Chương 158: Con dâu xấu gặp mẹ chồng (2)
Bà cho dù là một người mẹ không đúng tiêu chuẩn đến mấy thì vẫn còn nhớ kỹ bộ dạng của con lúc nhỏ...
Bây giờ đứa bé này đứng trước mặt ông, gương mặt đó, ngũ quan và ánh mắt đó hoàn toàn giống hệt Chí Quyền lúc nhỏ.
Nhất là khi thằng bé nghe lời mẹ, ngọt ngào gọi một tiếng "bà nội" thì sự kích động trong lòng Thích Bội Tư khó mà diễn tả được, bà ôm chặt thằng bé vào lòng, cảm nhận mối dây liên kết máu mủ vi diệu kia.
'Bà nội, bà trẻ tuổi xinh đẹp hệt như bà ngoại con vậy.' Tiểu Quan tiên sinh trước giờ rất biết dỗ ngọt người già, chỉ xem nó có chịu hay không thôi.
Mà rõ ràng một câu này khiến Thích Bội Tư cười tươi như hoa.
Thấy Thích Bội Tư không có bất kỳ hoài nghi nào về con trai, thậm chí tỏ vẻ rất thích thằng bé, sự lo lắng và bất an trong lòng Quan Mẫn Mẫn cuối cùng cũng bỏ xuống.
Cô sợ nhất là người nhà họ Sầm hoài nghi về con trai mình nhưng cho tới bây giờ, không ai cảm thấy có gì không thỏa đáng, điều này khiến cô rất cảm động. Đương nhiên, ngoại trừ cái đám trẻ tuổi thích nhiều chuyện trong nhóm liên lạc.
'Mẫn Mẫn, đứng ở đó làm gì? Qua đây ngồi đi.' Kéo dĩa điểm tâm đến trước mặt thằng bé xong, Thích Bội Tư vẫy tay với Quan Mẫn Mẫn.
Mặt trời buổi chiều chiếu qua cửa kính rất ấm áp, chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Quan Mẫn Mẫn.
Bà luôn cảm thấy cô gái này không đẹp, thiếu một chút khí chất của các tiểu thư khuê các nhưng hôm nay nhìn vẻ thanh tú của cô, không hiểu sao trong lòng lại rất thích.
Càng nhìn càng thấy trẻ trung đáng yêu, quả thực quá xứng với đứa con trai suốt ngày thích bày ra vẻ lạnh lùng của mình.
'Đây là chiếc vòng tay mẹ cho ta lúc ta kết hôn, ta vẫn giữ đến bây giờ, giờ cho con, coi như quà đính hôn.'
Quan Mẫn Mẫn mở ra, lúc nhìn thấy chiếc vòng tổ truyền bằng ngọc phỉ thúy trong suốt xanh biếc thì biết ngay nó là cực phẩm.
'Cám ơn bác gái.' Đây coi như là tâm ý của bà, cô cũng không từ chối.
'Còn gọi bác gái?' Thích Bội Tư mỉm cười nói.
'Mẹ, quà thu rồi thì coi như là người nhà người ta rồi.' Dù đang chiến đấu với dĩa điểm tâm nhưng cậu nhóc vẫn không quên chen vào, thuận tiện lấy lòng bà nội một chút, 'Cho nên, phải kêu mẹ.'
'Mẹ...' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng gọi một tiếng, mặt đã hơi đỏ lên.
'Lúc kết hôn mẹ sẽ đặt người ta làm thêm một số trang sức, con thích kiểu gì cứ nói với mẹ.' Thích Bội Tư mỉm cười nhấp một ngụm cà phê.
'Bà nội, vậy con có quà hay không?' Cậu nhóc không cam lòng hỏi.
'Có, con muốn cái gì?'
Thích Bội Tư lúc này chỉ hận không thể đem hết những thứ thằng bé thích bày ra trước mặt nó.
Vốn cho rằng tặng quà xong là đi, cuối cùng bởi vì có thằng bé mà ba người bất tri bất giác ngồi nói chuyện đến ba tiếng đồng hồ.
Phần lớn là kể chuyện lúc nhỏ của tiểu Quan tiên sinh, Thích Bội Tư tỏ vẻ rất hào hứng, mãi đến khi Sầm Chí Quyền gọi điện thoại đến nói sắp đến đón về bà vẫn còn lưu luyến không rời. Bởi vì chuyến du lịch của bà đã trễ khá lâu rồi, trễ nhất ngày mai phải xuất phát, đợi khi bà trở về cũng là hơn nửa năm sau rồi, đến lúc đó chắc hai người cũng đã kết hôn luôn rồi.
Vì vậy bà quyết định bảo Sầm Chí Quyền đặt một phòng riêng cùng nhau ăn tối.
Cả vợ và con đều ở đó, Sầm Chí Quyền không thể không đến.
Bữa cơm này đối với Thích Bội Tư mà nói là bữa cơm ngon miệng và vui vẻ nhất trong nhiều năm qua, không giây phút nào không cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Sau này con trai sống cuộc sống như vậy cũng rất tốt, bà không còn gì phải suy nghĩ.
Lúc ba người rời đi, bà đích thân đưa đến tận cửa.
Chào tạm biệt nhau xong, Quan Mẫn Mẫn dẫn con trai lên xe trước, Thích Bội Tư gọi Sầm Chí Quyền lại dặn dò...
'Hôn lễ của con mẹ chắc không về được nhưng nếu có chuyện gì cần mẹ, con cứ gọi điện qua.'
'Con biết rồi. Mẹ đi rồi nhớ gọi điện thoại cho bọn con.'
Sầm Chí Quyền cũng cảm nhận được sự thay đổi ở mẹ mình, thân là con trai, hắn cũng vì sự thay đổi này mà vui thay cho mẹ.
Bà nên có cuộc sống riêng của mình! Nhìn sắc mặt của bà cũng biết, li hôn đối với bà mà nói đúng là một sự giải thoát.
'Con của con lớn như vậy rồi, Chí Vũ thì không biết bao giờ mới kết hôn, có dịp con giục nó một chút, nó cũng không còn nhỏ nữa.'
Hai đứa con trai này trước giờ không cần bà lo lắng quá nhiều nhưng thân là một người mẹ, bà đương nhiên mong con mình hạnh phúc.
'Chuyện của tụi con tụi con biết xử lý mà, mẹ không cần lo. Mẹ về đi!'
Mãi đến khi xe của con đi xa đến không nhìn thấy nữa, Thích Bội Tư mới xoay người đi vào trong khách sạn.
****
Mười giờ tối, con trai đã về phòng mình, ngủ hay làm gì thì không ai biết.
Thoải mái ngâm trong tinh dầu hoa hồng bước ra, vốn Quan tiểu thư còn âm mưu dụ dỗ Sầm tiên sinh nhà mình một chút, ai ngờ giường trống mà phòng cũng trống.
Không đoán cũng biết đại boss lại đến thư phòng xử lý công sự rồi. Công việc của tổ làm việc bên BCF cô thực sự không giúp được gì nhiều, Giai Di nói đang tuyển dụng thêm trợ lý giúp hắn về mảng này rồi, cô chỉ cần an tâm làm Sầm phu nhân của cô là được.
Haizz, chưa kết hôn đã bị gắn cái họ Sầm lên người rồi nhưng cảm giác này thực ra cũng không tệ.
Nếu như là ngày thường, cô sẽ không đi quấy rầy hắn, tự mình xem truyện xong rồi ngủ nhưng tối nay cô không muốn đọc truyện, cũng không muốn ngủ.
Cô có chuyện muốn thương lượng với hắn một chút.
Mang dép lê lò dò đi đến thư phòng, đẩy cửa ra, quả nhiên boss đang vùi đầu xử lý công sự, cô rón rén bước lại, định đùa một chút ai ngờ mới đi tới sau lưng hắn, đưa tay còn chưa kịp bịt mắt thì đã bị hắn túm lại.
'Sau ót có mắt sao? Ghét thật!' Cô bĩu môi.
'Sau lưng có mũi.' Thả tay ra khỏi con chuột, người đàn ông xoay người lại kéo cô ngồi lên chân mình, 'Thoa cái gì mà thơm vậy?'
Không phải mùi thơm vốn có của cô mà là một mùi hoa rất khác.
'Đoán thử xem?' Nếu như chơi bịt mắt không được, chơi trò này cũng vui.
'Ngồi yên...' Người đàn ông giữ chặt lấy eo cô để cô ngồi thẳng trên đùi mình.
'Làm gì vậy?' Thấy vẻ nghiêm trang của hắn, cô giật mình hỏi.
'Anh phải ngửi kỹ một chút mới đoán được.' Vừa nói thì mặt cũng vừa phủ xuống, cô còn tưởng hắn muốn hôn mình, cười cười nghiêng đầu qua, ai ngờ Sầm tiên sinh chỉ ghé mũi thật sát mặt cô, sau đó một đường đi xuống...
Hơi thở nóng rực phất qua làn da mềm mại của cô, cộng thêm râu cằm chưa kịp cạo thỉnh thoảng lại cọ vào, vừa nóng vừa ngứa khiến cô nhịn không được bật cười khanh khách, tiếng cười giòn giã vang lên trong gian thư phòng yên ắng...
Chiếc áo ngủ được cột sơ sài của cô cũng bởi vì động tác của hắn mà bung ra, cảnh xuân ẩn hiện trước mắt...
Người đàn ông vừa ngước lên đã bị cảnh xuân gần trong gang tấc hấp dẫn, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hô hấp nhanh hơn mấy phần...
Đương nhiên, phản ứng nên có vẫn sẽ có.
Tiếng cười giòn tan ngừng bặt...
Thuận theo tầm mắt hắn nhìn xuống, Quan tiểu thư lập tức biết ngay hắn đang nhìn gì, đỏ mặt luống cuống cột lại áo ngủ...
'Anh xấu quá, mau nói xem đó là mùi gì!' Dù xấu hổ vẫn không quên hếch cằm lên.
'Còn chưa xác định, cho nên...' Người đàn ông đột nhiên ôm cô đứng dậy, đặt cô lên chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình, đẩy chiếc laptop vẫn còn đang mở ra xa một chút.
'Anh muốn xác nhận bằng cách nào.' Đôi chân của Quan tiểu thư không dấu được dưới chiếc áo ngủ ngắn, hai chân đặt ở mép bàn không ngừng lắc lư, bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm trong suốt mê người, đáng yêu đến khiến người ta muốn cắn một cái.
'Thả em ra, anh làm gì vậy?' Bị người nào đó giữ chặt hai chân không động đậy được, hơn nữa ánh mắt của hắn nói cho cô biết, hắn đang chuẩn bị làm chuyện xấu với cô.
'Ở đây, còn chưa xác định.' Giọng nói mang theo nồng đậm ham muốn vang lên.
Quan Cảnh Duệ dám thề với trời, cậu tuyệt đối không cố ý quấy rầy đại boss và Quan tiểu thư yêu đương. Chỉ là, trươc khi lên giường cậu chợt nhớ ra học kỳ mới sắp khai giảng rồi nhưng hôm trước nói với boss chuyện sang Luân Đôn học vẫn chưa có kết quả.
Cậu thực sự không mấy thích học ở đây cho nên mới xuống giường chạy tới phòng ngủ của hai người, nào ngờ gõ cửa thật lâu không ai trả lời.
Nhìn thấy phòng sách cửa chỉ khép hờ, tưởng rằng hai người ở trong đó lo công sự, cửa đâu có đóng đâu mà, cho nên cậu mới thoải mái đẩy cửa mà vào...
Ai mà ngờ...
Thật là làm hại đôi mắt của thiên tài nhi đồng mà! Uổng công cậu trước đây còn một lòng một dạ muốn đi bắt gian, giờ cảnh tượng đó diễn ra trước mắt, thật sự là không dám xem nha.
Đại boss cũng thật là, đói bụng thì bảo người làm đem bữa khuya đến nha, đâu cần phải xem Quan tiểu thư như là điểm tâm mà gặm cắn như thế, hơn nữa vẻ mặt còn là rất hưởng thụ nữa.
Quan tiểu thư đang ngồi trên bàn làm việc thì mặt đỏ như táo chín, cả người lại giống như cá mắc cạn, hơi thở dồn dập...
Cậu thực sự nhìn không nổi nữa...
/200
|