Nhân vật chính: Y không phải là ta.
.
Đối diện thành phố hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, hai tên pháp sư cố gắng hoàn thành pháp thuật đã nằm rạp xuống đất, gần như kiệt sức. Tu thả Eric đang ngây ngẩn ra, không do dự lựa chọn trở về thành. Trong cung điện, khi nộp lên nguyên tố ánh sáng, mặt mày Quan Chấp Chính trắng bệch nhìn số lượng nguyên tố ánh sáng mà Tu lấy ra, sau khi nghe thủ hạ thì thầm vài câu, Quan Chấp Chính mặt cắt không còn một giọt máu. Tổng Đốc thấy số lượng rương cũng lắp bắp kinh hãi, rồi sau phút kinh ngạc ngắn ngủi đó, gã nhiệt liệt tuyên dương Tu. Ngược lại, Eric không đi trưng thu ánh sáng thì bị Tổng Đốc chỉ trích, Tổng Đốc tước đoạt một sợi lông vũ của Eric chuyển cho Tu, thể hiện sự trừng phạt cũng như cổ vũ.
.
Lông vũ của Eric chỉ còn lại hai sợi rưỡi, tuy không biết nếu mất tất cả lông vũ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn đó không phải kết cục tốt đẹp. Tổng Đốc đây là đang buộc họ đi trưng thu ánh sáng, chẳng hiểu sao trong lòng Đỗ Trạch dâng lên chút thương hại. Những Thiên tộc này thật sự không ý thức được gì cả, áp bức quá độ chỉ mang lại cho họ lợi ích nhất thời, nhưng sẽ khiến họ diệt vong.
.
Vào ban đêm, Quan Chấp Chính tầng trời thứ ba làm phản, gã tập hợp một nhóm người với mục tiêu là giết chết Thiên tộc. Lý do sa đọa của Quan Chấp Chính cực đơn giản nhưng cũng rất chua xót. Gã chịu đựng ở tầng trời thứ ba đã lâu, chính cái chết của con trai đã làm sụp đổ sợi rơm bám víu duy nhất của gã. Những điều này ngày hôm sau Tu mới nói cho Đỗ Trạch, phản loạn phát sinh cũng là lúc tai nghe của Đỗ Trạch hết pin. Nghe Tu kể lại xong, Đỗ Trạch mới hiểu được tại sao khi Quan Chấp Chính hung tợn gào thét với họ, Eric lại xúc động đến thế. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được, đối với một Quan Chấp Chính sa đọa vì cái chết của con trai, vị Thánh tử sùng bái ánh sáng đó sẽ có tâm trạng thế nào.
.
Trận phản loạn này chưa tới nửa đêm đã kết thúc, kẻ sa đọa của tầng trời thứ ba phần lớn đều là bình dân, chiến binh chỉ chiếm thiểu số, lợi hại nhất cũng chỉ có cấp bậc Đại Kiếm Sĩ, chống lại Thiên tộc đều mang trình độ Kiếm Thánh cứ như lấy trứng chọi đá. So với kẻ sa đọa toàn diệt, bên Thiên tộc chỉ mất 1/6 thị vệ, mà sáng ngày hôm sau, một đám thị vệ Thiên tộc mới tới lại lấp đầy số tổn thất.
.
Không phải đã nói phải làm thiên sứ hai bên sao, tại sao Thiên tộc mấy người lại có thể phạm quy đi bổ sung nhân lực chứ!
.
“Lúc trước có một thị vệ chết ở tầng trời thứ hai, ngày hôm sau lập tức có một tên mới thế chỗ.” So với vẻ mất bình tĩnh của Đỗ Trạch, Tu lại bình tĩnh lạ lùng. “Phải giải quyết họ cùng một lần.”
.
Được rồi, manh chủ đã sớm chú ý điều này, và tính luôn nó vào trong kế hoạch rồi. Đỗ Trạch quyết định an tâm làm sứ mệnh độc giả ngốc nghếch của mình, chuyện lớn tiêu diệt BOSS nhỏ Tổng Đốc và cứu vớt thế giới vẫn cứ giao cho manh chủ là được rồi.
.
Sau khi dùng xong bữa sáng trong cung điện tĩnh lặng, một thị vệ Thiên tộc xuất hiện báo cáo hành trình kế tiếp cho Tu: ngoại trừ tầng trời thứ nhất đã thành vùng đất chết, đoàn xe ngựa đã đi qua tất cả tầng trời, vậy nên tiếp theo họ sẽ đi qua tầng trời thứ hai trở về theo đường cũ, nói cách khác, địa điểm tiếp theo của họ là tầng trời thứ bốn.
.
Tu nghe được tin tức này có vẻ cũng không hề bất ngờ, sau khi thị vệ Thiên tộc lui ra, hắn mỉm cười với Đỗ Trạch. “Ta cam đoan, đến tầng trời thứ bốn, tên kia vẫn sẽ bảo chúng ta đi trưng thu ánh sáng.”
.
“Bởi vì tầng trời thứ nhất và thứ hai không nộp ánh sáng lên, bây giờ vẫn còn không ít xe ngựa tải hàng chưa đầy. Từ hôm nay trở đi các ngươi phải đi lấp những phần còn khuyết đó, ta cho phép trưng thu hoàn toàn.” Trước sắc mặt trắng xanh do dự của Quan Chấp Chính tầng trời thứ bốn, Tổng Đốc ngồi trên vị trí chủ tọa đã nói như thế.
.
Manh chủ đúng là liệu việc như thần, Đỗ Trạch muốn quỳ xuống lạy luôn. Không biết có phải do ảo giác không mà cậu lại cảm thấy Tổng Đốc có vẻ cực kỳ hy vọng họ sẽ bức bách những người khác phản kháng Thiên tộc nhỉ.
.
Tổng Đốc trao quyền rất nhanh chóng, Tu đáp ứng cũng cực thoải mái, rồi họ sẽ lại bước trên con đường trưng thu hoàn toàn. Lúc này Eric không đi cùng, người đó thậm chí còn không tham gia cả nội dung chính tuyến thường lệ. Đỗ Trạch chỉ gặp được Eric lúc mới đến tầng trời thứ bốn, Thánh tử vừa xuống xe ngựa thì sắc mặt đã rất tiều tụy, ánh mắt của y khiến Đỗ Trạch liên tưởng đến một con thú bị nhốt trong ***g, muốn lao khỏi ***g sắt nhưng lại tiếc nuối cuộc sống sung túc, chỉ có thể mờ mịt đứng tại chỗ mà bàng hoàng.
.
Không có sự quấy nhiễu của Eric, kế hoạch của Tu tiến hành vô cùng thuận lợi. Tầng trời thứ bốn khi trước vốn đã bị Quan Chấp Chính thu thập quá mức, bởi vậy khi bị trưng thu lần thứ hai, phản kháng cũng tăng mạnh. Ban đầu là cứ ba thành phố bị trưng thu sẽ phát sinh một lần nổi loạn, sau thì gần như cứ mỗi nơi bị trưng thu đều sẽ nổi loạn. Hiện tại, Đỗ Trạch thoáng liếc xung quanh một lượt, kẻ sa đọa bao vây cậu và Tu không năm nghìn cũng đến ba nghìn. Họ đang đi trên đường thì bị những kẻ sa đọa này tấn công, hành động vừa đi vừa trưng thu của manh chủ như vậy có lẽ đã ép phản toàn bộ tầng trời thứ bốn.
.
Dưới nhân số áp đảo, thủ hạ của Quan Chấp Chính chỉ chống đỡ được một giây thì chết sạch. Tu biến thành Ngân Long, che chở Đỗ Trạch dưới đôi cánh lớn, hắn không đi cũng không trốn, chỉ đứng im tại chỗ như vậy, mặc kẻ sa đọa lấy vũ khí chém lên người mình. Binh khí chạm vào vảy bạc phát ra tiếng leng keng chói tai, Đỗ Trạch không nhìn được gì bên ngoài nên hơi lo lắng. Lúc này cậu cực kỳ nhớ John. Trong tình huống này vị rối máy trung thành và tận tâm kia chắc chắn có thể chia sẻ một phần nào đó với manh chủ — cậu cũng lâu rồi không thấy John, lần gặp mặt cuối cùng là vào năm ngày trước, chẳng lẽ sau lần đó John vẫn luôn bị manh chủ ướp lạnh trong nhẫn không gian sao?
.
Sau khi Tu hoàn thành ma pháp Long ngữ xong, trận chiến này cũng chẳng đáng nói nữa. Dù là vài trăm hay vài nghìn người, trước ma pháp trận khổng lồ màu xám đó, chỉ cần một giây sau sẽ bị quầng sáng xám tống khứ. Trên chiến trường trống rỗng chỉ còn lại vài cái xác thủ hạ của Quan Chấp Chính. Tu nghỉ ngơi một lát — số lần sử dụng ma pháp cao cấp hôm nay khiến hắn thấy mỏi mệt — sau đó lấy rương báu đựng ánh sáng, mang Đỗ Trạch về cung điện.
.
Chưa kịp đáp xuống từ không trung, Đỗ Trạch đã nhìn thấy cung điện phía dưới xuất hiện tình huống kỳ lạ. Nơi này cách đây không lâu hình như cũng đã xảy ra phản loạn, thi thể của những kẻ sa đọa rải rác khắp nơi, trong đó thỉnh thoảng cũng thấy được vài thi thể Thiên tộc. Đỗ Trạch và Tu nhanh chóng tìm được Tổng đốc và Eric ngay tại chủ điện. Đối diện họ là Quan Chấp Chính tầng trời thứ bốn đang quỳ dưới đất, run như cầy sấy.
.
“Đại, đại nhân… Ta ta ta thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vầy…”
.
Thấy Tu mang ánh sáng trở lại, Tổng Đốc bật ra một tiếng than không rõ nghĩa, sau đó khen ngợi Tu bằng thái độ xem đám thi thể rải khắp sảnh kia như đồ trang trí: “Hôm nay ngươi làm rất tốt, ngày mai đến tầng trời thứ năm cứ thế mà phát huy.”
.
Nghe Tổng Đốc nói thế, Eric đứng bên rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa mà bùng phát.
.
“Chẳng lẽ ngươi thấy gì sao?” Eric trợn mắt trừng Tổng Đốc. “Ngươi làm vậy sẽ chỉ khiến mọi người phản kháng kịch liệt hơn mà thôi — sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị họ giết chết!”
.
Y nói rồi! Túc địch quân cứ vậy mà nói toạc chân tướng ra luôn?!
.
“A.” Đỗ Trạch nghe thấy tiếng cười lạnh của Tu vang lên bên cạnh, nhưng khiến Đỗ Trạch sợ hãi hơn cả chính là phản ứng của Tổng Đốc. Nghe Eric nói xong, Tổng Đốc tức khắc yên lặng.
.
“Ngươi cho rằng đám sinh vật hạ đẳng kia có thể tạo thành thương tổn cho chúng ta? Nực cười.” Tổng Đốc khinh thường nói. Gã phất tay, chuyển một sợi lông vũ trên người Eric sang cho Tu. “Hôm nay ngươi cũng không hoàn thành nhiệm vụ, phải học tập hắn nhiều hơn.”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy việc lo lắng cho cái tên phát sáng kia sẽ bị đánh thức quả là quá ngây thơ, sự ngạo mạn của Thiên tộc đã khắc sâu đến tận xương tủy, hết thuốc chữa rồi. Thấy Tổng Đốc như vậy, Eric cũng không biết phải làm sao, y nhìn Tổng đốc, lại nhìn Tu, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt như buông tha tất cả, không nói gì nữa.
.
Vì thu được ánh sáng nên tâm trạng của Tổng Đốc rất tốt, buông tha Quan Chấp Chính tầng trời thứ bốn, nhưng Quan Chấp Chính lúc này chỉ còn là thùng rỗng mà thôi. Người của tầng trời thứ bốn gần như đều chết hết trong cuộc nổi loạn, mà Thiên tộc thì hy sinh khoảng 1/4 thị vệ — số lượng chiến binh của tầng trời thứ bốn nhiều gấp mấy lần so với tầng trời thứ ba, trong đó còn xuất hiện một vài Kiếm Sư và Ma Pháp Sư. Theo sự gia tăng số tầng trời, sinh linh ở đó sẽ ngày càng nhiều, thực lực cũng ngày càng mạnh hơn. Đỗ Trạch có thể dự đoán, số lượng Pháp Thần và Võ Thần ở tầng trời thứ tám – tầng trời cao nhất chắc chắn sẽ rất nhiều. Dựa theo kế hoạch của manh chủ, chỉ cần bức phản luôn tầng trời thứ tám, với năng lực của thị vệ Thiên tộc hiện giờ hoàn toàn không thể ngăn cản nổi, phó bản này về cơ bản sẽ được thông qua.
.
Tuy nhiên, Đỗ Trạch đã nghĩ sai, Tu hoàn toàn không muốn kết thúc ở tầng trời thứ tám. Ở tầng trời thứ năm, Tu đã đẩy cả đoàn người Tổng Đốc vào chỗ chết.
.
Sau khi được Tổng Đốc trao quyền ở tầng trời thứ năm, Tu vẫn cứ theo thường lệ trưng thu hoàn toàn các thôn trang, thành trấn trên đường. Điều kiện của tầng trời thứ năm khác biệt rất nhiều so với các tầng khác, một khi bị cướp đi tất cả ánh sáng, sự chênh lệch tâm lý của mọi người là cực kỳ lớn. Bởi vậy, Tu chỉ đi vài chỗ xong đã nghênh đón sự phản kích của tất cả sinh linh ở tầng trời thứ năm. Đối mặt với đông đảo kẻ sa đọa, lần này Tu không chiến đấu, hắn chở Đỗ Trạch bay trở về cung điện, kéo thù hận của mọi người ở tầng trời thứ năm về đây.
.
Thấy Tu trở lại sớm, Tổng Đốc còn chưa kịp gây khó dễ đã phải đối mặt với sự phản loạn của toàn bộ tầng trời thứ năm. Cuộc phản loạn này kéo dài liên tục từ chiều cho đến tối, Đỗ Trạch, Tu, Eric và Tổng Đốc luôn được thị vệ Thiên tộc bảo vệ trong xe ngựa. Theo thời gian trôi qua, tiếng hỗn loạn ở phía xa mỗi lúc một nhỏ đi, tới khi mặt trăng lên điểm cao nhất, Thiên tộc phải trả một cái giá không nhỏ mới bình định được cuộc nổi loạn ở tầng trời thứ năm. Giờ phút này Thiên tộc chỉ còn lại không tới một nửa số người.
.
Tổng Đốc thở phào một hơi, chuẩn bị tìm Tu tính sổ, nhưng ngay lúc xoay người lại nhìn thẳng vào sắc màu đỏ tươi trong mắt thanh niên tóc trắng đó, cả người gã bất giác ngẩn ra.
.
Trong bóng đêm, ngay cả khóe miệng nhếch lên của Tu cũng nhuốm mùi máu, hắn vỗ tay, có vẻ như đang chờ đón màn biểu diễn gay cấn hơn.
.
“Vẫn chưa chấm dứt đâu.”
.
Ánh sáng ma pháp sáng lên trong đêm đen, lần thứ hai Đỗ Trạch thấy được trận pháp quen đến không thể quen hơn. Nhưng lúc này nó không còn ở trên không trung nữa, mà là ở dưới mặt đất! Như có một bàn tay vô hình cẩn thận vẽ một đường bụi xám nơi vùng đất trống trước mặt họ, ngay khi hai đầu vòng lớn ngoài cùng nối liền nhau, ký hiệu của trận pháp nhàn nhạt sáng lên theo thứ tự từ trong ra ngoài. Tầng tầng lớp lớp ánh sáng nhạt như đang rung chuyển dao động, vô số bóng đen mờ ảo hiện ra. Những bóng đen đó càng ngày càng rõ, càng ngày càng thực thể hóa. Cho đến khi tất cả ký hiệu sáng lên hết, trước mặt mọi người xuất hiện vô số kẻ sa đọa, John đã lâu không thấy giờ đứng tiên phong, vẻ mặt rạng ngời vẫy tay với họ.
.
Đỗ Trạch đờ người đảo mắt, liếc nhìn biển kẻ sa đọa không thấy bến. Cậu có ấn tượng với tất cả mọi người, họ là những kẻ sa đọa lúc trước khi trưng thu Tu đã dùng trận pháp khổng lồ để tiêu diệt — từ từ, Đỗ Trạch đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, tại sao cậu lại có thể quên được chứ, cái Ngân Long rành nhất chính là, pháp thuật không gian.
.
—— Trận pháp màu xám khổng lồ đó hoàn toàn không phải pháp thuật tấn công, mà là phép truyền tống!
.
“Ngươi…” Eric kinh ngạc nhìn mọi việc, giọng nói của y khản đặc với vẻ không tin nổi: “Hóa ra ngươi không giết họ… sao…”
.
“Tại sao ta phải giết họ.” Tu hỏi vặn lại, như sự trào phúng to lớn đối với người đặt ra câu hỏi.
.
Tâm trạng kích động hệt như một ấm nước mới đun, sôi trào đến mức sắp tràn ra. Đỗ Trạch nhịn không được vươn tay nắm chặt góc tay áo của Tu, người này không hề động tay giết chết một người dân nào, những gì hắn làm chỉ là dùng pháp thuật chuyển kẻ sa đọa đi, tập hợp lực lượng một cách từ tốn.
.
Cái tay vươn ra gần như bị đối phương phát hiện ngay lập tức, Tu đảo khách thành chủ nắm chặt lấy tay Đỗ Trạch. Đỗ Trạch nhìn chăm chú vào bàn tay giao nhau của hai người, độ ấm từ lòng bàn tay Tu truyền tới, không còn sự lạnh lẽo băng giá như trước đây nữa.
.
Đây chính là Tu mà cậu tin tưởng, mặc dù có thù sẽ trả, nhưng không còn là một nhân vật chính giết hại người khác một cách bừa bãi của《Hỗn huyết》nữa.
.
Những kẻ sa đọa được trận pháp truyền tống tới không hề do dự xông lên tấn công những thị vệ Thiên tộc ở ngoài cùng, tiếng chém giết lại vang lên giữa bầu trời đêm. John đi xuyên qua chiến trường tới bên cạnh Tu. Nngười máy luôn bị thần tháp coi là vật không có sự sống, cho nên bất kể là Thiên tộc hay kẻ sa đọa cũng không hề tấn công nó.
.
“Tiểu chủ nhân.” John cười tủm tỉm với Tu: “Ta đã phân phát trang bị theo lời của người, sau khi họ trải qua huấn luyện đơn giản, về cơ bản đã có thể chiến đấu.”
.
Đỗ Trạch nhìn giáp và vũ khí đủ màu trên người những kẻ sa đọa, từ trong đáy lòng lặng lẽ thắp nến cho Thiên tộc. Manh chủ với huyết thống Chu Nho tuyệt đối là một sự tồn tại có thể bán sỉ thần khí — dù không phải thần khí cũng là nửa thần khí! Còn nhớ thanh kiếm bạc gọi là chỉ thử tay nghề trong cuộc thi vũ khí lúc trước không? Dù là một người thường trang bị thần khí không thể đấu lại một Kiếm Thánh. Nnhưng mười, một trăm, một ngàn người thì sao? Kẻ sa đọa mà Tu truyền tống tới cũng sắp hơn ngưỡng vạn rồi, đừng nói chi là Thiên tộc giờ đã mệt ngất ngây.
.
Cán cân chiến tranh rõ ràng đã nghiêng về phía những kẻ sa đọa, Tổng Đốc run rẩy chỉ vào Tu: “Ngươi, ngươi muốn làm gì…?!”
.
“Giống như những gì ngươi muốn làm thôi.” Tu không hề che giấu sát ý của mình: “Bức phản mọi người, khiến họ giết kẻ mà ‘ta’ muốn giết.”
.
Cho dù Tu không nói rõ đó là ai, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt tập trung trên người Tổng Đốc. Tổng Đốc bị trở thành tiêu điểm lại càng thêm lo lắng, gã nhìn cuộc hỗn chiến ngay trước mắt, lại nhìn về phía chân trời, chưa bao giờ hy vọng nhìn thấy ánh sáng như giờ khắc này — chỉ cần trời vừa sáng, quân cứu viện của Thiên tộc sẽ đến.
.
Nhưng, Tu sẽ không cho Tổng Đốc cơ hội đó, Thiên tộc từng người một ngã xuống, trận pháp vẫn còn đang cuồn cuộn truyền người đến. Cuối cùng, kẻ sa đọa đầu tiên phá tan phòng tuyến của thị vệ, gã nhìn bốn người ở trong, không chút do dự chọn Tổng Đốc sáng nhất làm mục tiêu công kích hàng đầu.
.
“Nhanh, nhanh tiêu diệt hắn!”
.
Dưới sự trợ giúp của thị vệ xung quanh, kẻ sa đọa đó nhanh chóng bị xử lý, nhưng càng ngày càng nhiều kẻ sa đọa sắp phá được phòng tuyến. Bị tấn công liên tiếp nhiều lần, Tổng Đốc rốt cuộc cũng bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình, cầu xin sự giúp đỡ từ Tu. “Ngươi chỉ muốn qua cửa thôi đúng không! Ta đưa lông vũ cho ngươi, ngươi mau mang những người này đi đi!”
.
Hử… ? Đỗ Trạch cảm thấy câu nói vừa nãy của Tổng Đốc có chút kỳ quái, nhưng không thể tìm ra quái ở chỗ nào. Tu bình tĩnh nhìn Tổng Đốc một lúc, sau đó nhếch miệng cười: “Nghe cũng không tồi.”
.
Tổng Đốc thở phào một phát, thấy chiến tuyến của thị vệ Thiên tộc sắp bị phá vỡ đến nơi, Tổng Đốc không chần chờ nữa, gã đưa hết cho Tu phần lớn lông vũ của mình. Lúc này số lượng lông vũ của Tu còn nhiều hơn cả Tổng Đốc và Eric cộng lại, không hề bất ngờ, Tu đã đạt được yêu cầu qua cửa.
.
Nhưng trước ánh mắt hy vọng của Tổng Đốc, Tu không để kẻ sa đọa rời đi, Tổng Đốc nhịn không được nhắc nhở: “Sao ngươi còn không… ?”
.
“Đó đúng là một đề nghị không tồi.” Một vẻ trào phúng gợn qua khóe miệng Tu. “Nhưng mà, ta đã đáp ứng ư?”
.
Tổng Đốc hoàn toàn ngây dại. Từ tận trong tâm Đỗ Trạch cảm thấy một sự cảm thông sâu sắc, loại hành vi gần như dụ dỗ này rất có phong cách của nhân vật phản diện, bình thường đều là nhân vật chính bị tiểu BOSS lừa gạt sau đó rống giận “Sao ngươi lại lật lọng!”. Tình huống hiện giờ cũng là tiểu BOSS bị manh chủ bức đến độ phải kêu gào lên án “Tại sao ngươi có thể làm vậy!”. Đỗ Trạch cảm thấy mình nhất định bị làm hư rồi, tại sao cậu lại thấy vô cùng thích thú thế nhỉ?
.
Khi họ đang nói, cuộc chiến đã tiến vào hồi gay cấn, bất kể là kẻ sa đọa hay Thiên tộc, ai cũng đều liều mạng. Eric vẫn luôn yên lặng chợt mở miệng: “Nhanh dừng tay lại đi, ngươi đã đạt được mục đích, không cần tạo thêm hy sinh vô ích.”
.
“A…” Tu khẽ cười. “Ngươi lại muốn ‘tế thế giúp đời’ sao?”
.
“Kẻ đang cứu người cũng không chỉ có mình ngươi, Thánh tử đại nhân.” Giọng của Tu như thở dài lại như đang trào phúng. Hắn vươn tay, chỉ về phía Thiên tộc và kẻ sa đọa đang đánh nhau.
.
“Người ngươi cứu là những Thiên tộc này, mà người ta cứu lại là những sinh linh bị Thiên tộc thống trị kia.”
.
Nghe Tu nói, ánh mắt xanh biếc của Eric bùng lên lửa giận.
.
“Bức bách họ, lợi dụng họ tàn sát với Thiên tộc như thế mà ngươi lại còn nói là đang cứu người?!”
.
“Không sai, ta đang lợi dụng họ.” Tu không ngần ngại thừa nhận. “Nhưng ngươi bảo đưa ánh sáng cho họ, để họ ngừng chiến đấu tức là cứu họ sao?” Tu cười. “Thánh tử thần điện Quang Minh, ngươi giao ánh sáng cho họ là để tiêu trừ oán hận của họ, vì thế họ sẽ mang ơn mãi đến lần trưng thu tiếp theo của Thiên tộc; ngươi khiến họ ngừng chiến là để giảm bớt sự hy sinh của họ, vì thế họ sẽ sống tiếp trong bóng tối cho tới khi Thiên tộc hồi phục.”
.
“Nếu nói ngươi đang cứu những người dân đó, không bằng nói ngươi đang bảo vệ những Thiên tộc này.” Tu liếc Tổng Đốc đang luống cuống một cái. “Cho dù ngươi chĩa kiếm vào gã, nhưng ngươi chưa từng thật sự muốn giết chết gã; cho dù ngươi muốn giúp đỡ những người dân đó, nhưng ngươi chưa từng muốn để những sinh linh khác lật đổ ách thống trị của Thiên tộc.”
.
“Bởi vì trong nhận thức của ngươi, Thiên tộc là ‘Tốt’ — họ chính là sứ giả của Thần Quang Minh.”
.
“…!”
.
Eric có vẻ muốn phản bác, nhưng một kẻ sa đọa mới xông tới đã cắt ngang y. Kẻ sa đọa đó cũng nhìn lướt một vòng, sau đó tấn công Tu hiện là ngươi có số lông vũ nhiều nhất, nhưng nửa đường lại bị John ngăn cản. Đối với người đàn ông cung cấp vũ khí cho họ, kẻ sa đọa vẫn giữ một sự kính trọng nhất định, hắn dừng bước, hơi khó hiểu nhìn John.
.
“Còn một chút nữa thôi là tới hừng đông.” John chỉ xe ngựa chở hàng cách đó không xa, hiền từ nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ mang chiến lợi phẩm đi trước khi quân cứu viện của Thiên tộc tới, chứ không phải là dây vào những người không nên trêu chọc.”
.
Kẻ sa đọa đó hơi ngập ngừng, nhưng khi hắn nhận ra đối tượng tấn công của mình là thanh niên tóc trắng chỉ dùng một trận pháp lớn đã có thể tiêu diệt tất cả mọi người, hắn vô cùng quyết đoán xoay người chạy tới chỗ xe ngựa chở hàng.
.
Lúc một chiếc xe ngựa chở hàng bị xốc lên, ánh sáng chiếu rọi nửa bầu trời đêm, chiến trường bỗng tạm dừng một cách kỳ lạ. Tất cả kẻ sa đọa nhìn thẳng về nơi phát ra ánh sáng, cho dù bị Thiên tộc chém vào người, họ cũng không nỡ dời mắt.
.
“Vì ánh sáng.”
.
Không biết là ai hô lên. Tất cả kẻ sa đọa đều như phát điên, hai mắt họ đẫm nước mắt, như một đám phù du rực lửa gào thét lao về phía ánh sáng. “Vì ánh sáng!”
.
Chiến tuyến của Thiên tộc hoàn toàn bị phá vỡ, những thị vệ Thiên tộc còn sót lại đều bị chôn vùi trong biển những kẻ sa đọa điên cuồng. Tất cả mọi người nhằm phía cánh quân thứ ba của đoàn xe ngựa, càng lúc càng nhiều xe ngựa chở hàng bị xốc lên, thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp đó soi tỏ từng gương mặt giàn dụa nước mắt vì mừng rỡ.
.
Dưới ánh sáng, Tu mỉm cười nói một câu cuối cùng với Eric.
.
“Tất cả những gì ngươi bảo vệ vẫn luôn là ‘ánh sáng’, còn thứ ta bảo vệ không chỉ là ‘ánh sáng’, đây là sự khác nhau về bản chất giữa ngươi và ta.”
.
***
.
“Hôm nay là ngày mấy?”
.
Elise đang giúp Verl buộc tóc nghe vậy ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lại: “Một vòng sao dời.”
.
“Sao họ còn chưa trở lại nhỉ?” Enoch rên lên một tiếng, nhìn đoàn xe ngựa ở cửa thành rồi bắt đầu đưa ra vài ý kiến vớ vẩn. “Hay là ngày mai chúng ta trà trộn vào trong đám chiến xa kia, mấy ngày gần đây không phải đều có một vài chiến xa ra ngoài sao?”
.
“Khi nào?”
.
Enoch kinh hãi nhìn More vừa đáp lời, gã vốn chỉ định đùa một chút, nhưng không ngờ More lại tưởng thật. Càng khiến Enoch khiếp sợ là, Rachel cũng mang vẻ mặt nghiêm túc mà đồng ý: “Ta đã quan sát thời gian giao ca của họ, hành động vào khoảng thời gian trước sáng sớm là thích hợp nhất.”
.
Kim Long Leo cách họ một khoảng xa cũng nhiều lần nhìn về bên này, có vẻ rất muốn cùng tham dự kế hoạch.
.
Điều ngăn cản cái kế hoạch điên khùng này chính là việc cửa thành đột ngột mở ra, một đám thị vệ Thiên tộc điều khiển chiến xa vây quanh một chiếc xe ngựa bay vào, mắt Enoch tinh nhất phát hiện ra một điểm. “Hử? Đây không phải mấy người đã ra ngoài vào hôm nay sao… Đỗ Trạch! Ta thấy Đỗ Trạch!”
.
Đỗ Trạch mới vừa xuống xe đã thấy đạo tặc tóc ngắn chạy tới nhanh như chớp, có vẻ gã muốn chào hỏi, nhưng sau khi thấy gì đó thì lập tức dại người ra.
.
“—— Này, người anh em tóc trắng này là ai thế?”
.
Tu lười phản ứng với cái tên Enoch lỗ mãng, hắn mở nhẫn không gian, thả John ra. Sau hành động này, trừ More đã gặp qua ngân long, những người khác giờ mới biết Long tộc có mắt đỏ tóc trắng và tai hình vảy cá này chính là Tu.
.
Enoch nhịn không được kéo tay áo Verl. “Tu, Tu có bao nhiêu hình dạng vậy?”
.
“Ma tộc, Vong Linh, Nhân tộc, Tinh Linh, Thú tộc, Chu Nho, Long tộc.” Verl nghiêm túc đếm: “Hình như đủ hết tám chủng tộc.”
.
“Còn thiếu Thiên tộc.” Elise mỉm cười bổ sung cho chị mình.
.
Enoch khép cái cằm đang há hốc. “Được rồi, đạo tặc ta đây cảm thấy trong một tương lai không xa có thể nhìn thấy Tu biến thành Thiên tộc…”
.
Trong lúc mọi người cười nói, một Thiên tộc cung kính bước tới.
.
“Xin mời Tu đại nhân đi theo ta, chúng ta chuẩn bị đến tầng trời thứ chín để tiến hành nghi thức nhận chức. Dưới sự chứng giám của Thần Quang Minh, ngài sẽ trở thành tân Tổng Đốc.”
.
Mợ nó cuối cùng họ cũng có thể đi gặp cái tên BOSS Thần Quang Minh ngạo kiều kia! Đỗ Trạch bỗng có loại xúc động như kiểu làm vợ bao nhiêu năm giờ mới thành mẹ chồng, phó bản Thiên tộc thật sự sắp trở thành hệ liệt lúc sinh thời rồi.
.
“Chờ một chút.”
.
Lúc đoàn người sắp rời đi, phía sau vang lên tiếng kêu to, Đỗ Trạch quay đầu lại thì thấy Kim Long Leo đang vội vã chạy tới chỗ họ. Vì không thấy Eric đâu, cho nên vẻ mặt người đàn ông trung niên đó rất lo lắng.
.
“Eric đâu?” Leo càng lúc càng sốt ruột, giọng nói cũng bất giác rống lên: “Tại sao y không trở về!”
.
Xe ngựa trở về chỉ có một chiếc, ngoại trừ Đỗ Trạch và Tu thì không còn ai khác. Tu liếc đồng bạn khế ước của Eric, đáy mắt màu đỏ sậm hơi động.
.
“Ngươi hỏi ta làm gì — ngươi cho là ta giết y sao?” Tu phóng ra một lưỡi dao không gian, xuyên qua Leo chỉ trong chớp mắt. “Ngươi xem, ta hoàn toàn không có động tới Thánh tử đại nhân của ngươi, y vẫn sống rất tốt ở dưới kia.”
.
“Có lẽ ngươi vẫn còn cơ hội nhìn thấy y.” Tu chậm rãi nở nụ cười, đó là một đường cong đầy ác ý, như một đứa trẻ bắt cá từ dưới nước lên ném trên đất, rồi nhìn nó giãy dụa cho đến chết trong bùn đất.
.
“Nhưng, Eric mà ngươi nhìn thấy, có phải là Eric ngươi từng biết hay không, cái đó thì chưa biết được.”
.
Vị Thánh tử tôn thờ ánh sáng một cách đơn thuần kia, chắc chắn sẽ không bao giờ thoát khỏi phó bản Thiên tộc.
.
******
******
.
Hiểu chưa?
.
Cho dù rất giống, nhưng chỉ “giống”, chứ không phải “là” — trên thế giới này, Tu chỉ có một mà thôi.
.
Y không giống ta, và ta hiện tại, cũng không hề giống với ta trong quá kh
ứ, cho nên đừng dùng ánh mắt đặc biệt đó nhìn y nữa.
.
Hiểu rồi chứ.
.
.
Đối diện thành phố hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, hai tên pháp sư cố gắng hoàn thành pháp thuật đã nằm rạp xuống đất, gần như kiệt sức. Tu thả Eric đang ngây ngẩn ra, không do dự lựa chọn trở về thành. Trong cung điện, khi nộp lên nguyên tố ánh sáng, mặt mày Quan Chấp Chính trắng bệch nhìn số lượng nguyên tố ánh sáng mà Tu lấy ra, sau khi nghe thủ hạ thì thầm vài câu, Quan Chấp Chính mặt cắt không còn một giọt máu. Tổng Đốc thấy số lượng rương cũng lắp bắp kinh hãi, rồi sau phút kinh ngạc ngắn ngủi đó, gã nhiệt liệt tuyên dương Tu. Ngược lại, Eric không đi trưng thu ánh sáng thì bị Tổng Đốc chỉ trích, Tổng Đốc tước đoạt một sợi lông vũ của Eric chuyển cho Tu, thể hiện sự trừng phạt cũng như cổ vũ.
.
Lông vũ của Eric chỉ còn lại hai sợi rưỡi, tuy không biết nếu mất tất cả lông vũ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn đó không phải kết cục tốt đẹp. Tổng Đốc đây là đang buộc họ đi trưng thu ánh sáng, chẳng hiểu sao trong lòng Đỗ Trạch dâng lên chút thương hại. Những Thiên tộc này thật sự không ý thức được gì cả, áp bức quá độ chỉ mang lại cho họ lợi ích nhất thời, nhưng sẽ khiến họ diệt vong.
.
Vào ban đêm, Quan Chấp Chính tầng trời thứ ba làm phản, gã tập hợp một nhóm người với mục tiêu là giết chết Thiên tộc. Lý do sa đọa của Quan Chấp Chính cực đơn giản nhưng cũng rất chua xót. Gã chịu đựng ở tầng trời thứ ba đã lâu, chính cái chết của con trai đã làm sụp đổ sợi rơm bám víu duy nhất của gã. Những điều này ngày hôm sau Tu mới nói cho Đỗ Trạch, phản loạn phát sinh cũng là lúc tai nghe của Đỗ Trạch hết pin. Nghe Tu kể lại xong, Đỗ Trạch mới hiểu được tại sao khi Quan Chấp Chính hung tợn gào thét với họ, Eric lại xúc động đến thế. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được, đối với một Quan Chấp Chính sa đọa vì cái chết của con trai, vị Thánh tử sùng bái ánh sáng đó sẽ có tâm trạng thế nào.
.
Trận phản loạn này chưa tới nửa đêm đã kết thúc, kẻ sa đọa của tầng trời thứ ba phần lớn đều là bình dân, chiến binh chỉ chiếm thiểu số, lợi hại nhất cũng chỉ có cấp bậc Đại Kiếm Sĩ, chống lại Thiên tộc đều mang trình độ Kiếm Thánh cứ như lấy trứng chọi đá. So với kẻ sa đọa toàn diệt, bên Thiên tộc chỉ mất 1/6 thị vệ, mà sáng ngày hôm sau, một đám thị vệ Thiên tộc mới tới lại lấp đầy số tổn thất.
.
Không phải đã nói phải làm thiên sứ hai bên sao, tại sao Thiên tộc mấy người lại có thể phạm quy đi bổ sung nhân lực chứ!
.
“Lúc trước có một thị vệ chết ở tầng trời thứ hai, ngày hôm sau lập tức có một tên mới thế chỗ.” So với vẻ mất bình tĩnh của Đỗ Trạch, Tu lại bình tĩnh lạ lùng. “Phải giải quyết họ cùng một lần.”
.
Được rồi, manh chủ đã sớm chú ý điều này, và tính luôn nó vào trong kế hoạch rồi. Đỗ Trạch quyết định an tâm làm sứ mệnh độc giả ngốc nghếch của mình, chuyện lớn tiêu diệt BOSS nhỏ Tổng Đốc và cứu vớt thế giới vẫn cứ giao cho manh chủ là được rồi.
.
Sau khi dùng xong bữa sáng trong cung điện tĩnh lặng, một thị vệ Thiên tộc xuất hiện báo cáo hành trình kế tiếp cho Tu: ngoại trừ tầng trời thứ nhất đã thành vùng đất chết, đoàn xe ngựa đã đi qua tất cả tầng trời, vậy nên tiếp theo họ sẽ đi qua tầng trời thứ hai trở về theo đường cũ, nói cách khác, địa điểm tiếp theo của họ là tầng trời thứ bốn.
.
Tu nghe được tin tức này có vẻ cũng không hề bất ngờ, sau khi thị vệ Thiên tộc lui ra, hắn mỉm cười với Đỗ Trạch. “Ta cam đoan, đến tầng trời thứ bốn, tên kia vẫn sẽ bảo chúng ta đi trưng thu ánh sáng.”
.
“Bởi vì tầng trời thứ nhất và thứ hai không nộp ánh sáng lên, bây giờ vẫn còn không ít xe ngựa tải hàng chưa đầy. Từ hôm nay trở đi các ngươi phải đi lấp những phần còn khuyết đó, ta cho phép trưng thu hoàn toàn.” Trước sắc mặt trắng xanh do dự của Quan Chấp Chính tầng trời thứ bốn, Tổng Đốc ngồi trên vị trí chủ tọa đã nói như thế.
.
Manh chủ đúng là liệu việc như thần, Đỗ Trạch muốn quỳ xuống lạy luôn. Không biết có phải do ảo giác không mà cậu lại cảm thấy Tổng Đốc có vẻ cực kỳ hy vọng họ sẽ bức bách những người khác phản kháng Thiên tộc nhỉ.
.
Tổng Đốc trao quyền rất nhanh chóng, Tu đáp ứng cũng cực thoải mái, rồi họ sẽ lại bước trên con đường trưng thu hoàn toàn. Lúc này Eric không đi cùng, người đó thậm chí còn không tham gia cả nội dung chính tuyến thường lệ. Đỗ Trạch chỉ gặp được Eric lúc mới đến tầng trời thứ bốn, Thánh tử vừa xuống xe ngựa thì sắc mặt đã rất tiều tụy, ánh mắt của y khiến Đỗ Trạch liên tưởng đến một con thú bị nhốt trong ***g, muốn lao khỏi ***g sắt nhưng lại tiếc nuối cuộc sống sung túc, chỉ có thể mờ mịt đứng tại chỗ mà bàng hoàng.
.
Không có sự quấy nhiễu của Eric, kế hoạch của Tu tiến hành vô cùng thuận lợi. Tầng trời thứ bốn khi trước vốn đã bị Quan Chấp Chính thu thập quá mức, bởi vậy khi bị trưng thu lần thứ hai, phản kháng cũng tăng mạnh. Ban đầu là cứ ba thành phố bị trưng thu sẽ phát sinh một lần nổi loạn, sau thì gần như cứ mỗi nơi bị trưng thu đều sẽ nổi loạn. Hiện tại, Đỗ Trạch thoáng liếc xung quanh một lượt, kẻ sa đọa bao vây cậu và Tu không năm nghìn cũng đến ba nghìn. Họ đang đi trên đường thì bị những kẻ sa đọa này tấn công, hành động vừa đi vừa trưng thu của manh chủ như vậy có lẽ đã ép phản toàn bộ tầng trời thứ bốn.
.
Dưới nhân số áp đảo, thủ hạ của Quan Chấp Chính chỉ chống đỡ được một giây thì chết sạch. Tu biến thành Ngân Long, che chở Đỗ Trạch dưới đôi cánh lớn, hắn không đi cũng không trốn, chỉ đứng im tại chỗ như vậy, mặc kẻ sa đọa lấy vũ khí chém lên người mình. Binh khí chạm vào vảy bạc phát ra tiếng leng keng chói tai, Đỗ Trạch không nhìn được gì bên ngoài nên hơi lo lắng. Lúc này cậu cực kỳ nhớ John. Trong tình huống này vị rối máy trung thành và tận tâm kia chắc chắn có thể chia sẻ một phần nào đó với manh chủ — cậu cũng lâu rồi không thấy John, lần gặp mặt cuối cùng là vào năm ngày trước, chẳng lẽ sau lần đó John vẫn luôn bị manh chủ ướp lạnh trong nhẫn không gian sao?
.
Sau khi Tu hoàn thành ma pháp Long ngữ xong, trận chiến này cũng chẳng đáng nói nữa. Dù là vài trăm hay vài nghìn người, trước ma pháp trận khổng lồ màu xám đó, chỉ cần một giây sau sẽ bị quầng sáng xám tống khứ. Trên chiến trường trống rỗng chỉ còn lại vài cái xác thủ hạ của Quan Chấp Chính. Tu nghỉ ngơi một lát — số lần sử dụng ma pháp cao cấp hôm nay khiến hắn thấy mỏi mệt — sau đó lấy rương báu đựng ánh sáng, mang Đỗ Trạch về cung điện.
.
Chưa kịp đáp xuống từ không trung, Đỗ Trạch đã nhìn thấy cung điện phía dưới xuất hiện tình huống kỳ lạ. Nơi này cách đây không lâu hình như cũng đã xảy ra phản loạn, thi thể của những kẻ sa đọa rải rác khắp nơi, trong đó thỉnh thoảng cũng thấy được vài thi thể Thiên tộc. Đỗ Trạch và Tu nhanh chóng tìm được Tổng đốc và Eric ngay tại chủ điện. Đối diện họ là Quan Chấp Chính tầng trời thứ bốn đang quỳ dưới đất, run như cầy sấy.
.
“Đại, đại nhân… Ta ta ta thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vầy…”
.
Thấy Tu mang ánh sáng trở lại, Tổng Đốc bật ra một tiếng than không rõ nghĩa, sau đó khen ngợi Tu bằng thái độ xem đám thi thể rải khắp sảnh kia như đồ trang trí: “Hôm nay ngươi làm rất tốt, ngày mai đến tầng trời thứ năm cứ thế mà phát huy.”
.
Nghe Tổng Đốc nói thế, Eric đứng bên rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa mà bùng phát.
.
“Chẳng lẽ ngươi thấy gì sao?” Eric trợn mắt trừng Tổng Đốc. “Ngươi làm vậy sẽ chỉ khiến mọi người phản kháng kịch liệt hơn mà thôi — sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị họ giết chết!”
.
Y nói rồi! Túc địch quân cứ vậy mà nói toạc chân tướng ra luôn?!
.
“A.” Đỗ Trạch nghe thấy tiếng cười lạnh của Tu vang lên bên cạnh, nhưng khiến Đỗ Trạch sợ hãi hơn cả chính là phản ứng của Tổng Đốc. Nghe Eric nói xong, Tổng Đốc tức khắc yên lặng.
.
“Ngươi cho rằng đám sinh vật hạ đẳng kia có thể tạo thành thương tổn cho chúng ta? Nực cười.” Tổng Đốc khinh thường nói. Gã phất tay, chuyển một sợi lông vũ trên người Eric sang cho Tu. “Hôm nay ngươi cũng không hoàn thành nhiệm vụ, phải học tập hắn nhiều hơn.”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy việc lo lắng cho cái tên phát sáng kia sẽ bị đánh thức quả là quá ngây thơ, sự ngạo mạn của Thiên tộc đã khắc sâu đến tận xương tủy, hết thuốc chữa rồi. Thấy Tổng Đốc như vậy, Eric cũng không biết phải làm sao, y nhìn Tổng đốc, lại nhìn Tu, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt như buông tha tất cả, không nói gì nữa.
.
Vì thu được ánh sáng nên tâm trạng của Tổng Đốc rất tốt, buông tha Quan Chấp Chính tầng trời thứ bốn, nhưng Quan Chấp Chính lúc này chỉ còn là thùng rỗng mà thôi. Người của tầng trời thứ bốn gần như đều chết hết trong cuộc nổi loạn, mà Thiên tộc thì hy sinh khoảng 1/4 thị vệ — số lượng chiến binh của tầng trời thứ bốn nhiều gấp mấy lần so với tầng trời thứ ba, trong đó còn xuất hiện một vài Kiếm Sư và Ma Pháp Sư. Theo sự gia tăng số tầng trời, sinh linh ở đó sẽ ngày càng nhiều, thực lực cũng ngày càng mạnh hơn. Đỗ Trạch có thể dự đoán, số lượng Pháp Thần và Võ Thần ở tầng trời thứ tám – tầng trời cao nhất chắc chắn sẽ rất nhiều. Dựa theo kế hoạch của manh chủ, chỉ cần bức phản luôn tầng trời thứ tám, với năng lực của thị vệ Thiên tộc hiện giờ hoàn toàn không thể ngăn cản nổi, phó bản này về cơ bản sẽ được thông qua.
.
Tuy nhiên, Đỗ Trạch đã nghĩ sai, Tu hoàn toàn không muốn kết thúc ở tầng trời thứ tám. Ở tầng trời thứ năm, Tu đã đẩy cả đoàn người Tổng Đốc vào chỗ chết.
.
Sau khi được Tổng Đốc trao quyền ở tầng trời thứ năm, Tu vẫn cứ theo thường lệ trưng thu hoàn toàn các thôn trang, thành trấn trên đường. Điều kiện của tầng trời thứ năm khác biệt rất nhiều so với các tầng khác, một khi bị cướp đi tất cả ánh sáng, sự chênh lệch tâm lý của mọi người là cực kỳ lớn. Bởi vậy, Tu chỉ đi vài chỗ xong đã nghênh đón sự phản kích của tất cả sinh linh ở tầng trời thứ năm. Đối mặt với đông đảo kẻ sa đọa, lần này Tu không chiến đấu, hắn chở Đỗ Trạch bay trở về cung điện, kéo thù hận của mọi người ở tầng trời thứ năm về đây.
.
Thấy Tu trở lại sớm, Tổng Đốc còn chưa kịp gây khó dễ đã phải đối mặt với sự phản loạn của toàn bộ tầng trời thứ năm. Cuộc phản loạn này kéo dài liên tục từ chiều cho đến tối, Đỗ Trạch, Tu, Eric và Tổng Đốc luôn được thị vệ Thiên tộc bảo vệ trong xe ngựa. Theo thời gian trôi qua, tiếng hỗn loạn ở phía xa mỗi lúc một nhỏ đi, tới khi mặt trăng lên điểm cao nhất, Thiên tộc phải trả một cái giá không nhỏ mới bình định được cuộc nổi loạn ở tầng trời thứ năm. Giờ phút này Thiên tộc chỉ còn lại không tới một nửa số người.
.
Tổng Đốc thở phào một hơi, chuẩn bị tìm Tu tính sổ, nhưng ngay lúc xoay người lại nhìn thẳng vào sắc màu đỏ tươi trong mắt thanh niên tóc trắng đó, cả người gã bất giác ngẩn ra.
.
Trong bóng đêm, ngay cả khóe miệng nhếch lên của Tu cũng nhuốm mùi máu, hắn vỗ tay, có vẻ như đang chờ đón màn biểu diễn gay cấn hơn.
.
“Vẫn chưa chấm dứt đâu.”
.
Ánh sáng ma pháp sáng lên trong đêm đen, lần thứ hai Đỗ Trạch thấy được trận pháp quen đến không thể quen hơn. Nhưng lúc này nó không còn ở trên không trung nữa, mà là ở dưới mặt đất! Như có một bàn tay vô hình cẩn thận vẽ một đường bụi xám nơi vùng đất trống trước mặt họ, ngay khi hai đầu vòng lớn ngoài cùng nối liền nhau, ký hiệu của trận pháp nhàn nhạt sáng lên theo thứ tự từ trong ra ngoài. Tầng tầng lớp lớp ánh sáng nhạt như đang rung chuyển dao động, vô số bóng đen mờ ảo hiện ra. Những bóng đen đó càng ngày càng rõ, càng ngày càng thực thể hóa. Cho đến khi tất cả ký hiệu sáng lên hết, trước mặt mọi người xuất hiện vô số kẻ sa đọa, John đã lâu không thấy giờ đứng tiên phong, vẻ mặt rạng ngời vẫy tay với họ.
.
Đỗ Trạch đờ người đảo mắt, liếc nhìn biển kẻ sa đọa không thấy bến. Cậu có ấn tượng với tất cả mọi người, họ là những kẻ sa đọa lúc trước khi trưng thu Tu đã dùng trận pháp khổng lồ để tiêu diệt — từ từ, Đỗ Trạch đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, tại sao cậu lại có thể quên được chứ, cái Ngân Long rành nhất chính là, pháp thuật không gian.
.
—— Trận pháp màu xám khổng lồ đó hoàn toàn không phải pháp thuật tấn công, mà là phép truyền tống!
.
“Ngươi…” Eric kinh ngạc nhìn mọi việc, giọng nói của y khản đặc với vẻ không tin nổi: “Hóa ra ngươi không giết họ… sao…”
.
“Tại sao ta phải giết họ.” Tu hỏi vặn lại, như sự trào phúng to lớn đối với người đặt ra câu hỏi.
.
Tâm trạng kích động hệt như một ấm nước mới đun, sôi trào đến mức sắp tràn ra. Đỗ Trạch nhịn không được vươn tay nắm chặt góc tay áo của Tu, người này không hề động tay giết chết một người dân nào, những gì hắn làm chỉ là dùng pháp thuật chuyển kẻ sa đọa đi, tập hợp lực lượng một cách từ tốn.
.
Cái tay vươn ra gần như bị đối phương phát hiện ngay lập tức, Tu đảo khách thành chủ nắm chặt lấy tay Đỗ Trạch. Đỗ Trạch nhìn chăm chú vào bàn tay giao nhau của hai người, độ ấm từ lòng bàn tay Tu truyền tới, không còn sự lạnh lẽo băng giá như trước đây nữa.
.
Đây chính là Tu mà cậu tin tưởng, mặc dù có thù sẽ trả, nhưng không còn là một nhân vật chính giết hại người khác một cách bừa bãi của《Hỗn huyết》nữa.
.
Những kẻ sa đọa được trận pháp truyền tống tới không hề do dự xông lên tấn công những thị vệ Thiên tộc ở ngoài cùng, tiếng chém giết lại vang lên giữa bầu trời đêm. John đi xuyên qua chiến trường tới bên cạnh Tu. Nngười máy luôn bị thần tháp coi là vật không có sự sống, cho nên bất kể là Thiên tộc hay kẻ sa đọa cũng không hề tấn công nó.
.
“Tiểu chủ nhân.” John cười tủm tỉm với Tu: “Ta đã phân phát trang bị theo lời của người, sau khi họ trải qua huấn luyện đơn giản, về cơ bản đã có thể chiến đấu.”
.
Đỗ Trạch nhìn giáp và vũ khí đủ màu trên người những kẻ sa đọa, từ trong đáy lòng lặng lẽ thắp nến cho Thiên tộc. Manh chủ với huyết thống Chu Nho tuyệt đối là một sự tồn tại có thể bán sỉ thần khí — dù không phải thần khí cũng là nửa thần khí! Còn nhớ thanh kiếm bạc gọi là chỉ thử tay nghề trong cuộc thi vũ khí lúc trước không? Dù là một người thường trang bị thần khí không thể đấu lại một Kiếm Thánh. Nnhưng mười, một trăm, một ngàn người thì sao? Kẻ sa đọa mà Tu truyền tống tới cũng sắp hơn ngưỡng vạn rồi, đừng nói chi là Thiên tộc giờ đã mệt ngất ngây.
.
Cán cân chiến tranh rõ ràng đã nghiêng về phía những kẻ sa đọa, Tổng Đốc run rẩy chỉ vào Tu: “Ngươi, ngươi muốn làm gì…?!”
.
“Giống như những gì ngươi muốn làm thôi.” Tu không hề che giấu sát ý của mình: “Bức phản mọi người, khiến họ giết kẻ mà ‘ta’ muốn giết.”
.
Cho dù Tu không nói rõ đó là ai, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt tập trung trên người Tổng Đốc. Tổng Đốc bị trở thành tiêu điểm lại càng thêm lo lắng, gã nhìn cuộc hỗn chiến ngay trước mắt, lại nhìn về phía chân trời, chưa bao giờ hy vọng nhìn thấy ánh sáng như giờ khắc này — chỉ cần trời vừa sáng, quân cứu viện của Thiên tộc sẽ đến.
.
Nhưng, Tu sẽ không cho Tổng Đốc cơ hội đó, Thiên tộc từng người một ngã xuống, trận pháp vẫn còn đang cuồn cuộn truyền người đến. Cuối cùng, kẻ sa đọa đầu tiên phá tan phòng tuyến của thị vệ, gã nhìn bốn người ở trong, không chút do dự chọn Tổng Đốc sáng nhất làm mục tiêu công kích hàng đầu.
.
“Nhanh, nhanh tiêu diệt hắn!”
.
Dưới sự trợ giúp của thị vệ xung quanh, kẻ sa đọa đó nhanh chóng bị xử lý, nhưng càng ngày càng nhiều kẻ sa đọa sắp phá được phòng tuyến. Bị tấn công liên tiếp nhiều lần, Tổng Đốc rốt cuộc cũng bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình, cầu xin sự giúp đỡ từ Tu. “Ngươi chỉ muốn qua cửa thôi đúng không! Ta đưa lông vũ cho ngươi, ngươi mau mang những người này đi đi!”
.
Hử… ? Đỗ Trạch cảm thấy câu nói vừa nãy của Tổng Đốc có chút kỳ quái, nhưng không thể tìm ra quái ở chỗ nào. Tu bình tĩnh nhìn Tổng Đốc một lúc, sau đó nhếch miệng cười: “Nghe cũng không tồi.”
.
Tổng Đốc thở phào một phát, thấy chiến tuyến của thị vệ Thiên tộc sắp bị phá vỡ đến nơi, Tổng Đốc không chần chờ nữa, gã đưa hết cho Tu phần lớn lông vũ của mình. Lúc này số lượng lông vũ của Tu còn nhiều hơn cả Tổng Đốc và Eric cộng lại, không hề bất ngờ, Tu đã đạt được yêu cầu qua cửa.
.
Nhưng trước ánh mắt hy vọng của Tổng Đốc, Tu không để kẻ sa đọa rời đi, Tổng Đốc nhịn không được nhắc nhở: “Sao ngươi còn không… ?”
.
“Đó đúng là một đề nghị không tồi.” Một vẻ trào phúng gợn qua khóe miệng Tu. “Nhưng mà, ta đã đáp ứng ư?”
.
Tổng Đốc hoàn toàn ngây dại. Từ tận trong tâm Đỗ Trạch cảm thấy một sự cảm thông sâu sắc, loại hành vi gần như dụ dỗ này rất có phong cách của nhân vật phản diện, bình thường đều là nhân vật chính bị tiểu BOSS lừa gạt sau đó rống giận “Sao ngươi lại lật lọng!”. Tình huống hiện giờ cũng là tiểu BOSS bị manh chủ bức đến độ phải kêu gào lên án “Tại sao ngươi có thể làm vậy!”. Đỗ Trạch cảm thấy mình nhất định bị làm hư rồi, tại sao cậu lại thấy vô cùng thích thú thế nhỉ?
.
Khi họ đang nói, cuộc chiến đã tiến vào hồi gay cấn, bất kể là kẻ sa đọa hay Thiên tộc, ai cũng đều liều mạng. Eric vẫn luôn yên lặng chợt mở miệng: “Nhanh dừng tay lại đi, ngươi đã đạt được mục đích, không cần tạo thêm hy sinh vô ích.”
.
“A…” Tu khẽ cười. “Ngươi lại muốn ‘tế thế giúp đời’ sao?”
.
“Kẻ đang cứu người cũng không chỉ có mình ngươi, Thánh tử đại nhân.” Giọng của Tu như thở dài lại như đang trào phúng. Hắn vươn tay, chỉ về phía Thiên tộc và kẻ sa đọa đang đánh nhau.
.
“Người ngươi cứu là những Thiên tộc này, mà người ta cứu lại là những sinh linh bị Thiên tộc thống trị kia.”
.
Nghe Tu nói, ánh mắt xanh biếc của Eric bùng lên lửa giận.
.
“Bức bách họ, lợi dụng họ tàn sát với Thiên tộc như thế mà ngươi lại còn nói là đang cứu người?!”
.
“Không sai, ta đang lợi dụng họ.” Tu không ngần ngại thừa nhận. “Nhưng ngươi bảo đưa ánh sáng cho họ, để họ ngừng chiến đấu tức là cứu họ sao?” Tu cười. “Thánh tử thần điện Quang Minh, ngươi giao ánh sáng cho họ là để tiêu trừ oán hận của họ, vì thế họ sẽ mang ơn mãi đến lần trưng thu tiếp theo của Thiên tộc; ngươi khiến họ ngừng chiến là để giảm bớt sự hy sinh của họ, vì thế họ sẽ sống tiếp trong bóng tối cho tới khi Thiên tộc hồi phục.”
.
“Nếu nói ngươi đang cứu những người dân đó, không bằng nói ngươi đang bảo vệ những Thiên tộc này.” Tu liếc Tổng Đốc đang luống cuống một cái. “Cho dù ngươi chĩa kiếm vào gã, nhưng ngươi chưa từng thật sự muốn giết chết gã; cho dù ngươi muốn giúp đỡ những người dân đó, nhưng ngươi chưa từng muốn để những sinh linh khác lật đổ ách thống trị của Thiên tộc.”
.
“Bởi vì trong nhận thức của ngươi, Thiên tộc là ‘Tốt’ — họ chính là sứ giả của Thần Quang Minh.”
.
“…!”
.
Eric có vẻ muốn phản bác, nhưng một kẻ sa đọa mới xông tới đã cắt ngang y. Kẻ sa đọa đó cũng nhìn lướt một vòng, sau đó tấn công Tu hiện là ngươi có số lông vũ nhiều nhất, nhưng nửa đường lại bị John ngăn cản. Đối với người đàn ông cung cấp vũ khí cho họ, kẻ sa đọa vẫn giữ một sự kính trọng nhất định, hắn dừng bước, hơi khó hiểu nhìn John.
.
“Còn một chút nữa thôi là tới hừng đông.” John chỉ xe ngựa chở hàng cách đó không xa, hiền từ nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ mang chiến lợi phẩm đi trước khi quân cứu viện của Thiên tộc tới, chứ không phải là dây vào những người không nên trêu chọc.”
.
Kẻ sa đọa đó hơi ngập ngừng, nhưng khi hắn nhận ra đối tượng tấn công của mình là thanh niên tóc trắng chỉ dùng một trận pháp lớn đã có thể tiêu diệt tất cả mọi người, hắn vô cùng quyết đoán xoay người chạy tới chỗ xe ngựa chở hàng.
.
Lúc một chiếc xe ngựa chở hàng bị xốc lên, ánh sáng chiếu rọi nửa bầu trời đêm, chiến trường bỗng tạm dừng một cách kỳ lạ. Tất cả kẻ sa đọa nhìn thẳng về nơi phát ra ánh sáng, cho dù bị Thiên tộc chém vào người, họ cũng không nỡ dời mắt.
.
“Vì ánh sáng.”
.
Không biết là ai hô lên. Tất cả kẻ sa đọa đều như phát điên, hai mắt họ đẫm nước mắt, như một đám phù du rực lửa gào thét lao về phía ánh sáng. “Vì ánh sáng!”
.
Chiến tuyến của Thiên tộc hoàn toàn bị phá vỡ, những thị vệ Thiên tộc còn sót lại đều bị chôn vùi trong biển những kẻ sa đọa điên cuồng. Tất cả mọi người nhằm phía cánh quân thứ ba của đoàn xe ngựa, càng lúc càng nhiều xe ngựa chở hàng bị xốc lên, thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp đó soi tỏ từng gương mặt giàn dụa nước mắt vì mừng rỡ.
.
Dưới ánh sáng, Tu mỉm cười nói một câu cuối cùng với Eric.
.
“Tất cả những gì ngươi bảo vệ vẫn luôn là ‘ánh sáng’, còn thứ ta bảo vệ không chỉ là ‘ánh sáng’, đây là sự khác nhau về bản chất giữa ngươi và ta.”
.
***
.
“Hôm nay là ngày mấy?”
.
Elise đang giúp Verl buộc tóc nghe vậy ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lại: “Một vòng sao dời.”
.
“Sao họ còn chưa trở lại nhỉ?” Enoch rên lên một tiếng, nhìn đoàn xe ngựa ở cửa thành rồi bắt đầu đưa ra vài ý kiến vớ vẩn. “Hay là ngày mai chúng ta trà trộn vào trong đám chiến xa kia, mấy ngày gần đây không phải đều có một vài chiến xa ra ngoài sao?”
.
“Khi nào?”
.
Enoch kinh hãi nhìn More vừa đáp lời, gã vốn chỉ định đùa một chút, nhưng không ngờ More lại tưởng thật. Càng khiến Enoch khiếp sợ là, Rachel cũng mang vẻ mặt nghiêm túc mà đồng ý: “Ta đã quan sát thời gian giao ca của họ, hành động vào khoảng thời gian trước sáng sớm là thích hợp nhất.”
.
Kim Long Leo cách họ một khoảng xa cũng nhiều lần nhìn về bên này, có vẻ rất muốn cùng tham dự kế hoạch.
.
Điều ngăn cản cái kế hoạch điên khùng này chính là việc cửa thành đột ngột mở ra, một đám thị vệ Thiên tộc điều khiển chiến xa vây quanh một chiếc xe ngựa bay vào, mắt Enoch tinh nhất phát hiện ra một điểm. “Hử? Đây không phải mấy người đã ra ngoài vào hôm nay sao… Đỗ Trạch! Ta thấy Đỗ Trạch!”
.
Đỗ Trạch mới vừa xuống xe đã thấy đạo tặc tóc ngắn chạy tới nhanh như chớp, có vẻ gã muốn chào hỏi, nhưng sau khi thấy gì đó thì lập tức dại người ra.
.
“—— Này, người anh em tóc trắng này là ai thế?”
.
Tu lười phản ứng với cái tên Enoch lỗ mãng, hắn mở nhẫn không gian, thả John ra. Sau hành động này, trừ More đã gặp qua ngân long, những người khác giờ mới biết Long tộc có mắt đỏ tóc trắng và tai hình vảy cá này chính là Tu.
.
Enoch nhịn không được kéo tay áo Verl. “Tu, Tu có bao nhiêu hình dạng vậy?”
.
“Ma tộc, Vong Linh, Nhân tộc, Tinh Linh, Thú tộc, Chu Nho, Long tộc.” Verl nghiêm túc đếm: “Hình như đủ hết tám chủng tộc.”
.
“Còn thiếu Thiên tộc.” Elise mỉm cười bổ sung cho chị mình.
.
Enoch khép cái cằm đang há hốc. “Được rồi, đạo tặc ta đây cảm thấy trong một tương lai không xa có thể nhìn thấy Tu biến thành Thiên tộc…”
.
Trong lúc mọi người cười nói, một Thiên tộc cung kính bước tới.
.
“Xin mời Tu đại nhân đi theo ta, chúng ta chuẩn bị đến tầng trời thứ chín để tiến hành nghi thức nhận chức. Dưới sự chứng giám của Thần Quang Minh, ngài sẽ trở thành tân Tổng Đốc.”
.
Mợ nó cuối cùng họ cũng có thể đi gặp cái tên BOSS Thần Quang Minh ngạo kiều kia! Đỗ Trạch bỗng có loại xúc động như kiểu làm vợ bao nhiêu năm giờ mới thành mẹ chồng, phó bản Thiên tộc thật sự sắp trở thành hệ liệt lúc sinh thời rồi.
.
“Chờ một chút.”
.
Lúc đoàn người sắp rời đi, phía sau vang lên tiếng kêu to, Đỗ Trạch quay đầu lại thì thấy Kim Long Leo đang vội vã chạy tới chỗ họ. Vì không thấy Eric đâu, cho nên vẻ mặt người đàn ông trung niên đó rất lo lắng.
.
“Eric đâu?” Leo càng lúc càng sốt ruột, giọng nói cũng bất giác rống lên: “Tại sao y không trở về!”
.
Xe ngựa trở về chỉ có một chiếc, ngoại trừ Đỗ Trạch và Tu thì không còn ai khác. Tu liếc đồng bạn khế ước của Eric, đáy mắt màu đỏ sậm hơi động.
.
“Ngươi hỏi ta làm gì — ngươi cho là ta giết y sao?” Tu phóng ra một lưỡi dao không gian, xuyên qua Leo chỉ trong chớp mắt. “Ngươi xem, ta hoàn toàn không có động tới Thánh tử đại nhân của ngươi, y vẫn sống rất tốt ở dưới kia.”
.
“Có lẽ ngươi vẫn còn cơ hội nhìn thấy y.” Tu chậm rãi nở nụ cười, đó là một đường cong đầy ác ý, như một đứa trẻ bắt cá từ dưới nước lên ném trên đất, rồi nhìn nó giãy dụa cho đến chết trong bùn đất.
.
“Nhưng, Eric mà ngươi nhìn thấy, có phải là Eric ngươi từng biết hay không, cái đó thì chưa biết được.”
.
Vị Thánh tử tôn thờ ánh sáng một cách đơn thuần kia, chắc chắn sẽ không bao giờ thoát khỏi phó bản Thiên tộc.
.
******
******
.
Hiểu chưa?
.
Cho dù rất giống, nhưng chỉ “giống”, chứ không phải “là” — trên thế giới này, Tu chỉ có một mà thôi.
.
Y không giống ta, và ta hiện tại, cũng không hề giống với ta trong quá kh
ứ, cho nên đừng dùng ánh mắt đặc biệt đó nhìn y nữa.
.
Hiểu rồi chứ.
.
/96
|