Tống Cẩn Hành rút ra một điếu xì gà, cô gái bên cạnh hắn động tác lưu loát giúp hắn châm thuốc sau đó dưới cái vẫy tay ra hiệu của hắn, cúi chào rồi lui xuống. Thấy vậy Phạm Trọng Nam mới bước đến, ngồi xuống sofa đối diện hắn.
Thấy Phạm Trọng Nam không động đến rượu, Tống Cẩn Hành đẩy hộp xì gà đến trước mặt hắn, 'Có muốn một điếu không?' Xì gà Cuba Chateaulatite năm 1988, loại cực phẩm có tiền chưa chắc đã mua được.
Phạm Trọng Nam đẩy trở về, 'Không cần đâu.'
Tống Cẩn Hành cười tỏ vẻ đã hiểu, 'Sợ ảnh hưởng cô ấy phải không?'
'Giang Hán Sinh thua bao nhiêu rồi?' Phạm Trọng Nam trực tiếp bỏ qua câu hỏi của hắn.
Sau khi bị cắt hợp đồng làm nhà cung cấp nguyên vật liệu cho công trình xây dựng thị trấn ở Moscow, giá trị cổ phiếu của Giang thị kiến thiết ngày một lao dốc thế mà Giang Hán Sinh không màng thu dọn chiến trường, quá đáng hơn là cầm tất cả vốn lưu động còn lại của công ty đến Macao đánh bạc.
Giang Hán Sinh với Giang thị đã hết cách cứu rồi, bản thân ông đã cam lòng để mình sa ngã đến mức độ này, hắn cũng không cần phải đem tiền đầu tư vào cái động không đáy kia.
Đây là lần cuối cùng hắn và Giang Hán Sinh người này nhấc lên quan hệ.
'Xem ra, cậu còn rất quan tâm ông bố vợ này.' Tống Cẩn Hành ấn một nút ngầm trên sofa, bức rèm bên trái chậm rãi kéo ra lộ ra một màn hình lớn chia thành vô số những màn hình nhỏ, mỗi một góc trong casino của khách sạn đều đã hiện ra trên màn hình. Những chiếc bàn trải khăn đỏ thẫm mang đậm khí chất quý tộc, nhà cái mặc sơ mi trắng, áo gi-lê đen, cà vạt đen chỉnh tề, người nào người nấy đều có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp. Dưới những ngọn đèn chùm rực rỡ, trong casino gần như không phân biệt ngày và đêm, các con bạc khát nước từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây điên cuồng chơi trò đỏ đen.
Nhưng Phạm Trọng Nam không nhìn thấy người mình muốn tìm, như hiểu ý hắn, màn hình tự động chuyển tới mấy gian phòng VIP xa hoa dành riêng cho những vị khách giàu có muốn có sự riêng tư. Trong những gian phòng VIP cũng đầy những con bạc, bên cạnh mỗi người đều có vài cô gái xinh đẹp quấn quýt kề bên, ở phía dưới cùng bên góc trái màn hình hắn đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Hán Sinh.
Lúc này trên tay ông đang cầm mấy lá bài, đôi mày chau chặt lại, số phỉnh trước mặt ông đã không còn nhiều...
'Ông ta đã ở đây một tuần rồi, mấy ngày trước xem như vận khí không tệ, thắng được không ít. Nhưng hai hôm nay, những tiền thắng được trước đây gần như đã thua sạch hết, còn nợ lại sòng bài năm mươi triệu. Mà giờ xem số phỉnh trong tay ông ta chỉ còn lại chưa đến bảy triệu...'
Nếu như lần này ông ta thua sạch, vậy thì...
Lời vừa dứt, con bài tẩy trên tay Giang Hán Sinh đã được lật ra, từ vẻ áo não trên mặt ông, không khó đoán ra kết quả...
Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, rút từ trong túi ra một tờ chi phiếu đã ký tên sẵn, đẩy đến trước mặt Tống Cẩn Hành, 'Tiền ông ta nợ casino tính vào phần tôi, tờ chi phiếu này cậu bảo người mang đến cho ông ta, nói ông ta đừng đến chỗ này nữa.'
'Cậu giúp Giang Hán Sinh trả nợ?' Tống Cẩn Hành ngả người vào chiếc sofa thoải mái, vừa rít thuốc vừa cười nói, 'Từ lúc nào thì trở nên tốt bụng như vậy rồi?'
Tốt bụng? Phạm Trọng Nam cúi đầu, 'Đây là đứt đoạn.'
Đứt đoạn quan hệ giữa ông ta với Giang Tâm Đóa.
Hắn xem như đã hết tình hết nghĩa rồi, Giang thị, cái công ty đã mục ruỗng đó cũng không còn đáng giá để hắn bỏ tiền đi mua lại.
'Cô ấy biết không?'
'Không cần phải biết.'
Tống Cẩn Hành ấn nút gọi người đến cầm chi phiếu đưa cho Giang Hán Sinh đồng thời chuyển lời của hắn đến cho ông.
Chưa đến năm phút, quản lý casino đã vào đến, cầm chi phiếu rồi lui ra, Phạm Trọng Nam đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn, thong thả nhấp một ngụm.
'Lúc nào thì đi?' Tống Cẩn Hành hỏi.
'Ngày mai.'
'Nhanh vậy sao?'
'Ở Luân Đôn còn rất nhiều việc.'
Sau khi chuyện giữa Phạm Uyển Viện và Lạc Khải càng lúc càng rối rắm, Lạc Khải đã đệ đơn xin từ chức với hội đồng quản trị. Ý muốn rời đi của Lạc Khải đã quyết nên lần này Phạm Trọng Nam đến Hồng Kông chỉ là vì muốn tìm một người thích hợp tiếp nhận chức vụ tổng tài khu vực Á – Thái của tập đoàn Phạm thị mà thôi.
Khi biết Giang Hán Sinh đang ở casino của Tống Cẩn Hành đánh bạc, hắn mới đặc biệt đi một chuyến đến Macao.
'Chân Chân lúc nào thì quay lại Singapore?' Tống Cẩn Hành nhả một vòng khói, lúc nhắc đến cái tên kia, đôi mắt sắc bén bất giác lộ ra một tia ôn nhu.
Hôm đó sau khi đến Moscow, họ đã không gặp mặt nữa.
Chỉ là, bỗng dưng hắn nhớ trước khi rời đi hắn đã từng hứa với cô, có cơ hội sẽ dẫn cô đi chơi, chỉ cho cô biết thế giới bên ngoài đẹp đến mức nào.
Không biết ở Moscow, cô với Hi Nhiên chơi có vui không? Ở thành phố tuyết trắng như trong thần thoại kia, chắc là chơi rất vui mới đúng chứ?
'Chắc là tháng sau.' Phải xem Hi Nhiên bên đó lúc nào thì chịu cho cô đi. Nhưng sau khi Chân Chân rời đi, Lục La Viên bên đó vẫn không có gì thay đổi, hắn cũng lười quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng Tống Cẩn Hành như vậy không khỏi quan tâm quá mức cần thiết rồi!
'Có cho phép mình đi thăm cô ấy không?' Tống Cẩn Hành hỏi nửa đùa nửa thật.
'Mục đích của cậu là gì?' Phạm Trọng Nam thật sự không quá tán đồng hắn qua lại mật thiết với Chân Chân.
'Đừng nghĩ mình tệ hại như thế có được không?' Tống Cẩn Hành giơ hai tay quá đầu chịu thua, 'Mình hứa với Chân Chân sẽ dẫn cô bé đi xem sa mạc, ngồi du thuyền ra biển, đến Hà Lan ngắm hoa, đơn giản vậy thôi.'
'Những chuyện này đều không thích hợp với con bé.' Phạm Trọng Nam từ chối một cách uyển chuyển.
Chân Chân từ nhỏ đã như một đóa hoa xinh đẹp nhưng yếu ớt chỉ quen sống trong nhà kính, trưởng thành trong bình lặng, lần này sở dĩ hắn đồng ý cho cô đến Moscow chủ yếu là vì có Hi Nhiên.
Nhưng sa mạc nóng cháy, biển cả mênh mông, thậm chí vườn hoa muôn màu đều không thích hợp với cô.
'Chưa thử làm sao biết không thích hợp?' Tống Cẩn Hành không tán đồng cách nghĩ của Phạm Trọng Nam.
Cô gái đó thoạt nhìn yếu đuối mong manh nhưng luôn không giấu được nỗi khát vọng và dũng khí muốn phá vỡ lồng giam vô hình để xông ra thế giới bên ngoài.
Trên đời này, chỉ cần có khát vọng, có dũng khí, còn có gì không thể làm được chứ?
'Cậu đối với Chân Chân rốt cuộc là có ý gì?' Phạm Trọng Nam không thể không lần nữa nhắc nhở bạn mình.
'Tuyệt đối không phải như cậu nghĩ đâu, OK? Làm ơn tin tưởng cách làm người của mình. Mình chỉ xem Chân Chân như một đứa em gái thôi.'
'Chân Chân trước giờ chưa từng tiếp xúc với những người đàn ông bên ngoài cho nên, Cẩn Hành, đối với con bé, tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách và có chừng mực.'
'Chẳng lẽ sau này cả đời cô ấy cũng không được tiếp xúc với đàn ông hay sao? Trọng Nam, mọi người làm như vậy là không công bình với cô ấy. Cậu đã kết hôn, Hi Nhiên sau này cũng sẽ kết hôn, mình biết mọi người có thể chăm sóc cho Chân Chân cả đời nhưng có ai hỏi qua ý cô ấy chưa, liệu cô ấy có muốn sống một cuộc sống như vậy mãi không?' Tống Cẩn Hành có chút kích động nói.
Phạm Trọng Nam cúi đầu, không nói tiếng nào.
Lúc này nơi cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ.
'Chuyện gì?' Tống Cẩn Hành nhìn về phía cửa hỏi vọng ra.
'Dưới lầu có vị Giang tiên sinh nói là nhất định phải gặp Phạm tiên sinh.' Quản lý casino theo sự thực mà trình. Nếu như không phải ông thấy vị Giang tiên sinh thua đến không còn manh giáp kia có quan hệ không tầm thường với hai nhân vật lớn trên lầu này, ông cũng không hơi đâu mà chạy lên thông báo.
'Trọng Nam, cậu gặp ông ta đi, xem có chuyện gì quan trọng đến nỗi phải gặp tận mặt cậu mới được.' Tống Cẩn Hành lên tiếng.
'Cho ông ta lên đi.' Phạm Trọng Nam trầm ngâm giây lát rồi mới quyết định.
Mười phút sau, Giang Hán Sinh được dẫn lên tầng trên cùng.
Tống Cẩn Hành không muốn chạm mặt với Giang Hán Sinh nên tránh vào phòng trong.
Nhưng sau khi Giang Hán Sinh vào phòng, nói chuyện với Phạm Trọng Nam chưa được năm phút thì đã rời đi, sau đó Phạm Trọng Nam cũng rời khỏi đó mà quay lại khách sạn của mình.
***
Luân Đôn, nước Anh
Trang viên Hoa Hồng phủ trong màn mưa phùn lất phất.
Trái ngược với thời tiết vừa ẩm vừa lạnh bên ngoài, lò sưởi trong trong phòng sách cổ lửa cháy lách tách khiến người nào đi vào cũng cảm thấy thật ấm cúng.
Phạm Nhân Kính vẫn ngồi nơi chiếc trường kỷ cổ xưa trước lò sưởi, trên mắt là chiếc kính lão đang nghiêm túc đọc quyển sách trên tay, thật lâu mới lật sang trang khác.
Bầu không khí an tĩnh trong phòng chợt bị tiếng chuông điện thoại réo rắt phá vỡ nhưng Phạm Nhân Kính lại không có chút phản ứng gì.
Rất nhanh, người quản gia tóc hoa râm tiến vào nghe điện.
'Lão thái gia, Macao bên đó gọi điện đến.'
Phạm Nhân Kính lúc này mới ngẩng đầu lên, gỡ chiếc kính râm xuống rồi thong thả đứng dậy đi đến bên bàn làm việc.
'Lão thái gia, mọi chuyện đã làm xong.' Đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
'Tốt.' Phạm Nhân Kính chỉ đáp lại một tiếng.
'Vậy...tiếp theo?' Người đàn ông ở đầu bên kia dè dặt hỏi.
'Đợi.' Phạm Nhân Kính vẫn chỉ đáp lại bằng một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Quản gia đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, xoay người cung kính nói với Phạm Nhân Kính, 'Lão gia, vừa nãy thư ký của ngài Walls có gọi điện thoại đến, nói xe của họ mười phút sau sẽ đến.'
'Bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?' Phạm Nhân Kính nhàn nhạt hỏi.
'Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.'
'Tốt. Theo tôi ra ngoài đón ngài Walls.' Phạm Nhân Kính nhấc gậy chống, thẳng lưng đi ra khỏi thư phòng.
Thấy Phạm Trọng Nam không động đến rượu, Tống Cẩn Hành đẩy hộp xì gà đến trước mặt hắn, 'Có muốn một điếu không?' Xì gà Cuba Chateaulatite năm 1988, loại cực phẩm có tiền chưa chắc đã mua được.
Phạm Trọng Nam đẩy trở về, 'Không cần đâu.'
Tống Cẩn Hành cười tỏ vẻ đã hiểu, 'Sợ ảnh hưởng cô ấy phải không?'
'Giang Hán Sinh thua bao nhiêu rồi?' Phạm Trọng Nam trực tiếp bỏ qua câu hỏi của hắn.
Sau khi bị cắt hợp đồng làm nhà cung cấp nguyên vật liệu cho công trình xây dựng thị trấn ở Moscow, giá trị cổ phiếu của Giang thị kiến thiết ngày một lao dốc thế mà Giang Hán Sinh không màng thu dọn chiến trường, quá đáng hơn là cầm tất cả vốn lưu động còn lại của công ty đến Macao đánh bạc.
Giang Hán Sinh với Giang thị đã hết cách cứu rồi, bản thân ông đã cam lòng để mình sa ngã đến mức độ này, hắn cũng không cần phải đem tiền đầu tư vào cái động không đáy kia.
Đây là lần cuối cùng hắn và Giang Hán Sinh người này nhấc lên quan hệ.
'Xem ra, cậu còn rất quan tâm ông bố vợ này.' Tống Cẩn Hành ấn một nút ngầm trên sofa, bức rèm bên trái chậm rãi kéo ra lộ ra một màn hình lớn chia thành vô số những màn hình nhỏ, mỗi một góc trong casino của khách sạn đều đã hiện ra trên màn hình. Những chiếc bàn trải khăn đỏ thẫm mang đậm khí chất quý tộc, nhà cái mặc sơ mi trắng, áo gi-lê đen, cà vạt đen chỉnh tề, người nào người nấy đều có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp. Dưới những ngọn đèn chùm rực rỡ, trong casino gần như không phân biệt ngày và đêm, các con bạc khát nước từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây điên cuồng chơi trò đỏ đen.
Nhưng Phạm Trọng Nam không nhìn thấy người mình muốn tìm, như hiểu ý hắn, màn hình tự động chuyển tới mấy gian phòng VIP xa hoa dành riêng cho những vị khách giàu có muốn có sự riêng tư. Trong những gian phòng VIP cũng đầy những con bạc, bên cạnh mỗi người đều có vài cô gái xinh đẹp quấn quýt kề bên, ở phía dưới cùng bên góc trái màn hình hắn đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Hán Sinh.
Lúc này trên tay ông đang cầm mấy lá bài, đôi mày chau chặt lại, số phỉnh trước mặt ông đã không còn nhiều...
'Ông ta đã ở đây một tuần rồi, mấy ngày trước xem như vận khí không tệ, thắng được không ít. Nhưng hai hôm nay, những tiền thắng được trước đây gần như đã thua sạch hết, còn nợ lại sòng bài năm mươi triệu. Mà giờ xem số phỉnh trong tay ông ta chỉ còn lại chưa đến bảy triệu...'
Nếu như lần này ông ta thua sạch, vậy thì...
Lời vừa dứt, con bài tẩy trên tay Giang Hán Sinh đã được lật ra, từ vẻ áo não trên mặt ông, không khó đoán ra kết quả...
Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, rút từ trong túi ra một tờ chi phiếu đã ký tên sẵn, đẩy đến trước mặt Tống Cẩn Hành, 'Tiền ông ta nợ casino tính vào phần tôi, tờ chi phiếu này cậu bảo người mang đến cho ông ta, nói ông ta đừng đến chỗ này nữa.'
'Cậu giúp Giang Hán Sinh trả nợ?' Tống Cẩn Hành ngả người vào chiếc sofa thoải mái, vừa rít thuốc vừa cười nói, 'Từ lúc nào thì trở nên tốt bụng như vậy rồi?'
Tốt bụng? Phạm Trọng Nam cúi đầu, 'Đây là đứt đoạn.'
Đứt đoạn quan hệ giữa ông ta với Giang Tâm Đóa.
Hắn xem như đã hết tình hết nghĩa rồi, Giang thị, cái công ty đã mục ruỗng đó cũng không còn đáng giá để hắn bỏ tiền đi mua lại.
'Cô ấy biết không?'
'Không cần phải biết.'
Tống Cẩn Hành ấn nút gọi người đến cầm chi phiếu đưa cho Giang Hán Sinh đồng thời chuyển lời của hắn đến cho ông.
Chưa đến năm phút, quản lý casino đã vào đến, cầm chi phiếu rồi lui ra, Phạm Trọng Nam đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn, thong thả nhấp một ngụm.
'Lúc nào thì đi?' Tống Cẩn Hành hỏi.
'Ngày mai.'
'Nhanh vậy sao?'
'Ở Luân Đôn còn rất nhiều việc.'
Sau khi chuyện giữa Phạm Uyển Viện và Lạc Khải càng lúc càng rối rắm, Lạc Khải đã đệ đơn xin từ chức với hội đồng quản trị. Ý muốn rời đi của Lạc Khải đã quyết nên lần này Phạm Trọng Nam đến Hồng Kông chỉ là vì muốn tìm một người thích hợp tiếp nhận chức vụ tổng tài khu vực Á – Thái của tập đoàn Phạm thị mà thôi.
Khi biết Giang Hán Sinh đang ở casino của Tống Cẩn Hành đánh bạc, hắn mới đặc biệt đi một chuyến đến Macao.
'Chân Chân lúc nào thì quay lại Singapore?' Tống Cẩn Hành nhả một vòng khói, lúc nhắc đến cái tên kia, đôi mắt sắc bén bất giác lộ ra một tia ôn nhu.
Hôm đó sau khi đến Moscow, họ đã không gặp mặt nữa.
Chỉ là, bỗng dưng hắn nhớ trước khi rời đi hắn đã từng hứa với cô, có cơ hội sẽ dẫn cô đi chơi, chỉ cho cô biết thế giới bên ngoài đẹp đến mức nào.
Không biết ở Moscow, cô với Hi Nhiên chơi có vui không? Ở thành phố tuyết trắng như trong thần thoại kia, chắc là chơi rất vui mới đúng chứ?
'Chắc là tháng sau.' Phải xem Hi Nhiên bên đó lúc nào thì chịu cho cô đi. Nhưng sau khi Chân Chân rời đi, Lục La Viên bên đó vẫn không có gì thay đổi, hắn cũng lười quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng Tống Cẩn Hành như vậy không khỏi quan tâm quá mức cần thiết rồi!
'Có cho phép mình đi thăm cô ấy không?' Tống Cẩn Hành hỏi nửa đùa nửa thật.
'Mục đích của cậu là gì?' Phạm Trọng Nam thật sự không quá tán đồng hắn qua lại mật thiết với Chân Chân.
'Đừng nghĩ mình tệ hại như thế có được không?' Tống Cẩn Hành giơ hai tay quá đầu chịu thua, 'Mình hứa với Chân Chân sẽ dẫn cô bé đi xem sa mạc, ngồi du thuyền ra biển, đến Hà Lan ngắm hoa, đơn giản vậy thôi.'
'Những chuyện này đều không thích hợp với con bé.' Phạm Trọng Nam từ chối một cách uyển chuyển.
Chân Chân từ nhỏ đã như một đóa hoa xinh đẹp nhưng yếu ớt chỉ quen sống trong nhà kính, trưởng thành trong bình lặng, lần này sở dĩ hắn đồng ý cho cô đến Moscow chủ yếu là vì có Hi Nhiên.
Nhưng sa mạc nóng cháy, biển cả mênh mông, thậm chí vườn hoa muôn màu đều không thích hợp với cô.
'Chưa thử làm sao biết không thích hợp?' Tống Cẩn Hành không tán đồng cách nghĩ của Phạm Trọng Nam.
Cô gái đó thoạt nhìn yếu đuối mong manh nhưng luôn không giấu được nỗi khát vọng và dũng khí muốn phá vỡ lồng giam vô hình để xông ra thế giới bên ngoài.
Trên đời này, chỉ cần có khát vọng, có dũng khí, còn có gì không thể làm được chứ?
'Cậu đối với Chân Chân rốt cuộc là có ý gì?' Phạm Trọng Nam không thể không lần nữa nhắc nhở bạn mình.
'Tuyệt đối không phải như cậu nghĩ đâu, OK? Làm ơn tin tưởng cách làm người của mình. Mình chỉ xem Chân Chân như một đứa em gái thôi.'
'Chân Chân trước giờ chưa từng tiếp xúc với những người đàn ông bên ngoài cho nên, Cẩn Hành, đối với con bé, tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách và có chừng mực.'
'Chẳng lẽ sau này cả đời cô ấy cũng không được tiếp xúc với đàn ông hay sao? Trọng Nam, mọi người làm như vậy là không công bình với cô ấy. Cậu đã kết hôn, Hi Nhiên sau này cũng sẽ kết hôn, mình biết mọi người có thể chăm sóc cho Chân Chân cả đời nhưng có ai hỏi qua ý cô ấy chưa, liệu cô ấy có muốn sống một cuộc sống như vậy mãi không?' Tống Cẩn Hành có chút kích động nói.
Phạm Trọng Nam cúi đầu, không nói tiếng nào.
Lúc này nơi cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ.
'Chuyện gì?' Tống Cẩn Hành nhìn về phía cửa hỏi vọng ra.
'Dưới lầu có vị Giang tiên sinh nói là nhất định phải gặp Phạm tiên sinh.' Quản lý casino theo sự thực mà trình. Nếu như không phải ông thấy vị Giang tiên sinh thua đến không còn manh giáp kia có quan hệ không tầm thường với hai nhân vật lớn trên lầu này, ông cũng không hơi đâu mà chạy lên thông báo.
'Trọng Nam, cậu gặp ông ta đi, xem có chuyện gì quan trọng đến nỗi phải gặp tận mặt cậu mới được.' Tống Cẩn Hành lên tiếng.
'Cho ông ta lên đi.' Phạm Trọng Nam trầm ngâm giây lát rồi mới quyết định.
Mười phút sau, Giang Hán Sinh được dẫn lên tầng trên cùng.
Tống Cẩn Hành không muốn chạm mặt với Giang Hán Sinh nên tránh vào phòng trong.
Nhưng sau khi Giang Hán Sinh vào phòng, nói chuyện với Phạm Trọng Nam chưa được năm phút thì đã rời đi, sau đó Phạm Trọng Nam cũng rời khỏi đó mà quay lại khách sạn của mình.
***
Luân Đôn, nước Anh
Trang viên Hoa Hồng phủ trong màn mưa phùn lất phất.
Trái ngược với thời tiết vừa ẩm vừa lạnh bên ngoài, lò sưởi trong trong phòng sách cổ lửa cháy lách tách khiến người nào đi vào cũng cảm thấy thật ấm cúng.
Phạm Nhân Kính vẫn ngồi nơi chiếc trường kỷ cổ xưa trước lò sưởi, trên mắt là chiếc kính lão đang nghiêm túc đọc quyển sách trên tay, thật lâu mới lật sang trang khác.
Bầu không khí an tĩnh trong phòng chợt bị tiếng chuông điện thoại réo rắt phá vỡ nhưng Phạm Nhân Kính lại không có chút phản ứng gì.
Rất nhanh, người quản gia tóc hoa râm tiến vào nghe điện.
'Lão thái gia, Macao bên đó gọi điện đến.'
Phạm Nhân Kính lúc này mới ngẩng đầu lên, gỡ chiếc kính râm xuống rồi thong thả đứng dậy đi đến bên bàn làm việc.
'Lão thái gia, mọi chuyện đã làm xong.' Đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
'Tốt.' Phạm Nhân Kính chỉ đáp lại một tiếng.
'Vậy...tiếp theo?' Người đàn ông ở đầu bên kia dè dặt hỏi.
'Đợi.' Phạm Nhân Kính vẫn chỉ đáp lại bằng một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Quản gia đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, xoay người cung kính nói với Phạm Nhân Kính, 'Lão gia, vừa nãy thư ký của ngài Walls có gọi điện thoại đến, nói xe của họ mười phút sau sẽ đến.'
'Bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?' Phạm Nhân Kính nhàn nhạt hỏi.
'Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.'
'Tốt. Theo tôi ra ngoài đón ngài Walls.' Phạm Nhân Kính nhấc gậy chống, thẳng lưng đi ra khỏi thư phòng.
/410
|