Chương 340: Yêu, là dũng cảm tiến tới (1)
'Lâm Nhi, con sao vậy?'
Bà Trang đẩy cửa vào, thấy con gái nằm trên giường thì bước đến, lo lắng sờ trán cô nhưng lại phát hiện, khóe mắt con gái ướt đẫm, là đang khóc sao?
'Lâm Nhi, con không khỏe sao?'
'Mẹ...' Cô mở mắt, đôi mắt vẫn còn vương nước mắt nhìn mẹ mình.
'Sao lại khóc rồi? Công việc mệt lắm sao? Hay có người bắt nạt con?'
Trang Lâm khẽ lắc đầu.
'Vậy có chuyện gì, nói cho mẹ nghe xem.' Bàn tay ấm áp của bà Trương xoa lên má cô, lau đi những giọt nước mắt, 'Tuy rằng chưa chắc mẹ giúp được gì cho con nhưng nói ra sẽ dễ chịu hơn.'
'Mẹ, mẹ còn thương ba không?' Trang Lâm bất ngờ hỏi một câu khiến bà Trang ngớ người, không hiểu ý con gái là gì.
'Con biết hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, kết hôn, làm vợ chồng mấy mươi năm, tình cảm đương nhiên rất sâu đậm nhưng sau khi ba bỏ lại ba người chúng ta bỏ đi bặt vô âm tín, mẹ thật sự không oán, không giận chút nào sao?'
Bà Trang nghe vậy, như hiểu ra mỉm cười, 'Nếu như con đã biết mẹ với ba có từng ấy năm tình cảm, vậy chắc cũng biết mẹ hiểu ông ấy cỡ nào. Người như ông ấy cứ luôn giữ cái tính đó, chịu không nổi thất bại, không có dũng khí, cho nên một khi thất bại liền muốn trốn tránh không muốn để người khác cười nhạo. Ba con chắc chắn cho rằng thân thích nhà ông ấy chắc sẽ không ép chúng ta trả nợ, thậm chí có lẽ còn quá tự tin đến mức cho rằng số tiền mà ông ấy để lại có thể dủ cho một nhà ba người chúng ta sống đủ đến lúc chờ ông ấy gầy dựng lại sự nghiệp sau đó mới đàng hoàng xuất hiện trước mặt chúng ta...'
Bà Trang nói liền một mạch, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng.
Thực ra, sao có thể không oán không giận? Nhưng có oán, có giận đến mấy, bà vẫn là người hiểu ông nhất.
Những năm qua, ông bỏ lại một đống nợ nần, lúc mới đối mặt, bà thực sự luống cuống lẫn sợ hãi, thậm chí phải dựa vào đứa con gái chống đỡ gia đình một thời gian mới từ từ thích ứng được.
Nhưng oán xong, giận xong, đến cuối cùng, vẫn không quên được phần tình cảm tích lũy mấy chục năm qua.
Chỉ có điều, khổ cho con gái bà.
'Mẹ...' Trang Lâm nhìn mẹ mình, nhất thời không biết nên nói gì, cô vẫn luôn cho rằng, tình cảm của mẹ dành cho ba có phần hơi mù quáng nhưng hôm nay, khi lần đầu tiên nghe được những lời xuất phát từ nội tâm bà, trong lòng cô cảm khái vô cùng.
Tình cảm của mẹ dành cho ba, thực ra là xây dựng trên sự hiểu biết sâu sắc về con người ông qua mấy mươi năm sống bên cạnh nhau.
'Lâm Nhi, mẹ không biết có phải con thực sự gặp khó khăn trong chuyện tình cảm hay không nhưng mẹ biết, mỗi người đều có cách nhìn nhận và đối mặt của riêng mình. Con chỉ cần tự hỏi lòng mình, con có thích người kia không, vậy là được rồi.'
'Mẹ, vậy theo mẹ, tình yêu là thế nào?'
'Có người yêu một cách oanh liệt, có người yêu một cách tinh tế, tình yêu của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không có ai có thể nói được tình yêu là thế nào bởi vì lúc tình yêu thực sự đến, không có sáng suốt hay không, mơ hồ hay không, chỉ có có dũng cảm tiếp nhận hay không mà thôi.'
Tình yêu chính là, cho dù biết trước mặt là vực sâu vạn trượng cũng sẽ nhắm mắt không chút do dự nhảy xuống.
Cô hiểu rồi.
'Mẹ, nếu như con xuất ngoại một thời gian...'
'Mẹ cũng không phải con nít, có thể tự chăm sóc bản thân, đừng lo cho mẹ. Con muốn làm gì thì cứ làm. Em trai con cũng lớn khôn rồi, nó nói hết học kỳ này sẽ về lại bên này học tiếp, sau này có thể ở bên cạnh mẹ mỗi ngày.'
'Mẹ, mẹ đi làm cơm đi, con đi gọi điện thoại.' Cô vụt ngồi dậy, lau khô nước mắt, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
Dù rằng giữa cô và hắn, tổn thương nhiều hơn yêu thương nhưng cô vẫn muốn cho mình thêm một cơ hội.
Cô muốn bản thân, như lời boss nói hôm nay, trở thành người quan trọng nhất trong đời hắn.
Cô muốn giống như lời mẹ nói, khi đối mặt với tình yêu, là một người dũng cảm.
Hoặc có lẽ cô trước đây, thực sự quá tự ti, tất cả những gì liên quan đến người đàn ông có tên Quan Dĩ Thần này, đều không dám si tâm vọng tưởng dù chỉ một chút.
Cô không dám nghĩ nhiều đến chuyện, hắn hết lần này đến lần khác chủ động quấn lấy cô là vì cái gì bởi vì sau tất cả, hắn luôn để cô lại một mình.
Thực ra, đối với tình yêu, cả hai đều rất lạ lẫm, hắn quá kiêu ngạo mà cô lại quá tự ti cho nên mới phải thử hết lần này đến lần khác mà lại không tìm được tần số giống nhau.
Cho dù đối với cô, điểm xuất phát của hắn là từ ham muốn về thân thể thì thế nào?
Người ta không phải thường nói, có làm mới có yêu đó sao?
Nếu như cả hai đều không hiểu gì về tình yêu nhưng lại khát vọng yêu, vậy cho bản thân thêm một cơ hội thì thế nào?
Cô, còn chưa một lần thử chủ động với hắn, không phải sao?
Người cô gọi điện thoại, là Quan Mẫn Mẫn bởi Trang Lâm biết lúc này đại boss của mình chắc chắn không có ở công ty nhưng cô lại không có số điện thoại riêng của boss.
Cho nên, chỉ có thể gọi cho Quan Mẫn Mẫn.
Sầm Chí Quyền vừa mới cùng tiểu trư nhà mình ăn tối xong, hai người đang ở trong phòng giải trí xem phim hoạt hình, đương nhiên không phải cái loại mà Sầm phu nhân trước giờ thích xem mà là những phim khiến người ta vui vẻ, thích hợp cho phụ nữ có thai.
Sầm phu nhân thoải mái rúc mình trên sofa, trên bàn trà là hai dĩa trái cây trông thật ngon mắt, lúc nghe điện thoại reo, Sầm phu nhân dùng chân khều hắn, 'Ông xã, lấy điện thoại giúp em với.'
Sầm Chí Quyền thật sự rất không vui khi lúc này mà còn có người gọi điện thoại đến nhưng vẫn nghe lời, cầm điện thoại đưa cho cô, lúc nhìn thấy người gọi là Trang Lâm, đáy mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, thuận tiện cầm remote dừng phim lại.
Ai ngờ Sầm phu nhân mới cầm điện thoại lên, còn chưa kịp nói gì thì chỉ "được" một tiếng rồi đưa điện thoại cho hắn, 'Trang Lâm nói có chuyện muốn nói với anh.'
Sầm Chí Quyền nói với Trang Lâm chưa đến một phút đã ngắt máy, đặt điện thoại xuống bàn, nhìn gương mặt nghi hoặc của cô vợ nhỏ của mình...
'Chúc mừng, bà mối là em cuối cùng cũng tác thành cho một mối nhân duyên. Chắc không lâu nữa em sẽ có một chị dâu rồi!'
*****
Paris tháng 11, đầu đông
Ban ngày nhiệt độ ở đây khoảng 15 độ, buổi tối thì chừng 10 độ, tổng thể mà nói, đây là một thành phố không quá khắc nghiệt, không quá lạnh cũng không quá nóng.
Trước khi Trang Lâm đến cũng đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi máy bay đáp xuống sân bay Charles De Gaulle lúc 11 giờ đêm vẫn không nhịn được co rúm người lại, cộng thêm hôm nay lại có mưa phùn khiến cho người đã quen sống ở nơi thời tiết nhiệt đới như Singapore cực kỳ không thích ứng.
Trước đây lúc đi học, cô vốn dự định đến Pháp du học nhưng năm đó, vừa khéo trong nhà xảy ra chuyện, tất cả mọi dự định đều gác lại, mãi đến giờ mới có cơ hội.
Cũng may trạm taxi cũng gần đó, cô dùng thứ tiếng Pháp lưu loát nói cho tài xế địa chỉ khách sạn của hắn.
Tài xế là một cô gái trẻ tuổi chừng hai mươi mấy, mái tóc dài vàng rực, thái độ rất thân thiện.
Nghe Trang Lâm nói tiếng Pháp lưu loát như vậy, cô gái rất vui vẻ, suốt trên đường hai người nói chuyện rất hợp nhau, cô gái tưởng cô đến Paris để du lịch nên luôn miệng giới thiệu những cảnh đẹp của Paris sau đó lại hỏi Trang Lâm những điểm thú vị của Singapore.
Cuối cùng, khi đến khách sạn, hai người vẫn còn cảm giác hận gặp nhau quá muộn, trao đổi số điện thoại cho nhau, cô gái người Pháp còn nhiệt tình nói nếu cô cần hướng dẫn viên du lịch thì có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào.
Mãi đến khi Trang Lâm nói thực ra cô đến đây để công tác một thời gian thì Amie mới thôi nhưng lại không ngừng trách cô sao không chịu nói sớm, còn nhiệt tình viết địa chỉ cho cô, bảo cô có rảnh đến nhà mình chơi.
Trang Lâm vui vẻ nhận lời.
Mới đến xứ lạ quê người, tuy rằng thời tiết lạnh nhưng với sự nhiệt tình của người Pháp, trái tim thắc thỏm của cô cuối cùng cũng an định trở lại.
Vừa thấy cô xuống xe, nhân viên khách sạn đã tiến tới giúp cô cầm hành lý, làm thủ tục check in sau đó dưới sự dẫn đường của nhân viên khách sạn, đến thẳng căn phòng mà mình đã đặt trước.
Đưa tiền tip xong, cô bảo anh nhân viên đi xuống trước.
Kéo va li, cô không vào phòng mà bước vào thang máy, lên tầng trên cùng, đi thẳng đến một trong số ít những phòng tổng thống trên tầng này.
Khi cô đứng trước cánh cửa treo bảng "Xin đừng làm phiền", phản ứng đầu tiên là ngớ ra, sợ mình đi nhầm phòng liền cẩn thận lấy điện thoại ra, so sánh với số phòng mà Mẫn Mẫn nhắn cho mình.
Đúng là căn phòng này rồi!
Vậy hắn...chắc đã đi ngủ rồi chứ?
Dù sao cũng muộn như vậy rồi.
Nếu như lúc này cô ấn chuông liệu có đánh thức hắn, sau đó khiến hắn tức giận không?
Hay là...ngày mai hẵng đến tìm?
Nghĩ như vậy, cô xoay người định rời đi nhưng chân thực sự bước không đành.
Lỡ như ngày mai hắn ra ngoài sớm thì sao?
Có một số chuyện, vẫn là không nên chần chừ thì hay hơn.
Thế là...vẫn quyết định ấn chuông.
Khoảnh khắc khi chuông cửa vang lên đó, trái tim cô đã sắp vọt đến cổ họng...
Lát nữa khi hắn nhìn thấy cô, sẽ...sẽ thế nào đây?
Ngạc nhiên? Khó tin? Hay chỉ lạnh lùng hỏi, 'Em tới đây làm gì?'
Chuông cửa vang thật lâu cũng không có ai ra mở cửa.
Trang Lâm nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
/537
|