Gia đình Thẩm Lâm Kỳ rất phức tạp.
Ông nội Thẩm Lâm Kỳ trước đây là một quân nhân, sau khi ở nước ngoài làm ăn ông đã tích lúy được một lượng lớn tài sản. Sau này con trai ông là Thẩm Mục kế thừa sự nghiệp, quyết định bắt tay vào khai thác thị trường trong nước. Bởi tài chính sung túc, uy tín thương trường mà rất nhanh đã có chỗ đứng trong nước.
Lúc đó, Thẩm Mục nghe theo sự sắp xếp của gia đình cưới Bùi Anna. Sau khi kết hôn rất nhanh chóng có con là Thẩm Lâm Kỳ. Thế nhưng bởi lúc đó Thẩm gia đang ở thời kỳ phát triển mạnh trong nước cho nên Thẩm Mục đã về nước kinh doanh, tạm thời phải xa cách mẹ con Thẩm Lâm Kỳ.
Xa cách lâu ngày, tịch mịch khó nhịn, Thẩm Mục quen một người phụ nữ tên là Tôn Vi.
Tôn Vi là bạn tốt của mẹ Mạch Nhiên hồi còn đi học. Lúc quen biết Thẩm Mục, bà mới hai mươi tuổi. Vì năng lực xuất sắc mà được vào làm trong Thẩm thị. Diện mạo xinh đẹp của bà năm ấy thực sự có lực hấp đãn trí mạng với người đàn ông ngoài ba mươi tuổi Thậm Mục kia. Mà Thẩm Mục cũng rất thành thục mà chiếm được trái tim người con gái ấy.
Lang hữu tình, thiếp có ý, hai người rất nhanh xác lập quan hệ.
Nhưng nhất cử nhất động của Thẩm ở trong nước cũng không tránh khỏi con mắt của lão gia. Trước đó Thậm thị lâm vào nguy cơ tài chính khủng khoảng, dưới sự giúp đỡ của Bùi gia mới vựng dậy được, miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó khăn. Hành động của Thậm Mục nếu một ngày bị bại lộ, chắc chắn sản nghiệp nhà họ Thẩm sẽ bị phá hủy trong giây lát.
Vì muốn bảo vệ gia tộc, lão gia quyết định phải gọi con trai về Mỹ, giáo huấn một trận. Thẩm Mục đối mặt với vợ còn, lại còn bị cha giam lỏng, đành phải viết một bức thư nói thật mọi chuyện với Tôn Vi, nói mình đã có vợ con ở nước ngoài, không thể quay về gặp bà.
Tôn Vi lúc đó đã có con với Thẩm Mục. Đợi ông ta hơn nửa năm cuối cùng nhận được bức thư tuyệt tình ấy, lúc đó thiếu chút nữa bà chạy đi tự sát. Cũng may mẹ của Mạch Nhiên lúc ấy ngăn cản kịp thời, đưa bà đến bệnh viện, lúc ấy mới tránh được thảm kịch.
Nhưng vì Tôn Vi tự sát không thành tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Thân thể bà rất yếu, lúc sinh con bà đã qua đời trên bàn phẫu thuật.
Sau khi Tôn Vi qua đời, mẹ Mạch Nhiên phát hiện một bức thư trên gối đầu giường của bà. Hoá ra Tôn Vi đã sớm biết mệnh mình, viết một lá thư để lại mong muốn mẹ của Mạch Nhiên có thể nuôi nấng đứa trẻ. Bà đọc đi đọc lại lá thư của Tôn Vi, lệ rơi không ngừng, sau đó bà quyết định nuôi con của Tôn Vi, gọi tên là Bạch Triết.
Khi đó Mạch Nhiên khoảng ba bốn tuổi, chỉ nghe mẹ nói A Triết là em trai mình, không nghĩ được lại có nhiều chuyện như vậy. Sau khi cha cô qua đời, A Triết trở thanh người đàn oogn duy nhất trong nhà, cô lại càng yêu quý em trai, chưa bao giờ nghĩ đến hóa ra nó không phải em ruột mình.
Bí mật này cứ như vậy bị giữ trong phong bao kín. Mãi cho đến năm năm trước. Thẩm Mục bị bệnh nan y. Lúc hấp hối ông đã gọi Thẩm Lâm Kỳ đến và nói cho anh biết bí mật về đoạn tình ngắn ngủi của mình. Ông sám hối trước mặt con trai, khẩn cầu anh có thể đến tìm Tôn Vi nói một tiếng xin lỗi. Bao năm qua, ông vẫn không dám đối mặt với đoạn quá khứ này. Thế nhưng ông vạn lần không ngờ, Tôn Vii đã qua đời nhiều năm, hơn nữa còn để lại cho ông một đứa con trai.
Sau khi Thẩm Mục qua đời, Thẩm Lâm Kỳ về nước tiếp quản công việc của cha và điều tra hành tung của Tôn Vi. Anh phát hiện ra sự tồn tại của A Triết.
Lúc ấy, anh đột nhiên do dự.
Bùi Anna từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cuộc sống hoàn mỹ như công chúa. Cái chết của chồng đã khiến cho bà thống khổ vô cùng, nếu như biết được sự thật này sợ rằng bà không chịu nổi đả kích.
Trong lúc Thẩm Lâm Kỳ còn đang mâu thuẫn, A Triết gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Mạch Nhiên vì lo tiền chữa chạy cho A Triết và đám tang cho mẹ mà đã thôi học đi kiếm việc làm.
Muốn giữ bí mật của gia đình, và cũng là bảo đảm tính mạng cho A Triết, Thẩm Lâm Kỳ đã nghĩ tới Mạch Nhiên. Anh nói, ngày đó anh căn bản cố ý tạo cơ hội gặp cô ở dưới lầu công ty, nhưng cô lại làm như không thấy anh mà vội vã chạy ra ngoài. Anh đi theo cô, muốn biết cô làm gì, bởi vậy mà mới có màn anh hùng cứu mỹ nhân kia.
Mọi chuyện tiếp theo cứ theo vậy mà tự nhiên xảy đến. Thẩm Lâm Kỳ giúp đỡ A Triết, lại có thể che giấu bí mật trước mặt Anna tỷ. Nhất cử lưỡng tiện.
Anh đã lo lắng tất cả nhưng lại không lo đến cảm xúc của cô.
Nhiều năm qua, cô bị anh lừa dối, vì cái gì? Cô tức giận run người.
Cô hỏi anh: “Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Đừng như vậy, anh làm là vì muốn tốt cho em, việc này em không biết thì tốt hơn.” Thẩm Lâm Kỳ thấy Mạch Nhiên kích động, muốn đi đến ôm cô nhưng bị cô đẩy ra.
Mạch Nhiên căm giận: “Không! Tôi có có quyền biết! Tôi và anh ở cùng nhau lâu như vậy, anh có bao nhiêu cơ hội có thể nói cho tôi biết, thế nhưng anh im lặng, anh lừa dối tôi. Tôi nói cho anh biết. Tôi hận nhất là bị người khác lừa dối! Nếu như trong mắt anh tôi chỉ là một quân cờ, anh còn muốn cưới tôi làm gì? Anh nghĩ tôi rất đáng thương, rất nực cười phải không?”
“Mạch Nhiên!” Thẩm Lâm Kỳ trong mắt hiện lên một tia cô đơn: “Em nghe anh nói…”
“Dừng lại!” Mạch Nhiên cắt ngang lời Thẩm Lâm Kỳ: “Tôi không muốn nghe anh nói dối, bây giờ anh nói gì tôi cũng thấy buồn nôn, anh cút đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Mạch Nhiên…”
“Cút!” Mạch Nhiên liều lĩnh hô to, bàn tay cô nắm chặt, móng tay bấm vào ra thịt.
Anh không nói tiếp, nhưng cũng không rời đi. Anh chỉ lùi lại sau mấy bước, im lặng nhìn cô.
Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mệt muốn chết, không có tâm trạng đâu để ý tới anh. Cô bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đèn báo ngoài cửa phòng phẫu thuật, trong ngực đau đớn không tả nổi.
Mạch Nhiên ngồi đợi cho đến gần sáng, Thẩm Lâm Kỳ cũng ở lại.
Suốt một đêm, Mạch Nhiên không hề chợp mắt lấy một khắc. Cô nghĩ rất nhiều chuyện, về A Triết, về Thẩm Lâm Kỳ, … cô nghĩ thông suốt mọi chuyện, rồi lại như có chuyện không nghĩ ra.
Cuộc sống luôn luôn thay đổi rất nhanh, trong lúc cô nghèo túng, cuộc sống ban cho cô người vị cứu thế, rồi đến lúc cô ở đỉnh điểm huy hoàng thì lại không lưu tình mà kéo cô về nguyên trạng.
Hóa ra là do cô quá ngây thơ, ở giữa một đống hỗn độn những lời nói dối đến cuối cùng mới phát hiện ra, người mà cô cho rằng là người thân duy nhất của mình trên đời này, hóa ra lại là em trai của người khác.
Ngay lúc ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Mạch Nhiên từ tuyệt vọng khôi phục lại tinh thần. Cô xông lên hỏi thăm tình trạng của A Triết..
Bác sĩ tháo khẩu trang, gật đầu: “Yên tâm, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại.”
Tuy rằng không có câu trả lời như ý, nhưng cũng còn tốt hơn lúc đầu. Mạch Nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân mềm nhún, trước mặt mờ nhạt, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng đỡ cô.
“Cẩn thận.” Suốt một đêm im lặng, đây là câu đầu tiên anh nói.
Không biết vì sao, cô có cảm giác mình bị châm chọc.
“Không sao.” Mạch Nhiên khoát tay, cố gắng đứng dậy, “Tôi vẫn tốt, so với hôm qua tốt hơn.”
Anh đỡ cô, không nói lời nào.
Mạch Nhiên nỗ lực ép mình bình tĩnh nói: “Tôi vào đó với A Triết, chờ nó tỉnh lại. Nếu như có thể, tôi mong anh đừng vào. Đương nhiên, nếu anh nhất định vào, tôi cũng không ngăn được. Dù sao, nó cũng là… em trai của anh.” Nói ra bốn chữ cuối cùng, lòng cô đau như bị xé rách.
Anh không phản bác, chỉ buông tay cô nói: “Anh ở bên ngoài chờ em.”
Lúc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cười. Nhưng khóe miệng nhoẻn cười lại mang vẻ đau khổ.
A Triết chưa tỉnh, trên người cắm đầy ống. Bác sĩ không cho Mạch Nhiên vào, chỉ cho co đứng ngoài cửa thủy tinh chờ A Triết tỉnh lại.
Mạch Nhiên dựa người trên cửa, nhìn A Triết hôn mê bất tỉnh. Cô nhớ tới mấy ngày trước A Triết còn vui vẻ nói sẽ tham gia hôn lễ của cô, bây giờ lại thành ra như vậy, lòng cô đau như dao cắt.
Mạch Nhiên biết bản thân mình như vậy thật ngốc. Biết rõ đó không phải là em trai mình, mà vẫn còn lo lắng. Nhưng tình cảm chị em nhiều năm như vậy không phải chì vì một nhóm máu mà bị gạt bỏ hết. So với chuyện Thẩm Lâm Kỳ lừa dối cô, cô cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách trở thành người thân của A Triết.
Mạch Nhiên thương xót cho A Triết chịu quá nhiều khổ cực, vốn dĩ có thể dựa vào gia đình mà oai phong một cõi, vậy mà cuối cùng lại phải ôm mộng tưởng cả đời trong lòng. Thế giới này thật không công bằng, nếu như A Triết tỉnh lại, cô nguyên ý vứt bỏ mọi thứ, đưa A Triết rời xa tất cả những người đã làm tổn thương nó.
“Mạch Nhiên!” Linda không để ý bác sĩ ngăn cản, vội vàng chạy đến.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a? Chị xem truyền hình trực tiếp thật là choáng váng. Gọi điện cho em và Thẩm tổng đều không được. Nếu không phải là Tiểu Hàn nói cho chị biết thì chị đã không biết A Triết xảy ra chuyện rồi! Hiện tại bên ngoài đều đã biết hết rồi, lúc chị tới đây đã thấy xe bọn phóng viên. Em có muốn về trước hay không?”
“Nếu như A Triết làm sao, em còn làm diễn viên làm gì?” Mạch Nhiên trả lời, từ chối ý tốt của Linda.
Linda giật mình: “Mạch Nhiên, em làm sao vậy? Em trước đây… sẽ không tức giận như vậy.”
“Xin lỗi.” Mạch Nhiên khoát tay: “Em bây giờ tâm tình bất ổn, chị đi trước đi.”
“Thế nhưng…”
“Chị đi đi.” Mạch Nhiên nhắc lại.
“Được rồi.” Linda cuối cùng cũng rời đi.
Nhìn bóng lưng Linda rời đi, Mạch Nhiên cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng. A Triết bệnh năng, Thẩm Lâm Kỳ tràn ngập bí mật, bọn cẩu tử không biết điều… tất cả mọi thứ, khiến Mạch Nhiên mệt mỏi muốn chết.
Sau đó mặt mũi cô bỗng tối sầm, cô ngã khuỵu xuống.
Cô mơ thấy người mẹ đã mất của mình, bà đang ôm một đứa trẻ, bắt cô nói chuyện.
Cô chậm rãi đi qua, thấy đứa bé trong lòng mẹ, nó có khuôn mặt như thiên sứ, nhìn thấy cô thì nhoẻn miệng cười.
Mạch Nhiên ngạc nhiên xen lẫn vui sướng: “Mẹ, mẹ xem cục cưng nhìn con cười kìa!”
“Mạch Nhiên, đây là A Triết, sau này là em trai còn. Con muốn ôm A Triết không?”
“Vâng!” Mạch Nhiên lòng tràn đầy vui mừng mà giơ tay lên, ôm đứa trẻ vào lòng.
Đột nhiên gian, đứa bé trong lòng cô nụ cười biến mất, thay vào đó là khuôn mặt quỷ dị, nhìn cô nói: “Ngu ngốc, nó không phải em trai mi, vứt nó đi! Vứt đi!”
Mạch Nhiên sợ hãi kếu to, buông tay hất đứa bé trong lòng ra.
“A Triết!” Mẹ cô cùng hét lớn. Mạch Nhiên tỉnh lại.
“A Triết? A Triết đâu?” Cô không để ý ống truyền nước trên tay mình, hoảng hốt ngồi dậy.
Thẩm Lâm Kỳ ấn cô xuống giường: “A Triết đã tỉnh, tình trạng rất tốt, em bình tĩnh một chút.”
“Tỉnh? A Triết tỉnh rồi sao? Em muốn đi thăm nó….”
“Mạch Nhiên.” Thẩm Lâm Kỳ không buông cô ra: “Em cần nghỉ ngơi.”
“Không!” Mạch Nhiên lắc đầu, “Em không sao, em rất khỏe, em muốn đi thăm A Triết..”
“Ai nói?” Thẩm Lâm Kỳ đè cô xuống, đưa tay lên gạt sợi tóc trên trán cô, nói một câu mà cô không thể tưởng tượng được:: “Em có thai rồi.”
Mang thai? !
Mạch Nhiên quên mất giãy giụa, khó tin nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
Thẩm Lâm Kỳ kéo chăn lên đắp cho cô, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói em có thai ba tuần rồi. Hiện tại em cần nghỉ ngơi. Về A Triết, nó đã tỉnh rồi, anh đã mời y tá tốt nhất chăm sóc nó. Em không cần lo lắng. Em bây giờ cần phải lo cho…” Anh dừng lại, sờ lên bụng cô, dịu dàng nói: “Con chúng ta.”
Ông nội Thẩm Lâm Kỳ trước đây là một quân nhân, sau khi ở nước ngoài làm ăn ông đã tích lúy được một lượng lớn tài sản. Sau này con trai ông là Thẩm Mục kế thừa sự nghiệp, quyết định bắt tay vào khai thác thị trường trong nước. Bởi tài chính sung túc, uy tín thương trường mà rất nhanh đã có chỗ đứng trong nước.
Lúc đó, Thẩm Mục nghe theo sự sắp xếp của gia đình cưới Bùi Anna. Sau khi kết hôn rất nhanh chóng có con là Thẩm Lâm Kỳ. Thế nhưng bởi lúc đó Thẩm gia đang ở thời kỳ phát triển mạnh trong nước cho nên Thẩm Mục đã về nước kinh doanh, tạm thời phải xa cách mẹ con Thẩm Lâm Kỳ.
Xa cách lâu ngày, tịch mịch khó nhịn, Thẩm Mục quen một người phụ nữ tên là Tôn Vi.
Tôn Vi là bạn tốt của mẹ Mạch Nhiên hồi còn đi học. Lúc quen biết Thẩm Mục, bà mới hai mươi tuổi. Vì năng lực xuất sắc mà được vào làm trong Thẩm thị. Diện mạo xinh đẹp của bà năm ấy thực sự có lực hấp đãn trí mạng với người đàn ông ngoài ba mươi tuổi Thậm Mục kia. Mà Thẩm Mục cũng rất thành thục mà chiếm được trái tim người con gái ấy.
Lang hữu tình, thiếp có ý, hai người rất nhanh xác lập quan hệ.
Nhưng nhất cử nhất động của Thẩm ở trong nước cũng không tránh khỏi con mắt của lão gia. Trước đó Thậm thị lâm vào nguy cơ tài chính khủng khoảng, dưới sự giúp đỡ của Bùi gia mới vựng dậy được, miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó khăn. Hành động của Thậm Mục nếu một ngày bị bại lộ, chắc chắn sản nghiệp nhà họ Thẩm sẽ bị phá hủy trong giây lát.
Vì muốn bảo vệ gia tộc, lão gia quyết định phải gọi con trai về Mỹ, giáo huấn một trận. Thẩm Mục đối mặt với vợ còn, lại còn bị cha giam lỏng, đành phải viết một bức thư nói thật mọi chuyện với Tôn Vi, nói mình đã có vợ con ở nước ngoài, không thể quay về gặp bà.
Tôn Vi lúc đó đã có con với Thẩm Mục. Đợi ông ta hơn nửa năm cuối cùng nhận được bức thư tuyệt tình ấy, lúc đó thiếu chút nữa bà chạy đi tự sát. Cũng may mẹ của Mạch Nhiên lúc ấy ngăn cản kịp thời, đưa bà đến bệnh viện, lúc ấy mới tránh được thảm kịch.
Nhưng vì Tôn Vi tự sát không thành tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Thân thể bà rất yếu, lúc sinh con bà đã qua đời trên bàn phẫu thuật.
Sau khi Tôn Vi qua đời, mẹ Mạch Nhiên phát hiện một bức thư trên gối đầu giường của bà. Hoá ra Tôn Vi đã sớm biết mệnh mình, viết một lá thư để lại mong muốn mẹ của Mạch Nhiên có thể nuôi nấng đứa trẻ. Bà đọc đi đọc lại lá thư của Tôn Vi, lệ rơi không ngừng, sau đó bà quyết định nuôi con của Tôn Vi, gọi tên là Bạch Triết.
Khi đó Mạch Nhiên khoảng ba bốn tuổi, chỉ nghe mẹ nói A Triết là em trai mình, không nghĩ được lại có nhiều chuyện như vậy. Sau khi cha cô qua đời, A Triết trở thanh người đàn oogn duy nhất trong nhà, cô lại càng yêu quý em trai, chưa bao giờ nghĩ đến hóa ra nó không phải em ruột mình.
Bí mật này cứ như vậy bị giữ trong phong bao kín. Mãi cho đến năm năm trước. Thẩm Mục bị bệnh nan y. Lúc hấp hối ông đã gọi Thẩm Lâm Kỳ đến và nói cho anh biết bí mật về đoạn tình ngắn ngủi của mình. Ông sám hối trước mặt con trai, khẩn cầu anh có thể đến tìm Tôn Vi nói một tiếng xin lỗi. Bao năm qua, ông vẫn không dám đối mặt với đoạn quá khứ này. Thế nhưng ông vạn lần không ngờ, Tôn Vii đã qua đời nhiều năm, hơn nữa còn để lại cho ông một đứa con trai.
Sau khi Thẩm Mục qua đời, Thẩm Lâm Kỳ về nước tiếp quản công việc của cha và điều tra hành tung của Tôn Vi. Anh phát hiện ra sự tồn tại của A Triết.
Lúc ấy, anh đột nhiên do dự.
Bùi Anna từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cuộc sống hoàn mỹ như công chúa. Cái chết của chồng đã khiến cho bà thống khổ vô cùng, nếu như biết được sự thật này sợ rằng bà không chịu nổi đả kích.
Trong lúc Thẩm Lâm Kỳ còn đang mâu thuẫn, A Triết gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Mạch Nhiên vì lo tiền chữa chạy cho A Triết và đám tang cho mẹ mà đã thôi học đi kiếm việc làm.
Muốn giữ bí mật của gia đình, và cũng là bảo đảm tính mạng cho A Triết, Thẩm Lâm Kỳ đã nghĩ tới Mạch Nhiên. Anh nói, ngày đó anh căn bản cố ý tạo cơ hội gặp cô ở dưới lầu công ty, nhưng cô lại làm như không thấy anh mà vội vã chạy ra ngoài. Anh đi theo cô, muốn biết cô làm gì, bởi vậy mà mới có màn anh hùng cứu mỹ nhân kia.
Mọi chuyện tiếp theo cứ theo vậy mà tự nhiên xảy đến. Thẩm Lâm Kỳ giúp đỡ A Triết, lại có thể che giấu bí mật trước mặt Anna tỷ. Nhất cử lưỡng tiện.
Anh đã lo lắng tất cả nhưng lại không lo đến cảm xúc của cô.
Nhiều năm qua, cô bị anh lừa dối, vì cái gì? Cô tức giận run người.
Cô hỏi anh: “Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Đừng như vậy, anh làm là vì muốn tốt cho em, việc này em không biết thì tốt hơn.” Thẩm Lâm Kỳ thấy Mạch Nhiên kích động, muốn đi đến ôm cô nhưng bị cô đẩy ra.
Mạch Nhiên căm giận: “Không! Tôi có có quyền biết! Tôi và anh ở cùng nhau lâu như vậy, anh có bao nhiêu cơ hội có thể nói cho tôi biết, thế nhưng anh im lặng, anh lừa dối tôi. Tôi nói cho anh biết. Tôi hận nhất là bị người khác lừa dối! Nếu như trong mắt anh tôi chỉ là một quân cờ, anh còn muốn cưới tôi làm gì? Anh nghĩ tôi rất đáng thương, rất nực cười phải không?”
“Mạch Nhiên!” Thẩm Lâm Kỳ trong mắt hiện lên một tia cô đơn: “Em nghe anh nói…”
“Dừng lại!” Mạch Nhiên cắt ngang lời Thẩm Lâm Kỳ: “Tôi không muốn nghe anh nói dối, bây giờ anh nói gì tôi cũng thấy buồn nôn, anh cút đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Mạch Nhiên…”
“Cút!” Mạch Nhiên liều lĩnh hô to, bàn tay cô nắm chặt, móng tay bấm vào ra thịt.
Anh không nói tiếp, nhưng cũng không rời đi. Anh chỉ lùi lại sau mấy bước, im lặng nhìn cô.
Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mệt muốn chết, không có tâm trạng đâu để ý tới anh. Cô bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đèn báo ngoài cửa phòng phẫu thuật, trong ngực đau đớn không tả nổi.
Mạch Nhiên ngồi đợi cho đến gần sáng, Thẩm Lâm Kỳ cũng ở lại.
Suốt một đêm, Mạch Nhiên không hề chợp mắt lấy một khắc. Cô nghĩ rất nhiều chuyện, về A Triết, về Thẩm Lâm Kỳ, … cô nghĩ thông suốt mọi chuyện, rồi lại như có chuyện không nghĩ ra.
Cuộc sống luôn luôn thay đổi rất nhanh, trong lúc cô nghèo túng, cuộc sống ban cho cô người vị cứu thế, rồi đến lúc cô ở đỉnh điểm huy hoàng thì lại không lưu tình mà kéo cô về nguyên trạng.
Hóa ra là do cô quá ngây thơ, ở giữa một đống hỗn độn những lời nói dối đến cuối cùng mới phát hiện ra, người mà cô cho rằng là người thân duy nhất của mình trên đời này, hóa ra lại là em trai của người khác.
Ngay lúc ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Mạch Nhiên từ tuyệt vọng khôi phục lại tinh thần. Cô xông lên hỏi thăm tình trạng của A Triết..
Bác sĩ tháo khẩu trang, gật đầu: “Yên tâm, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại.”
Tuy rằng không có câu trả lời như ý, nhưng cũng còn tốt hơn lúc đầu. Mạch Nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân mềm nhún, trước mặt mờ nhạt, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng đỡ cô.
“Cẩn thận.” Suốt một đêm im lặng, đây là câu đầu tiên anh nói.
Không biết vì sao, cô có cảm giác mình bị châm chọc.
“Không sao.” Mạch Nhiên khoát tay, cố gắng đứng dậy, “Tôi vẫn tốt, so với hôm qua tốt hơn.”
Anh đỡ cô, không nói lời nào.
Mạch Nhiên nỗ lực ép mình bình tĩnh nói: “Tôi vào đó với A Triết, chờ nó tỉnh lại. Nếu như có thể, tôi mong anh đừng vào. Đương nhiên, nếu anh nhất định vào, tôi cũng không ngăn được. Dù sao, nó cũng là… em trai của anh.” Nói ra bốn chữ cuối cùng, lòng cô đau như bị xé rách.
Anh không phản bác, chỉ buông tay cô nói: “Anh ở bên ngoài chờ em.”
Lúc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cười. Nhưng khóe miệng nhoẻn cười lại mang vẻ đau khổ.
A Triết chưa tỉnh, trên người cắm đầy ống. Bác sĩ không cho Mạch Nhiên vào, chỉ cho co đứng ngoài cửa thủy tinh chờ A Triết tỉnh lại.
Mạch Nhiên dựa người trên cửa, nhìn A Triết hôn mê bất tỉnh. Cô nhớ tới mấy ngày trước A Triết còn vui vẻ nói sẽ tham gia hôn lễ của cô, bây giờ lại thành ra như vậy, lòng cô đau như dao cắt.
Mạch Nhiên biết bản thân mình như vậy thật ngốc. Biết rõ đó không phải là em trai mình, mà vẫn còn lo lắng. Nhưng tình cảm chị em nhiều năm như vậy không phải chì vì một nhóm máu mà bị gạt bỏ hết. So với chuyện Thẩm Lâm Kỳ lừa dối cô, cô cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách trở thành người thân của A Triết.
Mạch Nhiên thương xót cho A Triết chịu quá nhiều khổ cực, vốn dĩ có thể dựa vào gia đình mà oai phong một cõi, vậy mà cuối cùng lại phải ôm mộng tưởng cả đời trong lòng. Thế giới này thật không công bằng, nếu như A Triết tỉnh lại, cô nguyên ý vứt bỏ mọi thứ, đưa A Triết rời xa tất cả những người đã làm tổn thương nó.
“Mạch Nhiên!” Linda không để ý bác sĩ ngăn cản, vội vàng chạy đến.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a? Chị xem truyền hình trực tiếp thật là choáng váng. Gọi điện cho em và Thẩm tổng đều không được. Nếu không phải là Tiểu Hàn nói cho chị biết thì chị đã không biết A Triết xảy ra chuyện rồi! Hiện tại bên ngoài đều đã biết hết rồi, lúc chị tới đây đã thấy xe bọn phóng viên. Em có muốn về trước hay không?”
“Nếu như A Triết làm sao, em còn làm diễn viên làm gì?” Mạch Nhiên trả lời, từ chối ý tốt của Linda.
Linda giật mình: “Mạch Nhiên, em làm sao vậy? Em trước đây… sẽ không tức giận như vậy.”
“Xin lỗi.” Mạch Nhiên khoát tay: “Em bây giờ tâm tình bất ổn, chị đi trước đi.”
“Thế nhưng…”
“Chị đi đi.” Mạch Nhiên nhắc lại.
“Được rồi.” Linda cuối cùng cũng rời đi.
Nhìn bóng lưng Linda rời đi, Mạch Nhiên cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng. A Triết bệnh năng, Thẩm Lâm Kỳ tràn ngập bí mật, bọn cẩu tử không biết điều… tất cả mọi thứ, khiến Mạch Nhiên mệt mỏi muốn chết.
Sau đó mặt mũi cô bỗng tối sầm, cô ngã khuỵu xuống.
Cô mơ thấy người mẹ đã mất của mình, bà đang ôm một đứa trẻ, bắt cô nói chuyện.
Cô chậm rãi đi qua, thấy đứa bé trong lòng mẹ, nó có khuôn mặt như thiên sứ, nhìn thấy cô thì nhoẻn miệng cười.
Mạch Nhiên ngạc nhiên xen lẫn vui sướng: “Mẹ, mẹ xem cục cưng nhìn con cười kìa!”
“Mạch Nhiên, đây là A Triết, sau này là em trai còn. Con muốn ôm A Triết không?”
“Vâng!” Mạch Nhiên lòng tràn đầy vui mừng mà giơ tay lên, ôm đứa trẻ vào lòng.
Đột nhiên gian, đứa bé trong lòng cô nụ cười biến mất, thay vào đó là khuôn mặt quỷ dị, nhìn cô nói: “Ngu ngốc, nó không phải em trai mi, vứt nó đi! Vứt đi!”
Mạch Nhiên sợ hãi kếu to, buông tay hất đứa bé trong lòng ra.
“A Triết!” Mẹ cô cùng hét lớn. Mạch Nhiên tỉnh lại.
“A Triết? A Triết đâu?” Cô không để ý ống truyền nước trên tay mình, hoảng hốt ngồi dậy.
Thẩm Lâm Kỳ ấn cô xuống giường: “A Triết đã tỉnh, tình trạng rất tốt, em bình tĩnh một chút.”
“Tỉnh? A Triết tỉnh rồi sao? Em muốn đi thăm nó….”
“Mạch Nhiên.” Thẩm Lâm Kỳ không buông cô ra: “Em cần nghỉ ngơi.”
“Không!” Mạch Nhiên lắc đầu, “Em không sao, em rất khỏe, em muốn đi thăm A Triết..”
“Ai nói?” Thẩm Lâm Kỳ đè cô xuống, đưa tay lên gạt sợi tóc trên trán cô, nói một câu mà cô không thể tưởng tượng được:: “Em có thai rồi.”
Mang thai? !
Mạch Nhiên quên mất giãy giụa, khó tin nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
Thẩm Lâm Kỳ kéo chăn lên đắp cho cô, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói em có thai ba tuần rồi. Hiện tại em cần nghỉ ngơi. Về A Triết, nó đã tỉnh rồi, anh đã mời y tá tốt nhất chăm sóc nó. Em không cần lo lắng. Em bây giờ cần phải lo cho…” Anh dừng lại, sờ lên bụng cô, dịu dàng nói: “Con chúng ta.”
/46
|