt đầu chuẩn bị yến hội chào đón Tỉnh trưởng Sư đoàn trưởng.
Lúc Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc đến vùng biên lãnh địa Khang Tư, vừa vặn nghe được xa xa truyền đến tiếng hoan hô, hai người liếc mắt nhìn nhau, Bỉ Khố Đức mỉm cười hỏi thân vệ Khang Tư phái tới nghênh tiếp.
- Phía trước xảy ra chuyện gì? Làm sao gây tiếng động lớn như vậy. Nghe âm thanh ít nhất có hơn ngàn người mới có độ lớn như thế, lãnh địa Thiếu tá Khang Tư có dân tự do nhiều như vậy sao?
- Đại nhân, bọn họ không phải dân tự do, mà là dân binh của lãnh địa Khang Tư đại nhân, nghe tiếng bọn họ, khẳng định vừa được thưởng kim tệ.
Tên thân vệ Áo Khắc Đức này có điểm hâm mộ, cũng không phải hâm mộ các binh sĩ được thưởng kim tệ, mà là hâm mộ bọn họ có thể lên chiến trường giết địch.
Hắn biết bản thân là thân vệ quan văn, mặc dù có chút đỉnh sức chiến đấu, nhưng tuyệt đối thiên về hướng quản lý, nếu như không phải lần này nhân thủ không đủ, các thân vệ quan văn hắn sợ rằng ngay cả nhiệm vụ tiếp đón cũng không được nhận.
Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc cũng đều không phải kẻ ngu ngốc, lập tức tỉnh ngộ Khang Tư làm thế nào có nhiều dân binh như vậy, xem ra 2 đại đội tập kích hắn đều bị hắn thu phục mất rồi.
Khải Nhĩ Đặc ở trong lòng không biết thầm chửi bới cái gì, còn Bỉ Khố Đức lại hiếu kỳ hỏi:
- Bọn họ vì cái gì được khen thưởng? Chẳng lẽ có thổ phỉ đột kích?
Áo Khắc Đức cười nói:
- Sao lại không có? Ngày hôm nay chúng ta bị lọt vào hai đợt thổ phỉ tập kích, mỗi lần đều là 2000 người trở lên, hiện giờ bọn họ hẳn đang tiếp nhận phần thưởng cho đợt thổ phỉ tập kích lần thứ 2 đấy.
- Cái gì? Thật sự là có thổ phỉ tập kích các ngươi? Hơn nữa còn nhiều như vậy!
Bỉ Khố Đức giật mình nói, hắn cực kỳ nghi hoặc, đồng bọn hợp tác thành chủ thành Thanh Nguyệt đều đã đồng ý Khang Tư nhập bọn rồi, sao lại còn có thổ phỉ lên bờ tập kích?
Nếu như chỉ là vài đám thổ phỉ nho nhỏ còn có thể nói là thổ phỉ hành động tự phát, nhưng 2 đợt này tổng cộng lại vượt quá 4000 thổ phỉ tập kích, không có thành chủ Thanh Nguyệt ở sau lưng châm ngòi quạt gió, tuyệt đối không thể nào!
Tên kia vì sao lại nói một đằng, làm một nẻo chứ?
Lẽ nào hắn muốn xâm lấn Đế quốc Áo Đặc Mạn?
Không có khả năng, dù là hắn nóng đầu cũng không có khả năng làm ra loại quyết định này, xem ra hắn là muốn thử xem Khang Tư có năng lực nhập bọn hay không. Dù là như vậy, tên kia thì không sao cả, dù sao hắn cũng ước gì thổ phỉ trong cảnh nội mình chết hết, nhưng đối với chúng ta thì thảm rồi, ai biết Khang Tư có thể cho rằng 2 đợt thổ phỉ là chúng ta phái ra hay không chứ!
Đến lúc đó hắn mà tức giận lột trần chuyện đó ra, vậy thì xong rồi.
Bỉ Khố Đức đang khẩn trương vạn phần, đột nhiên nghĩ đến gã thân vệ này vẫn nhiệt tình nghênh tiếp mình như thường, nghĩ tới Khang Tư sẽ không giận chó đánh mèo, lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cái gì? 4000 thổ phỉ lại bị các ngươi đánh bại?
Khải Nhĩ Đặc cũng kinh hô, hắn không ngờ tới bộ hạ Khang Tư lợi hại như thế, 4000 tên thổ phỉ lại bị đánh bại như vậy.
Tuy rằng người 2 đại đội của hắn đầu phục Khang Tư, nhưng dù là thêm bộ hạ cũ của Khang Tư, binh lực tối đa cũng chỉ 2000 người, không ngờ cả 1 đánh 2 cũng thắng được? Thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Khải Nhĩ Đặc sau khi kinh hô, phát giác bản thân có điểm mất mặt, lập tức nghiêm mặt lại, có chút xấu bụng hỏi:
- Tổn thất các ngươi có lớn hay không? Sức chiến đấu của 4000 thổ phỉ cũng không yếu đâu.
Thần thái Áo Khắc Đức có điểm đắc ý cười cười.
- Đại nhân, chiến báo vòng này tiểu nhân không rõ lắm, nhưng là vòng 1 chúng ta chỉ tổn thất trăm người, liền tiêu diệt 1000 thổ phỉ, toàn bộ thổ phỉ còn lại bị bắt làm tù binh, đồng thời đội thuyền bọn họ cũng thu được toàn bộ, tin rằng chiến báo vòng này cũng sẽ không kém vòng thứ nhất được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Khải Nhĩ Đặc cùng Bỉ Khố Đức lập tức choáng váng, bọn họ tin tưởng tên thân vệ này sẽ không khoa trương, bởi vì đi tới liền nhìn rõ mọi chuyện xảy ra, chính là vì như vậy bọn họ mới khiếp sợ.
Bộ hạ Khang Tư sức chiến đấu cường đại khiến kẻ khác tức lộn ruột, chết trận trăm người, khiến 2000 thổ phỉ toàn quân bị diệt!
Ý thức được tình trạng này, hai vị đại nhân đều bắt đầu tự hỏi có nên tiến thêm một bước tăng tiến quan hệ với Khang Tư hay không.
Khang Tư có được bộ hạ cường hãn như vậy, một chức Thiếu tá nho nhỏ tuyệt không phải là cấp hắn dừng lại, tin rằng sau này sẽ có một không gian phát triển lớn hơn nữa, hiện giờ đầu tư tình cảm trên người hắn, có thể so với ai đó cao cao tại thượng dễ hơn biết bao nhiêu lần!
Có được viện trợ như thế, không chừng đến lúc đó dù không phải quý tộc cũng là quan viên có được thế lực của riêng mình.
Trong lúc bọn họ miên man suy nghĩ, Áo Khắc Đức đột nhiên lên tiếng "Tới rồi." khiến bọn họ giật mình tỉnh mộng. Đến khi thấy cái thành trấn từ dưới đất mọc lên này, hai người lại choáng váng lần thứ 2.
Bọn họ là người nằm vùng nên biết trước đây nơi này là bộ dạng gì, không ngờ rằng mới không lâu sau, Khang Tư ở ngay trên một vùng cỏ dại hoang dã xây dựng nên một tòa thành trấn rộng rãi như thế.
Khiếp sợ qua đi, Khải Nhĩ Đặc nhỏ giọng dò hỏi Bỉ Khố Đức:
- Thành trấn Khang Tư này lớn như thế, có thể vi phạm quy chế hay không?
Vừa nói lời này, Bỉ Khố Đức đã biết trong lòng Khải Nhĩ Đặc còn có bóng ma, cũng không nói phá, chỉ lắc đầu.
- Không phạm quy chế, Đế quốc đối với khuôn khổ thành trấn lãnh địa sĩ quan cấp tá không có hạn chế, độ cao dù có hạn chế, nhưng hắn không vượt quá, về phần hạn chế tài liệu tường rào thành trấn, một Thiếu tá hắn sử dụng cây gỗ làm tường rào cũng không có gì sai.
Khải Nhĩ Đặc cười lạnh nói:
- Hừ hừ, cũng không biết hắn có ở giữa hai bức tường gỗ chèn thêm bùn đất hay không, nhìn thì không thấy, nhưng nếu hắn thật sự làm thế, vậy thì phạm quy, bởi loại tường rào này chỉ có thành trấn lãnh địa Thượng tá mới được sử dụng.
Bỉ Khố Đức thấy thần tình lão hữu, không khỏi cau mày.
- Ta nghĩ hắn xuất thân Đế đô hẳn là biết rõ những quy định kiểu "thành trấn sĩ quan cấp tá", Thiếu tá Trung tá dùng tường gỗ, Thượng tá dùng tường gỗ đất, Thiếu tướng thành lũy bằng đá. Người như hắn, tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy. Hơn nữa dù là đối phương không cẩn thận phạm quy, chúng ta cũng nên nhắc nhở, dù sao hiện tại chúng ta cũng là đồng bọn rồi!
Khải Nhĩ Đặc nghe hiểu Bỉ Khố Đức nhấn mạnh giọng câu nói cuối cùng, gật đầu không lên tiếng nữa.
- Không sai, chính là luyện binh, ngẫm lại ban đầu khi mới tới đại đội 5, thần sắc các binh sĩ khi đó, so với sau khi trải qua nhiều lần huyết chiến nơi thảo nguyên, khí thế các binh sĩ trở nên thế nào, các ngươi liền biết vì sao ta cần luyện binh.
Âu Khắc đồng ý nói:
- Đúng vậy! Binh sĩ trải qua huyết chiến cùng binh sĩ chỉ huấn luyện gian khổ kém nhau rất xa, không nói kỹ xảo chiến đấu, dù là sát khí cũng có thể quyết định vấn đề. Hiện tại trong gần 2000 dân binh của chúng ta này, lính hầu coi như lợi hại, nhưng đại đội binh sĩ Đế quốc chúng ta thì có điểm kém cỏi, so với lính hầu rõ ràng thiếu một loại khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh. Cho nên, để 2000 dân binh này có thể bảo hộ lãnh địa, đại nhân đúng là phải để các binh sĩ kia thấy máu mới thành công được!
Uy Kiệt vỗ vỗ đầu:
- Thảo nào đại nhân muốn công chiếm bán đảo Phi Ba, ngoại trừ ở đó, chúng ta dù muốn luyện binh cũng không có chỗ luyện được! Nơi đó thổ phỉ có khắp nơi, đủ để chúng ta luyện một đoạn thời gian rồi.
Tương Văn đột nhiên nhảy dựng lên hô:
- Còn có nữa, đại nhân phải ở nơi này lâu tới một năm, trong thời gian này, đủ để chúng ta huấn luyện ra một trung đội thân vệ cường hãn nhất toàn Đế quốc! Như vậy đại nhân thi hành chức vụ, liền có một lực lượng cường đại có thể chỉ huy rồi!
Khang Tư cười nói:
- Quân chức ta là tham mưu liên đội, căn bản không có khả năng tác chiến tiền tuyến, dẫn theo nhiều thân vệ như vậy làm gì?
Tương Văn vội nói:
- Đại nhân, dù ngài không phải lên tiền tuyến tác chiến, nhưng sở hữu một trung đội thân vệ có thể dễ dàng tiêu diệt một đại đội quân tinh nhuệ Đế quốc, vậy ai dám coi khinh ngài, đến lúc đó dù chỉ là tham mưu trưởng, lời nói của đại nhân cũng có ảnh hưởng mà! Đại nhân tự mình có được trung đội thân vệ như vậy, ai dám coi thường ý kiến đại nhân ngài được!
Âu Khắc vỗ tay thật to nói:
- Đại nhân, lời này Tương Văn nói rất đúng, hơn nữa tuy rằng tham mưu không phải ra tiền tuyến, nhưng ngài có thể phái thân vệ ra tiền tuyến giúp ngài kiếm quân công! Nói không chừng đến lúc đó đại nhân là tham mưu lập công lớn nhất toàn liên đội nữa chứ. Cho nên binh này nhất định phải luyện, lại còn phải khổ luyện! Đại nhân, thuộc hạ xin lệnh quay về Đế đô một chuyến, cũng xin đại nhân chấp nhận cho thuộc hạ tùy ý sử dụng tài chính, thuộc hạ định vì đại nhân làm ra 130 chứng minh thân vệ trống, như vậy đại nhân sẽ có 2 trung đội thân vệ của mình!
Khang Tư, Tương Văn, Uy Kiệt đều cả kinh:
- Như vậy sao được? Danh ngạch thân vệ vượt quá giới hạn là tội lớn mà!
Âu Khắc cười nói:
- Ấn theo quy củ là không được, nhưng mà tiền có thể sai quỷ đẩy ma, tiền nhiều hơn có thể sai ma đẩy quỷ, chỉ cần cấp đủ tài chính, đồng thời đừng mang theo thân vệ quá giới hạn rêu rao khắp nơi, cũng sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên, lúc trước chưa có lãnh địa chúng ta không thể làm như vậy.
Tương Văn có chút hưng phấn hỏi:
- Tùy tiện bổ sung thân vệ bị tổn thất! Ta phải làm quan chỉ huy thân vệ chiến đấu mới được!
Âu Khắc lắc đầu:
- Số thân vệ còn thiếu thuộc hạ chuẩn bị dùng thân vệ loại quan văn bổ sung, dù sao lãnh địa của đại nhân quan văn thật sự là quá ít.
Nghe nói như thế, mọi người gật đầu tán đồng, còn Tương Văn tuy rằng không vui, nhưng cũng không lên tiếng.
- Âu Khắc, trở lại Đế đô, đem tên các thân vệ chiến đấu báo lên trên.
Khang Tư đột nhiên nói.
Âu Khắc sửng sốt, nhưng lập tức kích động nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Chỉ cần báo tên lên, các thân vệ xuất thân nô bộc, cho dù là thân phận liệt sĩ cũng có thể ghi lại, cũng coi như giải trừ thân phận nô bộc của thân vệ.
Vốn là Âu Khắc muốn lập tức xuất phát, nhưng nghĩ đến còn phải nghênh tiếp bọn người Tỉnh trưởng, hơn nữa binh sĩ bọn họ đều đã xuất chiến, cho nên chỉ đành chờ lúc khác.
Đội thân vệ đi nghênh tiếp xác nhận đội nhân mã kia là của Tỉnh trưởng, đồng thời lộ trình còn 10 km, thì các bộ đội mai phục bên bờ biển mấy giờ, cũng kích động áp giải hơn ngàn tù binh trở về.
Lão Đao đại biểu lính hầu, mang theo đại biểu đại đội dân binh cùng Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ đi vào Phủ lĩnh chủ.
- Đại nhân, lần này chúng ta thu hoạch gần nghìn đầu lâu, bắt tù binh hơn ngàn thổ phỉ, thu được hơn 40 chiến thuyền. Lính hầu chết trận 35 người, đại đội quân Đế quốc chết trận 224 người, thủ hạ Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ không có thương vong.
Lão Đao hai ba câu liền báo cáo xong tổng kết chiến quả, nghe mà đại biểu đại đội quân Đế quốc cùng hai người Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ cùng nhau trợn trắng cả mắt.
Tên ngu ngốc này, sao không trước tiên ca tụng một chút thủ trưởng anh minh thần võ, biểu lộ một chút mình có bao nhiêu khó khăn hết sức, không sợ hi sinh hoàn thành lần tác chiến này chứ? Đồng thời cũng có thể nói một chút mấy người bọn họ tác chiến anh dũng thế nào? Không ngờ ngay cả một cái tên cũng không nói ra, khó trách dân du mục bọn hắn chỉ có thể trốn trên thảo nguyên, ngay cả cơ hội khoe thành tích này cũng bỏ lãng phí.
- Ừm, toàn thể khao thưởng 2 kim tệ, trợ cấp người chết trận, kẻ lập công lập danh sách báo lên, theo công trạng tiến hành thêm phần thưởng.
Khang Tư gật đầu nói.
Lão Đao cùng Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ chỉ chắp tay tạ ơn, còn tên đại biểu đại đội quân Đế quốc kia sau khi cảm ơn, con hơi thắc thỏm nói:
- Đại nhân, các tướng sĩ sau khi được thưởng rất hy vọng có thể đi thành trấn tiêu phí một phen, không biết có thể thay phiên xuất trại được không?
Bọn người Âu Khắc sửng sốt, tuy rằng bọn họ biết rõ đức hạnh quân Đế quốc, theo lý hẳn nên đồng ý bọn họ đi ra ngoài chơi đùa một phen, nhưng bọn hắn đều mới từ tù binh chuyển nghề không lâu, thả ra ngoài gặp cảnh sắc phồn hoa, sợ rằng sẽ gây phiền phức?
Khang Tư cười nói:
- Việc này đương nhiên có thể, chỉ là chỗ chúng ta thật sự quá hẻo lánh, các binh sĩ đi qua quãng đường dài không người thật không phải chuyện tốt, chi bằng ta dứt khoát phái người đi tỉnh phủ mời một vài thương đoàn tới thế nào? Hiện giờ chúng ta có bến tàu cùng đội thuyền, thông qua vận chuyển đường biển, không cần vài ngày có thể tới đây.
Đại biểu quân Đế quốc kia sắc mặt vui mừng nói:
- Vậy thì thật tốt, các huynh đệ không cần đi đường xa, ở yên chờ phục vụ tới cửa, chuyện tốt như vậy tìm nơi nào, thuộc hạ thay các các huynh đệ cảm tạ đại nhân!
- Ha ha, đây cũng là vì phồn vinh cho lãnh địa của ta thôi, nhưng ngươi nói các huynh đệ nhớ kỹ thân phận mình, các ngươi đều là dân binh của Khang Tư ta, ngàn vạn lần không nên nói đại loại như mình là quân Đế quốc gì đó, bằng không ta không đảm bảo các ngươi sẽ không bị người ta truy cứu đâu.
Khang Tư nói.
Lời Khang Tư có ý cảnh cáo, tên đại biểu dân binh đương nhiên hiểu rõ, cuống quít gật đầu khẩn trương.
Hắn cũng biết nếu như sự tình bộc lộ ra, không chỉ Sư đoàn trưởng sẽ giết người diệt khẩu, chính Đế quốc cũng sẽ xử phạt hắn, căn bản là không nhìn người, tin rằng mấy huynh đệ mình sẽ không ngu xuẩn như vậy, chỉ là sau khi trở về phải nên đề tỉnh bọn họ một chút.
Âu Khắc biết mời chào những thương nhân tới giao dịch với bọn lính, có thể đề cao nhân khí lãnh địa, đồng thời cũng có thể thu tiền thuế, nói không chừng có một ít thương gia thấy làm ăn nơi này tốt, thường trú thì sao?
Đây hoàn toàn là nhất cử nhiều chuyện tốt mà.
Thuyền viên? Thổ phỉ tù binh có một số, thủ hạ hai tên Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ đầu nhập cũng có thuyền viên, hoàn toàn không thành vấn đề.
Giám sát và người dẫn đường? Các lính hầu vịt cạn này không biết đường, nhưng các dân binh xuất thân từ sư đoàn đồn trú tỉnh Hải Tuyền lại có thể, bọn họ là quân đội thường trú ở tỉnh duyên hải này, say tàu, không biết bơi thì đúng là đáng cười.
Nhưng Âu Khắc lo lắng nhiều nhanh chóng nghĩ ra vấn đề, lập tức nhắc nhở Khang Tư:
- Đại nhân, chúng ta sắp chung vốn làm ăn cùng Tỉnh trưởng, để thương đoàn xuất hiện trên lãnh địa chúng ta, có thể gây phiền phức hay không?
Khang Tư lắc đầu nói:
- Không đâu, các thương đoàn này sẽ không giống các thương đoàn ta gặp thời đại đội 5. Họ chỉ có thể xuất hiện vào ngày phát lương của chúng ta, còn thời gian khác tin rằng bọn hắn sẽ không thèm chờ ở chỗ hoang tàn vắng vẻ này. chỉ cần xếp đặt thời gian, đồng thời chú ý một chút, tin rằng không có vấn đề gì.
Âu Khắc nghe vậy sửng sốt, tiếp theo lắc đầu bất đắc dĩ, hắn còn huyễn tưởng có thương gia thường trú ở đây, cũng không ngẫm lại ở đây ngoại trừ binh sĩ ra cái gì cũng không có, sao có thể xuất hiện chuyện tuyệt diệu như vậy.
Nhưng đợi đến lúc lãnh địa phát triển thì không chắc, đến lúc đó phải chú ý đến vấn đề bại lộ hoạt động buôn lậu, chỉ là nếu tính toán xảo diệu nghiêm mật một chút, người ngoài không có cách nào biết được.
Nghĩ như vậy, Âu Khắc cũng ổn định tâm tình xuống, bắt đầu chuẩn bị yến hội chào đón Tỉnh trưởng Sư đoàn trưởng.
Lúc Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc đến vùng biên lãnh địa Khang Tư, vừa vặn nghe được xa xa truyền đến tiếng hoan hô, hai người liếc mắt nhìn nhau, Bỉ Khố Đức mỉm cười hỏi thân vệ Khang Tư phái tới nghênh tiếp.
- Phía trước xảy ra chuyện gì? Làm sao gây tiếng động lớn như vậy. Nghe âm thanh ít nhất có hơn ngàn người mới có độ lớn như thế, lãnh địa Thiếu tá Khang Tư có dân tự do nhiều như vậy sao?
- Đại nhân, bọn họ không phải dân tự do, mà là dân binh của lãnh địa Khang Tư đại nhân, nghe tiếng bọn họ, khẳng định vừa được thưởng kim tệ.
Tên thân vệ Áo Khắc Đức này có điểm hâm mộ, cũng không phải hâm mộ các binh sĩ được thưởng kim tệ, mà là hâm mộ bọn họ có thể lên chiến trường giết địch.
Hắn biết bản thân là thân vệ quan văn, mặc dù có chút đỉnh sức chiến đấu, nhưng tuyệt đối thiên về hướng quản lý, nếu như không phải lần này nhân thủ không đủ, các thân vệ quan văn hắn sợ rằng ngay cả nhiệm vụ tiếp đón cũng không được nhận.
Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc cũng đều không phải kẻ ngu ngốc, lập tức tỉnh ngộ Khang Tư làm thế nào có nhiều dân binh như vậy, xem ra 2 đại đội tập kích hắn đều bị hắn thu phục mất rồi.
Khải Nhĩ Đặc ở trong lòng không biết thầm chửi bới cái gì, còn Bỉ Khố Đức lại hiếu kỳ hỏi:
- Bọn họ vì cái gì được khen thưởng? Chẳng lẽ có thổ phỉ đột kích?
Áo Khắc Đức cười nói:
- Sao lại không có? Ngày hôm nay chúng ta bị lọt vào hai đợt thổ phỉ tập kích, mỗi lần đều là 2000 người trở lên, hiện giờ bọn họ hẳn đang tiếp nhận phần thưởng cho đợt thổ phỉ tập kích lần thứ 2 đấy.
- Cái gì? Thật sự là có thổ phỉ tập kích các ngươi? Hơn nữa còn nhiều như vậy!
Bỉ Khố Đức giật mình nói, hắn cực kỳ nghi hoặc, đồng bọn hợp tác thành chủ thành Thanh Nguyệt đều đã đồng ý Khang Tư nhập bọn rồi, sao lại còn có thổ phỉ lên bờ tập kích?
Nếu như chỉ là vài đám thổ phỉ nho nhỏ còn có thể nói là thổ phỉ hành động tự phát, nhưng 2 đợt này tổng cộng lại vượt quá 4000 thổ phỉ tập kích, không có thành chủ Thanh Nguyệt ở sau lưng châm ngòi quạt gió, tuyệt đối không thể nào!
Tên kia vì sao lại nói một đằng, làm một nẻo chứ?
Lẽ nào hắn muốn xâm lấn Đế quốc Áo Đặc Mạn?
Không có khả năng, dù là hắn nóng đầu cũng không có khả năng làm ra loại quyết định này, xem ra hắn là muốn thử xem Khang Tư có năng lực nhập bọn hay không. Dù là như vậy, tên kia thì không sao cả, dù sao hắn cũng ước gì thổ phỉ trong cảnh nội mình chết hết, nhưng đối với chúng ta thì thảm rồi, ai biết Khang Tư có thể cho rằng 2 đợt thổ phỉ là chúng ta phái ra hay không chứ!
Đến lúc đó hắn mà tức giận lột trần chuyện đó ra, vậy thì xong rồi.
Bỉ Khố Đức đang khẩn trương vạn phần, đột nhiên nghĩ đến gã thân vệ này vẫn nhiệt tình nghênh tiếp mình như thường, nghĩ tới Khang Tư sẽ không giận chó đánh mèo, lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cái gì? 4000 thổ phỉ lại bị các ngươi đánh bại?
Khải Nhĩ Đặc cũng kinh hô, hắn không ngờ tới bộ hạ Khang Tư lợi hại như thế, 4000 tên thổ phỉ lại bị đánh bại như vậy.
Tuy rằng người 2 đại đội của hắn đầu phục Khang Tư, nhưng dù là thêm bộ hạ cũ của Khang Tư, binh lực tối đa cũng chỉ 2000 người, không ngờ cả 1 đánh 2 cũng thắng được? Thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Khải Nhĩ Đặc sau khi kinh hô, phát giác bản thân có điểm mất mặt, lập tức nghiêm mặt lại, có chút xấu bụng hỏi:
- Tổn thất các ngươi có lớn hay không? Sức chiến đấu của 4000 thổ phỉ cũng không yếu đâu.
Thần thái Áo Khắc Đức có điểm đắc ý cười cười.
- Đại nhân, chiến báo vòng này tiểu nhân không rõ lắm, nhưng là vòng 1 chúng ta chỉ tổn thất trăm người, liền tiêu diệt 1000 thổ phỉ, toàn bộ thổ phỉ còn lại bị bắt làm tù binh, đồng thời đội thuyền bọn họ cũng thu được toàn bộ, tin rằng chiến báo vòng này cũng sẽ không kém vòng thứ nhất được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Khải Nhĩ Đặc cùng Bỉ Khố Đức lập tức choáng váng, bọn họ tin tưởng tên thân vệ này sẽ không khoa trương, bởi vì đi tới liền nhìn rõ mọi chuyện xảy ra, chính là vì như vậy bọn họ mới khiếp sợ.
Bộ hạ Khang Tư sức chiến đấu cường đại khiến kẻ khác tức lộn ruột, chết trận trăm người, khiến 2000 thổ phỉ toàn quân bị diệt!
Ý thức được tình trạng này, hai vị đại nhân đều bắt đầu tự hỏi có nên tiến thêm một bước tăng tiến quan hệ với Khang Tư hay không.
Khang Tư có được bộ hạ cường hãn như vậy, một chức Thiếu tá nho nhỏ tuyệt không phải là cấp hắn dừng lại, tin rằng sau này sẽ có một không gian phát triển lớn hơn nữa, hiện giờ đầu tư tình cảm trên người hắn, có thể so với ai đó cao cao tại thượng dễ hơn biết bao nhiêu lần!
Có được viện trợ như thế, không chừng đến lúc đó dù không phải quý tộc cũng là quan viên có được thế lực của riêng mình.
Trong lúc bọn họ miên man suy nghĩ, Áo Khắc Đức đột nhiên lên tiếng "Tới rồi." khiến bọn họ giật mình tỉnh mộng. Đến khi thấy cái thành trấn từ dưới đất mọc lên này, hai người lại choáng váng lần thứ 2.
Bọn họ là người nằm vùng nên biết trước đây nơi này là bộ dạng gì, không ngờ rằng mới không lâu sau, Khang Tư ở ngay trên một vùng cỏ dại hoang dã xây dựng nên một tòa thành trấn rộng rãi như thế.
Khiếp sợ qua đi, Khải Nhĩ Đặc nhỏ giọng dò hỏi Bỉ Khố Đức:
- Thành trấn Khang Tư này lớn như thế, có thể vi phạm quy chế hay không?
Vừa nói lời này, Bỉ Khố Đức đã biết trong lòng Khải Nhĩ Đặc còn có bóng ma, cũng không nói phá, chỉ lắc đầu.
- Không phạm quy chế, Đế quốc đối với khuôn khổ thành trấn lãnh địa sĩ quan cấp tá không có hạn chế, độ cao dù có hạn chế, nhưng hắn không vượt quá, về phần hạn chế tài liệu tường rào thành trấn, một Thiếu tá hắn sử dụng cây gỗ làm tường rào cũng không có gì sai.
Khải Nhĩ Đặc cười lạnh nói:
- Hừ hừ, cũng không biết hắn có ở giữa hai bức tường gỗ chèn thêm bùn đất hay không, nhìn thì không thấy, nhưng nếu hắn thật sự làm thế, vậy thì phạm quy, bởi loại tường rào này chỉ có thành trấn lãnh địa Thượng tá mới được sử dụng.
Bỉ Khố Đức thấy thần tình lão hữu, không khỏi cau mày.
- Ta nghĩ hắn xuất thân Đế đô hẳn là biết rõ những quy định kiểu "thành trấn sĩ quan cấp tá", Thiếu tá Trung tá dùng tường gỗ, Thượng tá dùng tường gỗ đất, Thiếu tướng thành lũy bằng đá. Người như hắn, tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy. Hơn nữa dù là đối phương không cẩn thận phạm quy, chúng ta cũng nên nhắc nhở, dù sao hiện tại chúng ta cũng là đồng bọn rồi!
Khải Nhĩ Đặc nghe hiểu Bỉ Khố Đức nhấn mạnh giọng câu nói cuối cùng, gật đầu không lên tiếng nữa.
/353
|