Quay trở lại nhà chính, hoảng loạn lau đi nước mắt ướt đẫm trên má, Giang Tâm Đóa đi vào trong mới phát hiện thì ra tất cả mọi người đã đi đâu cả rồi, căn phòng khách rộng thênh thang lúc này không có một bóng người.
Nhanh như vậy đã bàn xong rồi sao?
Giang Tâm Đóa nhìn căn phòng khách trống rỗng, chợt phát hiện lòng mình cũng trống rỗng không khác gì, nhớ đến chuyện xảy ra ở đây hôm nay, cô không khỏi lần nữa thấy khổ sở và chua xót không thôi.
Hôn nhân, rốt cuộc là gì chứ?
Cô tưởng rằng, trong cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu giữa mình với Phạm Trọng Nam, cô chỉ cần làm tròn vai trò của mình là được.
Nhưng giờ đây, cảm giác mất mát và khổ sở đang trào dâng trong lòng là thế nào đây?
Cô không muốn, cũng không dám tìm hiểu sâu xa...
Vụt chạy khỏi phòng khách, bước như bay lên lầu, Giang Tâm Đóa trở về phòng đóng chặt cửa lại, không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
Buổi tối, vốn tâm trạng không tốt nên Giang Tâm Đóa mượn cớ không khỏe, không muốn xuống lầu dùng cơm, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở lại.
Quản gia đưa cơm tối lên phòng cho cô, ăn mấy miếng nhưng không thấy có chút khẩu vị nào, Giang Tâm Đóa buông đũa, bảo người làm dọn xuống còn mình thì sang thư phòng nhỏ trong phòng ngủ, định ôn lại nội dung của môn học cuối cùng phải thi ngày mai nhưng lật tới lật lui cuối cùng cô quyết định bỏ cuộc; mở máy tính định phiên dịch tiểu thuyết nhưng một chữ cũng không viết ra nổi, quyết định bỏ cuộc; mở tập vẽ tranh, trong đầu vẫn một mảnh trống rồi, lại bỏ cuộc.
Cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định không làm gì cả mà đi tắm rồi ngủ sớm.
Nhưng tắm xong rồi, nằm trên giường lăn qua lộn lại thật lâu cô vẫn không thể ngủ được.
Bởi vì cho đến bây giờ, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở về.
Chắc là đã ăn tối ở Lục La Viên chứ?
Nghĩ đến thái độ và giọng nói nhu hòa của hắn dành cho cô gái kia, lòng cô càng thêm rầu rĩ khó chịu.
Sau cùng, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm điện thoại gọi cho Dương Dung Dung.
Từ khi quyết định mỗi ngày đều đến thị trường chứng khoán học đầu tư chuyên nghiệp, Dung Dung đã quyết định tốn một số tiền lớn để tậu cho mình một chiếc điện thoại di động thông minh loại mới nhất, tính năng mạnh nhất để tiện cho việc tìm hiểu thông tin từ thị trường chứng khoán kịp thời.
Chỉ không biết bạn ấy đã ngủ chưa?
Điện thoại đổ chưa đến hai hồi chuông thì Dương Dung Dung đã bắt máy, đầu bên truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của cô, 'Sao đây hở Phạm phu nhân, một mình một gối không ngủ được sao?'
'Bạn mới vậy á!' Giang Tâm Đóa kéo một chiếc gối ôm vào lòng, giọng đầy oán giận.
'Chậc chậc, Phạm tiên sinh mới rời đi chưa được nửa tháng mà bạn đã bức xúc đến mức này sao? Thôi đừng oán giận nữa, hoàn thành nốt cuộc thi ngày mai là có thể bay đến Luân Đôn tìm anh ta thành chim liền cánh rồi.'
'Dương Dung Dung, bạn có thể đừng nhắc đến anh ta hay không?' Phạm Trọng Nam đã về rồi nhưng cô không muốn nói cho bạn biết bởi vì sở dĩ hôm nay tâm trạng của cô kém cỏi như vậy hoàn toàn là vì anh ta.
'Sao vậy? Anh ta làm gì chọc bạn giận sao?' Dương Dung Dung đương nhiên hiểu rõ Giang Tâm Đóa, bình thường chỉ đoán là trúng ngay. Nhưng cô thế nào cũng không đoán được, người như Phạm Trọng Nam đã làm chuyện gì để cho người tính tình tốt như Đóa Đóa tức giận được chứ?
'Không phải.' Giang Tâm Đóa rầu rĩ phủ nhận, 'Dung Dung, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa, được không?'
'Xem ra tâm trạng thật sự không tốt rồi. Được rồi, mình không lo kiếm tiền nữa, tán gẫu với bạn cho đã...'
'Nói làm như mình cản trở bạn kiếm tiền không bằng vậy...'
Hai người bắt đầu vui vẻ trò chuyện, Đông Tây Nam Bắc, trên trời dưới biển đều có cả...
Không biết Giang Tâm Đóa nói điện thoại với ban tốt bao lâu, đến lúc nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt cô mới nhận ra Phạm Trọng Nam đã trở về phòng.
Lén liếc về phía đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, mười giờ sáng mai còn phải thi nữa nên rất nhanh, hai cô ngắt điện thoại.
Nói chuyện phiếm nãy giờ với bạn tốt khiến tâm tình của Giang Tâm Đóa thoải mái đôi chút nhưng vừa nghĩ đến Phạm Trọng Nam, cô lại bắt đầu cảm thấy rầu rĩ.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Giang Tâm Đóa chui vào chăn, quyết định nhắm mắt ngủ, không muốn nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Phạm Trọng Nam tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liếc mắt về phía cô gái vừa mới nãy còn hào hứng tám chuyện qua điện thoại lúc này lại an tĩnh nằm trên giường, dường như đã ngủ rồi.
Ngủ nhanh vậy sao?
Lau vội mái tóc còn ướt nước sau đó tùy tiện ném chiếc khăn lên sofa, Phạm Trọng Nam bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô gái đang nhắm mắt giả vờ ngủ kia.
Đúng vậy, giả vờ ngủ!!!
Hàng mi vừa dài vừa cong thỉnh thoảng lại chớp nhẹ, theo cách nói của người xưa, những cô gái có hàng mi dài thế này tính tình dữ vô cùng, nhưng hắn thế nào cũng không tưởng tượng ra, lúc cô hung dữ bộ dạng sẽ như thế nào.
Trước mặt hắn, cô bao giờ cũng một vẻ nhu thuận nghe lời, thỉnh thoảng tính tình có thay đổi đôi chút nhưng tỉ lệ đó cực thấp.
Một cô gái mới qua tuổi hai mươi vẫn còn giữ lại một chút tính trẻ con.
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam nhẹ giọng gọi.
Giang Tâm Đóa nghe thấy nhưng không định đáp lời hắn nên tiếp tục giả vờ ngủ.
'Đóa Đóa...' Hắn lại gọi một tiếng nữa.
Vẫn không có người đáp lời.
Phạm Trọng Nam im lặng trong thoáng chốc, không nói nữa dù ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt xinh xắn của cô.
Rõ ràng là chưa ngủ nhưng lại nhất quyết không trả lời hắn. Vậy tức là giận hắn sao?!
Chiều hôm nay hắn mới trở về, hai người còn chưa kịp nói với nhau mấy câu, ngay cả cơm tối, hắn bởi vì bận rộn xử lý chuyện nguyên vật liệu cho công trình xây dựng bị chậm trễ, liên tục mở mấy cuộc họp video với mấy người bạn tốt để thảo luận về tiến độ và những cách giải quyết để không làm chậm trễ tiến độ thi công, bận suốt cho tới bây giờ mới tạm coi như xong việc.
Trước đó quản gia báo cáo với hắn cô không khỏe, có phải là bởi vì vậy không?
'Có phải em thấy không khỏe không?' Có chút lo lắng, hắn vươn tay sờ trán cô, không bị sốt.
Nhận ra bàn tay to mang theo độ ấm của hắn nhẹ nhàng dán lên trán mình nhưng thật lâu vẫn không dời đi, Giang Tâm Đóa hết cách tiếp tục giả vờ, cô mở to mắt, có chút bực dọc rũ tay hắn ra, 'Em không sao.'
Nhìn bàn tay của mình vừa bị rũ ra kia, Phạm Trọng Nam càng thêm xác định là cô đang giận hắn.
'Xảy ra chuyện gì vậy?' Cố nhịn xuống, hắn trầm giọng hỏi.
Hắn hy vọng có chuyện gì cô cũng đều có thể nói với hắn.
Hắn thừa nhận mình không hiểu phụ nữ cho lắm, huống gì là một cô gái kém hơn hắn đến tận mười tuổi.
'Em buồn ngủ rồi, muốn ngủ.' Giang Tâm Đóa không biết nói thế nào cho rõ cảm giác của bản thân lúc này. Ngay cả cô cũng không rõ vì sao mình lại như thế nữa.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì không muốn mẹ khó xử trước mặt bất cứ ai cho nên cô trước giờ không ngỗ nghịch, không ương bướng, cũng không tùy tiện nón giận, cho dù là có tâm sự gì cũng chỉ lẳng lặng giữ trong lòng cho riêng mình.
Nhưng giờ trước mặt Phạm Trọng Nam, cô không biết vì sao lại giận đến như thế, lòng đầy bất mãn, thậm chí còn muốn lớn tiếng chất vấn hắn.
Sao cô lại trở nên khác thường thế này?
'Nói rõ ràng rồi ngủ.' Cô càng né tránh, Phạm Trọng Nam càng chắc chắn là cô có chuyện. Không nói cho rõ, ai cũng đừng hòng ngủ.
'Em không muốn.' Giang Tâm Đóa thẳng thừng cự tuyệt, xoay người đưa lưng về phía hắn, có chút trẻ con kéo chăn lên phủ kín cả đầu, một vẻ cự tuyệt tiếp xúc với hắn.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, Phạm Trọng Nam quả thực có chút không biết làm sao...
Trước đây cho dù đôi khi cảm xúc của cô thay đổi nhưng trước mặt hắn, cô chưa bào giờ lớn mật như vậy, lớn mật tới mức trực tiếp cự tuyệt nói chuyện với hắn.
'Giang Tâm Đóa, ra đây!' Giọng của hắn đã thêm một chút cứng rắn và bực dọc.
Thế nhưng người trong chăn vẫn không hề có chút phản ứng nào, vẫn mặc kệ hắn.
Giây tiếp theo, bàn tay to hữu lực của hắn đã giật lấy mép chăn, không mấy khó khăn bóc chiếc chăn mỏng đắp lên người cô ra, ném về phía cuối giường, trên gương mặt cương nghị lộ rõ sự tức giận, lồng ngực rắn rỏi cũng bởi vì như vậy mà không ngừng phập phồng.
Vật che chắn trên người đã bị bóc mất, Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt u ám và ánh mắt thâm trầm của hắn thì có chút khẩn trương lùi về phía cuối giường. Thấy cô định trốn, cả người Phạm Trọng Nam nhào lên giường, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy vai cô, chỉ khẽ dùng sức, thân hình nhỏ nhắn của cô đã giống như gà con bị cáo vồ, bị hắn cứng rắn ôm chặt vào lòng.
'Tối nay mà không nói rõ ràng, ai cũng đừng mong ngủ.'
Giọng hắn thực kiên quyết, hoàn toàn không cho phép cô tiếp tục né tránh nữa.
Bởi vì hắn chán ghét, thực sự chán ghét cảm giác không thể khống chế được mình, nhất là ở trước mặt cô.
'Em hỏi thì anh sẽ nói sao?' Nếu như hắn đã nhất quyết phải tìm được đáp án, vậy vì sao cô không hỏi chứ? Không phải là cô muốn đi sâu vào đời tư của hắn, là hắn muốn ép cô nói, không nói không được đấy nhé!
'Nói.'
'Cô ấy là ai?'
Nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cô rốt cuộc hỏi ra câu hỏi ấp ủ trong lòng suốt từ chiều đến giờ.
Cô ấy là ai?! Cô gái xinh đẹp cao gầy kia? Phạm Uyển Viện? Hoặc là cô gái nhỏ ở Lục La Viên?
Hoặc là tất cả những người ấy, họ là ai?
Trong lúc đợi Phạm Trọng Nam trả lời, thực ra lòng của Giang Tâm Đóa cũng rất rối. Cô cũng không biết câu trả lời mà mình chờ đợi là gì nữa!
Cô ấy?! Ý cô muốn hỏi về chuyện ở Lục La Viên chiều nay sao?
Nhanh như vậy đã bàn xong rồi sao?
Giang Tâm Đóa nhìn căn phòng khách trống rỗng, chợt phát hiện lòng mình cũng trống rỗng không khác gì, nhớ đến chuyện xảy ra ở đây hôm nay, cô không khỏi lần nữa thấy khổ sở và chua xót không thôi.
Hôn nhân, rốt cuộc là gì chứ?
Cô tưởng rằng, trong cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu giữa mình với Phạm Trọng Nam, cô chỉ cần làm tròn vai trò của mình là được.
Nhưng giờ đây, cảm giác mất mát và khổ sở đang trào dâng trong lòng là thế nào đây?
Cô không muốn, cũng không dám tìm hiểu sâu xa...
Vụt chạy khỏi phòng khách, bước như bay lên lầu, Giang Tâm Đóa trở về phòng đóng chặt cửa lại, không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
Buổi tối, vốn tâm trạng không tốt nên Giang Tâm Đóa mượn cớ không khỏe, không muốn xuống lầu dùng cơm, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở lại.
Quản gia đưa cơm tối lên phòng cho cô, ăn mấy miếng nhưng không thấy có chút khẩu vị nào, Giang Tâm Đóa buông đũa, bảo người làm dọn xuống còn mình thì sang thư phòng nhỏ trong phòng ngủ, định ôn lại nội dung của môn học cuối cùng phải thi ngày mai nhưng lật tới lật lui cuối cùng cô quyết định bỏ cuộc; mở máy tính định phiên dịch tiểu thuyết nhưng một chữ cũng không viết ra nổi, quyết định bỏ cuộc; mở tập vẽ tranh, trong đầu vẫn một mảnh trống rồi, lại bỏ cuộc.
Cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định không làm gì cả mà đi tắm rồi ngủ sớm.
Nhưng tắm xong rồi, nằm trên giường lăn qua lộn lại thật lâu cô vẫn không thể ngủ được.
Bởi vì cho đến bây giờ, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở về.
Chắc là đã ăn tối ở Lục La Viên chứ?
Nghĩ đến thái độ và giọng nói nhu hòa của hắn dành cho cô gái kia, lòng cô càng thêm rầu rĩ khó chịu.
Sau cùng, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm điện thoại gọi cho Dương Dung Dung.
Từ khi quyết định mỗi ngày đều đến thị trường chứng khoán học đầu tư chuyên nghiệp, Dung Dung đã quyết định tốn một số tiền lớn để tậu cho mình một chiếc điện thoại di động thông minh loại mới nhất, tính năng mạnh nhất để tiện cho việc tìm hiểu thông tin từ thị trường chứng khoán kịp thời.
Chỉ không biết bạn ấy đã ngủ chưa?
Điện thoại đổ chưa đến hai hồi chuông thì Dương Dung Dung đã bắt máy, đầu bên truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của cô, 'Sao đây hở Phạm phu nhân, một mình một gối không ngủ được sao?'
'Bạn mới vậy á!' Giang Tâm Đóa kéo một chiếc gối ôm vào lòng, giọng đầy oán giận.
'Chậc chậc, Phạm tiên sinh mới rời đi chưa được nửa tháng mà bạn đã bức xúc đến mức này sao? Thôi đừng oán giận nữa, hoàn thành nốt cuộc thi ngày mai là có thể bay đến Luân Đôn tìm anh ta thành chim liền cánh rồi.'
'Dương Dung Dung, bạn có thể đừng nhắc đến anh ta hay không?' Phạm Trọng Nam đã về rồi nhưng cô không muốn nói cho bạn biết bởi vì sở dĩ hôm nay tâm trạng của cô kém cỏi như vậy hoàn toàn là vì anh ta.
'Sao vậy? Anh ta làm gì chọc bạn giận sao?' Dương Dung Dung đương nhiên hiểu rõ Giang Tâm Đóa, bình thường chỉ đoán là trúng ngay. Nhưng cô thế nào cũng không đoán được, người như Phạm Trọng Nam đã làm chuyện gì để cho người tính tình tốt như Đóa Đóa tức giận được chứ?
'Không phải.' Giang Tâm Đóa rầu rĩ phủ nhận, 'Dung Dung, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa, được không?'
'Xem ra tâm trạng thật sự không tốt rồi. Được rồi, mình không lo kiếm tiền nữa, tán gẫu với bạn cho đã...'
'Nói làm như mình cản trở bạn kiếm tiền không bằng vậy...'
Hai người bắt đầu vui vẻ trò chuyện, Đông Tây Nam Bắc, trên trời dưới biển đều có cả...
Không biết Giang Tâm Đóa nói điện thoại với ban tốt bao lâu, đến lúc nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt cô mới nhận ra Phạm Trọng Nam đã trở về phòng.
Lén liếc về phía đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, mười giờ sáng mai còn phải thi nữa nên rất nhanh, hai cô ngắt điện thoại.
Nói chuyện phiếm nãy giờ với bạn tốt khiến tâm tình của Giang Tâm Đóa thoải mái đôi chút nhưng vừa nghĩ đến Phạm Trọng Nam, cô lại bắt đầu cảm thấy rầu rĩ.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Giang Tâm Đóa chui vào chăn, quyết định nhắm mắt ngủ, không muốn nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Phạm Trọng Nam tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liếc mắt về phía cô gái vừa mới nãy còn hào hứng tám chuyện qua điện thoại lúc này lại an tĩnh nằm trên giường, dường như đã ngủ rồi.
Ngủ nhanh vậy sao?
Lau vội mái tóc còn ướt nước sau đó tùy tiện ném chiếc khăn lên sofa, Phạm Trọng Nam bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô gái đang nhắm mắt giả vờ ngủ kia.
Đúng vậy, giả vờ ngủ!!!
Hàng mi vừa dài vừa cong thỉnh thoảng lại chớp nhẹ, theo cách nói của người xưa, những cô gái có hàng mi dài thế này tính tình dữ vô cùng, nhưng hắn thế nào cũng không tưởng tượng ra, lúc cô hung dữ bộ dạng sẽ như thế nào.
Trước mặt hắn, cô bao giờ cũng một vẻ nhu thuận nghe lời, thỉnh thoảng tính tình có thay đổi đôi chút nhưng tỉ lệ đó cực thấp.
Một cô gái mới qua tuổi hai mươi vẫn còn giữ lại một chút tính trẻ con.
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam nhẹ giọng gọi.
Giang Tâm Đóa nghe thấy nhưng không định đáp lời hắn nên tiếp tục giả vờ ngủ.
'Đóa Đóa...' Hắn lại gọi một tiếng nữa.
Vẫn không có người đáp lời.
Phạm Trọng Nam im lặng trong thoáng chốc, không nói nữa dù ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt xinh xắn của cô.
Rõ ràng là chưa ngủ nhưng lại nhất quyết không trả lời hắn. Vậy tức là giận hắn sao?!
Chiều hôm nay hắn mới trở về, hai người còn chưa kịp nói với nhau mấy câu, ngay cả cơm tối, hắn bởi vì bận rộn xử lý chuyện nguyên vật liệu cho công trình xây dựng bị chậm trễ, liên tục mở mấy cuộc họp video với mấy người bạn tốt để thảo luận về tiến độ và những cách giải quyết để không làm chậm trễ tiến độ thi công, bận suốt cho tới bây giờ mới tạm coi như xong việc.
Trước đó quản gia báo cáo với hắn cô không khỏe, có phải là bởi vì vậy không?
'Có phải em thấy không khỏe không?' Có chút lo lắng, hắn vươn tay sờ trán cô, không bị sốt.
Nhận ra bàn tay to mang theo độ ấm của hắn nhẹ nhàng dán lên trán mình nhưng thật lâu vẫn không dời đi, Giang Tâm Đóa hết cách tiếp tục giả vờ, cô mở to mắt, có chút bực dọc rũ tay hắn ra, 'Em không sao.'
Nhìn bàn tay của mình vừa bị rũ ra kia, Phạm Trọng Nam càng thêm xác định là cô đang giận hắn.
'Xảy ra chuyện gì vậy?' Cố nhịn xuống, hắn trầm giọng hỏi.
Hắn hy vọng có chuyện gì cô cũng đều có thể nói với hắn.
Hắn thừa nhận mình không hiểu phụ nữ cho lắm, huống gì là một cô gái kém hơn hắn đến tận mười tuổi.
'Em buồn ngủ rồi, muốn ngủ.' Giang Tâm Đóa không biết nói thế nào cho rõ cảm giác của bản thân lúc này. Ngay cả cô cũng không rõ vì sao mình lại như thế nữa.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì không muốn mẹ khó xử trước mặt bất cứ ai cho nên cô trước giờ không ngỗ nghịch, không ương bướng, cũng không tùy tiện nón giận, cho dù là có tâm sự gì cũng chỉ lẳng lặng giữ trong lòng cho riêng mình.
Nhưng giờ trước mặt Phạm Trọng Nam, cô không biết vì sao lại giận đến như thế, lòng đầy bất mãn, thậm chí còn muốn lớn tiếng chất vấn hắn.
Sao cô lại trở nên khác thường thế này?
'Nói rõ ràng rồi ngủ.' Cô càng né tránh, Phạm Trọng Nam càng chắc chắn là cô có chuyện. Không nói cho rõ, ai cũng đừng hòng ngủ.
'Em không muốn.' Giang Tâm Đóa thẳng thừng cự tuyệt, xoay người đưa lưng về phía hắn, có chút trẻ con kéo chăn lên phủ kín cả đầu, một vẻ cự tuyệt tiếp xúc với hắn.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, Phạm Trọng Nam quả thực có chút không biết làm sao...
Trước đây cho dù đôi khi cảm xúc của cô thay đổi nhưng trước mặt hắn, cô chưa bào giờ lớn mật như vậy, lớn mật tới mức trực tiếp cự tuyệt nói chuyện với hắn.
'Giang Tâm Đóa, ra đây!' Giọng của hắn đã thêm một chút cứng rắn và bực dọc.
Thế nhưng người trong chăn vẫn không hề có chút phản ứng nào, vẫn mặc kệ hắn.
Giây tiếp theo, bàn tay to hữu lực của hắn đã giật lấy mép chăn, không mấy khó khăn bóc chiếc chăn mỏng đắp lên người cô ra, ném về phía cuối giường, trên gương mặt cương nghị lộ rõ sự tức giận, lồng ngực rắn rỏi cũng bởi vì như vậy mà không ngừng phập phồng.
Vật che chắn trên người đã bị bóc mất, Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt u ám và ánh mắt thâm trầm của hắn thì có chút khẩn trương lùi về phía cuối giường. Thấy cô định trốn, cả người Phạm Trọng Nam nhào lên giường, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy vai cô, chỉ khẽ dùng sức, thân hình nhỏ nhắn của cô đã giống như gà con bị cáo vồ, bị hắn cứng rắn ôm chặt vào lòng.
'Tối nay mà không nói rõ ràng, ai cũng đừng mong ngủ.'
Giọng hắn thực kiên quyết, hoàn toàn không cho phép cô tiếp tục né tránh nữa.
Bởi vì hắn chán ghét, thực sự chán ghét cảm giác không thể khống chế được mình, nhất là ở trước mặt cô.
'Em hỏi thì anh sẽ nói sao?' Nếu như hắn đã nhất quyết phải tìm được đáp án, vậy vì sao cô không hỏi chứ? Không phải là cô muốn đi sâu vào đời tư của hắn, là hắn muốn ép cô nói, không nói không được đấy nhé!
'Nói.'
'Cô ấy là ai?'
Nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cô rốt cuộc hỏi ra câu hỏi ấp ủ trong lòng suốt từ chiều đến giờ.
Cô ấy là ai?! Cô gái xinh đẹp cao gầy kia? Phạm Uyển Viện? Hoặc là cô gái nhỏ ở Lục La Viên?
Hoặc là tất cả những người ấy, họ là ai?
Trong lúc đợi Phạm Trọng Nam trả lời, thực ra lòng của Giang Tâm Đóa cũng rất rối. Cô cũng không biết câu trả lời mà mình chờ đợi là gì nữa!
Cô ấy?! Ý cô muốn hỏi về chuyện ở Lục La Viên chiều nay sao?
/410
|