'Đóa Đóa, sao em ngốc như vậy chứ? Tịnh Văn muốn đánh em, em không biết tránh sao?' Giang Tịnh Nhã vừa giúp Giang Tâm Đóa bôi thuốc lên vùng má bị sưng đỏ vừa đau lòng nói. 'Giang Tịnh Văn đáng chết này, ra tay lại nặng như vậy.'
'Em cũng không ngờ cô ta đánh em.' Giang Tâm Đóa nhàn nhạt cười, cô biết lúc này trong lòng chị Tịnh Nhã cũng không vui vẻ gì thế mà còn giúp cô mắng đứa em ruột của mình nữa chứ.
'Xin lỗi em, Đóa Đóa. Tại chị mà ra cả nếu không thì em đâu phải chịu tội như hôm nay.' Giang Tịnh Nhã không nhịn được nước mắt, 'Chị thay em gái mình xin lỗi em.'
Người mà mẹ và em gái cô muốn tìm là cô nhưng bởi vì cô không muốn gặp họ nên Đóa Đóa mới phải chịu cái tát tai oan uổng này. Cô thật sự thiếu đứa em cùng cha khác mẹ này nhiều quá.
Tuy rằng mẹ và em gái ruột của cô bất chấp tình thân muốn vạch rõ giới tuyết với cô nhưng cho dù thế nào, họ vẫn là mẹ và em gái, điều cô có thể làm chỉ là nói tiếng xin lỗi với Đóa Đóa về những chuyện đã xảy ra.
'Không có sao đâu. Sau này nếu gặp lại họ em sẽ cẩn thận hơn.'
'Nếu như có thể không gặp thì đừng gặp tốt hơn. Em không phải là đối thủ của họ.' Giang Tịnh Nhã đặt lọ thuốc xuống bàn, nắm tay Giang Tâm Đóa dặn dò, 'Hôm nay luật sư có nói với chị, phía nhà họ Lâm đã đồng ý tất cả mọi điều kiện, đồng ý li hôn rồi. Đợi khi làm xong thủ tục chị sẽ rời khỏi Singapore, em phải tự mình bảo trọng.'
Nghe Giang Tịnh Nhã nói vậy, Giang Tâm Đóa không khỏi mừng thay cho cô bởi vì giằng co lâu như vậy rốt cuộc giờ cũng được giải thoát rồi. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là, hai chị em cô mới hòa hảo lại không lâu giờ lại phải chia tay rồi.'
'Chị tự mình nuôi đứa nhỏ, thực sự không vấn đề gì chứ?' Giang Tâm Đóa nhìn vùng bụng nhô ra của cô.
'Ai làm mẹ cũng sẽ kiên cường. Sau này em sẽ biết thôi.'
'Em không muốn biết sớm như vậy đâu.' Giang Tâm Đóa rũ mi, có chút thẹn thùng nói.
Giang Tịnh Nhã nhìn đứa em gái đã là vợ người ta mà vẫn còn giấu không được thẹn thùng kia, yêu thương có hơn.
Lúc đầu khi cô mới về làm vợ Lâm Diệu Văn cũng đã từng kỳ vọng thật nhiều vào hôn nhân, vào tình yêu, nhưng tiếc là tất cả đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Cũng may là giờ cô đã thoát ra được ngục tù hôn nhân, cùng cục cưng nghênh đón một cuộc sống mới chỉ thuộc về riêng họ.
...
Ăn cơm tối xong Phạm Trọng Nam vẫn chưa về.
Một mình Giang Tâm Đóa ngồi co ro trong sofa trong phòng ngủ, trên tay là bản vẽ phác thảo cuối cùng cho tạp chí, ngày mai là cô có thể giao cho bộ phận mỹ thuật của tạp chí để tô màu rồi.
Cô thích vẽ nhưng không thích tô màu cho nên mỗi lần nhận công việc đều chỉ phụ trách vẽ tranh, sau khi giao đi thì liên hệ với bộ phận mỹ thuật để thảo luận về hiệu quả màu sắc mà cô muốn, lần này cũng vậy.
Cô tập trung tinh thần vẽ, mãi cho đến khi trên đỉnh đầu có một bóng đen che khuất thì mới ngước lên, 'Anh về rồi sao?'
'Đang vẽ gì vậy?' Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.
Theo bản năng, Giang Tâm Đóa có chút hoảng loạn đóng tập giấy vẽ tranh lại, 'Vẽ nguệch ngoạc chơi thôi.'
Buông tập giấy xuống cô đứng dậy, 'Có cần em giúp anh xả nước vào bồn tắm không?'
Tuy rằng trước đây hắn có nói không cần cô làm những chuyện này nhưng gần đây lúc đi tắm lại thường bảo cô đi xả nước.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng câu chiếc cằm xinh xắn lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của Giang Tâm Đóa khiến cô có chút ngượng ngùng nghiêng đầu sang hướng khác, những sợi tóc dài bởi vì động tác này của cô mà rũ xuống gò má, vẻ yêu kiều của một cô gái nhỏ thật khiến người ta trìu mến.
Ngón tay thon dài từ chiếc mũi nhỏ trượt đến bên tai, thuận thế vén những sợi tóc lõa xõa ra sau tai, động tác của hắn chợt dừng lại nơi dấu bàn tay in rõ ràng trên má trái không cách nào che dấu được kia.
Đôi mắt vốn thâm thúy càng thêm âm trầm, không nói tiếng nào mà chỉ lặng lẽ quan sát như có điều suy nghĩ rồi rất nhanh, lòng bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng xoa lên vết bàn tay kia.
Giang Tâm Đóa rũ hàng mi dài như muốn che dấu tất cả tâm sự trong đáy mắt.
Cô không nói, hắn cũng không hỏi.
Nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn lưu lại trên má mình thật lâu, thật lâu...
Lúc cô nhận ra bàn tay hắn đã rời khỏi má mình thì cũng là lúc nhận ra cả người mình đã bị hắn kéo vào trong lòng, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ là một lớp quần áo mỏng manh.
Mùi xạ hương đặc biệt trên người hắn tràn vào trong khoang mũi cô khiến đầu cô có chút choáng váng, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, 'Sao vậy?'
'Mặt, sao vậy?' Hắn trầm giọng hỏi.
'Không sao, không cẩn thận đụng trúng thôi.' Giang Tâm Đóa hơi né tránh ánh mắt sắc bén kia.
Ánh mắt Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt cô, chừng như đang suy nghĩ xem có nên tin cô hay không.
'Đi giúp tôi xả nước tắm đi.' Cuối cùng, hắn buông lỏng sự kìm chế, cởi áo vest tùy ý ném nó lên sofa rồi ngồi xuống, khép hờ mắt im lặng không nói gì thêm nữa.
Giang Tâm Đóa thấy bộ dạng hắn chừng như có chút mệt mỏi, rốt cuộc cũng không nói gì xoay người đi vào phòng tắm.
Khi bóng cô đã khuất sau cửa phòng tắm, đôi mắt vốn đang khép hờ của người đàn ông vụt mở ra, ngồi thẳng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn tập giấy vẽ tranh đang được đặt một cách tùy ý trên bàn kia.
Một giây, hai giây...hắn vươn tay mở ra. Một giây, hai giây, tập giấy lại đóng lại như chưa từng có ai động đến.
Phạm Trọng Nam đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Trong đầu không ngừng ẩn hiện những hình minh họa phác thảo những động tác ném bóng rổ cực kỳ sinh động, mà bóng người kia, quá quen thuộc...
***
Trong phòng sách ở cuối hành lang tầng hai, Phạm Trọng Nam đứng trước cửa sổ lớn, một tay kẹp thuốc, một tay cho vào túi quần. Sau lưng hắn, quản gia đang tận trách báo cáo lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước cổng chính nhà họ Phạm, không sót một chi tiết nào.
Nghe quản gia nói xong, Phạm Trọng Nam thật lâu không nói gì, trầm tư một lúc mới hỏi, 'Mấy ngày nay Lạc Tư có đến đây không?'
'Không có.' Quản gia trả lời thật chắc chắn.
'Ông lui xuống trước đi.'
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại mình hắn. Phạm Trọng Nam quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế êm ái, một tay dụi thuốc, một tay cầm lấy điện thoại ấn số, sau đó mở laptop.
Đầu bên kia rất nhanh đã có người đón nghe, 'Frank, muộn vậy còn tìm tôi, có chuyện sao?'
Đang uống rượu, Tống Cẩn Hành đẩy hai cô gái đang bám riết bên người mình ra, đi khỏi gian phòng bao ồn ào kia.
'Chuyện kinh doanh vũ khí dạo này thế nào?' Lúc nói chuyện, laptop cũng đã được mở, hắn vào thẳng hệ thống camera quan sát của căn nhà, rất nhanh đã tìm được đoạn băng ghi lại những hình ảnh phát sinh chiều nay trước cửa nhà mình...
Khó được một lần người lạnh nhạt như Phạm Trọng Nam lại chủ động hỏi chuyện làm ăn khiến Tống Cẩn Hành hết sức kinh ngạc, sau đó hỏi bằng giọng bỡn cợt, 'Sao hở? Quan tâm tôi? Chắc không phải công trình xây dựng của cậu bị bạo loạn muốn dùng đến vũ khí của tôi chứ? Nói đi, chỉ cần cậu lên tiếng, tôi đảm bảo có thể cung cấp cho cậu những vũ khí tối tân nhất, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.'
Chỉ cần khách hàng có yêu cầu, không có Tống Cẩn Hành hắn cũng phải làm cho có. Cho dù đối phương muốn đầu đạn hạt nhân hay bom nguyên tử hắn cũng sẽ tìm cách lấy cho được.
'Không cần.' Giọng Phạm Trọng Nam thật lãnh đạm dù ánh mắt lúc này đang nheo lại một cách đầy nguy hiểm, gương mặt cũng trở nên ngưng trọng bởi vì trên laptop lúc này đang chiếu lại hình ảnh Giang Tâm Đóa bị đánh, 'Giúp tôi làm một chuyện.'
'Nói đi.' Khó được một lần Phạm Trọng Nam có chuyện nhờ hắn giúp, chắc chắn Tống Cẩn Hành hắn sẽ không để bạn tốt thất vọng.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tống Cẩn Hành, Phạm Trọng Nam không vội rời thư phòng, hắn đóng laptop lại, lại đốt thêm một điếu thuốc, cả người tựa hẳn vào thành chiếc ghế êm ái bằng da thật, trầm tư hút thuốc.
Đầu óc không có cách nào khống chế không nhớ lại gương mặt xinh đẹp kia, còn có, dấu bàn tay in rõ ràng trên làn da trắng nõn kia...
Thật không biết trời cao đất dày, dám đánh người phụ nữ của hắn?
Mà cô, đứng trước mặt hắn lại không nói một lời?
'Em cũng không ngờ cô ta đánh em.' Giang Tâm Đóa nhàn nhạt cười, cô biết lúc này trong lòng chị Tịnh Nhã cũng không vui vẻ gì thế mà còn giúp cô mắng đứa em ruột của mình nữa chứ.
'Xin lỗi em, Đóa Đóa. Tại chị mà ra cả nếu không thì em đâu phải chịu tội như hôm nay.' Giang Tịnh Nhã không nhịn được nước mắt, 'Chị thay em gái mình xin lỗi em.'
Người mà mẹ và em gái cô muốn tìm là cô nhưng bởi vì cô không muốn gặp họ nên Đóa Đóa mới phải chịu cái tát tai oan uổng này. Cô thật sự thiếu đứa em cùng cha khác mẹ này nhiều quá.
Tuy rằng mẹ và em gái ruột của cô bất chấp tình thân muốn vạch rõ giới tuyết với cô nhưng cho dù thế nào, họ vẫn là mẹ và em gái, điều cô có thể làm chỉ là nói tiếng xin lỗi với Đóa Đóa về những chuyện đã xảy ra.
'Không có sao đâu. Sau này nếu gặp lại họ em sẽ cẩn thận hơn.'
'Nếu như có thể không gặp thì đừng gặp tốt hơn. Em không phải là đối thủ của họ.' Giang Tịnh Nhã đặt lọ thuốc xuống bàn, nắm tay Giang Tâm Đóa dặn dò, 'Hôm nay luật sư có nói với chị, phía nhà họ Lâm đã đồng ý tất cả mọi điều kiện, đồng ý li hôn rồi. Đợi khi làm xong thủ tục chị sẽ rời khỏi Singapore, em phải tự mình bảo trọng.'
Nghe Giang Tịnh Nhã nói vậy, Giang Tâm Đóa không khỏi mừng thay cho cô bởi vì giằng co lâu như vậy rốt cuộc giờ cũng được giải thoát rồi. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là, hai chị em cô mới hòa hảo lại không lâu giờ lại phải chia tay rồi.'
'Chị tự mình nuôi đứa nhỏ, thực sự không vấn đề gì chứ?' Giang Tâm Đóa nhìn vùng bụng nhô ra của cô.
'Ai làm mẹ cũng sẽ kiên cường. Sau này em sẽ biết thôi.'
'Em không muốn biết sớm như vậy đâu.' Giang Tâm Đóa rũ mi, có chút thẹn thùng nói.
Giang Tịnh Nhã nhìn đứa em gái đã là vợ người ta mà vẫn còn giấu không được thẹn thùng kia, yêu thương có hơn.
Lúc đầu khi cô mới về làm vợ Lâm Diệu Văn cũng đã từng kỳ vọng thật nhiều vào hôn nhân, vào tình yêu, nhưng tiếc là tất cả đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Cũng may là giờ cô đã thoát ra được ngục tù hôn nhân, cùng cục cưng nghênh đón một cuộc sống mới chỉ thuộc về riêng họ.
...
Ăn cơm tối xong Phạm Trọng Nam vẫn chưa về.
Một mình Giang Tâm Đóa ngồi co ro trong sofa trong phòng ngủ, trên tay là bản vẽ phác thảo cuối cùng cho tạp chí, ngày mai là cô có thể giao cho bộ phận mỹ thuật của tạp chí để tô màu rồi.
Cô thích vẽ nhưng không thích tô màu cho nên mỗi lần nhận công việc đều chỉ phụ trách vẽ tranh, sau khi giao đi thì liên hệ với bộ phận mỹ thuật để thảo luận về hiệu quả màu sắc mà cô muốn, lần này cũng vậy.
Cô tập trung tinh thần vẽ, mãi cho đến khi trên đỉnh đầu có một bóng đen che khuất thì mới ngước lên, 'Anh về rồi sao?'
'Đang vẽ gì vậy?' Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.
Theo bản năng, Giang Tâm Đóa có chút hoảng loạn đóng tập giấy vẽ tranh lại, 'Vẽ nguệch ngoạc chơi thôi.'
Buông tập giấy xuống cô đứng dậy, 'Có cần em giúp anh xả nước vào bồn tắm không?'
Tuy rằng trước đây hắn có nói không cần cô làm những chuyện này nhưng gần đây lúc đi tắm lại thường bảo cô đi xả nước.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng câu chiếc cằm xinh xắn lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của Giang Tâm Đóa khiến cô có chút ngượng ngùng nghiêng đầu sang hướng khác, những sợi tóc dài bởi vì động tác này của cô mà rũ xuống gò má, vẻ yêu kiều của một cô gái nhỏ thật khiến người ta trìu mến.
Ngón tay thon dài từ chiếc mũi nhỏ trượt đến bên tai, thuận thế vén những sợi tóc lõa xõa ra sau tai, động tác của hắn chợt dừng lại nơi dấu bàn tay in rõ ràng trên má trái không cách nào che dấu được kia.
Đôi mắt vốn thâm thúy càng thêm âm trầm, không nói tiếng nào mà chỉ lặng lẽ quan sát như có điều suy nghĩ rồi rất nhanh, lòng bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng xoa lên vết bàn tay kia.
Giang Tâm Đóa rũ hàng mi dài như muốn che dấu tất cả tâm sự trong đáy mắt.
Cô không nói, hắn cũng không hỏi.
Nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn lưu lại trên má mình thật lâu, thật lâu...
Lúc cô nhận ra bàn tay hắn đã rời khỏi má mình thì cũng là lúc nhận ra cả người mình đã bị hắn kéo vào trong lòng, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ là một lớp quần áo mỏng manh.
Mùi xạ hương đặc biệt trên người hắn tràn vào trong khoang mũi cô khiến đầu cô có chút choáng váng, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, 'Sao vậy?'
'Mặt, sao vậy?' Hắn trầm giọng hỏi.
'Không sao, không cẩn thận đụng trúng thôi.' Giang Tâm Đóa hơi né tránh ánh mắt sắc bén kia.
Ánh mắt Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt cô, chừng như đang suy nghĩ xem có nên tin cô hay không.
'Đi giúp tôi xả nước tắm đi.' Cuối cùng, hắn buông lỏng sự kìm chế, cởi áo vest tùy ý ném nó lên sofa rồi ngồi xuống, khép hờ mắt im lặng không nói gì thêm nữa.
Giang Tâm Đóa thấy bộ dạng hắn chừng như có chút mệt mỏi, rốt cuộc cũng không nói gì xoay người đi vào phòng tắm.
Khi bóng cô đã khuất sau cửa phòng tắm, đôi mắt vốn đang khép hờ của người đàn ông vụt mở ra, ngồi thẳng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn tập giấy vẽ tranh đang được đặt một cách tùy ý trên bàn kia.
Một giây, hai giây...hắn vươn tay mở ra. Một giây, hai giây, tập giấy lại đóng lại như chưa từng có ai động đến.
Phạm Trọng Nam đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Trong đầu không ngừng ẩn hiện những hình minh họa phác thảo những động tác ném bóng rổ cực kỳ sinh động, mà bóng người kia, quá quen thuộc...
***
Trong phòng sách ở cuối hành lang tầng hai, Phạm Trọng Nam đứng trước cửa sổ lớn, một tay kẹp thuốc, một tay cho vào túi quần. Sau lưng hắn, quản gia đang tận trách báo cáo lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước cổng chính nhà họ Phạm, không sót một chi tiết nào.
Nghe quản gia nói xong, Phạm Trọng Nam thật lâu không nói gì, trầm tư một lúc mới hỏi, 'Mấy ngày nay Lạc Tư có đến đây không?'
'Không có.' Quản gia trả lời thật chắc chắn.
'Ông lui xuống trước đi.'
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại mình hắn. Phạm Trọng Nam quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế êm ái, một tay dụi thuốc, một tay cầm lấy điện thoại ấn số, sau đó mở laptop.
Đầu bên kia rất nhanh đã có người đón nghe, 'Frank, muộn vậy còn tìm tôi, có chuyện sao?'
Đang uống rượu, Tống Cẩn Hành đẩy hai cô gái đang bám riết bên người mình ra, đi khỏi gian phòng bao ồn ào kia.
'Chuyện kinh doanh vũ khí dạo này thế nào?' Lúc nói chuyện, laptop cũng đã được mở, hắn vào thẳng hệ thống camera quan sát của căn nhà, rất nhanh đã tìm được đoạn băng ghi lại những hình ảnh phát sinh chiều nay trước cửa nhà mình...
Khó được một lần người lạnh nhạt như Phạm Trọng Nam lại chủ động hỏi chuyện làm ăn khiến Tống Cẩn Hành hết sức kinh ngạc, sau đó hỏi bằng giọng bỡn cợt, 'Sao hở? Quan tâm tôi? Chắc không phải công trình xây dựng của cậu bị bạo loạn muốn dùng đến vũ khí của tôi chứ? Nói đi, chỉ cần cậu lên tiếng, tôi đảm bảo có thể cung cấp cho cậu những vũ khí tối tân nhất, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.'
Chỉ cần khách hàng có yêu cầu, không có Tống Cẩn Hành hắn cũng phải làm cho có. Cho dù đối phương muốn đầu đạn hạt nhân hay bom nguyên tử hắn cũng sẽ tìm cách lấy cho được.
'Không cần.' Giọng Phạm Trọng Nam thật lãnh đạm dù ánh mắt lúc này đang nheo lại một cách đầy nguy hiểm, gương mặt cũng trở nên ngưng trọng bởi vì trên laptop lúc này đang chiếu lại hình ảnh Giang Tâm Đóa bị đánh, 'Giúp tôi làm một chuyện.'
'Nói đi.' Khó được một lần Phạm Trọng Nam có chuyện nhờ hắn giúp, chắc chắn Tống Cẩn Hành hắn sẽ không để bạn tốt thất vọng.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tống Cẩn Hành, Phạm Trọng Nam không vội rời thư phòng, hắn đóng laptop lại, lại đốt thêm một điếu thuốc, cả người tựa hẳn vào thành chiếc ghế êm ái bằng da thật, trầm tư hút thuốc.
Đầu óc không có cách nào khống chế không nhớ lại gương mặt xinh đẹp kia, còn có, dấu bàn tay in rõ ràng trên làn da trắng nõn kia...
Thật không biết trời cao đất dày, dám đánh người phụ nữ của hắn?
Mà cô, đứng trước mặt hắn lại không nói một lời?
/410
|