P2 – Chương 75: Không phải Sở tiểu thư, là Đường phu nhân! (6)
Sở Tư Nhan nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, 'Sao Long lão gia tử lại biết chúng ta sắp kết hôn?'
Tin tức truyền đi không khỏi nhanh quá đi thôi!
'Không chỉ Long lão gia tử biết mà toàn Melbourne thậm chí là toàn thế giới đều biết rồi.' Hắn nói rồi đưa điện thoại cho cô.
Sở Tư Nhan tò mò liếc nhanh màn hình một cái, trên màn hình rõ ràng là ảnh chụp Đường Nhĩ Ngôn quỳ xuống cầu hôn với cô.
'Đây...rốt cuộc là chuyện gì?' Chẳng lẽ đội chó săn thực sự làm đến mức không chỗ nào không chui lọt hay sao?
'Mẹ, con cũng muốn xem...' Ngồi ở bên cạnh nghe câu nói đầy ngạc nhiên của mẹ Đường Tâm tò mò nhớm người nhìn sang, khi nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình thì hớn hở kêu lên, 'Ảnh chụp đẹp quá!' Lời của Đường Tâm vừa nói dứt thì điện thoại cũng đã bị người đoạt lấy, Đường Nhĩ Ngôn cầm điện thoại trên tay tiếp tục lướt xuống đọc tựa đề bên dưới, 'Đường Nhĩ Ngôn của gia tộc Đường thị đưa con gái cưng và người mình yêu đến khu Center South Yarra mua sắm, cuối cùng Đường Nhĩ Ngôn còn ở trước mặt con gái và rất nhiều nhân viên của cửa hàng châu báu nổi tiếng BVLGARI quỳ xuống cầu hôn với người yêu...'
Sở Tư Nhan lúc này mới hoàn hồn lại, cầm lấy điện thoại của mình tự lên mạng xem tin tức, 'Những người này sao lại biết rõ ràng như vậy được chứ?' Cô vừa đọc những bài báo trên những trang web khác nhau, tuy rằng tiêu đề không giống nhưng nội dung thì cũng không có gì khác biệt nhau lắm vừa sợ hãi than thầm, những phóng viên này sao lại có thể biết rõ ràng từng chút một hành trình của bọn họ đến vậy chứ? Cô với con gái mua những món gì, tình cảnh lúc Đường Nhĩ Ngôn cầu hôn với cô ra sao, thậm chí chiếc nhẫn trên tay cô có hình dạng thế nào bọn họ đều có thể miêu tả một cách rõ ràng rạch mạch đến vậy, thậm chí là chuyện tối qua một nhà ba người vào khách sạn của Đường thị nghỉ ngơi cũng không bỏ sót.
Những phóng viên này năng lực cũng không khỏi quá mức cường hãn rồi?!
Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên một nụ cười thích ý, 'Đương nhiên là những phóng viên này không có thần thông quảng đại đến mức như vậy, cho dù có đi nữa, không có sự cho phép họ cũng không dám đăng tin rầm rộ như vậy, là anh đưa thông tin cho họ.'
'Cái gì?! Anh đưa thông tin cho phóng viên để họ đăng lên sao?' Cô ngạc nhiên đến nỗi chiếc miệng nhỏ há hốc ra.
Đường Nhĩ Ngôn đặt điện thoại xuống âu yếm véo đôi má trắng nõn của cô, 'Có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?'
'Đương nhiên rồi, tại sao anh lại làm như vậy?' Cô vẫn chưa hết kinh ngạc truy vấn.
'Một lần dứt khoát công bố ra ngoài, ai nấy đều biết vậy chúng ta cũng không cần phải giải thích với bất kỳ ai, đỡ mệt biết mấy.' Đường Nhĩ Ngôn vẫn ung dung tự tại nói.
'Bao gồm cả lão gia tử sao?'
'Đường tiên sinh công khai cầu hôn vốn là muốn cho người trên toàn thế giới đều biết, đời này phu nhân chính là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy sẽ yêu thương quý trọng suốt đời.' Ngồi ở ghế phụ lái, Cố Minh thay boss mình cho phu nhân một câu trả lời.
Người phụ nữ duy nhất mà anh ấy sẽ yêu thương quý trọng suốt đời! Câu nói nghe mới động lòng người làm sao!
Vành mắt cô trong chớp mắt nóng lên.
Cho dù hắn chưa từng nói với cô lời yêu nhưng giờ phút này cô cảm nhận được một cách rõ ràng, người đàn ông này, thực yêu mình.
Cô lặng lẽ lần tìm tay hắn nắm lấy, siết chặt không buông.
***
Hôm đó trở về nhà lớn họ Đường, thật đúng như lời Đường Nhĩ Ngôn nói, Đường lão thái gia không gây khó dễ gì cho cô, chỉ gọi cô đơn độc vào thư phòng pha cho mình ấm trà sau đó bắt đầu kể cho cô nghe những chuyện lúc nhỏ của Đường Nhĩ Ngôn, chuyện hắn du học ở nước Anh thế nào sau đó làm việc ra sao, kể những chuyện về hắn trong mấy năm mà cô rời đi kia...
'Nha đầu, năm đó không phải ông nội cố tình ép buộc con nhưng con nghĩ thử xem, nhà họ Đường chúng ta nhất định phải có một người kế thừa. Hiện giờ tuy rằng mọi chuyện không thể xem như thật trọn vẹn nhưng ít ra con đã quay về bên cjanh Nhĩ Ngôn, nó cũng sẽ không giống như mấy năm qua suốt ngày ủ rũ không vui, sau này cháu nội của ta giao lại cho con...'
Bởi vì tính tình ông cứng rắn mà cháu nội của ông tính tình còn cứng rắn hơn ông gấp bội, nói một là một, hoàn toàn không nhận sự phản bác của người khác, những năm trước ông cũng không biết trước đây mình can thiệp quá sâu vào chuyện của cháu nội nên làm lỡ mất của cháu sáu năm hạnh phúc.
Nhưng muốn quản cũng không quản được nữa rồi.
Đường lão thái gia nói, muốn giao Nhĩ Ngôn cho cô, vành mắt Sở Tư Nhan lại bắt đầu nóng lên.
Suốt hôm đó, ba người cùng Đường lão thái gia trò chuyện, ăn cơm tối xong mới rời đi.
Suốt trên đường về, Sở Tư Nhan ôm con gái đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình, đầu tựa vào vai người đàn ông, hắn thuận thế ôm lấy cả hai vào lòng, 'Mệt không?'
Cô lắc đầu sau đó hỏi, 'Nhĩ Ngôn, hay là sau khi kết hôn xong chúng ta dọn về nhà ở cùng với ông nội được không?'
Sức khỏe của Đường lão thái gia xem ra đã kém hơn trước nhiều lắm, dù sao tuổi cũng đã gần chín mươi rồi, tuy rằng bên người có không ít người làm chăm sóc nhưng dù sao cảm giác cũng không bằng có người thân, con cháu bên cạnh.
Tuy rằng lão gia tử không nói gì nhưng vừa nãy lúc ba người chào từ biệt ra về, Sở Tư Nhan biết thực ra ông không nỡ để họ rời đi.
Mặc dù cô không thích nhà lớn họ Đường cho lắm nhưng dù sao những nguyên nhân khiến cô không thích nó bây giờ đã không còn tồn tại, cô cũng không cần thiết cứ mãi nhớ về những ký ức không vui kia làm gì, chỉ khiến bản thân khó chịu mà thôi.
'Không phải em muốn quay về Sidney sao?' Đường Nhĩ Ngôn nhắm mắt, nhỏ giọng nói.
Hắn có thể coi như do một tay ông nội bồi dưỡng, trước đây yêu cầu của ông nội đối với hắn cực cao nhưng cũng cực ít khi đánh hắn, mắng hắn, bất kể hắn làm gì, dù tức giận đến đâu thì cuối cùng vẫn là tha thứ hắn.
Trước đây hắn không quay về nhà lớn họ Đường chỉ đơn thuần là vì không thích đám thân thích lắm lời kia mà thôi, nhưng bây giờ nhà lớn họ Đường đúng là an tĩnh đến mức có chút trống trải.
Nhưng năm qua hắn đưa con gái về Melbourne ở thực ra cũng là vì có thể thường xuyên quay về thăm ông nội cho ông đỡ cô quạnh.
Hắn vẫn luôn biết, cô gái của hắn thích ở căn biệt thự ở Mossman mà trước đây hai người từng ở chung cho nên mới định sau khi xong hôn lễ sẽ đưa cô và con gái quay về Sidney một chuyến.
Nhưng, nếu như cô muốn dời đến nhà lớn họ Đường cùng ông nội, vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn.
'Không, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ở đâu cũng vậy thôi.' Cô nhu thuận đáp đồng thời cũng nhắm mắt lại, an ổn tựa vào ngực hắn.
Trong xe an tĩnh trở lại, bọn họ đều nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác an tĩnh khó được này.
***
Ngày kết hôn đã quyết định định xong, hôn lễ cũng đang được gấp rút chuẩn bị.
Cho dù Sở Tư Nhan không muốn làm quá mức linh đình nhưng thân là người chấp chưởng của một trong những gia tộc giàu có nhất ở đây, hôn lễ của Đường Nhĩ Ngôn làm sao có thể tùy tiện qua loa được chứ?
Cũng may là những chi tiết dù lớn hay nhỏ của hôn lễ đều có người chuyên môn phụ trách, Sở Tư Nhan căn bản là không cần nhúng tay vào bất cứ việc gì, chỉ cần an tâm làm cô dâu là được.
Sau lễ Giáng sinh thì năm mới cũng sắp đến gần, hôm đó Đường Nhĩ Ngôn vừa mới sáng sớm đã vội đến công ty, Sở Tư Nhan thì dẫn con gái, dưới sự hộ vệ của các vệ sĩ đến viếng mộ mẹ mình.
Bởi vì mấy ngày nay ngày nào cô cũng đưa con gái quay về nhà lớn họ Đường chơi với Đường lão thái gia, cùng ông trò chuyện tâm sự, khó tránh không nhắc đến mẹ mình. Tuy rằng chỉ có mấy lời ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cô nhớ lại những lời mà năm xưa mẹ nói với cô.
Vì thế cô muốn đến gặp mẹ, muốn cho mẹ biết để mẹ an tâm rằng cô và Đường Nhĩ Ngôn ở bên nhau cô nhất định sẽ hạnh phúc.
'Mẹ, đây là ai vậy?' Đường Tâm tò mò nhìn bức ảnh người phụ nữ tuổi trung niên được khắc trên mộ bia.
'Đây là bà ngoại.' Sở Tư Nhan cầm tay con gái kéo lên phía trước một bước, 'Tâm Tâm, cúi chào bà ngoại đi con.'
Đường Tâm rất nghe lời lập tức khom lưng nghiêm túc hành lễ.
'Mẹ. đây là con của con với Nhĩ Ngôn, chúng con cũng sắp kết hôn rồi, con với Nhĩ Ngôn nhất định sẽ cố gắng sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, xin mẹ hãy chúc phúc cho chúng con.' Cô hướng về ngôi mộ của mẹ mình nghiêm trang nói.
Sở Tư Nhan nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, 'Sao Long lão gia tử lại biết chúng ta sắp kết hôn?'
Tin tức truyền đi không khỏi nhanh quá đi thôi!
'Không chỉ Long lão gia tử biết mà toàn Melbourne thậm chí là toàn thế giới đều biết rồi.' Hắn nói rồi đưa điện thoại cho cô.
Sở Tư Nhan tò mò liếc nhanh màn hình một cái, trên màn hình rõ ràng là ảnh chụp Đường Nhĩ Ngôn quỳ xuống cầu hôn với cô.
'Đây...rốt cuộc là chuyện gì?' Chẳng lẽ đội chó săn thực sự làm đến mức không chỗ nào không chui lọt hay sao?
'Mẹ, con cũng muốn xem...' Ngồi ở bên cạnh nghe câu nói đầy ngạc nhiên của mẹ Đường Tâm tò mò nhớm người nhìn sang, khi nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình thì hớn hở kêu lên, 'Ảnh chụp đẹp quá!' Lời của Đường Tâm vừa nói dứt thì điện thoại cũng đã bị người đoạt lấy, Đường Nhĩ Ngôn cầm điện thoại trên tay tiếp tục lướt xuống đọc tựa đề bên dưới, 'Đường Nhĩ Ngôn của gia tộc Đường thị đưa con gái cưng và người mình yêu đến khu Center South Yarra mua sắm, cuối cùng Đường Nhĩ Ngôn còn ở trước mặt con gái và rất nhiều nhân viên của cửa hàng châu báu nổi tiếng BVLGARI quỳ xuống cầu hôn với người yêu...'
Sở Tư Nhan lúc này mới hoàn hồn lại, cầm lấy điện thoại của mình tự lên mạng xem tin tức, 'Những người này sao lại biết rõ ràng như vậy được chứ?' Cô vừa đọc những bài báo trên những trang web khác nhau, tuy rằng tiêu đề không giống nhưng nội dung thì cũng không có gì khác biệt nhau lắm vừa sợ hãi than thầm, những phóng viên này sao lại có thể biết rõ ràng từng chút một hành trình của bọn họ đến vậy chứ? Cô với con gái mua những món gì, tình cảnh lúc Đường Nhĩ Ngôn cầu hôn với cô ra sao, thậm chí chiếc nhẫn trên tay cô có hình dạng thế nào bọn họ đều có thể miêu tả một cách rõ ràng rạch mạch đến vậy, thậm chí là chuyện tối qua một nhà ba người vào khách sạn của Đường thị nghỉ ngơi cũng không bỏ sót.
Những phóng viên này năng lực cũng không khỏi quá mức cường hãn rồi?!
Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên một nụ cười thích ý, 'Đương nhiên là những phóng viên này không có thần thông quảng đại đến mức như vậy, cho dù có đi nữa, không có sự cho phép họ cũng không dám đăng tin rầm rộ như vậy, là anh đưa thông tin cho họ.'
'Cái gì?! Anh đưa thông tin cho phóng viên để họ đăng lên sao?' Cô ngạc nhiên đến nỗi chiếc miệng nhỏ há hốc ra.
Đường Nhĩ Ngôn đặt điện thoại xuống âu yếm véo đôi má trắng nõn của cô, 'Có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?'
'Đương nhiên rồi, tại sao anh lại làm như vậy?' Cô vẫn chưa hết kinh ngạc truy vấn.
'Một lần dứt khoát công bố ra ngoài, ai nấy đều biết vậy chúng ta cũng không cần phải giải thích với bất kỳ ai, đỡ mệt biết mấy.' Đường Nhĩ Ngôn vẫn ung dung tự tại nói.
'Bao gồm cả lão gia tử sao?'
'Đường tiên sinh công khai cầu hôn vốn là muốn cho người trên toàn thế giới đều biết, đời này phu nhân chính là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy sẽ yêu thương quý trọng suốt đời.' Ngồi ở ghế phụ lái, Cố Minh thay boss mình cho phu nhân một câu trả lời.
Người phụ nữ duy nhất mà anh ấy sẽ yêu thương quý trọng suốt đời! Câu nói nghe mới động lòng người làm sao!
Vành mắt cô trong chớp mắt nóng lên.
Cho dù hắn chưa từng nói với cô lời yêu nhưng giờ phút này cô cảm nhận được một cách rõ ràng, người đàn ông này, thực yêu mình.
Cô lặng lẽ lần tìm tay hắn nắm lấy, siết chặt không buông.
***
Hôm đó trở về nhà lớn họ Đường, thật đúng như lời Đường Nhĩ Ngôn nói, Đường lão thái gia không gây khó dễ gì cho cô, chỉ gọi cô đơn độc vào thư phòng pha cho mình ấm trà sau đó bắt đầu kể cho cô nghe những chuyện lúc nhỏ của Đường Nhĩ Ngôn, chuyện hắn du học ở nước Anh thế nào sau đó làm việc ra sao, kể những chuyện về hắn trong mấy năm mà cô rời đi kia...
'Nha đầu, năm đó không phải ông nội cố tình ép buộc con nhưng con nghĩ thử xem, nhà họ Đường chúng ta nhất định phải có một người kế thừa. Hiện giờ tuy rằng mọi chuyện không thể xem như thật trọn vẹn nhưng ít ra con đã quay về bên cjanh Nhĩ Ngôn, nó cũng sẽ không giống như mấy năm qua suốt ngày ủ rũ không vui, sau này cháu nội của ta giao lại cho con...'
Bởi vì tính tình ông cứng rắn mà cháu nội của ông tính tình còn cứng rắn hơn ông gấp bội, nói một là một, hoàn toàn không nhận sự phản bác của người khác, những năm trước ông cũng không biết trước đây mình can thiệp quá sâu vào chuyện của cháu nội nên làm lỡ mất của cháu sáu năm hạnh phúc.
Nhưng muốn quản cũng không quản được nữa rồi.
Đường lão thái gia nói, muốn giao Nhĩ Ngôn cho cô, vành mắt Sở Tư Nhan lại bắt đầu nóng lên.
Suốt hôm đó, ba người cùng Đường lão thái gia trò chuyện, ăn cơm tối xong mới rời đi.
Suốt trên đường về, Sở Tư Nhan ôm con gái đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình, đầu tựa vào vai người đàn ông, hắn thuận thế ôm lấy cả hai vào lòng, 'Mệt không?'
Cô lắc đầu sau đó hỏi, 'Nhĩ Ngôn, hay là sau khi kết hôn xong chúng ta dọn về nhà ở cùng với ông nội được không?'
Sức khỏe của Đường lão thái gia xem ra đã kém hơn trước nhiều lắm, dù sao tuổi cũng đã gần chín mươi rồi, tuy rằng bên người có không ít người làm chăm sóc nhưng dù sao cảm giác cũng không bằng có người thân, con cháu bên cạnh.
Tuy rằng lão gia tử không nói gì nhưng vừa nãy lúc ba người chào từ biệt ra về, Sở Tư Nhan biết thực ra ông không nỡ để họ rời đi.
Mặc dù cô không thích nhà lớn họ Đường cho lắm nhưng dù sao những nguyên nhân khiến cô không thích nó bây giờ đã không còn tồn tại, cô cũng không cần thiết cứ mãi nhớ về những ký ức không vui kia làm gì, chỉ khiến bản thân khó chịu mà thôi.
'Không phải em muốn quay về Sidney sao?' Đường Nhĩ Ngôn nhắm mắt, nhỏ giọng nói.
Hắn có thể coi như do một tay ông nội bồi dưỡng, trước đây yêu cầu của ông nội đối với hắn cực cao nhưng cũng cực ít khi đánh hắn, mắng hắn, bất kể hắn làm gì, dù tức giận đến đâu thì cuối cùng vẫn là tha thứ hắn.
Trước đây hắn không quay về nhà lớn họ Đường chỉ đơn thuần là vì không thích đám thân thích lắm lời kia mà thôi, nhưng bây giờ nhà lớn họ Đường đúng là an tĩnh đến mức có chút trống trải.
Nhưng năm qua hắn đưa con gái về Melbourne ở thực ra cũng là vì có thể thường xuyên quay về thăm ông nội cho ông đỡ cô quạnh.
Hắn vẫn luôn biết, cô gái của hắn thích ở căn biệt thự ở Mossman mà trước đây hai người từng ở chung cho nên mới định sau khi xong hôn lễ sẽ đưa cô và con gái quay về Sidney một chuyến.
Nhưng, nếu như cô muốn dời đến nhà lớn họ Đường cùng ông nội, vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn.
'Không, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ở đâu cũng vậy thôi.' Cô nhu thuận đáp đồng thời cũng nhắm mắt lại, an ổn tựa vào ngực hắn.
Trong xe an tĩnh trở lại, bọn họ đều nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác an tĩnh khó được này.
***
Ngày kết hôn đã quyết định định xong, hôn lễ cũng đang được gấp rút chuẩn bị.
Cho dù Sở Tư Nhan không muốn làm quá mức linh đình nhưng thân là người chấp chưởng của một trong những gia tộc giàu có nhất ở đây, hôn lễ của Đường Nhĩ Ngôn làm sao có thể tùy tiện qua loa được chứ?
Cũng may là những chi tiết dù lớn hay nhỏ của hôn lễ đều có người chuyên môn phụ trách, Sở Tư Nhan căn bản là không cần nhúng tay vào bất cứ việc gì, chỉ cần an tâm làm cô dâu là được.
Sau lễ Giáng sinh thì năm mới cũng sắp đến gần, hôm đó Đường Nhĩ Ngôn vừa mới sáng sớm đã vội đến công ty, Sở Tư Nhan thì dẫn con gái, dưới sự hộ vệ của các vệ sĩ đến viếng mộ mẹ mình.
Bởi vì mấy ngày nay ngày nào cô cũng đưa con gái quay về nhà lớn họ Đường chơi với Đường lão thái gia, cùng ông trò chuyện tâm sự, khó tránh không nhắc đến mẹ mình. Tuy rằng chỉ có mấy lời ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cô nhớ lại những lời mà năm xưa mẹ nói với cô.
Vì thế cô muốn đến gặp mẹ, muốn cho mẹ biết để mẹ an tâm rằng cô và Đường Nhĩ Ngôn ở bên nhau cô nhất định sẽ hạnh phúc.
'Mẹ, đây là ai vậy?' Đường Tâm tò mò nhìn bức ảnh người phụ nữ tuổi trung niên được khắc trên mộ bia.
'Đây là bà ngoại.' Sở Tư Nhan cầm tay con gái kéo lên phía trước một bước, 'Tâm Tâm, cúi chào bà ngoại đi con.'
Đường Tâm rất nghe lời lập tức khom lưng nghiêm túc hành lễ.
'Mẹ. đây là con của con với Nhĩ Ngôn, chúng con cũng sắp kết hôn rồi, con với Nhĩ Ngôn nhất định sẽ cố gắng sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, xin mẹ hãy chúc phúc cho chúng con.' Cô hướng về ngôi mộ của mẹ mình nghiêm trang nói.
/410
|