Chương 170: Tình huống xấu hổ của Hứa Yên (2)
'Hứa tiểu thư, xin mặc lại quần áo, có cần tôi giúp không?' Sầm Giai Di đứng ở sau lưng cô, dùng giọng giải quyết việc công nói, sau đó lại liếc mắt về phía hai người đang ngồi sau bàn làm việc.
'Thư ký Sầm, văn phòng của tôi có rất nhiều bí mật thương nghiệp, sau này không cho bất kỳ người nào vào nếu chưa được sự cho phép của tôi.' Sầm Chí Quyền nghiêm trang dặn dò thuận tiện liếc mắt về phía cô nàng phá sản đã chụp ảnh xong lén cất điện thoại vào túi xách kia.
Sầm Tĩnh Di bĩu môi, anh hai là ám chỉ cô có thể là nội gián thương nghiệp sao? Hừm, cô đến là để giúp đỡ nha.
Hứa Yên dưới sự giám sát của Sầm Giai Di, run rẩy mặc lại y phục.
Không có ai để ý cô ta lúc nào thì mặc xong, lúc nào thì rời đi, họ nhìn vào mắt nhau, trong đó chỉ có tín nhiệm, và cả tình ý dành cho nhau.
'A...' Chợt kêu lên một tiếng thất thanh phá vỡ sự im lặng trong phòng, Quan Mẫn Mẫn đứng bật dậy, đưa tay kéo cánh tay người đàn ông, 'Nhanh lên, đi tắm đi. Anh dơ muốn chết, đi tắm mau đi!'
Vừa nãy cô gái kia ngoài nội y thì không còn gì nữa mà lại dán sát vào người hắn như thế, vừa nghĩ tới tình cảnh đó, Quan Mẫn Mẫn lại cảm thấy một trận phiền muộn.
'Em phải đi tìm thuốc sát trùng nữa, lau hết một lần những chỗ cô ta đi qua.' Quan tiểu thư vừa kéo tổng tài đại nhân của mình đi về phía phòng ngủ vừa huyên thuyên không ngừng, 'Cái cô Hứa Yên đó thật sự không biết xấu hổ mà, quá đáng ghét. Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được chứ? Còn lãng phí chè đậu đỏ mà Tĩnh Di mua cho em nữa chứ, đó là chè ở chỗ tiệm cũ ở Ngưu Xa Thủy mà chiều nay bạn ấy cố tình chạy đi mua nha! Đổ lên người cô ta thật sự quá lãng phí! Lúc nãy đáng lý phải bắt cô ta đền lại tiền chè nữa mới phải.'
Đại boss vừa nghe cô nàng lẩm bẩm vừa để mặc cô kéo mình vào phòng nghỉ, lại kéo đến phòng tắm, giống như một cô vợ nhỏ hiền tuệ đi mở nước vào bồn tắm rồi lại tất bật đi lấy khăn, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
Mãi đến khi cô quay lại, thấy hắn ngay cả một chiếc cúc áo cũng chưa cởi chỉ đứng đó nhìn mình thì tức tối phóng tới, động tác có chút thô lỗ kéo áo sơ mi của hắn ra nhưng lại bởi vì động tác quá mạnh mà không có hiệu quả, tức đến cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên...
'Anh tự cởi đi!' Hai tay chống lên eo, cô đứng đó bộ dạng hung dữ ra lệnh.
'Không phải em chê anh dơ sao? Giúp anh cởi ra sau đó tắm sạch sẽ.' Người đàn ông kéo cô gái tới trước mặt mình.
'Anh thấy dơ ở đâu thì tắm ở đó.'
Áo sơ mi người đàn ông vẫn còn dính mùi nước hoa của cô gái kia, Quan Mẫn Mẫn đưa tay bụm mũi, 'Rõ ràng là anh không chịu đẩy người ta ra, giờ còn trách em?'
'Anh đang định đẩy ra thì em vào rồi cho nên nhường cơ hội cho em làm nữ hiệp.'
Thực ra là hắn không muốn đụng vào bất cứ bộ phận nào trên người cô gái kia cho nên cứ ngồi yên đó không động.
Vốn tưởng rằng cô ta vì lời nói nặng của hắn mà cảm thấy hổ thẹn, ai ngờ cô gái này thực sự không biết xấu hổ, trực tiếp nhào tới.
'Nếu như em không về kịp, em thấy anh không phải không đẩy ra mà là nửa đẩy nửa ôm...' Khó được có cô gái vóc dáng tốt như vậy, gương mặt xinh đẹp như vậy cởi sạch nhảy vào lòng mình, không đụng hình như không phải đàn ông.
'Quan Mẫn Mẫn, sức tưởng tượng của em có thể phong phú thêm chút nữa!' Hắn còn chưa ngốc tới nỗi chơi trò chơi IQ thấp như vậy, phụ nữ lúc không nói lý lẽ thực sự đáng sợ, chỉ có điều, bộ dạng ghen tuông của cô cũng rất đáng yêu.
'Anh còn dám nói, cô ta cởi hết như vậy bám trên người anh, anh không có cảm giác gì cả sao?'
'Đương nhiên...'
Lời còn chưa nói hết thì Quan tiểu thư đã nhào tới hung hăng đấm lên ngực hắn mấy cái, 'Anh còn dám nói có cảm giác? Có cảm giác gì? Nói!'
'Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?' Khóe môi người đàn ông càng giương cao.
Quan tiểu thư lúc này nào có tâm tình quan sát vẻ mặt của hắn, lòng trầm xuống, 'Còn có lời nói thật, nói dối nữa sao?'
Trong mắt người đàn ông ý cười càng sâu, cô nàng này ghen thật rồi nha!
Không chọc cô nữa, lỡ như đùa quá trớn cô khóc, người đau lòng vẫn là hắn.
'Thực ra lúc cô ấy bổ nhào vào anh, anh chỉ có một cảm giác.' Hắn nhàn nhạt nói.
'Cảm giác gì?' Cô khẩn trương hỏi.
'Bị thịt đè!'
Bị thịt đè? Thế mà cũng nói ra được! Hứa tiểu thư mà nghe được không biết có ngất đi lần nữa không?
Nụ cười trên môi cô dần nở rộ nhưng một giây sau lại hỏi tiếp, 'Hứa tiểu thư đó vóc người tốt, gương mặt đẹp, anh thật sự không có ý định sờ thử một chút sao?'
'Nước đầy rồi.' Người đàn ông dứt khoát ôm cô lên, ngay cả y phục cũng chưa cởi ném thẳng vào bồn nước đã đầy ắp, người mà hắn muốn sờ chỉ có mình cô.
Bị ném vào bồn nước, mất không ít sức Quan Mẫn Mẫn mới bò lên được thì đã bị vị đại boss đã cởi sạch nào đó ấn trở lại.
Hắn phải dùng hành động chứng minh, khiến cô hiểu một cách rõ ràng, rằng người hắn muốn sờ là ai.
Đợi khi hắn chứng minh đủ rồi, ôm Quan tiểu thư đã mệt đến nhấc ngón tay không nổi kia về giường sau đó vội vàng đi tham dự cuộc họp đã trễ hơn mười phút kia, đương nhiên, cuộc họp này đại diện của tập đoàn Hứa thị vắng mặt.
Sầm Giai Di và Sầm Tĩnh Di ăn xong đồ ngọt mà cô mang đến rồi ngồi nói chuyện phiếm một hồi, đương nhiên đề tài chủ yếu là vị Hứa tiểu thư vừa nãy quần áo không chỉnh, bộ dạng chật vật kia. Nếu như cô đem những bức ảnh chụp lén vừa nãy post cho nhóm xem, đến lúc đó thực sự không biết Hứa tiểu thư còn mặt mũi nào xuất hiện trong các buổi tụ tập của những danh viện tiểu thư không nữa.
Lúc Quan Mẫn Mẫn từ phòng nghỉ bước ra, vừa khéo thấy Sầm Tĩnh Di tươi cười bước vào.
Nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp lại căn phòng sạch sẽ, còn dùng nước tẩy trùng lau một lần, Sầm Tĩnh Di ngả người trên sofa, vẫn còn cười.
Vừa nghĩ tới ly chè bị lãng phí trên người Hứa Yên, trong lòng cô vẫn chưa thôi ai oán, chè đó muốn mua phải đi rất xa, lại còn phải xếp hàng nữa, haizz!
'Thật ngại quá, chia cho mọi người hết rồi.' Sầm Tĩnh Di thật không dễ dàng mới ngừng cười được, xòe tay ra, 'Chè đậu đỏ ngon như vậy lại đem đi ném người, thật sự quá lãng phí. Lần sau mấy chuyện bắt gian này cứ để mình, mình giúp bạn giải quyết cô ta.' Sầm Tĩnh Di cực kỳ có nghĩa khí nói.
'Đợi bạn tới, nói không chừng boss đã bị người ta ăn mất rồi.' Quan Mẫn Mẫn ném chiếc gối ôm trong lòng về phía bạn mình.
Tuy rằng trong lòng cô tuyệt đối tin tưởng định lực của boss nhà mình, lần trước cô say đến như vậy hắn còn có thể nhịn được kia mà. Vóc dáng của Hứa Yên tuy rằng rất đẹp nhưng người đẹp boss đã gặp có ít đâu, cô ta thì đáng kể gì chứ!
Nếu boss muốn chơi trò ăn vụng cũng đâu cần chơi loại thấp cấp, tùy thời tùy lúc đều có thể bị người ta bắt gian như vậy. Huống gì hắn căn bản không thèm chơi loại trò chơi đó mà.
Chỉ có điều, bất kể thế nào, vừa nghĩ tới chuyện cô gái kia bổ nhào trên người boss thì trong lòng cô liền không thoải mái.
'Ghen đến như vậy, vừa nãy anh hai còn chưa thỏa mãn bạn sao?' Sầm Tĩnh Di đón lấy chiếc gối, trêu bạn.
'Tĩnh Di, bạn thật đáng ghét.' Quan Mẫn Mẫn lườm cô, 'Bạn tới tìm boss có việc gì?'
'Đừng mở miệng ra là boss này boss nọ được không?' Sầm Tĩnh Di bĩu môi, 'Làm mình lát nữa không biết làm sao bàn công sự với anh ấy.'
'Bạn đến tìm anh mình bàn công sự? Bạn thì có công sự gì phải bàn chứ?' Lần này tới phiên Quan Mẫn Mẫn tò mò, cô nàng phá của này thì có công sự gì chứ?
'Ờ, chút chuyện nhỏ thôi, muốn đại boss đầu tư cho ít tiền.' Sầm Tĩnh Di lơ đễnh nói.
'Lại không có tiền tiêu rồi?' Từ khi từ chức tiếp viên hàng không rồi quyết tâm đi vào giới giải trí, cuối cùng chưa làm được gì thì đã bị lão gia tử phong tỏa, theo thói quen cà thẻ của vị đại tiểu thư này, đoán chừng thật sự hết tiền rồi. Nhưng đã vậy thì sao lần trước lại còn làm cao không chịu cầm tấm thẻ mà lão gia tử cho chứ?
Vừa nghĩ tới đó, Quan Mẫn Mẫn không khỏi nhớ tới dì Lâm cùng ánh mắt ưu thương và như có vô vàn điều muốn nói lại không biết phải làm sao của dì.
'Có phải bạn với dì Lâm có ân oán gì không?'
Sầm Tĩnh Di nghe vậy thì mặt chợt cứng đờ nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, trực tiếp bỏ lơ câu hỏi của cô mà dời đi đề tài, 'Mình đến tìm boss nhà bạn không phải vì chuyện tư, là công sự, OK?'
'Vậy mình là trợ lý của anh ấy, bạn có thể nói với mình trước, thế nào?' Quan trợ lý cũng rất quan tâm đến chuyện công của tổng tài đại nhân.
Ai bảo Sầm tiểu thư rõ ràng là cố ý không muốn trả lời câu hỏi của mình chứ? Cô luôn cảm thấy giữa cô với dì Lâm có một mối quan hệ gì đó không thể làm rõ.
'Nói với bạn?' Sầm Tĩnh Di nhướng mắt, 'Thôi đi, mình không muốn lãng phí nước bọt.'
'Sầm Tĩnh Di, bạn có biết mình đang ở địa bàn của ai không?' Cầu người ta mà còn kiêu kỳ như vậy thật sự chỉ có mỗi Sầm đại tiểu thư thôi.
'Địa bàn của nhà họ Sầm.' Sầm Tĩnh Di lười nhác nói.
'Vậy mình là ai?'
'Là tiểu thư nhà họ Quan, sao hở?'
'Sầm Tĩnh Di, bạn có tin không, chỉ cần mình nói mấy câu, bạn đừng hòng mượn được một đồng.' Quan trợ lý cũng bực lên, vị đại tiểu thư này rõ ràng là cố ý cãi nhau với cô mà, 'Hơn nữa trước đây bạn giúp mình giấu đại boss nhiều chuyện như vậy, anh ấy nể mặt mình mới không hỏi tội bạn, bạn có chắc là muốn mình nhắc lại chuyện xưa với anh ấy không?'
'Quan Mẫn Mẫn, đây là uy hiếp phải không?' Sầm đại tiểu thư đứng lên, vốn vóc người đã cao cộng thêm đôi giày cao gót, cứ vậy từ trên cao nhìn xuống cô nàng vẻ mặt vô tội đang rúc mình trong sofa.
'Phải đó, chính là uy hiếp, bạn có thể không tiếp nhận sự uy hiếp này mà.' Quan tiểu thư cười càng đắc ý.
Thật sự là giỏi lắm rồi! Nhưng cô lại không thể không nhận sự uy hiếp này, nói không chừng phải nhờ Quan tiểu thư nói giúp cho vài câu.
Cơn tức này, cho dù không nuốt xuống nổi cũng phải nuốt xuống! Chỉ là, ngoài miệng không chỉ mắng vài câu thì cũng không hả giận được!
'Quan Mẫn Mẫn, bạn đúng là cái đồ không có lương tâm, qua cầu rút ván! Lúc đó nếu không phải nhờ mình giấu anh hai cùng người nhà chuyện lớn như vậy, bạn cảm thấy khoảng thời gian đó còn sống nổi sao? Anh hai nhất định sẽ lột da của bạn. Giờ bạn lại đối xử với mình như vậy, lương tâm bị con Xù ăn mất rồi sao?' Sầm Tĩnh Di lốp bốp mắng một tràng.
/200
|