'Qua đây!' Tống Cẩn Hành đột nhiên lên tiếng. Tuy rằng không quay đầu lại nhưng hắn sớm đã từ hệ thống quan sát nhìn thấy cô đi qua lối đi ngầm mà biết cô sẽ xuống đây, hơn nữa, chỉ cần là những nơi có cô xuất hiện, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát chỉ riêng cô mới có đó lập tức tràn vào khoang mũi hắn, lấp đầy tim phổi hắn.
'Anh Cẩn Hành, anh thật lợi hại nha!' Khóe môi Phạm Tuyết Chân nhẹ câu lên một nụ cười, gương mặt sáng lạn như hoa xuân vừa nói vừa bổ nhào về phía hắn.
Cô đã rất cẩn thận, cố gắng không phát ra tiếng động nào, không ngờ là anh Cẩn Hành vẫn cực mẫn cảm phát hiện ra động tĩnh.
Tống Cẩn Hành đột nghiên xoay chiếc ghế lại, đưa tay dùng sức kéo cô gái vừa đi đến gần mình vào lòng, lại một cái nhấc tay, cô đã ngồi gọn trên đùi hắn, 'Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?' Giọng trầm thấp mà khàn khàn hắn hỏi, bàn tay to tràn đầy nhu tình vuốt nhẹ những sợi tóc nghịch ngợm vương trên má cô ra sau tai.
Phạm Tuyết Chân nhìn chăm chú gương mặt với những đường nét rõ ràng của hắn, một cảm giác hạnh phúc tràn đầy từ từ len sâu vào lòng, cô nâng tay, bàn tay với những ngón nõn nà chậm rãi trượt trên đôi mày rậm, khóe mắt, nhẹ nhàng lướt qua sóng mũi cao thẳng rồi trượt xuống môi, giọng nỉ non như đang trong cơn mộng ảo, 'Anh Cẩn Hành, nhìn anh giống hệt như một nhà khảo cổ đang chăm chú hết mức nghiên cứu một con khủng long hóa thạch vậy. Bộ dạng thật oách!'
Cái gì mà khảo cổ với khủng long hóa thạch chứ? Cô vợ nhỏ này của hắn thật là...
...trí tưởng tượng thật phong phú!
Tống Cẩn Hành thoáng chau mày, thuận tay gỡ chiếc kính gọng đen trên mũi xuống ôm cô chỉ tay lên màn hình, 'Khảo cô không phải là lĩnh vực của anh! Đây mới là thứ chồng của em giỏi nhất!' Ngón tay thon dày đặt trên màn hình khẽ di động trong khi môi hắn kề sát bên tai cô thầm thì.
Phạm Tuyết Chân nhìn bản thiết kế một loại lựu đạn mới đang thể hiện trên màn hình, đôi mày thanh tú thoáng chau lại, tò mò hỏi, 'Cái này là để làm gì?' Thoạt nhìn hình như rất phức tạp, rất nguy hiểm nha!
'Hahaha!' Tống Cẩn Hành cười rất sảng khoái, nhẹ nhàng xoay người cô lại, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, 'Vũ khí đương nhiên là dùng để giết người, dùng cho chiến tranh, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Ngốc thật!' Hắn trả lời một cách thẳng thừng, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
'Anh Cẩn Hành...' Hai tay Phạm Tuyết Chân vòng qua cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn chợt trở nên nghiêm trang hẳn ra, đôi mắt trong trẻo như nước mang theo một chút thảng thốt lẫn bất an.
Tống Cẩn Hành cũng cảm nhận được cô vợ nhỏ của mình hôm nay không giống với ngày thường, đôi tay theo bản năng vòng qua ôm chặt lấy người cô, 'Em đang sợ hãi điều gì phải không? Những thứ đó anh hoàn toàn có thể kihoosng chế được, không phải em cũng biết rõ điều đó sao? Ở tầng ngầm phía dưới còn có một đống lớn những thứ tương tự như vậy, có gì đáng sợ đâu?' Hắn dịu giọng nói, đôi môi khêu gợi thi thoảng đặt những nụ hôn phớt lên môi cô.
'Không phải em sợ những thứ này. Anh Cẩn Hành, em là em lo cho anh.' Cô nói, giọng không giấu được lo lắng.
Những thứ vũ khí giết người kia sẽ dẫn đến chiến tranh, tử vong, tổn thất, cô biết cho dù không có anh Cẩn Hành thiết kế ra những thứ đó thì vẫn sẽ có người khác làm, nhưng cô vẫn không thể không lo cho sự an toàn của hắn.
Cô biết những thứ này đều là sở thích và sự nghiệp của hắn, là sự thể hiện tài năng trời cho của hắn, trước giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt hắn từ bỏ, chỉ có điều...
Nguyên nhân mà tối nay cô nằm mãi vẫn không ngủ được, ngoại trừ vì không có hắn ở cạnh bên ra còn là vì một nguyên nhân khác. Hai tháng nay chu kỳ của cô cũng chưa thấy đến, cô đang suy nghĩ không biết có phải trong bụng mình đã có cục cưng của hai người rồi không.
Nếu như có cục cưng thật, sức khỏe của cô tạm thời không cho phép cô theo chân hắn đi khắp nơi nữa nhưng cô lại không muốn cùng hắn phân cách, còn nếu yêu cầu hắn giống như những người đàn ông khác tìm một nơi an ổn định cư lại, cùng vợ chờ đợi đứa con ra đời thì hình như cũng là chuyện không có khả năng. Thật mâu thuẫn!
Chính vì vậy, trước khi chưa xác định liệu mình có đúng là mang thai hay không cô không dám nói ra, chỉ sợ hắn phiền lòng.
'Cô ngốc, có gì đáng phải lo lắng chứ? Không phải anh vẫn luôn rất ổn sao? Có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ ủy khuất gì. Tin tưởng anh.' Ánh mắt hắn đăm đắm nhìn gương mặt đầy vẻ lo âu của cô, đáy mắt lóe lên một tia kiên định.
'Anh Cẩn Hành, em muốn luôn được ở bên cạnh anh.' Cô dịu ngoan rúc vào trong ngực hắn, hít sâu hơi thở nam tính trên người hắn, không nỡ rời đi một chút nào.
'Chúng ta đương nhiên sẽ ở bên nhau vĩnh viễn rồi.' Hắn yêu thương hôn nhẹ đỉnh đầu cô, bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an, 'Chiếc đầu nhỏ này suốt ngày suy nghĩ lung tung gì vậy? Đứng lên, anh đưa em về phòng ngủ.'
Buông xuống công việc trên tay, Tống Cẩn Hành ôm cô vợ nhỏ của mình đứng dậy, không chút phí sức đã dễ dàng bế bổng cô lên, ôm vào đến tận chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
'Anh Cẩn Hành, anh nói là sẽ ở đây với em mà.' Bị đặt xuống chiếc nệm êm ái, Phạm Tuyết Chân nhìn hắn lại định đứng thẳng dậy thì vội nắm tay giữ lại, giọng nũng nịu nói.
'Anh chỉ muốn cởi áo thôi mà, làm gì vậy? Cấp thiết muốn anh ôm em đến vậy sao?' Tống Cẩn Hành buồn cười nhìn đôi cánh tay ngày xưa vốn trắng nõn như sữa bởi vì hơn hai tháng huấn luyện của hắn mà biến thành một màu mật ong nhạt thật khỏe mạnh.
Xem ra, ngoại trừ học thêm một số kỹ xảo phòng thân ra, những thứ khác vẫn ít cho cô tiếp xúc một chút thì hay hơn, dù sao hắn vẫn thích cảm giác được sờ vào làn da trắng nõn mịn màng của cô hơn.
Vừa nghĩ tới đây, chiếc áo trên tay hắn lại tuột xuống đất mà hắn, vốn chỉ định nằm bên cạnh cô chờ cô ngủ xong rồi lại tiếp tục đi làm việc lúc này lại nghĩ đến một chuyện khác cũng kích thích và khiến người ta sảng khoái không kém.
Công việc, đợi từ từ hẵng tính cũng được.
Hắn lên giường, chỉ một cái xoay người đã dễ dàng áp cô dưới thân.
'Ô, anh Cẩn Hành...' Cô nhắm chặt mắt, đưa tay ôm lấy cổ hắn, '...người ta...không phải muốn cái kia...'
'Ừ...em không muốn...là anh muốn ôm em...'
Đêm càng lúc càng bao phủ lấy vạn vật, hai người ở trong phòng tiêu hồn mà cuồng dã quấn quýt triền miên, nhiệt tình như lửa...
***
Phanh! , một tiếng nổ lớn vang lên, một tên đáng ghét không biết điều, không biết lịch sự là gì, không có tu dưỡng, không gia giáo nào đó phá cửa xông thẳng vào phòng Tống Cẩn Hành.
Trong bóng tối, Tống Cẩn Hành vụt mở to mắt, âm thầm luôn tay dưới gối lấy ra cây dao găm mà hắn luôn thủ sẵn, lúc ngồi dậy cũng là lúc cây dao găm chuẩn xác nhắm về phía bóng người kia phóng ra...
'Này!' Một giọng nam hoảng hốt kêu lên, 'Định mưu sát sao?' Cùng với câu nói, Vân Phi Dương nhanh nhẹn lách mình khỏi vệt sáng đang phóng về phía mình, giọng không vui nói.
'Vân Phi Dương!' Tống Cẩn Hành bực bội mắng, 'Cái tên không có giáo dưỡng đáng chết kia, chẳng lẽ cậu không biết vào phòng người khác phải gõ cửa sao?'
'Xin lỗi nha Cẩn Hành...' Vân Phi Dương xoay người rút cây dao găm đang ghim trên ván cửa ra, 'Tôi chỉ muốn tiết kiệm một chút thời gian mà thôi!'
'Trời mới vừa sáng cậu đã tới đây quấy rầy tôi, tốt nhất là có chuyện đàng hoàng, bằng không thì liệu hồn!' Câu cảnh cáo Tống Cẩn Hành lạnh lùng truyền đến bên tai Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương nhướng cao đôi mày rậm nhìn về phía người đang tựa lưng vào đầu giường thong dong châm thuốc kia, trong lòng mắng thầm một câu, rõ ràng mặt trời đã lên ba sào rồi, còn sớm gì nữa.
Rồi ánh mắt tò mò của hắn len lén liếc về phía một người khác trên giường, lần này lại không nhịn được than thầm một tiếng, haizz, rõ ràng người bạn này của hắn bị sắc dục mê người, phóng túng quá độ đây mà...
Đợi lát nữa còn phải chuẩn bị chạy trốn, xem hắn có còn ung dung được như vậy không!
'Anh Cẩn Hành, anh thật lợi hại nha!' Khóe môi Phạm Tuyết Chân nhẹ câu lên một nụ cười, gương mặt sáng lạn như hoa xuân vừa nói vừa bổ nhào về phía hắn.
Cô đã rất cẩn thận, cố gắng không phát ra tiếng động nào, không ngờ là anh Cẩn Hành vẫn cực mẫn cảm phát hiện ra động tĩnh.
Tống Cẩn Hành đột nghiên xoay chiếc ghế lại, đưa tay dùng sức kéo cô gái vừa đi đến gần mình vào lòng, lại một cái nhấc tay, cô đã ngồi gọn trên đùi hắn, 'Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?' Giọng trầm thấp mà khàn khàn hắn hỏi, bàn tay to tràn đầy nhu tình vuốt nhẹ những sợi tóc nghịch ngợm vương trên má cô ra sau tai.
Phạm Tuyết Chân nhìn chăm chú gương mặt với những đường nét rõ ràng của hắn, một cảm giác hạnh phúc tràn đầy từ từ len sâu vào lòng, cô nâng tay, bàn tay với những ngón nõn nà chậm rãi trượt trên đôi mày rậm, khóe mắt, nhẹ nhàng lướt qua sóng mũi cao thẳng rồi trượt xuống môi, giọng nỉ non như đang trong cơn mộng ảo, 'Anh Cẩn Hành, nhìn anh giống hệt như một nhà khảo cổ đang chăm chú hết mức nghiên cứu một con khủng long hóa thạch vậy. Bộ dạng thật oách!'
Cái gì mà khảo cổ với khủng long hóa thạch chứ? Cô vợ nhỏ này của hắn thật là...
...trí tưởng tượng thật phong phú!
Tống Cẩn Hành thoáng chau mày, thuận tay gỡ chiếc kính gọng đen trên mũi xuống ôm cô chỉ tay lên màn hình, 'Khảo cô không phải là lĩnh vực của anh! Đây mới là thứ chồng của em giỏi nhất!' Ngón tay thon dày đặt trên màn hình khẽ di động trong khi môi hắn kề sát bên tai cô thầm thì.
Phạm Tuyết Chân nhìn bản thiết kế một loại lựu đạn mới đang thể hiện trên màn hình, đôi mày thanh tú thoáng chau lại, tò mò hỏi, 'Cái này là để làm gì?' Thoạt nhìn hình như rất phức tạp, rất nguy hiểm nha!
'Hahaha!' Tống Cẩn Hành cười rất sảng khoái, nhẹ nhàng xoay người cô lại, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, 'Vũ khí đương nhiên là dùng để giết người, dùng cho chiến tranh, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Ngốc thật!' Hắn trả lời một cách thẳng thừng, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
'Anh Cẩn Hành...' Hai tay Phạm Tuyết Chân vòng qua cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn chợt trở nên nghiêm trang hẳn ra, đôi mắt trong trẻo như nước mang theo một chút thảng thốt lẫn bất an.
Tống Cẩn Hành cũng cảm nhận được cô vợ nhỏ của mình hôm nay không giống với ngày thường, đôi tay theo bản năng vòng qua ôm chặt lấy người cô, 'Em đang sợ hãi điều gì phải không? Những thứ đó anh hoàn toàn có thể kihoosng chế được, không phải em cũng biết rõ điều đó sao? Ở tầng ngầm phía dưới còn có một đống lớn những thứ tương tự như vậy, có gì đáng sợ đâu?' Hắn dịu giọng nói, đôi môi khêu gợi thi thoảng đặt những nụ hôn phớt lên môi cô.
'Không phải em sợ những thứ này. Anh Cẩn Hành, em là em lo cho anh.' Cô nói, giọng không giấu được lo lắng.
Những thứ vũ khí giết người kia sẽ dẫn đến chiến tranh, tử vong, tổn thất, cô biết cho dù không có anh Cẩn Hành thiết kế ra những thứ đó thì vẫn sẽ có người khác làm, nhưng cô vẫn không thể không lo cho sự an toàn của hắn.
Cô biết những thứ này đều là sở thích và sự nghiệp của hắn, là sự thể hiện tài năng trời cho của hắn, trước giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt hắn từ bỏ, chỉ có điều...
Nguyên nhân mà tối nay cô nằm mãi vẫn không ngủ được, ngoại trừ vì không có hắn ở cạnh bên ra còn là vì một nguyên nhân khác. Hai tháng nay chu kỳ của cô cũng chưa thấy đến, cô đang suy nghĩ không biết có phải trong bụng mình đã có cục cưng của hai người rồi không.
Nếu như có cục cưng thật, sức khỏe của cô tạm thời không cho phép cô theo chân hắn đi khắp nơi nữa nhưng cô lại không muốn cùng hắn phân cách, còn nếu yêu cầu hắn giống như những người đàn ông khác tìm một nơi an ổn định cư lại, cùng vợ chờ đợi đứa con ra đời thì hình như cũng là chuyện không có khả năng. Thật mâu thuẫn!
Chính vì vậy, trước khi chưa xác định liệu mình có đúng là mang thai hay không cô không dám nói ra, chỉ sợ hắn phiền lòng.
'Cô ngốc, có gì đáng phải lo lắng chứ? Không phải anh vẫn luôn rất ổn sao? Có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ ủy khuất gì. Tin tưởng anh.' Ánh mắt hắn đăm đắm nhìn gương mặt đầy vẻ lo âu của cô, đáy mắt lóe lên một tia kiên định.
'Anh Cẩn Hành, em muốn luôn được ở bên cạnh anh.' Cô dịu ngoan rúc vào trong ngực hắn, hít sâu hơi thở nam tính trên người hắn, không nỡ rời đi một chút nào.
'Chúng ta đương nhiên sẽ ở bên nhau vĩnh viễn rồi.' Hắn yêu thương hôn nhẹ đỉnh đầu cô, bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an, 'Chiếc đầu nhỏ này suốt ngày suy nghĩ lung tung gì vậy? Đứng lên, anh đưa em về phòng ngủ.'
Buông xuống công việc trên tay, Tống Cẩn Hành ôm cô vợ nhỏ của mình đứng dậy, không chút phí sức đã dễ dàng bế bổng cô lên, ôm vào đến tận chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
'Anh Cẩn Hành, anh nói là sẽ ở đây với em mà.' Bị đặt xuống chiếc nệm êm ái, Phạm Tuyết Chân nhìn hắn lại định đứng thẳng dậy thì vội nắm tay giữ lại, giọng nũng nịu nói.
'Anh chỉ muốn cởi áo thôi mà, làm gì vậy? Cấp thiết muốn anh ôm em đến vậy sao?' Tống Cẩn Hành buồn cười nhìn đôi cánh tay ngày xưa vốn trắng nõn như sữa bởi vì hơn hai tháng huấn luyện của hắn mà biến thành một màu mật ong nhạt thật khỏe mạnh.
Xem ra, ngoại trừ học thêm một số kỹ xảo phòng thân ra, những thứ khác vẫn ít cho cô tiếp xúc một chút thì hay hơn, dù sao hắn vẫn thích cảm giác được sờ vào làn da trắng nõn mịn màng của cô hơn.
Vừa nghĩ tới đây, chiếc áo trên tay hắn lại tuột xuống đất mà hắn, vốn chỉ định nằm bên cạnh cô chờ cô ngủ xong rồi lại tiếp tục đi làm việc lúc này lại nghĩ đến một chuyện khác cũng kích thích và khiến người ta sảng khoái không kém.
Công việc, đợi từ từ hẵng tính cũng được.
Hắn lên giường, chỉ một cái xoay người đã dễ dàng áp cô dưới thân.
'Ô, anh Cẩn Hành...' Cô nhắm chặt mắt, đưa tay ôm lấy cổ hắn, '...người ta...không phải muốn cái kia...'
'Ừ...em không muốn...là anh muốn ôm em...'
Đêm càng lúc càng bao phủ lấy vạn vật, hai người ở trong phòng tiêu hồn mà cuồng dã quấn quýt triền miên, nhiệt tình như lửa...
***
Phanh! , một tiếng nổ lớn vang lên, một tên đáng ghét không biết điều, không biết lịch sự là gì, không có tu dưỡng, không gia giáo nào đó phá cửa xông thẳng vào phòng Tống Cẩn Hành.
Trong bóng tối, Tống Cẩn Hành vụt mở to mắt, âm thầm luôn tay dưới gối lấy ra cây dao găm mà hắn luôn thủ sẵn, lúc ngồi dậy cũng là lúc cây dao găm chuẩn xác nhắm về phía bóng người kia phóng ra...
'Này!' Một giọng nam hoảng hốt kêu lên, 'Định mưu sát sao?' Cùng với câu nói, Vân Phi Dương nhanh nhẹn lách mình khỏi vệt sáng đang phóng về phía mình, giọng không vui nói.
'Vân Phi Dương!' Tống Cẩn Hành bực bội mắng, 'Cái tên không có giáo dưỡng đáng chết kia, chẳng lẽ cậu không biết vào phòng người khác phải gõ cửa sao?'
'Xin lỗi nha Cẩn Hành...' Vân Phi Dương xoay người rút cây dao găm đang ghim trên ván cửa ra, 'Tôi chỉ muốn tiết kiệm một chút thời gian mà thôi!'
'Trời mới vừa sáng cậu đã tới đây quấy rầy tôi, tốt nhất là có chuyện đàng hoàng, bằng không thì liệu hồn!' Câu cảnh cáo Tống Cẩn Hành lạnh lùng truyền đến bên tai Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương nhướng cao đôi mày rậm nhìn về phía người đang tựa lưng vào đầu giường thong dong châm thuốc kia, trong lòng mắng thầm một câu, rõ ràng mặt trời đã lên ba sào rồi, còn sớm gì nữa.
Rồi ánh mắt tò mò của hắn len lén liếc về phía một người khác trên giường, lần này lại không nhịn được than thầm một tiếng, haizz, rõ ràng người bạn này của hắn bị sắc dục mê người, phóng túng quá độ đây mà...
Đợi lát nữa còn phải chuẩn bị chạy trốn, xem hắn có còn ung dung được như vậy không!
/410
|