Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu Ngụy Nhất Minh thì Phạm Trọng Nam lúc này đã xoay người rời đi.
Hắn vừa rời đi Giang Tâm lập tức cảm thấy bầu không khí nặng nề vây quanh mình trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cô chủ động khoác tay Ngụy Nhất Minh, 'Nhất Minh, chúng ta về đi.'
'Còn sớm mà, em có muốn đi xem phim không?' Ngụy Nhất Minh muốn ở bên cạnh cô lâu hơn một chút nên đề nghị, dù sao cũng bởi vì hắn do mới được chuyển thành nhân viên chính thức nên công việc rất bận, hai người đã lâu như vậy chưa gặp mặt nhau, lại thêm tối nay thấy tâm trạng của cô không được vui, hắn muốn nghĩ cách khiến cô phân tâm một chút.
Nhưng công việc của hắn làm cũng đã bắt đầu quen tay, như vậy về sau chắc chắn là sẽ có nhiều thời gian hơn. Nhưng đối với một chuyên viên đầu tư chuyên nghiệp mà nói, cái gọi là "thời gian nhiều một chút" chẳng qua cũng chỉ là mỗi ngày không cần phải tăng ca đến nửa đêm mà thôi.
Hắn cần phải càng thêm cố gắng, hắn nhất định phải xông ra một mảnh trời riêng cho mình trong giới đầu tư tài chính, như vậy mới mong có được một tương lai rỡ ràng hơn.
'Không đi đâu, hôm nay em hơi mệt.' Mệ, một nửa là cái cớ, một nửa còn lại là bởi vì cô muốn quay về chiếc tổ nhỏ của mình mà bình tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm thế nào.
'Vậy thì thôi đi, trở về nhớ nghỉ ngơi sớm. Lần sau chúng ta lại đi ăn cơm!' Ngụy Nhất Minh ân cần nói.
Tiếng của hai người càng lúc càng xa...
Phạm Trọng Nam kìm lòng không được quay đầu lại nhìn đôi tình nhân đang thân thiết khoác tay nhau đi lẫn vào dòng người đông đúc kia...
Nngười thanh nhiên nho nhã tuấn lãng, cô gái yểu điệu dịu dàng, vẫn mái tóc dài óng ả xõa tung như lần đầu tiên hắn gặp, làn váy nhẹ tung bay dưới làn gió đêm, bóng trắng đó, như một dòng nước thuần khiết nhất trên đời khiến hắn, trong chớp mắt đó cảm thấy mình nhơ nhớp đến không chịu nổi.
Trong mắt mọi người hắn là công tử nhà giàu, gia cảnh giàu sang quyền thế khó người sánh kịp nhưng không ai biết hắn thực ra là ma quỷ sống trong bóng đối, đôi tay nhuốm đầy máu tanh... Mà cô, ngay cả nụ cười cũng là...
Đáng chết! Thật sự là đáng chết! Phạm Trọng Nam, mày rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Trong đầu vì sao cứ mãi hiện ra nụ cười tươi tắn của cô dành cho người đàn ông khác, loáng thoáng có thể nhìn thấy lúm đồng tiền duyên dáng, còn có... ánh mắt khi cô ngước lên nhìn hắn, như hai ngôi sao sáng trên nền trời đêm...
Phạm Trọng Nam, mày đúng là bệnh nặng lắm rồi!
Tối nay hắn không nên ra ngoài.
Điều tiết lại những cảm xúc không nên có rồi Phạm Trọng Nam xoay người rời đi.
Lần này, quả quyết dứt khoát, không có một chút chần chừ nào!
***
Tối hôm đó, khi Giang Tâm trở về gian nhà trọ mà cô thuê cùng Dương Dung Dung mới phát hiện, cô gái đã từng vỗ ngực nói cho dù trễ đến mấy cũng sẽ đợi cô về kia lại cho cô leo cây, chỉ để lại một mẩu giấy nói mình về nhà một chuyến.
Nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nhưng Giang Tâm không vội nằm xuống mà lấy mẩu giấy ghi địa chỉ nơi Phạm Trọng Nam ở kia xem kỹ dưới ngọn đèn bàn, càng xem sự phiền não trong lòng càng dâng cao, càng thêm không biết làm sao.
Nơi anh ta ở là khách sạn Raffles, khách sạn này nằm cách bến cảng Clarke nơi cô và Ngụy Nhất Minh tới tối nay rất gần nhưng Giang Tâm lúc này lại hy vọng nó có thể cách cô càng xa càng tốt, như vậy ít ra cô có thể không cần phải buộc mình phải làm những chuyện mà mình không muốn trong thời gian ngắn.
Mười ngày! Mười ngày! Nếu như trong mười ngày không có người chịu rót thêm vốn đầu tư, công ty xây dựng Giang thị sẽ có khả năng lâm vào nguy cơ phá sản.
Vừa nghĩ tới những lời Ngụy Nhất Minh nói với mình hôm nay, trong đầu Giang Tâm lại một mảnh hỗn loạn, nhất thời chỉ muốn đem mẩu giấy kia đốt trụi đi.
Nhưng lý trí bảo cô, cái gì cũng không được làm, chỉ có thể ngơ ngẩn ngồi đó nhìn nó, không có cách nào ru mình vào giấc ngủ được.
Với tay tắt ngón đèn bàn sau đó chui vào chăn, cầm chiếc chăn mỏng phủ kín cả đầu giống như làm như vậy thì có thể cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghĩ.
Nhưng trong bóng tối, sự phiền loạn trong đầu cô vẫn còn nguyên đó, lại không hiểu vì sao, hình bóng người đàn ông bị cô đụng vào tối nay lại lướt qua trong đầu, đôi mắt ẩn sâu dưới lớp kính râm hoàn toàn nhìn không thấy rõ đang nhìn cô chằm chằm khiến lòng cô càng thêm rối loạn.
Ngồi bật dậy, Giang Tâm lần nữa mở đèn lên, với tay cầm lấy điện thoại, cô nhanh chóng ấn phím, "Dung Dung, lúc nào bạn mới về? Mình nhớ bạn!"
Gửi tin nhắn đi xong, Giang Tâm vẫn ngồi tựa vào đầu giường chờ hồi âm của Dương Dung Dung, nào ngờ đợi rồi đợi nữa nhưng vẫn chẳng thấy gì, cuối cùng mệt mỏi quá, chìm vào giấc ngủ muộn phiền lúc nào Giang Tâm cũng không hay biết.
Cô chỉ mong, vừa thức dậy thì phát hiện, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi!
Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước!
Tối hôm đó, bởi vì ngủ quá muộn và rất chập chờn nên ngày hôm sau, khi Giang Tâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì đã là mười giờ sáng.
Lúc cô mặt mày tái nhợt chạy đến bệnh viện thì đèn của phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng mà đợi ở bên ngoài chỉ có người mẹ đang khóc lóc rũ rượi của cô mà thôi.
'Mẹ, sao lại như thế?' Giang Tâm bước đến ôm lấy bờ vai đang run rẩy của mẹ mình, nước mắt nãy giờ cố nhịn rốt cuộc rào rạt rơi xuống.
' ... ...' Hệ thần kinh nãy giờ vẫn đang ở trong trạng thái căng thẳng, vừa nhìn thấy con gái Trình Truyền Phương như người sắp chết đuối với được cọng cỏ cứu mạng, khóc đến suy sụp.
Giang Tâm cực lực nén những giọt lệ trong mắt để an ủi người mẹ đang khóc không ngừng của mình, lúc này cô rõ ràng cảm nhận được mình đã trưởng thành, không còn là cô bé để có thể trốn sau lưng mẹ khóc lóc mỗi khi có chuyện nữa.
Mà người mẹ trước giờ vẫn luôn chở che cho cô đến lúc trưởng thành lúc này chính là đối tượng cần có cô chăm sóc.
Dìu mẹ đến băng ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật ngồi xuống rồi Giang Tâm mới từ những lời kể thút thít của mẹ mà biết được nguồn cơn sự tình.
Sáng nay cha cô Giang Hán Sinh phải bay đến Nhật Bản tìm một người con rể của mình bàn chuyện nguồn vốn của công ty, trước đây người con rể này luôn có ý tránh né cho nên Giang Hán Sinh phải đích thân bay qua đó gặp.
Gần đây bởi vì chuyện của công ty nên ông luôn bận rộn đến nửa đêm mới về nhà, thời gian gần gũi với con trai rất ít cho nên khi thấy con trai đã thức, ông mới nảy ra ý định để con trai tiễn mình ra sân bay, định nhân dịp này tranh thủ chút thời gian gần gũi với con.
Nhưng nào ngờ, trên đường từ sân bay trở về nhà xe bị mất lái đâm thẳng vào lan can của đường cao tốc, tài xế chết ngay tại chỗ còn em trai Giang Viễn Hàng thì giờ vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu.
Xe của nhà trước giờ vẫn luôn đúng hạn bảo dưỡng, người tài xế, chú Trần cũng đã lái xe cho nhà họ Giang hai mươi năm qua, sao lại có thể xảy ra loại chuyện này được?
Giang Tâm mông lung nhìn ngọn đèn vẫn còn đang sáng của phòng phẫu thuật, trong lòng tràn đầy khó hiểu và bi thương.
Từ nhỏ đến lớn, em trai có thể nói là lớn lên trong sự yêu thương của tất cả trưởng bối, cho đến năm sáu tuổi, Giang Viễn Hàng được Giang Hán Sinh đưa đến nước ngoài làm lưu học sinh, hy vọng con trai có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất, trong tương lai có thể phát dương quang đại nhà họ Giang.
Từ khi em trai xuất ngoại cơ hội hai chị em được gặp mặt đã ít lại càng hiếm hơn bởi vì mỗi năm em trai chỉ được về nước một lần, mỗi lần mười ngày mà trở về còn phải theo các vị trưởng bối trong nhà.
Nhưng trong thâm tâm Giang Tâm rất yêu thương người em trai này, hai 2 cũng thường nhắn tin, gọi điện cho nhau. Chỉ có lần này em trai trở lại họ vẫn chưa kịp gặp mặt thì đã xảy ra chuyện này. Chiếc bút máy, bởi vì em trai viết chữ rất đẹp nên Giang Tâm đặc biệt mua tặng cho cậu bé vẫn còn nằm im trong ba lô...
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trình Truyền Phương cũng ngừng thút thít mà ngồi tựa vào con gái mắt nhắm lại không nói gì.
Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật thật yên tĩnh chỉ có hai mẹ con cô chờ đợi trong dày vò, ba thì còn đang ở trên máy bay đến Nhật Bản, cho dù lập tức trở lại cũng không nhanh như vậy mà ông bà nội cô, năm nay tuổi cũng đã tám mươi thì đã định cư ở Johor, Malaysia từ lâu, Giang Tâm sợ họ chịu không nổi cú sốc này nên không dám gọi điện thoại báo tin.
Đối với những người vợ khác của Giang Hán Sinh, mẹ và em trai cô càng là cái đinh trong mắt họ, lúc này ba không có ở nhà, ngay cả chút thiện ý giả tạo họ cũng không muốn làm, làm sao còn chủ động đến đây thăm hỏi chứ?
Mà nếu có đến thì cũng chỉ là vui sướng khi người gặp họa thôi, nếu đã vậy, không đến còn tốt hơn!
Cho dù khó khăn đến mấy, đau lòng đến mấy cô và mẹ cũng sẽ cùng nhau vượt qua bởi vì em trai vẫn còn đang nằm giữa lằn ranh sống chết.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, mắt của Giang Tâm vẫn không rời khỏi ngọn đèn đang sáng lên trên cửa phòng phẫu thuật.
Hắn vừa rời đi Giang Tâm lập tức cảm thấy bầu không khí nặng nề vây quanh mình trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cô chủ động khoác tay Ngụy Nhất Minh, 'Nhất Minh, chúng ta về đi.'
'Còn sớm mà, em có muốn đi xem phim không?' Ngụy Nhất Minh muốn ở bên cạnh cô lâu hơn một chút nên đề nghị, dù sao cũng bởi vì hắn do mới được chuyển thành nhân viên chính thức nên công việc rất bận, hai người đã lâu như vậy chưa gặp mặt nhau, lại thêm tối nay thấy tâm trạng của cô không được vui, hắn muốn nghĩ cách khiến cô phân tâm một chút.
Nhưng công việc của hắn làm cũng đã bắt đầu quen tay, như vậy về sau chắc chắn là sẽ có nhiều thời gian hơn. Nhưng đối với một chuyên viên đầu tư chuyên nghiệp mà nói, cái gọi là "thời gian nhiều một chút" chẳng qua cũng chỉ là mỗi ngày không cần phải tăng ca đến nửa đêm mà thôi.
Hắn cần phải càng thêm cố gắng, hắn nhất định phải xông ra một mảnh trời riêng cho mình trong giới đầu tư tài chính, như vậy mới mong có được một tương lai rỡ ràng hơn.
'Không đi đâu, hôm nay em hơi mệt.' Mệ, một nửa là cái cớ, một nửa còn lại là bởi vì cô muốn quay về chiếc tổ nhỏ của mình mà bình tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm thế nào.
'Vậy thì thôi đi, trở về nhớ nghỉ ngơi sớm. Lần sau chúng ta lại đi ăn cơm!' Ngụy Nhất Minh ân cần nói.
Tiếng của hai người càng lúc càng xa...
Phạm Trọng Nam kìm lòng không được quay đầu lại nhìn đôi tình nhân đang thân thiết khoác tay nhau đi lẫn vào dòng người đông đúc kia...
Nngười thanh nhiên nho nhã tuấn lãng, cô gái yểu điệu dịu dàng, vẫn mái tóc dài óng ả xõa tung như lần đầu tiên hắn gặp, làn váy nhẹ tung bay dưới làn gió đêm, bóng trắng đó, như một dòng nước thuần khiết nhất trên đời khiến hắn, trong chớp mắt đó cảm thấy mình nhơ nhớp đến không chịu nổi.
Trong mắt mọi người hắn là công tử nhà giàu, gia cảnh giàu sang quyền thế khó người sánh kịp nhưng không ai biết hắn thực ra là ma quỷ sống trong bóng đối, đôi tay nhuốm đầy máu tanh... Mà cô, ngay cả nụ cười cũng là...
Đáng chết! Thật sự là đáng chết! Phạm Trọng Nam, mày rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Trong đầu vì sao cứ mãi hiện ra nụ cười tươi tắn của cô dành cho người đàn ông khác, loáng thoáng có thể nhìn thấy lúm đồng tiền duyên dáng, còn có... ánh mắt khi cô ngước lên nhìn hắn, như hai ngôi sao sáng trên nền trời đêm...
Phạm Trọng Nam, mày đúng là bệnh nặng lắm rồi!
Tối nay hắn không nên ra ngoài.
Điều tiết lại những cảm xúc không nên có rồi Phạm Trọng Nam xoay người rời đi.
Lần này, quả quyết dứt khoát, không có một chút chần chừ nào!
***
Tối hôm đó, khi Giang Tâm trở về gian nhà trọ mà cô thuê cùng Dương Dung Dung mới phát hiện, cô gái đã từng vỗ ngực nói cho dù trễ đến mấy cũng sẽ đợi cô về kia lại cho cô leo cây, chỉ để lại một mẩu giấy nói mình về nhà một chuyến.
Nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nhưng Giang Tâm không vội nằm xuống mà lấy mẩu giấy ghi địa chỉ nơi Phạm Trọng Nam ở kia xem kỹ dưới ngọn đèn bàn, càng xem sự phiền não trong lòng càng dâng cao, càng thêm không biết làm sao.
Nơi anh ta ở là khách sạn Raffles, khách sạn này nằm cách bến cảng Clarke nơi cô và Ngụy Nhất Minh tới tối nay rất gần nhưng Giang Tâm lúc này lại hy vọng nó có thể cách cô càng xa càng tốt, như vậy ít ra cô có thể không cần phải buộc mình phải làm những chuyện mà mình không muốn trong thời gian ngắn.
Mười ngày! Mười ngày! Nếu như trong mười ngày không có người chịu rót thêm vốn đầu tư, công ty xây dựng Giang thị sẽ có khả năng lâm vào nguy cơ phá sản.
Vừa nghĩ tới những lời Ngụy Nhất Minh nói với mình hôm nay, trong đầu Giang Tâm lại một mảnh hỗn loạn, nhất thời chỉ muốn đem mẩu giấy kia đốt trụi đi.
Nhưng lý trí bảo cô, cái gì cũng không được làm, chỉ có thể ngơ ngẩn ngồi đó nhìn nó, không có cách nào ru mình vào giấc ngủ được.
Với tay tắt ngón đèn bàn sau đó chui vào chăn, cầm chiếc chăn mỏng phủ kín cả đầu giống như làm như vậy thì có thể cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghĩ.
Nhưng trong bóng tối, sự phiền loạn trong đầu cô vẫn còn nguyên đó, lại không hiểu vì sao, hình bóng người đàn ông bị cô đụng vào tối nay lại lướt qua trong đầu, đôi mắt ẩn sâu dưới lớp kính râm hoàn toàn nhìn không thấy rõ đang nhìn cô chằm chằm khiến lòng cô càng thêm rối loạn.
Ngồi bật dậy, Giang Tâm lần nữa mở đèn lên, với tay cầm lấy điện thoại, cô nhanh chóng ấn phím, "Dung Dung, lúc nào bạn mới về? Mình nhớ bạn!"
Gửi tin nhắn đi xong, Giang Tâm vẫn ngồi tựa vào đầu giường chờ hồi âm của Dương Dung Dung, nào ngờ đợi rồi đợi nữa nhưng vẫn chẳng thấy gì, cuối cùng mệt mỏi quá, chìm vào giấc ngủ muộn phiền lúc nào Giang Tâm cũng không hay biết.
Cô chỉ mong, vừa thức dậy thì phát hiện, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi!
Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước!
Tối hôm đó, bởi vì ngủ quá muộn và rất chập chờn nên ngày hôm sau, khi Giang Tâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì đã là mười giờ sáng.
Lúc cô mặt mày tái nhợt chạy đến bệnh viện thì đèn của phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng mà đợi ở bên ngoài chỉ có người mẹ đang khóc lóc rũ rượi của cô mà thôi.
'Mẹ, sao lại như thế?' Giang Tâm bước đến ôm lấy bờ vai đang run rẩy của mẹ mình, nước mắt nãy giờ cố nhịn rốt cuộc rào rạt rơi xuống.
' ... ...' Hệ thần kinh nãy giờ vẫn đang ở trong trạng thái căng thẳng, vừa nhìn thấy con gái Trình Truyền Phương như người sắp chết đuối với được cọng cỏ cứu mạng, khóc đến suy sụp.
Giang Tâm cực lực nén những giọt lệ trong mắt để an ủi người mẹ đang khóc không ngừng của mình, lúc này cô rõ ràng cảm nhận được mình đã trưởng thành, không còn là cô bé để có thể trốn sau lưng mẹ khóc lóc mỗi khi có chuyện nữa.
Mà người mẹ trước giờ vẫn luôn chở che cho cô đến lúc trưởng thành lúc này chính là đối tượng cần có cô chăm sóc.
Dìu mẹ đến băng ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật ngồi xuống rồi Giang Tâm mới từ những lời kể thút thít của mẹ mà biết được nguồn cơn sự tình.
Sáng nay cha cô Giang Hán Sinh phải bay đến Nhật Bản tìm một người con rể của mình bàn chuyện nguồn vốn của công ty, trước đây người con rể này luôn có ý tránh né cho nên Giang Hán Sinh phải đích thân bay qua đó gặp.
Gần đây bởi vì chuyện của công ty nên ông luôn bận rộn đến nửa đêm mới về nhà, thời gian gần gũi với con trai rất ít cho nên khi thấy con trai đã thức, ông mới nảy ra ý định để con trai tiễn mình ra sân bay, định nhân dịp này tranh thủ chút thời gian gần gũi với con.
Nhưng nào ngờ, trên đường từ sân bay trở về nhà xe bị mất lái đâm thẳng vào lan can của đường cao tốc, tài xế chết ngay tại chỗ còn em trai Giang Viễn Hàng thì giờ vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu.
Xe của nhà trước giờ vẫn luôn đúng hạn bảo dưỡng, người tài xế, chú Trần cũng đã lái xe cho nhà họ Giang hai mươi năm qua, sao lại có thể xảy ra loại chuyện này được?
Giang Tâm mông lung nhìn ngọn đèn vẫn còn đang sáng của phòng phẫu thuật, trong lòng tràn đầy khó hiểu và bi thương.
Từ nhỏ đến lớn, em trai có thể nói là lớn lên trong sự yêu thương của tất cả trưởng bối, cho đến năm sáu tuổi, Giang Viễn Hàng được Giang Hán Sinh đưa đến nước ngoài làm lưu học sinh, hy vọng con trai có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất, trong tương lai có thể phát dương quang đại nhà họ Giang.
Từ khi em trai xuất ngoại cơ hội hai chị em được gặp mặt đã ít lại càng hiếm hơn bởi vì mỗi năm em trai chỉ được về nước một lần, mỗi lần mười ngày mà trở về còn phải theo các vị trưởng bối trong nhà.
Nhưng trong thâm tâm Giang Tâm rất yêu thương người em trai này, hai 2 cũng thường nhắn tin, gọi điện cho nhau. Chỉ có lần này em trai trở lại họ vẫn chưa kịp gặp mặt thì đã xảy ra chuyện này. Chiếc bút máy, bởi vì em trai viết chữ rất đẹp nên Giang Tâm đặc biệt mua tặng cho cậu bé vẫn còn nằm im trong ba lô...
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trình Truyền Phương cũng ngừng thút thít mà ngồi tựa vào con gái mắt nhắm lại không nói gì.
Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật thật yên tĩnh chỉ có hai mẹ con cô chờ đợi trong dày vò, ba thì còn đang ở trên máy bay đến Nhật Bản, cho dù lập tức trở lại cũng không nhanh như vậy mà ông bà nội cô, năm nay tuổi cũng đã tám mươi thì đã định cư ở Johor, Malaysia từ lâu, Giang Tâm sợ họ chịu không nổi cú sốc này nên không dám gọi điện thoại báo tin.
Đối với những người vợ khác của Giang Hán Sinh, mẹ và em trai cô càng là cái đinh trong mắt họ, lúc này ba không có ở nhà, ngay cả chút thiện ý giả tạo họ cũng không muốn làm, làm sao còn chủ động đến đây thăm hỏi chứ?
Mà nếu có đến thì cũng chỉ là vui sướng khi người gặp họa thôi, nếu đã vậy, không đến còn tốt hơn!
Cho dù khó khăn đến mấy, đau lòng đến mấy cô và mẹ cũng sẽ cùng nhau vượt qua bởi vì em trai vẫn còn đang nằm giữa lằn ranh sống chết.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, mắt của Giang Tâm vẫn không rời khỏi ngọn đèn đang sáng lên trên cửa phòng phẫu thuật.
/410
|