Sáng sớm hôm sau, Đường Nhĩ Ngôn theo thói quen đúng bảy giờ liền thức dậy, đầu tiên là tới phòng tập thể thao chạy bộ nửa giờ, vừa chạy vừa đeo tai nghe bluetooth nghe tin kinh tế và tài chính sau đó về phòng tắm rửa, ăn mặt chỉnh tề xong đúng tám giờ đã xuất hiện ở bàn ăn.
Thân là một đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, được người khác nâng niu trong lòng bàn tay lại là người thừa kế duy nhất của Đường thị, một đại gia tộc như vậy, cuộc sống của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ luôn rất kén chọn và ưu nhã, nhất là trong phương diện ẩm thực, những thức ăn chỉ cần có một chút sơ sẩy hắn căn bản là không nếm tới miếng thứ hai.
Những lúc đi công tác bên ngoài, Cố Minh, người trước giờ chuyên phụ trách chuyện ăn ở sinh hoạt của hắn rõ ràng thói quen này của boss mình hơn ai hết. Có một lần ở Luân Đôn, bởi vì món cá tuyết chiên xù của một nhà hàng nổi tiếng nguyên liệu không được tươi mà vị đại boss này ngay tại trước mặt vị đầu bếp chính người Tây Ban Nha kia ném dao nĩa xuống không ăn. Nếu như không phải bởi vì có Phạm Uyển Viện Phạm đại tiểu thư vừa khéo cũng dùng bữa ở nhà ăn đó khéo léo giải vây, nói không chừng đại boss còn tức giận đến đương trường xoay người rời đi.
Không chỉ có ăn uống, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống Đường Nhĩ Ngôn cũng cực kỳ chú ý hơn nữa hiểu rất rõ bản thân muốn gì, mặc quần áo hiệu gì, hút thuốc lá loại nào, uống loại rượu nào anh ta đều rất rõ ràng.
Chính bởi vì hiểu rõ boss của mình như vậy nên cả Cố Minh lẫn Thẩm Tích đều nghĩ mãi mà không hiểu tại sao boss lại thích về nhà ăn những món ăn chẳng ra làm sao mà Sở tiểu thư nấu đến vậy. Tuy rằng hai người chưa có cơ hội nếm thử món ăn mà Sở tiểu thư nấu nhưng thức ăn mà một cô gái nhỏ nấu làm sao so bì được với những món ăn được chế biến khéo léo và tinh tế bởi bàn tay của các vị đầu bếp cấp quốc tế kia chứ?
Chẳng hạn như hôm nay, bữa sáng mà Cố Minh đích thân đi lấy cho boss của mình là bữa điểm tâm sắc hương vị câu toàn do một đầu bếp ba sao Michelin của một nhà hàng nổi tiến chế biến.
Sau bữa sáng, Đường Nhĩ Ngôn theo thói quen vừa uống cà phê vừa xem báo vừa nghe Cố Minh báo cáo lịch trình làm việc của một ngày, đợi đến khi hắn uống xong cà phê thì cũng là lúc có thể xuất phát.
Nhưng hôm nay đại boss uống xong cà phê đã mười phút rồi, tờ báo kinh tế và tài chính trên tay cũng đã đọc xong rồi thế nhưng dường như boss lại hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Cố Minh vừa định lên tiếng hỏi thì đã thấy Đường Nhĩ Ngôn đặt tờ báo trên tay xuống, nhàn nhạt nói, 'Gọi điện thoại cho Thẩm Tích.'
Cố Minh nhấc tay lên xem đồng hồ, lúc này Thẩm Tích và Sở Tư Nhan phải tới rồi mới đúng chứ? Nhưng sao giờ này người vẫn chưa thấy tới? Cũng không có bất kỳ tin tức gì. Vừa nãy chắc không phải Boss cố tình ở lại chờ hai người đến đấy chứ?
Nghi hoặc nhưng cho thêm mấy lá gan nữa Cố Minh cũng không dám hỏi, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi vào số máy của Thẩm Tích.
Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, bước ra khỏi phòng ăn thẳng đến trước sofa phòng khách lấy gói thuốc trên kỷ trà lên, rút ra một điếu thành thạo châm thuốc.
Phàm là người có kiến thức đều biết, hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng hắn đã thói quen mỗi khi có chuyện cần suy nghĩ đều muốn châm một điếu, một ngày hút nhiều cũng phải hết một gói, bất kể là ở công ty hay ra ngoài công tác đều là như vậy, cũng không cảm thấy có gì không tốt càng không nghĩ tới sẽ cai thuốc.
Mới vừa hút một hơi thì Cố Minh đã bước đến, 'Boss, điện thoại của Thẩm Tích vẫn đang trong tình trạng tắt máy, tôi gọi đến sân bay, bên hãng hàng không cho biết là chuyến bay bị trễ, hiện giờ đang đáp xuống sân bay.'
Đường Nhĩ Ngôn nghe vậy cũng không hỏi thêm, xoay người bước ra cửa.
***
Chiếc máy bay chở Sở Tư Nhan và Thẩm Tích đáp xuống sân bay của thành phố Brisbane đúng là trễ hơn thời gian dự kiến một tiếng đồng hồ, cho nên lúc hai người đến căn penhouse của Đường Nhĩ Ngôn thì không gặp được hắn.
Thẩm Tích đưa cô đến nơi thì vội vàng rời đi ngay mà Sở Tư Nhan bởi vì ở trên máy bay đã ngủ khá nhiều nên cũng không buồn ngủ mấy, nhìn căn hộ rộng thênh thang được dọn dẹp sạch bóng, không thấy một hạt bụi, không có việc gì làm nên cô quyết định lấy tập giấy vẽ tranh mà mình mang theo ra, chạy đến ban công ngồi bắt đầu vẽ.
Thời gian chầm chậm trôi trong tiếng soàn soạt của bút vẽ kéo trên loại giấy vẽ màu nước đặc biệt. Sở Tư Nhan chuyên chú đến mức quên luôn cả bữa trưa, đại khái là vì phong cảnh ở Brisbane này quá đẹp, đại khái là vì hộp bút vẽ của hắn tặng cho cô khiến cô đặc biệt có linh cảm hay là vì một thứ cảm xúc nào đó mà cô không biết tên mà Sở Tư Nhan mải mê vẽ đến ba giờ chiều, Đường Nhĩ Ngôn trở về mà cô vẫn không hay biết.
Đường Nhĩ Ngôn vừa vào cửa đã cởi áo vest ra, tùy ý ném nó trên sofa phòng khách, cà vạt cũng nới ra, lỏng lẻo treo trên cổ, hai chiếc nút trên cùng chiếc áo sơ mi được may bằng chất liệu thượng hạng cũng bị cởi ra để lộ lồng ngực rám nắng, cứ như thế, áo sơ mi trắng, quần tây đen, tao nhã mang theo một chút lười nhác chậm rãi bước về phía ban công nơi cô gái nhỏ đang ngồi say sưa vẽ tranh.
Ba giờ rưỡi chiều, ánh mặt trời yếu ớt trong mùa đông ở Úc chiếu những tia sáng óng ánh lên mái tóc dài óng ả của cô gái đang ngưỡng cao đầu ngắm phong cảnh, lên làn da trắng nõn như sứ, cả lên thân thể cô khiến cô giống như đang tắm trong một vầng hào quang rực rỡ.
Mà sau lưng cô là một tập giấy vẽ tranh được mở ra, bên trên màu nước vẫn còn chưa khô hết nhưng vẫn nhìn ra cảnh sắc tuyệt đẹp hai bên dòng sông Brisbane dưới ngòi bút của cô hiện lên sống động như thật.
Trên phương diện hội họa, không thể phủ nhận Sở Tư Nhan là một cô gái rất có tài hoa, chỉ là cô không muốn đến các học viện nghệ thuật để tiến tu mà thôi.
Lúc này cô gái đã nhận ra sự có mặt của người đàn ông, trên môi cô là nụ cười có chút hưng phấn lại có chút thẹn thùng, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, thấp giọng hỏi, 'Anh về rồi sao?'
Tựa thân hình cao lớn vào khung cửa, hai tay vòng ở trước ngực, người đàn ông không vội trả lời mà rũ mắt nhìn xuống gấu váy màu xanh nhạt của cô có vài chỗ trong lúc vẽ vô ý dính phải năm sáu đốm màu nước, một lúc sau mới nói, 'Sao lại để bẩn thế kia, về phòng thay đồ đi.'
Sở Tư Nhan cúi đầu xuống nhìn váy áo trên người mình, khi thấy những vết dơ thì có chút ngượng ngùng cười, xòe đôi tay trắng nõn cũng đã lấm lem màu nước trước mặt hắn, giọng nói mang theo một chút nghịch ngợm, 'Tay cũng dơ rồi.'
'Vậy còn không mau đi?' Đường Nhĩ Ngôn thu hồi tầm mắt, trong giọng nói tăng thêm một chút uy nghiêm.
'Dạ.' Không có nhiều dị nghị, Sở Tư Nhan thu tay lại lách người qua bên cạnh hắn định đi vào nhưng lại bị giọng nói của hắn làm cho khựng lại, 'Thay một bộ trang phục trang trọng một chút.'
'Phải ra ngoài sao?' Sở Tư Nhan quay đầu lại nhìn hắn.
Đường Nhĩ Ngôn chỉ nhẹ gật đầu.
Cô rất nghe lời quay về phòng, lấy hết quần áo mình mang theo trong va li ra, bày hết cả lên giường nhưng lại không biết nên mặc bộ nào mới thích hợp.
Cô và Đường Nhĩ Ngôn bên nhau đã lâu nhưng dường như trước giờ chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi cho nên tất cả quần áo của cô đều là những bộ váy kiểu dáng đơn giản, không biết hôm nay hắn định đưa cô đi đâu, cô mặc những thứ này liệu có phải hơi thất lễ không?
'Ngốc à, vừa nãy không biết tại sao không hỏi?' Vừa cầm một chiếc váy màu trắng tinh kiểu dáng đơn giản Sở Tư Nhan vừa lẩm bẩm tự mắng mình, không biết bây giờ đi hỏi hắn liệu có bị mắng không nhỉ?
Lời của cô vừa nói dứt thì đã có một giọng khác tiếp nối, 'Đúng là chẳng thông minh bằng ai.'
Sở Tư Nhan vụt quay đầu lại, người đàn ông đang đứng tựa lưng vào khung cửa, khóe môi ngậm một điếu thuốc, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn mớ áo váy cô bày đầy trên giường.
'Em không biết phải mặc cái gì.' Sở Tư Nhan không chút giấu diếm nói.
'Tùy tiện lựa một bộ, năm phút sau ra ngoài gặp anh.' Đường Nhĩ Ngôn ném lại một câu sau đó bỏ đi.
Thân là một đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, được người khác nâng niu trong lòng bàn tay lại là người thừa kế duy nhất của Đường thị, một đại gia tộc như vậy, cuộc sống của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ luôn rất kén chọn và ưu nhã, nhất là trong phương diện ẩm thực, những thức ăn chỉ cần có một chút sơ sẩy hắn căn bản là không nếm tới miếng thứ hai.
Những lúc đi công tác bên ngoài, Cố Minh, người trước giờ chuyên phụ trách chuyện ăn ở sinh hoạt của hắn rõ ràng thói quen này của boss mình hơn ai hết. Có một lần ở Luân Đôn, bởi vì món cá tuyết chiên xù của một nhà hàng nổi tiếng nguyên liệu không được tươi mà vị đại boss này ngay tại trước mặt vị đầu bếp chính người Tây Ban Nha kia ném dao nĩa xuống không ăn. Nếu như không phải bởi vì có Phạm Uyển Viện Phạm đại tiểu thư vừa khéo cũng dùng bữa ở nhà ăn đó khéo léo giải vây, nói không chừng đại boss còn tức giận đến đương trường xoay người rời đi.
Không chỉ có ăn uống, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống Đường Nhĩ Ngôn cũng cực kỳ chú ý hơn nữa hiểu rất rõ bản thân muốn gì, mặc quần áo hiệu gì, hút thuốc lá loại nào, uống loại rượu nào anh ta đều rất rõ ràng.
Chính bởi vì hiểu rõ boss của mình như vậy nên cả Cố Minh lẫn Thẩm Tích đều nghĩ mãi mà không hiểu tại sao boss lại thích về nhà ăn những món ăn chẳng ra làm sao mà Sở tiểu thư nấu đến vậy. Tuy rằng hai người chưa có cơ hội nếm thử món ăn mà Sở tiểu thư nấu nhưng thức ăn mà một cô gái nhỏ nấu làm sao so bì được với những món ăn được chế biến khéo léo và tinh tế bởi bàn tay của các vị đầu bếp cấp quốc tế kia chứ?
Chẳng hạn như hôm nay, bữa sáng mà Cố Minh đích thân đi lấy cho boss của mình là bữa điểm tâm sắc hương vị câu toàn do một đầu bếp ba sao Michelin của một nhà hàng nổi tiến chế biến.
Sau bữa sáng, Đường Nhĩ Ngôn theo thói quen vừa uống cà phê vừa xem báo vừa nghe Cố Minh báo cáo lịch trình làm việc của một ngày, đợi đến khi hắn uống xong cà phê thì cũng là lúc có thể xuất phát.
Nhưng hôm nay đại boss uống xong cà phê đã mười phút rồi, tờ báo kinh tế và tài chính trên tay cũng đã đọc xong rồi thế nhưng dường như boss lại hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Cố Minh vừa định lên tiếng hỏi thì đã thấy Đường Nhĩ Ngôn đặt tờ báo trên tay xuống, nhàn nhạt nói, 'Gọi điện thoại cho Thẩm Tích.'
Cố Minh nhấc tay lên xem đồng hồ, lúc này Thẩm Tích và Sở Tư Nhan phải tới rồi mới đúng chứ? Nhưng sao giờ này người vẫn chưa thấy tới? Cũng không có bất kỳ tin tức gì. Vừa nãy chắc không phải Boss cố tình ở lại chờ hai người đến đấy chứ?
Nghi hoặc nhưng cho thêm mấy lá gan nữa Cố Minh cũng không dám hỏi, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi vào số máy của Thẩm Tích.
Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, bước ra khỏi phòng ăn thẳng đến trước sofa phòng khách lấy gói thuốc trên kỷ trà lên, rút ra một điếu thành thạo châm thuốc.
Phàm là người có kiến thức đều biết, hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng hắn đã thói quen mỗi khi có chuyện cần suy nghĩ đều muốn châm một điếu, một ngày hút nhiều cũng phải hết một gói, bất kể là ở công ty hay ra ngoài công tác đều là như vậy, cũng không cảm thấy có gì không tốt càng không nghĩ tới sẽ cai thuốc.
Mới vừa hút một hơi thì Cố Minh đã bước đến, 'Boss, điện thoại của Thẩm Tích vẫn đang trong tình trạng tắt máy, tôi gọi đến sân bay, bên hãng hàng không cho biết là chuyến bay bị trễ, hiện giờ đang đáp xuống sân bay.'
Đường Nhĩ Ngôn nghe vậy cũng không hỏi thêm, xoay người bước ra cửa.
***
Chiếc máy bay chở Sở Tư Nhan và Thẩm Tích đáp xuống sân bay của thành phố Brisbane đúng là trễ hơn thời gian dự kiến một tiếng đồng hồ, cho nên lúc hai người đến căn penhouse của Đường Nhĩ Ngôn thì không gặp được hắn.
Thẩm Tích đưa cô đến nơi thì vội vàng rời đi ngay mà Sở Tư Nhan bởi vì ở trên máy bay đã ngủ khá nhiều nên cũng không buồn ngủ mấy, nhìn căn hộ rộng thênh thang được dọn dẹp sạch bóng, không thấy một hạt bụi, không có việc gì làm nên cô quyết định lấy tập giấy vẽ tranh mà mình mang theo ra, chạy đến ban công ngồi bắt đầu vẽ.
Thời gian chầm chậm trôi trong tiếng soàn soạt của bút vẽ kéo trên loại giấy vẽ màu nước đặc biệt. Sở Tư Nhan chuyên chú đến mức quên luôn cả bữa trưa, đại khái là vì phong cảnh ở Brisbane này quá đẹp, đại khái là vì hộp bút vẽ của hắn tặng cho cô khiến cô đặc biệt có linh cảm hay là vì một thứ cảm xúc nào đó mà cô không biết tên mà Sở Tư Nhan mải mê vẽ đến ba giờ chiều, Đường Nhĩ Ngôn trở về mà cô vẫn không hay biết.
Đường Nhĩ Ngôn vừa vào cửa đã cởi áo vest ra, tùy ý ném nó trên sofa phòng khách, cà vạt cũng nới ra, lỏng lẻo treo trên cổ, hai chiếc nút trên cùng chiếc áo sơ mi được may bằng chất liệu thượng hạng cũng bị cởi ra để lộ lồng ngực rám nắng, cứ như thế, áo sơ mi trắng, quần tây đen, tao nhã mang theo một chút lười nhác chậm rãi bước về phía ban công nơi cô gái nhỏ đang ngồi say sưa vẽ tranh.
Ba giờ rưỡi chiều, ánh mặt trời yếu ớt trong mùa đông ở Úc chiếu những tia sáng óng ánh lên mái tóc dài óng ả của cô gái đang ngưỡng cao đầu ngắm phong cảnh, lên làn da trắng nõn như sứ, cả lên thân thể cô khiến cô giống như đang tắm trong một vầng hào quang rực rỡ.
Mà sau lưng cô là một tập giấy vẽ tranh được mở ra, bên trên màu nước vẫn còn chưa khô hết nhưng vẫn nhìn ra cảnh sắc tuyệt đẹp hai bên dòng sông Brisbane dưới ngòi bút của cô hiện lên sống động như thật.
Trên phương diện hội họa, không thể phủ nhận Sở Tư Nhan là một cô gái rất có tài hoa, chỉ là cô không muốn đến các học viện nghệ thuật để tiến tu mà thôi.
Lúc này cô gái đã nhận ra sự có mặt của người đàn ông, trên môi cô là nụ cười có chút hưng phấn lại có chút thẹn thùng, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, thấp giọng hỏi, 'Anh về rồi sao?'
Tựa thân hình cao lớn vào khung cửa, hai tay vòng ở trước ngực, người đàn ông không vội trả lời mà rũ mắt nhìn xuống gấu váy màu xanh nhạt của cô có vài chỗ trong lúc vẽ vô ý dính phải năm sáu đốm màu nước, một lúc sau mới nói, 'Sao lại để bẩn thế kia, về phòng thay đồ đi.'
Sở Tư Nhan cúi đầu xuống nhìn váy áo trên người mình, khi thấy những vết dơ thì có chút ngượng ngùng cười, xòe đôi tay trắng nõn cũng đã lấm lem màu nước trước mặt hắn, giọng nói mang theo một chút nghịch ngợm, 'Tay cũng dơ rồi.'
'Vậy còn không mau đi?' Đường Nhĩ Ngôn thu hồi tầm mắt, trong giọng nói tăng thêm một chút uy nghiêm.
'Dạ.' Không có nhiều dị nghị, Sở Tư Nhan thu tay lại lách người qua bên cạnh hắn định đi vào nhưng lại bị giọng nói của hắn làm cho khựng lại, 'Thay một bộ trang phục trang trọng một chút.'
'Phải ra ngoài sao?' Sở Tư Nhan quay đầu lại nhìn hắn.
Đường Nhĩ Ngôn chỉ nhẹ gật đầu.
Cô rất nghe lời quay về phòng, lấy hết quần áo mình mang theo trong va li ra, bày hết cả lên giường nhưng lại không biết nên mặc bộ nào mới thích hợp.
Cô và Đường Nhĩ Ngôn bên nhau đã lâu nhưng dường như trước giờ chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi cho nên tất cả quần áo của cô đều là những bộ váy kiểu dáng đơn giản, không biết hôm nay hắn định đưa cô đi đâu, cô mặc những thứ này liệu có phải hơi thất lễ không?
'Ngốc à, vừa nãy không biết tại sao không hỏi?' Vừa cầm một chiếc váy màu trắng tinh kiểu dáng đơn giản Sở Tư Nhan vừa lẩm bẩm tự mắng mình, không biết bây giờ đi hỏi hắn liệu có bị mắng không nhỉ?
Lời của cô vừa nói dứt thì đã có một giọng khác tiếp nối, 'Đúng là chẳng thông minh bằng ai.'
Sở Tư Nhan vụt quay đầu lại, người đàn ông đang đứng tựa lưng vào khung cửa, khóe môi ngậm một điếu thuốc, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn mớ áo váy cô bày đầy trên giường.
'Em không biết phải mặc cái gì.' Sở Tư Nhan không chút giấu diếm nói.
'Tùy tiện lựa một bộ, năm phút sau ra ngoài gặp anh.' Đường Nhĩ Ngôn ném lại một câu sau đó bỏ đi.
/410
|