Chương 351: Anh đưa em về nhà (3)
Nguyễn Mộng Mộng đúng là bị dọa sợ, ngoại trừ vẻ mặt quyết tuyệt trước giờ chưa từng có còn có tiếng chiếc điện thoại của hắn bị quật xuống sàn, thật sự rất kinh người.
Hắn rốt cuộc hận một "chính mình" kia đến thế nào?
Sau khi biết cô gặp chuyện không may, hắn vẫn có thể đối đãi với cô dịu dàng cẩn thận đến thế, cũng không hề so đo quá khư của cô, nhưng đối với cái người đã từng làm cô bị tổn thương, hắn lại hận đến bầm gan tím ruột.
Nếu như hắn biết, người đó lại là chính mình...
Chẳng lẽ hắn định tự sát để tạ tội sao?
Hắn lúc nào thì trở nên kích động như vậy?
'Mộng Mộng, không phải bảo em ở ngoài đợi anh sao? Sao lại chạy vào đây rồi?'
Cố gắng đè nén lửa giận xuống, ngay lúc xoay người định bước ra thì khóe mắt Sầm Chí Vũ bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Hắn bước qua, mở cửa phòng, vẻ hung ác đã thay bằng nụ cười dịu dàng, ngay cả lửa giận bừng bừng trong đáy mắt cũng được che dấu một cách hoàn hảo.
'Chí Vũ, anh...' Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn bất an.
Bởi vì cửa đã mở rộng ra, dù hắn đứng chắn trước mặt nhưng cô vẫn nhìn thấy được chiếc điện thoại đã vỡ nát trên sàn.
Sầm Chí Vũ không biết cô đã nghe được bao nhiêu, cũng biết cô đã nhìn thấy chiếc điện thoại bị đập nát nhưng vẻ mặt và giọng điệu vẫn ôn nhu như thường, 'Nhà máy bên Ấn Độ xảy ra chút chuyện, đến giờ vẫn chưa xử lý xong, hơn nữa còn có xu thế nghiêm trọng hơn cho nên anh mới nóng giận như vậy, bắt người phụ trách bên đó trong vòng một tuần phải tìm cho được người đã để lộ tin tức ra ngoài kia, nhất quyết không tha cho hắn.'
Trước đây bản thiết kế mới nhất của họ đã bị đối thủ cạnh tranh công bố sản phẩm mới trước, chuyện này trước khi hôn lễ bắt đầu đã nhận được tin rồi, thân là thư ký của hắn, Nguyễn Mộng Mộng rất rõ ràng.
Nhưng cô biết, nếu như chỉ là chuyện này, hắn sẽ không cần cố tình né tránh không nhận điện thoại trước mặt cô, hơn nữa, cô đã nghe được cái tên "Lư Vân" rồi.
Hắn đang gạt cô!
Hơn nữa còn tìm cái cớ dở tệ như vậy!
Hắn rõ ràng đang tìm người điều tra chuyện của cô.
Cái tên ngốc này!
Cô thật rất muốn lớn tiếng mắng hắn vài câu nhưng lời tới miệng rồi lại nuốt xuống, bởi vì cô nhớ tới bộ dạng muốn giết người vừa nãy của hắn.
'Thật chỉ là công sự thôi sao?'
Giọng cô vẫn nhẹ như nước.
'Ừ, đương nhiên chỉ là công sự. Nhưng anh đã nói với người phụ trách bên đó rồi, giờ anh đang trong tuần trăng mật, bảo anh ta có chuyện gì không thể xử lý thì trực tiếp tìm tổng tài là được.' Hắn mặt không đổi sắc khoác tay lên vai cô, 'Chúng ta đi ăn đi, không nói công việc nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.'
'Anh thật đem công việc giao hết cho anh hai sao? Anh hai còn phải lo cho chị dâu nữa.'
Thấy hắn không chịu nói, Nguyễn Mộng Mộng cũng không ép hỏi.
'Hai người họ đi trăng mật hơn hai tháng mới về cho nên, em không cần nghĩ nhiều như vậy.'
Hai người quay lại vườn hoa vui vẻ ăn cơm sau đó dọn bàn, Sầm Chí Vũ rửa chén, Nguyễn Mộng Mộng lau chén.
Căn bếp rộng lớn, hai người cùng nhau làm việc lại không kìm lòng được nhìn sang đối phương, khi ánh mắt giao nhau, đều như hiểu rõ mà bật cười.
Đây là cách chung sống lý tưởng nhất mà trước đây hai người từng nói qua.
Không cần người làm, không cần quản gia, chỉ cần một thế giới nho nhỏ hoàn toàn của riêng họ, cùng nhau làm cơm, rửa bát, dọn dẹp phòng ốc, buổi tối ôm nhau ngủ, buổi sáng cùng nhau đón bình minh, một cuộc sống đơn giản mà tốt đẹp biết mấy.
Cô tưởng rằng, sau chuyện đó, những mơ ước đó đã là hư ảo.
Nhưng cô vẫn còn có hắn, người cho cô biết thế nào là ôn nhu, chu đáo, bao dung.
Chân tướng sự thật, thực ra cũng không quan trọng mấy rồi.
Điều quan trọng nhất là, hai người có thể luôn nắm tay cho đến cuối đời.
Nhìn vẻ dịu dàng của hắn, cô rất muốn, rất muốn nói cho hắn biết, đừng tiếp tục điều tra những chuyện trước đây nữa nhưng nhiều lần, lời đã đến bên môi cuối cùng lại nuốt xuống trở lại.
Hai người cùng hợp sức, rất nhanh đã thu dọn sạch sẽ sau đó cùng nhau lên lầu.
Sầm Chí Vũ biết cô trước giờ thích sạch sẽ, trước đây thỉnh thoảng ghé chỗ hắn ở làm cơm xong thì đều phải tắm rửa mới về nhà.
Đóng cửa phòng ngủ, hắn cúi xuống hôn lên trán cô, 'Anh đi xả nước nóng giúp em.'
'Em tự làm được rồi.' Cô đẩy hắn ra, mặt hơi đỏ lên đi vào phòng tắm.
Tối nay, xem như là đêm tân hôn của họ đúng không?
Tuy rằng đến trễ mấy hôm, mấy hôm trì hoãn này đều khiến hai người không dễ chịu gì.
Cô nằm trong bồn tắm để nước ấm áp vỗ về mình, hai tay vô thức nghịch những bong bóng xà phòng, trong đầu bất chợt nhớ đến, trước đây lúc hai người kết giao, có vài lần suýt nữa thì không kìm chế được, tình cảnh cô sợ hãi đến run rẩy trong tay hắn...
Lúc đó, cho dù bị thôi miên nhưng ký ức đáng sợ đó đã in sâu trong tâm trí, khiến tiềm thức cô muốn cự tuyệt tiếp xúc với đàn ông...
Nhưng bây giờ, cô đã nhớ lại tất cả rồi.
Người đàn ông đó, không phải người xấu.
Anh ấy là Chí Vũ.
Là người cô yêu nhất!
Anh ấy sẽ không làm cô bị thương!
Sự tổn thương ngày đó, nhất định là có nguyên nhân, cho nên, cô không cần phải sợ hãi.
Nguyễn Mộng Mộng mặc chiếc áo ngủ màu trắng có in hình mèo Kitty bước ra, mái tóc dài ướt nước lõa xõa trên vai, mới ngẩng đầu lên đã thấy Sầm Chí Vũ đang ngồi bên giường giống như đang chờ cô vậy. Tim, bất giác đập mạnh hơn, hai người thân mật đã không phải là chuyện một ngày hai người nhưng lúc này, mặt cô vẫn nóng bừng bừng.
'Qua đây!' Sầm Chí Vũ đưa tay về phía cô.
Nguyễn Mộng Mộng níu chặt chiếc áo ngủ, chậm rì rì bước qua.
Hắn cầm chiếc khăn trên tay cô tỉ mỉ giúp cô lau tóc sau đó dùng máy sấy sấy khô.
Hai người dựa rất sát nhau, cô có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức rất riêng của hắn, hắn cũng có thể ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát từ cô.
Nếu là ngày thường, hắn nhất định đã bị khiêu khích đến không kìm giữ được nhưng bây giờ, hắn không dám có bất kỳ hành động quá mức nào, sợ dọa đến cô.
Mà động tác dịu dàng của hắn khiến cô không tự chủ được càng dựa vào gần hơn, mắt nhắm hờ hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của hắn.
'Được rồi, ngoan ngoãn lên giường chờ anh, hử?' Sấy khô tóc cho cô xong, hắn cất máy sấy đi.
'Đợi anh làm chi?' Cô khôi phục sự nghịch ngợm thường ngày, đỏ mặt hỏi.
Sầm Chí Vũ thấp giọng cười, từ phía sau ôm lấy cô, cắn nhẹ vành tai trắng muốt của cô, nhỏ giọng nói, 'Cùng nhau ngủ.'
Hắn nhanh nhẹn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Nguyễn Mộng Mộng ngồi tựa vào đầu giường, kéo chăn lên che nửa người, cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh lại nhưng thân thể lại không khống chế được khẽ run lên, tay chân không biết nên đặt chỗ nào mới thích hợp.
Thật là... Nguyễn Mộng Mộng, mày sợ cái gì chứ! Anh ấy sẽ không làm mày tổn thương đâu!
Cô không ngừng tự nhủ với bản thân đừng sợ, không cần sợ, lát nữa tuyệt đối không được giống như lần trước, sắp đến bước cuối cùng lại đẩy hắn ra.
Mười phút sau, Sầm Chí Vũ từ phòng tắm bước ra, hắn để trần thân trên, phía dưới chỉ quây một chiếc khăn tắm, vài giọt nước còn vương trên thân hình cường tráng khỏe mạnh của hắn, vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô gái đang ngồi tựa đầu giường, đôi đồng tử đen kịt của hắn như bừng sáng.
Cô vợ đáng yêu của hắn đang chờ hắn, còn chuyện gì đáng chờ mong hơn nữa.
Ánh mắt nóng rực của hắn khiến mặt Nguyễn Mộng Mộng càng thêm nóng như thiêu đốt.
'Sấy khô tóc mới được lên giường.' Trước khi hắn trèo lên, cô cắn môi ra lệnh.
'Được, em giúp anh.' Hắn ngồi bên mép giường, cầm chiếc máy sấy tóc lúc nãy chưa cắt qua, nhét vào tay cô.
Cô ngoan ngoãn quỳ ở trên giường, chuyên chú giúp hắn sấy tóc, tóc đàn ông rất ngắn, chỉ sấy một lúc là khô.
Tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn treo tường nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp. Hai người chui vào chăn, hai thân thể dán sát vào nhau, tiếng tim đập như hòa cùng tiếng hô hấp của cả hai vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Thật lâu thật lâu không ai lên tiếng.
'Mộng Mộng...'
Cuối cùng, hắn ở bên tai cô khẽ gọi.
'Gì?' Cô xấu hổ đáp.
'Lớn rồi sao còn thích mặc áo ngủ trẻ con như vậy?' Hắn có chút buồn cười hỏi.
Nguyễn Mộng Mộng không khách sáo huých vào ngực hắn, 'Đây là đáng yêu, không phải trẻ con, đàn ông già như anh làm sao hiểu.'
Hắn giữ lấy bàn tay mềm nhỏ của cô trong tay mình, đặt bên môi cắn nhẹ, 'Vậy đàn ông già muốn ngủ với cô gái đáng yêu, được không?'
'Ừm.'
Cô biết ý của hắn, vẫn chỉ thẹn thùng đáp một tiếng.
Chỉ có điều, khi chiếc áo ngủ in hình hoạt hình của cô bị cởi ra, hắn chỉ ôm lấy cô, không có thêm bất kỳ động tác gì, chỉ dịu giọng nói, 'Mộng Mộng, khuya lắm rồi, ngủ đi.'
'Chí Vũ, anh... em... em không sợ...'
'Không sao đâu, chúng ta từ từ thích nghi, được không? Đợi khi nào em đã quen với việc ngủ cùng anh, chúng ta lại thử thêm một bước.'
Cho dù có muốn hơn nữa, hắn cũng không muốn dọa cô sợ.
Tuy rằng cô nói không sợ nhưng lúc thân thể hai người dán vào nhau, sự cứng đờ dù chỉ chớp nhoáng của cô kia, hắn làm sao không cảm nhận được chứ?
Thật sự không sao cả, hắn có thể chờ cô, chờ cô dần dần thích nghi với mình.
'Dạ, được.' Cô, thực ra đang thầm thở phào một hơi!
Cô không muốn cự tuyệt hắn nhưng sự khẩn trương trong lòng vẫn không giấu được.
Chỉ có điều, hai người ôm nhau thật lâu vẫn không ngủ được.
'Ngủ không được?' Sầm Chí Vũ dịu giọng hỏi.
'Dạ.'
'Đang nghĩ gì vậy?'
'Đang nghĩ sau này chúng ta sinh mấy đứa.'
Cô đang nghĩ đến Miên Miên.
Không biết con bé giờ ra sao rồi.
Trước đây khi chỉ xem Miên Miên là em gái, cô cũng sẽ nhớ đến con bé, thực ra, thân phận "chị" và "mẹ" là rất khác nhau.
'Chuyện này không phải trước đây đã nói rồi sao, em thích sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa, nếu em sợ, không sinh cũng không sao.' Hắn dịu giọng trấn an, biết cô chắc chắn đang nghĩ đến Nguyễn Miên Miên.
Một đứa bé ngoan như vậy, hắn cũng rất thích!
Hắn sẽ thương yêu con bé như con gái ruột của mình, nếu như cô muốn đưa Miên Miên về đây ở cũng không thành vấn đề.
'Em không sợ, sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, được không?'
Cho dù Miên Miên là con của hai người nhưng họ đã bỏ lỡ rất nhiều thời điểm quan trọng, bao gồm cả lúc mang thai, sinh nở lẫn trưởng thành. Dù rằng cô đã nhớ lại chuyện trước đây nhưng nhiều chuyện đối với cô chỉ là mơ hồ.
Bởi vì lúc đó trạng thái tinh thần của cô không tốt, còn phải phụ đạo tâm lý cho nên, đứa bé làm sao ra đời cô gần như không nhớ được, ký ức duy nhất còn đọng lại chính là những cơn đau đớn lúc sinh, sau đó thì không có gì nữa.
'Được, đều nghe em.'
Hắn ôm siết lấy cô.
Đêm dần về khuya, tiếng trò chuyện của hai người nhỏ dần, cuối cùng ôm nhau ngủ mất.
/537
|