P2 – Chương 18: Những rung động đầu tiên (6)
Xe chạy thẳng vào cổng biệt thự, trên người Sở Tư Nhan vẫn còn đang khoác chiếc áo vest của hắn, chỉ một đoạn đường từ trường về đến đây, hắn đã nhận được hai cuộc điện thoại.
Một cuộc nói hết sức ngắn gọn rồi ngắt máy, một cuộc khác, sau khi nghe xong hắn thoáng chau mày, Biết rồi, bây giờ tôi qua.'
'Có cần giúp anh lấy một chiếc áo khác không?' Sở Tư Nhan hai tay ôm chiếc áo vest của hắn lúc này đã bị nước mưa trên người cô thấm ướt.
'Không cần đâu. Em về trước đi.' Bàn tay với những ngón thon dài của Đường Nhĩ Ngôn gõ nhẹ trên vô lăng, tâm tình dường như không vui vẻ cho lắm.
Hắn đang tức giận sao? Sở Tư Nhan nhìn gương mặt âm trầm của hắn, không dám lên tiếng hỏi nhiều, 'Vậy em xuống xe.'
Xuống xe rồi, cửa còn chưa kịp đóng thì cô đã quay lại, 'Anh có về ăn cơm tối không?'
'Không.' Hắn trả lời lời ít mà ý nhiều.
Cửa xe đóng sập lại, chiếc xe thể thao sang trọng chạy thẳng ra cổng chính căn biệt thự, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nó đâu, Sở Tư Nhan vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Vừa nãy câu không hỏi chính là, tối nay anh sẽ về nhà chứ?
Cô không dám hỏi, hoặc có lẽ là, vấn đề này cũng không phải cô nên hỏi.
Đường Nhĩ Ngôn lái xe thẳng đến khách sạn nơi vốn sẽ tổ chức buổi ký kết hợp đồng với Hoằng Đạt, xe vừa mới dừng lại, Cố Minh và Thẩm Tích đã lập tức bước ra nghênh đón.
'Hàn Quân Tề đâu?' Ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ bãi đỗ xe, Đường Nhĩ Ngôn đi thẳng vào trong.
'Hàn tiên sinh đang chờ anh ở trong phòng.' Thẩm Tích vẻ mặt xấu hổ nói.
Nghe Thẩm Tích nói vậy, bước chân của Đường Nhĩ Ngôn chợt khựng lại, quay đầu nhìn cô ra lệnh, 'Đưa phần tư liệu đó cho Cố Minh, cô có thể tan tầm rồi.'
Thẩm Tích trợn to mắt, ấp úng hỏi, 'Không cần cùng với Hàn tiên sinh...'
'Hắn không thích bàn chuyện làm ăn với phụ nữ.'
Đây cũng là lý do vì sao vừa nãy khi Cố Minh và Thẩm Tích mang tư liệu đến phòng cho Hàn Quân Tề hắn lại nổi trận lôi đình đến vậy.
Đường Nhĩ Ngôn rất hiểu tác phong làm việc của người bạn này của mình cho nên chỉ dặn Cố Minh mang đồ lên phòng hắn, thật không ngờ là Thẩm Tích lại đi cùng Cố Minh.
Năng lực làm việc của cô không tệ cho nên lần này Đường Nhĩ Ngôn cũng không quở trách gì mấy.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Tích thức thời im miệng.
Trong gian phòng tổng thống bài trí xa hoa, Hàn Quân Tề lấy chiếc bút ký tên mạ vàng của mình, thong thả ký ba chữ Hàn Quân Tề lên phần văn kiện đã được đóng dấu sẵn.
Tâm trạng đã khá hơn, Hàn Quân Tề xoay ghế về phía cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống cảnh thành phố Sidney về đêm rực rỡ đèn màu.
Đường Nhĩ Ngôn bước vào, trên tay là một chai rượu đỏ, hai chiếc ly thủy tinh chân cao, đặt nó lên bàn sofa, rót đầy rượu vào hai chiếc ly rồi mới thong thả cầm chúng đi đến sau lưng Hàn Quân Tề, 'Cảnh sắc thế nào?'
Hàn Quân Tề nghe tiếng thì quay lại, 'Nếu như không phải cậu cho một cô gái tiến vào phòng của tôi, tâm trạng của tôi nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.' Hắn vừa nói vừa đón lấy ly rượu mà Đường Nhĩ Ngôn đưa, chạm ly với hắn một cái.
Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên, khẽ lắc đầu khi nghe câu kia, hắn cũng đi đến bên cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm muôn hồng nghìn tía bên dưới, thong thả nhấp một ngụm rượu rồi mới lên tiếng, 'Ghét phụ nữ như vậy, sau này định cưới đàn ông làm vợ sao?'
'Dẹp đi...' Hàn Quân Tề nói một cách khinh thường, 'Những chuyện này không cần cậu lo, trong nhà tự nhiên sẽ sắp xếp cho tôi, nhưng giờ nói chuyện đó hình như vẫn còn quá sớm.' Hắn đúng là không thích, cũng không quá xem trọng phụ nữ nhưng vì sứ mệnh nối dõi tông đường của nhà họ Hàn, đến cuối cùng hắn vẫn phải cưới một người vợ, sinh con đẻ cái.
Mà những chuyện này, căn bản là không cần hắn phải lo nghĩ, nếu như không phải ông nội hắn trừ phi hắn chịu cưới vợ sinh con mới đem quyền chủ đạo giao cho hắn, nói không chừng hắn sẽ kiếm đâu một đứa cháu cố cho ông mà không cần cưới vợ.
'Han, để tôi đoán xem đúng không nhé...' Nụ cười trên môi Đường Nhĩ Ngôn càng thêm rõ ràng.
'Đoán cái gì?' Hàn Quân Tề nhướng mày.
'Có phải cậu cũng giống Frank, là xử nam không đấy?'
'Dẹp cậu đi!' Hàn Quân Tề lườm hắn một cái, lại nhấp một ngụm rượu vừa thơm vừa nồng kia rồi mới thong thả nói, 'Tôi mười sáu tuổi đã biết mùi đời rồi, vậy cậu hài lòng chưa?'
'Vậy tại sao cậu lại ghét phụ nữ như vậy? Lần đầu tiên quá tệ sao?' Đường Nhĩ Ngôn khó được một lần tò mò chuyện riêng của bạn tốt. Cái tên này ngày thường cứ im như hến, không ngờ hôm nay lại chủ động nhắc đến, làm sao không khiến hắn tò mò cho được.
'Vấn đề này nói đến đây là được rồi.' Hàn đại thiếu gia không định tiếp tục chủ đề này còn Đường Nhĩ Ngôn thì cũng không truy vấn nữa.
'Lúc chiều cậu đưa tôi đến khách sạn sau đó đi đâu vậy?' Hàn Quân Tề chợt nhớ đến chuyện cực kỳ quan trọng này liền chuyển chủ đề. Tên này đón hắn từ sân bay sau đó ném hắn ở trước cửa khách sạn sau đó vội vội vàng vàng lái xe đi mất, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn phải gấp rút như vậy?
Nếu như không phải vì xe đến đón Hàn Quân Tề giữa đường bị hỏng mà Hàn thiếu gia tên này lại không mấy thích người lạ đến đón, cô gái ngốc kia cũng không cần phải dầm mưa cả tiếng đồng hồ.
Đường Nhĩ Ngôn cúi đầu, không dự định nói cho hắn biết chuyện này, chỉ nhàn nhạt đáp một câu, 'Về nhà.'
Về nhà hai chữ này từ trong miệng hắn nói ra không ngờ lại tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nỗi khiến Hàn Quân Tề ngạc nhiên vô cùng, 'Ban ngày ban mặt cậu về nhà làm gì?'
'Từ lúc nào bắt đầu có hứng thú với cuộc sống riêng của tôi vậy?' Hắn không trả lời câu hỏi của bạn mình, nói đúng ra, chuyện này hắn không muốn nói với bất cứ ai.
'Không muốn nói thì thôi.' Hàn Quân Tề cũng không thích suy đoán lung tung, tên kia không muốn nói thì thôi bởi vì chính hắn cũng giống như Đường Nhĩ Ngôn, không quá thích người khác soi mói cuộc sống riêng của mình.
'Hoằng Đạt rốt cuộc đắc tội gì với cậu vậy?' Hắn nói sang chủ đề khác.
Vừa nãy hợp đồng mà Hàn Quân Tề ký tên chính là phần hợp đồng đáng lý hôm nay ký kết với Hoằng Đạt. Hoằng Đạt mua hai miếng đất ở vùng biển miền Đông kia căn bản là không thể sử dụng được bởi vì nó là đất đã bị ô nhiễm, đợi đến khi cục quản lý tài nguyên quốc gia công bố tin tức này, Hoằng Đạt chắc chắn là sẽ lỗ một khoản tiền khổng lồ.
'Hay là, trước khi cậu mua chúng thì đã biết chuyện này rồi?' Hàn Quân Tề hoài nghi Đường Nhĩ Ngôn là cố tình thả tiếng gió, dẫn đến Hoằng Đạt bởi vì muốn chèn ép hắn mà bỏ giá cao mua hai miếng đất đó.
Đường Nhĩ Ngôn cười cười, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
'Bọn họ khiến tôi thấy bực mình.'
Hoằng Đạt nhòm ngó ngành kinh doanh khách sạn này lâu rồi, những kế hoạch phát triển thị trường của Đường thị trong hai năm qua bọn họ đều muốn chen chân vào, mà người phụ trách của Hoằng Đạt muốn mượn danh nghĩa hợp tác tìm nói chuyện riêng với hắn mấy lần rồi khiến hắn cảm thấy khó chịu thực sự. Tiếp xúc với hắn không thành bọn họ còn chuyển hướng sang những người khác trong hội đồng quản trị của Đường thị.
Mà Đường Nhĩ Ngôn hắn, ghét nhất chính là loại người đứng núi này trông núi nọ.
Lần này chẳng qua chỉ cho họ một chút dạy dỗ mà thôi!
'Cạn ly!' Đường Nhĩ Ngôn nâng ly, lần nữa chạm vào chiếc ly của Hàn Quân Tề phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Xe chạy thẳng vào cổng biệt thự, trên người Sở Tư Nhan vẫn còn đang khoác chiếc áo vest của hắn, chỉ một đoạn đường từ trường về đến đây, hắn đã nhận được hai cuộc điện thoại.
Một cuộc nói hết sức ngắn gọn rồi ngắt máy, một cuộc khác, sau khi nghe xong hắn thoáng chau mày, Biết rồi, bây giờ tôi qua.'
'Có cần giúp anh lấy một chiếc áo khác không?' Sở Tư Nhan hai tay ôm chiếc áo vest của hắn lúc này đã bị nước mưa trên người cô thấm ướt.
'Không cần đâu. Em về trước đi.' Bàn tay với những ngón thon dài của Đường Nhĩ Ngôn gõ nhẹ trên vô lăng, tâm tình dường như không vui vẻ cho lắm.
Hắn đang tức giận sao? Sở Tư Nhan nhìn gương mặt âm trầm của hắn, không dám lên tiếng hỏi nhiều, 'Vậy em xuống xe.'
Xuống xe rồi, cửa còn chưa kịp đóng thì cô đã quay lại, 'Anh có về ăn cơm tối không?'
'Không.' Hắn trả lời lời ít mà ý nhiều.
Cửa xe đóng sập lại, chiếc xe thể thao sang trọng chạy thẳng ra cổng chính căn biệt thự, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nó đâu, Sở Tư Nhan vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Vừa nãy câu không hỏi chính là, tối nay anh sẽ về nhà chứ?
Cô không dám hỏi, hoặc có lẽ là, vấn đề này cũng không phải cô nên hỏi.
Đường Nhĩ Ngôn lái xe thẳng đến khách sạn nơi vốn sẽ tổ chức buổi ký kết hợp đồng với Hoằng Đạt, xe vừa mới dừng lại, Cố Minh và Thẩm Tích đã lập tức bước ra nghênh đón.
'Hàn Quân Tề đâu?' Ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ bãi đỗ xe, Đường Nhĩ Ngôn đi thẳng vào trong.
'Hàn tiên sinh đang chờ anh ở trong phòng.' Thẩm Tích vẻ mặt xấu hổ nói.
Nghe Thẩm Tích nói vậy, bước chân của Đường Nhĩ Ngôn chợt khựng lại, quay đầu nhìn cô ra lệnh, 'Đưa phần tư liệu đó cho Cố Minh, cô có thể tan tầm rồi.'
Thẩm Tích trợn to mắt, ấp úng hỏi, 'Không cần cùng với Hàn tiên sinh...'
'Hắn không thích bàn chuyện làm ăn với phụ nữ.'
Đây cũng là lý do vì sao vừa nãy khi Cố Minh và Thẩm Tích mang tư liệu đến phòng cho Hàn Quân Tề hắn lại nổi trận lôi đình đến vậy.
Đường Nhĩ Ngôn rất hiểu tác phong làm việc của người bạn này của mình cho nên chỉ dặn Cố Minh mang đồ lên phòng hắn, thật không ngờ là Thẩm Tích lại đi cùng Cố Minh.
Năng lực làm việc của cô không tệ cho nên lần này Đường Nhĩ Ngôn cũng không quở trách gì mấy.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Tích thức thời im miệng.
Trong gian phòng tổng thống bài trí xa hoa, Hàn Quân Tề lấy chiếc bút ký tên mạ vàng của mình, thong thả ký ba chữ Hàn Quân Tề lên phần văn kiện đã được đóng dấu sẵn.
Tâm trạng đã khá hơn, Hàn Quân Tề xoay ghế về phía cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống cảnh thành phố Sidney về đêm rực rỡ đèn màu.
Đường Nhĩ Ngôn bước vào, trên tay là một chai rượu đỏ, hai chiếc ly thủy tinh chân cao, đặt nó lên bàn sofa, rót đầy rượu vào hai chiếc ly rồi mới thong thả cầm chúng đi đến sau lưng Hàn Quân Tề, 'Cảnh sắc thế nào?'
Hàn Quân Tề nghe tiếng thì quay lại, 'Nếu như không phải cậu cho một cô gái tiến vào phòng của tôi, tâm trạng của tôi nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.' Hắn vừa nói vừa đón lấy ly rượu mà Đường Nhĩ Ngôn đưa, chạm ly với hắn một cái.
Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên, khẽ lắc đầu khi nghe câu kia, hắn cũng đi đến bên cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm muôn hồng nghìn tía bên dưới, thong thả nhấp một ngụm rượu rồi mới lên tiếng, 'Ghét phụ nữ như vậy, sau này định cưới đàn ông làm vợ sao?'
'Dẹp đi...' Hàn Quân Tề nói một cách khinh thường, 'Những chuyện này không cần cậu lo, trong nhà tự nhiên sẽ sắp xếp cho tôi, nhưng giờ nói chuyện đó hình như vẫn còn quá sớm.' Hắn đúng là không thích, cũng không quá xem trọng phụ nữ nhưng vì sứ mệnh nối dõi tông đường của nhà họ Hàn, đến cuối cùng hắn vẫn phải cưới một người vợ, sinh con đẻ cái.
Mà những chuyện này, căn bản là không cần hắn phải lo nghĩ, nếu như không phải ông nội hắn trừ phi hắn chịu cưới vợ sinh con mới đem quyền chủ đạo giao cho hắn, nói không chừng hắn sẽ kiếm đâu một đứa cháu cố cho ông mà không cần cưới vợ.
'Han, để tôi đoán xem đúng không nhé...' Nụ cười trên môi Đường Nhĩ Ngôn càng thêm rõ ràng.
'Đoán cái gì?' Hàn Quân Tề nhướng mày.
'Có phải cậu cũng giống Frank, là xử nam không đấy?'
'Dẹp cậu đi!' Hàn Quân Tề lườm hắn một cái, lại nhấp một ngụm rượu vừa thơm vừa nồng kia rồi mới thong thả nói, 'Tôi mười sáu tuổi đã biết mùi đời rồi, vậy cậu hài lòng chưa?'
'Vậy tại sao cậu lại ghét phụ nữ như vậy? Lần đầu tiên quá tệ sao?' Đường Nhĩ Ngôn khó được một lần tò mò chuyện riêng của bạn tốt. Cái tên này ngày thường cứ im như hến, không ngờ hôm nay lại chủ động nhắc đến, làm sao không khiến hắn tò mò cho được.
'Vấn đề này nói đến đây là được rồi.' Hàn đại thiếu gia không định tiếp tục chủ đề này còn Đường Nhĩ Ngôn thì cũng không truy vấn nữa.
'Lúc chiều cậu đưa tôi đến khách sạn sau đó đi đâu vậy?' Hàn Quân Tề chợt nhớ đến chuyện cực kỳ quan trọng này liền chuyển chủ đề. Tên này đón hắn từ sân bay sau đó ném hắn ở trước cửa khách sạn sau đó vội vội vàng vàng lái xe đi mất, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn phải gấp rút như vậy?
Nếu như không phải vì xe đến đón Hàn Quân Tề giữa đường bị hỏng mà Hàn thiếu gia tên này lại không mấy thích người lạ đến đón, cô gái ngốc kia cũng không cần phải dầm mưa cả tiếng đồng hồ.
Đường Nhĩ Ngôn cúi đầu, không dự định nói cho hắn biết chuyện này, chỉ nhàn nhạt đáp một câu, 'Về nhà.'
Về nhà hai chữ này từ trong miệng hắn nói ra không ngờ lại tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nỗi khiến Hàn Quân Tề ngạc nhiên vô cùng, 'Ban ngày ban mặt cậu về nhà làm gì?'
'Từ lúc nào bắt đầu có hứng thú với cuộc sống riêng của tôi vậy?' Hắn không trả lời câu hỏi của bạn mình, nói đúng ra, chuyện này hắn không muốn nói với bất cứ ai.
'Không muốn nói thì thôi.' Hàn Quân Tề cũng không thích suy đoán lung tung, tên kia không muốn nói thì thôi bởi vì chính hắn cũng giống như Đường Nhĩ Ngôn, không quá thích người khác soi mói cuộc sống riêng của mình.
'Hoằng Đạt rốt cuộc đắc tội gì với cậu vậy?' Hắn nói sang chủ đề khác.
Vừa nãy hợp đồng mà Hàn Quân Tề ký tên chính là phần hợp đồng đáng lý hôm nay ký kết với Hoằng Đạt. Hoằng Đạt mua hai miếng đất ở vùng biển miền Đông kia căn bản là không thể sử dụng được bởi vì nó là đất đã bị ô nhiễm, đợi đến khi cục quản lý tài nguyên quốc gia công bố tin tức này, Hoằng Đạt chắc chắn là sẽ lỗ một khoản tiền khổng lồ.
'Hay là, trước khi cậu mua chúng thì đã biết chuyện này rồi?' Hàn Quân Tề hoài nghi Đường Nhĩ Ngôn là cố tình thả tiếng gió, dẫn đến Hoằng Đạt bởi vì muốn chèn ép hắn mà bỏ giá cao mua hai miếng đất đó.
Đường Nhĩ Ngôn cười cười, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
'Bọn họ khiến tôi thấy bực mình.'
Hoằng Đạt nhòm ngó ngành kinh doanh khách sạn này lâu rồi, những kế hoạch phát triển thị trường của Đường thị trong hai năm qua bọn họ đều muốn chen chân vào, mà người phụ trách của Hoằng Đạt muốn mượn danh nghĩa hợp tác tìm nói chuyện riêng với hắn mấy lần rồi khiến hắn cảm thấy khó chịu thực sự. Tiếp xúc với hắn không thành bọn họ còn chuyển hướng sang những người khác trong hội đồng quản trị của Đường thị.
Mà Đường Nhĩ Ngôn hắn, ghét nhất chính là loại người đứng núi này trông núi nọ.
Lần này chẳng qua chỉ cho họ một chút dạy dỗ mà thôi!
'Cạn ly!' Đường Nhĩ Ngôn nâng ly, lần nữa chạm vào chiếc ly của Hàn Quân Tề phát ra một tiếng vang thanh thúy.
/410
|