Phạm Uyển Viện và Lạc Tư cùng tiến vào, thoạt nhìn bà vẫn xinh đẹp, nhã nhặn như vậy, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, xem ra tinh thần không tệ, ngược lại Lạc Tư trông có vẻ hơi buồn bực.
'Đóa Đóa, đã lâu không gặp.' Phạm Uyển Viện bước đến đầy nhiệt tình ôm lấy Giang Tâm Đóa, sau khi rời ra mới cười híp mắt nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, 'Cục cưng có khiến cháu khó chịu không?'
'Không đến nỗi.' Ngoại trừ buổi sáng thức dậy nôn nghén tương đối khó chịu ra, những thứ khác cũng không có gì bất thường, 'Cô vừa từ Luân Đôn về đây sao?'
'Phải đó. Vốn là định mời cháu sang đó chơi nhưng cho dù cô không về đây, xem tình hình chắc là cháu cũng không tiện đi xa rồi.' Phạm Uyển Viện buông cô ra, nhìn Dương Dung Dung hỏi, 'Bạn cháu?'
'Dạ, cô ấy là Dương Dung Dung.' Giang Tâm Đóa giới thiệu họ với nhau, 'Dung Dung, cô ấy là Sara.'
'Chào cô, Dương tiểu thư.'
'Chào cô, Sara. Lạc Tư là...' Dương Dung Dung liếc mắt nhìn Lạc Tư, người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Giang Tâm Đóa không nói tiếng nào kia.
Tên kia lần trước có nói là thân thích của nhà họ Phạm mà Sara với Đóa Đóa thân thiết như vậy, không khó nhận ra họ có quan hệ.
'Dương Dung Dung, Sara là mẹ tôi. Có ý kiến gì sao?' Lạc Tư giọng cực không vui nhìn Dung Dung.
Cô gái này, từ lúc hắn vừa vào đến giờ vẫn luôn dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
'Lạc Tư, con có thù với Dương tiểu thư sao?' Phạm Uyển Viện khó hiểu nhìn cậu con trai cưng đứng sau mình.
'Mẹ, không có gì con về trước.' Lạc Tư thấy Giang Tâm Đóa như không nhìn thấy hắn vậy, trong lòng càng thêm buồn bực, không muốn ở đây tiếp tục bị bỏ lơ.
Hơn nữa,nghe nói cô đã có con của Frank, đoán chừng mấy người phụ nữ sẽ chỉ bàn tán xung quanh chủ đề này, hắn chẳng có hứng thú đâu mà ngồi nghe.
'Anh bận vậy sao? Còn phải đến công ty sao?' Giang Tâm Đóa thấy Lạc Tư vội vã muốn rời đi thì lên tiếng hỏi.
Người này sao tính tình sớm nắng chiều mưa thế nhỉ? Nhưng cũng hiếm có một người tuổi còn trẻ mà lại có ý chí và nghị lực như hắn, chịu bỏ hết thời gian giải trí vui chơi để đến công ty thực tập.
'Ừ. Những chuyện Frank giao tôi làm vẫn chưa làm xong.' Nghe Giang Tâm Đóa nhắc đến tên Phạm Trọng Nam, vốn đã lòng tàn ý lạnh muốn rời đi, Lạc Tư chợt đổi ý, 'Ở Nga chơi có vui không?'
'Không phải con phải đi sao? Mẹ còn có chuyện muốn nói với Đóa Đóa. Đàn ông đừng ở đây nghe lóm chuyện của phụ nữ.' Phạm Uyển Viện nghi hoặc nhìn con trai thúc giục.
'Đúng đó, vừa khéo mình cũng đang muốn về, thuận đường đi cùng đi. Sara, Đóa Đóa, mình đi trước nha.' Dương Dung Dung bước đến bấu lấy cánh tay của Lạc Tư kéo ra ngoài.
'Dương Dung Dung, cô làm gì vậy? Ai nói tôi phải đi với cô?' Lạc Tư định rụt tay về, không ngờ Dung Dung cô gái này sức lại quá lớn, hắn lại không thể ở trước mặt nhiều người đẩy ngã cô.
'Đừng nói mấy câu vớ vẩn này. Đi nhanh đi!'
Rất nhanh, Lạc Tư đã bị Dung Dung nửa lôi nửa đẩy ra ngoài.
'Đóa Đóa, Lạc Tư với vị Dương tiểu thư kia?' Phạm Uyển Viện có chút không dám tin khi thấy con trai mình lại bị một cô gái kéo đi như vậy.
Theo tính tình ngang bướng của con trai bà trước giờ, chuyện này hình như không có khả năng mới đúng chứ?
Chẳng lẽ trở về nước mấy tháng mà Lạc Tư đã có bạn gái rồi sao?
'Không có gì đâu, hai người thích đùa như vậy đó.' Hiểu rõ Dung Dung, Giang Tâm Đóa đương nhiên biết suy nghĩ của bạn mình. Cô chẳng qua là muốn dùng Lạc Tư làm lá chắn mà thôi.
Dương Dung Dung và Lạc Tư lôi lôi kéo kéo nhau đến sảnh trước, Lạc Tư đang định đẩy tay cô ra thì đã thấy cửa lớn chậm rãi mở ra, một chiếc xe công vụ sang trọng màu đen chạy vào, phía sau còn có một chiếc xe tải cỡ lớn.
A? Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại có xe tải ở đây?
Chiếc xe đi trước dừng lại, người bước ra là Lý Triết, sau chiếc kính trắng, hắn nheo mắt một cách đầy nguy hiểm nhìn hai người đang lôi kéo nhau kia. Dương Dung Dung đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, vốn đang định thả tay Lạc Tư ra nhưng lúc này lại bấu càng chặt hơn, đầu còn cố ý nép vào ngực hắn.
'Cô muốn gì đây?' Lạc Tư tức đến nghiến răng nghiến lợi.
'Mượn dùng một chút thôi, nhỏ mọn.'
Lý Triết đi đến cách hai người một mét thì dừng lại, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình thản, nhàn nhạt hỏi, 'Bạn gái?'
'Lý tiên sinh có ý kiến sao?' Lạc Tư còn chưa kịp lên tiếng thì Dương Dung Dung đã cướp lời.
'Không. Kết bạn là tự do cá nhân. Tôi chỉ sợ Lạc Tư tuổi trẻ, muốn nhắc nhở một chút, lúc kết giao bạn gái nên xem cho rõ, đừng bị bề ngoài làm cho rối mắt, không thấy được chân tướng sự thực.'
Hắn đang nói bóng nói gió gì đây? Nói cô không phải là một cô gái tốt sao? Đúng vậy, Dương Dung Dung cô thực ra không phải người tốt gì nhưng so với kẻ cáo đội lốt cừu như hắn tốt hơn nhiều lắm. Hắn có tư cách gì nói cô như vậy chứ?
'Tôi có phải loại con gái đó hay không, không phiền Lý tiên sinh nhọc lòng. Chỉ cần Lạc Tư biết tôi thế nào là được rồi, có phải không Lạc Tư?'
Hai người này đang giở trò gì vậy?
Tầm mắt Lạc Tư hết nhìn sang Lý Triết rồi lại dời sang Dương Dung Dung, tuyệt đối không bình thường! Với cá tính của Lý Triết, anh ta không thể nào trước mặt hắn lại dè bỉu một cô gái như vậy.
Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề!
Bầu không khí chợt trở nên trầm mặt giữa ba người khiến Dương Dung Dung có chút không tự nhiên, 'Lạc Tư chúng ta đi nhanh đi, đừng chắn đường người khác.'
Lần này thái độ của Lạc Tư hoàn toàn thay đổi, cực kỳ phối hợp nói, 'Darling, anh đi lấy xe, đợi anh một chút.' Nói rồi còn cố tình vuốt má Dung Dung mấy cái.
'Thôi đừng, em không muốn xa anh một phút nào, chúng ta cùng đi đi.'
Diễn kịch cũng phải diễn cho hết tuồng chứ!
Hai người âu yếm rời đi trước mắt Lý Triết mà hai bàn tay đang thả hai bên sườn của Lý Triết thì đang sít sao nắm chặt lại.
'Lý tiên sinh, có thể hạ hàng xuống chưa?
Tài xế xe tải bước xuống tiến đến hỏi.
Lý Triết từ từ thả lỏng nắm tay, gật đầu, 'Làm đi.'
Giang Tâm Đóa thấy Lý Triết dẫn theo mấy người công nhân khiêng mấy thùng lớn không biết đựng thứ gì vào thì ngạc nhiên vội đứng dậy.
'Lý Triết, gì vậy?'
'Thật sự rất rộng rãi!' Phạm Uyển Viện thì nói một cách cảm thán.
'Sara?' Giang Tâm Đóa nghi hoặc nhìn bà.
Lý Triết đi đến gần họ, giải thích, 'Đây đều là những máy móc y tế vừa mới được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây.'
Máy móc y tế? Trong nhà có bác sĩ riêng đã đủ rồi, còn mua những thứ này về làm gì? Mở phòng khám hay viện nghiên cứu?
'Boss không nói với cô sao?' Lý Triết tưởng rằng Giang Tâm Đóa đã biết chuyện này rồi.
Giang Tâm Đóa nhẹ lắc đầu.
'Lý tiên sinh, đặt ở đâu đây?' Người dẫn đầu nhóm công nhân hỏi.
Không đợi Lý Triết trả lời, lúc này quản gia đã từ ngoài bước vào, dẫn đường cho nhóm công nhân.
'Frank sợ cô đi bệnh viện khám thai phải xếp hàng cực khổ cho nên đặc riêng cả một bộ thiết bị khám thai về đây, vậy thì cô không cần phải chạy tới chạy lui rồi.'
Người giải thích là Phạm Uyển Viện. Lúc đầu khi bà nghe hắn nói như vậy cũng cảm thấy hắn quan trọng hóa vấn đề quá mức nhưng nhớ tới cách làm không từ thủ đoạn của ba mình, bà không nói thêm gì nữa.
Lần này bà với Lạc Khải không li hôn đúng như ý nguyện của ông đã khiến ông tức đến phát điên rồi. Thế lực của ông, mối quan hệ của ông vẫn còn, Đóa Đóa mang thai, Frank không thể không đề phòng.
Có lúc bà thật sự không hiểu cha mình nghĩ sao nữa, đã từng tuổi nảy ồi vì sao còn không chịu buông tha cho lớp trẻ chứ?
Chắc là đời này bà cũng không thể hiểu được điều này.
Bởi vì chuyện li hôn, quan hệ giữa họ vốn đã căng thẳng giờ lại càng thêm không thể cứu vãn.
'Ý cô là, những máy móc y tế này là bởi vì cháu mang thai nên mới mua về sao?'
Giang Tâm Đóa quả thực không dám tin Phạm Trọng Nam lại làm ra chuyện khó tin thế này. Đây thực sự là...
Mua tất cả các thiết bị cần thiết cho một lần khám thai về đây, vậy trong nhà có cần phải thuê thêm bác sĩ phụ sản và cả hộ lý nữa không?
Thật là một cách làm quá mức khó tin!
Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, Giang Tâm Đóa trở về phòng, ngồi trong phòng sách nhỏ trong phòng, cô nhấc điện thoại gọi cho Phạm Trọng Nam, hỏi về chuyện những máy móc y tế kia.
Quả như dự đoán, người đàn ông kia thừa nhận một cách rất sảng khoái.
'Anh định nhốt em ở nhà không cho gặp ai hay sao?' Giang Tâm Đóa có chút giận dỗi hỏi.
'Nếu như có thể.' Phạm Trọng Nam nửa đùa nửa thật nói.
'Em không muốn đâu.' Giang Tâm Đóa nũng nịu nói, bàn tay nhỏ nhắn vô thức siết chặt điện thoại, 'Người mang thai phải thường xuyên đi ra ngoài thì tâm tình mới thoải mái được. Tâm tình của mẹ thoải mái thì cục cưng mới khỏe mạnh.'
'Em nghe lời một chút thì anh sẽ không nhốt em ở nhà.'
'Làm sao mới được xem là nghe lời?' Muốn nghe lời, không bằng hắn nuôi một con vật nuôi còn hay hơn.
'Như bây giờ là được rồi.'
'Anh đang bận sao?' Giang Tâm Đóa tùy ý hỏi, gần đây cô bắt đầu có thói quen nói chuyện phiếm với hắn.
'Ừ, Phạm Trọng Nam đáp gon một tiếng rồi lại nói, 'Cũng không hẳn.'
Lúc thì phải, lúc thì không, rốt cuộc là có hay không?
'Vậy anh bận đi.'
'Hôm nay có nôn nghén không?' Phạm Trọng Nam không vội ngắt điện thoại mà hỏi tiếp.'
'Không có.'
Hai người lại câu có câu không nói chuyện một lúc, Giang Tâm Đóa nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì tò mò hỏi, 'Anh đang làm gì vậy?'
'Phục vụ phòng đến.' Phạm Trọng Nam mở cửa cho nhân viên phục vụ phòng đến lấy đồ rồi quay trở lại.
Phục vụ phòng?
Vậy là đang ở khách sạn sao? A? Không phải hắn đang ở Luân Đôn sao?
'Anh đang ở đâu?'
'Macao.' Phạm Trọng Nam đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm đèn hoa rực rỡ của thành phố ăn chơi nổi tiếng, thoải mái báo địa điểm cho cô.
'Em cũng muốn đi.'
'Lần sau đi.'
Lần sau?! Chắc là phải đợi cô sinh con đã.
'Đóa Đóa, đã lâu không gặp.' Phạm Uyển Viện bước đến đầy nhiệt tình ôm lấy Giang Tâm Đóa, sau khi rời ra mới cười híp mắt nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, 'Cục cưng có khiến cháu khó chịu không?'
'Không đến nỗi.' Ngoại trừ buổi sáng thức dậy nôn nghén tương đối khó chịu ra, những thứ khác cũng không có gì bất thường, 'Cô vừa từ Luân Đôn về đây sao?'
'Phải đó. Vốn là định mời cháu sang đó chơi nhưng cho dù cô không về đây, xem tình hình chắc là cháu cũng không tiện đi xa rồi.' Phạm Uyển Viện buông cô ra, nhìn Dương Dung Dung hỏi, 'Bạn cháu?'
'Dạ, cô ấy là Dương Dung Dung.' Giang Tâm Đóa giới thiệu họ với nhau, 'Dung Dung, cô ấy là Sara.'
'Chào cô, Dương tiểu thư.'
'Chào cô, Sara. Lạc Tư là...' Dương Dung Dung liếc mắt nhìn Lạc Tư, người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Giang Tâm Đóa không nói tiếng nào kia.
Tên kia lần trước có nói là thân thích của nhà họ Phạm mà Sara với Đóa Đóa thân thiết như vậy, không khó nhận ra họ có quan hệ.
'Dương Dung Dung, Sara là mẹ tôi. Có ý kiến gì sao?' Lạc Tư giọng cực không vui nhìn Dung Dung.
Cô gái này, từ lúc hắn vừa vào đến giờ vẫn luôn dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
'Lạc Tư, con có thù với Dương tiểu thư sao?' Phạm Uyển Viện khó hiểu nhìn cậu con trai cưng đứng sau mình.
'Mẹ, không có gì con về trước.' Lạc Tư thấy Giang Tâm Đóa như không nhìn thấy hắn vậy, trong lòng càng thêm buồn bực, không muốn ở đây tiếp tục bị bỏ lơ.
Hơn nữa,nghe nói cô đã có con của Frank, đoán chừng mấy người phụ nữ sẽ chỉ bàn tán xung quanh chủ đề này, hắn chẳng có hứng thú đâu mà ngồi nghe.
'Anh bận vậy sao? Còn phải đến công ty sao?' Giang Tâm Đóa thấy Lạc Tư vội vã muốn rời đi thì lên tiếng hỏi.
Người này sao tính tình sớm nắng chiều mưa thế nhỉ? Nhưng cũng hiếm có một người tuổi còn trẻ mà lại có ý chí và nghị lực như hắn, chịu bỏ hết thời gian giải trí vui chơi để đến công ty thực tập.
'Ừ. Những chuyện Frank giao tôi làm vẫn chưa làm xong.' Nghe Giang Tâm Đóa nhắc đến tên Phạm Trọng Nam, vốn đã lòng tàn ý lạnh muốn rời đi, Lạc Tư chợt đổi ý, 'Ở Nga chơi có vui không?'
'Không phải con phải đi sao? Mẹ còn có chuyện muốn nói với Đóa Đóa. Đàn ông đừng ở đây nghe lóm chuyện của phụ nữ.' Phạm Uyển Viện nghi hoặc nhìn con trai thúc giục.
'Đúng đó, vừa khéo mình cũng đang muốn về, thuận đường đi cùng đi. Sara, Đóa Đóa, mình đi trước nha.' Dương Dung Dung bước đến bấu lấy cánh tay của Lạc Tư kéo ra ngoài.
'Dương Dung Dung, cô làm gì vậy? Ai nói tôi phải đi với cô?' Lạc Tư định rụt tay về, không ngờ Dung Dung cô gái này sức lại quá lớn, hắn lại không thể ở trước mặt nhiều người đẩy ngã cô.
'Đừng nói mấy câu vớ vẩn này. Đi nhanh đi!'
Rất nhanh, Lạc Tư đã bị Dung Dung nửa lôi nửa đẩy ra ngoài.
'Đóa Đóa, Lạc Tư với vị Dương tiểu thư kia?' Phạm Uyển Viện có chút không dám tin khi thấy con trai mình lại bị một cô gái kéo đi như vậy.
Theo tính tình ngang bướng của con trai bà trước giờ, chuyện này hình như không có khả năng mới đúng chứ?
Chẳng lẽ trở về nước mấy tháng mà Lạc Tư đã có bạn gái rồi sao?
'Không có gì đâu, hai người thích đùa như vậy đó.' Hiểu rõ Dung Dung, Giang Tâm Đóa đương nhiên biết suy nghĩ của bạn mình. Cô chẳng qua là muốn dùng Lạc Tư làm lá chắn mà thôi.
Dương Dung Dung và Lạc Tư lôi lôi kéo kéo nhau đến sảnh trước, Lạc Tư đang định đẩy tay cô ra thì đã thấy cửa lớn chậm rãi mở ra, một chiếc xe công vụ sang trọng màu đen chạy vào, phía sau còn có một chiếc xe tải cỡ lớn.
A? Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại có xe tải ở đây?
Chiếc xe đi trước dừng lại, người bước ra là Lý Triết, sau chiếc kính trắng, hắn nheo mắt một cách đầy nguy hiểm nhìn hai người đang lôi kéo nhau kia. Dương Dung Dung đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, vốn đang định thả tay Lạc Tư ra nhưng lúc này lại bấu càng chặt hơn, đầu còn cố ý nép vào ngực hắn.
'Cô muốn gì đây?' Lạc Tư tức đến nghiến răng nghiến lợi.
'Mượn dùng một chút thôi, nhỏ mọn.'
Lý Triết đi đến cách hai người một mét thì dừng lại, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình thản, nhàn nhạt hỏi, 'Bạn gái?'
'Lý tiên sinh có ý kiến sao?' Lạc Tư còn chưa kịp lên tiếng thì Dương Dung Dung đã cướp lời.
'Không. Kết bạn là tự do cá nhân. Tôi chỉ sợ Lạc Tư tuổi trẻ, muốn nhắc nhở một chút, lúc kết giao bạn gái nên xem cho rõ, đừng bị bề ngoài làm cho rối mắt, không thấy được chân tướng sự thực.'
Hắn đang nói bóng nói gió gì đây? Nói cô không phải là một cô gái tốt sao? Đúng vậy, Dương Dung Dung cô thực ra không phải người tốt gì nhưng so với kẻ cáo đội lốt cừu như hắn tốt hơn nhiều lắm. Hắn có tư cách gì nói cô như vậy chứ?
'Tôi có phải loại con gái đó hay không, không phiền Lý tiên sinh nhọc lòng. Chỉ cần Lạc Tư biết tôi thế nào là được rồi, có phải không Lạc Tư?'
Hai người này đang giở trò gì vậy?
Tầm mắt Lạc Tư hết nhìn sang Lý Triết rồi lại dời sang Dương Dung Dung, tuyệt đối không bình thường! Với cá tính của Lý Triết, anh ta không thể nào trước mặt hắn lại dè bỉu một cô gái như vậy.
Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề!
Bầu không khí chợt trở nên trầm mặt giữa ba người khiến Dương Dung Dung có chút không tự nhiên, 'Lạc Tư chúng ta đi nhanh đi, đừng chắn đường người khác.'
Lần này thái độ của Lạc Tư hoàn toàn thay đổi, cực kỳ phối hợp nói, 'Darling, anh đi lấy xe, đợi anh một chút.' Nói rồi còn cố tình vuốt má Dung Dung mấy cái.
'Thôi đừng, em không muốn xa anh một phút nào, chúng ta cùng đi đi.'
Diễn kịch cũng phải diễn cho hết tuồng chứ!
Hai người âu yếm rời đi trước mắt Lý Triết mà hai bàn tay đang thả hai bên sườn của Lý Triết thì đang sít sao nắm chặt lại.
'Lý tiên sinh, có thể hạ hàng xuống chưa?
Tài xế xe tải bước xuống tiến đến hỏi.
Lý Triết từ từ thả lỏng nắm tay, gật đầu, 'Làm đi.'
Giang Tâm Đóa thấy Lý Triết dẫn theo mấy người công nhân khiêng mấy thùng lớn không biết đựng thứ gì vào thì ngạc nhiên vội đứng dậy.
'Lý Triết, gì vậy?'
'Thật sự rất rộng rãi!' Phạm Uyển Viện thì nói một cách cảm thán.
'Sara?' Giang Tâm Đóa nghi hoặc nhìn bà.
Lý Triết đi đến gần họ, giải thích, 'Đây đều là những máy móc y tế vừa mới được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây.'
Máy móc y tế? Trong nhà có bác sĩ riêng đã đủ rồi, còn mua những thứ này về làm gì? Mở phòng khám hay viện nghiên cứu?
'Boss không nói với cô sao?' Lý Triết tưởng rằng Giang Tâm Đóa đã biết chuyện này rồi.
Giang Tâm Đóa nhẹ lắc đầu.
'Lý tiên sinh, đặt ở đâu đây?' Người dẫn đầu nhóm công nhân hỏi.
Không đợi Lý Triết trả lời, lúc này quản gia đã từ ngoài bước vào, dẫn đường cho nhóm công nhân.
'Frank sợ cô đi bệnh viện khám thai phải xếp hàng cực khổ cho nên đặc riêng cả một bộ thiết bị khám thai về đây, vậy thì cô không cần phải chạy tới chạy lui rồi.'
Người giải thích là Phạm Uyển Viện. Lúc đầu khi bà nghe hắn nói như vậy cũng cảm thấy hắn quan trọng hóa vấn đề quá mức nhưng nhớ tới cách làm không từ thủ đoạn của ba mình, bà không nói thêm gì nữa.
Lần này bà với Lạc Khải không li hôn đúng như ý nguyện của ông đã khiến ông tức đến phát điên rồi. Thế lực của ông, mối quan hệ của ông vẫn còn, Đóa Đóa mang thai, Frank không thể không đề phòng.
Có lúc bà thật sự không hiểu cha mình nghĩ sao nữa, đã từng tuổi nảy ồi vì sao còn không chịu buông tha cho lớp trẻ chứ?
Chắc là đời này bà cũng không thể hiểu được điều này.
Bởi vì chuyện li hôn, quan hệ giữa họ vốn đã căng thẳng giờ lại càng thêm không thể cứu vãn.
'Ý cô là, những máy móc y tế này là bởi vì cháu mang thai nên mới mua về sao?'
Giang Tâm Đóa quả thực không dám tin Phạm Trọng Nam lại làm ra chuyện khó tin thế này. Đây thực sự là...
Mua tất cả các thiết bị cần thiết cho một lần khám thai về đây, vậy trong nhà có cần phải thuê thêm bác sĩ phụ sản và cả hộ lý nữa không?
Thật là một cách làm quá mức khó tin!
Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, Giang Tâm Đóa trở về phòng, ngồi trong phòng sách nhỏ trong phòng, cô nhấc điện thoại gọi cho Phạm Trọng Nam, hỏi về chuyện những máy móc y tế kia.
Quả như dự đoán, người đàn ông kia thừa nhận một cách rất sảng khoái.
'Anh định nhốt em ở nhà không cho gặp ai hay sao?' Giang Tâm Đóa có chút giận dỗi hỏi.
'Nếu như có thể.' Phạm Trọng Nam nửa đùa nửa thật nói.
'Em không muốn đâu.' Giang Tâm Đóa nũng nịu nói, bàn tay nhỏ nhắn vô thức siết chặt điện thoại, 'Người mang thai phải thường xuyên đi ra ngoài thì tâm tình mới thoải mái được. Tâm tình của mẹ thoải mái thì cục cưng mới khỏe mạnh.'
'Em nghe lời một chút thì anh sẽ không nhốt em ở nhà.'
'Làm sao mới được xem là nghe lời?' Muốn nghe lời, không bằng hắn nuôi một con vật nuôi còn hay hơn.
'Như bây giờ là được rồi.'
'Anh đang bận sao?' Giang Tâm Đóa tùy ý hỏi, gần đây cô bắt đầu có thói quen nói chuyện phiếm với hắn.
'Ừ, Phạm Trọng Nam đáp gon một tiếng rồi lại nói, 'Cũng không hẳn.'
Lúc thì phải, lúc thì không, rốt cuộc là có hay không?
'Vậy anh bận đi.'
'Hôm nay có nôn nghén không?' Phạm Trọng Nam không vội ngắt điện thoại mà hỏi tiếp.'
'Không có.'
Hai người lại câu có câu không nói chuyện một lúc, Giang Tâm Đóa nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì tò mò hỏi, 'Anh đang làm gì vậy?'
'Phục vụ phòng đến.' Phạm Trọng Nam mở cửa cho nhân viên phục vụ phòng đến lấy đồ rồi quay trở lại.
Phục vụ phòng?
Vậy là đang ở khách sạn sao? A? Không phải hắn đang ở Luân Đôn sao?
'Anh đang ở đâu?'
'Macao.' Phạm Trọng Nam đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm đèn hoa rực rỡ của thành phố ăn chơi nổi tiếng, thoải mái báo địa điểm cho cô.
'Em cũng muốn đi.'
'Lần sau đi.'
Lần sau?! Chắc là phải đợi cô sinh con đã.
/410
|