Chương 309: Bị bắt cóc (7)
Ở bên ngoài không phải là More và Catherine nữa mà là một cô gái lai rất xinh đẹp, ánh mắt màu hổ phách nhu hòa nhưng sâu không lường được.
'Sầm tiên sinh, Sầm phu nhân, xin mời theo tôi.' Thấy họ bước ra, trên mặt cô gái là nụ cười khách sáo, giọng nói mang âm sắc địa phương rất rõ ràng.
Hành lang bằng đá dài đã lâu không có ánh mặt trời chiếu đến, chỉ có những ngọn đèn treo tường chiếu ánh sáng vàng nhạt soi đường, hành lang như một mê cung, chừng như đi hoài không hết, hai người theo chân cô gái xuyên qua những lối đi dài, hoàn toàn nhìn không rõ phương hướng.
Qua mấy hành lang tối tăm liền, cuối cùng cô gái dừng lại trước một cánh cửa đá thật lớn, cô quay lại nhìn hai người, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu sau đó trịnh trọng đẩy cánh cửa đá ra.
Ánh sáng rực rỡ theo khe hở hắt ra khiến Quan Mẫn Mẫn nhất thời chói mắt, cô theo phản xạ nép người sát vào Sầm Chí Quyền.
Sầm Chí Quyền vòng tay ôm lấy cô, mắt híp lại, sau khi thích ứng với ánh sáng mới mở mắt ra thì thấy hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đang đi về phía họ.
'Khách quý của chúng ta rốt cuộc đến rồi.' Người đàn ông đi đầu vẻ mặt tươi cười bước đến, đưa tay về phía Sầm Chí Quyền, 'Tôi là Dick, hoan nghênh Sầm tiên sinh và Sầm phu nhân nể mặt đến thm dự bữa tiệc tối rất đặc biệt này của chúng tôi.'
Nghe tiếng người nói, Quan Mẫn Mẫn chậm rãi mở mắt ra, nhìn người chủ của tòa lâu đài --- Dick, một người đàn ông vóc người cao lớn khôi ngô và bên cạnh ông là một người đàn ông da trắng tuổi ngoài 40, vóc dáng hơi mập nhưng ăn mặc cực kỳ lịch thiệp.
Quan Mẫn Mẫn trước giờ không thích xem tin tức, cũng không mấy để ý đến chính trị nên không nhận ra người đàn ông kia cũng không lạ nhưng Sầm Chí Quyền thì không xa lạ gì với người này.
Đây không phải là công thần số một có danh tiếng cực vang dội của nước M trong cuộc tổng tuyển cử gần đây đó sao?
Vừa nhìn thấy ông ta xuất hiện cùng Dick, hắn lập tức hiểu ra mục đích của họ khi bắt mình đến đây.
Một vị tiền bối nào đó từng nói, 'Nếu muốn thắng cử thì cần có hai thứ, thứ nhất là tiền, thứ hai là nhiều tiền hơn.'
Chi phí cho kỳ những lần bầu cử ở nước M cao đến kinh người, dưới tình huống này, cho dù có trợ cấp cũng không đủ để triển khai cuộc chiến "tiền bạc" vì vậy, tìm nguồn tài trợ đã trở thành một trong những yếu tố quan trọng trong hệ thống bầu cử.
Ở nước M, để chuyện tài trợ tiền được hợp pháp hóa, để những tập đoàn lớn cung cấp được một kênh tài trợ hiệu quả, mà chiến dịch tuyển cử khổng lồ cho các ứng cử viên hoàn toàn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của các tập đoàn lớn.
Giờ xem ra, bọn họ đã quyết tâm không lấy được tiền thì không thôi.
Bằng không người này sẽ không câu kết với người có thân phận phức tạp như Dick.
Dick mấy năm nay đều có tên trong danh sách truy nã của nhiều nước, được coi là ông trùm thuốc phiện ở Bắc Mỹ, hành sự ác độc. Đã từng có một cảnh sát nằm vùng sau khi bị hắn phát hiện liền bị phân thây bỏ vào mấy vali khác nhau gửi về cho đồng sự của người đó. Sự độc ác của hắn sớm đã được truyền bá khắp nơi.
Hôm nay lọt vào tay người này, nếu như chỉ có mình hắn, hắn căn bản không cần lo lắng nhưng bên cạnh hắn giờ còn một người, không, là hai người quan trọng cần hắn bảo vệ, hắn cần phải tập trung hết tinh thần và tâm lực, cẩn trọng trong lời nói và hành động, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào.
'Nghe danh đã lâu, ngài Dick.' Dù rằng cực kỳ phản cảm với tên trùm thuốc phiện này, nhưng lúc này Sầm Chí Quyền không thể không ứng đối vài câu.
'Sầm tiên sinh khách sáo rồi, ngài mới là người chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu.' Dick bắt tay với Sầm Chí Quyền sau đó giới thiệu người đàn ông bên cạnh, 'Ngài Hotwell, công thần số một bên cạnh ngài Louis, chắc là Sầm tiên sinh cũng không xa lạ gì.'
Người đàn ông da trắng đưa tay về phía Sầm Chí Quyền, 'Rất vinh hạnh được biết ngài.'
'Đây là vợ tôi, cô ấy tương đối nhát gan, xin các vị đừng cười.' Bàn tay Sầm Chí Quyền đặt nơi eo Quan Mẫn Mẫn càng thêm siết chặt, cô càng rúc sâu vào ngực hắn, ngay cả mặt cũng không dám ngước lên.
Dick và Hotwell cùng nhìn nhau cười, 'Xem ra các cô gái phương Đông cả thẹn nhỉ.'
Cô gái đông phương này không chỉ cả thẹn mà bộ dạng còn rất xinh đẹp, nhất là làn da trắng như tuyết kia trong bộ lễ phục màu đen càng thêm nổi bật khiến ánh mắt của người trước giờ luôn thích các cô gái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn như Hotwell càng thêm sáng lên.
Dick rất hiểu sở thích của người này, vì để không đánh động khiến người đẹp sợ hãi, hắn lần nữa lên tiếng...
'Thời gian không còn sớm, xin mời Sầm tiên sinh và phu nhân cùng vào dùng bữa.'
Dưới sự dẫn đường của Dick, hai vợ chồng Sầm Chí Quyền đi đến chiếc bàn ăn dài đặt trong gian đại sảnh được trang trí xa hoa kia.
Cũng chính trong lúc này cô mới có cơ hội quan sát xung quanh, nếu so với gian phòng u ám vừa nãy họ thì nơi đây đúng là cách biệt như trời với đất.
Cả đại sảnh được chiếu sáng rực bằng vô số đèn chùm treo trên trần và đèn treo tường, chẳng khác gì đại sảnh của một khách sạn năm sao, khắp nơi đều hiển lộ sự xa hoa và thời thượng.
Nhìn chiếc bàn ăn dài bày đầy mỹ vị, Sầm Chí Quyền lại chẳng có chút thèm ăn nào, Quan Mẫn Mẫn thì ngược lại, ăn một chút salad và thịt.
Trong bữa ăn, bọn họ tuyệt không nhắc gì đến chuyện bắt hai người về đây nhưng trong lòng họ đều rõ, sau khi bữa ăn kết thúc mới bắt đầu bàn đến chính sự.
Dick và Hotwell mời Sầm Chí Quyền đến một gian phòng khác nhưng cự tuyệt không cho Quan Mẫn Mẫn theo cùng.
Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương cắn môi nhìn hắn.
Sầm Chí Quyền mặt không đổi sắc, chỉ nắm chặt tay cô nói, 'Bất luận các vị muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ nhận lời một cách vô điều kiện, yêu cầu duy nhất chính là vợ tôi phải luôn ở bên cạnh tôi.'
'Nếu như Sầm tiên sinh lo lắng cho phu nhân đến vậy, vậy xin cứ tự nhiên.' Dick nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, nói. Thực ra cho dù vị Sầm phu nhân này có vào nghe cũng chẳng sao, nhìn bộ dạng của cô chắc cũng chẳng làm được tích sự gì.
Chỉ cần vị Hotwell tiên sinh này đừng dùng ánh mắt như sói đói nhìn cô là được. Hắn ném cho Hotwell một ánh mắt cảnh cáo, ngầm bảo ông đừng vì nữ sắc mà làm hỏng đại sự.
Con gái Đông phương lúc nào muốn chơi cũng có thể nhưng có vài người, thời cơ không đúng thì vẫn nên thu liễm một chút hay hơn.
Vào đến gian mật thất, hoặc nói là thư phòng cũng được, Sầm Chí Quyền bị hai người đàn ông kia mời đến ngồi trước một máy vi tính đã được mở sẵn còn Quan Mẫn Mẫn thì bị hai người đàn ông khác chặn lại, bắt ngồi xuống sofa cách đó vài mét.
Được, chỉ cần không tách cô khỏi Sầm Chí Quyền, cô thật sự không sợ!
Cứ vậy bình tĩnh ngồi đó nhìn hắn.
Dick mở một văn kiện trong máy tính ra, 'Những tài khoản này, trong vòng 3 ngày, tôi muốn chúng toàn bộ chuyển thành con số hợp pháp.'
Sầm Chí Quyền nhìn những con số chi chít trên đó, sắc mặt ngưng trọng nói, 'Trong tất cả các cách mà tôi có thể làm, không có cách nào có thể 100% không bị tra ra được, dù sao đây đều là những con số quá lớn.'
Dick nghe vậy bật cười, 'Sầm tiên sinh không cần khiêm tốn, lần trước tôi nghe nói trên tay Long thiếu gia có một khoản cực lớn, cũng là do Sầm tiên sinh đích thân xử lý, hoàn toàn không có vấn đề, cho nên lần này thành bại của chúng tôi hoàn toàn đặt vào tay Sầm tiên sinh cả.'
Chuyện của Long Dực hắn cũng biết?! Bàn tay đang giữ chuột của Sầm Chí Quyền khựng lại sau đó tiếp tục kéo xuống, cẩn thận đọc từng con số giao dịch trong đó.
'Thu nhập của bộ phận châu Á, tôi có thể thông qua sòng bạc của một người bạn giúp anh tẩy trắng một phần.' Mất hơn nửa giờ mới nhìn xong những số liệu trong văn kiện kia, Sầm Chí Quyền thả tay ra khỏi con chuột nói.
Dick rít một hơi xì gà, 'Người bạn mở sòng bài của anh chắc không phải là Song chứ?'
'Nếu như ngài Dick đã biết là sòng bài của Song, vậy còn có gì không yên tâm?'
More bước đến, tay đặt lên một chỗ nào đó của giá sách, xoay một cái, cả giá sách bắt đầu dời đi, Quan Mẫn Mẫn nãy giờ nhàm chán ngồi ở sofa nhìn cảnh tượng như vậy, ngạc nhiên đến nỗi suýt nhảy lên.
Đây...đây có khác gì kho bạc của ngân hàng!
Từng chồng tiền được chất ngay ngắn, so với những bộ phim điện ảnh mà cô xem còn khoa trương hơn mấy phần.
Những người này, rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?
/537
|