Chương 165: Bẫy rập (3)
'Haizz, chứng cứ cô làm việc thất trách đã rõ rành rành đây rồi, trợ lý Quan nhiều lời giải thích cũng vô dụng. Nếu như ngay cả việc đơn giản như vậy cũng không làm được, chi bằng về nhà an phận làm thiếu phu nhân thì hay hơn.' Giọng Hứa Yên đầy khiêu khích vang lên.
'Đây là vấn đề nhân sự, chắc cũng không cần thảo luận trong cuộc họp này phải không?' Người đột nhiên lên tiếng là Quan Viện Viện, cô điềm nhiên nói, 'Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Hứa tiểu thư tham gia vào hạng mục này đúng không? Sao cô lại quen thuộc với báo biểu tài vụ của giai đoạn 1 như vậy? Hơn nữa thiếu trang nào cũng có thể lập tức nhìn ra được?'
Quan Viện Viện là thạc sĩ quản trị kinh doanh từ Haward, đã từng đảm nhiệm chức vụ cố vấn tài chính cho Quan thị Kiến thiết, phụ trách quản lý tất cả các khoản tài chính và dự toán chi phí của Quan thị từ trên xuống dưới thế mà vừa nãy còn không thể ngay lập tức phát hiện ra vấn đề, ngược lại để cho Hứa Yên – một cô đại tiểu thư nửa đường nhảy ra tiếp nhận công việc chỉ quét mắt một cái là nhìn ra vấn đề có tính chuyên nghiệp như vậy, người có đầu óc đều biết đây là chuyện gì.
Đối với chuyện Quan Viện Viện đột nhiên ra tay hỗ trợ, Quan Mẫn Mẫn cũng rất ngạc nhiên, vốn cô cũng định nói là Lý Tử Mạn và Hứa Yên hợp tác hãm hại mình, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía người chị ba này...
Trên gương mặt xinh đẹp của Quan Viện Viện vẫn bình thản như trước, 'Tôi chỉ nói sự thật thôi.'
Ý chính là không cần cô phải cảm ơn! Có cám ơn cô cũng không nhận.
'Sầm tổng tôi...' Hứa Yên không ngờ người trước giờ không hợp với Quan Mẫn Mẫn lại đứng ra giúp cô nói chuyện hơn nữa vừa cất lời thì đã nhắm thẳng vào mình, vốn định bỡn cợt một chút cô nàng Quan Mẫn Mẫn không có đầu óc kia, để mọi người lấy làm trò cười một phen ai ngờ người mất hết mặt mũi lại là cô, mà còn là ở trước mặt Sầm Chí Quyền nữa chứ.
Thật là... tức không chỗ phát tiết!
'Thư ký Sầm, cho người làm lại một phần, cuộc họp dời lại sau đi. Bây giờ tan họp.' Nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, Sầm Chí Quyền quả đoán ra lệnh, 'Trợ lý Quan, theo tôi về văn phòng.'
'Hai người rõ ràng là hãm hại em, em phải ở đây đính chính rõ ràng.'
Không ở đây đính chính rõ ràng, xoay lưng đi lại bị nói đại boss bao che cô, làm sai cũng không bị phạt.
Vấn đề là, lần này cô thật sự không làm sai, tại sao lại bị làm con chốt thí chứ?
'Trợ lý Quan, lập tức đến văn phòng tôi.' Giọng Sầm Chí Quyền nghiêm hơn mấy phần.
Đại boss tức giận rồi sao? Người ngồi ở đó đều nghĩ như vậy, Sầm Giai Di cũng không khỏi lo lắng.
Quan Mẫn Mẫn không thể ở trước mặt mọi người cùng hắn tranh chấp, chỉ có thể lặng lẽ bước sau lưng hắn.
Lý Tử Mạn thấy vậy cũng tiến đến, 'Tổng tài, tôi cũng muốn đi cùng, tôi có nghĩa vụ giải thích rõ ràng mọi chuyện.'
Sầm Chí Quyền nhìn cô một cái, 'Không cần đâu.', ánh mắt âm trầm khiến cô tự dưng run lên.
'Mẫn Mẫn, đi thôi.' Giọng Sầm Chí Quyền không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hai người một trước một sau bước vào văn phòng.
'Boss, phần báo cáo đó em thật sự làm theo yêu cầu của cô ta mà.'
'Qua đây, ngồi xuống.' Đại boss ung dung đi đến chiếc ghế da sau bàn làm việc ngồi xuống.
'Trước khi em tiếp nhận công việc từ chỗ Trang Lâm em đã xác nhận một lần nữa vói cô ta rồi, cô ta nói OK.'
'Ngồi xuống.'
'Em có thể lấy ra chỉ lệnh làm việc mà cô ta đã viết cho anh xem.'
'Mẫn Mẫn, em qua đây trước đã.'
Cô đứng trước bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn tức giận nhìn người nào đó vẫn ung dung ngồi trên ghế.
'Nhiều người muốn xem em là trò cười như vậy, anh còn bảo em ngồi xuống? Họ cười em cũng là cười anh mà!' Chuyện đơn giản như vậy sao hắn lại không biết chứ?
Cô rất muốn làm tốt việc của mình, không muốn người khác chê cười, cũng không muốn làm mất mặt hắn.
'An tin em.' Hắn thu vẻ tức giận của cô vào trong đáy mắt, 'Anh tin em.'
Cô nàng này tuy rằng trời sinh mơ hồ nhưng không sẽ không xảy ra sai lầm lớn như vậy, huống gì đây không phải công việc phức tạp gì.
Tuy rằng cô đối với con số không quá nhạy cảm nhưng nếu không rõ ràng, cô sẽ tìm người hỏi mà sẽ không tùy tiện qua loa trong công việc, huống gì cô làm việc này chỉ là giúp Trang Lâm, nếu làm sai, Trang Lâm cũng rất khó xử. Càng huống gì, hắn hiểu cô, cô không phải loại người làm sai chuyện mà không dám nhận.
Rõ ràng câu nói của hắn trấn an cô rất nhiều. Sự tin tưởng của hắn khiến cho sự tức giận trong cô trong nháy mắt tiêu tan quá nửa.
Chớp hàng mi dài, cô vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh hắn, trực tiếp ngồi lên chân hắn, hai tay níu lấy cà vạt của người đàn ông, có chút ủy khuất rúc mặt vào hõm vai hắn.
'Sau này việc của phòng thư ký em đừng xen vào nữa, OK? Chỉ cần phụ trách chỗ của anh là được rồi.'
'Em biết rồi. Nhưng Lý Tử Mạn tại sao phải làm như vậy? Mà sao vừa nãy anh không cho em giải thích rõ ràng ở đó?'
'Chút trò vặt đó của họ không gạt được anh đâu, yên tâm đi.'
'Anh biết họ cố ý hãm hại em?' Cô ngước mặt lên, vẻ suy tư, 'Nhưng trước khi Lý Tử Mạn đến công ty, em không quen cô ta mà, em cũng cũng làm gì đắc tội với cô ta cả.'
Sầm Chí Quyền đưa tay vén sợi tóc rối của cô ra sau tai, 'Có lẽ cô ấy ghen tỵ với em.'
'Ghen tỵ cái gì?'
'Ghen tỵ em lấy được người chồng tốt.' Người đàn ông thấp giọng cười.
'Em biết em sắp gả cho người đàn ông khiến phụ nữ toàn thế giới ghen tỵ nhưng cũng đâu cần vì vậy mà hãm hại em? Chẳng lẽ anh bởi vì em làm sai chuyện mà tức giận không cưới em nữa sao?'
'Không đâu, cho dù em làm sai bằng mười anh vẫn sẽ cưới em. Đi tra chỉ lệnh mà cô ấy gửi cho Trang Lâm trước đi.'
'Để làm gì?'
'Cứ làm theo lời anh đi.'
Quan Mẫn Mẫn định đứng lên thì hắn lại giữ chặt cô không cho cô nhúc nhích.
'Máy tính bảng của Trang Lâm ở chỗ cô ấy, để em đi lấy.'
'Lấy máy tính của anh tra là được rồi.' Muốn gửi chỉ lệnh gì cho cấp dưới thì nhất định phải thông qua mạng nội bộ, chỉ cần quyền đủ lớn, có thể tra được bất kỳ máy tính nào có kết nối với mạng nội bộ.
Quan Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, vì vậy nằm bò trên bàn mở máy tính của hắn ra.
Lúc đi làm Quan Mẫn Mẫn thường mặc đồng phục của công ty, cô quay lưng về phía hắn, nửa người trên bò toài ra bàn, tư thế này khiến phần mông cô hơi vểnh lên hướng về phía người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông dần trở nên nóng hơn, thưởng thức tư thế đầy dụ hoặc kia, đương nhiên bàn tay cũng bắt đầu trở nên không thành thật.
Cô quay đầu lại, đụng vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, 'Tổng tài, em có thể kiện anh tội quấy rối tình dục được không?'
'Vậy phải xem là ai quấy rối ai trước.' Người đàn ông ở bên tai cô nhè nhẹ thổi khí.
Cô run lên một chút, lườm hắn, 'Hư quá!'
'Anh có thể hiểu ánh mắt đó của em là mời gọi.'
Quan Mẫn Mẫn mặc kệ sự câu dẫn trực tiếp của hắn, cô phải tìm ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch.
'Không nói chuyện, vậy tức là em không nghĩ đây là quấy rối?' Hắn mút nhẹ vành tai cô.
'Đáng ghét thật.' Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngón tay đang gõ trên bàn phím run lẩy bẩy...
Cái ông chú xấu xa này, ngón tay đang sờ vào đâu vậy?
Cô muốn nghiêm túc nhìn màn hình nhưng hắn lại cứ khiến cô phân tâm, thật không dễ dàng gì mới tìm ra được chỉ lệnh mà Lý Tử Mạn gửi cho Trang Lâm nhưng bàn tay xấu xa kia lại càng thêm quá đáng...
Cô vụt quay đầu lại, 'Tại sao chỉ lệnh này không giống với chỉ lệnh sáng nay em xem?'
'Hử?' Người đàn ông lơ đễnh đáp một tiếng, chừng như không nghe rõ cô nói gì.
Quan Mẫn Mẫn đập tay lên bàn tay đang tác quái kia, 'Chỉ lệnh này căn bản không giống với chỉ lệnh sáng nay em xem.'
Cô mở máy tính bảng của mình lên, 'Em có sao chép lại một phần, đây là nội dung sáng nay em từ máy của Trang Lâm copy lại.'
Người đàn ông giữ lấy eo cô, kéo cô xuống ngồi thẳng trên đùi mình, 'Anh biết.'
'Anh có xem gì đâu mà nói là biết?' Nghe mùi xạ hương đầy nam tính của hắn, cô không khỏi nhũn cả người ra, rúc vào trong ngực hắn.
'Nha đầu, từ lúc nào thì biết lưu lại chứng cứ rồi?' Hắn cắn nhẹ vành tai cô.
'Giai Di nói với em, trên công việc...' Cô hơi né ra một chút nhưng không tránh được hắn, '...nhất là những chuyện quan trọng phải nhớ càng rõ ràng càng tốt, tốt nhất là sao chép lại một phần.'
Sầm Giai Di đúng là đã dạy cô rất nhiều điều trong công việc, khiến cô hiểu, trong phòng làm việc là như vậy, không phải anh hãm hại tôi thì là tôi hãm hại anh.
Nếu như không phải vì thân phận của cô đặc thù thì sớm đã bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi, cho nên làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận.
'Học khá lắm...' Gấu váy hẹp bị kéo lên.
'Anh làm gì vậy? Công việc còn chưa xử lý xong mà. Hai chỉ lệnh này không giống nhau.'
'Ý em là bảo anh cho cô ấy thôi việc?'
'Em...' Cô khựng lại một chút. Tuy rằng không biết vì sao Lý Tử Mạn lại hùa theo Hứa Yên hãm hại cô nhưng cô cũng không có ý đánh vỡ chén cơm của người ta, hoặc có lẽ là Hứa Yên uy hiếp cô gì đấy. Nghĩ tới tính tình điêu ngoa của Hứa đại tiểu thư, cũng không phải không làm ra chuyện đó được, cô thở dài một tiếng, 'Thôi bỏ đi.'
'Bỏ đi?' Nha đầu này hôm nay dễ tính vậy sao? Mới hôm trước con chó bị châm kim thôi mà cô còn tức giận đùng đùng muốn tìm người ta tính sổ! Giờ bị người cố tình hãm hại, ngược lại còn bình tĩnh bỏ qua cho người ta?
'Phát một thông báo, đính chính em không thất trách là được rồi.' Hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, quả nhiên là quá chật, hơn nữa nóng quá!
'Ý em là cảnh cáo cô ấy là được?' Người đàn ông cười nhẹ, 'Nha đầu của anh, trừ anh ra, ai cũng không thể trêu đến.'
Quan tiểu nha đầu hừ nhẹ một tiếng, chỉ đành để mặc tổng tài muốn trêu mình sao thì trêu.
/200
|