'Sally...' Nghe giọng nam trầm thấp nhàn nhạt vang lên trong khoang xe xa hoa, cô gái đối diện rốt cuộc thu hồi tầm mắt đang ghim trên người Giang Tâm Đóa, xoay về phía Phạm Trọng Nam, đôi môi hồng nhuận nhẹ câu lên một nụ cười, 'Frank...'
'Vợ của anh, em có thể gọi chị ấy là Đóa Đóa.' Nói rồi Phạm Trọng Nam nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Cô ấy là Sally.'
'Đóa Đóa, xin lỗi.'
Giang Tâm Đóa còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì lại nghe cô gái đối diện tên gọi Sally lên tiếng xin lỗi, giọng thật nhỏ nhẹ. Nghe giọng nói của cô gái, cho dù thật sự làm sai chuyện gì chắc cũng không có ai nỡ trách, huống gì cô ấy nào có lỗi gì đâu.
'Sally, sao vậy?' Giang Tâm Đóa ngơ ngác hỏi.
'Vừa nãy em không chào chị trước, thật không có lễ phép, xin lỗi chị.' Trong đôi mắt to tròn đen trắng phân minh tràn đầy sự hối lỗi.
'Không sao đâu. Tôi cũng vậy. Chúng ta xem như hòa nhau nhé.' Giang Tâm Đóa mỉm cười. Lần đầu tiên gặp được cô gái đơn thuần chân thật như vậy.
'Đóa Đóa, chị là người đẹp nhất mà em từng gặp đấy. Sharon cũng không đẹp như chị.' Sally chống tay lên cằm, nói một câu thật lòng.
Sharon?! Là cô gái lần trước đến nhà họ Phạm! Họ cũng quen nhau sao? Vậy quan hệ giữa họ là thế nào?!
Hàng loạt câu hỏi lướt qua trong đầu Giang Tâm Đóa nhưng tiếc là không có ai trả lời cô.
'Cám ơn!' Má Giang Tâm Đóa thoáng đỏ, giọng nói chợt có thêm một tia thất lạc.
'Đừng khách sáo.'
'Sally, nghỉ ngơi chút đi.' Phạm Trọng Nam lên tiếng ngăn cô gái tiếp tục nói chuyện phiếm với Giang Tâm Đóa.
'Dạ.' Cô gái rất dịu ngoan đáp lời rồi không lên tiếng nữa.
Xe tiếp tục chạy bon bon, Giang Tâm Đóa nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hình như đây là đường ra sân bay?
'Chúng ta đi đâu vậy?' Cô quay lại hỏi Phạm Trọng Nam.
'Moscow.' Phạm Trọng Nam tiếp tục xem văn kiện trên tay, không nói gì thêm, thái độ lãnh đạm hoàn toàn không giống với sự thân mật sáng nay.
Giang Tâm Đóa chẳng có tâm tình đâu mà tìm hiểu vì sao thái độ của hắn lại khác lạ như thế bởi cô rõ ràng đã bị câu nói của hắn làm cho ngây ngẩn cả người.
Cô mới vừa thi xong thì hắn đã đến thẳng trường học đón cô đi, lên xe mới nói phải đi Moscow, chuyện này...có phải đột ngột quá không?
Hơn nữa theo cá tính của Phạm Trọng Nam, hành trình chắc chắn là đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy mà từ chiều qua cho đến tận sáng nay hai người gặp nhau suốt, vì sao hắn không thể báo trước cho cô biết một tiếng chứ?
Cho dù tối qua hắn bận, vậy sáng nay lúc đưa cô đến trường, hai người ngồi chung một khoang xe lâu như vậy hắn lại chẳng nhắc đến chuyện này một tiếng nào? Vậy có quá đáng lắm không?!
Cô nào có chuẩn bị gì đâu!
Tháng 11, ở Singapore khí trời vẫn còn rất oi bức nhưng Moscow thì không giống như vậy, lúc này ở đó chắc là tuyết đã rơi nhiều rồi.
Hơn nữa, hắn dẫn cô qua bên đó, là vì có chuyện quan trọng gì sao?
Phạm Trọng Nam nhìn đôi mắt đầy những dấu chấm hỏi của cô, nhàn nhạt giải thích, 'Những thứ em cần để xuất ngoại anh đã bảo người chuẩn bị sẵn cả rồi, không cần lo lắng.'
Cho nên, cô chỉ cần mang người không theo hắn là được, phải không?
Dù không cam lòng đến mấy, cuối cùng Giang Tâm Đóa cũng chỉ có thể đáp một câu, 'Biết rồi.'
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng, cô lại lên tiếng hỏi tiếp, 'Đi bao lâu?'
Tuy rằng không cần đến lớp nhưng cô cũng có kế hoạch của riêng mình. Hắn không thể một lúc tâm huyết dâng trào, bảo cô đi đâu thì cô phải đi đó chứ!
'Em không muốn đi sao?' Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng buông văn kiện trên tay xuống, nghiêm túc quan sát cô.
Haizz, kết cấu bộ não của đại boss quả nhiên không giống người bình thường, tư duy thật sự đi nhanh quá, cũng may cô là người cực kỳ có tính nhẫn nại.
'Không phải vậy. Em chỉ muốn biết phải ở bên đó bao lâu thôi bởi vì em muốn đi Mỹ thăm Tiểu Hàng. Chị sắp sinh em bé rồi, có thời gian, em cũng muốn đi Úc một chuyến. Với lại, em còn hai môn ngoại khóa phải học, cho nên muốn sắp xếp thỏa đáng trước.' Còn chưa bao gồm chuyện cô đã hứa với Phạm Uyển Viện sẽ đi Luân Đôn thăm bà, những chuyện vụn vặt khác của cô còn chưa liệt kê ra nữa đấy, quan trọng nhất là quyển tiểu thuyết tiếng Đức cô còn chưa biên dịch xong.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Phạm Trọng Nam hơi trầm xuống, bàn tay đang cầm văn kiện càng thêm dùng sức, 'Em sắp xếp cũng thật khéo!'
Mà hắn nghe ra, trong tất cả những mục mà cô sắp xếp, duy nhất không có chính là những chuyện có liên quan đến hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất, rất khó chịu, giọng điệu đương nhiên là không ôn hòa chút nào rồi.
'Đây là những chuyện em đã lên kế hoạch từ sớm rồi.' Không nhận ra tâm tình của hắn thay đổi, Giang Tâm Đóa thành thực nói.
Hừm, lên kế hoạch từ sớm rồi nữa chứ, thật tốt!
'Lần này đến Moscow chắc sẽ ở lại đó ba bốn ngày.' Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, lần nữa dời xuống tập văn kiện trên tay.
'Ồ.'
Giang Tâm Đóa nhẹ giọng đáp một tiếng, cũng lười hỏi hắn muốn đến đó làm gì, dù sao mặc kệ là làm gì cô cũng coi như không thiếu phần rồi. Còn về việc gặp phải chuyện gì, đến lúc đó nói sau vậy!
Lấy điện thoại ra,đang định gọi cho Dương Dung Dung, báo cho cô biết chuyện mình đi Moscow nhưng thấy dường như hắn đang rất bận, sợ làm phiền hắn nên cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định chỉ gửi một tin nhắn cho bạn tốt, đợi khi nào đến đó gọi cho Dung Dung sau cũng được.
Đường đến sân bay cũng không phải là xa, ba người nói mấy câu rời rạc với nhau sau đó ai làm việc nấy, hắn thì vẫn tập trung vào xấp văn kiện trên tay, cô gái tên Sally thì ngoan ngoãn ngồi đó không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn Giang Tâm Đóa ngồi đối diện đang chăm chú xem sách bằng ánh mắt tò mò.
***
Khi Giang Tâm Đóa đang trên đường đến sân bay thì ở trường học, Dương Dung Dung khoanh tay trước ngực đứng dưới một tán cây rậm rạp cách một nhóm sinh viên không xa, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn Lý Triết.
'Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian tiếp anh.' Nếu như không phải sợ Đóa Đóa biết chuyện, cô căn bản là không muốn gặp riêng người này chút nào.
'Cô chắc chắn là muốn nói chuyện với tôi ở đây sao?' Đối với thái độ bướng bỉnh của Dương Dung Dung, Lý Triết ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một câu, đôi mắt tinh anh sáng lên dưới lớp thấu kính, giọng điệu và thái độ cực kỳ nghiêm túc.
'Buồn cười thật! Tại sao không thể nói chuyện ở đây chứ?' Lúc này phần lớn sinh viên đều đi ăn cơm, nghỉ trưa hoặc hẹn hò cả rồi, còn ai rảnh rỗi ở đây nghe lén chuyện của họ chứ?
Hơn nữa, cô với hắn, không phải chỉ có mỗi chuyện kia sao? Nếu như hắn không sợ mất mặt, vậy Dương Dung Dung cô có gì phải sợ chứ?
Quả nhiên là cay hơn cả ớt! Lý Triết lẳng lặng nhìn cô, 'Hôm đó tôi không có thực hiện bất kỳ biện pháp tránh thai nào...'
'Yên tâm. Anh không biết chuyện không có nghĩa là tôi cũng ngốc như vậy.' Nghe hắn nói câu này, Dương Dung Dung đã phần nào đoán được hắn muốn nói gì. Tuy rằng trước đêm đó cô không có bất kỳ kinh nghiệm gì nhưng không có nghĩa là cô không biết một chút gì về những kiến thức cần có của một cô gái hiện đại.
Cô không ngốc đến nỗi không biết tự bảo vệ mình.
Nếu như không phải tính tình của Lý Triết ôn hòa, chắc chắn hắn đã bị cô gái trước mặt chọc tức chết không biết bao nhiêu lần rồi. Tại sao cô không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn chứ?
'Hơn nữa, cho dù thuốc không hiệu nghiệm, tôi cũng sẽ không sinh nó ra. Yên tâm, anh không có cơ hội lén lút làm ba đâu.' Không đợi Lý Triết kịp trả lời, Dương Dung Dung lại bồi thêm một câu không tức chết người không đền mạng kia.
'Dương Dung Dung, mỗi lần chúng ta gặp nhau chẳng lẽ đều phải giương cung bạt kiếm như thế náy ao?' Lý Triết có lúc thật sự không hiểu vì sao cô lại có thành kiến với hắn nhiều như vậy.
Cô gái hôm đó uống say, bộ dạng cực đáng yêu, cực chọc người trìu mến kia giống như chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, cùng với vị tiểu thư thiên kim miệng lưỡi cay độc, thái độ ngỗ nghịch trước mặt hắn lúc này quả thực hoàn toàn là hai người.
Đáng yêu? Hắn làm sao có thể cảm giác cô gái hung dữ như vậy đáng yêu được chứ? Lý Triết, đầu óc mày chắc là bị nước vào rồi! Hắn thầm cười nhạo bản thân.
Nếu như không phải đêm đó cảm thấy cô quá đáng yêu, người trước giờ luôn bình tĩnh, tự chủ như thắn sao lại mất khống chế đến nỗi cùng cô...
'Là anh muốn nói chuyện với tôi, không phải tôi muốn tìm anh. Cho nên tôi muốn dùng thái độ gì đối đãi anh là việc của tôi. Nếu như anh không muốn nghe, sau này chúng ta cứ coi như không quen biết là được.'
'Xem như không quen biết?' Lý Triết lắc đầu một cách bất đắc dĩ, 'Dương Dung Dung, trước giờ tôi không phí sức cung cấp tin tức cho người mình không quen biết.'
Từ tối hôm đó khi quan hệ của hai người rẽ sang một bước khác, cô bắt đầu né tránh hắn.
Nhưng sau đó mỗi ngày hắn vẫn theo thói quen trước đây để ý đến những biến động của thị trường chứng khoán Singapore, vẫn theo thói quen trước đây phân tích một đống số liệu sau đó gửi số liệu đến di động của cô.
Cô gái này, dùng số liệu và thông tin hắn cung cấp kiếm tiền trên thị trường chứng khoán, chẳng lẽ xem chuyện hắn có nhiều thời gian rảnh làm chuyện không công như vậy là lẽ đương nhiên sao?
'Lý tiên sinh, anh cảm thấy vô sỉ đoạt lấy sự trong sạch của một cô gái trong cơn say thì không cần phải trả giá sao?' Dương Dung Dung cũng không chịu thua kém.
'Vợ của anh, em có thể gọi chị ấy là Đóa Đóa.' Nói rồi Phạm Trọng Nam nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Cô ấy là Sally.'
'Đóa Đóa, xin lỗi.'
Giang Tâm Đóa còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì lại nghe cô gái đối diện tên gọi Sally lên tiếng xin lỗi, giọng thật nhỏ nhẹ. Nghe giọng nói của cô gái, cho dù thật sự làm sai chuyện gì chắc cũng không có ai nỡ trách, huống gì cô ấy nào có lỗi gì đâu.
'Sally, sao vậy?' Giang Tâm Đóa ngơ ngác hỏi.
'Vừa nãy em không chào chị trước, thật không có lễ phép, xin lỗi chị.' Trong đôi mắt to tròn đen trắng phân minh tràn đầy sự hối lỗi.
'Không sao đâu. Tôi cũng vậy. Chúng ta xem như hòa nhau nhé.' Giang Tâm Đóa mỉm cười. Lần đầu tiên gặp được cô gái đơn thuần chân thật như vậy.
'Đóa Đóa, chị là người đẹp nhất mà em từng gặp đấy. Sharon cũng không đẹp như chị.' Sally chống tay lên cằm, nói một câu thật lòng.
Sharon?! Là cô gái lần trước đến nhà họ Phạm! Họ cũng quen nhau sao? Vậy quan hệ giữa họ là thế nào?!
Hàng loạt câu hỏi lướt qua trong đầu Giang Tâm Đóa nhưng tiếc là không có ai trả lời cô.
'Cám ơn!' Má Giang Tâm Đóa thoáng đỏ, giọng nói chợt có thêm một tia thất lạc.
'Đừng khách sáo.'
'Sally, nghỉ ngơi chút đi.' Phạm Trọng Nam lên tiếng ngăn cô gái tiếp tục nói chuyện phiếm với Giang Tâm Đóa.
'Dạ.' Cô gái rất dịu ngoan đáp lời rồi không lên tiếng nữa.
Xe tiếp tục chạy bon bon, Giang Tâm Đóa nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hình như đây là đường ra sân bay?
'Chúng ta đi đâu vậy?' Cô quay lại hỏi Phạm Trọng Nam.
'Moscow.' Phạm Trọng Nam tiếp tục xem văn kiện trên tay, không nói gì thêm, thái độ lãnh đạm hoàn toàn không giống với sự thân mật sáng nay.
Giang Tâm Đóa chẳng có tâm tình đâu mà tìm hiểu vì sao thái độ của hắn lại khác lạ như thế bởi cô rõ ràng đã bị câu nói của hắn làm cho ngây ngẩn cả người.
Cô mới vừa thi xong thì hắn đã đến thẳng trường học đón cô đi, lên xe mới nói phải đi Moscow, chuyện này...có phải đột ngột quá không?
Hơn nữa theo cá tính của Phạm Trọng Nam, hành trình chắc chắn là đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy mà từ chiều qua cho đến tận sáng nay hai người gặp nhau suốt, vì sao hắn không thể báo trước cho cô biết một tiếng chứ?
Cho dù tối qua hắn bận, vậy sáng nay lúc đưa cô đến trường, hai người ngồi chung một khoang xe lâu như vậy hắn lại chẳng nhắc đến chuyện này một tiếng nào? Vậy có quá đáng lắm không?!
Cô nào có chuẩn bị gì đâu!
Tháng 11, ở Singapore khí trời vẫn còn rất oi bức nhưng Moscow thì không giống như vậy, lúc này ở đó chắc là tuyết đã rơi nhiều rồi.
Hơn nữa, hắn dẫn cô qua bên đó, là vì có chuyện quan trọng gì sao?
Phạm Trọng Nam nhìn đôi mắt đầy những dấu chấm hỏi của cô, nhàn nhạt giải thích, 'Những thứ em cần để xuất ngoại anh đã bảo người chuẩn bị sẵn cả rồi, không cần lo lắng.'
Cho nên, cô chỉ cần mang người không theo hắn là được, phải không?
Dù không cam lòng đến mấy, cuối cùng Giang Tâm Đóa cũng chỉ có thể đáp một câu, 'Biết rồi.'
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng, cô lại lên tiếng hỏi tiếp, 'Đi bao lâu?'
Tuy rằng không cần đến lớp nhưng cô cũng có kế hoạch của riêng mình. Hắn không thể một lúc tâm huyết dâng trào, bảo cô đi đâu thì cô phải đi đó chứ!
'Em không muốn đi sao?' Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng buông văn kiện trên tay xuống, nghiêm túc quan sát cô.
Haizz, kết cấu bộ não của đại boss quả nhiên không giống người bình thường, tư duy thật sự đi nhanh quá, cũng may cô là người cực kỳ có tính nhẫn nại.
'Không phải vậy. Em chỉ muốn biết phải ở bên đó bao lâu thôi bởi vì em muốn đi Mỹ thăm Tiểu Hàng. Chị sắp sinh em bé rồi, có thời gian, em cũng muốn đi Úc một chuyến. Với lại, em còn hai môn ngoại khóa phải học, cho nên muốn sắp xếp thỏa đáng trước.' Còn chưa bao gồm chuyện cô đã hứa với Phạm Uyển Viện sẽ đi Luân Đôn thăm bà, những chuyện vụn vặt khác của cô còn chưa liệt kê ra nữa đấy, quan trọng nhất là quyển tiểu thuyết tiếng Đức cô còn chưa biên dịch xong.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Phạm Trọng Nam hơi trầm xuống, bàn tay đang cầm văn kiện càng thêm dùng sức, 'Em sắp xếp cũng thật khéo!'
Mà hắn nghe ra, trong tất cả những mục mà cô sắp xếp, duy nhất không có chính là những chuyện có liên quan đến hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất, rất khó chịu, giọng điệu đương nhiên là không ôn hòa chút nào rồi.
'Đây là những chuyện em đã lên kế hoạch từ sớm rồi.' Không nhận ra tâm tình của hắn thay đổi, Giang Tâm Đóa thành thực nói.
Hừm, lên kế hoạch từ sớm rồi nữa chứ, thật tốt!
'Lần này đến Moscow chắc sẽ ở lại đó ba bốn ngày.' Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, lần nữa dời xuống tập văn kiện trên tay.
'Ồ.'
Giang Tâm Đóa nhẹ giọng đáp một tiếng, cũng lười hỏi hắn muốn đến đó làm gì, dù sao mặc kệ là làm gì cô cũng coi như không thiếu phần rồi. Còn về việc gặp phải chuyện gì, đến lúc đó nói sau vậy!
Lấy điện thoại ra,đang định gọi cho Dương Dung Dung, báo cho cô biết chuyện mình đi Moscow nhưng thấy dường như hắn đang rất bận, sợ làm phiền hắn nên cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định chỉ gửi một tin nhắn cho bạn tốt, đợi khi nào đến đó gọi cho Dung Dung sau cũng được.
Đường đến sân bay cũng không phải là xa, ba người nói mấy câu rời rạc với nhau sau đó ai làm việc nấy, hắn thì vẫn tập trung vào xấp văn kiện trên tay, cô gái tên Sally thì ngoan ngoãn ngồi đó không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn Giang Tâm Đóa ngồi đối diện đang chăm chú xem sách bằng ánh mắt tò mò.
***
Khi Giang Tâm Đóa đang trên đường đến sân bay thì ở trường học, Dương Dung Dung khoanh tay trước ngực đứng dưới một tán cây rậm rạp cách một nhóm sinh viên không xa, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn Lý Triết.
'Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian tiếp anh.' Nếu như không phải sợ Đóa Đóa biết chuyện, cô căn bản là không muốn gặp riêng người này chút nào.
'Cô chắc chắn là muốn nói chuyện với tôi ở đây sao?' Đối với thái độ bướng bỉnh của Dương Dung Dung, Lý Triết ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một câu, đôi mắt tinh anh sáng lên dưới lớp thấu kính, giọng điệu và thái độ cực kỳ nghiêm túc.
'Buồn cười thật! Tại sao không thể nói chuyện ở đây chứ?' Lúc này phần lớn sinh viên đều đi ăn cơm, nghỉ trưa hoặc hẹn hò cả rồi, còn ai rảnh rỗi ở đây nghe lén chuyện của họ chứ?
Hơn nữa, cô với hắn, không phải chỉ có mỗi chuyện kia sao? Nếu như hắn không sợ mất mặt, vậy Dương Dung Dung cô có gì phải sợ chứ?
Quả nhiên là cay hơn cả ớt! Lý Triết lẳng lặng nhìn cô, 'Hôm đó tôi không có thực hiện bất kỳ biện pháp tránh thai nào...'
'Yên tâm. Anh không biết chuyện không có nghĩa là tôi cũng ngốc như vậy.' Nghe hắn nói câu này, Dương Dung Dung đã phần nào đoán được hắn muốn nói gì. Tuy rằng trước đêm đó cô không có bất kỳ kinh nghiệm gì nhưng không có nghĩa là cô không biết một chút gì về những kiến thức cần có của một cô gái hiện đại.
Cô không ngốc đến nỗi không biết tự bảo vệ mình.
Nếu như không phải tính tình của Lý Triết ôn hòa, chắc chắn hắn đã bị cô gái trước mặt chọc tức chết không biết bao nhiêu lần rồi. Tại sao cô không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn chứ?
'Hơn nữa, cho dù thuốc không hiệu nghiệm, tôi cũng sẽ không sinh nó ra. Yên tâm, anh không có cơ hội lén lút làm ba đâu.' Không đợi Lý Triết kịp trả lời, Dương Dung Dung lại bồi thêm một câu không tức chết người không đền mạng kia.
'Dương Dung Dung, mỗi lần chúng ta gặp nhau chẳng lẽ đều phải giương cung bạt kiếm như thế náy ao?' Lý Triết có lúc thật sự không hiểu vì sao cô lại có thành kiến với hắn nhiều như vậy.
Cô gái hôm đó uống say, bộ dạng cực đáng yêu, cực chọc người trìu mến kia giống như chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, cùng với vị tiểu thư thiên kim miệng lưỡi cay độc, thái độ ngỗ nghịch trước mặt hắn lúc này quả thực hoàn toàn là hai người.
Đáng yêu? Hắn làm sao có thể cảm giác cô gái hung dữ như vậy đáng yêu được chứ? Lý Triết, đầu óc mày chắc là bị nước vào rồi! Hắn thầm cười nhạo bản thân.
Nếu như không phải đêm đó cảm thấy cô quá đáng yêu, người trước giờ luôn bình tĩnh, tự chủ như thắn sao lại mất khống chế đến nỗi cùng cô...
'Là anh muốn nói chuyện với tôi, không phải tôi muốn tìm anh. Cho nên tôi muốn dùng thái độ gì đối đãi anh là việc của tôi. Nếu như anh không muốn nghe, sau này chúng ta cứ coi như không quen biết là được.'
'Xem như không quen biết?' Lý Triết lắc đầu một cách bất đắc dĩ, 'Dương Dung Dung, trước giờ tôi không phí sức cung cấp tin tức cho người mình không quen biết.'
Từ tối hôm đó khi quan hệ của hai người rẽ sang một bước khác, cô bắt đầu né tránh hắn.
Nhưng sau đó mỗi ngày hắn vẫn theo thói quen trước đây để ý đến những biến động của thị trường chứng khoán Singapore, vẫn theo thói quen trước đây phân tích một đống số liệu sau đó gửi số liệu đến di động của cô.
Cô gái này, dùng số liệu và thông tin hắn cung cấp kiếm tiền trên thị trường chứng khoán, chẳng lẽ xem chuyện hắn có nhiều thời gian rảnh làm chuyện không công như vậy là lẽ đương nhiên sao?
'Lý tiên sinh, anh cảm thấy vô sỉ đoạt lấy sự trong sạch của một cô gái trong cơn say thì không cần phải trả giá sao?' Dương Dung Dung cũng không chịu thua kém.
/410
|