Như nhận ra sự khẩn trương và bất an của cô bé, Phạm Hi Nhiên quay sang Chân Chân mỉm cười trấn an, 'Không sao, em muốn ăn gì thì cứ ăn!'
'Anh lên lầu trước.' Phạm Trọng Nam trầm mặc giây lát rồi buông đũa, đứng lên rời khỏi bàn ăn lên lầu, cùng dùng bữa với mấy người phụ nữ thật ồn ào chết đi được.
Phạm Trọng Nam đi rồi, không khí trên bàn ăn quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy rằng Phạm Uyển Viện vẫn rất bực vì hành động lỗ mãng của Lạc Tư nhưng thấy Phạm Trọng Nam không nói gì, bà cũng không tiện trách móc con trai trước mặt mọi người nữa.
Ăn cơm tối xong, Phạm Uyển Viện và Lạc Tư rời đi trước còn Phạm Hi Nhiên và Chân Chân thì trở về Lục La Viên.
Lúc Giang Tâm Đóa trở về phòng ngủ chính trên lầu thì vẫn chưa đến tám giờ, nhưng Phạm Trọng Nam không có trong phòng nên cô đến thư phòng tìm hắn.
Trong thư phòng, Phạm Trọng Nam đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop đang nhảy nhót những con số thể hiện những phiên giao dịch đầu tiên của thị trường chứng khoán châu Âu.
Thấy cô đẩy cửa nhưng không bước vào, hắn khẽ ngoắc tay, thấy vậy Giang Tâm Đóa lộ ra nụ cười ngọt ngào đi về phía hắn. Phạm Trọng Nam mở rộng đôi tay để cô chủ động ngồi trên đùi mình, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, 'Không giận em sao?'
Cô như vầy, hắn làm sao giận nổi?!
'Càng lúc càng không ngoan!' Hắn xoa nhẹ lên vùng bụng đã hơi nhô ra của cô, mắt nhắm lại như cảm nhận...
Đây là con của cô với hắn! Nếu như có một ngày cô biết hắn giấu cô chuyện trọng đại như vậy, liệu cô có hận hắn không? Liệu cô có tha thứ cho hắn không?
Nhưng, để đề phòng chuyện không may, hắn không thể không làm như vậy.
'Anh thích người biết nghe lời phải không?' Ngón tay trắng như búp măng nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan như điêu khắc của hắn.
Khóe môi Phạm Trọng Nam hơi nhếch lên, không trả lời nhưng xem ra, tâm trạng không tệ lắm.
'Vậy rốt cuộc là có hay không?' Cô có chút không cam lòng hỏi lại.
Hắn vụt mở mắt, kéo tay cô xuống đặt bên môi hôn hồi lâu mới chịu thả ra, đáy mắt ý cười càng sâu, 'Em muốn nghe câu trả lời thế nào?'
'Anh chỉ cần nói là có hay không thôi mà. Làm gì mà phức tạp vậy!' Cô thúc khuỷu tay vào ngực hắn.
Chỉ cần là em, anh đều thích!
Hắn không trả lời, trực tiếp hôn lên môi cô, triền miên, nóng bỏng, chừng như muốn dùng nụ hôn này nói cho cô biết câu nói hắn muốn nói nhất nhưng lại không cách nào nói ra thành lời.
Hai người ở trong thư phòng âu yếm hồi lâu, Giang Tâm Đóa vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của hắn nên về phòng trước. Cô vừa rời đi thì Phạm Trọng Nam nhận được điện thoại của Tống Cẩn Hành.
'Giang Hán Sinh...' Tống Cẩn Hành ngập ngừng.
'Sao rồi?' Sắc mặt Phạm Trọng Nam chợt trở nên nặng nề.
'Chết rồi.' Hôm nay cảnh sát phát hiện thi thể của ông dạt vào một bãi biển vắng vẻ, thi thể đã bắt đầu thối rữa. Nếu như không phải vì trên người ông có hộ chiếu, phỏng chừng Giang Hán Sinh đã thành xác chết vô danh rồi.
'Là ai làm?' Phạm Trọng Nam nhắm chạt mắt, tay xoa nhẹ huyết thái dương, thật là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này chưa xong chuyện khác đã ập đến rồi!
'Bên phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra nhưng theo tôi thấy, cơ hội phá án rất thấp.' Không phải Tống Cẩn Hành hắn coi thường năng lực của phía cảnh sát nhưng loại vụ án rõ ràng là có dự mưu trước như thế này, muốn tìm ra hung thủ là chuyện rất khó khăn.
Cho dù có thể phá được ăn, bắt được cũng chưa chắc là kẻ chủ mưu thực sự ở sau màn.
'Bên cậu cũng không có manh mối gì sao?' Từ khi trên các phương tiện báo đài đều thông tin về sự mất tích bí ẩn của Giang Hán Sinh, hắn đã bảo Tống Cẩn Hành điều tra, nhưng mãi cho đến hôm nay, khi xác của Giang Hán Sinh đã thối rữa hắn vẫn chưa có được tin tức gì đáng giá.
Tống Cẩn Hành trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, 'Hôm đó sau khi Giang Hán Sinh rời khỏi King thì không còn ai nhìn thấy ông ta nữa.'
Cho nên, ý hắn là khách sạn king là nơi cuối cùng Giang Hán Sinh xuất hiện trước khi ông ta mất tích sao? Vậy hắn không phải là người cuối cùng gặp mặt ông ta sao?
Phạm Trọng Nam vụt mở mắt, nhìn bầu trời tối mịt bên ngoài, 'Phía cảnh sát có chứng cứ gì không?'
'Trọng Nam, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Đây là chuyện mình điều tra được, phía cảnh sát làm gì có chứng cứ chứ?'
'Tiếp tục điều tra.' Phạm Trọng Nam ném lại một câu rồi ngắt điện thoại.
Lúc quay về phòng thì đã thấy Giang Tâm Đóa đã lên giường, trong căn phòng yên tĩnh đang vang lên một điệu nhạc thai giáo du dương. Bác sĩ nói thông thường cục cưng từ bốn tháng tuổi trở đi thính giác đã bắt đầu phát triển, nhưng nghe sớm một chút cũng không sao mà, dù sao nghe loại nhạc êm ái này cũng khiến tâm tình thoải mái nhiều.
Tâm trạng của mẹ tốt thì cục cưng đương nhiên sẽ cảm nhận được.
Cho nên sau khi về phòng, không quen đi ngủ sớm, cô lên mạng tải về mấy bài nhạc thai giáo nghe thử, cảm thấy cũng khá thú vị.
Nghe tiếng bước chân, Giang Tâm Đóa mở mắt, thấy Phạm Trọng Nam lúc này đã đi đến bên giường ngồi xuống, sắc mặt không được tốt lắm. Là vì công việc không thuận lợi sao?
'Sao vậy anh?' Cô nhỏ nhẹ hỏi.
Phạm Trọng Nam nhẹ vuốt má cô, đôi mắt thâm trầm nhìn không rõ cảm xúc của hắn khóa chặt nơi gương mặt xinh xắn kia, trước ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, chậm rãi lên tiếng, 'Tìm thấy Giang Hán Sinh rồi.
Nghe được tin của ba mình, Giang Tâm Đóa như cởi bỏ được gánh nặng, cô rốt cuộc có thể cho mẹ và chị ở Úc một câu trả lời rồi! Nhưng câu tiếp theo của Phạm Trọng Nam khiến tâm tình của cô thấp đến cực điểm.
'Ông ta chết rồi!'
Trong tiếng nhạc du dương, họ không nói gì, chỉ nhìn nhau trong gang tấc...
Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa mới run giọng hỏi, 'Sao vậy chứ?'
'Thi thể được phát hiện ở một bãi biển vắng ở Macao. Phía cảnh sát đã cho người điều tra rồi.' Phạm Trọng Nam không dấu cô, nhưng chuyện hắn và Giang Hán Sinh gặp nhau ở King, hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định không nói.
Cái chết của ông ta vẫn là một câu đố chưa giải đáp được, hắn không muốn cô suy nghĩ quá nhiều.
Giang Tâm Đóa chắc chắn là mình không bị ảo giác, cho nên, những gì cô vừa nghe được...là thật sao?
Cha cô Giang Hán Sinh, đã chết rồi?!
Không thể nói được cảm giác trong lòng lúc này là thế nào, muốn khóc lại không khóc được, cuối cùng, cô vùi mặt vào ngực hắn, tai nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, mũi ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, nước mắt chầm chậm lăn xuống...
Tình cảm giữa cô với ba mình không sâu đậm nhưng đột nhiên nghe tin ông chết, làm sao không khổ sở cho được.
Một người đang sống sờ sờ lại chết đi, trong khi tất cả mọi người đều không hay biết, cô phải nói với mẹ, em trai và chị gái thế nào đây?
Còn ông nội và bà nội ở Malaysia, họ đã biết chưa? Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện thê lương như vậy có bao nhiêu người có thể chịu nổi?
Không biết khóc bao lâu, khi cô rốt cuộc ngước mặt lên thì hai mắt đã đỏ ửng, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt khiến Phạm Trọng Nam đau lòng vô cùng.
'Đừng khóc nữa. Người chết không thể sống lại được.'
Cái chết của Giang Hán Sinh đối với hắn mà nói, không có chút ảnh hưởng gì. Nhưng đối với cô gái trước mặt thì khác, tuy rằng ông đối xử với cô lạnh nhạt vô tình nhưng cô vẫn vì cái chết của ông mà đau lòng rơi lệ.
Đây chắc là điểm khác biệt giữa nam và nữ phải không? Hay là bởi vì hắn từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều chuyện đen tối nên lòng đã sớm nguội lạnh?!
'Đóa Đóa...' Hắn không thể để cô phải chịu bất kỳ mối nguy hiểm nào, 'Từ ngày mai em đừng ra ngoài nữa. Phía trường học, anh sẽ cho người liên hệ xin phép.'
'Tại sao chứ?' Vẫn chưa định thần lại được từ cơn chấn động do cái chết của ba mình, Giang Tâm Đóa lần nữa bị yêu cầu bất ngờ của Phạm Trọng Nam làm cho ngớ người.
'Không có gì. Em nghỉ ngơi trước, anh đi tắm. Đừng khóc nữa.' Hắn hôn nhẹ lên đôi mắt đã sưng đỏ của cô, rồi buông ra, đi về phía phòng tắm.
Nhìn theo bóng Phạm Trọng Nam khuất dần, Giang Tâm Đóa tựa cả người vào thành giường, thật lâu vẫn chưa định thần lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô bước xuống giường, chậm rãi đi về phía phòng sách nhỏ, cầm điện thoại lên định ấn số của mẹ mình bên Úc nhưng cầm điện thoại lên thật lâu rồi cô vẫn chưa gọi đi...
'Gọi điện thoại?' Phạm Trọng Nam từ phòng tắm bước ra không thấy cô đâu lập tức đến phòng sách nhỏ tìm, khi thấy cô vẻ mặt khổ não cầm điện thoại thật lâu lại không gọi đi thì lên tiếng hỏi.
Nghe tiếng hắn, Giang Tâm Đóa nhìn về phía đó, đáp khẽ, 'Dạ. Nhưng em không biết nói thế nào.'
Phạm Trọng Nam đi đến gần ôm cô vào lòng, tiện tay cầm lấy điện thoại trong tay cô, 'Anh giúp em nói với mẹ.'
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, kết quả như nhau cả thôi!
Giang Tâm Đóa rúc vào lòng Phạm Trọng Nam, hai tay vòng qua ôm siết lấy người hắn, có hắn ở đây, cảm giác như dù trời có sập xuống cũng chẳng sao cả. Từ bao giờ thì cô bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông này thế chứ?
Lỡ như có một ngày, hắn không còn ở bên cô nữa, thì sao đây?
Điện thoại cuối cùng cũng được gọi đi...
'Chị?' Đầu bên kia truyền đến giọng hơi khàn của chàng thiếu niên Giang Viễn Hàng.
'Mẹ đâu? Bảo mẹ đến nghe điện thoại.' Phạm Trọng Nam yêu cầu gặp thẳng Trình Truyền Phương. Dù sao Giang Hán Sinh cũng là chồng bà, còn Giang Viễn Hàng chẳng qua chỉ là một đứa con nít.
'Anh rể?' Giang Viễn Hàng không ngờ lại nghe được tiếng của Phạm Trọng Nam bởi vì hắn trước giờ chưa từng gọi điện thoại cho hai mẹ con, đây có thể coi như là lần đầu tiên Giang Viễn Hàng được nói chuyện với người đàn ông được coi như anh rể mình đây cho nên hắn hơi ngớ người sau đó mới đáp, 'Anh tìm mẹ có việc gì không? Mẹ đang ở chỗ chị Tịnh Nhã chưa về.'
May mắn là hai mẹ con đến Melbourne cũng là lúc Giang Tịnh Nhã sinh con, khi chị ấy còn chưa khỏe lại hẳn, đều là Trình Truyền Phương giúp trông coi đứa bé.
Chiều nay sau khi làm cơm tối xong bà lại qua đó, chắc là hơi muộn mới trở về.
'Tôi biết rồi.' Phạm Trọng Nam nghe vậy đang định ngắt điện thoại thì đầu bên kia, Giang Viễn Hàng đã lo lắng hỏi, 'Chị em đâu?'
Hắn tưởng chị mình ở Singapore xảy ra chuyện gì nên Phạm Trọng Nam mới tự mình gọi điện thoại đến tìm mẹ.
'Tiểu Hàng, chị...' Nghe Giang Viễn Hàng hỏi đến mình, Giang Tâm Đóa vội lên tiếng trả lời nhưng chuyện bất hạnh của ba cô ngập ngừng thật lâu vẫn không nói được nên lời.
Cuối cùng, vẫn là Phạm Trọng Nam thay cô nói ra, 'Đã tìm được ba em rồi, nhưng đã tử vong.'
Chiếc điện thoại trong tay Giang Viễn Hàng tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất...
'Anh lên lầu trước.' Phạm Trọng Nam trầm mặc giây lát rồi buông đũa, đứng lên rời khỏi bàn ăn lên lầu, cùng dùng bữa với mấy người phụ nữ thật ồn ào chết đi được.
Phạm Trọng Nam đi rồi, không khí trên bàn ăn quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy rằng Phạm Uyển Viện vẫn rất bực vì hành động lỗ mãng của Lạc Tư nhưng thấy Phạm Trọng Nam không nói gì, bà cũng không tiện trách móc con trai trước mặt mọi người nữa.
Ăn cơm tối xong, Phạm Uyển Viện và Lạc Tư rời đi trước còn Phạm Hi Nhiên và Chân Chân thì trở về Lục La Viên.
Lúc Giang Tâm Đóa trở về phòng ngủ chính trên lầu thì vẫn chưa đến tám giờ, nhưng Phạm Trọng Nam không có trong phòng nên cô đến thư phòng tìm hắn.
Trong thư phòng, Phạm Trọng Nam đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop đang nhảy nhót những con số thể hiện những phiên giao dịch đầu tiên của thị trường chứng khoán châu Âu.
Thấy cô đẩy cửa nhưng không bước vào, hắn khẽ ngoắc tay, thấy vậy Giang Tâm Đóa lộ ra nụ cười ngọt ngào đi về phía hắn. Phạm Trọng Nam mở rộng đôi tay để cô chủ động ngồi trên đùi mình, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, 'Không giận em sao?'
Cô như vầy, hắn làm sao giận nổi?!
'Càng lúc càng không ngoan!' Hắn xoa nhẹ lên vùng bụng đã hơi nhô ra của cô, mắt nhắm lại như cảm nhận...
Đây là con của cô với hắn! Nếu như có một ngày cô biết hắn giấu cô chuyện trọng đại như vậy, liệu cô có hận hắn không? Liệu cô có tha thứ cho hắn không?
Nhưng, để đề phòng chuyện không may, hắn không thể không làm như vậy.
'Anh thích người biết nghe lời phải không?' Ngón tay trắng như búp măng nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan như điêu khắc của hắn.
Khóe môi Phạm Trọng Nam hơi nhếch lên, không trả lời nhưng xem ra, tâm trạng không tệ lắm.
'Vậy rốt cuộc là có hay không?' Cô có chút không cam lòng hỏi lại.
Hắn vụt mở mắt, kéo tay cô xuống đặt bên môi hôn hồi lâu mới chịu thả ra, đáy mắt ý cười càng sâu, 'Em muốn nghe câu trả lời thế nào?'
'Anh chỉ cần nói là có hay không thôi mà. Làm gì mà phức tạp vậy!' Cô thúc khuỷu tay vào ngực hắn.
Chỉ cần là em, anh đều thích!
Hắn không trả lời, trực tiếp hôn lên môi cô, triền miên, nóng bỏng, chừng như muốn dùng nụ hôn này nói cho cô biết câu nói hắn muốn nói nhất nhưng lại không cách nào nói ra thành lời.
Hai người ở trong thư phòng âu yếm hồi lâu, Giang Tâm Đóa vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của hắn nên về phòng trước. Cô vừa rời đi thì Phạm Trọng Nam nhận được điện thoại của Tống Cẩn Hành.
'Giang Hán Sinh...' Tống Cẩn Hành ngập ngừng.
'Sao rồi?' Sắc mặt Phạm Trọng Nam chợt trở nên nặng nề.
'Chết rồi.' Hôm nay cảnh sát phát hiện thi thể của ông dạt vào một bãi biển vắng vẻ, thi thể đã bắt đầu thối rữa. Nếu như không phải vì trên người ông có hộ chiếu, phỏng chừng Giang Hán Sinh đã thành xác chết vô danh rồi.
'Là ai làm?' Phạm Trọng Nam nhắm chạt mắt, tay xoa nhẹ huyết thái dương, thật là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này chưa xong chuyện khác đã ập đến rồi!
'Bên phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra nhưng theo tôi thấy, cơ hội phá án rất thấp.' Không phải Tống Cẩn Hành hắn coi thường năng lực của phía cảnh sát nhưng loại vụ án rõ ràng là có dự mưu trước như thế này, muốn tìm ra hung thủ là chuyện rất khó khăn.
Cho dù có thể phá được ăn, bắt được cũng chưa chắc là kẻ chủ mưu thực sự ở sau màn.
'Bên cậu cũng không có manh mối gì sao?' Từ khi trên các phương tiện báo đài đều thông tin về sự mất tích bí ẩn của Giang Hán Sinh, hắn đã bảo Tống Cẩn Hành điều tra, nhưng mãi cho đến hôm nay, khi xác của Giang Hán Sinh đã thối rữa hắn vẫn chưa có được tin tức gì đáng giá.
Tống Cẩn Hành trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, 'Hôm đó sau khi Giang Hán Sinh rời khỏi King thì không còn ai nhìn thấy ông ta nữa.'
Cho nên, ý hắn là khách sạn king là nơi cuối cùng Giang Hán Sinh xuất hiện trước khi ông ta mất tích sao? Vậy hắn không phải là người cuối cùng gặp mặt ông ta sao?
Phạm Trọng Nam vụt mở mắt, nhìn bầu trời tối mịt bên ngoài, 'Phía cảnh sát có chứng cứ gì không?'
'Trọng Nam, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Đây là chuyện mình điều tra được, phía cảnh sát làm gì có chứng cứ chứ?'
'Tiếp tục điều tra.' Phạm Trọng Nam ném lại một câu rồi ngắt điện thoại.
Lúc quay về phòng thì đã thấy Giang Tâm Đóa đã lên giường, trong căn phòng yên tĩnh đang vang lên một điệu nhạc thai giáo du dương. Bác sĩ nói thông thường cục cưng từ bốn tháng tuổi trở đi thính giác đã bắt đầu phát triển, nhưng nghe sớm một chút cũng không sao mà, dù sao nghe loại nhạc êm ái này cũng khiến tâm tình thoải mái nhiều.
Tâm trạng của mẹ tốt thì cục cưng đương nhiên sẽ cảm nhận được.
Cho nên sau khi về phòng, không quen đi ngủ sớm, cô lên mạng tải về mấy bài nhạc thai giáo nghe thử, cảm thấy cũng khá thú vị.
Nghe tiếng bước chân, Giang Tâm Đóa mở mắt, thấy Phạm Trọng Nam lúc này đã đi đến bên giường ngồi xuống, sắc mặt không được tốt lắm. Là vì công việc không thuận lợi sao?
'Sao vậy anh?' Cô nhỏ nhẹ hỏi.
Phạm Trọng Nam nhẹ vuốt má cô, đôi mắt thâm trầm nhìn không rõ cảm xúc của hắn khóa chặt nơi gương mặt xinh xắn kia, trước ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, chậm rãi lên tiếng, 'Tìm thấy Giang Hán Sinh rồi.
Nghe được tin của ba mình, Giang Tâm Đóa như cởi bỏ được gánh nặng, cô rốt cuộc có thể cho mẹ và chị ở Úc một câu trả lời rồi! Nhưng câu tiếp theo của Phạm Trọng Nam khiến tâm tình của cô thấp đến cực điểm.
'Ông ta chết rồi!'
Trong tiếng nhạc du dương, họ không nói gì, chỉ nhìn nhau trong gang tấc...
Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa mới run giọng hỏi, 'Sao vậy chứ?'
'Thi thể được phát hiện ở một bãi biển vắng ở Macao. Phía cảnh sát đã cho người điều tra rồi.' Phạm Trọng Nam không dấu cô, nhưng chuyện hắn và Giang Hán Sinh gặp nhau ở King, hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định không nói.
Cái chết của ông ta vẫn là một câu đố chưa giải đáp được, hắn không muốn cô suy nghĩ quá nhiều.
Giang Tâm Đóa chắc chắn là mình không bị ảo giác, cho nên, những gì cô vừa nghe được...là thật sao?
Cha cô Giang Hán Sinh, đã chết rồi?!
Không thể nói được cảm giác trong lòng lúc này là thế nào, muốn khóc lại không khóc được, cuối cùng, cô vùi mặt vào ngực hắn, tai nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, mũi ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, nước mắt chầm chậm lăn xuống...
Tình cảm giữa cô với ba mình không sâu đậm nhưng đột nhiên nghe tin ông chết, làm sao không khổ sở cho được.
Một người đang sống sờ sờ lại chết đi, trong khi tất cả mọi người đều không hay biết, cô phải nói với mẹ, em trai và chị gái thế nào đây?
Còn ông nội và bà nội ở Malaysia, họ đã biết chưa? Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện thê lương như vậy có bao nhiêu người có thể chịu nổi?
Không biết khóc bao lâu, khi cô rốt cuộc ngước mặt lên thì hai mắt đã đỏ ửng, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt khiến Phạm Trọng Nam đau lòng vô cùng.
'Đừng khóc nữa. Người chết không thể sống lại được.'
Cái chết của Giang Hán Sinh đối với hắn mà nói, không có chút ảnh hưởng gì. Nhưng đối với cô gái trước mặt thì khác, tuy rằng ông đối xử với cô lạnh nhạt vô tình nhưng cô vẫn vì cái chết của ông mà đau lòng rơi lệ.
Đây chắc là điểm khác biệt giữa nam và nữ phải không? Hay là bởi vì hắn từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều chuyện đen tối nên lòng đã sớm nguội lạnh?!
'Đóa Đóa...' Hắn không thể để cô phải chịu bất kỳ mối nguy hiểm nào, 'Từ ngày mai em đừng ra ngoài nữa. Phía trường học, anh sẽ cho người liên hệ xin phép.'
'Tại sao chứ?' Vẫn chưa định thần lại được từ cơn chấn động do cái chết của ba mình, Giang Tâm Đóa lần nữa bị yêu cầu bất ngờ của Phạm Trọng Nam làm cho ngớ người.
'Không có gì. Em nghỉ ngơi trước, anh đi tắm. Đừng khóc nữa.' Hắn hôn nhẹ lên đôi mắt đã sưng đỏ của cô, rồi buông ra, đi về phía phòng tắm.
Nhìn theo bóng Phạm Trọng Nam khuất dần, Giang Tâm Đóa tựa cả người vào thành giường, thật lâu vẫn chưa định thần lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô bước xuống giường, chậm rãi đi về phía phòng sách nhỏ, cầm điện thoại lên định ấn số của mẹ mình bên Úc nhưng cầm điện thoại lên thật lâu rồi cô vẫn chưa gọi đi...
'Gọi điện thoại?' Phạm Trọng Nam từ phòng tắm bước ra không thấy cô đâu lập tức đến phòng sách nhỏ tìm, khi thấy cô vẻ mặt khổ não cầm điện thoại thật lâu lại không gọi đi thì lên tiếng hỏi.
Nghe tiếng hắn, Giang Tâm Đóa nhìn về phía đó, đáp khẽ, 'Dạ. Nhưng em không biết nói thế nào.'
Phạm Trọng Nam đi đến gần ôm cô vào lòng, tiện tay cầm lấy điện thoại trong tay cô, 'Anh giúp em nói với mẹ.'
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, kết quả như nhau cả thôi!
Giang Tâm Đóa rúc vào lòng Phạm Trọng Nam, hai tay vòng qua ôm siết lấy người hắn, có hắn ở đây, cảm giác như dù trời có sập xuống cũng chẳng sao cả. Từ bao giờ thì cô bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông này thế chứ?
Lỡ như có một ngày, hắn không còn ở bên cô nữa, thì sao đây?
Điện thoại cuối cùng cũng được gọi đi...
'Chị?' Đầu bên kia truyền đến giọng hơi khàn của chàng thiếu niên Giang Viễn Hàng.
'Mẹ đâu? Bảo mẹ đến nghe điện thoại.' Phạm Trọng Nam yêu cầu gặp thẳng Trình Truyền Phương. Dù sao Giang Hán Sinh cũng là chồng bà, còn Giang Viễn Hàng chẳng qua chỉ là một đứa con nít.
'Anh rể?' Giang Viễn Hàng không ngờ lại nghe được tiếng của Phạm Trọng Nam bởi vì hắn trước giờ chưa từng gọi điện thoại cho hai mẹ con, đây có thể coi như là lần đầu tiên Giang Viễn Hàng được nói chuyện với người đàn ông được coi như anh rể mình đây cho nên hắn hơi ngớ người sau đó mới đáp, 'Anh tìm mẹ có việc gì không? Mẹ đang ở chỗ chị Tịnh Nhã chưa về.'
May mắn là hai mẹ con đến Melbourne cũng là lúc Giang Tịnh Nhã sinh con, khi chị ấy còn chưa khỏe lại hẳn, đều là Trình Truyền Phương giúp trông coi đứa bé.
Chiều nay sau khi làm cơm tối xong bà lại qua đó, chắc là hơi muộn mới trở về.
'Tôi biết rồi.' Phạm Trọng Nam nghe vậy đang định ngắt điện thoại thì đầu bên kia, Giang Viễn Hàng đã lo lắng hỏi, 'Chị em đâu?'
Hắn tưởng chị mình ở Singapore xảy ra chuyện gì nên Phạm Trọng Nam mới tự mình gọi điện thoại đến tìm mẹ.
'Tiểu Hàng, chị...' Nghe Giang Viễn Hàng hỏi đến mình, Giang Tâm Đóa vội lên tiếng trả lời nhưng chuyện bất hạnh của ba cô ngập ngừng thật lâu vẫn không nói được nên lời.
Cuối cùng, vẫn là Phạm Trọng Nam thay cô nói ra, 'Đã tìm được ba em rồi, nhưng đã tử vong.'
Chiếc điện thoại trong tay Giang Viễn Hàng tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất...
/410
|