Chương 301: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (7)
Hai người sau khi đến với nhau, chuyện vợ chồng hòa hợp như vậy nhưng phòng hộ thì không phải lần nào cũng làm, không mang thai mới lạ đó.
Chỉ có điều từ lúc ở Hồng Kông trở về, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, sau đó lại bận rộn với hôn lễ nên hai người đều quên mất chuyện quan trọng này.
'Vậy thì chúc mừng hai người, Sầm phu nhân chỉ là có thai thôi, cộng thêm lao lực quá độ cho nên thân thể chống đỡ không nổi.' Vị bác sĩ mỉm cười.
Thì ra, chỉ là có cục cưng thôi!
'Xin lỗi em, anh không biết là em mang thai, còn để em mệt như vậy, đều tại anh không chú ý!'
Đợi bác sĩ và hộ lý lui xuống rồi, hắn trèo lên giường ôm cô vào lòng, động tác mềm nhẹ cực kỳ, trong giọng nói lại không giấu được kích động.
Cũng may vừa nãy lúc cô ở trên giường té xuống không làm động đến thai nhi.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên làm cha nhưng bất kể thế nào, đây là lần đầu tiên bắt đầu từ lúc cô mang thai hắn ở cạnh bên, cảm giác kích động đó không phải người thường có thể lý giải được.
'Có đói bụng không? Anh đã bảo nhà bếp chuẩn bị một vài món ăn thanh đạm, lát nữa là có ngay.'Hắn vuốt nhẹ mái tóc lõa xõa của cô, 'Từ giờ trở đi đi đường nhất định phải cẩn thận, không được chạy, không được nhảy, không được mang giày cao gót, không được ăn mấy món lạnh nữa, không được thức khuya quá...'
Sau khi nghe Sầm tiên sinh nói một loạt "không được", Sầm phu nhân đã hồi phục đôi chút thể lực tựa vào lòng hắn hỏi nhỏ, 'Vậy có thể vận động trên giường không?'
Trán Sầm tiên sinh giần giật, 'Khoảng thời gian này an phận một chút cho anh.'
Nếu như không phải hắn quá không biết tiết chế, vừa nãy cô đã không bị té xuống giường rồi.
Nghĩ lại đã thấy sợ rồi!
Khoảng thời gian này bọn họ thực sự chơi có chút high, cũng may không có chuyện đáng tiếc gì xảy ra, bằng không hắn tuyệt đối không thể thoát tội.
Xem ra sự tự chủ của hắn cần phải mau chóng củng cố lại.
Giờ cũng không phải là lúc muốn gì làm nấy nữa rồi.
'A, nếu như anh nhân lúc em bụng to ra ngoài ăn phở thì làm thế nào?' Sầm phu nhân có chút không cam lòng nói.
Vừa nói tới đây, đương nhiên không khỏi liên tưởng đến sự ra đời của mình, dù biết rõ hắn sẽ không có tiết tháo như ba mình nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút rầu rĩ.
'Không được nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện đó đâu.' Hắn hôn nhẹ lên trán cô.
'Sau ba tháng là có thể làm rồi, giờ đã 6 tuần rồi cho nên, anh không cần phải nhịn lâu lắm đâu.' Cô nàng nói một cách nghiêm túc, 'Nếu không được nữa, em cũng có thể dùng tay giúp anh...
Sầm tiên sinh: '...'
Kiến thức của Sầm phu nhân về phương diện này thật phong phú, căn bản không cần hắn lo lắng.
Bữa sáng thanh đạm rất nhanh được đưa lên, bởi vì sức khỏe còn chưa hồi phục hắn, Sầm phu nhân bị hạn chế xuống giường, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm chờ Sầm tiên sinh phục vụ.
'Có muốn ăn gì nữa không?' Thấy cô ăn không ít, Sầm tiên sinh hài lòng đặt chiếc chén không xuống, nhìn sang đĩa trái cây đã cắt sẵn hỏi.
Sầm phu nhân lười biếng lắc đầu, 'Không ăn nữa.'
Xong bữa sáng, Sầm phu nhân bị ép phải nằm nghỉ ngơi, Sầm tiên sinh cũng không làm gì, chỉ ngồi bên giường câu được câu chăng cùng cô trò chuyện.
'Ông xã, anh nói xem đứa nhỏ sẽ là trai hay gái?' Không buồn ngủ, Sầm phu nhân vừa nghịch bàn tay của Sầm tiên sinh vừa nói.
'Đều được cả.' Hắn cầm bàn tay cô lên đưa lên miệng hôn rồi lại hôn, không nỡ buông tay.
'Lần trước anh nói nếu sinh con gái, anh cho em 200 triệu.' Sầm phu nhân bắt đầu tính toán giá trị của bản thân sẽ tăng bao nhiêu, haizz, dù sao chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể tìm việc gì đó giết thời gian.
'Cho, đương nhiên cho.' Sầm tiên sinh sảng khoái nhận lời.
Chỉ có điều, Sầm tiên sinh nhận lời quá sảng khoái ngược lại khiến cho Sầm phu nhân bắt đầu lo ngược lo xuôi.
'Ông xã, lỡ như là con gái thật, anh sẽ thương con hơn thương em sao?'
'Thương cả hai.'
Cô vợ ngốc này của hắn, hỏi những chuyện vớ vẩn ấy làm gì?
'Nhưng em vẫn muốn anh thương em nhiều một chút, vậy có phải hơi ích kỷ không?'
Trời ạ, nào có người mẹ nào lại tranh sủng với con gái đến mức này chứ? Nhưng những lời này, đương nhiên không thể nói với cô lúc này rồi.
Cho nên, chỉ có thể tiếp tục dỗ ngọt.
'Yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không thiên vị. Hai người đều là công chúa của anh.'
Đây cũng là lời thực lòng, hắn đương nhiên yêu con của hai người nhưng mẹ của con hắn, hắn chỉ có yêu nhiều chứ không thể ít hơn.
'Người ta muốn làm hoàng hậu.'
'Được, hoàng hậu.'
'Ông xã, sau này bụng em to ra, anh có ghét bỏ em khó coi không đấy?'
Nhớ tới lần đầu mang thai, mỗi lần soi gương thấy mình như chú chim cánh cụt, cúi đầu nhìn không thấy ngón chân là cô đã toát mồ hôi.
'Sao lại ghét bỏ chứ? Mẫn Mẫn nhà chúng ta nhất định là bà bầu đẹp nhất.'
'Ông xã...'
'Không đâu...'
Câu hỏi và câu trả lời chừng như cứ liên miên bất tận.
Suốt cả buổi sáng, Sầm tiên sinh cực kỳ nhẫn nại dỗ dành Sầm phu nhân, mãi đến khi cô ngủ hắn mới lặng lẽ đứng dậy, ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Hắn phải hỏi người có kinh nghiệm làm sao chăm sóc bà bầu cho tốt.
Bên cạnh hắn, người có kinh nghiệm nhất ngoài Sầm Chí Tề ra thì chẳng còn ai.
Quan trọng nhất là, lần đầu tiên cô mang thai, người ở bên cạnh chăm sóc từ đầu đến cuối là Chí Tề.
Tuy rằng trong lòng không thích chuyện đó mấy nhưng không thể không thừa nhận sự thật rằng Chí Tề đã chăm sóc cho vợ và con trai hắn suốt sáu năm trời.
Sầm Chí Tề không ngờ anh hai trong tuần trăng mật lại gọi điện thoại cho mình lúc nửa đêm nửa hôm thế này, còn là vì hỏi chuyện kia.
Anh hai, Hawaii với Singapore lệch múi giờ xa lắm đấy! Hắn đang trong mộng đẹp nha! Đương nhiên những lời này hắn không có gan nói ra miệng.
Bằng sự thông minh của mình, Sầm Chí Tề lập tức biết ngay Sầm phu nhân lại mang thai rồi!
Trên thực tế, hai người về với nhau lâu như vậy mới mang thai hắn còn cảm thấy hơi lâu!
Năm đó anh hai không phải chỉ một đêm đã khiến Quan tiểu thư đơm hoa kết trái luôn rồi sao? Huống gì bây giờ sức chiến đấu tuyệt đối mạnh hơn năm đó nhiều.
Sầm Chí Tề không chút giấu diếm nói ra hết tình huống năm đó Quan Mẫn Mẫn mang thai, bao gồm sự thay đổi trong tính tình, thay đổi về sở thích, thích ăn gì, không thích ăn gì, mang thai tháng thứ mấy thì có thay đổi gì, cụ thể từng chi tiết đều kể ra, nhất là chuyện ốm nghén, Tề thiếu gia quả thật kinh nghiệm phong phú cực kỳ.
Bởi vì chuyện cần chú ý quá nhiều, Sầm Chí Quyền nghe suốt nửa tiếng đồng hồ mới bảo hắn đem những chuyện vừa nói liệt kê thành văn bản gửi qua email cho mình sau đó cúp máy, quay về thư phòng lên mạng tra xem phải chăm sóc phụ nữ mang thai thế nào, nhất là trấn an về mặt cảm xúc.
Còn Tề thiếu gia vừa ngắt điện thoại xong đang định vào nhóm tám một chút tin tức mới nhận thì giọng lành lạnh vang lên sau lưng khiến hắn dừng lại động tác.
'Xem ra anh cũng biết chăm bà bầu quá nhỉ?'
Đã thay xong áo, Quan Viện Viện bĩu môi, giọng có chút châm chọc.
Sầm Chí Tề cất điện thoại vào túi đi đến trước mặt cô, 'Sao lại dậy rồi?'
Khó được cô sau lần hai người hoan ái xong, tắm cũng không tắm mà trầm trầm ngủ mất, nếu như không phải anh hai gọi điện thoại đến, giờ hắn còn đang hưởng phúc ôm người đẹp trong lòng mà ngủ rồi.
Vì không đánh thức cô, lúc hắn dậy đã rất khẽ khàng rồi, lại ra phòng khách nghe điện thoại, không ngờ vẫn khiến cô thức giấc, hơn nữa còn mau chóng tắm rửa thay xong quần áo.
Chẳng lẽ cứ gấp gáp muốn rời đi đến vậy sao?
Nghĩ tới điều này, trong lòng hắn lại một hồi bực bội.
'Đứa bé kia thật sự là con của anh hai anh chứ không phải của anh?' Quan Viện Viện hỏi câu hỏi này thực ra cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy hơi khó tin mà thôi.
Dù sao với cá tính như Sầm Chí Tề, chắc không có khả năng ở gần Quan Mẫn Mẫn từng ấy năm mà không hề xảy ra chuyện gì chứ?
Năm đó hai người đã đến mức bàn chuyện cưới gả, hơn nữa còn ở nước ngoài mấy năm, chắc là đều ở cùng nhau chứ?
Nhưng những lời này nghe vào tai Tề thiếu gia cũng giống như châm chọc vậy, khiến hắn có chút tức giận.
'Anh với Mẫn Mẫn trước giờ đều không phải loại quan hệ đó, OK?' Nói những lời này xong, một ý tưởng lướt qua trong đầu, hắn có chút kích động bấu lấy vai cô, 'Em để ý sao?'
Cô để ý cái gì chứ?
Quan Viện Viện rũ tay hắn ra, 'Liên quan gì đến tôi?'
Được, không liên quan đến cô! Tất cả những chuyện của hắn đều không liên quan gì đến cô!
Bả vai rộng lớn sụp xuống, 'Anh đưa em về.'
Hai người có nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ cãi nhau thì chẳng còn gì khác.
'Không cần.' Xe của cô đang ở dưới.
Lúc ở trên giường, cô rõ ràng không phải như thế nhưng hễ xuống giường thì giống như biến thành một người khác vậy.
'Quan Viện Viện, đứng lại!' Hắn chắn trước mặt cô.
Cô không trả lời, chỉ dùng ánh mắt như ngầm hỏi.
Sầm Chí Tề đăm đắm nhìn gương mặt không chút cảm xúc của cô, thật lâu thật lâu cũng không thốt lên được tiếng nào...
Mà cô, cũng nhìn hắn, cực kỳ nhẫn nại chờ nửa câu sau của hắn.
Trong phòng nhất thời an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Chỉ là, an tĩnh quá lâu, Quan Viện Viện mất hết kiên nhẫn, nhấc chân định lách qua người hắn mà đi...
Sầm Chí Tề đưa tay kéo cô lại...
'Có gì cứ nói.' Giọng điệu vẫn không chút cảm tình.
'Quan Viện Viện, anh ba anh tốt đến vậy sao?'
Tốt đến nỗi cô cứ vậy khinh thường nhìn hắn dù chỉ một lần?
'Đúng, trong mắt tôi chính là tốt như vậy đấy, không ai thay thế được.'
Đáp án này, hắn hài lòng rồi chứ?
Lực đạo trên tay hắn dần lỏng ra, cuối cùng trượt khỏi cánh tay cô...
'Trên đường về nhớ cẩn thận.' Hắn chỉ ném lại một câu, không nhìn theo bóng cô rời đi.
Mà trả lời hắn, chỉ là tiếng sập cửa nặng nề.
/537
|