Chương 120: Đánh đổi (1)
Để mặc hắn nắm tay mình dẫn lên mái nhà, đẩy cửa của gian phòng áp mái.
'Đây là...' Cô kinh ngạc nhìn tất cả bài trí trong phòng, thật khiến người ta kinh ngạc đến líu lưỡi.
Cả tầng áp mái rất rộng, bị hắn trùng tu thành một gian phòng duy nhất, điều đặc biệt là cả mái nhà đều làm bằng vật liệu trong suốt nhưng kín gió khiến cả căn phòng giống như một phòng kính vậy.
Không mở đèn, ánh trăng nhàn nhạt chính là nguồn sáng duy nhất.
Ngay chính giữa căn phòng là hai cái hồ nhỏ, nước không ngừng cuồn cuộn lên xuống, dưới ánh trăng như phủ một vầng sáng.
Bên hồ nước là hai chiếc ghế gỗ dài, trên đó là những xấp khăn trắng tinh được gấp gọn gàng.
Chỗ này căn bản là phòng tắm lộ thiên mà hắn chế tạo cho mình đây mà.
Một nam một nữ, dưới ánh trăng cùng tắm trong một hồ nước, coi như đủ lãng mạn và kích thích rồi.
'Chúng ta ngâm hồ trước đi.' Hắn kéo cô thẳng đến bên hồ nước, đứng bên cạnh chiếc ghế dài, kéo tay cô đặt lên ngực mình, 'Cởi áo.'
Quan tiểu thư nửa thẹn thùng nửa tò mò, dưới ánh trăng bàng bạc, đôi tay nhỏ kéo cà vạt của hắn xuống, không phải cởi mà là kéo.
Vất vả nửa ngày trời vẫn kéo không được, trước khi cô siết cổ hắn đến chết, hắn rốt cuộc đẩy cô ra tự mình ra tay.
'Xin lỗi nha.' Cô níu lấy áo hắn nói với vẻ xấu hổ, mang theo mấy phần làm nũng.
'Sau này luyện tập nhiều là được rồi.' Hắn ném cà vạt xuống đất, kéo bàn tay nhỏ đến chỗ cúc áo, 'Cái này, chắc là biết chứ?'
Biết thì biết thật! Nhưng cô nàng lá gan càng lúc càng lớn nào đó mỗi lần cởi một nút áo thì tay lại ngứa ngáy muốn sờ một chút xúc cảm dưới lớp vải vóc...
Lúc cô cởi chiếc cúc cuối cùng, người đàn ông kéo tay cô lên ngực trở lại, 'Muốn sờ thì cứ sờ đi.'
Không thể không nói, Sầm tiên sinh hiểu rất rõ cái tính háo sắc của Quan tiểu thư mà cô nàng cũng không chút khách sáo sờ cho đủ hai người mới xuống hồ.
Sợ cô lạnh cho nên chọn hồ nước nóng.
Hắn thoải mái nằm đó, cô cũng nằm xuống, mặt dán lên ngực hắn lặng lẽ nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có quy luật của hắn.
'Anh đoán xem dì Lâm nói gì với em?'
'Ừm.' Người đàn ông chỉ ừ một tiếng, chừng như không quá có hứng thú nhưng một khi Quan tiểu thư nổi hứng thì không gì ngăn nổi...
'Lần trước dì Lâm đưa em một chiếc thẻ ngân hàng bảo em chuyển cho Tĩnh Di, nói ông nội sợ cô ở bên ngoài không có tiền xài, hôm nay dì ấy hỏi em bạn ấy đã về chưa?'
'Ừm.' Người đàn ông lại ừ hử một tiếng.
'Lão gia tử lo lắng Tĩnh Di không có tiền xài sao lại bảo dì Lâm đưa thẻ cho bạn ấy? Nếu muốn đưa cũng nên là bác trai hay bác gái đưa mới đúng chứ.'
'Ừm.'
Lại ừm, Quan tiểu thư bực lên, đưa tay véo lên cánh tay rắn rỏi của hắn, 'Anh nói nhiều hơn một câu sẽ chết sao?'
'Nói cái gì?' Người đàn ông ung dung hỏi.
'Nói xem tại sao mọi người đều không quan tâm Tĩnh Di bằng dì Lâm nha!'
'Ba mẹ anh gần đây đều bận chuyện li hôn, không có thời gian lo cho nó.' Sầm Chí Quyền cho cô một câu trả lời cực kỳ hợp lý, thành công chặn cô lại.
'Sao lại vậy được?' Quan Mẫn Mẫn há hốc miệng hỏi.
Đúng là mấy ngày nay cô không rảnh xem tin tức thế nên chuyện quan trọng như vậy cô hoàn toàn không biết.
Thực ra không phải cô không xem tin tức mà nói chính xác hơn, là bị vị đại boss bên cạnh ép đến khô, căn bản không có tinh lực, không có thời gian xem mà thôi.
Người đàn ông đưa tay khép miệng cô lại, 'Chuyện của người khác em không cần lo lắng nhiều quá. Tiểu tử kia còn giận anh sao?' Chủ đề được dời đến trên người con trai khiến cô vốn định truy vấn chuyện bác Sầm trai bác Sầm gái li hôn quên bẵng đi mất.
'Lần sau anh đừng nghiêm mặt hung dữ với nó, cho dù con có sai thì nó vẫn là một đứa nhỏ, nó cũng sẽ sợ.' Cô dè dặt năn nỉ thay cho con trai.
Sầm tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết khi anh nghiêm mặt lại bộ dạng rất đáng sợ không? Ngay cả người lớn như cô cũng sẽ sợ.
Haizz, làm người trung gian quả thực không dễ dàng gì.
'Anh phải để cho nó biết ai mới là ba của nó, có phải không?' Đại boss hừ nhẹ một tiếng.
'Nhưng con nít dù sao cũng phải cần thời gian tiếp nhận mà.'
'Là ai khiến nó lầm lạc nhiều năm như vậy?' Nhớ tới chuyện này, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Chẳng lẽ giờ hắn muốn tìm cô tính sổ sao? Quan tiểu thư rùng mình một cái, 'Người ta có phải cố ý đâu.'
'Vậy thì vì cái gì?' Người đàn ông hỏi riết không tha.
'Sầm Chí Quyền...' Cô xoay người ngồi trên người hắn, áo não gọi.
'Thế nào? Làm sao còn không chịu nhận?' Lần đầu tiên từ miệng cô nghe được tên mình, trong lòng có một cảm giác khác lạ nói không nên lời, mới mẻ mang theo chút kích động, đây bản tính tự nhiên của một cô gái trước người đàn ông của mình, có chút dỗi hờn, nũng nịu, bướng bỉnh.
Hắn đăm đắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang gần mình trong gang tấc, ánh mắt chuyên chú mà chân thành, đôi mắt đen thâm thúy như dấy lên hai ngọn lửa, dần dần ghé sát mặt về phía cô.
Cô như bị ánh mắt hắn hút lấy hồn vía, không dời mắt đi được.
Cô biết hắn muốn làm gì, không cố tình né tránh ngược lại, khi môi hắn chạm đến môi cô, theo phản xạ bản năng nhắm mắt lại.
Theo nụ hôn nóng bỏng đó, càng nhiều hơn là kích tình...
Mấy lần triền miên, cô đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, nằm bò trên ngực hắn, thấp giọng thì thầm, 'Chẳng kích thích chút nào cả!'
Bàn tay vốn đang vuốt ve sóng lưng cô chợt nhấc lên, lại vỗ xuống.
Lại bị đánh nữa rồi! Cơn buồn ngủ giảm đi không ít, cô há miệng cắn lên vai hắn một cái.
'Nhả ra!' Giọng người đàn ông trầm thấp mang theo một chút ý cảnh cáo.
Lắc đầu, cắn riết không chịu nhả.
Thật là, không hung hăng dạy dỗ cô một trận, cô sẽ không biết đàn ông là không thể chọc.
Lần giáo huấn này rất kịch liệt! Nếu như không phải căn phòng cách âm quá tốt, người khác không chừng tưởng rằng bên trong đang có bạo lực gia đình.
Sau lần giáo huấn này, Quan tiểu thư thực sự không còn sức để cắn người.
Ôm cô ra khỏi hồ nước, cầm theo chiếc khăn lông giúp cô bao lại nhưng không trực tiếp về phòng mà ôm cô nằm xuống chiếc ghế gỗ dài.
'Mệt không?' Người đàn ông điều chỉnh vị trí thích hợp để cô nằm cho thoải mái, đầu gối lên hõm vai mình.
'Mệt.'
'Có muốn ngắm sao không?'
Cô lắc đầu nhưng lại mở to mắt nhìn lên...
Trên đầu họ là màn đêm đen kịt, rất nhiều vì sao đang treo trên đó, lấp lánh dị thường.
Trời đêm Singapore trước giờ luôn rất trong, rất ít khi có cơ hội nhìn thấy bầu trời đầy sao thế này, tuy bây giờ không phải cả bầu trời dều là sao, cũng không đẹp như trời sao ở Melbourne mà cô từng xem nhưng có thể cùng người mình thích cùng ngắm sao, buổi tối như vậy khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn và cảm động.
'Đẹp quá!'
Cô tán thưởng một câu, khóe môi tràn đầy ý cười.
'Nếu thích, lần sau đưa em ra biển ngắm sao.'
Người đàn ông hôn lên trán cô, thật lâu không nghe thấy cô trả lời gì mà tiếng hô hấp đã đều đặn hơn.
Không cần nhìn cũng biết cô gái bên cạnh đã ngủ mất.
****
Lúc Sầm Húc Sâm đẩy cửa phòng ngủ bước vào, Tần Khiết đang nằm trên giường nghe nhạc thai giáo.
'Tần Khiết, em thật có nhã hứng!' Sầm Húc Sâm cởi áo vest ra, nới lỏng cà vạt, ánh mắt giận dữ nhìn cô gái trên giường.
'Húc Sâm, em làm sai gì chứ?'
'Tần Khiết, anh không chỉ một lần cảnh cáo em, bảo em an phận một chút, làm người đừng quá tham lam, cuối cùng thì sao?' Nếu như không phải trên tay ông có chứng cứ chính xác, có lẽ ông đã thật sự bị vẻ đáng thương và vô tội của cô gái này lừa rồi.
'Tên cướp cướp em tối hôm ua đã bị bắt rồi.'
Tần Khiết vừa nghe câu này, sắc mặt chợt tái hẳn đi, môi run run hồi lâu cuối cùng vẫn không nói được câu nào.
'Rất đáng tiếc phải không? Hắn vừa ra khỏi sân bay Hồng Kông thì đã bị bắt trở về Singapore rồi. Xem như em phí công diễn một tuồng.'
Cả người Tần Khiết như nhũn ra, ngay lúc Sầm Húc Sâm không kịp phản ứng quỳ xuống trước mặt ông nhưng người đàn ông sắc mặt quyết tuyệt hoàn toàn không có ý đỡ cô lên, từ trên cao nhìn xuống...
'Một chút thông minh vặt của em với Hứa Yên không nên dùng vào những tuồng kịch như vậy. Anh đã cho người làm thủ tục cho em ra nước ngoài, ba ngày sau em qua đó đợi sinh đi, không có sự cho phép của anh thì không được trở lại.'
Ông lạnh lùng ném lại mấy câu rồi xoay người rời đi mà cô gái vốn đang ngơ ngẩn quỳ trên sàn chợt bồ nhào tới, ôm lấy chân ông khóc ròng...
'Húc Sâm, em sai rồi, em biết sai thật rồi. Em không nên gài bẫy anh như vậy. Chỉ vì em quá muốn ở bên cạnh anh nên mới bị quỷ mê tâm hồn thôi, xin anh tha thứ cho em một lần. Xin anh nể tình con của chúng ta mà tha thứ cho em một lầm được không? Em không muốn ra nước ngoài, em muốn ở lại bên cạnh anh, em sẽ không vọng tưởng những thứ không thuộc về mình nữa, cầu xin anh, cầu xin anh.'
Cô khóc thật ai oán nhưng vẫn không thể lay động được trái tim người đàn ông mảy may...
/200
|