Chương 345: Bí mật bị bóc trần (2)
Khi tất cả kết thúc, người đàn ông đó đột nhiên ngả ra một bên bất động nhưng cô đã không còn sức để đứng lên, cứ thế nằm trong bồn tắm sớm đã lạnh lẽo, thân thể lạnh băng, đôi mắt trống rốn, đầu óc đã bị sự sợ hãi và đau đớn chiếm cứ hoàn toàn.
Cô chậm rãi dời mắt, nhìn về phía người đàn ông đang gục bên mép bồn tắm.
Cô biết, nếu giờ trong tay có dao, cô nhất định không chút do dự giết chết hắn.
Trước khi lên đường mẹ đã từng dặn dò, bảo ba mẹ không phản đối cô quen bạn trai nhưng sự trong sạch là thứ quý giá của một cô gái, hy vọng cô biết trân trọng bản thân.
Một cô gái đang tuổi thanh xuân phơi phới, đối với tình yêu, thực ra vẫn còn chút mơ hồ, chỉ có điều, khi đối mặt với sự theo đuổi của những thanh niên đồng lứa, cô hoàn toàn chẳng có cảm giác muốn yêu đương gì cả.
Cho nên, cũng không vội vàng kết giao bạn trai.
Nhưng sự trong sạch của cô sao cứ vậy mà mất rồi? Bị một người đàn ông xa lạ cường hãn đoạt lấy?
Trời ạ? Cô phải làm sao đối mặt với bản thân, với mẹ, với những ngày tháng sắp tới?
Cô phải làm gì đây? Quá khiếp sợ, quá hoang mang, quá vô lực.
Có nên báo cảnh sát? Có nên nói với mẹ?
Nếu như ba mẹ biết cô bị người ta cưỡng bức, nhất định sẽ bảo cô tố cáo người đàn ông này.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, thành tích lại xuất sắc nhưng khi đối mặt với chuyện khiến bản thân đau khổ muốn chết này, cho dù có ba mẹ, cô vẫn sợ nếu bản thân đứng ra tố cáo, không biết sau này sẽ đối mặt với mọi người thế nào.
Ở đây là nước ngoài, vòng giao lưu của du học sinh cũng không lớn, trong số các bạn học của cô, chỉ có 3 người là từ Singapore đến, nhưng có một người lại là con gái của hàng xóm của cô, ở cùng một chung cư. Ba mẹ cô và ba mẹ cô ấy đều là đồng nghiệp ở trường đại học, hai cô gái tuổi tác tương đương đương nhiên sẽ luôn bị đem ra so sánh, cô gái đó từ nhỏ đã so không bằng cô, vì vậy không chỉ cô ấy bất mãn với cô mà ba mẹ cô ấy cũng rất không thích cô.
Nếu như để cô ấy biết chuyện này, vậy tất cả những người quen của cô lẫn ba mẹ đều không ai không biết chuyện xấu hổ này.
Không! Cô không muốn!
Cô không muốn để những người đó biết sau đó ở sau lưng mình xì xầm bàn tán.
Cô càng không muốn sự nghiệp của ba mẹ bởi vì chuyện của cô mà bị ảnh hưởng.
Những đau khổ mà cô phải chịu đựng này, có lẽ cô chỉ có thể để nó trở thành bí mật vĩnh viễn.
Nguyễn Mộng Mộng nằm đó rối rắm thật lâu, cuối cùng gượng chống thân thể lạnh như băng, cầm chiếc quần nhỏ gần như đã bị xé rách, lau đi vết máu trên đùi, gắng gượng mặc vào sau đó gian nan đứng dậy nhưng chỉ mới nhúc nhích, thân thể đã truyền đến một cơn đau như xé khiến cô suýt nữa thì ngã trở lại.
Cắn răng gượng đứng lên, cô kéo chiếc váy đã ướt sũng vắt cho bớt nước, miễn cưỡng chỉnh lại cho ngay ngắn.
Cô phải rời khỏi chỗ này! Xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Nếu như không phải vì ham chơi, theo bạn bè ra ngoài chơi muộn như vậy, chuyện tối nay sẽ không xảy ra.
Giờ xảy ra chuyện rồi, bản thân cô cũng phải chịu trách nhiệm một phần.
Quay đầu nhìn lại sườn mặt của người đàn ông đang gối trên mép bồn tắm, vầng trán rộng, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, nếu anh ta mở mắt, chắc chắn sẽ là một đôi mắt rất sáng, rất tinh anh.
Một người đàn ông rất dễ nhìn!
Trên người anh ta không có mùi rượu cho nên chắc không phải vì rượu mà làm bậy nhưng thần trí lại có chút không tỉnh táo, hơn nữa hình như có nhắc đến một cái tên?
Nhưng cho dù anh ta bị cô gái nào đó bỏ thuốc thì tại sao người bị hại lại là cô?
Cắn môi, định hung hăng đá cho người đàn ông một cước nhưng cuối cùng, cô không làm gì cả, chỉ cố nén cơn đau đớn lặng lẽ rời đi...
Cô vốn cho rằng, sau khi không ngừng tự kỷ ám thị, cô có thể quên đi ký ức đáng sợ hôm đó nhưng không phải...
Sau buổi tối hôm đó, cô bắt đầu sợ bóng tối, mỗi buổi tối đều phải mở hết đèn trong nhà mới dám một mình ở trong căn hộ nhỏ gần trường học mà ba mẹ đã thuê cho cô.
Nhưng cho dù đã mở hết đèn, lúc ngủ cô vẫn luôn mơ thấy ác mộng, mơ về buổi tối hôm đó, mơ thấy người đàn ông đáng sợ kia, mơ thấy cảm giác đau đớn gần như là hủy diệt chính mình kia...
Nguyễn Mộng Mộng trước giờ chưa từng nghĩ đến đời này mình sẽ còn gặp lại người đàn ông năm đó đã cưỡng hiếp mình...
Mà người đó, lại chính là hắn...
Cô thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật này!
Hắn không phải người như vậy, không phải, không phải, không phải...
Điều càng khiến cô không thể chấp nhận chính là, hắn đã quên chuyện này, quên cô một cách sạch sẽ...
Tại sao không để cô tiếp tục mất đi trí nhớ? Tại sao lại dùng cách này khiến cô lần nữa nhớ lại chuyện đau đớn này?
'Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài hết đi, con không muốn gặp ai cả!'
Ở hôn trường, khi những bức ảnh chụp cô mặc áo bầu, đi khám thai cùng mẹ, đi công viên tản bộ...được chiếu lên, tất cả những ký ức đã phủ bụi từ lâu lại giống như thủy triều cuồn cuộn ùa về...
Cô cảm thấy tinh thần mình sắp sụp đổ rồi!
Cô và hắn, còn có, cô và con của hắn...
****
Trong một phòng khách kín đáo của một bệnh viện tư thuộc sản nghiệp của Sầm thị
Bộ lễ phục trên người Sầm Chí Vũ vẫn chưa thay ra nhưng có chút hỗn độn không chịu nổi nhưng lúc này làm gì có tâm tình nghĩ đến những thứ đó chứ?
Hắn đứng trước cửa sổ, một tay kẹp thuốc, tay kia cầm điện thoại chờ đối phương trả lời, mắt đăm đắm nhìn lên bầu trời...
Hôm nay là ngày cưới của hắn và cô, đáng lý phải là ngày vui vẻ nhất nhưng xảy ra chuyện chấn động như vậy, không ai tiếp nhận nổi.
Mộng Mộng của hắn, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Thảo nào mỗi lần hai người thân mật, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt cô đều sẽ khẩn trương và sợ hãi như vậy...
Là vì những ký ức đã qua quá thống khổ sao?
'Tư liệu mà tôi tra được so với cái anh đang giữ giống hệt nhau.'
'Người đàn ông đó là ai?'
'Tạm thời chưa có manh mối.'
Khi nghe câu trả lời đó, hắn hung hăng quật chiếc điện thoại trong tay xuống đất.
'Chí Vũ, thực xin lỗi, giấu con chuyện quan trọng như vậy, là lỗi của chúng ta.' Ông bà Nguyễn đang ôm nhau ngồi ở sofa cùng đứng dậy, cúi người xin lỗi hắn.
Hai người vốn tinh thần sáng láng, bởi vì chuyện này, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi dường như đã già đi mấy tuổi.
'Nếu con muốn hồi hôn chúng ta cũng không có ý kiến gì, hai bác sẽ đưa Mộng Mộng về nhà chăm sóc.' Bà Nguyễn nói, nước mắt cố đè nén bấy lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sầm Chí Vũ cố gắng đè nén cơn giận dữ nhưng hai tay đặt hai bên sườn vẫn siết chặt lại, quay đầu nhìn hai ông bà, 'Ai nói con muốn hồi hôn?'
'Chí Vũ...' Ông bà Nguyễn ngơ ngác nhìn Sầm Chí Vũ.
Hắn không nói gì, chỉ cúi người nhặt lại chiếc điện thoại vẫn còn đang nối máy, rống lên với đầu bên kia, 'Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, trong vòng một tuần tra hết những chuyện của cô ấy bắt đầu từ khoảnh khắc đầu tiên đặt chân đến Luân Đôn, bao gồm đã gặp ai, nói những gì, đi đâu, tôi muốn biết tất cả.'
Nói rồi, không cho đối phương kịp có bất kỳ lý do cự tuyệt nào, ngắt luôn điện thoại.
Đầu bên kia nghe tiếng tút tút, thật sự khóc không ra nước mắt. Vụ làm ăn này...cho dù có trả nhiều tiền hơn nữa, trong vòng một tuần cũng khó mà làm được theo yêu cầu của hắn.
Sầm Chí Vũ ngồi phịch xuống sofa, điện thoại ném trên bàn trà, với tay lấy một điếu thuốc, châm lửa sau đó mới nhìn về phía ông bà Nguyễn...
'Ba mẹ ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.'
Ông bà Nguyễn nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống đối diện với hắn.
Bên ngoài cửa phòng đã đóng kín, Nguyễn Miên Miên đứng khóc nức nở, bộ lễ phục may theo kiểu công chúa không biết từ lúc nào đã bẩn tèm lem.
'Miên Miên, qua đây.'
Hai vợ chồng Sầm Chí Quyền dẫn theo tiểu Quan tiên sinh chạy đến, biết ba người đang ở bên trong nói chuyện cũng không lo lắng nhiều, Quan Mẫn Mẫn chìa tay về phía cô bé đang đứng khóc kia, dịu dàng nói.
/537
|