P2 – Chương 64: Những năm qua, em có từng nhớ đến anh không? (3)
'Anh chỉ muốn biết, những năm qua, em có nhớ đến anh không?' Giọng nói trầm thấp dù đã qua bao nhiêu năm vẫn quá quen thuộc với Sở Tư Nhan vang bên tai cô, đôi mắt thâm thúy như chứa đựng bao điều đăm đắm nhìn cô giống như muốn xuyên thẳng qua những che chắn bề ngoài nhìn thấu vào nội tâm, thậm chí là linh hồn cô khiến Sở Tư Nhan cảm thấy mình giống như không có cách nào che dấu bản thân vậy.
'Thành thật trả lời anh, em có từng nhớ đến anh không?'
'Em...mấy năm qua em...' Bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn, nhìn thấy trên mặt hắn thoáng lộ vẻ cô đơn, trong lòng cô lại thoáng qua một cảm giác tội lỗi, muốn nói dối nhưng lại nói không nên lời.
Cô không nên đồng ý trả lời câu hỏi kia của hắn. Sở Tư Nhan cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn. Người đàn ông này trước giờ thông minh sắc bén, tùy tiện một cái nhìn cũng có thể nắm bắt được tâm tư suy nghĩ của người khác, cô không muốn bị hắn dễ dàng nhìn thấu như vậy.
Không công bằng! Thật sự không công bằng! Tại sao hắn luôn có thể tìm thấy điểm yếu nhất của cô để tấn công, ép cô từng bước từng bước thoái lui đến ngõ cụt vậy chứ?
Thế những năm qua, hắn có từng nhớ đến cô không?
Nửa năm trước Long lão gia tử nói với cô Đường Nhĩ Ngôn đã không còn cho người tìm cô nữa rồi, bảo cô yên tâm mà tiếp tục cuộc sống, không cần phải lo sẽ bị hắn tìm thấy nữa.
Có lẽ hắn sẽ không biết, khi biết được hắn đã từ bỏ tìm kiếm cô, trong lòng Sở Tư Nhan lại dâng lên một cảm giác buồn bã và đau đớn mà ngay bản thân cô cũng không hiểu nổi, lại không cách nào thổ lộ với ai.
Để rồi mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, chỉ còn mình cô với cô cuộn mình trong chăn một mình gặm nhấm nỗi đau.
Thực ra, trong sâu thẳm nhất của lòng mình cô biết mình vẫn hy vọng, hy vọng hắn không từ bỏ chuyện tìm kiếm cô.
Con người, thật mâu thuẫn làm sao!
'Nhan Nhan, anh đang đợi câu trả lời của em.' Đang lúc cô suy nghĩ đến thất thần Đường Nhĩ Ngôn lần nữa kéo cô vào trong lòng mình, giọng trầm thấp kề bên tai cô thì thầm, đôi môi mang theo hơi thở đàn ông nóng rực dán sát gần như là đang hôn lên vành tai trắng nõn của cô gái khiến cả người cô khẽ run lên rồi sau đó trở nên cứng ngắc trong lòng hắn không dám nhúc nhích.
Cô đã quá quen với vòng tay của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, khí tức đàn ông quen thuộc của hắn, cả mùi nước hoa lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt luôn khiến cô tâm hoảng ý loạn kia...
Những lúc trong cơn mơ bừng tỉnh, những thứ quen thuộc đó lại bắt đầu quấy nhiễu tâm tư của cô.
Cô không muốn bị hắn từ bỏ!
Không có ai biết đây mới là suy nghĩ thực sự của cô! Tự bản thân cô biết nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó.
'Vậy còn anh thì sao? Có nhớ em không?' Vành mắt đỏ ửng, cô hỏi ngược lại.
Hắn nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt thâm thúy khóa chặt lấy cô rồi chậm rãi cúi xuống thật sâu ấn một nụ hôn...
'Nhớ, anh rất nhớ em, Sở Tư Nhan!'
Hắn, lần nữa tiến vào trong sinh mệnh của cô!
Đôi môi với những đường nét rõ ràng áp lên đôi môi mềm mại của cô, dây dưa thật lâu, như si như say, mà đôi tay rắn rỏi của hắn siết chặt lấy cô giống như muốn hòa tan vào trong xương cốt của mình, không để cô rời khỏi dù chỉ là nửa bước...
Đợi đến khi hắn rốt cuộc thỏa mãn chịu buông cô ra thì xe cũng đã dừng lại, hai người cũng đã trở về với hiện thực.
Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa, xuất hiện trước mắt cô là một căn biệt thự vây quanh bởi một màu xanh mướt của thiên nhiên.
Nơi này, thật xa lạ.
'Đây là đâu vậy?'
'Nhà của chúng ta.'
Sở Tư Nhan mở to mắt nhìn người đàn ông trừng trừng. Hắn nói, nhà của chúng ta?
Là ý gì?
Nhà của hắn và Thẩm Tích và con của họ sao?
Đứa con gái của hắn và Thẩm Tích, nhất định là một cô bé rất xinh đẹp đúng không?
Năm đó cho dù cô cố tình không để ý, không xem bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Đường thị và Đường Nhĩ Ngôn nhưng từ chỗ Long lão gia tử cô cũng biết, năm đó Thẩm Tích sinh cho hắn một đứa con gái.
Nghe nói, Đường Nhĩ Ngôn cực kỳ yêu thương đứa con gái này của mình, xem con gái hạt minh châu trên tay, đi đâu cũng thường dẫn theo bên mình.
Nhưng điều này cũng đâu có nghĩa là cô phải đến nhà hắn, đương nhiên càng không có nghĩa là cô phải gặp con hắn.
Một hồi thân mật trên xe kia cứ xem như một giấc mộng ban trưa vậy, trở về với hiện thực, chuyện sáu năm trước cô không có cách nào tiếp nhận thì sáu năm sau cũng chẳng khác gì, cô vẫn không thể tiếp nhận.
'Em không muốn đến nhà của anh.' Động tác có chút hoảng loạn cô ôm chặt ba lô trong lòng, đẩy cửa xe ra.
Lần này Đường Nhĩ Ngôn không ngăn cản cô, ngược lại từ phía bên kia xuống xe, bước mấy bước vòng qua đầu xe kéo lại cô gái đang vội vàng rời đi kia.
'Nhan Nhan, em không muốn vào nhà xem con chúng ta sao?'
Sở Tư Nhan cố nén tâm tình đang chực bùng nổ của mình, dùng sức rũ mạnh tay hắn ra, 'Đường Nhĩ Ngôn, con gái của anh thì liên quan gì đến em, tại sao em phải xem nó chứ?'
Đường Nhĩ Ngôn nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười, 'Nhan Nhan, anh có thể xem thái độ của em bây giờ là đang ghen không? Em đang đố kỵ, đố kỵ người phụ nữ khác có thể giúp anh mang thai sinh con, đối với điểm này, từ năm ấy đến giờ em vẫn không có cách nào hiểu và tiếp nhận được, có đúng không?'
'Em chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy con gái của anh mà thôi, anh đừng liên tưởng quá nhiều như vậy.'
Đường Nhĩ Ngôn trầm ngâm giây lát, một tay vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả đã bị mưa thấm ướt của cô, thật lâu không nói tiếng nào, cuối cùng chỉ nhẹ câu lên một nụ cười khiến người ta không hiểu hàm ý trong đó.
'Nếu như em thật sự không muốn nhìn thấy con bé, anh cũng không ép em. Nhưng anh muốn nói cho em biết tên của con bé.'
'Em cũng không muốn biết tên của con anh. Anh buông em ra, em muốn về nhà.' Vô duyên vô cớ lôi cô lên xe, đưa cô đến một nơi xa lạ như vầy, cũng không biết có thể đón xe quay về trung tâm thành phố hay không nữa.
Nghe câu trả lời của cô, ý cười trên môi người đàn ông càng sâu hơn, 'Nhan Nhan của anh thật đáng yêu, anh thật thích nhìn bộ dạng em vì anh mà ghen tuông như vậy. Chỉ có điều, dù có muốn giận cũng phải nghe anh nói hết đã, con gái cưng của nhà chúng ta thật sự là một cô bé rất rất đáng yêu, anh bảo đảm, chỉ cần em nhìn thấy con bé nhất định sẽ thích nó ngay thôi.'
'Con của anh, có anh thương yêu nó là được rồi.'
'Vậy còn em? Không muốn anh thương yêu em sao?' Hắn lần nữa kéo cô vào lòng, không cho cô giãy dụa mảy may, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô, 'Em không muốn thấy con anh cũng được thôi nhưng anh nói cho em biết, nếu như hôm nay con anh không gặp được em, con bé nhất định rất khổ sở rất đau lòng.'
Hắn nói câu này là có ý gì? Sở Tư Nhan nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khó hiểu nhưng trong lòng lại có một cảm giác không tốt cuộn lên, giống như nếu như cô không gặp chịu con gái của hắn là một chuyện cực kỳ tà ác vậy...
Đang lúc còn đang bối rối với bao suy nghĩ thì bên tai chợt truyền đến giọng nói thanh thúy nhưng non nớt của một cô bé, 'Ba, không phải ba nói sẽ đưa mẹ về sao? Sao xe về đến nhà lâu như vậy rồi mà con không thấy ai hết vậy?'
'Tiểu thư, cô đi chầm chậm thôi, cẩn thận kẻo nước mưa làm ướt chiếc váy đẹp của cô bây giờ.' Chống dù đuổi theo sau cô bé, người bảo mẫu dè dặt lên tiếng.
Sở Tư Nhan không tự chủ được quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy kiểu công chúa bằng ren trắng đang đi về phía hai người, khoảnh khắc mà cô quay đầu lại đó, cô bé cũng dừng bước ngẩng đầu lên...
Nhất thời, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, hai người ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn đối phương...
Giống như, cuộc gặp mặt của những người đã chia cắt nhiều năm giờ mới được gặp lại...
'Anh chỉ muốn biết, những năm qua, em có nhớ đến anh không?' Giọng nói trầm thấp dù đã qua bao nhiêu năm vẫn quá quen thuộc với Sở Tư Nhan vang bên tai cô, đôi mắt thâm thúy như chứa đựng bao điều đăm đắm nhìn cô giống như muốn xuyên thẳng qua những che chắn bề ngoài nhìn thấu vào nội tâm, thậm chí là linh hồn cô khiến Sở Tư Nhan cảm thấy mình giống như không có cách nào che dấu bản thân vậy.
'Thành thật trả lời anh, em có từng nhớ đến anh không?'
'Em...mấy năm qua em...' Bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn, nhìn thấy trên mặt hắn thoáng lộ vẻ cô đơn, trong lòng cô lại thoáng qua một cảm giác tội lỗi, muốn nói dối nhưng lại nói không nên lời.
Cô không nên đồng ý trả lời câu hỏi kia của hắn. Sở Tư Nhan cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn. Người đàn ông này trước giờ thông minh sắc bén, tùy tiện một cái nhìn cũng có thể nắm bắt được tâm tư suy nghĩ của người khác, cô không muốn bị hắn dễ dàng nhìn thấu như vậy.
Không công bằng! Thật sự không công bằng! Tại sao hắn luôn có thể tìm thấy điểm yếu nhất của cô để tấn công, ép cô từng bước từng bước thoái lui đến ngõ cụt vậy chứ?
Thế những năm qua, hắn có từng nhớ đến cô không?
Nửa năm trước Long lão gia tử nói với cô Đường Nhĩ Ngôn đã không còn cho người tìm cô nữa rồi, bảo cô yên tâm mà tiếp tục cuộc sống, không cần phải lo sẽ bị hắn tìm thấy nữa.
Có lẽ hắn sẽ không biết, khi biết được hắn đã từ bỏ tìm kiếm cô, trong lòng Sở Tư Nhan lại dâng lên một cảm giác buồn bã và đau đớn mà ngay bản thân cô cũng không hiểu nổi, lại không cách nào thổ lộ với ai.
Để rồi mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, chỉ còn mình cô với cô cuộn mình trong chăn một mình gặm nhấm nỗi đau.
Thực ra, trong sâu thẳm nhất của lòng mình cô biết mình vẫn hy vọng, hy vọng hắn không từ bỏ chuyện tìm kiếm cô.
Con người, thật mâu thuẫn làm sao!
'Nhan Nhan, anh đang đợi câu trả lời của em.' Đang lúc cô suy nghĩ đến thất thần Đường Nhĩ Ngôn lần nữa kéo cô vào trong lòng mình, giọng trầm thấp kề bên tai cô thì thầm, đôi môi mang theo hơi thở đàn ông nóng rực dán sát gần như là đang hôn lên vành tai trắng nõn của cô gái khiến cả người cô khẽ run lên rồi sau đó trở nên cứng ngắc trong lòng hắn không dám nhúc nhích.
Cô đã quá quen với vòng tay của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, khí tức đàn ông quen thuộc của hắn, cả mùi nước hoa lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt luôn khiến cô tâm hoảng ý loạn kia...
Những lúc trong cơn mơ bừng tỉnh, những thứ quen thuộc đó lại bắt đầu quấy nhiễu tâm tư của cô.
Cô không muốn bị hắn từ bỏ!
Không có ai biết đây mới là suy nghĩ thực sự của cô! Tự bản thân cô biết nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó.
'Vậy còn anh thì sao? Có nhớ em không?' Vành mắt đỏ ửng, cô hỏi ngược lại.
Hắn nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt thâm thúy khóa chặt lấy cô rồi chậm rãi cúi xuống thật sâu ấn một nụ hôn...
'Nhớ, anh rất nhớ em, Sở Tư Nhan!'
Hắn, lần nữa tiến vào trong sinh mệnh của cô!
Đôi môi với những đường nét rõ ràng áp lên đôi môi mềm mại của cô, dây dưa thật lâu, như si như say, mà đôi tay rắn rỏi của hắn siết chặt lấy cô giống như muốn hòa tan vào trong xương cốt của mình, không để cô rời khỏi dù chỉ là nửa bước...
Đợi đến khi hắn rốt cuộc thỏa mãn chịu buông cô ra thì xe cũng đã dừng lại, hai người cũng đã trở về với hiện thực.
Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa, xuất hiện trước mắt cô là một căn biệt thự vây quanh bởi một màu xanh mướt của thiên nhiên.
Nơi này, thật xa lạ.
'Đây là đâu vậy?'
'Nhà của chúng ta.'
Sở Tư Nhan mở to mắt nhìn người đàn ông trừng trừng. Hắn nói, nhà của chúng ta?
Là ý gì?
Nhà của hắn và Thẩm Tích và con của họ sao?
Đứa con gái của hắn và Thẩm Tích, nhất định là một cô bé rất xinh đẹp đúng không?
Năm đó cho dù cô cố tình không để ý, không xem bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Đường thị và Đường Nhĩ Ngôn nhưng từ chỗ Long lão gia tử cô cũng biết, năm đó Thẩm Tích sinh cho hắn một đứa con gái.
Nghe nói, Đường Nhĩ Ngôn cực kỳ yêu thương đứa con gái này của mình, xem con gái hạt minh châu trên tay, đi đâu cũng thường dẫn theo bên mình.
Nhưng điều này cũng đâu có nghĩa là cô phải đến nhà hắn, đương nhiên càng không có nghĩa là cô phải gặp con hắn.
Một hồi thân mật trên xe kia cứ xem như một giấc mộng ban trưa vậy, trở về với hiện thực, chuyện sáu năm trước cô không có cách nào tiếp nhận thì sáu năm sau cũng chẳng khác gì, cô vẫn không thể tiếp nhận.
'Em không muốn đến nhà của anh.' Động tác có chút hoảng loạn cô ôm chặt ba lô trong lòng, đẩy cửa xe ra.
Lần này Đường Nhĩ Ngôn không ngăn cản cô, ngược lại từ phía bên kia xuống xe, bước mấy bước vòng qua đầu xe kéo lại cô gái đang vội vàng rời đi kia.
'Nhan Nhan, em không muốn vào nhà xem con chúng ta sao?'
Sở Tư Nhan cố nén tâm tình đang chực bùng nổ của mình, dùng sức rũ mạnh tay hắn ra, 'Đường Nhĩ Ngôn, con gái của anh thì liên quan gì đến em, tại sao em phải xem nó chứ?'
Đường Nhĩ Ngôn nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười, 'Nhan Nhan, anh có thể xem thái độ của em bây giờ là đang ghen không? Em đang đố kỵ, đố kỵ người phụ nữ khác có thể giúp anh mang thai sinh con, đối với điểm này, từ năm ấy đến giờ em vẫn không có cách nào hiểu và tiếp nhận được, có đúng không?'
'Em chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy con gái của anh mà thôi, anh đừng liên tưởng quá nhiều như vậy.'
Đường Nhĩ Ngôn trầm ngâm giây lát, một tay vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả đã bị mưa thấm ướt của cô, thật lâu không nói tiếng nào, cuối cùng chỉ nhẹ câu lên một nụ cười khiến người ta không hiểu hàm ý trong đó.
'Nếu như em thật sự không muốn nhìn thấy con bé, anh cũng không ép em. Nhưng anh muốn nói cho em biết tên của con bé.'
'Em cũng không muốn biết tên của con anh. Anh buông em ra, em muốn về nhà.' Vô duyên vô cớ lôi cô lên xe, đưa cô đến một nơi xa lạ như vầy, cũng không biết có thể đón xe quay về trung tâm thành phố hay không nữa.
Nghe câu trả lời của cô, ý cười trên môi người đàn ông càng sâu hơn, 'Nhan Nhan của anh thật đáng yêu, anh thật thích nhìn bộ dạng em vì anh mà ghen tuông như vậy. Chỉ có điều, dù có muốn giận cũng phải nghe anh nói hết đã, con gái cưng của nhà chúng ta thật sự là một cô bé rất rất đáng yêu, anh bảo đảm, chỉ cần em nhìn thấy con bé nhất định sẽ thích nó ngay thôi.'
'Con của anh, có anh thương yêu nó là được rồi.'
'Vậy còn em? Không muốn anh thương yêu em sao?' Hắn lần nữa kéo cô vào lòng, không cho cô giãy dụa mảy may, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô, 'Em không muốn thấy con anh cũng được thôi nhưng anh nói cho em biết, nếu như hôm nay con anh không gặp được em, con bé nhất định rất khổ sở rất đau lòng.'
Hắn nói câu này là có ý gì? Sở Tư Nhan nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khó hiểu nhưng trong lòng lại có một cảm giác không tốt cuộn lên, giống như nếu như cô không gặp chịu con gái của hắn là một chuyện cực kỳ tà ác vậy...
Đang lúc còn đang bối rối với bao suy nghĩ thì bên tai chợt truyền đến giọng nói thanh thúy nhưng non nớt của một cô bé, 'Ba, không phải ba nói sẽ đưa mẹ về sao? Sao xe về đến nhà lâu như vậy rồi mà con không thấy ai hết vậy?'
'Tiểu thư, cô đi chầm chậm thôi, cẩn thận kẻo nước mưa làm ướt chiếc váy đẹp của cô bây giờ.' Chống dù đuổi theo sau cô bé, người bảo mẫu dè dặt lên tiếng.
Sở Tư Nhan không tự chủ được quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy kiểu công chúa bằng ren trắng đang đi về phía hai người, khoảnh khắc mà cô quay đầu lại đó, cô bé cũng dừng bước ngẩng đầu lên...
Nhất thời, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, hai người ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn đối phương...
Giống như, cuộc gặp mặt của những người đã chia cắt nhiều năm giờ mới được gặp lại...
/410
|