Chương 113: Ra mắt ông ngoại (2)
Giám đốc kinh doanh của Sầm thị thương nghiệp chính là em ruột của Sầm Chí Quyền, Sầm Chí Vũ, tháng trước khi mới vừa tiếp nhận chức vị thì đã làm một chuyến thị sát khắp các công ty con của Sầm thị, mãi đến hôm nay mới trở về.
Nhưng Sầm Chí Quyền không cho rằng em trai về nước liền lập tức tìm mình là vì công sự, nếu như hắn đoán không lầm, đó chính là vì chuyện li hôn gà bay chó sủa của ba mẹ.
Trước khi Sầm Chí Vũ đến, hắn ôm con heo con đang ngủ trên sofa vào phòng nghỉ trước, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi bước ra nhưng không thấy bóng dáng em trai mình đâu.
Nhìn một vòng xung quanh, thấy Sầm Chí Vũ đã cởi áo vest, đứng ở cạnh lan can vườn hoa hút thuốc, hắn liền đi đến.
'Sao vậy? Công việc không thuận lợi sao?' Thấy hắn đi đến bên cạnh, Sầm Chí Vũ đưa cho một điếu thuốc.
Hai anh em đã lâu không gặp vừa hưởng thụ cảm giác đứng trên cao nhìn xuống vừa phun mây nhả khói.
'Không có, công việc rất thuận lợi.' Sầm Chí Vũ hút thêm mấy hơi nữa, dụi thuốc rồi mới trả lời.
'Vậy tức là phiền lòng vì chuyện của ba mẹ?' Sầm Chí Quyền liếc em một cái.
'Cũng không thể nói là phiền lòng, hai người coi như là giải thoát cho nhau. Chỉ là, đọc tin tức đang sôi sục trên báo hôm nay mà tức thôi.'
Chuyện ba mẹ li hôn hắn không có gì để nói. Nhưng mới vừa ký giấy li hôn thì tin xấu đã bay đầy trời như vậy, thực khiến người ta không thoải mái. Thích Bội Tư dù thế nào cũng là mẹ của họ, tuy bà không làm tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ nhưng đứng ở lập trường một người vợ, bà chưa từng làm điều gì có lỗi với ông. Trong cuộc hôn nhân kéo dài mấy chục năm này, ông đã vô số lần bất trung, sau khi li hôn còn khiến bà khó xử như vậy, thân là con trai, hắn tức dùm mẹ thôi.
'Chuyện này ông nội với ba đã xử lý rồi, chắc là có thể đè xuống rất nhanh thôi. Bên Hứa lão gia cũng đã nói tung ra loại tin tức như vậy ông hoàn toàn không biết nhưng sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.'
'Xảy ra chuyện rồi mới giải quyết thì có ích gì? Làm trò hề cho thiên hạ cũng đã làm rồi! Bằng vào kinh nghiệm chơi bời nhiều năm như vậy của ba, sao lại có thể để cô họ Tần ấy quấn riết không tha chứ?' Sầm Chí Vũ càng nói càng bực bội, vẻ mặt rất khó coi.
'Ai đi đêm mà không có ngày gặp ma chứ?' Đối với những chuyện phong lưu của ba, Sầm Chí Quyền sớm đã nhìn thấu, 'Cô gái kia mang thai, cho nên ba...'
'Mang thai?' Vẻ mặt Sầm Chí Vũ như không thể tin nổi, hắn vốn tưởng báo chí viết bậy viết bạ, không ngờ lại là thật...
'Bởi vì cô ta mang thai nên ba mới quay lại li hôn với mẹ? Có nhầm lẫn không vậy? Loại phụ nữ đó, ai biết là mang thai với ai chứ? Anh đừng nói cho em biết ba còn định cưới cô ta làm vợ nha, nghĩ cũng đừng nghĩ.'
Người đàn ông trước giờ trầm ổn nội liễm lúc tức giận, lời nào cũng có thể nó ra, cho dù là nói về ba mình cũng vậy.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể mình sắp có một đứa em trai hay em gái nhỏ hơn mình ba mươi tuổi là lửa giận lại bùng lên không thể át.
'Li hôn là do mẹ nhất định muốn. Còn về cô gái kia, tự ba gây ra họa thì tự ba xử lý, vì những chuyện này mà tổn tinh thần cũng không đáng. Nói chuyện khác đi.' Sầm Chí Quyền đưa tay vỗ vai em trai.
'Cái gì khác?' Sầm Chí Vũ hôm nay tinh thần có chút sa sút, buồn bực đưa tay vò tóc.
'Lúc mẹ với ba li hôn đã chuyển hết cổ phần của mẹ ở Sầm thị đến danh nghĩa của anh...' Nói tới đây, Sầm Chí Quyền ngừng lại một chút, lẳng lặng quan sát em trai.
Đây là một trong những điều kiện để ông nội đồng ý cho ba mẹ li hôn, nếu như trên tay Thích Bội Tư còn giữ nhiều cổ phần của Sầm thị như vậy, lão thái gia làm sao có thể yên tâm chứ.
Sầm Chí Vũ đầu tiên có chút sửng sốt sau đó mỉm cười, 'Nếu như mẹ đã yên tâm đem thành quả bao nhiêu năm cố gắng của mình cho anh thì tốt thôi.'
'Nếu em cảm thấy mẹ thiên vị, anh không ngại đem số cổ phần đó chuyển đến tên em.' Sầm Chí Quyền nói rất rõ ràng.
'Anh hai...' Sầm Chí Vũ đặt hai tay lên vai anh mình, ánh mắt sáng như đuốc, 'Anh cảm thấy em sẽ nghĩ vậy sao? Anh là trưởng tử đích tôn, vốn nên tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, sở dĩ mẹ chuyển hết cho anh là vì không hy vọng vị trí của anh sau khi thừa kế chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Em vẫn luôn là đứa em ủng hộ anh hết mình.'
'Cám ơn.' Sầm Chí Quyền gật đầu, rất cảm kích sự thấu hiểu của em trai. Thực ra cho dù không có số cổ phần đó, bằng vào năng lực của hắn cũng không có ai thực sự có thể dao động địa vị của hắn, cùng lắm thì chỉ mang lại một chút phiền phức thôi, hắn cũng không ngại có thêm một chút khiêu chiến, 'Nhưng tất cả bất động sản dưới tên mẹ, bao gồm trong và ngoài nước, toàn bộ đều để lại cho em.'
'Cho nên nói, sau này em không cần lo lắng chuyện thất nghiệp hoặc bị đuổi khỏi nhà cũng không có chỗ ở?' Sầm Chí Vũ bật cười, sau đó lại nghi hoặc nhíu mày, 'Vậy sau khi mẹ li hôn thì thế nào?'
'Ba đã chuyển tất cả tài sản bằng tiền cho mẹ, tính ra cũng hơn hai tỷ, mẹ nói sẽ đi du lịch thế giới một chuyến.'
'Đi ra giải sầu cũng tốt. Tin tức hôm nay mẹ có đọc được không?'
'Chắc là có.'
'Tối nay em về gặp mẹ một chút, anh có muốn đi cùng không?' Sầm Chí Vũ hỏi.
'Em đi thôi. Anh chắc không rảnh.'
Bận đúng là có bận nhưng một phần là vì sự lo lắng của em trai dành cho mẹ hắn thấy không cần thiết. Ba mẹ đều đã là người trưởng thành, mà mẹ cũng không phải là người phụ nữ yếu đuối đến mức không biết phải làm sao xử lý nguy cơ của mình.
'Bận yêu đương với mẹ của đứa nhỏ?' Sầm Chí Vũ buông tay, cả người lười biếng tựa vào lan can. Nói chuyện ba mẹ hoài cũng chán, đổi chủ đề khác có lẽ hay hơn.
Sầm Chí Quyền lắc đầu, 'Lúc nào thì em trở nên bà tám như vậy rồi?'
'Chuyện anh có con trai, cả gia tộc đều biết cả rồi, ai nấy đều đang chờ xem lúc nào thì giới thiệu công khai đây.'
'Ai tiết lộ ra trước?'
'Không biết nữa. Gần đây nhóm thảo luận từ sáng tới tối.'
'Nhóm?' Vừa nhắc tới cái này, Sầm Chí Quyền lại nhớ tới lần trước khi mình vào rồi thoát ra khỏi nhóm liên lạc của gia tộc. Không cần nghĩ cũng biết cái đám ăn no không có việc làm chỉ đợi có chuyện là lập tức vào nhóm tám, nhất là chuyện của hắn.
'Thảo luận cái gì?' Khó được một lần đại boss quan tâm đến chuyện ngoài công việc.
'Nói chung là những chuyện nhảm nhí.' Chẳng hạn như thảo luận chuyện đứa nhỏ là của anh hai hay của Chí Tề, loại chuyện này đương nhiên đánh chết hắn cũng sẽ không nói.
Chuyện gì có thể đem ra nói đùa được chuyện gì không hắn rất rõ ràng.
Lúc hai anh em đang nói chuyện trong vườn hoa thì Quan tiểu trư ngủ đủ rồi cũng thức dậy, hai tay vừa xoa dạ dày trống rỗng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, ngay cả dép lê cũng không mang, để lộ bàn chân với những ngón xinh xắn.
Bước ra nhìn quanh không thấy đại boss đâu, cô lớn tiếng gọi, 'Chú à, chú đang ở đâu?'
Nghe tiếng cô từ bên trong truyền ra, hai người đàn ông trong vườn hoa cùng quay đầu lại, một người vẻ mặt kinh ngạc vô cùng còn người kia, huyệt thái dương giật giật.
Chú? Là gọi ai đây? Trên mặt Sầm Chí Vũ thoáng lộ nụ cười ái muội còn Sầm Chí Quyền ho nhẹ một tiếng, vượt lên em trai tiến vào...
'Dậy rồi sao?'
Lúc Quan Mẫn Mẫn nhìn thấy Sầm Chí Vũ thì có chút xấu hổ khựng bước lại, 'Anh Chí Vũ, đã lâu không gặp.'
'Sao lại không mang dép?' Sầm Chí Quyền đi đến bên cạnh cô, nhìn đôi chân trần đang đạp trên sàn, đầu mày cau lại.
'Quên rồi.' Cô ngượng ngùng nói.
'Mẫn Mẫn, đã lâu không gặp, hình như cao lên một chút nha.' Sầm Chí Vũ đi đến mỉm cười nói. Cô gái dễ thương này trước đây thường theo chân Chí Tề về nhà chơi, tính tình hoạt bát sôi nổi, mỗi lần gặp hắn đều ngọt ngào gọi "anh Chí Vũ".
Nhưng từ vở bi hài kịch sáu năm trước, họ đã không gặp nhau nữa mà cô thiếu nữ non nớt ban đầu giờ đã trưởng thành, cao hơn, tóc cũng dài hơn, cả người toát lên một vẻ rất nữ tính.
Hắn đưa tay định sờ đầu cô nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy ý cảnh cáo của anh hai thì vội thu tay lại.
'Anh Chí Vũ, thật vậy sao? Chỉ có anh phát hiện em cao hơn thôi đấy.' Quan tiểu trư hào hứng nói.
Năm 18 tuổi cô chỉ mới cao một mét sáu, ai ngờ sau khi sinh con xong còn có thể cao thêm 4cm nữa, tuy rằng đối với chiều cao bản thân hiện tại vẫn không hài lòng lắm nhưng cũng đành chịu, dù sao cũng không thể bảo cô đi kéo chân để đạt chiều cao một mét bảy lý tưởng được, đau chết.
'Trở về mang dép vào rồi ra đây.' Đại boss không mấy vui khi thấy cô vui vẻ nói chuyện với người đàn ông khác như vậy.
Trước đây cô với mấy anh em nhà họ Sầm đều khá thân, chỉ riêng có hắn, mỗi lần cô nhìn thấy đều như chuột thấy mèo.
Tuy rằng đây là chuyện trước đây nhưng lòng dạ người đàn ông đôi khi rất nhỏ mọn.
Không cho phép chính là không cho phép!
'Mẫn Mẫn, anh hai, em còn chuyện phải làm, em đi trước. Có rảnh cùng nhau ăn cơm.' Sầm Chí Vũ làm sao không nhìn ra sự biến hóa dù là rất nhỏ trên mặt anh hai nhà hắn, rất biết điều chuồn đi mất.
'Ờ.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu, rất thân thiết vẫy tay, 'Anh Chí Vũ, bye bye.'
/200
|