Chương 353: Đừng gọi là anh rể (2)
Trong thư phòng, hương trà thơm ngát.
Sầm Chí Vũ hôm nay không có bao nhiêu kiên nhẫn ngồi uống trà với lão gia tử, chỉ có điều sau khi Mộng Mộng đi rồi hắn đã hỏi ông mấy lần rằng có công sự gì muốn bàn.
Lão gia tử chỉ nhàn nhã ngồi đó uống trà, còn bảo hắn chơi với mình một ván cờ rồi nói sau. Hết cách, hắn dù sốt ruột nhưng ông không chịu nói, hắn còn có thể làm gì?
Mãi đến khi quân cờ cuối cùng đặt xuống, thua toàn tập hắn mới lần nữa mở lời, 'Ông nội, rốt cuộc có chuyện gì, có thể nói được chưa?'
Lão gia tử đặt tách trà xuống lườm hắn, 'Xem con hôm nay tinh thần hoảng hốt, chơi cờ chẳng ra làm sao cả, sự bình tĩnh ngày thường đi đâu mất rồi?'
'Ông nội, ông biết rõ gần đây con xảy ra chuyện, làm gì có tâm trạng chơi cờ chứ?'
'Ý con là vừa nãy chỉ chơi để đối phó ta phải không?' Lão gia tử bất mãn hỏi.
'Dạ, xem như vậy đi.' Hắn trực tiếp thừa nhận, 'Nếu như ông không có chuyện gì bàn với con, vậy con đi tìm Mộng Mộng.'
Hắn đứng lên, đang định rời đi thì đã bị quát lại, 'Đứng lại đó!'
'Ông nội.' Hắn bất đắc dĩ quay lại.
'Thích đứa nhỏ nhà họ Nguyễn đến vậy sao?'
'Ông thấy sao?' Đã cưới về nhà rồi, ông còn hỏi mấy lời đó làm gì?
'Thật không ngờ ba con cây đắng lại sinh được hai trái ngọt...'
Ý là sao? Sầm Chí Vũ nhìn ông nội mình.
'Húc Sâm phong lưu cả đời, khó được lại sinh ra hai đứa si tình như hai anh em con!' Ông lão nói đùa.
Sầm Chí Vũ lo cho Nguyễn Mộng Mộng, không có tâm tình nói đùa với ông, xoay người định đi.
'Nghe nói con đang tìm Lư Vân?'
Thấy hắn ra gần đến cửa, lão gia tử rốt cuộc nhàn nhã nói.
'Sao ông biết?'
Sầm Chí Vũ ngạc nhiên xoay người.
Ông nội trong giới kinh doanh lẫn chính trị đều có quan hệ rất rộng, trước đây hắn không muốn để ông ra mặt chỉ vì không muốn để chuyện của Mộng Mộng bị nhiều người biết đến cho nên mới tìm người mình tin cậy điều tra, thật không ngờ tin tức của ông lại nhanh nhạy đến vậy.
Lư Vân năm đó do chính miệng ông nội đồng ý với cha cô cho gả vào nhà họ Sầm, phía anh hai ông nội không lay chuyển được nên nhắm cô cho hắn. Chỉ tiếc là, tuy hắn tính tình ôn hòa nhưng thực ra bướng bỉnh vô cùng, chuyện hắn không muốn làm, không ai miễn cưỡng được.
Lư Vân cuối cùng vẫn không thể bước qua cửa nhà họ Sầm nhưng nhà chồng Tiêu Phi Long cũng coi như anh họ của hắn, nhà họ Tiêu căn cơ tuy là ở nước Mĩ nhưng cũng có không ít hạng mục hợp tác với Sầm thị của họ.
Bọn họ cũng coi như quen biết nhau từ nhỏ, chỉ có điều, một năm trước Tiêu Phi Long ở Hồng Kông chẳng may gặp tai nạn qua đời, thân là người vợ góa của anh ta, Lư Vân được thừa hưởng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Tiêu Phi Long sau đó gần như biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Ngay cả mấy hôn lễ của nhà họ Sầm trong năm nay cũng không hề thấy bóng dáng cô ta.
'Mặc kệ ông làm sao biết. Con muốn tự đi Pháp gặp nó hay ông cho người mời nó về đây một chuyến?' Lão gia tử ung dung hỏi.
'Lư Vân đang ở Pháp?' Sầm Chí Vũ thoáng suy nghĩ một chút rồi nói, 'Vậy nhờ ông nội bảo cô ta về nước đi. Con có chuyện muốn hỏi cô ta.'
Lúc này mà bảo hắn rời Mộng Mộng đi Pháp là chuyện không thể nào.
Hắn không yên tâm.
Dù sao nhờ ông nội bảo cô ta quay về cũng không phải chuyện khó khăn gì.
'Được, vừa khéo ngày mai ta đi Pháp một chuyến, đợi ta làm xong chuyện sẽ bảo Lư Vân cùng theo ta về.'
Ông đã lên kế hoạch sẵn, đợi sau khi hôn lễ của Chí Vũ xong xuôi thì sẽ đưa Lâm Thục Hoàn đi thăm đứa con gái bất hiếu kia. Tuy rằng hôn lễ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến lịch trình của ông.
Ông tin con cháu đã trưởng thành cả rồi, có thể tự mình xử lý chuyện riêng của mình.
Giờ ông đã có đứa cháu cố bảo bối, cho dù mấy đứa cháu nội không nghe lời cũng chẳng sao, ông sẽ đích thân bồi dưỡng đứa cháu cố này, sau này gia nghiệp đều truyền lại cho nó.
'Ông nội, con muốn Lư Vân về nước ngay lập tức.'
Vốn Sầm Chí Vũ rất yên tâm về cách làm việc của ông nội nhưng nghe ông nói vậy thì không khỏi sốt ruột.
'Ông đừng trêu nhị thiếu gia nữa.' Dì Lâm mang một chung trà sâm đi vào, vừa khéo nghe được đoạn đối thoại của hai ông cháu.
Cái ông lão này, càng già càng chẳng ra gì, rõ biết người ta đang gấp muốn chết còn cố ý trêu người ta.
'Đi đi, đi đi, đừng ảnh hưởng ta uống trà.' Lão gia tử xua tay.
'Ông nội...'
'Nhị thiếu gia, yên tâm đi, lão gia tử đã ra lệnh cho người đi mời Lư tiểu thư về nước rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tối mai là có thể gặp rồi.' Dì Lâm không nỡ nhìn vẻ sốt ruột của hắn, lên tiếng trấn an.
'Dì Lâm, cám ơn dì.'
Sầm Chí Vũ kích động nói cảm ơn rồi vội vã quay đi.
'Ăn cây táo rào cây sung!' Lão gia tử bất mãn lườm bà.
'Đó là cháu nội ông đó, táo với sung gì!'
Dì Lâm không muốn nói nhiều với ông, xoay người định đi qua biệt thự nhỏ thăm thiếu phu nhân.
'Lâm Thục Hoàn, đứng lại cho tôi!' Lá gan càng ngày càng lớn rồi, lớn đến mức không thèm để ông vào mắt, bà định làm phản sao?
'Lão gia tử, xin hỏi còn cần tôi làm gì?'
Dì Lâm tuy rằng không muốn đôi co với ông lão ấu trĩ này nhưng cũng không muốn chọc giận ông, dù sao, chuyến đi Pháp ngày mai không thể chậm trễ được.
Cho nên, vẫn nghe lời dừng bước, dùng giọng mấy mươi năm như một cung kính nói.
'Chung trà sâm này lạnh rồi, đi pha ly khác cho tôi.' Lão gia tử kiêu ngạo đặt tách trà xuống, với lấy cây gậy đi thẳng ra ngoài.
Thật là... càng lúc càng ấu trĩ!
Nhưng ai bảo bà là người hầu của ông làm gì? Cho dù có bất mãn thì vẫn phải đi pha một chung trà khác.
****
Lúc Sầm Chí Vũ đến căn biệt thự nhỏ của anh hai, còn chưa đến cửa thì đã nghe từng tràng tiếng cười thanh thúy truyền ra, là tiếng cười của Miên Miên, còn có giọng nói dịu dàng của Mộng Mộng, 'Chạy chậm thôi, coi chừng té!' thì miệng không khỏi mỉm cười, xem ra hai người chơi rất vui.
Cũng đúng thôi, có chị dâu chơi cùng mà!
Hắn không khỏi thả bước chậm lại, khi tới cửa thì thấy Miên Miên đang vui vẻ chơi trên bải cỏ, chạy trước cô bé là Harry và Jesss, sau lưng còn hai con Xù nhỏ nữa, thảo nào chơi vui như vậy! Còn Nguyễn Mộng Mộng thì đang ngồi dưới tán dù, vừa uống nước trái cây vừa trông chừng con bé.
Cảnh tượng này khiến lòng người thật nhẹ nhàng, không đành lòng quấy nhiễu.
Hắn khoanh tay trước ngực, lặng lẽ đứng đó nhìn.
Không biết nhìn bao lâu, Nguyễn Mộng Mộng giống như cảm nhận được có người đang ở sau lưng nhìn mình, theo phản xạ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của hắn, cô cũng mỉm cười, đang định lên tiếng thì đã nghe giọng vui vẻ của Miên Miên, 'Anh rể, sao anh lại ở đây?'
Nhìn thấy "anh rể", cô bé lập tức bỏ lại đám Xù con chạy về phía hắn, chiếc váy trắng tung bay trong gió hệt như một thiên sứ, lòng Sầm Chí Vũ mềm như nước, dịu dàng nói, 'Chậm thôi, cẩn thận bị ngã.' Sau đó cũng bước về phía cô bé, khom lưng đón lấy thân thể nhỏ bé kia.
Sầm Chí Vũ lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay giúp cô bé lau mồ hôi rồi mới thong thả nói, 'Miên Miên, sau này đừng gọi "anh rể" nữa.'
Nguyễn Mộng Mộng đang đi về phía hai người bởi vì đoạn đối thoại kia mà bước chân khựng lại.
'Không gọi anh rể, vậy phải gọi là gì?'
Nguyễn Miên Miên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt. Anh rể đẹp trai thật đó, đẹp hơn bất cứ ba của bạn học nào của cô bé. Nếu như... nếu như anh rể là ba mình, những bạn học khác nhất định ghen tị chết.
Cô bé Nguyễn Miên Miên bởi vì suy nghĩ bất ngờ của mình mà giật nảy mình. Ba mẹ thương mình như vậy mà mình còn muốn anh rể làm ba mình, thật xấu quá!
Nhưng, ba mẹ có thật là ba mẹ không?
Liệu có phải... như lời những người kia nói, thực ra chị mới là mẹ, vậy thì anh rể có thể làm "ba" rồi.
Trong lúc chiếc đầu nhỏ miên man suy nghĩ thì tâm tư của Nguyễn Mộng Mộng cũng xoay chuyển không ngừng.
Hắn... hắn rốt cuộc muốn gì?
Sao đột nhiên lại nói với Miên Miên những lời này?
Con bé còn nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, cô nên ngăn hắn lại mới được!
'Anh rể, vậy phải gọi là gì?'
Sầm Chí Vũ ngơ ngác nhìn gương mặt xinh xắn của cô bé thật lâu, sau khi bị đẩy một cái mới bừng tỉnh, khóe mắt liếc thấy Mộng Mộng đang đứng cách mình chừng hai mét, hắn nhìn cô, lại nhìn sang Miên Miên, thấy ánh mắt chờ đợi của cô bé thì hắng giọng, đang định lên tiếng thì một tràng tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền đến chặn lời hắn.
'Nguyễn Miên Miên, có phải em lại đưa chúng nó ra ngoài chơi không? Nói em biết, buổi sáng...'
Tiểu Quan tiên sinh bla bla bla nói một tràng mới phát hiện chú ba mình đang quỳ trên bãi cỏ mà đối tượng càm ràm của cậu nhóc đang rúc trong ngực của chú mình.
'Chú ba, sao chú về đây?'
'Con đó, không phải đang đi học sao?' Sầm Chí Vũ đứng lên hỏi ngược lại.
Vốn Nguyễn Miên Miên cũng phải đi học nhưng mấy ngày nay tâm tình cô bé không tốt nên xin phép nghỉ mấy ngày.
'Miên Miên ngốc như vậy còn không đi học, con đi làm gì?' Tiểu Quan tiên sinh bĩu môi nhìn đám Xù con đang chơi trên bãi cỏ, huýt sáo một tiếng, mấy chú chó con nghe tiếng huýt sáo lập tức quay đầu chạy về phía chủ mình.
'Sầm Cảnh Duệ, con lại trốn học?'
Quan Mẫn Mẫn vừa mới từ trong nhà bước ra nhìn thấy con trai đang chơi với đám chó con thì tức giận quát.
Lúc này rõ ràng còn chưa đến giờ tan học, thế mà thằng nhóc này lại ở đây, không phải trốn học thì là gì?
Đây cũng không phải lần đầu, cứ như vậy, học kỳ sau chắc bị nhà trường đuổi luôn quá.
/537
|