P2 – Chương 33: Lời hứa trong gió (4)
Cô cho rằng Đường Nhĩ Ngôn sẽ không đáp ứng yêu cầu vớ vẩn này của cô, chính ngay lúc cõi lòng có chút chua xót muốn buông tay hắn ra thì hắn lại ngoặc tay níu chặt lấy tay cô, trực tiếp đặt nó lên ngực mình.
Tiếng tim đập của hắn, từng nhịp từng nhịp nhảy lên dưới lòng bàn tay cô giống như chỉ cần cô nắm chặt tay lại là có thể giữ lấy trái tim hắn trong tay mình vậy...
Trong gió, cô nghe hắn nói, 'Sở Tư Nhan, em có muốn theo đuổi anh không?'
Cô ngây ngốc gật đầu.
Trong gió, cô nghe hắn lại nói, 'Nếu muốn theo đuổi anh, vậy thì cố gắng lên nha, anh không dễ theo đuổi tới tay đâu.'
Trong gió, cô nghe tiếng hắn cười, tiếng cười dễ nghe vang lên bên tai cô như một khúc nhạc. Đường Nhĩ Ngôn hắn trước giờ chưa từng cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội theo đuổi mình, có lẽ là hôm nay tâm tình cực kỳ tốt, hoặc có lẽ là cảnh sắc ở đây quá có sức dụ hoặc khiến hắn không kìm lòng được được nói ra những lời này.
Trên khoang tàu gió rất lớn, gió thổi tung mái tóc dài của cô, mà lời của hắn, xáo trộn lòng cô.
'Đường Nhĩ Ngôn, cho dù có khó đến mấy em cũng muốn thử.' Vành mắt ươn ướt, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Sau này rồi sau này nữa Sở Tư Nhan mới hiểu, cho dù cho cô cơ hội theo đuổi mình thì Đường Nhĩ Ngôn cũng sẽ không chỉ là của cô một người.
Nhưng cô lúc đó, không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nắm bắt cơ hội duy nhất này.
'Anh đợi em theo đuổi anh.' Ánh mắt tràn đầy ý cười hắn cúi xuống, dán môi lên đôi môi hồng nhuận của cô gái...
Đôi môi của người đàn ông mang theo hơi lạnh và mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng khí tức quen thuộc của hắn lại khiến cô không tự chủ được mà hít sâu vào, đôi mắt khép hờ cùng hắn môi lưỡi giao triền. Nụ hôn của Đường Nhĩ Ngôn có chút mê huyễn, Sở Tư Nhan vong tình đưa tay níu lấy áo sơ mi của hắn như muốn mượn chút hơi ấm từ cơ thể hắn.
Đường Nhĩ Ngôn một tay đỡ lấy thân thể đang dần mất đi trọng lực của cô gái một tay kéo chiếc áo khoác dày rộng của mình phủ lên thân thể nhỏ nhắn của cô, chỉ để lộ chiếc đầu nhỏ ra ngoài mà mái tóc dài vừa nãy bị hắn vén ra sau tai lại lần nữa bị gió thổi tung, che lấy một nửa khuôn mặt.
Lúc người đàn ông rời tay ra khỏi cô, cô gái giống như chỉ còn chiếc mũi nhỏ và đôi mắt tròn xoe là còn lộ ra bên ngoài, nhìn cô đáng yêu như vậy, hắn không tự chủ được bật cười, kéo cô vào lòng ôm càng chặt hơn.
Cô gái ở trong lòng người đàn ông nhẹ nhàng nhúc nhích như tìm một góc độ thích hợp sau đó thì lẳng lặng giang hai tay vòng qua thắt lưng tinh tráng của người đàn ông.
Giờ này phút này, phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng không thể có sức hấp dẫn so với người đang được hắn ôm trong lòng này.
Sở Tư Nhan an tĩnh nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi ấm từ chiếc áo khoác của hắn truyền đến, trong chiếc áo có khí tức của hắn, hương vị của hắn, cũng giống như chứng nghiện thuốc của hắn vậy, cô dần mê luyến cảm giác này, mà sự mê luyến đó, kéo dài thật lâu thật lâu...
***
Màn đêm vừa buông xuống, thành phố lên đèn cũng là lúc chuyến du hành trên thuyền lãng mạn như mộng kia kết thúc.
Du thuyền vừa trở về bến tàu lúc trưa họ xuất phát, Đường Nhĩ Ngôn nắm tay Sở Tư Nhan bước lên bờ, vừa ra ngoài, một cơn gió lạnh ập tới khiến Sở Tư Nhan nhịn không được cả người rụt lại.
'Lạnh lắm sao?' Đường Nhĩ Ngôn cúi xuống nhìn cô hỏi.
'Hơi lạnh.' Sở Tư Nhan nghênh đón ánh mắt của hắn, mỉm cười đáp.
Đang lúc hai người đơn giản nói với nhau mấy câu thì đột nhiên mấy tiếng tu tu tu từ trong gió truyền đến tai hai người khiến họ không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chiếc du thuyền của đối phương cũng đã cập bến, hơn nữa còn đậu sát bên du thuyền của hai người, trên boong tàu, Long lão gia tử trong chiếc áo khoác dày màu đen đang đứng cười cười nhìn họ.
'Nha đầu, hôm nay chơi vui không?'
'Lão gia tử, sao ông lại...' Sở Tư Nhan ngạc nhiên nhìn Long lão gia tử, hôm nay ông cũng có hứng thú đi chơi du thuyền nữa sao?
'Haizz, ông lão đáng thương là ta hôm nay ở bến tàu đợi suốt một tiếng đồng hồ bởi được thông báo là có người cho ta leo cây.' Ánh mắt bất mãn của Long lão gia tử không chút giấu diếm bắn thẳng về phía Đường Nhĩ Ngôn nãy giờ vẫn im lặng không nói gì kia, giọng ai oán.
Sở Tư Nhan cũng quay đầu liếc Đường Nhĩ Ngôn một cái rồi lại quay sang Long lão gia tử mỉm cười, 'Lão gia tử, ai lại không nể mặt ông vậy chứ?'
Còn có ai nữa? Không phải chính là tên tiểu tử họ Đường đang đứng bên cạnh cháu đấy sao?
Long lão gia tử thoáng bĩu môi, 'Cho tới hôm nay, ở thành phố Brisbane này, người dám không nể mặt ông lão này thật sự không có mấy người đâu!'
Sở Tư Nhan đoán được ngay Long lão gia tử muốn ám chỉ ai. Chắc không phải là vì Long lão gia tử bởi vì muốn mời cô cùng với ông ra ngoài chơi một ngày, kết quả là có người nào đó đồng ý rồi cuối cùng lại nuốt lời đấy chứ?
Thảo nào hôm nay hắn cố tình uông công việc trên tay xuống dẫn cô ra ngoài chơi, thì ra đây mới là chân tướng sự thật.
Nhưng, bất kể hắn làm vậy xuất phát từ mục đích gì, đối với cô mà nói, chuyến du ngoạn trên thuyền hôm nay khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ. Bàn tay nhỏ đang bị bọc trong bàn tay lớn của hắn khẽ động đậy, miết miết lòng bàn tay người đàn ông.
Có phải anh cho Long lão gia tử leo cây không?
Cô dùng ánh mắt hỏi hắn, cuối cùng từ trong đáy mắt mang đầy ý cười của hắn nhìn ra được đáp án.
Sở Tư Nhan mỉm cười quay sang Long lão gia tử, 'Lão gia tử, ông đừng tức giận. Hay là lát nữa chúng ta cùng ăn tối nhé? Ăn xong cháu pha cho ông một bình trà thật ngon xem như là bồi thường cho ông, được không?'
Lời của cô vừa dứt thì Đường Nhĩ Ngôn nãy giờ vẫn không nói tiếng nào lúc này mới nhìn về phía Long lão gia tử, giọng không nhanh không chậm nói, 'Lão gia tử, ông đi theo chúng tôi suốt một ngày trời rồi còn chưa ngán sao?'
'Tên tiểu tử họ Đường này, không phải là ông lão ta rất hiểu ý người, không quấy rầy hai người tuổi trẻ các cậu yêu đương hay sao? Thật không biết tốt xấu gì. Sở nha đầu, đến thuyền của ta đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa trò chuyện.'
Sự thật đúng như lời Đường Nhĩ Ngôn nói, hôm nay khi nghe thuộc hạ báo cáo lại rằng thuyền của hai người đã rời bến ông liền lập tức đuổi theo, vốn định tìm tên tiểu tử họ Đường kia giáo huấn một phen, không ngờ lúc thuyền của ông đuổi đến, vừa khéo nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang ở trên boong tàu anh anh em em, tình cảnh lãng mạn như vậy khiến oán khí trong lòng ông cũng tiêu tán không ít, cũng mặc kệ hai người.
Sau đó thì tình cờ gặp được một đám người quen cũ cũng du ngoạn trên một chiếc thuyền khác, mời đối phương lên tàu mình uống trà trò chuyện sau đó nữa mới theo chân hai người trở về.
Haizz, muốn gặp nha đầu này thật không dễ dàng gì!
Đường Nhĩ Ngôn vốns đã cho người đặt sẵn chỗ trong nhà hàng nhưng lại không tiện phụ hảo ý của Long lão gia tử cho nên chỉ đành đưa cô gái nhỏ lên thuyền của ông.
Trên bàn ăn toàn là hải sản tươi mới, sau lưng mỗi người đều có một nhân viên phục vụ đứng phục vụ, giúp họ bóc vỏ tôm, bóc cua các loại mà Sở Tư Nhan thì trước giờ luôn thích tự mình làm lấy cho nên uyển chuyển cự tuyệt sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ nhưng khi nhìn thấy đĩa cua Hoàng đế được bê lên bàn, cô ngạc nhiên đến nỗi chiếc kéo trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Cô cho rằng Đường Nhĩ Ngôn sẽ không đáp ứng yêu cầu vớ vẩn này của cô, chính ngay lúc cõi lòng có chút chua xót muốn buông tay hắn ra thì hắn lại ngoặc tay níu chặt lấy tay cô, trực tiếp đặt nó lên ngực mình.
Tiếng tim đập của hắn, từng nhịp từng nhịp nhảy lên dưới lòng bàn tay cô giống như chỉ cần cô nắm chặt tay lại là có thể giữ lấy trái tim hắn trong tay mình vậy...
Trong gió, cô nghe hắn nói, 'Sở Tư Nhan, em có muốn theo đuổi anh không?'
Cô ngây ngốc gật đầu.
Trong gió, cô nghe hắn lại nói, 'Nếu muốn theo đuổi anh, vậy thì cố gắng lên nha, anh không dễ theo đuổi tới tay đâu.'
Trong gió, cô nghe tiếng hắn cười, tiếng cười dễ nghe vang lên bên tai cô như một khúc nhạc. Đường Nhĩ Ngôn hắn trước giờ chưa từng cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội theo đuổi mình, có lẽ là hôm nay tâm tình cực kỳ tốt, hoặc có lẽ là cảnh sắc ở đây quá có sức dụ hoặc khiến hắn không kìm lòng được được nói ra những lời này.
Trên khoang tàu gió rất lớn, gió thổi tung mái tóc dài của cô, mà lời của hắn, xáo trộn lòng cô.
'Đường Nhĩ Ngôn, cho dù có khó đến mấy em cũng muốn thử.' Vành mắt ươn ướt, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Sau này rồi sau này nữa Sở Tư Nhan mới hiểu, cho dù cho cô cơ hội theo đuổi mình thì Đường Nhĩ Ngôn cũng sẽ không chỉ là của cô một người.
Nhưng cô lúc đó, không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nắm bắt cơ hội duy nhất này.
'Anh đợi em theo đuổi anh.' Ánh mắt tràn đầy ý cười hắn cúi xuống, dán môi lên đôi môi hồng nhuận của cô gái...
Đôi môi của người đàn ông mang theo hơi lạnh và mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng khí tức quen thuộc của hắn lại khiến cô không tự chủ được mà hít sâu vào, đôi mắt khép hờ cùng hắn môi lưỡi giao triền. Nụ hôn của Đường Nhĩ Ngôn có chút mê huyễn, Sở Tư Nhan vong tình đưa tay níu lấy áo sơ mi của hắn như muốn mượn chút hơi ấm từ cơ thể hắn.
Đường Nhĩ Ngôn một tay đỡ lấy thân thể đang dần mất đi trọng lực của cô gái một tay kéo chiếc áo khoác dày rộng của mình phủ lên thân thể nhỏ nhắn của cô, chỉ để lộ chiếc đầu nhỏ ra ngoài mà mái tóc dài vừa nãy bị hắn vén ra sau tai lại lần nữa bị gió thổi tung, che lấy một nửa khuôn mặt.
Lúc người đàn ông rời tay ra khỏi cô, cô gái giống như chỉ còn chiếc mũi nhỏ và đôi mắt tròn xoe là còn lộ ra bên ngoài, nhìn cô đáng yêu như vậy, hắn không tự chủ được bật cười, kéo cô vào lòng ôm càng chặt hơn.
Cô gái ở trong lòng người đàn ông nhẹ nhàng nhúc nhích như tìm một góc độ thích hợp sau đó thì lẳng lặng giang hai tay vòng qua thắt lưng tinh tráng của người đàn ông.
Giờ này phút này, phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng không thể có sức hấp dẫn so với người đang được hắn ôm trong lòng này.
Sở Tư Nhan an tĩnh nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi ấm từ chiếc áo khoác của hắn truyền đến, trong chiếc áo có khí tức của hắn, hương vị của hắn, cũng giống như chứng nghiện thuốc của hắn vậy, cô dần mê luyến cảm giác này, mà sự mê luyến đó, kéo dài thật lâu thật lâu...
***
Màn đêm vừa buông xuống, thành phố lên đèn cũng là lúc chuyến du hành trên thuyền lãng mạn như mộng kia kết thúc.
Du thuyền vừa trở về bến tàu lúc trưa họ xuất phát, Đường Nhĩ Ngôn nắm tay Sở Tư Nhan bước lên bờ, vừa ra ngoài, một cơn gió lạnh ập tới khiến Sở Tư Nhan nhịn không được cả người rụt lại.
'Lạnh lắm sao?' Đường Nhĩ Ngôn cúi xuống nhìn cô hỏi.
'Hơi lạnh.' Sở Tư Nhan nghênh đón ánh mắt của hắn, mỉm cười đáp.
Đang lúc hai người đơn giản nói với nhau mấy câu thì đột nhiên mấy tiếng tu tu tu từ trong gió truyền đến tai hai người khiến họ không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chiếc du thuyền của đối phương cũng đã cập bến, hơn nữa còn đậu sát bên du thuyền của hai người, trên boong tàu, Long lão gia tử trong chiếc áo khoác dày màu đen đang đứng cười cười nhìn họ.
'Nha đầu, hôm nay chơi vui không?'
'Lão gia tử, sao ông lại...' Sở Tư Nhan ngạc nhiên nhìn Long lão gia tử, hôm nay ông cũng có hứng thú đi chơi du thuyền nữa sao?
'Haizz, ông lão đáng thương là ta hôm nay ở bến tàu đợi suốt một tiếng đồng hồ bởi được thông báo là có người cho ta leo cây.' Ánh mắt bất mãn của Long lão gia tử không chút giấu diếm bắn thẳng về phía Đường Nhĩ Ngôn nãy giờ vẫn im lặng không nói gì kia, giọng ai oán.
Sở Tư Nhan cũng quay đầu liếc Đường Nhĩ Ngôn một cái rồi lại quay sang Long lão gia tử mỉm cười, 'Lão gia tử, ai lại không nể mặt ông vậy chứ?'
Còn có ai nữa? Không phải chính là tên tiểu tử họ Đường đang đứng bên cạnh cháu đấy sao?
Long lão gia tử thoáng bĩu môi, 'Cho tới hôm nay, ở thành phố Brisbane này, người dám không nể mặt ông lão này thật sự không có mấy người đâu!'
Sở Tư Nhan đoán được ngay Long lão gia tử muốn ám chỉ ai. Chắc không phải là vì Long lão gia tử bởi vì muốn mời cô cùng với ông ra ngoài chơi một ngày, kết quả là có người nào đó đồng ý rồi cuối cùng lại nuốt lời đấy chứ?
Thảo nào hôm nay hắn cố tình uông công việc trên tay xuống dẫn cô ra ngoài chơi, thì ra đây mới là chân tướng sự thật.
Nhưng, bất kể hắn làm vậy xuất phát từ mục đích gì, đối với cô mà nói, chuyến du ngoạn trên thuyền hôm nay khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ. Bàn tay nhỏ đang bị bọc trong bàn tay lớn của hắn khẽ động đậy, miết miết lòng bàn tay người đàn ông.
Có phải anh cho Long lão gia tử leo cây không?
Cô dùng ánh mắt hỏi hắn, cuối cùng từ trong đáy mắt mang đầy ý cười của hắn nhìn ra được đáp án.
Sở Tư Nhan mỉm cười quay sang Long lão gia tử, 'Lão gia tử, ông đừng tức giận. Hay là lát nữa chúng ta cùng ăn tối nhé? Ăn xong cháu pha cho ông một bình trà thật ngon xem như là bồi thường cho ông, được không?'
Lời của cô vừa dứt thì Đường Nhĩ Ngôn nãy giờ vẫn không nói tiếng nào lúc này mới nhìn về phía Long lão gia tử, giọng không nhanh không chậm nói, 'Lão gia tử, ông đi theo chúng tôi suốt một ngày trời rồi còn chưa ngán sao?'
'Tên tiểu tử họ Đường này, không phải là ông lão ta rất hiểu ý người, không quấy rầy hai người tuổi trẻ các cậu yêu đương hay sao? Thật không biết tốt xấu gì. Sở nha đầu, đến thuyền của ta đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa trò chuyện.'
Sự thật đúng như lời Đường Nhĩ Ngôn nói, hôm nay khi nghe thuộc hạ báo cáo lại rằng thuyền của hai người đã rời bến ông liền lập tức đuổi theo, vốn định tìm tên tiểu tử họ Đường kia giáo huấn một phen, không ngờ lúc thuyền của ông đuổi đến, vừa khéo nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang ở trên boong tàu anh anh em em, tình cảnh lãng mạn như vậy khiến oán khí trong lòng ông cũng tiêu tán không ít, cũng mặc kệ hai người.
Sau đó thì tình cờ gặp được một đám người quen cũ cũng du ngoạn trên một chiếc thuyền khác, mời đối phương lên tàu mình uống trà trò chuyện sau đó nữa mới theo chân hai người trở về.
Haizz, muốn gặp nha đầu này thật không dễ dàng gì!
Đường Nhĩ Ngôn vốns đã cho người đặt sẵn chỗ trong nhà hàng nhưng lại không tiện phụ hảo ý của Long lão gia tử cho nên chỉ đành đưa cô gái nhỏ lên thuyền của ông.
Trên bàn ăn toàn là hải sản tươi mới, sau lưng mỗi người đều có một nhân viên phục vụ đứng phục vụ, giúp họ bóc vỏ tôm, bóc cua các loại mà Sở Tư Nhan thì trước giờ luôn thích tự mình làm lấy cho nên uyển chuyển cự tuyệt sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ nhưng khi nhìn thấy đĩa cua Hoàng đế được bê lên bàn, cô ngạc nhiên đến nỗi chiếc kéo trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
/410
|