Sau khi cuộc họp kết thúc, Vu Trinh Nhàn quay về văn phòng của mình bắt đầu oanh tạc điện thoại của Phạm Nhã Quốc tế, thương lượng chuyện phỏng vấn với phòng thư ký nhưng cô gọi suốt một buổi sáng vẫn chẳng được kết quả gì khiến gương mặt xinh đẹp vốn tràn đầy tự tin lúc này căng thẳng hơn hẳn.
Người của phòng thư ký nếu không phải nói ông chủ đang họp thì nói ông chủ vốn không ở trong nước, còn không thì dứt khoát đáp ông chủ sẽ không nhận phỏng vấn, cũng dễ hiểu thôi, người có danh tiếng thực sự nào có ai chịu để cuộc sống riêng của mình bị hé lộ trước mắt công chúng chứ ?
Buổi trưa lúc tan tầm, Vu Trinh Nhàn vừa bước ra khỏi văn phòng của mình vừa lẩm bẩm, Chiều nay nếu vẫn chưa gọi được cho Quan Dĩ Thần tôi sẽ đích thân đến công ty tìm anh ta, bất kể phải đi bao nhiêu lần tôi cũng nhất định phải phỏng vấn cho được người này.
Vốn đang ngồi nơi chỗ của mình gửi tin nhắn cho vị Quan tổng tài nào đó, Trang Lâm vội vàng giấu điện thoại đi, ngước lên nhìn vị tổng biên tập của mình một cái.
Nhìn gì mà nhìn ? Buổi chiều cô phụ trách gọi điện thoại đến Phạm Nhã Quốc tế, nếu như không được nữa, cô đến công ty của anh ta ngồi làm bình hoa cũng được, tóm lại là phải gặp cho bằng được Quan Dĩ Thần mới thôi hoặc không thì ít ra cũng phải gặp cho được trợ lý riêng của anh ta Dina sau đó tôi sẽ ra mặt, như vậy chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Thân là tổng biên tập công việc rất nhiều, đương nhiên không thể chỉ bận mỗi chuyện phỏng vấn người nào đó hoặc việc nào đó, thân phận khác biệt mà !
Trang Lâm thấy Vu Trinh Nhàn như vậy thật sự rất muốn nói cho cô ta biết : Nếu cô ta ủy thác cô toàn quyền đi phỏng vấn Quan Dĩ Thần, chuyện sẽ còn dễ dàng hơn nữa.
Nhưng qua cuộc họp sáng nay, xem ra bọn họ chưa ai biết Quan Dĩ Thần đã kết hôn rồi hơn nữa đối tượng kết hôn là co.
Nếu như để người khác biết cô là vợ hắn thì chắc công việc này khó mà làm tiếp được cho nên cô chỉ đành yên lặng chờ xem diễn tiến.
Nhưng nói đi phải nói lại, người quá mức coi trọng sự riêng tư của cá nhân như ông chồng nhà cô, cho dù cô ra mặt cũng tuyệt đối không có khả năng chịu tiếp nhận phỏng vấn.
Thôi mặc kệ cô ta đi, đến lúc đó nói sau !
Ăn xong bữa trưa quay lại thì tổng biên tập đã bắt đầu thúc cô gọi điện thoại.
OK, cô gọi.
Nhưng cô gọi mấy cú điện thoại liền, cuộc gọi nào cũng thông qua tổng đài sau đó là mấy lần chuyển tiếp nữa, người này đẩy cho người kia, người kia đẩy cho người nọ, ai nấy đều quá mức già đời, quen đối phó với giới truyền thông, tóm lại là, không cách nào tìm được lối vào.
Đương nhiên cô có thể trực tiếp gọi điện cho Quan Dĩ Thần nhưng quá thuận lợi thì không khỏi khiến người khác hoài nghi.
Hai giờ sau, Vu Trinh Nhàn thực sự bắt cô chạy đến Phạm Nhã Quốc tế thật, bảo cô bất kể dùng thủ đoạn gì miễn là bắt được đường dây là được.
Sau đó còn bĩu môi, Ai bảo cô một tuần chỉ đi làm ba ngày làm gì ? Ngày mai về nhà soạn bản thảo rồi, vì vậy hôm nay cô nhất định phải làm cho xong chuyện này.
Trang Lâm nghe vậy không khỏi có chút tức giận, đây là cố tình bắt nạt người mới đó sao ?
Hơn nữa cô là biên tập bản thảo, chức trách của cô không bao gồm liên lạc xin phỏng vấn.
Nhưng người ta là cấp trên, bảo cô làm gì cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm.
Tằng Tiểu Mỹ ngồi ở phía trên quay lại cho cô công chúa nhỏm ánh mắt đồng tình, Cái tính hay ghen ghét của phụ nữ là do trời sinh rồi ! Ai bảo chị xinh đẹp thế làm gì ? Tuổi lại còn trẻ hơn cô ta nữa ? Mà quan trọng hơn cả, ai bảo chị xui xẻo bị điều đến làm cấp dưới của cô ta, hại cô ta mỗi ngày đều nhìn thấy mà ghen tức đến đỏ mắt làm gì ?
Chắc không phải đâu, chị ấy đẹp hơn chị nhiều mà. Một nữ cường nhân rất chói sáng, xinh đẹp lại đầy tự tin.
Nhưng loại phụ nữ này cô gặp cũng nhiều rồi, trước đó là Sầm Giai Di sau đó nữa là Quan Viện Viện, ai cũng đều cực kỳ thu hút và khí thế hơn cô nàng họ Vu này.
Đương nhiên cô chỉ giữ điều đó ở trong lòng mà thôi.
Chị với cô ta không phải cùng một kiểu, sao có thể nói vậy được ? Cái đẹp của cô ta quá rực rỡ còn cô thuộc loại dịu dàng, ngọt ngào lại nhu mì nhã nhặn, càng nhìn càng hấp dẫn, nhất là đối với phái mạnh.
Loại hình như cô tuy không nóng bỏng như những người đẹp hiện đại, có lẽ thiếu một chút sức quyến rũ nhưng lại rất thích hợp bầu bạn bên cạnh dài lâu, khiến người ta luôn có cảm giác rất dễ chịu, không nỡ rời đi.
Tằng Tiểu Mỹ quan sát cô một lần nữa rồi nhún vai, Chị cứ xem cô ta như gái ế cao tuổi nên hơi khó chịu là được rồi.
Mà chị định đi Phạm Nhã Quốc tế thật sao ? Một biên tập nho nhỏ, ngay cả danh thiếp cũng chưa có như chị, sẽ không ai thèm để ý đâu.
Cứ thử xem sao ! Nói không chừng đến lượt tôi thì may mắn hơn, vừa khéo gặp lúc Quan tổng tài tâm tình thoải mái, chịu tiếp thì sao ? Trang Lâm ung dung trả lời sau đó bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc và túi xách.
Em nghe nói vị Quan tổng tài đó trước giờ chưa từng nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, tóm lại nghe đồn là rất khó chịu.
Nói không chừng chị đến đó ngồi tới trời sáng cũng chưa được gặp nữa.
Không sao, cứ thử xem.
Cô nhấc túi xách đứng lên.
Trang Lâm, không cần suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, chị cứ đến Phạm Nhã Quốc tế ngồi ở đại sảnh uống cà phê, ăn xong trà chiều thì về nhà thôi.
Dù sao không liên hệ được với Quan tổng tài là bình thường, gặp được mới là chuyện lạ. Tằng Tiểu Mỹ nhiệt tình nói.
Trang Lâm vẫy tay chào cô rồi đi.
Mãi đến khi vào thang máy, không có ai cô mới lấy điện thoại ra gọi.
Dĩ Thần, anh còn đang bận sao ?
Không bận lắm, sao vậy ? Hắn buông cây bút trên tay xuống, ngả người vào lưng ghế cười đáp.
Em định qua tìm anh, có được không?
Hôm nay tan sở sớm vậy sao ? Hắn nhìn đồng hồ trên tay, hình như sớm hơn ngày thường đến hơn hai tiếng.
Ừ, tan sở sớm.
Hay anh qua đón em rồi mình cùng về ?
Không cần đâu, em đến công ty tìm anh.
Đi xe cẩn thận, anh chờ em.
*****
Gần một tiếng sau Trang Lâm mới đến Phạm Nhã Quốc tế, Quan Dĩ Thần còn đặc biệt đích thân xuống đón cô khiến cho các cô nhân viên tiếp tân nhìn mà sửng sốt.
Sao lại muốn đến đây tìm anh ? Vẻ mặt hắn tuy chẳng khác biệt gì mấy nhưng ý cười trong đáy mắt không làm sao che dấu nổi.
Nhớ anh thì qua, không được sao ? Hy vọng lúc cô nói ra mục đích thật sự hắn sẽ không trở mặt.
Làm thư ký của anh, anh đảm bảo 24 tiếng chúng ta đều có thể ở bên nhau.
Không thèm, ngày ngày dính với nhau, anh chê em phiền thì sao ?
Không đâu.
Nhìn gương mặt rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân của cô, hắn không kìm lòng được cúi xuống hôn một hồi lâu.
Nếu như không phải vì thang máy đã đến tầng trên cùng, chưa chắc hắn đã chịu thả cô ra.
Ôm cô vẻ mặt thẹn thùng từ thang máy bước ra thì vừa khéo gặp được hai thư ký đang ôm văn kiện từ phòng thư ký bước ra, thấy hai người họ dừng bước, Tổng tài.
Quan Dĩ Thần gật đầu, khó được một lần chủ động giới thiệu, Vợ tôi.
Hai thư ký tuy rằng có nghe đồn tổng tài ở bên Pháp đã kết hôn rồi nhưng trước giờ chưa có ai được gặp tổng tài phu nhân cả, giờ gặp mới biết, không ngờ lại là một cô gái trẻ thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như vậy.
Chào tổng tài phu nhân.
Trang Lâm thực không quá quen với cách xưng hô này, có chút ngượng ngùng đáp khẽ một tiếng sau đó bị Quan Dĩ Thần ôm vào văn phòng của mình.
Dứng trước cánh cửa gỗ nâu kia, Trang Lâm có chút do dự.
Sao vậy ? Quan Dĩ Thần đã nắm tay nắm cửa đẩy ra, phát hiện sự khác thường của cô thì hỏi.
Nghe câu hỏi của hắn, Trang Lâm ngẩng lên, vẻ mặt bình tĩnh, Ờ, nhớ tới một vài chuyện không hay.
Chuyện gì ? Hắn hỏi tiếp sau đó như nhớ ra một số tiền án không hay của mình trước đây, trên mặt hắn thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, hắng giọng,Xin lỗi em, nếu em không muốn vào thì thôi.
Đợi chuyện bên này xử lý xong, sau này hắn có thể đổi địa điểm mới để làm việc.
Nếu như cô không muốn nhớ lại những chuyện không vui trước đây, vậy thì thôi.
Ờ. Thấy vẻ áo não của hắn, cô chớp hàng mi dài, kéo tay áo hắn, Người đâu mà tính tình xấu quá trời, hở tí là trói người.
Vẻ nũng nịu đáng yêu như vậy, nhìn không giống đang tức giận chút nào.
Hắn thử hỏi, Vậy anh mở cửa nha ?
Lát nữa em cũng muốn trói anh lại thử xem. Cô lầu bầu một câu, tuy nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được, gương mặt có chút căng thẳng hòa hoãn trở lại, vừa mở cửa cho cô vừa đáp, Được, để em trói.
Cửa đóng lại, Trang Lâm đi vào trước, có chút tò mò đánh giá phòng làm việc của hắn một lần, lần trước đến đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, hơn nữa lúc đó mục đích không giống nhau, làm gì có tâm tình để tham quan chứ ?
Nhưng bằng vào cá tính của hắn, không cần nhìn cũng biết văn phòng chẳng có gì đặc biệt cả rồi, rộng rãi sáng sủa nhưng trang hoàng lại quá mức đơn điệu và lạnh lẽo, nếu so với phòng làm việc của Sầm đại boss thì quả thực chênh lệch đến không còn gì để nói..
/537
|