'Chưa kết hôn đã mang thai, còn cảm thấy ngày tháng trôi qua rất thoải mái, chuyện như vậy chắc cũng chỉ có người da mặt dày như đại tiểu thư đây dám nói ra.' Vừa từ trên lầu xuống, Ngụy Vũ Hà nghe được câu cuối cùng của Dương Dung Dung thì nhịn không được thốt ra một câu châm chọc.
Dương Dung Dung bỗng dưng đòi rời khỏi tổng công ty sang công ty con ở Melbourne, cô ta tưởng rằng đây là cơ hội tốt nhất cho họ, hai mẹ con dự định nhân cơ hội này lôi kéo thêm càng nhiều phe đảng, lập bè kết phái, sau này cho dù Dương Dung Dung có quay lại đi nữa, cho dù trong tay cô có thêm số cổ quyền do mẹ mình để lại, chỉ cần người của hội đồng quản trị toàn bộ đứng về phía hai mẹ con cô thì cô ta không có cách nào giữ vững địa vị được, có trở về lại tổng công ty thì cũng chẳng có thực quyền gì đáng nói.
Còn hai mẹ con cô khoảng thời gian này vẫn luôn tích cực liên lạc với các thành viên của hội đồng quản trị định mua lại toàn bộ cổ phần từ tay họ, đã có một người trong hội đồng quản trị đồng ý chuyển nhượng lại 1.5% số cổ quyền trong tay ông cho họ.
Ngụy Vũ Hà tin, chỉ cần hai mẹ con tiếp tục thuyết phục, tin rằng đến cuối cùng quyền chủ đạo của tập đoàn Dương thị vẫn sẽ nằm trong tay hai mẹ con cô.
Chỉ tiếc là Dương Dung Dung lại quay về trong lúc này, nhưng cũng may là cô ta mang thai, không có đến công ty, cộng thêm chuyện ông Dương cực lực phản đối hôn sự, chắc là cô cũng không có tâm tình để ý đến chuyện của Dương thị.
Nhưng, nhìn thấy cô ung dung tự tại trở về nhà ở, Ngụy Vũ Hà quả thực là nhìn không vừa mắt.
Không phải nói rất oai phong là không thèm trở lại cái nhà này sao? Giờ quay lại đây làm gì?
'Tôi chưa kết hôn đã mang thai dù sao vẫn tốt hơn người nào đó kết hôn mấy năm rồi ngay cả quả trứng cũng không đẻ được, cô nói có phải không?' Nụ cười trên mặt Dương Dung Dung càng thêm tươi tắn.
Một câu này quả thực kích trúng chỗ đau của Ngụy Vũ Hà khiến mặt cô ta thoạt trắng thoạt xanh.
Cô với Lục Kỳ An đúng là đã kết hôn nhiều năm, chưa từng tránh thai nhưng vẫn một mực không có tin vui, điểm này đối với Ngụy Vũ Hà mà nói, không phải là không đáng tiếc.
'Là anh Kỳ An nói tôi còn trẻ tuổi, không muốn tôi sớm có cục cưng như vậy.' Cô ta cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói.
'Haha, vậy cứ đợi đến lúc cô không còn trẻ nữa rồi từ từ sinh con cũng được, đi chậm thôi, không tiễn.' Dương Dung Dung nhìn thấy cô ta ôm cặp xách đựng hồ sơ trên tay như sắp ra ngoài thì ung dung vẫy tay nói.
'Dương Dung Dung, cô nói chuyện khách sáo một tí!' Ngụy Vũ Hà sít sao ôm chiếc cặp hồ sơ trong ngực, cố nén nỗi xúc động muốn lao tới đánh cho cô gái nói năng chua ngoa kia một trận.
'Tại sao tôi phải khách sáo với cô?' Dương Dung Dung thu lại nụ cười trên mặt, 'Đừng quên đây là nhà của tôi.'
Cô ta chỉ là người ngoài đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Dương mà thôi, còn tưởng mình là chủ nhân thật sự sao?
'Ba nói tôi đã vào cái nhà này thì chính là chủ nhân ở đây.' Ngụy Vũ Hà vênh cao cằm.
'Cô là chủ nhân của cái nhà này, vậy tôi là ai? Cô tốt nhất là đi hỏi ba thử xem, tôi họ Dương, cô họ gì rồi hẵng lại tiếp tục thảo luận vấn đề ai mới là chủ của cái nhà này.'
'Mặc kệ thế nào, mẹ tôi đã gả cho ba, đến cuối cùng, một nửa của nhà họ Dương vẫn là của chúng tôi.'
'Thì ra đây mới là mục đích của hai mẹ con cô phải không? Nhẫn nhịn bao nhiêu năm qua rốt cuộc cũng chịu nói ra rồi sao? Muốn chia một nửa tài sản của họ Dương sao? Vậy cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không đã!'
Dương Dung Dung nói rồi vụt đứng dậy, mặt dữ tợn như muốn đánh người khiến Giang Tâm Đóa sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy giữ cô lại, 'Bạn bình tĩnh một chút, không cần phải nóng nảy như vậy, ảnh hưởng không tốt đến cái thai!'
Chừng như nhận ra mình nói sai, Ngụy Vũ Hà vội dời đi đề tài, 'Phải đó, không cần phải xúc động như vậy, cẩn thận cái trứng trong bụng cô chưa kịp nở thành gà con thì đã ngã vỡ mất rồi, như vậy biết lấy gì mà bù vào.'
'Cút ra ngoài!' Cô ta còn dám nói một câu bất lợi cho đứa bé trong bụng, Dương Dung Dung thề, cô nhất định sẽ nhào đến quật cho cô mấy cái tát.
'Tại sao tôi phải cút chứ? Đây là nhà của tôi mà.' Ngụy Vũ Hà vừa nói vừa ung dung chỉnh lại mái tóc dài đang xõa trước ngực.
'Một người không có máu mủ, không phải họ Dương, ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Dương tôi mười mấy năm cũng thôi đi, hôm nay gả cho người khác rồi mà vẫn còn mặt mũi ăn vạ ở đây, da mặt cô sao lại dày như thế? Còn người đàn ông của cô nữa, chẳng lẽ tệ đến nỗi ngay cả một căn nhà cũng không mua nổi cho cô ở sao?'
'Dương Dung Dung, tôi phải cho cô biết tay mới được, tiện nhân này!' Ngụy Vũ Hà thét lên một tiếng xông thẳng tới khiến Giang Tâm Đóa sợ hết hồn, vội vàng bước đến chặn trước mặt Dương Dung Dung, sợ lỡ tay ảnh hưởng đến cái thai.
'Hai người cãi nhau đủ chưa?'
Lục Kỳ An không biết đã vào nhà từ lúc nào sắc mặt thật khó coi, trên tay còn cầm cặp công văn, cũng không biết vừa nãy đã nghe được bao nhiêu.
Còn Ngụy Vũ Hà vừa nghe thấy tiếng của Lục Kỳ An, thân thể vốn đang lao về phía trước chợt khựng lại, thật lâu vẫn không dám quay đầu lại nhìn hắn.
'Lục tiên sinh, là anh sao? Phu nhân của anh đang ở nhà tôi làm loạn, xin anh dẫn về nhà dạy dỗ lại đàng hoàng một phen. Tôi là phụ nữ có thai, bị sợ hãi quá thì không tốt đâu.' Dương Dung Dung một tay khoác lên vai bạn tốt, tay kia vuốt ve vùng bụng đã hơi độn lên của mình, giọng nói mang theo một sự châm chọc không giấu được.
Anh ta không phải rất thích vị phu nhân dịu dàng như nước của mình lắm sao? Hôm nay nhìn thấy một bộ mặt khác của vợ mình, tin rằng anh ta nhất định đã được mở rộng tầm mắt.
'Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi lập tức đi ngay.' Lục Kỳ An bước đến kéo tay Ngụy Vũ Hà, 'Đi thôi!'
Dương Dung Dung cười híp mắt, 'Đi chậm rãi, không tiễn.'
Ngụy Vũ Hà cho dù có tức giận đến mấy, ở trước mặt Lục Kỳ An toàn bộ đều phải nhịn xuống.
'Bảo người làm thu dọn hết đồ đạc của em, sau này không được trở về đây ở nữa.' Lúc đi đến chỗ thay dép, Lục Kỳ An nén giọng nói.
Hai người kết hôn đã nhiều năm nhưng hơn một nửa thời gian là chạy về nhà họ Dương ở, nói muốn có nhiều thời gian chơi với mẹ mình hơn, hắn cũng không có quá nhiều ý kiến.
Nhưng nghe được một câu nói kia của Dương Dung Dung, hắn thực sự không muốn để vợ mình tiếp tục tùy hứng nữa.
Lục Kỳ An hắn cho dù có vô dụng đến mấy cũng còn có thể nuôi nổi vợ mình.
Nếu như trước đây Dương Dung Dung không có ở nhà, Vũ Hà về nhà ở cũng không phải chuyện gì lớn nhưng theo tình hình hôm nay mà đoán, nhất định là gặp một lần lại cãi nhau một lần thôi, cần gì chứ?
Hơn nữa, đến hôm nay hắn mới nhận ra một điều, người vợ mà hắn luôn cho rằng dịu dàng nhu mì của mình một khi nổi nóng lên cũng thật đáng sợ, lời nào cũng có thể nói ra được, chuyện gì cũng có thể làm được.
'Dựa vào cái gì mà cô ta có thể quay về ở còn em thì không được chứ?' Ngụy Vũ Hà vẫn không cam lòng, cắn môi tức giận nói.
'Dựa vào chuyện hiện giờ em đã kết hôn, dựa vào chuyện em không phải họ Dương, những lý do này đã đủ chưa?' Lục Kỳ An buông tay cô ra, một mình rời đi trước.
'Anh Kỳ An...' Ngụy Vũ Hà vừa khẩn trương đuổi theo vừa gọi.
Mãi đến khi hai vợ chồng họ Lục đã đi mất dạng, Dương Dung Dung mới bĩu môi, 'Làm mất cả hứng.'
'Được rồi được rồi, bà bầu như bạn không thể an phận một chút hay sao? Phải nhớ, kỵ xúc động, kỵ nổi nóng, như vậy không tốt cho cục cưng, hiểu không?' Trái tim thắc thỏm nãy giờ của Giang Tâm Đóa rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, 'Mình thấy bạn tốt nhất là sớm dọn về nhà Lý Triết thôi, tránh cho có hôm nào đó thực sự ra tay với ai thì phiền phức.'
'Nhưng mình cảm thấy thỉnh thoảng cãi nhau với người khác cũng không phải chuyện xấu.' Dương Dung Dung cũng không phải thực sự để tâm đến hai mẹ con họ Ngụy, cái cô lo lắng là Dương thị, 'Tối mình về hỏi thăm ba xem gần đây tình hình công ty thế nào.'
'Không phải bạn lo lắng hai mẹ con Ngụy Vũ Hà cướp công ty của ba bạn đấy chứ?' Giang Tâm Đóa chau đôi mày thanh tú, 'Họ làm gì có bản lĩnh lớn như vậy?'
'Hai mẹ con họ xử lý công việc có bao nhiêu bản lĩnh, mình rõ ràng nhất. Nhưng nếu bàn về tâm cơ và thủ đoạn, hai mẹ con tuyệt đối là cao thủ. Mình phải nhắc nhở ba một chút mới được, hay là không đợi nữa, giờ mình đến công ty luôn.'
Cô sợ thực sự một ngày nào đó ba mình bị hai mẹ con này tính kế!
Dương Dung Dung bỗng dưng đòi rời khỏi tổng công ty sang công ty con ở Melbourne, cô ta tưởng rằng đây là cơ hội tốt nhất cho họ, hai mẹ con dự định nhân cơ hội này lôi kéo thêm càng nhiều phe đảng, lập bè kết phái, sau này cho dù Dương Dung Dung có quay lại đi nữa, cho dù trong tay cô có thêm số cổ quyền do mẹ mình để lại, chỉ cần người của hội đồng quản trị toàn bộ đứng về phía hai mẹ con cô thì cô ta không có cách nào giữ vững địa vị được, có trở về lại tổng công ty thì cũng chẳng có thực quyền gì đáng nói.
Còn hai mẹ con cô khoảng thời gian này vẫn luôn tích cực liên lạc với các thành viên của hội đồng quản trị định mua lại toàn bộ cổ phần từ tay họ, đã có một người trong hội đồng quản trị đồng ý chuyển nhượng lại 1.5% số cổ quyền trong tay ông cho họ.
Ngụy Vũ Hà tin, chỉ cần hai mẹ con tiếp tục thuyết phục, tin rằng đến cuối cùng quyền chủ đạo của tập đoàn Dương thị vẫn sẽ nằm trong tay hai mẹ con cô.
Chỉ tiếc là Dương Dung Dung lại quay về trong lúc này, nhưng cũng may là cô ta mang thai, không có đến công ty, cộng thêm chuyện ông Dương cực lực phản đối hôn sự, chắc là cô cũng không có tâm tình để ý đến chuyện của Dương thị.
Nhưng, nhìn thấy cô ung dung tự tại trở về nhà ở, Ngụy Vũ Hà quả thực là nhìn không vừa mắt.
Không phải nói rất oai phong là không thèm trở lại cái nhà này sao? Giờ quay lại đây làm gì?
'Tôi chưa kết hôn đã mang thai dù sao vẫn tốt hơn người nào đó kết hôn mấy năm rồi ngay cả quả trứng cũng không đẻ được, cô nói có phải không?' Nụ cười trên mặt Dương Dung Dung càng thêm tươi tắn.
Một câu này quả thực kích trúng chỗ đau của Ngụy Vũ Hà khiến mặt cô ta thoạt trắng thoạt xanh.
Cô với Lục Kỳ An đúng là đã kết hôn nhiều năm, chưa từng tránh thai nhưng vẫn một mực không có tin vui, điểm này đối với Ngụy Vũ Hà mà nói, không phải là không đáng tiếc.
'Là anh Kỳ An nói tôi còn trẻ tuổi, không muốn tôi sớm có cục cưng như vậy.' Cô ta cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói.
'Haha, vậy cứ đợi đến lúc cô không còn trẻ nữa rồi từ từ sinh con cũng được, đi chậm thôi, không tiễn.' Dương Dung Dung nhìn thấy cô ta ôm cặp xách đựng hồ sơ trên tay như sắp ra ngoài thì ung dung vẫy tay nói.
'Dương Dung Dung, cô nói chuyện khách sáo một tí!' Ngụy Vũ Hà sít sao ôm chiếc cặp hồ sơ trong ngực, cố nén nỗi xúc động muốn lao tới đánh cho cô gái nói năng chua ngoa kia một trận.
'Tại sao tôi phải khách sáo với cô?' Dương Dung Dung thu lại nụ cười trên mặt, 'Đừng quên đây là nhà của tôi.'
Cô ta chỉ là người ngoài đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Dương mà thôi, còn tưởng mình là chủ nhân thật sự sao?
'Ba nói tôi đã vào cái nhà này thì chính là chủ nhân ở đây.' Ngụy Vũ Hà vênh cao cằm.
'Cô là chủ nhân của cái nhà này, vậy tôi là ai? Cô tốt nhất là đi hỏi ba thử xem, tôi họ Dương, cô họ gì rồi hẵng lại tiếp tục thảo luận vấn đề ai mới là chủ của cái nhà này.'
'Mặc kệ thế nào, mẹ tôi đã gả cho ba, đến cuối cùng, một nửa của nhà họ Dương vẫn là của chúng tôi.'
'Thì ra đây mới là mục đích của hai mẹ con cô phải không? Nhẫn nhịn bao nhiêu năm qua rốt cuộc cũng chịu nói ra rồi sao? Muốn chia một nửa tài sản của họ Dương sao? Vậy cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không đã!'
Dương Dung Dung nói rồi vụt đứng dậy, mặt dữ tợn như muốn đánh người khiến Giang Tâm Đóa sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy giữ cô lại, 'Bạn bình tĩnh một chút, không cần phải nóng nảy như vậy, ảnh hưởng không tốt đến cái thai!'
Chừng như nhận ra mình nói sai, Ngụy Vũ Hà vội dời đi đề tài, 'Phải đó, không cần phải xúc động như vậy, cẩn thận cái trứng trong bụng cô chưa kịp nở thành gà con thì đã ngã vỡ mất rồi, như vậy biết lấy gì mà bù vào.'
'Cút ra ngoài!' Cô ta còn dám nói một câu bất lợi cho đứa bé trong bụng, Dương Dung Dung thề, cô nhất định sẽ nhào đến quật cho cô mấy cái tát.
'Tại sao tôi phải cút chứ? Đây là nhà của tôi mà.' Ngụy Vũ Hà vừa nói vừa ung dung chỉnh lại mái tóc dài đang xõa trước ngực.
'Một người không có máu mủ, không phải họ Dương, ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Dương tôi mười mấy năm cũng thôi đi, hôm nay gả cho người khác rồi mà vẫn còn mặt mũi ăn vạ ở đây, da mặt cô sao lại dày như thế? Còn người đàn ông của cô nữa, chẳng lẽ tệ đến nỗi ngay cả một căn nhà cũng không mua nổi cho cô ở sao?'
'Dương Dung Dung, tôi phải cho cô biết tay mới được, tiện nhân này!' Ngụy Vũ Hà thét lên một tiếng xông thẳng tới khiến Giang Tâm Đóa sợ hết hồn, vội vàng bước đến chặn trước mặt Dương Dung Dung, sợ lỡ tay ảnh hưởng đến cái thai.
'Hai người cãi nhau đủ chưa?'
Lục Kỳ An không biết đã vào nhà từ lúc nào sắc mặt thật khó coi, trên tay còn cầm cặp công văn, cũng không biết vừa nãy đã nghe được bao nhiêu.
Còn Ngụy Vũ Hà vừa nghe thấy tiếng của Lục Kỳ An, thân thể vốn đang lao về phía trước chợt khựng lại, thật lâu vẫn không dám quay đầu lại nhìn hắn.
'Lục tiên sinh, là anh sao? Phu nhân của anh đang ở nhà tôi làm loạn, xin anh dẫn về nhà dạy dỗ lại đàng hoàng một phen. Tôi là phụ nữ có thai, bị sợ hãi quá thì không tốt đâu.' Dương Dung Dung một tay khoác lên vai bạn tốt, tay kia vuốt ve vùng bụng đã hơi độn lên của mình, giọng nói mang theo một sự châm chọc không giấu được.
Anh ta không phải rất thích vị phu nhân dịu dàng như nước của mình lắm sao? Hôm nay nhìn thấy một bộ mặt khác của vợ mình, tin rằng anh ta nhất định đã được mở rộng tầm mắt.
'Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi lập tức đi ngay.' Lục Kỳ An bước đến kéo tay Ngụy Vũ Hà, 'Đi thôi!'
Dương Dung Dung cười híp mắt, 'Đi chậm rãi, không tiễn.'
Ngụy Vũ Hà cho dù có tức giận đến mấy, ở trước mặt Lục Kỳ An toàn bộ đều phải nhịn xuống.
'Bảo người làm thu dọn hết đồ đạc của em, sau này không được trở về đây ở nữa.' Lúc đi đến chỗ thay dép, Lục Kỳ An nén giọng nói.
Hai người kết hôn đã nhiều năm nhưng hơn một nửa thời gian là chạy về nhà họ Dương ở, nói muốn có nhiều thời gian chơi với mẹ mình hơn, hắn cũng không có quá nhiều ý kiến.
Nhưng nghe được một câu nói kia của Dương Dung Dung, hắn thực sự không muốn để vợ mình tiếp tục tùy hứng nữa.
Lục Kỳ An hắn cho dù có vô dụng đến mấy cũng còn có thể nuôi nổi vợ mình.
Nếu như trước đây Dương Dung Dung không có ở nhà, Vũ Hà về nhà ở cũng không phải chuyện gì lớn nhưng theo tình hình hôm nay mà đoán, nhất định là gặp một lần lại cãi nhau một lần thôi, cần gì chứ?
Hơn nữa, đến hôm nay hắn mới nhận ra một điều, người vợ mà hắn luôn cho rằng dịu dàng nhu mì của mình một khi nổi nóng lên cũng thật đáng sợ, lời nào cũng có thể nói ra được, chuyện gì cũng có thể làm được.
'Dựa vào cái gì mà cô ta có thể quay về ở còn em thì không được chứ?' Ngụy Vũ Hà vẫn không cam lòng, cắn môi tức giận nói.
'Dựa vào chuyện hiện giờ em đã kết hôn, dựa vào chuyện em không phải họ Dương, những lý do này đã đủ chưa?' Lục Kỳ An buông tay cô ra, một mình rời đi trước.
'Anh Kỳ An...' Ngụy Vũ Hà vừa khẩn trương đuổi theo vừa gọi.
Mãi đến khi hai vợ chồng họ Lục đã đi mất dạng, Dương Dung Dung mới bĩu môi, 'Làm mất cả hứng.'
'Được rồi được rồi, bà bầu như bạn không thể an phận một chút hay sao? Phải nhớ, kỵ xúc động, kỵ nổi nóng, như vậy không tốt cho cục cưng, hiểu không?' Trái tim thắc thỏm nãy giờ của Giang Tâm Đóa rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, 'Mình thấy bạn tốt nhất là sớm dọn về nhà Lý Triết thôi, tránh cho có hôm nào đó thực sự ra tay với ai thì phiền phức.'
'Nhưng mình cảm thấy thỉnh thoảng cãi nhau với người khác cũng không phải chuyện xấu.' Dương Dung Dung cũng không phải thực sự để tâm đến hai mẹ con họ Ngụy, cái cô lo lắng là Dương thị, 'Tối mình về hỏi thăm ba xem gần đây tình hình công ty thế nào.'
'Không phải bạn lo lắng hai mẹ con Ngụy Vũ Hà cướp công ty của ba bạn đấy chứ?' Giang Tâm Đóa chau đôi mày thanh tú, 'Họ làm gì có bản lĩnh lớn như vậy?'
'Hai mẹ con họ xử lý công việc có bao nhiêu bản lĩnh, mình rõ ràng nhất. Nhưng nếu bàn về tâm cơ và thủ đoạn, hai mẹ con tuyệt đối là cao thủ. Mình phải nhắc nhở ba một chút mới được, hay là không đợi nữa, giờ mình đến công ty luôn.'
Cô sợ thực sự một ngày nào đó ba mình bị hai mẹ con này tính kế!
/410
|