Đường Nhĩ Ngôn một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt thâm trầm khóa chặt nơi gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Yên, giọng dịu dàng như nước, 'Nếu như đã không có khả năng mang thai con của tôi, vậy tại sao phải nói dối chứ?'
Cô bị sự ôn nhu của hắn làm cho mê hoặc, 'Nhĩ Ngôn, em muốn được ở bên cạnh anh, em có thể sinh cho anh thật nhiều thật nhiều con, cô gái kia có thể vì anh làm cái gì, em cũng có thể, em...'
Lời bày tỏ của cô còn chưa nói hết thì gương mặt vốn tràn đầy nhu tình của người đàn ông chợt trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, trước khi Tô Tử Yên kịp phản ứng lại, một cái tát nặng nề đã vung trên mặt cô, trúng một tát tai đó, cả người Tô Tử Yên như một chiếc lá rụng, trực tiếp ngã nhào vào sofa đối diện.
'Anh...' Cô đưa tay che lấy gò má đã sưng phồng nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước tiến đến gần mình, quả thực không khác gì một ác ma đến từ địa ngục, cô không ngừng thối lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào thành sofa, không còn đường để lui.
Đường Nhĩ Ngôn khom xuống trước mặt cô, một tay giữ lấy cô, tay kia vung lên...
'Đường Nhĩ Ngôn, ngay cả phụ nữ anh cũng đánh sao?' Ý thức được hắn muốn lần nữa đánh mình, Tô Tử Yên cố lấy hết can đảm đưa tay chặn lấy.
'Đường Nhĩ Ngôn tôi trước giờ đều không để ý đối tượng bị đánh là nam hay nữ.' Một tay khéo léo dùng sức rũ tay của Tô Tử Yên ra, tay kia bóp chặt cổ cô, 'Dám đụng đến người của tôi thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý phải trả cái giá thật đắt.'
Lời của hắn vừa dứt thì lực đạo trên tay càng năng thêm, chừng như muốn tươi sống bóp chết cô gái trước mặt vậy...
Đôi mắt đẹp của Tô Tử Yên trợn thật to, đôi môi theo bản năng mấp máy, cố gắng tìm cách biện minh cho mình...
'Chỉ...chỉ...là...nói đùa...'
'Người phụ nữ của Đường Nhĩ Ngôn tôi ai cũng có thể nói đùa được sao?' Đường Nhĩ Ngôn tức giận nhấc bổng cả người Tô Tử Yên lên rồi hung hăng ném xuống đất, cú ném này quả thực khiến cô đau đến nỗi một câu cũng không thốt nên lời.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ rồi bị đẩy ra, hai người vệ sĩ áo đen đem một người đàn ông đã bị đánh đến chỉ còn một hơi thở kéo vào trong phòng, ném xuống bên cạnh Tô Tử Yên.
'Boss, đã mang người đến đây.' Một trong hai vệ sĩ mặt không chút biểu tình cúi chào Đường Nhĩ Ngôn rồi nói.
Đường Nhĩ Ngôn nhẹ gật đầu, 'Tìm một bác sĩ giỏi một chút qua đây giúp hai người họ trị thương, cho người canh giữ bọn họ, đến khi nào có con rồi mới đưa cô ta đến bệnh viện làm thủ thuật phá thai.'
'Tôi biết rồi.'
Đường Nhĩ Ngôn dặn dò xong thì cất bước định rời đi nhưng gấu quần lại bị người ta kéo lại, hắn cúi đầu xuống, là Đường Mân mặt lấm lem vết máu, ông ta mấp máy môi, 'Nhĩ... Ngôn... cháu... không... thể...'
Đường Nhĩ Ngôn khéo léo lách người qua, khuỵu chân xuống bên cạnh ông, ánh mắt sắc bén mang theo lửa giận hừng hực, 'Đường Mân, tôi không lấy mạng của ông là đã rất nhân từ rồi.'
Cũng nghe được câu nói này của hắn, Tô Tử Yên bị dọa đến suýt ngất.
Đường Nhĩ Ngôn đi ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của Đường lão thái gia.
'Ông nội, có chuyện gì?' Hắn vừa đi đến thang máy vừa ấn phím đón nghe.
'Nhĩ Ngôn, nghe nói giữa con với chú con có chuyện bất hòa?' Đường lão thái gia hỏi một cách rất hàm súc.
Đường Nhĩ Ngôn cười lạnh một tiếng, đi vào thang máy lúc này vừa được mở ra, 'Ông nội, tin tức đến tai ông cũng nhanh quá nhỉ.'
'Ta mặc kệ con và nó đấu đá thế nào, trên danh nghĩa Đường Mân vẫn là con nuôi của nhà họ Đường, đừng làm quá đáng để người ngoài nhìn vào mà chê cười nhà chúng ta.'
'Ông nội, ông yên tâm, ông ta không chết được đâu.'
'Hoằng Đạt bên đó, con xác định có thể nuốt trôi toàn bộ sao?' Đường lão thái gia đối với chuyện đứa cháu cưng này của mình muốn một hơi thâu tóm hết tập đoàn Hoằng Đạt vẫn còn có chút lo lắng, trước giờ ông không đánh trận đánh nào mà không chuẩn bị trước, tuy rằng đã xem Hoằng Đạt không thuận mắt từ lâu nhưng vẫn chưa tìm cơ hội thích hợp nào để thôn tính. Hôm nay đứa cháu nội này của ông lại vì một cơn giận bùng phát mà không tiếc ra tay.
'Ông nội, cháu nội của ông dạ dày rất lớn, khả năng tiêu hóa cũng rất tốt.'
'Có phải cháu tìm tập đoàn Anh Hoa đứng ra giao dịch không?'
'Đúng vậy.' Hắn thừa nhận một cách sảng khoái, 'Cho nên, chiều ngày mai trước khi thị trường chứng khoán kết thúc giao dịch, chúng ta có thể quét họ đến sát đáy. Ông nội, ngày mốt ông có muốn đến văn phòng tổng tài của Hoằng Đạt ngồi chơi một lát không?'
'Ông nội già rồi, không muốn gì nhiều, chỉ muốn ôm cháu cố thôi.' Đường lão thái gia thở dài một tiếng.
Đường Nhĩ Ngôn nghe câu này bỗng trầm mặc trở lại, mắt lơ đễnh nhìn những con số đang không ngừng nhảy nhót trên bảng điều khiển, trong đầu tràn đầy là hình ảnh cô gái của hắn toàn thân nhuốm đầy máu, đáy lòng lại ẩn ẩn phát đau.
'Chăm sóc cho nha đầu kia đàng hoàng.'
'Con biết rồi.' Đường Nhĩ Ngôn nói rồi ngắt điện thoại.
Tối nay trăng thật tròn, thật sáng, ánh trăng bàng bạc xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu thẳng vào trong căn phòng bệnh hạng sang, lên bóng người mảnh khảnh đang nằm nghiêng trên giường.
Sở Tư Nhan an tĩnh nằm hướng mặt về phía cửa sổ, đôi mắt trong trẻo nhìn không chớp bóng trăng tròn vành vạnh treo giữa không trung, thật lâu thật lâu sau mới vén chăn bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ thẫn thờ nhìn ánh trăng bên ngoài, mờ mịt nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Hai tay vô thức xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng, giống như đứa bé vẫn còn tồn tại vậy...
Cục cưng, kết tinh của cô với Nhĩ Ngôn, lúc hai người họ đều không ý thức được sự tồn tại của đứa bé mà nó đã vội vàng bỏ cô mà đi.
Không biết cục cưng là con trai hay con gái nhỉ? Nếu như là con trai, có phải rất giống Nhĩ Ngôn hay không? Một hoàng tử bé vừa đẹp trai lại rất thông minh? Nếu như là con gái thì sao? Cô nghĩ, con bé nhất định sẽ lớn lên xinh đẹp như một cô công chúa trong truyện cổ tích.
Trên thế giới này cô đã không còn bất kỳ người thân nào, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cô biết từ trong đáy lòng mình khát vọng có một người thân có quan hệ huyết mạch với mình đến thế nào.
Chỉ có điều, đứa bé đã đi rồi.
Sau này, liệu có còn quay trở lại nữa không?
Trước mắt cô mờ mịt một mảnh, đáy lòng như bị thứ gì đó chặn lại thật khó chịu.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô vẫn chưa thấy mặt Đường Nhĩ Ngôn, cũng không gặp được Cố Minh và Thẩm Tích, ngược lại Long lão gia tử rất có lòng, đến thăm cô rồi ngồi nói chuyện khá lâu, nói với cô Nhĩ Ngôn của cô đang bận xử lý công việc.
Tại sao hắn không đợi cô tỉnh lại rồi mới đi chứ? Hắn có biết không, khi cô mở mắt ra người duy nhất muốn nhìn thấy chỉ có mỗi mình hắn.
Cô rất nhớ hắn, rất muốn rất muốn gặp hắn.
'Sao lại không nằm trên giường?'
Giống như Thượng đế trả lời cho nỗi tưởng niệm của cô, giọng nói trầm thấp quen thuộc của hắn bất thình lình vang lên sau lưng. Sở Tư Nhan vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn đẩy cửa mà vào nhưng trên mặt có một chút gì đó là lạ mà cô xem không hiểu.
Rõ ràng sớm đã qua giờ thăm bệnh nhưng Sở Tư Nhan cũng không thấy ngạc nhiên tại sao hắn lại có thể vào được đây bởi cô biết, gian bệnh viện này có cổ phần của Long lão gia tử, tin rằng Đường Nhĩ Ngôn đã từ chỗ lão gia tử lấy được một số đặc quyền.
Đường Nhĩ Ngôn nhìn cô đang quay lưng về phía mình, mắt hướng ra ngoài mặt trăng ngoài cửa sổ, gương mặt trắng nõn dưới ánh trăng bàng bạc càng lộ vẻ tái nhợt gần như là trong suốt, mỏng manh như bọt nước có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Hắn đi đến gần kéo cô vào ngực mình, ánh mắt chuyên chú quan sát một lượt gương mặt thanh tú của cô. Sở Tư Nhan mỉm cười nhìn hắn, hệt như trước đây, khi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
'Thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa?'
Cô vùi mặt vào ngực hắn, hít sâu khí tức quen thuộc của người đàn ông, nhẹ gật đầu tỏ vẻ mình đã khá hơn nhiều.
'Nếu như muốn khóc thì cứ lớn tiếng khóc ra.' Một người nếu như quá đau lòng hoặc sống quá nội tâm, cứ giấu mãi tâm sự trong lòng rất dễ khiến người ta phát điên.
Cô bị sự ôn nhu của hắn làm cho mê hoặc, 'Nhĩ Ngôn, em muốn được ở bên cạnh anh, em có thể sinh cho anh thật nhiều thật nhiều con, cô gái kia có thể vì anh làm cái gì, em cũng có thể, em...'
Lời bày tỏ của cô còn chưa nói hết thì gương mặt vốn tràn đầy nhu tình của người đàn ông chợt trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, trước khi Tô Tử Yên kịp phản ứng lại, một cái tát nặng nề đã vung trên mặt cô, trúng một tát tai đó, cả người Tô Tử Yên như một chiếc lá rụng, trực tiếp ngã nhào vào sofa đối diện.
'Anh...' Cô đưa tay che lấy gò má đã sưng phồng nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước tiến đến gần mình, quả thực không khác gì một ác ma đến từ địa ngục, cô không ngừng thối lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào thành sofa, không còn đường để lui.
Đường Nhĩ Ngôn khom xuống trước mặt cô, một tay giữ lấy cô, tay kia vung lên...
'Đường Nhĩ Ngôn, ngay cả phụ nữ anh cũng đánh sao?' Ý thức được hắn muốn lần nữa đánh mình, Tô Tử Yên cố lấy hết can đảm đưa tay chặn lấy.
'Đường Nhĩ Ngôn tôi trước giờ đều không để ý đối tượng bị đánh là nam hay nữ.' Một tay khéo léo dùng sức rũ tay của Tô Tử Yên ra, tay kia bóp chặt cổ cô, 'Dám đụng đến người của tôi thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý phải trả cái giá thật đắt.'
Lời của hắn vừa dứt thì lực đạo trên tay càng năng thêm, chừng như muốn tươi sống bóp chết cô gái trước mặt vậy...
Đôi mắt đẹp của Tô Tử Yên trợn thật to, đôi môi theo bản năng mấp máy, cố gắng tìm cách biện minh cho mình...
'Chỉ...chỉ...là...nói đùa...'
'Người phụ nữ của Đường Nhĩ Ngôn tôi ai cũng có thể nói đùa được sao?' Đường Nhĩ Ngôn tức giận nhấc bổng cả người Tô Tử Yên lên rồi hung hăng ném xuống đất, cú ném này quả thực khiến cô đau đến nỗi một câu cũng không thốt nên lời.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ rồi bị đẩy ra, hai người vệ sĩ áo đen đem một người đàn ông đã bị đánh đến chỉ còn một hơi thở kéo vào trong phòng, ném xuống bên cạnh Tô Tử Yên.
'Boss, đã mang người đến đây.' Một trong hai vệ sĩ mặt không chút biểu tình cúi chào Đường Nhĩ Ngôn rồi nói.
Đường Nhĩ Ngôn nhẹ gật đầu, 'Tìm một bác sĩ giỏi một chút qua đây giúp hai người họ trị thương, cho người canh giữ bọn họ, đến khi nào có con rồi mới đưa cô ta đến bệnh viện làm thủ thuật phá thai.'
'Tôi biết rồi.'
Đường Nhĩ Ngôn dặn dò xong thì cất bước định rời đi nhưng gấu quần lại bị người ta kéo lại, hắn cúi đầu xuống, là Đường Mân mặt lấm lem vết máu, ông ta mấp máy môi, 'Nhĩ... Ngôn... cháu... không... thể...'
Đường Nhĩ Ngôn khéo léo lách người qua, khuỵu chân xuống bên cạnh ông, ánh mắt sắc bén mang theo lửa giận hừng hực, 'Đường Mân, tôi không lấy mạng của ông là đã rất nhân từ rồi.'
Cũng nghe được câu nói này của hắn, Tô Tử Yên bị dọa đến suýt ngất.
Đường Nhĩ Ngôn đi ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của Đường lão thái gia.
'Ông nội, có chuyện gì?' Hắn vừa đi đến thang máy vừa ấn phím đón nghe.
'Nhĩ Ngôn, nghe nói giữa con với chú con có chuyện bất hòa?' Đường lão thái gia hỏi một cách rất hàm súc.
Đường Nhĩ Ngôn cười lạnh một tiếng, đi vào thang máy lúc này vừa được mở ra, 'Ông nội, tin tức đến tai ông cũng nhanh quá nhỉ.'
'Ta mặc kệ con và nó đấu đá thế nào, trên danh nghĩa Đường Mân vẫn là con nuôi của nhà họ Đường, đừng làm quá đáng để người ngoài nhìn vào mà chê cười nhà chúng ta.'
'Ông nội, ông yên tâm, ông ta không chết được đâu.'
'Hoằng Đạt bên đó, con xác định có thể nuốt trôi toàn bộ sao?' Đường lão thái gia đối với chuyện đứa cháu cưng này của mình muốn một hơi thâu tóm hết tập đoàn Hoằng Đạt vẫn còn có chút lo lắng, trước giờ ông không đánh trận đánh nào mà không chuẩn bị trước, tuy rằng đã xem Hoằng Đạt không thuận mắt từ lâu nhưng vẫn chưa tìm cơ hội thích hợp nào để thôn tính. Hôm nay đứa cháu nội này của ông lại vì một cơn giận bùng phát mà không tiếc ra tay.
'Ông nội, cháu nội của ông dạ dày rất lớn, khả năng tiêu hóa cũng rất tốt.'
'Có phải cháu tìm tập đoàn Anh Hoa đứng ra giao dịch không?'
'Đúng vậy.' Hắn thừa nhận một cách sảng khoái, 'Cho nên, chiều ngày mai trước khi thị trường chứng khoán kết thúc giao dịch, chúng ta có thể quét họ đến sát đáy. Ông nội, ngày mốt ông có muốn đến văn phòng tổng tài của Hoằng Đạt ngồi chơi một lát không?'
'Ông nội già rồi, không muốn gì nhiều, chỉ muốn ôm cháu cố thôi.' Đường lão thái gia thở dài một tiếng.
Đường Nhĩ Ngôn nghe câu này bỗng trầm mặc trở lại, mắt lơ đễnh nhìn những con số đang không ngừng nhảy nhót trên bảng điều khiển, trong đầu tràn đầy là hình ảnh cô gái của hắn toàn thân nhuốm đầy máu, đáy lòng lại ẩn ẩn phát đau.
'Chăm sóc cho nha đầu kia đàng hoàng.'
'Con biết rồi.' Đường Nhĩ Ngôn nói rồi ngắt điện thoại.
Tối nay trăng thật tròn, thật sáng, ánh trăng bàng bạc xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu thẳng vào trong căn phòng bệnh hạng sang, lên bóng người mảnh khảnh đang nằm nghiêng trên giường.
Sở Tư Nhan an tĩnh nằm hướng mặt về phía cửa sổ, đôi mắt trong trẻo nhìn không chớp bóng trăng tròn vành vạnh treo giữa không trung, thật lâu thật lâu sau mới vén chăn bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ thẫn thờ nhìn ánh trăng bên ngoài, mờ mịt nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Hai tay vô thức xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng, giống như đứa bé vẫn còn tồn tại vậy...
Cục cưng, kết tinh của cô với Nhĩ Ngôn, lúc hai người họ đều không ý thức được sự tồn tại của đứa bé mà nó đã vội vàng bỏ cô mà đi.
Không biết cục cưng là con trai hay con gái nhỉ? Nếu như là con trai, có phải rất giống Nhĩ Ngôn hay không? Một hoàng tử bé vừa đẹp trai lại rất thông minh? Nếu như là con gái thì sao? Cô nghĩ, con bé nhất định sẽ lớn lên xinh đẹp như một cô công chúa trong truyện cổ tích.
Trên thế giới này cô đã không còn bất kỳ người thân nào, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cô biết từ trong đáy lòng mình khát vọng có một người thân có quan hệ huyết mạch với mình đến thế nào.
Chỉ có điều, đứa bé đã đi rồi.
Sau này, liệu có còn quay trở lại nữa không?
Trước mắt cô mờ mịt một mảnh, đáy lòng như bị thứ gì đó chặn lại thật khó chịu.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô vẫn chưa thấy mặt Đường Nhĩ Ngôn, cũng không gặp được Cố Minh và Thẩm Tích, ngược lại Long lão gia tử rất có lòng, đến thăm cô rồi ngồi nói chuyện khá lâu, nói với cô Nhĩ Ngôn của cô đang bận xử lý công việc.
Tại sao hắn không đợi cô tỉnh lại rồi mới đi chứ? Hắn có biết không, khi cô mở mắt ra người duy nhất muốn nhìn thấy chỉ có mỗi mình hắn.
Cô rất nhớ hắn, rất muốn rất muốn gặp hắn.
'Sao lại không nằm trên giường?'
Giống như Thượng đế trả lời cho nỗi tưởng niệm của cô, giọng nói trầm thấp quen thuộc của hắn bất thình lình vang lên sau lưng. Sở Tư Nhan vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn đẩy cửa mà vào nhưng trên mặt có một chút gì đó là lạ mà cô xem không hiểu.
Rõ ràng sớm đã qua giờ thăm bệnh nhưng Sở Tư Nhan cũng không thấy ngạc nhiên tại sao hắn lại có thể vào được đây bởi cô biết, gian bệnh viện này có cổ phần của Long lão gia tử, tin rằng Đường Nhĩ Ngôn đã từ chỗ lão gia tử lấy được một số đặc quyền.
Đường Nhĩ Ngôn nhìn cô đang quay lưng về phía mình, mắt hướng ra ngoài mặt trăng ngoài cửa sổ, gương mặt trắng nõn dưới ánh trăng bàng bạc càng lộ vẻ tái nhợt gần như là trong suốt, mỏng manh như bọt nước có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Hắn đi đến gần kéo cô vào ngực mình, ánh mắt chuyên chú quan sát một lượt gương mặt thanh tú của cô. Sở Tư Nhan mỉm cười nhìn hắn, hệt như trước đây, khi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
'Thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa?'
Cô vùi mặt vào ngực hắn, hít sâu khí tức quen thuộc của người đàn ông, nhẹ gật đầu tỏ vẻ mình đã khá hơn nhiều.
'Nếu như muốn khóc thì cứ lớn tiếng khóc ra.' Một người nếu như quá đau lòng hoặc sống quá nội tâm, cứ giấu mãi tâm sự trong lòng rất dễ khiến người ta phát điên.
/410
|