Cửa xe vừa mở thì bóng dáng quen thuộc kia khiến trên mặt Giang Tâm Đóa lộ ra nụ cười vui sướng.
'Đóa Đóa...' Chân Chân vừa bước xuống xe thì đã hưng phấn bổ nhào về phía Giang Tâm Đóa, giang đôi tay ôm siết lấy cô.
'Chân Chân...' Giọng Giang Tâm Đóa có chút nghẹn ngào.
Những năm qua Chân Chân vẫn gọi điện thoại cho cô nhưng hai người chưa một lần gặp mặt.
Xa cách 5 năm mới đoàn tụ, từng hình ảnh ngày xưa như một cuốn phim quay chậm, lần lượt lướt qua trong đầu.
'Đóa Đóa, sao chị lại gầy như thế? Ở bên Úc không được ăn cơm sao?' Chân Chân nhìn Giang Tâm Đóa từ trên xuống dưới, trong mắt lộ rõ sự khó tin.
'Chị vẫn gầy như vậy mà. Còn em thì khác nha, hình như là cao hơn rồi, hơn nữa lại rất xinh đẹp!' Giang Tâm Đóa cũng nhìn Phạm Tuyết Chân cười nói.
Chân Chân trước đây luôn toát lên một vẻ nhu mì và ngượng ngùng nhưng giờ thì khác rồi, sự ngượng ngùng đã không còn, thay vào đó là nét sinh động và đáng yêu không thể diễn tả bằng lời.
Nếu như cô là những anh chàng tóc vàng mắt xanh kia, không nghi ngờ gì, Chân Chân chính là phiên bản chân thật nhất của búp bê Barbie.
'Thật sao?' Chân Chân cười rạng rỡ, 'Bối Bối đâu?'
'Theo Sara đi hái hoa rồi.' Giang Tâm Đóa chỉ tay về phía hai người trong nhà kính đang nghiêm túc xem hoa kia, 'Em có muốn đi không?'
'Dạ. Em đi xem cô công chúa nhỏ. Lát nữa chúng ta nói chuyện sau nhé!' Buông Giang Tâm Đóa ra, Phạm Tuyết Chân hào hứng đi về phía vườn hoa.
'Chào Đóa Đóa, đã lâu không gặp.' Chiếc xe màu đen chở Phạm Tuyết Chân chạy từ bên ngoài vào, dừng lại bên cjanh Giang Tâm Đóa, cửa kiếng xe hạ xuống lộ ra một gương mặt cương nghị đầy suất khí, thì ra là Tống Cẩn Hành.
'Tống đại ca?'
Thật không ngờ lần này đến Luân Đôn lại có thể gặp được nhiều người quen như vậy! Trong lòng Giang Tâm Đóa muôn ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Tối hôm đó, những người quen đã lâu không gặp cộng thêm một cô công chúa nhỏ xinh xắn đáng yêu khiến nhà của Phạm Uyển Viện náo nhiệt vô cùng. Tình cảnh này, Giang Tâm Đóa ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Cô tưởng rằng sau khi kết thúc quan hệ giữa mình với Phạm Trọng Nam thì những người bạn này chắc là sẽ rất khó gặp mặt nhưng cuối cùng họ vẫn có cơ hội ngồi lại với nhau, cùng ăn cơm, trò chuyện.
Cơm tối xong, cô bé Giang Phẩm Huyên không sợ người lạ kia vui vẻ cùng Tống Cẩn Hành và Chân Chân lên lầu chơi trò chơi còn Phạm Uyển Viện thì không thể không cùng Lạc Khải đi tham gia một buổi tiệc rượu quan trọng.
Cho dù là tiệc rượu đã sớm bắt đầu nhưng lộ mặt một chút vẫn là rất cần thiết.
Sau khi dặn dò Giang Tâm Đóa nhất định phải ngủ lại đêm đó, lại cảnh cáo con trai phải cẩn thận một chút rồi Phạm Uyển Viện mới yên lòng rời đi.
'Em rốt cuộc đang lo lắng điều gì?' Lạc Khải nhìn gương mặt dù chỉ trang điểm thật nhạt nhưng vẫn xinh đẹp đoan trang của vợ mình, hỏi một cách khó hiểu.
'Con trai anh.' Phạm Uyển Viện bực dọc nói.
'Lạc Tư không phải con nít, không cần suốt ngày lo lắng cho nó.' Về đứa con trai này, Lạc Khải ngược lại rất yên tâm. Con trai ông trước giờ thông minh lanh lợi, biết làm cái gì mới tốt.
'Lạc Khải, anh không biết thật hay giả vờ không biết đấy?' Phạm Uyển Viện tức tối huých chồng, hung hăng trừng ông.
'Biết cái gì?' Lạc Khải ung dung hỏi.
'Lạc Khải...' Phạm Uyển Viện giận thật sự, 'Trong đầu ông ngoại trừ công sự thì còn gì khác không?'
'Được rồi, đừng tức giận nữa. Lạc Tư rốt cuộc làm gì chọc em giận vậy?' Lạc Khải nắm lấy tay vợ, vẫn điềm tĩnh hỏi.
Thật là, tính tình sao càng lúc càng nóng nảy thế này?!
Phạm Uyển Viện chán nản ngồi im, bà biết cho dù mình có tức đến lật xe lên thì chắc là ông cũng không hiểu vì sao bà lại lo lắng và sốt ruột đến vậy.
'Anh cho nó đi Melbourne căn bản là một sai lầm.' Bà thở dài. Cho dù muốn bù đắp tình thương của cha thì cũng không cần làm bậy làm bạ mới được chứ!
'Anh biết nó không phải thực lòng muốn học thạc sĩ.' Lạc Khải siết tay vợ, cùng bà mười ngón giao nhau, nhàn nhạt nói.
Tuy rằng ông không hỏi chuyện tình cảm của con trai nhưng vẫn cảm nhận được con trai đi Melbourne vốn là vì một cô gái, mà thân phận cô gái đó đúng là rất mẫn cảm.
'Vậy anh còn cho nó đi? Em không phản đối nó có bạn gái, bạn gái gia thế thế nào em cũng không quan tâm nhưng nó lại cứ muốn chọc đến thứ mình không nên chọc, còn không phải làm bậy làm bạ sao?'
'Không triệt để té ngã thì không thức tỉnh được đâu. Điểm này con rất giống em.' Lạc Khải cười một cách ý vị.
'Anh đang cười nhạo em sao? Bàn tay còn lại với những móng tay được cắt ngay ngắn của Phạm Uyển Viện véo chồng một cái khiến ông hơi chau mày.
'Không phải. Anh thích nhất em điểm này.' Nếu như không phải vì bà kiên trì, có lẽ họ không được như thế này rồi.
'Biết vậy cũng không phải quá muộn. Nhưng con trai anh thì không được. Nó thích người không nên thích.'
'Em chắc chắn Đóa Đóa nhất định sẽ quay lại với Frank sao?'
'Hai người có điều kiện để quay lại, tại sao không chứ? Em không muốn nhìn thấy Frank cứ vậy sống cả đời. Đối với nó không tốt, đối với đứa nhỏ cũng không tốt.'
'Vậy em chỉ thương Frank, không thương con mình?'
'Hai chuyện khác nhau mà, hơn nữa Frank với Lạc Tư cũng không giống nhau, làm sao so sánh được. Lạc Tư tuy rằng cố chấp nhưng còn chưa đắm chìm quá sâu, chỉ cần ngăn cản kịp thời thì sẽ không tổn thương quá lớn. Em không muốn đến cuối cùng ai nấy đều không vui. Chúng ta là người một nhà, Lạc Khải anh hiểu không? Nhà họ Phạm chúng ta thật không dễ dàng gì mới có những ngày an ổn, em không muốn lại có bất kỳ phong ba gì.'
'Anh biết. Yên tâm đi, sẽ không có gì đâu. Nếu như Frank vẫn kiên trì vậy Lạc Tư sẽ không có cơ hội.' Tuy rằng ông không muốn chê bai con trai mình nhưng đây là sự thật.
Huống gì người sáng mắt đều thấy, con trai ông chỉ yêu đơn phương.
'Em thấy em nên tìm cơ hội cưới vợ cho con trai anh thôi. Miễn cho nó suốt ngày cứ không an phận.'
'Cẩn thận hai mẹ con lại trở mặt.' Lạc Khải nhàn nhạt nhắc.
'Em là mẹ nó, nó có thể trở mặt đến mức nào?'
Phạm Uyển Viện âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai bà phải lưu ý một chút xem nhà nào có con gái thích hợp với con trai mình, tốt nhất là người châu Á, nhưng ở Luân Đôn, người gốc Hoa lại không nhiều.
Lúc Phạm Uyển Viện âm thầm tính toán tìm đối tượng kết hôn cho con trai mình thì ở nhà, Lạc Tư không ngừng hắt hơi.
'Không sao chứ? Bị cảm sao?' Giang Tâm Đóa nhìn hắn hỏi.
Người này từ sau khi Phạm Uyển Viện ra khỏi nhà thì kéo cô ra vườn hoa nói có chuyện muốn nói với cô nhưng còn chưa nói được gì thì đã hắt hơi liên tục mấy cái.
'Anh khỏe mạnh cường tráng, sao lại bị cảm được?' Lạc Tư nói vẻ khinh thường rồi xoay người, nhìn Giang Tâm Đóa đang đứng sau lưng, dưới ánh đèn vàng nhạt, trông cô diễm lệ phi phàm, càng nhìn càng khiến tâm tư hắn rung động không thôi.
'Rốt cuộc là có chuyện gì mà làm ra vẻ thần bí như vậy?' Giang Tâm Đóa dè dặt tránh khỏi ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn.
'Hôm nay em đi gặp Frank?' Hắn hỏi rất nhẹ nhàng dù thực ra trong lòng rất khẩn trương muốn chết.
'Ừ.' Giang Tâm Đóa đáp khẽ một tiếng, cũng không định nói nhiều bởi vì, quả thực chẳng có gì để nói.
'Em tha thứ cho anh ấy?'
'Giữa em với anh ấy đã không có gì tha thứ hay không tha thứ rồi. Cho dù không có duyên làm vợ chồng thì cũng không phải kẻ thù.'
Đó là bởi vì em không biết Frank còn giấu em một chuyện rất quan trọng! Nếu như em biết mà vẫn còn có thể tha thứ cho anh ta, vậy anh thực sự không còn gì để nói! Trong lòng Lạc Tư thầm nhủ.
'Liệu hai người có hợp lại không?'
Giang Tâm Đóa lườm hắn, 'Tự dưng hỏi chuyện này làm gì?'
'Nếu như hai người không quay lại, vậy anh sẽ theo đuổi em!' Lúc Lạc Tư nói câu này giọng nói nghe rất tự nhiên, mang theo cảm giác tự tin như thường ngày, chỉ tiếc là màu đỏ khả nghi trên gương mặt tuấn tú kia vẫn lộ rất rõ dưới ánh đèn vàng.
'Lạc Tư, không được lấy chuyện này ra đùa.' Giang Tâm Đóa vội đánh trống lảng.
'Anh không nói đùa. Anh thật lòng đó.'
'Em cũng rất nghiêm túc. Em chỉ xem anh như bạn tốt thôi.'
'Không có chút tình cảm nào sao?' Lòng Lạc Tư chùng xuống.
'Không có.'
'Vậy em còn thích Frank sao?' Hắn không cam lòng hỏi.
'Không có.'
'Vậy anh chưa vợ, em chưa chồng, vì sao anh không thể theo đuổi em?'
'Em đối với anh không có tình cảm nam nữ. Lạc Tư, em với Phạm Trọng Nam...Em không muốn làm cho quan hệ giữa chúng ta trở nên quá phức tạp...' Cô cố gắng diễn đạt cho rõ ràng.
'Hai người đã kết thúc rồi...'
'Cho dù em với anh ấy kết thúc rồi thì giữa em với anh cũng không thể phát triển tình cảm nam nữ được...Xin lỗi Lạc Tư...Em không biết có phải trong lúc vô tình em đã làm gì khiến anh hiểu lầm hay không...'
Cô chắc chắn là mình không có! Nhưng lúc này cô chỉ muốn từ chối khéo dù không biết thế nào mới là khéo!
'Đóa Đóa, em không làm gì khiến anh hiểu lầm cả. Là anh luôn thầm mến em! Lần đầu tiên gặp em ở trường đại học là đã mến em rồi. Nhưng lúc đó em với Frank đã kết hôn nên anh đành giấu kín trong lòng. Nhưng giờ thì khác rồi, hai người không còn ở bên nhau mà anh thì vẫn thích em, tại sao em không cho anh cơ hội để chứng minh anh không thua kém Frank chứ? Ít ra, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em như anh ta. Anh đảm bảo...'
'Anh đừng nói nữa.' Giang Tâm Đóa ngắt lời hắn, 'Lạc Tư, em biết anh tốt với em nhưng em không thể nhận sự theo đuổi của anh. Anh đừng ép em, em không muốn quan hệ giữa chúng ta bị phá hỏng. Em vào với Bối Bối...'
Nói rồi, như sợ Lạc Tư từ phía sau đuổi bắt mình vậy, Giang Tâm Đóa chạy như bay khỏi vườn hoa, không dám chậm trễ một giây nào.
'Đóa Đóa...' Chân Chân vừa bước xuống xe thì đã hưng phấn bổ nhào về phía Giang Tâm Đóa, giang đôi tay ôm siết lấy cô.
'Chân Chân...' Giọng Giang Tâm Đóa có chút nghẹn ngào.
Những năm qua Chân Chân vẫn gọi điện thoại cho cô nhưng hai người chưa một lần gặp mặt.
Xa cách 5 năm mới đoàn tụ, từng hình ảnh ngày xưa như một cuốn phim quay chậm, lần lượt lướt qua trong đầu.
'Đóa Đóa, sao chị lại gầy như thế? Ở bên Úc không được ăn cơm sao?' Chân Chân nhìn Giang Tâm Đóa từ trên xuống dưới, trong mắt lộ rõ sự khó tin.
'Chị vẫn gầy như vậy mà. Còn em thì khác nha, hình như là cao hơn rồi, hơn nữa lại rất xinh đẹp!' Giang Tâm Đóa cũng nhìn Phạm Tuyết Chân cười nói.
Chân Chân trước đây luôn toát lên một vẻ nhu mì và ngượng ngùng nhưng giờ thì khác rồi, sự ngượng ngùng đã không còn, thay vào đó là nét sinh động và đáng yêu không thể diễn tả bằng lời.
Nếu như cô là những anh chàng tóc vàng mắt xanh kia, không nghi ngờ gì, Chân Chân chính là phiên bản chân thật nhất của búp bê Barbie.
'Thật sao?' Chân Chân cười rạng rỡ, 'Bối Bối đâu?'
'Theo Sara đi hái hoa rồi.' Giang Tâm Đóa chỉ tay về phía hai người trong nhà kính đang nghiêm túc xem hoa kia, 'Em có muốn đi không?'
'Dạ. Em đi xem cô công chúa nhỏ. Lát nữa chúng ta nói chuyện sau nhé!' Buông Giang Tâm Đóa ra, Phạm Tuyết Chân hào hứng đi về phía vườn hoa.
'Chào Đóa Đóa, đã lâu không gặp.' Chiếc xe màu đen chở Phạm Tuyết Chân chạy từ bên ngoài vào, dừng lại bên cjanh Giang Tâm Đóa, cửa kiếng xe hạ xuống lộ ra một gương mặt cương nghị đầy suất khí, thì ra là Tống Cẩn Hành.
'Tống đại ca?'
Thật không ngờ lần này đến Luân Đôn lại có thể gặp được nhiều người quen như vậy! Trong lòng Giang Tâm Đóa muôn ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Tối hôm đó, những người quen đã lâu không gặp cộng thêm một cô công chúa nhỏ xinh xắn đáng yêu khiến nhà của Phạm Uyển Viện náo nhiệt vô cùng. Tình cảnh này, Giang Tâm Đóa ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Cô tưởng rằng sau khi kết thúc quan hệ giữa mình với Phạm Trọng Nam thì những người bạn này chắc là sẽ rất khó gặp mặt nhưng cuối cùng họ vẫn có cơ hội ngồi lại với nhau, cùng ăn cơm, trò chuyện.
Cơm tối xong, cô bé Giang Phẩm Huyên không sợ người lạ kia vui vẻ cùng Tống Cẩn Hành và Chân Chân lên lầu chơi trò chơi còn Phạm Uyển Viện thì không thể không cùng Lạc Khải đi tham gia một buổi tiệc rượu quan trọng.
Cho dù là tiệc rượu đã sớm bắt đầu nhưng lộ mặt một chút vẫn là rất cần thiết.
Sau khi dặn dò Giang Tâm Đóa nhất định phải ngủ lại đêm đó, lại cảnh cáo con trai phải cẩn thận một chút rồi Phạm Uyển Viện mới yên lòng rời đi.
'Em rốt cuộc đang lo lắng điều gì?' Lạc Khải nhìn gương mặt dù chỉ trang điểm thật nhạt nhưng vẫn xinh đẹp đoan trang của vợ mình, hỏi một cách khó hiểu.
'Con trai anh.' Phạm Uyển Viện bực dọc nói.
'Lạc Tư không phải con nít, không cần suốt ngày lo lắng cho nó.' Về đứa con trai này, Lạc Khải ngược lại rất yên tâm. Con trai ông trước giờ thông minh lanh lợi, biết làm cái gì mới tốt.
'Lạc Khải, anh không biết thật hay giả vờ không biết đấy?' Phạm Uyển Viện tức tối huých chồng, hung hăng trừng ông.
'Biết cái gì?' Lạc Khải ung dung hỏi.
'Lạc Khải...' Phạm Uyển Viện giận thật sự, 'Trong đầu ông ngoại trừ công sự thì còn gì khác không?'
'Được rồi, đừng tức giận nữa. Lạc Tư rốt cuộc làm gì chọc em giận vậy?' Lạc Khải nắm lấy tay vợ, vẫn điềm tĩnh hỏi.
Thật là, tính tình sao càng lúc càng nóng nảy thế này?!
Phạm Uyển Viện chán nản ngồi im, bà biết cho dù mình có tức đến lật xe lên thì chắc là ông cũng không hiểu vì sao bà lại lo lắng và sốt ruột đến vậy.
'Anh cho nó đi Melbourne căn bản là một sai lầm.' Bà thở dài. Cho dù muốn bù đắp tình thương của cha thì cũng không cần làm bậy làm bạ mới được chứ!
'Anh biết nó không phải thực lòng muốn học thạc sĩ.' Lạc Khải siết tay vợ, cùng bà mười ngón giao nhau, nhàn nhạt nói.
Tuy rằng ông không hỏi chuyện tình cảm của con trai nhưng vẫn cảm nhận được con trai đi Melbourne vốn là vì một cô gái, mà thân phận cô gái đó đúng là rất mẫn cảm.
'Vậy anh còn cho nó đi? Em không phản đối nó có bạn gái, bạn gái gia thế thế nào em cũng không quan tâm nhưng nó lại cứ muốn chọc đến thứ mình không nên chọc, còn không phải làm bậy làm bạ sao?'
'Không triệt để té ngã thì không thức tỉnh được đâu. Điểm này con rất giống em.' Lạc Khải cười một cách ý vị.
'Anh đang cười nhạo em sao? Bàn tay còn lại với những móng tay được cắt ngay ngắn của Phạm Uyển Viện véo chồng một cái khiến ông hơi chau mày.
'Không phải. Anh thích nhất em điểm này.' Nếu như không phải vì bà kiên trì, có lẽ họ không được như thế này rồi.
'Biết vậy cũng không phải quá muộn. Nhưng con trai anh thì không được. Nó thích người không nên thích.'
'Em chắc chắn Đóa Đóa nhất định sẽ quay lại với Frank sao?'
'Hai người có điều kiện để quay lại, tại sao không chứ? Em không muốn nhìn thấy Frank cứ vậy sống cả đời. Đối với nó không tốt, đối với đứa nhỏ cũng không tốt.'
'Vậy em chỉ thương Frank, không thương con mình?'
'Hai chuyện khác nhau mà, hơn nữa Frank với Lạc Tư cũng không giống nhau, làm sao so sánh được. Lạc Tư tuy rằng cố chấp nhưng còn chưa đắm chìm quá sâu, chỉ cần ngăn cản kịp thời thì sẽ không tổn thương quá lớn. Em không muốn đến cuối cùng ai nấy đều không vui. Chúng ta là người một nhà, Lạc Khải anh hiểu không? Nhà họ Phạm chúng ta thật không dễ dàng gì mới có những ngày an ổn, em không muốn lại có bất kỳ phong ba gì.'
'Anh biết. Yên tâm đi, sẽ không có gì đâu. Nếu như Frank vẫn kiên trì vậy Lạc Tư sẽ không có cơ hội.' Tuy rằng ông không muốn chê bai con trai mình nhưng đây là sự thật.
Huống gì người sáng mắt đều thấy, con trai ông chỉ yêu đơn phương.
'Em thấy em nên tìm cơ hội cưới vợ cho con trai anh thôi. Miễn cho nó suốt ngày cứ không an phận.'
'Cẩn thận hai mẹ con lại trở mặt.' Lạc Khải nhàn nhạt nhắc.
'Em là mẹ nó, nó có thể trở mặt đến mức nào?'
Phạm Uyển Viện âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai bà phải lưu ý một chút xem nhà nào có con gái thích hợp với con trai mình, tốt nhất là người châu Á, nhưng ở Luân Đôn, người gốc Hoa lại không nhiều.
Lúc Phạm Uyển Viện âm thầm tính toán tìm đối tượng kết hôn cho con trai mình thì ở nhà, Lạc Tư không ngừng hắt hơi.
'Không sao chứ? Bị cảm sao?' Giang Tâm Đóa nhìn hắn hỏi.
Người này từ sau khi Phạm Uyển Viện ra khỏi nhà thì kéo cô ra vườn hoa nói có chuyện muốn nói với cô nhưng còn chưa nói được gì thì đã hắt hơi liên tục mấy cái.
'Anh khỏe mạnh cường tráng, sao lại bị cảm được?' Lạc Tư nói vẻ khinh thường rồi xoay người, nhìn Giang Tâm Đóa đang đứng sau lưng, dưới ánh đèn vàng nhạt, trông cô diễm lệ phi phàm, càng nhìn càng khiến tâm tư hắn rung động không thôi.
'Rốt cuộc là có chuyện gì mà làm ra vẻ thần bí như vậy?' Giang Tâm Đóa dè dặt tránh khỏi ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn.
'Hôm nay em đi gặp Frank?' Hắn hỏi rất nhẹ nhàng dù thực ra trong lòng rất khẩn trương muốn chết.
'Ừ.' Giang Tâm Đóa đáp khẽ một tiếng, cũng không định nói nhiều bởi vì, quả thực chẳng có gì để nói.
'Em tha thứ cho anh ấy?'
'Giữa em với anh ấy đã không có gì tha thứ hay không tha thứ rồi. Cho dù không có duyên làm vợ chồng thì cũng không phải kẻ thù.'
Đó là bởi vì em không biết Frank còn giấu em một chuyện rất quan trọng! Nếu như em biết mà vẫn còn có thể tha thứ cho anh ta, vậy anh thực sự không còn gì để nói! Trong lòng Lạc Tư thầm nhủ.
'Liệu hai người có hợp lại không?'
Giang Tâm Đóa lườm hắn, 'Tự dưng hỏi chuyện này làm gì?'
'Nếu như hai người không quay lại, vậy anh sẽ theo đuổi em!' Lúc Lạc Tư nói câu này giọng nói nghe rất tự nhiên, mang theo cảm giác tự tin như thường ngày, chỉ tiếc là màu đỏ khả nghi trên gương mặt tuấn tú kia vẫn lộ rất rõ dưới ánh đèn vàng.
'Lạc Tư, không được lấy chuyện này ra đùa.' Giang Tâm Đóa vội đánh trống lảng.
'Anh không nói đùa. Anh thật lòng đó.'
'Em cũng rất nghiêm túc. Em chỉ xem anh như bạn tốt thôi.'
'Không có chút tình cảm nào sao?' Lòng Lạc Tư chùng xuống.
'Không có.'
'Vậy em còn thích Frank sao?' Hắn không cam lòng hỏi.
'Không có.'
'Vậy anh chưa vợ, em chưa chồng, vì sao anh không thể theo đuổi em?'
'Em đối với anh không có tình cảm nam nữ. Lạc Tư, em với Phạm Trọng Nam...Em không muốn làm cho quan hệ giữa chúng ta trở nên quá phức tạp...' Cô cố gắng diễn đạt cho rõ ràng.
'Hai người đã kết thúc rồi...'
'Cho dù em với anh ấy kết thúc rồi thì giữa em với anh cũng không thể phát triển tình cảm nam nữ được...Xin lỗi Lạc Tư...Em không biết có phải trong lúc vô tình em đã làm gì khiến anh hiểu lầm hay không...'
Cô chắc chắn là mình không có! Nhưng lúc này cô chỉ muốn từ chối khéo dù không biết thế nào mới là khéo!
'Đóa Đóa, em không làm gì khiến anh hiểu lầm cả. Là anh luôn thầm mến em! Lần đầu tiên gặp em ở trường đại học là đã mến em rồi. Nhưng lúc đó em với Frank đã kết hôn nên anh đành giấu kín trong lòng. Nhưng giờ thì khác rồi, hai người không còn ở bên nhau mà anh thì vẫn thích em, tại sao em không cho anh cơ hội để chứng minh anh không thua kém Frank chứ? Ít ra, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em như anh ta. Anh đảm bảo...'
'Anh đừng nói nữa.' Giang Tâm Đóa ngắt lời hắn, 'Lạc Tư, em biết anh tốt với em nhưng em không thể nhận sự theo đuổi của anh. Anh đừng ép em, em không muốn quan hệ giữa chúng ta bị phá hỏng. Em vào với Bối Bối...'
Nói rồi, như sợ Lạc Tư từ phía sau đuổi bắt mình vậy, Giang Tâm Đóa chạy như bay khỏi vườn hoa, không dám chậm trễ một giây nào.
/410
|