Giang Tâm Đóa vẫn luôn cảm thấy mình chưa từng hiểu biết Phạm Trọng Nam, mặc kệ là trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi hơn một năm của mình năm năm trước hay là bây giờ, sau khi hai người đã chia tay ngần ấy năm.
Hắn nói không cho cô đi, cô thật sự là ngay cả xuống giường cũng không được.
Sau khi nhà hàng đưa điểm tâm lên, bất kể cô giãy dụa thế nào, hắn không phí chút sức đã dễ dàng ôm được cô vào phòng tắm rửa, gội đầu...
Nhưng vốn động tác có chút vụng về cộng thêm cô không chịu phối hợp nên lúc gội đầu dầu gội lại dây vào mắt khiến đôi mắt vốn đã khóc đến có chút sưng đỏ của cô lại bắt đầu chảy nước mắt không ngừng, khó chịu cực kỳ.
'Xin lỗi, xin lỗi...' Hắn khuỵu chân bên cạnh bồn tắm vừa không ngừng nói xin lỗi vừa luống cuống xòe đôi tay vẫn còn đầy bọt xà phòng ra, bối rối không biết nên làm gì.
'Anh ra ngoài, ra ngoài, em tự mình tắm.' Cho dù đôi chân mềm nhũn đến phát run, cũng không muốn bị đôi tay vụng về của hắn làm khổ.
'Nhưng mà em...'
'Anh đi ra.' Cô rống lớn một câu sau đó còn dùng nước trong bồn tắm không ngừng tát về phía hắn.
Không phải cô có tính đỏng đảnh mà là tức giận thật sự.
'Vậy em tắm xong nhớ gọi anh, anh giúp em mặc quần áo.' Hắn thở dài một cách bất đắc dĩ, ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cao ngất kia cho đến khi nó mất hẳn sau cửa phòng tắm, Giang Tâm Đóa nhắm mắt lại, cả người nằm hẳn vào vồn tắm, vô lực thở dài.
Khi cô gội đầu xong, run rẩy bước ra bồn tắm đi đến trước gương, nhìn cơ thể trần trụi của chính mình trong gương, khắp nơi không một chỗ nào lành lặn thì nỗi oán hận trong lòng đối với người đàn ông kia lại nhiều hơn một phần.
Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
Nhưng cô lại không thoát được sự giam cầm của hắn! Rõ ràng lúc đầu là hắn không cần, giờ lại bằng vào cái gì mà ngang nhiên xông vào thế giới bình lặng của cô?
Chẳng lẽ cô ở trước mặt hắn, yếu ớt đến vậy sao?
Phạm Trọng Nam đứng ở cửa phòng tắm chờ thật lâu vẫn chưa thấy cô ra, lại không nghe bên trong có bất kỳ động tĩnh gì nên lo lắng gọi, 'Đóa Đóa...'
Không ai trả lời.
'Đóa Đóa...'
Vẫn không ai trả lời.
'Anh vào đó nha.' Lời vừa dứt, không đợi bên trong có phản ứng gì hắn đã đẩy cửa mà vào.
Hai tay Giang Tâm Đóa giao nhau cố che lấy ngực, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ nhìn hắn trừng trừng.
Hắn đi đến sau lưng cô, bất chấp sự giãy dụa của cô, cứng rắn kéo cô vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu cô, 'Cẩn thận kẻo bị lạnh.'
Trong gương, vẻ mặt người đàn ông thật nhu hòa, trong mắt chỉ có sự sủng nịch và trìu mến đã từng quá quen thuộc.
Nhưng bây giờ, một Phạm Trọng Nam như vậy lại khiến cô cảm thấy sợ.
'Không liên quan đến anh.' Giãy không ra, cô chỉ đành khép chặt mắt, không muốn tiếp tục nhìn hắn qua gương nữa.
'Thân thể vốn yếu như vậy rồi, nếu sinh bệnh nữa thì phải làm sao? Anh sẽ đau lòng.'
'Em không cần anh đau lòng.' Giang Tâm Đóa đột nhiên mở to mắt, tâm tình lại bắt đầu kích động trở lại.
Sự sủng nịch của đàn ông cô đã không thèm nữa. Nhất là sự sủng nịch đó đến từ hắn.
Cho càng nhiều, sau này sẽ càng đau.
'Cổ họng còn chưa khỏi hẳn, không cần lớn tiếng như vậy. Chúng ta ra ngoài mặc quần áo sau đó ăn chút gì đi.' Đối với sự phản kháng tiêu cực của cô, hắn hoàn toàn không để vào mắt, trực tiếp bế bổng cô lên đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, chỉ một vài động tác là đã dễ dàng tháo khăn tắm của cô ra, bắt buộc cô mặc quần áo vào, lại bắt buộc cô phải ăn, tóm lại là, không có một chuyện gì cô không phản kháng nhưng không một lần chống đối được với hắn.
Nhưng khi hắn muốn ôm cô rời khỏi phòng tổng thống bước đến thang máy VIP thì cô phảng kháng thật quyết liệt.
'Buông ra, mau buông em ra...em không muốn đi với anh.' Cô vừa nôn nóng vừa sợ hãi, dùng sức cắn mạnh tay hắn, mười ngón tay cào lên gương mặt tuấn dật của hắn.
Nhân viên phục vụ thang máy thì ngạc nhiên nhìn một màn này nhưng lại không dám lên tiếng.
'Nghe lời, đừng náo loạn nữa.' Phạm Trọng Nam cực lực khắc chế ý muốn phun ra một câu mắng thô tục, gương mặt luôn mang một vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt bởi vì cực lực nhẫn nhịn mà có chút vặn vẹo, cộng thêm trên mặt có mấy vết xước do móng tay cô để lại đang bắt đầu tươm máu mà trông càng dọa người.
Hắn thật không ngờ người trước giờ luôn dịu dàng nhu thuận như cô ở nơi công cộng lại tùy hứng thế này, thật giống một chú mèo hoang đang nhe nanh múa vuốt.
Giang Tâm Đóa bởi vì cánh tay hắn siết chặt lại mà cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn cộng thêm mùi thuốc lá từ trên người hắn, cô cảm thấy miệng mình khô khốc, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ nhưng lực cắn của hàm răng vẫn không chịu nhả ra.
'Chết tiệt!' Thang máy vừa đến tầng trệt, trước khi mở ra, Phạm Trọng Nam dùng tay phải vỗ một phát sau gáy cô, Giang Tâm Đóa rên lên một tiếng, lập tức ngất đi.
Cửa thang máy mở ra, Phạm Trọng Nam ôm người hiên ngang sải bước ra ngoài.
Khi hắn ôm Giang Tâm Đóa lúc này đã ngất đi ngồi vào xe chạy đến sân bay thì Lạc Tư và Giang Tịnh Nhã thật không dễ dàng gì mới hỏi thăm được khách sạn nơi Phạm Trọng Nam trú lại mà vội vàng chạy đến.
'Trả phòng rồi?' Lạc Tư không dám tin trừng mắt nhìn cô tiếp tân.
'Đúng vậy. Phạm tiên sinh mười phút trước đã rời khỏi khách sạn.
Mười phút trước?! Động tác của hắn cũng thật nhanh!
'Anh ta đi đâu?'
'Thực xin lỗi, hành trình của khách không nằm trong phạm vi tìm hiểu của chúng tôi.'
'Lạc Tư, cậu nói xem liệu Phạm Trọng Nam có đưa Đóa Đóa về Luân Đôn hay không?' Giang Tịnh Nhã cũng rất không hiểu hành động khác lạ này của Phạm Trọng Nam.
Nếu như anh ta thực sự đến đây tìm Đóa Đóa, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng hay sao?
'Em không biết. Em hỏi mẹ xem.' Lạc Tư vẻ mặt bực dọc vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Vì sao Frank luôn chắn ngang những dự định của hắn vậy chứ?
***
Khi chiếc máy bay tư nhân đang lướt trên bầu trời về hướng Moscow, Phạm Trọng Nam lại hận không thể lập tức đến nơi bởi vì cú đánh vừa nãy sau gáy ấy khiến cô bốn giờ qua vẫn hôn mê bất tỉnh. Chắc là cô sẽ không có chuyện gì đấy chứ?
Nhưng trên chuyến bay này lại không mời bác sĩ riêng mà lúc này còn cách trạm tiếp nhiên liệu mấy giờ nữa, nếu như cô có chuyện thì phải làm sao đây?
'Đóa Đóa, xin lỗi em. Xin em đừng có chuyện gì.' Hắn ngồi thụp bên giường, động tác dịu dàng vuốt tóc, vuốt mặt cô, 'Em mau tỉnh lại đi được không? Xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy nữa đâu...'
Hắn cúi thấp xuống, nhắm mắt lại, dán mặt lên gương mặt lạnh băng của cô, trong lòng trăm ngàn lần tự trách.
Mãi đến khi bên tai truyền đến một tiếng rên khẽ hắn mới mở mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô hơi chau lại, dưới mắt là một quầng thâm nhàn nhạt, dấu hiệu rõ ràng cho thấy tối qua cô ngủ không ngon.
Là hắn đánh thức cô sao?
Khi Giang Tâm Đóa mệt mỏi mở mắt, trước mắt như phủ một màn sương mù khiến cô trong nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Thấy cô tỉnh lại, Phạm Trọng Nam vui sướng gọi, 'Đóa Đóa...'
'Buồn ngủ...' Cô yếu ớt thốt ra hai chữ sau đó lại nhắm mắt lại.
'Vậy em ngủ thêm đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.'
***
Singapore
Dương Dung Dung chưa bao giờ cảm thấy mình xui xẻo như vầy.
Cô vẫn luôn cho rằng, mấy năm qua mình cố gắng học tập, liều mạng làm việc, ngày hôm nay trong công ty đã có một vị trí vững chắc, thậm chí khi đã có một đội ngũ thân tín do chính mình bồi dưỡng ra thì ba cô nhất định sẽ giao vị trí tổng giám đốc trước giờ vẫn luôn khuyết thiếu cho cô.
Nhưng cô vẫn đánh giá quá thấp hai mẹ con Ngụy Cẩn Nhan!
Hôm nay từ ban giám đốc đã có thông báo chính thức, chức vụ tổng giám đốc lại thuộc về Lục Kỳ An.
Khiến cho tất cả cấp dưới của cô đều thấy rất bất bình còn người của Ngụy Vũ Hà thì cứ chê cười cô không thôi.
Trong cơn tức giận, cô không buồn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng chủ tịch mà vào, lại vừa khéo gặp được Lục Kỳ An và Ngụy Vũ Hà đang nói chuyện vui vẻ với ba mình.
Thấy cô vào, sau lưng là cô thư ký vẻ mặt khẩn trương đến phát khóc, Dương Đức Xương chau mày, 'Dung Dung, có chuyện gì?'
Chân đạp lên giày cao gót, Dương Dung Dung ngưỡng cao đâu đi đến, chỉ liếc nhìn Lục Kỳ An và Ngụy Vũ Hà một cái, 'Hai người ra ngoài. Tôi có chuyện muốn nói với ba tôi.'
Cho dù hiện tại Lục Kỳ An ngồi lên vị trí tổng giám đốc, cô vẫn như xưa, không coi hắn ra gì.
'Chủ tịch, vậy chúng tôi ra ngoài làm việc trước.' Lục Kỳ An đương nhiên rất hiểu tính tình của Dung Dung, cũng không định so đo với cô quá nhiều nhưng Ngụy Vũ Hà thì không như vậy.
'Dung Dung, có phải chị giận ba giao chức vụ tổng giám đốc cho anh Kỳ An không?'
Trong lòng Ngụy Vũ Hà rõ ràng là không phục nhưng trước mặt Dương Đức Xương cô luôn biết giả trang thành rất hiểu chuyện, rất nhu mì, như vậy chẳng những có thể chọc giận Dương Dung Dung hơn nữa còn khiến Dương Đức Xương rất yên tâm về mình.
Dương Dung Dung không muốn cãi nhau với hai người trước mặt các nhân viên nhưng người ta đã nói vậy trước mặt cô, cơn tức này nói sao cũng không thể nhịn được.
'Cô là người ngoài đương nhiên không có quyền xen vào chuyện của nhà họ Dương, cút ra ngoài!'
'Dung Dung chị...' Ngụy Vũ Hà tức đến toàn thân phát run, vành mắt đỏ hoe chừng như sắp khóc đến nơi.
'Dương Dung Dung...' Dương Đức Xương nhịn không được quát con gái một tiếng.
'Sao? Con nói sai sao? Ba à, ba phải nhìn cho rõ ai mới là con gái mình chứ! Cô ta, còn có anh ta, chẳng qua cũng chỉ là người ngoài thôi, dựa vào cái gì mà ngồi vào chức tổng giám đốc chứ? Ba muốn con ở công ty bị người khác chê cười?' Lần này Dương Dung Dung không kiêng dè gì nữa.
Hắn nói không cho cô đi, cô thật sự là ngay cả xuống giường cũng không được.
Sau khi nhà hàng đưa điểm tâm lên, bất kể cô giãy dụa thế nào, hắn không phí chút sức đã dễ dàng ôm được cô vào phòng tắm rửa, gội đầu...
Nhưng vốn động tác có chút vụng về cộng thêm cô không chịu phối hợp nên lúc gội đầu dầu gội lại dây vào mắt khiến đôi mắt vốn đã khóc đến có chút sưng đỏ của cô lại bắt đầu chảy nước mắt không ngừng, khó chịu cực kỳ.
'Xin lỗi, xin lỗi...' Hắn khuỵu chân bên cạnh bồn tắm vừa không ngừng nói xin lỗi vừa luống cuống xòe đôi tay vẫn còn đầy bọt xà phòng ra, bối rối không biết nên làm gì.
'Anh ra ngoài, ra ngoài, em tự mình tắm.' Cho dù đôi chân mềm nhũn đến phát run, cũng không muốn bị đôi tay vụng về của hắn làm khổ.
'Nhưng mà em...'
'Anh đi ra.' Cô rống lớn một câu sau đó còn dùng nước trong bồn tắm không ngừng tát về phía hắn.
Không phải cô có tính đỏng đảnh mà là tức giận thật sự.
'Vậy em tắm xong nhớ gọi anh, anh giúp em mặc quần áo.' Hắn thở dài một cách bất đắc dĩ, ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cao ngất kia cho đến khi nó mất hẳn sau cửa phòng tắm, Giang Tâm Đóa nhắm mắt lại, cả người nằm hẳn vào vồn tắm, vô lực thở dài.
Khi cô gội đầu xong, run rẩy bước ra bồn tắm đi đến trước gương, nhìn cơ thể trần trụi của chính mình trong gương, khắp nơi không một chỗ nào lành lặn thì nỗi oán hận trong lòng đối với người đàn ông kia lại nhiều hơn một phần.
Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
Nhưng cô lại không thoát được sự giam cầm của hắn! Rõ ràng lúc đầu là hắn không cần, giờ lại bằng vào cái gì mà ngang nhiên xông vào thế giới bình lặng của cô?
Chẳng lẽ cô ở trước mặt hắn, yếu ớt đến vậy sao?
Phạm Trọng Nam đứng ở cửa phòng tắm chờ thật lâu vẫn chưa thấy cô ra, lại không nghe bên trong có bất kỳ động tĩnh gì nên lo lắng gọi, 'Đóa Đóa...'
Không ai trả lời.
'Đóa Đóa...'
Vẫn không ai trả lời.
'Anh vào đó nha.' Lời vừa dứt, không đợi bên trong có phản ứng gì hắn đã đẩy cửa mà vào.
Hai tay Giang Tâm Đóa giao nhau cố che lấy ngực, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ nhìn hắn trừng trừng.
Hắn đi đến sau lưng cô, bất chấp sự giãy dụa của cô, cứng rắn kéo cô vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu cô, 'Cẩn thận kẻo bị lạnh.'
Trong gương, vẻ mặt người đàn ông thật nhu hòa, trong mắt chỉ có sự sủng nịch và trìu mến đã từng quá quen thuộc.
Nhưng bây giờ, một Phạm Trọng Nam như vậy lại khiến cô cảm thấy sợ.
'Không liên quan đến anh.' Giãy không ra, cô chỉ đành khép chặt mắt, không muốn tiếp tục nhìn hắn qua gương nữa.
'Thân thể vốn yếu như vậy rồi, nếu sinh bệnh nữa thì phải làm sao? Anh sẽ đau lòng.'
'Em không cần anh đau lòng.' Giang Tâm Đóa đột nhiên mở to mắt, tâm tình lại bắt đầu kích động trở lại.
Sự sủng nịch của đàn ông cô đã không thèm nữa. Nhất là sự sủng nịch đó đến từ hắn.
Cho càng nhiều, sau này sẽ càng đau.
'Cổ họng còn chưa khỏi hẳn, không cần lớn tiếng như vậy. Chúng ta ra ngoài mặc quần áo sau đó ăn chút gì đi.' Đối với sự phản kháng tiêu cực của cô, hắn hoàn toàn không để vào mắt, trực tiếp bế bổng cô lên đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, chỉ một vài động tác là đã dễ dàng tháo khăn tắm của cô ra, bắt buộc cô mặc quần áo vào, lại bắt buộc cô phải ăn, tóm lại là, không có một chuyện gì cô không phản kháng nhưng không một lần chống đối được với hắn.
Nhưng khi hắn muốn ôm cô rời khỏi phòng tổng thống bước đến thang máy VIP thì cô phảng kháng thật quyết liệt.
'Buông ra, mau buông em ra...em không muốn đi với anh.' Cô vừa nôn nóng vừa sợ hãi, dùng sức cắn mạnh tay hắn, mười ngón tay cào lên gương mặt tuấn dật của hắn.
Nhân viên phục vụ thang máy thì ngạc nhiên nhìn một màn này nhưng lại không dám lên tiếng.
'Nghe lời, đừng náo loạn nữa.' Phạm Trọng Nam cực lực khắc chế ý muốn phun ra một câu mắng thô tục, gương mặt luôn mang một vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt bởi vì cực lực nhẫn nhịn mà có chút vặn vẹo, cộng thêm trên mặt có mấy vết xước do móng tay cô để lại đang bắt đầu tươm máu mà trông càng dọa người.
Hắn thật không ngờ người trước giờ luôn dịu dàng nhu thuận như cô ở nơi công cộng lại tùy hứng thế này, thật giống một chú mèo hoang đang nhe nanh múa vuốt.
Giang Tâm Đóa bởi vì cánh tay hắn siết chặt lại mà cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn cộng thêm mùi thuốc lá từ trên người hắn, cô cảm thấy miệng mình khô khốc, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ nhưng lực cắn của hàm răng vẫn không chịu nhả ra.
'Chết tiệt!' Thang máy vừa đến tầng trệt, trước khi mở ra, Phạm Trọng Nam dùng tay phải vỗ một phát sau gáy cô, Giang Tâm Đóa rên lên một tiếng, lập tức ngất đi.
Cửa thang máy mở ra, Phạm Trọng Nam ôm người hiên ngang sải bước ra ngoài.
Khi hắn ôm Giang Tâm Đóa lúc này đã ngất đi ngồi vào xe chạy đến sân bay thì Lạc Tư và Giang Tịnh Nhã thật không dễ dàng gì mới hỏi thăm được khách sạn nơi Phạm Trọng Nam trú lại mà vội vàng chạy đến.
'Trả phòng rồi?' Lạc Tư không dám tin trừng mắt nhìn cô tiếp tân.
'Đúng vậy. Phạm tiên sinh mười phút trước đã rời khỏi khách sạn.
Mười phút trước?! Động tác của hắn cũng thật nhanh!
'Anh ta đi đâu?'
'Thực xin lỗi, hành trình của khách không nằm trong phạm vi tìm hiểu của chúng tôi.'
'Lạc Tư, cậu nói xem liệu Phạm Trọng Nam có đưa Đóa Đóa về Luân Đôn hay không?' Giang Tịnh Nhã cũng rất không hiểu hành động khác lạ này của Phạm Trọng Nam.
Nếu như anh ta thực sự đến đây tìm Đóa Đóa, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng hay sao?
'Em không biết. Em hỏi mẹ xem.' Lạc Tư vẻ mặt bực dọc vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Vì sao Frank luôn chắn ngang những dự định của hắn vậy chứ?
***
Khi chiếc máy bay tư nhân đang lướt trên bầu trời về hướng Moscow, Phạm Trọng Nam lại hận không thể lập tức đến nơi bởi vì cú đánh vừa nãy sau gáy ấy khiến cô bốn giờ qua vẫn hôn mê bất tỉnh. Chắc là cô sẽ không có chuyện gì đấy chứ?
Nhưng trên chuyến bay này lại không mời bác sĩ riêng mà lúc này còn cách trạm tiếp nhiên liệu mấy giờ nữa, nếu như cô có chuyện thì phải làm sao đây?
'Đóa Đóa, xin lỗi em. Xin em đừng có chuyện gì.' Hắn ngồi thụp bên giường, động tác dịu dàng vuốt tóc, vuốt mặt cô, 'Em mau tỉnh lại đi được không? Xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy nữa đâu...'
Hắn cúi thấp xuống, nhắm mắt lại, dán mặt lên gương mặt lạnh băng của cô, trong lòng trăm ngàn lần tự trách.
Mãi đến khi bên tai truyền đến một tiếng rên khẽ hắn mới mở mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô hơi chau lại, dưới mắt là một quầng thâm nhàn nhạt, dấu hiệu rõ ràng cho thấy tối qua cô ngủ không ngon.
Là hắn đánh thức cô sao?
Khi Giang Tâm Đóa mệt mỏi mở mắt, trước mắt như phủ một màn sương mù khiến cô trong nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Thấy cô tỉnh lại, Phạm Trọng Nam vui sướng gọi, 'Đóa Đóa...'
'Buồn ngủ...' Cô yếu ớt thốt ra hai chữ sau đó lại nhắm mắt lại.
'Vậy em ngủ thêm đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.'
***
Singapore
Dương Dung Dung chưa bao giờ cảm thấy mình xui xẻo như vầy.
Cô vẫn luôn cho rằng, mấy năm qua mình cố gắng học tập, liều mạng làm việc, ngày hôm nay trong công ty đã có một vị trí vững chắc, thậm chí khi đã có một đội ngũ thân tín do chính mình bồi dưỡng ra thì ba cô nhất định sẽ giao vị trí tổng giám đốc trước giờ vẫn luôn khuyết thiếu cho cô.
Nhưng cô vẫn đánh giá quá thấp hai mẹ con Ngụy Cẩn Nhan!
Hôm nay từ ban giám đốc đã có thông báo chính thức, chức vụ tổng giám đốc lại thuộc về Lục Kỳ An.
Khiến cho tất cả cấp dưới của cô đều thấy rất bất bình còn người của Ngụy Vũ Hà thì cứ chê cười cô không thôi.
Trong cơn tức giận, cô không buồn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng chủ tịch mà vào, lại vừa khéo gặp được Lục Kỳ An và Ngụy Vũ Hà đang nói chuyện vui vẻ với ba mình.
Thấy cô vào, sau lưng là cô thư ký vẻ mặt khẩn trương đến phát khóc, Dương Đức Xương chau mày, 'Dung Dung, có chuyện gì?'
Chân đạp lên giày cao gót, Dương Dung Dung ngưỡng cao đâu đi đến, chỉ liếc nhìn Lục Kỳ An và Ngụy Vũ Hà một cái, 'Hai người ra ngoài. Tôi có chuyện muốn nói với ba tôi.'
Cho dù hiện tại Lục Kỳ An ngồi lên vị trí tổng giám đốc, cô vẫn như xưa, không coi hắn ra gì.
'Chủ tịch, vậy chúng tôi ra ngoài làm việc trước.' Lục Kỳ An đương nhiên rất hiểu tính tình của Dung Dung, cũng không định so đo với cô quá nhiều nhưng Ngụy Vũ Hà thì không như vậy.
'Dung Dung, có phải chị giận ba giao chức vụ tổng giám đốc cho anh Kỳ An không?'
Trong lòng Ngụy Vũ Hà rõ ràng là không phục nhưng trước mặt Dương Đức Xương cô luôn biết giả trang thành rất hiểu chuyện, rất nhu mì, như vậy chẳng những có thể chọc giận Dương Dung Dung hơn nữa còn khiến Dương Đức Xương rất yên tâm về mình.
Dương Dung Dung không muốn cãi nhau với hai người trước mặt các nhân viên nhưng người ta đã nói vậy trước mặt cô, cơn tức này nói sao cũng không thể nhịn được.
'Cô là người ngoài đương nhiên không có quyền xen vào chuyện của nhà họ Dương, cút ra ngoài!'
'Dung Dung chị...' Ngụy Vũ Hà tức đến toàn thân phát run, vành mắt đỏ hoe chừng như sắp khóc đến nơi.
'Dương Dung Dung...' Dương Đức Xương nhịn không được quát con gái một tiếng.
'Sao? Con nói sai sao? Ba à, ba phải nhìn cho rõ ai mới là con gái mình chứ! Cô ta, còn có anh ta, chẳng qua cũng chỉ là người ngoài thôi, dựa vào cái gì mà ngồi vào chức tổng giám đốc chứ? Ba muốn con ở công ty bị người khác chê cười?' Lần này Dương Dung Dung không kiêng dè gì nữa.
/410
|