Charlie, một người Anh tóc vàng mắt xanh, với cương vị là người thừa kế thứ hai của tập đoàn Stanley, ông với hắn trên thương trường đã có dịp giao thủ mấy lần nhưng trước giờ ông chưa từng nghĩ người này lại là mối tình đầu của vợ mình.
Bà đề nghị li hôn chắc không phải bởi vì ông có tin đồn lăng nhăng mà là bởi vì mối tình đầu vừa mới li hôn kia mới phải chứ? Nếu như thật sự như vậy, ông sẽ mỉm cười giúp bà hoàn thành nguyện vọng nhưng không ngờ, sau khi bà về Luân Đôn một chuyến thì lại bảo luật sư của tập đoàn Phạm thị phụ trách vụ li hôn của hai người đến thông báo với ông, bà không li hôn nữa.
Tính tình nông nổi của Phạm đại tiểu thư nổi lên, chẳng lẽ lại đem hôn nhân của họ ra làm trò đùa sao? Điều này khiến ông tức giận vô cùng.
Cho nên khi biết bà trở về Singapore, Lạc Khải quyết định phải tìm vợ mình nói cho rõ ràng.
Nhưng nào ngờ, còn chưa kịp nói gì cả thì hai người lại ở trên giường lăn lộn cả buổi.
Ông trước giờ không biết thì ra về mặt này ông lại có lúc phóng túng đến vậy...
Đối với vị đại tiểu thư sợ đau hơn tất cả mọi thứ kia phóng túng như vậy, đợi đến lúc bà tỉnh lại, không biết liệu sẽ có phản ứng dữ dội đến mức nào đây? Hai người đã đi đến bước này lại còn có thể ở trên giường kịch liệt như vậy... Haizz...
Nhưng biểu hiện của bà vừa nãy, dường như cũng không đến nỗi chán ghét như trong tưởng tượng của ông...
Dường như, bà cũng rất vui sướng, rất thỏa mãn...
Ánh mắt, lần nữa lại không tự chủ được liếc về phía người phụ nữ trên giường, bà đang nằm nghiêng một bên sườn mặt về phía ông, đèn trong phòng tuy không đủ sáng nhưng những đường nét thanh tú mỹ lệ trên mặt bà ông vẫn nhìn thấy một cách rõ ràng...
Nếu như không mang theo bất kỳ thành kiến nào mà bình thẩm, thực ra bà là một người phụ nữ rất đẹp, khí chất tao nhã, đối xử với mọi người luôn rất chừng mực, trước giờ chưa từng thất lễ bao giờ.
Nhưng tại sao khi về đến nhà bà lại như một người hoàn toàn khác, không có chuyện cũng tìm chuyện gây sự với ông một cách vô lý? Hay là bởi vì đối với ông bà có quá nhiều điều bất mãn?
Dù sao ngày đầu gặp bà, ông chẳng qua chỉ là một thanh niên nghèo túng, ngoại trừ một chút kiến thức, một chút tài hoa và vẻ ngoài tạm ổn ra thì chẳng còn gì nữa, làm sao xứng với đại tiểu thư nhà họ Phạm chứ?
Cho dù bây giờ ông đang đứng trên đỉnh của kim tự tháp, chắc bà vẫn cảm thấy ông không xứng với bà chứ gì?
Lần đầu tiên khi hai người nói về chuyện li hôn, không phải bà đã từng nói giữa họ tồn tại những khác biệt không cách nào san bằng được đó sao? Không phải chính miệng bà nói cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm đó sao?
Thu hồi tầm mắt, ông nhếch môi cười một cách tự trào, điếu thuốc trong tay đã cháy hết, ông định bước đến chiếc gạt tàn trên bàn trà dụi nó đi thì cửa phòng chợt bị đẩy mạnh ra rồi một người xông vào, lớn tiếng gọi, 'Mẹ...'
Không cần nhìn cũng biết là ai rồi, Lạc Khải dụi tắt thuốc, đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào đứa con trai đột nhiên xông vào phòng của mình.
'Ba...' Lạc Tư ngạc nhiên đến không nói nên lời, nhìn thẳng và ba mình, 'Sao ba lại ở đây?'
Hơn nữa quần áo không chỉnh tề, không, phải nói là trên người căn bản là không có gì ngoài một chiếc khăn tắm mới đúng. Bộ dạng thế này, rõ ràng là...
Lạc Tư liếc qua chiếc giường lớn đằng kia, người mẹ mà hắn đang muốn tìm không phải đang nằm đó sao?
Hai người này, rốt cuộc đang làm gì vậy? Hắn về nhà nghe Đỗ quản gia nói ba về tìm mẹ, sốt ruột không kịp nghe ông nói hết hắn đã vội vàng lên lầu tìm hai người, nào ngờ ba vẫn còn ở trong phòng? Hơn nữa còn để cho hắn gặp phải tình huống khó xử này.
'Xuống lầu đợi ba.' Lạc Khải bình tĩnh ra lệnh.
Nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện.
***
Hai mươi phút sau, khó được một lần hai cha con có dịp ngồi riêng với nhau nơi sofa phòng khách.
Đã ăn mặc chỉnh tề, Lạc Khải ngồi trầm ngâm nơi sofa, trong đầu đang ngẫm nghĩ xem nên nói chuyện này với con trai thế nào.
'Ba trở về là muốn bàn chuyện li hôn với mẹ sao?' Lạc Tư tuổi trẻ nóng tín, căn bản là không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
'Đối với chuyện của ba mẹ, con nghĩ thế nào?'
Chuyện li hôn từ bấy đến giờ chỉ là do hai người lớn bàn bạc rồi quyết định với nhau, chưa từng có ai hỏi ý kiến của hắn, giờ mới hỏi, liệu có ý nghĩa gì không?
'Con chỉ hy vọng mẹ được vui.' Tuy rằng Lạc Tư không muốn vì chuyện này mà gây gổ với ba mình nhưng hắn cảm thấy không thể không nhắc nhở ông một câu, 'Hơn nữa, là ba có lỗi với mẹ trước.'
'Con cũng cảm thấy ba có lỗi với mẹ con sao?' Lạc Khải châm một điếu thuốc, ung dung hỏi ngược lại, 'Vậy những tờ báo lớn nhỏ ở Anh viết, mẹ con hai năm nay dây dưa không dứt với Charlie, ba nên hiểu thế nào đây? Là ai có lỗi với ai trước, con hãy làm cho rõ trước đã.'
'Mẹ là người thế nào con hiểu rõ. Những tin đồn bên Luân Đôn đó căn bản không phải là thật.' Hắn đã từng đem chuyện này ra hỏi mẹ, mẹ nói có người cố tình tung tin đồn nhảm.
Mẹ đã nói như vậy, hắn liền hiểu ra ai là người tung ra những tin đồn này, cho nên hắn không hỏi tiếp nữa.
'Vậy tin đồn về ba thì là thật sao?' Lạc Khải không nhanh không chậm hỏi.
'Không phải thật thì sao ba không đứng ra thanh minh?' Lạc Tư nhướng mày hỏi ngược lại. Cho dù khiến mẹ hiểu lầm, cho dù mẹ tức giận ba cũng không chịu thanh minh? Rốt cuộc ba hắn đang nghĩ gì vậy?
'Chuyện căn bản là không có khả năng xảy ra, vì sao ba phải làm rối tung lên?'
'Cái gì gọi là làm rối tung lên? Người đàn bà kia sỉ nhục mẹ như vậy mà ba nói nghe nhẹ nhàng thế sao? Mẹ khổ sở thế nào ba có biết không? Hay là ba vốn chẳng để tâm.'
Nhớ lại những tin đồn cùng đoạn phỏng vấn mà người phụ nữ kia đã nói, Lạc Tư liền có một nỗi xúc động muốn lôi người phụ nữ kia ra mà đánh cho một trận.
Nếu như không phải mẹ cản lại, nói cái gì "oan có đầu nợ có chủ" gì đó, hắn sớm đã không nhịn nổi rồi.
'Mẹ con...rất để tâm chuyện này sao?' Nếu để tâm, vì sao một câu chất vấn cũng không có mà cứ thế quyết định li hôn?
Bà còn nói, li hôn không phải vì những tin đồn về ông.
'Mẹ...' Lời của Lạc Tư còn chưa nói hết thì đã bị Phạm Uyển Viện đang từ trên lầu đi xuống ngắt lời.
'Lạc Tư, con lên lầu trước đi.'
Gương mặt xinh đẹp của Phạm Uyển Viện thoáng lộ vẻ mệt mỏi, bà chậm rãi ngồi xuống đối diện với Lạc Khải, Lạc Tư nói thế nào cũng không chịu đi, 'Chuyện li hôn của hai người làm om sòm lâu như vậy rồi, hôm nay có con ở đây, hai người ở trước mặt con nói cho rõ, rốt cuộc là li hôn hay là không?'
Cá tín thật thẳng thắn, không biết là giống ai nữa? Lạc Khải liếc sang con trai, dụi tắt điếu thuốc trên tay, nhìn sang Phạm Uyển Viện nãy giờ vẫn một mực lặng im, 'Phạm Uyển Viện, anh hỏi em lại một lần nữa, rốt cuộc có muốn li hôn hay không?'
Phạm Uyển Viện trừng mắt nhìn chồng, 'Không li hôn. Anh quậy ra những tin đồn kia thì anh tự mình dọn dẹp. Nhưng anh đừng hòng đem loại con hoang đó về nhà nuôi, em sẽ không thừa nhận đâu.'
Con hoang? Lạc Tư trợn to mắt, há hốc miệng nhìn mẹ mình, ngày thường tuy rằng bà ngang ngược nhưng cũng sẽ không ở trước mặt người khác nói ra những từ thô tục như vậy bao giờ!
'Con cũng sẽ không thừa nhận em trai hay em gái ngang hông gì đó đâu.' Mặc kệ thế nào, Lạc Tư vẫn quyết định đứng về phía mẹ mình.
'Em rất để tâm sao?' Lạc Khải nhàn nhạt hỏi.
'Còn phải hỏi nữa sao?' Phạm Uyển Viện vỗ bàn, 'Nếu như giờ em nói với anh Lạc Tư không phải con của anh, anh có để tâm không?'
'Mẹ!' Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của mình, điểm này Lạc Tư không thể đồng tình với mẹ mình.
'Không phải anh đã nói với em rồi sao? Irina tuyệt đối không có khả năng mang thai con của anh.'
'Lạc tiên sinh, có cần tôi nhắc với ngài Irina tiểu thư từng tuyên bố đã đi xét nghiệm ADN sơ bộ rồi không?'
'Cô ta muốn xét, thì để cô ta xét cho đã đi.' Lạc Khải thần thái cực trấn định, lấy ra tập tư liệu mà lúc nãy ông mang theo xuống lầu, 'Anh đã làm thủ thuật thắt ống dẫn tinh lâu như vậy rồi, làm sao có con được. Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của anh, nếu như có thể có con được đó mới là khác thường.'
'Thắt ống dẫn tinh?' Phạm Uyển Viện chau mày, 'Sao em lại không biết?'
Gương mặt tuấn dật thành thục của Lạc Khải thoáng hiện một màu đỏ đầy khả nghi, 'Lúc sinh Lạc Tư, không phải em cứ khóc kêu đau, bảo cả đời này không muốn sinh nữa hay sao?'
'Bởi vì em không muốn sinh con cho nên anh mới tìm người khác sinh cho anh?' Phạm Uyển Viện rõ ràng là vẫn chưa hiểu ra vấn đề, ngược lại Lạc Tư lúc nghe ba mình nói như vậy, lập tức hiểu ra, thì ra vì mẹ mình không muốn sinh con nữa mới là nguyên nhân chính.
'Mẹ, ba là vì không muốn mẹ đau nữa.' Lần này hắn lên tiếng bênh vực ba mình. Thì ra ba cũng không phải không có tình cảm như hắn tưởng.
Phạm Uyển Viện trố mắt nhìn chồng, vành mắt bất giác ươn ướt.
'Khóc trước mặt con trai, không sợ mất mặt sao?' Lạc Khải rút mấy tờ khăn giấy đưa cho vợ.
'Anh rõ ràng là có con lớn như vậy rồi còn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, đó mới mất mặt.' Phạm Uyển Viện đẩy bàn tay đang đưa khăn giấy của ông ra.
'Em rốt cuộc muốn anh nói thế nào mới chịu tin?'
'Nếu như anh không có gì với người phụ nữ không biết xấu hổ kia thì sao cô ta lại dám vỗ ngực nói là có con với anh chứ?' Muốn gạt ai đây? Ông muốn nói chứ gì? Được, vậy để bà nói rõ ràng với ông một lần.
'Phạm Uyển Viện, đừng nói khó nghe như vậy. Là anh với cô ta...'
'Giờ chịu nhận rồi chứ gì?' Nghe ông chính miệng thừa nhận ông với người phụ nữ kia, nước mắt của bà không biết vì sao lại cứ tuôn không ngừng, cũng mặc kệ con trai có đang nhìn hay không, chộp lấy hộp khăn giấy trên bàn hung hăng ném về phía ông, 'Anh đúng là người không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ... anh chết đi cho tôi...'
Bà đề nghị li hôn chắc không phải bởi vì ông có tin đồn lăng nhăng mà là bởi vì mối tình đầu vừa mới li hôn kia mới phải chứ? Nếu như thật sự như vậy, ông sẽ mỉm cười giúp bà hoàn thành nguyện vọng nhưng không ngờ, sau khi bà về Luân Đôn một chuyến thì lại bảo luật sư của tập đoàn Phạm thị phụ trách vụ li hôn của hai người đến thông báo với ông, bà không li hôn nữa.
Tính tình nông nổi của Phạm đại tiểu thư nổi lên, chẳng lẽ lại đem hôn nhân của họ ra làm trò đùa sao? Điều này khiến ông tức giận vô cùng.
Cho nên khi biết bà trở về Singapore, Lạc Khải quyết định phải tìm vợ mình nói cho rõ ràng.
Nhưng nào ngờ, còn chưa kịp nói gì cả thì hai người lại ở trên giường lăn lộn cả buổi.
Ông trước giờ không biết thì ra về mặt này ông lại có lúc phóng túng đến vậy...
Đối với vị đại tiểu thư sợ đau hơn tất cả mọi thứ kia phóng túng như vậy, đợi đến lúc bà tỉnh lại, không biết liệu sẽ có phản ứng dữ dội đến mức nào đây? Hai người đã đi đến bước này lại còn có thể ở trên giường kịch liệt như vậy... Haizz...
Nhưng biểu hiện của bà vừa nãy, dường như cũng không đến nỗi chán ghét như trong tưởng tượng của ông...
Dường như, bà cũng rất vui sướng, rất thỏa mãn...
Ánh mắt, lần nữa lại không tự chủ được liếc về phía người phụ nữ trên giường, bà đang nằm nghiêng một bên sườn mặt về phía ông, đèn trong phòng tuy không đủ sáng nhưng những đường nét thanh tú mỹ lệ trên mặt bà ông vẫn nhìn thấy một cách rõ ràng...
Nếu như không mang theo bất kỳ thành kiến nào mà bình thẩm, thực ra bà là một người phụ nữ rất đẹp, khí chất tao nhã, đối xử với mọi người luôn rất chừng mực, trước giờ chưa từng thất lễ bao giờ.
Nhưng tại sao khi về đến nhà bà lại như một người hoàn toàn khác, không có chuyện cũng tìm chuyện gây sự với ông một cách vô lý? Hay là bởi vì đối với ông bà có quá nhiều điều bất mãn?
Dù sao ngày đầu gặp bà, ông chẳng qua chỉ là một thanh niên nghèo túng, ngoại trừ một chút kiến thức, một chút tài hoa và vẻ ngoài tạm ổn ra thì chẳng còn gì nữa, làm sao xứng với đại tiểu thư nhà họ Phạm chứ?
Cho dù bây giờ ông đang đứng trên đỉnh của kim tự tháp, chắc bà vẫn cảm thấy ông không xứng với bà chứ gì?
Lần đầu tiên khi hai người nói về chuyện li hôn, không phải bà đã từng nói giữa họ tồn tại những khác biệt không cách nào san bằng được đó sao? Không phải chính miệng bà nói cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm đó sao?
Thu hồi tầm mắt, ông nhếch môi cười một cách tự trào, điếu thuốc trong tay đã cháy hết, ông định bước đến chiếc gạt tàn trên bàn trà dụi nó đi thì cửa phòng chợt bị đẩy mạnh ra rồi một người xông vào, lớn tiếng gọi, 'Mẹ...'
Không cần nhìn cũng biết là ai rồi, Lạc Khải dụi tắt thuốc, đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào đứa con trai đột nhiên xông vào phòng của mình.
'Ba...' Lạc Tư ngạc nhiên đến không nói nên lời, nhìn thẳng và ba mình, 'Sao ba lại ở đây?'
Hơn nữa quần áo không chỉnh tề, không, phải nói là trên người căn bản là không có gì ngoài một chiếc khăn tắm mới đúng. Bộ dạng thế này, rõ ràng là...
Lạc Tư liếc qua chiếc giường lớn đằng kia, người mẹ mà hắn đang muốn tìm không phải đang nằm đó sao?
Hai người này, rốt cuộc đang làm gì vậy? Hắn về nhà nghe Đỗ quản gia nói ba về tìm mẹ, sốt ruột không kịp nghe ông nói hết hắn đã vội vàng lên lầu tìm hai người, nào ngờ ba vẫn còn ở trong phòng? Hơn nữa còn để cho hắn gặp phải tình huống khó xử này.
'Xuống lầu đợi ba.' Lạc Khải bình tĩnh ra lệnh.
Nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện.
***
Hai mươi phút sau, khó được một lần hai cha con có dịp ngồi riêng với nhau nơi sofa phòng khách.
Đã ăn mặc chỉnh tề, Lạc Khải ngồi trầm ngâm nơi sofa, trong đầu đang ngẫm nghĩ xem nên nói chuyện này với con trai thế nào.
'Ba trở về là muốn bàn chuyện li hôn với mẹ sao?' Lạc Tư tuổi trẻ nóng tín, căn bản là không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
'Đối với chuyện của ba mẹ, con nghĩ thế nào?'
Chuyện li hôn từ bấy đến giờ chỉ là do hai người lớn bàn bạc rồi quyết định với nhau, chưa từng có ai hỏi ý kiến của hắn, giờ mới hỏi, liệu có ý nghĩa gì không?
'Con chỉ hy vọng mẹ được vui.' Tuy rằng Lạc Tư không muốn vì chuyện này mà gây gổ với ba mình nhưng hắn cảm thấy không thể không nhắc nhở ông một câu, 'Hơn nữa, là ba có lỗi với mẹ trước.'
'Con cũng cảm thấy ba có lỗi với mẹ con sao?' Lạc Khải châm một điếu thuốc, ung dung hỏi ngược lại, 'Vậy những tờ báo lớn nhỏ ở Anh viết, mẹ con hai năm nay dây dưa không dứt với Charlie, ba nên hiểu thế nào đây? Là ai có lỗi với ai trước, con hãy làm cho rõ trước đã.'
'Mẹ là người thế nào con hiểu rõ. Những tin đồn bên Luân Đôn đó căn bản không phải là thật.' Hắn đã từng đem chuyện này ra hỏi mẹ, mẹ nói có người cố tình tung tin đồn nhảm.
Mẹ đã nói như vậy, hắn liền hiểu ra ai là người tung ra những tin đồn này, cho nên hắn không hỏi tiếp nữa.
'Vậy tin đồn về ba thì là thật sao?' Lạc Khải không nhanh không chậm hỏi.
'Không phải thật thì sao ba không đứng ra thanh minh?' Lạc Tư nhướng mày hỏi ngược lại. Cho dù khiến mẹ hiểu lầm, cho dù mẹ tức giận ba cũng không chịu thanh minh? Rốt cuộc ba hắn đang nghĩ gì vậy?
'Chuyện căn bản là không có khả năng xảy ra, vì sao ba phải làm rối tung lên?'
'Cái gì gọi là làm rối tung lên? Người đàn bà kia sỉ nhục mẹ như vậy mà ba nói nghe nhẹ nhàng thế sao? Mẹ khổ sở thế nào ba có biết không? Hay là ba vốn chẳng để tâm.'
Nhớ lại những tin đồn cùng đoạn phỏng vấn mà người phụ nữ kia đã nói, Lạc Tư liền có một nỗi xúc động muốn lôi người phụ nữ kia ra mà đánh cho một trận.
Nếu như không phải mẹ cản lại, nói cái gì "oan có đầu nợ có chủ" gì đó, hắn sớm đã không nhịn nổi rồi.
'Mẹ con...rất để tâm chuyện này sao?' Nếu để tâm, vì sao một câu chất vấn cũng không có mà cứ thế quyết định li hôn?
Bà còn nói, li hôn không phải vì những tin đồn về ông.
'Mẹ...' Lời của Lạc Tư còn chưa nói hết thì đã bị Phạm Uyển Viện đang từ trên lầu đi xuống ngắt lời.
'Lạc Tư, con lên lầu trước đi.'
Gương mặt xinh đẹp của Phạm Uyển Viện thoáng lộ vẻ mệt mỏi, bà chậm rãi ngồi xuống đối diện với Lạc Khải, Lạc Tư nói thế nào cũng không chịu đi, 'Chuyện li hôn của hai người làm om sòm lâu như vậy rồi, hôm nay có con ở đây, hai người ở trước mặt con nói cho rõ, rốt cuộc là li hôn hay là không?'
Cá tín thật thẳng thắn, không biết là giống ai nữa? Lạc Khải liếc sang con trai, dụi tắt điếu thuốc trên tay, nhìn sang Phạm Uyển Viện nãy giờ vẫn một mực lặng im, 'Phạm Uyển Viện, anh hỏi em lại một lần nữa, rốt cuộc có muốn li hôn hay không?'
Phạm Uyển Viện trừng mắt nhìn chồng, 'Không li hôn. Anh quậy ra những tin đồn kia thì anh tự mình dọn dẹp. Nhưng anh đừng hòng đem loại con hoang đó về nhà nuôi, em sẽ không thừa nhận đâu.'
Con hoang? Lạc Tư trợn to mắt, há hốc miệng nhìn mẹ mình, ngày thường tuy rằng bà ngang ngược nhưng cũng sẽ không ở trước mặt người khác nói ra những từ thô tục như vậy bao giờ!
'Con cũng sẽ không thừa nhận em trai hay em gái ngang hông gì đó đâu.' Mặc kệ thế nào, Lạc Tư vẫn quyết định đứng về phía mẹ mình.
'Em rất để tâm sao?' Lạc Khải nhàn nhạt hỏi.
'Còn phải hỏi nữa sao?' Phạm Uyển Viện vỗ bàn, 'Nếu như giờ em nói với anh Lạc Tư không phải con của anh, anh có để tâm không?'
'Mẹ!' Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của mình, điểm này Lạc Tư không thể đồng tình với mẹ mình.
'Không phải anh đã nói với em rồi sao? Irina tuyệt đối không có khả năng mang thai con của anh.'
'Lạc tiên sinh, có cần tôi nhắc với ngài Irina tiểu thư từng tuyên bố đã đi xét nghiệm ADN sơ bộ rồi không?'
'Cô ta muốn xét, thì để cô ta xét cho đã đi.' Lạc Khải thần thái cực trấn định, lấy ra tập tư liệu mà lúc nãy ông mang theo xuống lầu, 'Anh đã làm thủ thuật thắt ống dẫn tinh lâu như vậy rồi, làm sao có con được. Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của anh, nếu như có thể có con được đó mới là khác thường.'
'Thắt ống dẫn tinh?' Phạm Uyển Viện chau mày, 'Sao em lại không biết?'
Gương mặt tuấn dật thành thục của Lạc Khải thoáng hiện một màu đỏ đầy khả nghi, 'Lúc sinh Lạc Tư, không phải em cứ khóc kêu đau, bảo cả đời này không muốn sinh nữa hay sao?'
'Bởi vì em không muốn sinh con cho nên anh mới tìm người khác sinh cho anh?' Phạm Uyển Viện rõ ràng là vẫn chưa hiểu ra vấn đề, ngược lại Lạc Tư lúc nghe ba mình nói như vậy, lập tức hiểu ra, thì ra vì mẹ mình không muốn sinh con nữa mới là nguyên nhân chính.
'Mẹ, ba là vì không muốn mẹ đau nữa.' Lần này hắn lên tiếng bênh vực ba mình. Thì ra ba cũng không phải không có tình cảm như hắn tưởng.
Phạm Uyển Viện trố mắt nhìn chồng, vành mắt bất giác ươn ướt.
'Khóc trước mặt con trai, không sợ mất mặt sao?' Lạc Khải rút mấy tờ khăn giấy đưa cho vợ.
'Anh rõ ràng là có con lớn như vậy rồi còn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, đó mới mất mặt.' Phạm Uyển Viện đẩy bàn tay đang đưa khăn giấy của ông ra.
'Em rốt cuộc muốn anh nói thế nào mới chịu tin?'
'Nếu như anh không có gì với người phụ nữ không biết xấu hổ kia thì sao cô ta lại dám vỗ ngực nói là có con với anh chứ?' Muốn gạt ai đây? Ông muốn nói chứ gì? Được, vậy để bà nói rõ ràng với ông một lần.
'Phạm Uyển Viện, đừng nói khó nghe như vậy. Là anh với cô ta...'
'Giờ chịu nhận rồi chứ gì?' Nghe ông chính miệng thừa nhận ông với người phụ nữ kia, nước mắt của bà không biết vì sao lại cứ tuôn không ngừng, cũng mặc kệ con trai có đang nhìn hay không, chộp lấy hộp khăn giấy trên bàn hung hăng ném về phía ông, 'Anh đúng là người không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ... anh chết đi cho tôi...'
/410
|