Chương 343: Xin chào hạnh phúc! (2)
Kết thúc vở diễn, tấm màn sân khấu kéo xuống hắn mới mở mắt nhưng đập vào mắt lại là gương mặt đẫm nước mắt của cô.
'Sao vậy?' Hắn kinh ngạc hỏi.
'Không sao.' Cô đưa tay lau nước mắt, 'Vở kịch rất cảm động. Chúng ta đi thôi.'
Dù sao hắn đối với thứ này nhất định không có chút hứng thú nào, thảo luận tình tiết vở kịch với hắn căn bản không tìm được điểm chung, vẫn là thôi đi.
Phụ nữ thật là một loại sinh vật kỳ quái, vui khóc, buồn khóc, tức giận khóc, cảm động cũng khóc, ở đâu mà lắm nước mắt vậy chứ?
Tuy rằng không hiểu nhưng nhìn xung quanh, nhất là phái nữ đều len lén lau nước mắt nên cũng đành im lặng.
Sau một tuần ở khách sạn, hai người trả phòng, về lại căn hộ ở trung tâm Paris của hắn. Đối với thân phận Quan phu nhân này, Trang Lâm vẫn có chút lạ lẫm nhưng mọi thứ dần cũng sẽ quen thôi, đúng không?
Cô chậm rãi chỉnh lý lại quần áo của hai người, từng chiếc từng chiếc treo lên sau đó lấy drap giường mới ra thay.
Chỗ này của hắn mọi thứ đều đầy đủ nhưng nếu như đã có một chỗ ở tốt như vậy, sao lại chạy đến khách sạn làm gì?
Thay luôn vỏ gối thì hắn cũng nói xong điện thoại đi vào phòng.
'Căn hộ này tốt lắm mà, sao lại chạy đến khách sạn làm gì?' Cô thuận miệng hỏi.
'Tiện.' Quan Dĩ Thần nhìn drap giường vừa mới thay, trong lòng có một cảm giác ấm áp khó nói thành lời.
Trước đây nơi ở của hắn, ngoại trừ người làm công theo giờ và em gái Quan Viện Viện thì chưa có người nào tiến vào, hắn không thích chỗ của mình bị nhiễm khí tức của người khác.
Nhưng lúc này, không gian của chính hắn có thêm một người, cảm giác ấy trước giờ hắn chưa từng cảm nhận được, rất vi diệu nhưng hắn tuyệt không bài xích.
Trang Lâm nghĩ cũng phải, hắn ở khách sạn là vì thuận tiện.
'Vậy bữa tối nay chúng ta ăn ở nhà hay ra ngoài?'
Cô làm nãy giờ cũng hơi mệt nên ngồi xuống bên giường.
Hắn nhìn động tác đỡ eo của cô, quyết định ngay, 'Lát nữa anh gọi thức ăn ngoài.'
'Ờ, được.'
'Em không khỏe sao?' Trước đây hắn rất ít quan tâm đến người khác nhưng cô không phải người khác, giờ nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
'Không có, chỉ hơi mệt thôi.'
Bị hắn kéo đi vận động ngày đêm, có thể không mệt sao?
'Nằm xuống.' Hắn ấn cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên rồi đưa tay sờ trán cô, không sốt mà.
'Em không sao thật mà.' Thấy vẻ quan tâm của hắn, trong lòng cô ấm áp cực kỳ.
Quan Dĩ Thần còn đang định nói gì thì điện thoại lại đổ chuông, hắn ấn phím đón nghe sau đó chỉ bỏ lại một câu, 'Tôi sẽ xử lý' rồi cúp máy.
'Anh có chuyện thì cứ đi làm đi.' Không nghĩ cũng biết cú điện thoại đó là vì công sự, dù sao công việc của hắn nhiều như vậy, đột nhiên một tuần không làm gì quấn quýt lấy cô, không biết công việc đã dồn lại nhiều đến mức nào.
Quan Dĩ Thần nhìn vẻ mệt mỏi của cô, vốn định đưa cô đi cùng mình nhưng thế này...
'Anh phải đi miền Nam công tác, chắc mất khoảng một tuần, một mình em ở đây được không? Hay là anh tìm người đến ở với em?'
'Không sao đâu, em tự biết chăm sóc mình, anh đi làm việc trước đi. Có cần em soạn hành lý giúp anh không?' Cô muốn ngồi dậy nhưng bị hắn ấn xuống, 'Không cần, em cứ nghỉ cho khỏe, để anh tự làm.'
Hắn cũng không phải không có năng lực tự lo cho mình.
Tuy hắn nói không cần nhưng Trang Lâm vẫn ngồi dậy, nhìn hắn thuần thục lấy quần áo cho vào va li, trong lòng có chút không nỡ, lại có chút bất an.
Không nỡ là rất bình thường, hai người vừa mới có một bước tiến thì đã phải xa cách, hơn nữa là suốt một tuần.
Còn bất an là vì, tuy rằng trên tay đã đeo nhẫn nhưng cách thức ở chung trước đây của họ khiến cô vẫn có chút không thể tin là hai người đã là vợ chồng.
'Anh đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.'
Hắn bước đến bên giường, nhìn vẻ không nỡ của cô, hơi khom người, hai tay nâng mặt cô lên, cho cô một nụ hôn tạm biệt nóng bỏng.
Một tuần sau đó, Quan Dĩ Thần đều bận rộn với công việc, một mình Trang Lâm ở trong căn hộ lớn đến khó tin đó, ban ngày lật những quyển tạp chí du lịch, tự tìm niềm vui bằng cách đi khắp nơi tham quan những điểm du lịch nổi tiếng của thành phố.
Ngày cuối cùng, Amie, cô bạn làm quen khi mới đặt chân đến nước Pháp gọi điện thoại cho cô, hai người hẹn nhau ra ngoài, dưới sự dẫn đường của Amie, đi đến vài thắng cảnh mà chỉ có người bản xứ mới biết. Buổi tối còn được cô nhiệt tình mời về nhà mình ăn một bữa cơm gia đình thuần chất kiểu Pháp.
Đợi đến khi cô về tới căn hộ ở trung tâm Paris, Quan Dĩ Thần, người tranh thủ về sớm một hôm cuối cùng mới thở phào một hơi, vừa vội vừa giận rống lên, 'Em chạy đi đâu vậy? Chết tiệt!'
Lo cô một mình ở một nơi xa lạ sẽ không quen, hắn bận ngày bận đêm, cố gắng hết sức làm cho xong việc để về với cô, ai ngờ về đến chỉ thấy căn nhà trống rỗng, gọi điện thoại cho cô lại tắt máy.
Cô cũng to gan thật!
Trang Lâm có chút ủy khuất nói, 'Em tùy tiện đi dạo phố thôi mà.'
'Một mình đi dạo tới giờ này? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?' Cô gái không biết trời cao đất rộng này, cô làm sao biết cái thành phố được coi là lãng mạn này có tỷ lệ phạm tội cao đến mức nào chứ! Một cô gái yếu đuối như cô lại dám một thân một mình đi dạo phố tới hơn 9 giờ mới về?
'Em cũng không phải con nít, em biết đường mà.' Hơn nữa tiếng Pháp của cô tốt như vậy, thật sự không cần phải lo.
'Em còn dám nói! Lỡ như xảy ra chuyện gì, cho dù kêu trời gọi đất, hối hận thì cũng muộn.'
Giờ Trang Lâm mới biết thì ra hắn lo cho sự an toàn của cô, vì vậy cũng không so đo giọng điệu khó nghe của hắn nữa, khóe môi nhẹ vẽ lên một đường con, 'Em biết rồi. Không phải ngày mai anh mới về sao? Ăn cơm chưa? Có đói không?'
Nhìn vẻ nhu mì đáng yêu của cô, cơn tức dù cho lớn hơn nữa cũng bị dập tắt.
Hắn đúng là rất đói, không chỉ bụng đói, chỗ khác cũng đói.
Nhưng cứ làm đầy bụng trước mới có khí lực để chỗ khác ăn no một bữa.
'Đừng hòng chuyển chủ đề, lần sau đừng để anh nhìn thấy em một mình đi về muộn như vậy nữa. Gọi thức ăn cho anh đi, anh đi gọi điện thoại trước.'
Dặn dò xong, hắn xoay người đi vào thư phòng.
Trang Lâm không gọi thức ăn ngoài như lời hắn mà đi vào bếp.
Mấy ngày sống ở đây, cô ngoại trừ đi dạo cũng đã tìm hiểu hết hoàn cảnh xung quanh, đương nhiên cũng tìm cơ hội nhét đầy đủ lạnh rồi.
Thực ra cô thích tự mình xuống bếp hơn, dù sao thời gian rảnh rỗi của cô cũng nhiều.
Lấy một ít thực phẩm trong tủ lạnh ra, cô giúp hắn chuẩn bị bữa tối.
Lúc Quan Dĩ Thần gọi điện thoại xong bước ra, không thấy cô ở phòng khách thì đi vào phòng ngủ tìm, ai ngờ cũng không gặp, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột gọi lớn, 'Trang Lâm...'
Mà Trang Lâm đang bận rộn trong bếp nên không để ý, đợi đến khi hắn tức giận xông vào bếp, thấy cô đang thuần thục thái rau, cảm giác lo lắng trong lòng hắn mới giảm xuống đôi chút, 'Không phải bảo em gọi món ăn ngoài sao? Sao lại tự làm rồi?'
Suýt nữa bị sự xuất hiện của hắn dọa đến giật mình, Trang Lâm quay đầu lại mỉm cười, 'Nhanh lắm, anh ra ngoài đợi một chút.'
Quan Dĩ Thần đối với chuyện bếp núc hoàn toàn không biết gì, đương nhiên không giúp được cô vì thế chỉ đành nghe lời rời đi.
Lúc Trang Lâm làm cơm xong bước ra, hắn đang ngồi ở sofa phòng khách, trước mặt là chiếc laptop.
'Em làm cơm xong rồi, anh vào ăn trước đi.'
'Em không ăn sao?' Quan Dĩ Thần nhìn trên bàn ăn chỉ bày một bộ chén đũa thì nhíu mày hỏi.
Trang Lâm có chút xấu hổ nói, 'Em ăn ở ngoài rồi.'
Những ngày qua cô thật sự sống quá an nhàn tự tại!
Quan Dĩ Thần hết lời để nói, lườm cô một cái rồi ngồi xuống ăn cơm.
Điền đầy dạ dày rồi, đương nhiên phải làm chút vận động để tiêu hóa.
Sau mấy lần kích tình, Trang Lâm mệt đến nỗi chì có thể nằm bò trên ngực hắn, một ngón tay cũng không động đậy nổi, bàn tay hắn khi có khi không vuốt mái tóc dài mướt mồ hôi của cô, mắt nhắm hờ lấy lại thể lực sau lượt "vận động".
'Anh thật sự không cần trợ lý sao?' Mắt vẫn nhắm, cô yếu ớt hỏi.
Thực ra, một nơi đẹp đến mấy, chơi mấy ngày cũng gần hết rồi, dù sao cô có lẽ vẫn còn nhiều thời gian ở lại đây, muốn đi chỗ nào chơi vẫn còn nhiều cơ hội.
Quan Dĩ Thần nghe vậy, bàn tay đang vuốt tóc cô khựng lại một chút, cô thật sự tin mấy lời nhảm nhí của Sầm Chí Quyền sao?
'Ừ.' Hắn đáp khẽ một tiếng.
'Vậy còn em...'
Hắn bận như vậy , nếu như cô không có việc gì làm thì ngày tháng thực sự rất nhàm chán.
'Ngày mai đi đăng ký trước đã, chuyện công việc nói sau.' Làm trợ lý của hắn không có thể lực và tinh thần thép thì làm sao trụ nổi? Chỉ bằng vẻ yếu ớt của cô, ở trên giường hầu hạ hắn đã là quá sức, nếu thực sự muốn làm việc, để hắn sắp xếp sau cho cô vậy.
'Ờ, vậy nếu chúng ta kết hôn, người nhà anh...'
Tuy rằng cô chưa báo với mẹ chuyện kết hôn nhưng nếu mẹ biết, chắc chắn sẽ không phản đối, dù sao ấn tượng của bà đối với Quan Dĩ Thần tốt như vậy kia mà.
Nhưng Quan Dĩ Thần thì không giống vậy!
Tuy rằng cô đối với gia đình hắn không phải rất hiểu biết nhưng cũng biết, với thân phận và địa vị như hắn, nếu muốn kết hôn sao có thể đơn giản như vậy được?
Hơn nữa, hắn không cần thông báo với mẹ, em gái một tiếng sao?
'Kết hôn là chuyện của chúng ta, không cần để ý đến bọn họ.' Quan Dĩ Thần nhàn nhạt nói.
'Dù sao họ cũng là người thân của anh...'
Hắn có ý kết hôn bí mật sao? Trang Lâm không dám tùy tiện suy đoán.
Nhưng thực ra như vậy cũng tốt, để cho bọn họ có một thời gian thích ứng với đối phương trước đã sau đó công khai cũng là một cách làm không tệ.
'Bọn họ sẽ không để ý đâu. Sau này có cơ hội cùng nhau ăn cơm là được rồi.' Quan Dĩ Thần rõ ràng không muốn nói về người nhà của mình, cho dù là ba mẹ cũng vậy, 'Chuyện hôn lễ, đợi anh qua khoảng thời gian bận rộn này chúng ta hãy chuẩn bị nhé.'
'Được.' Nếu như hắn đã không chịu nói, vậy thì thôi.
/537
|