Thực ra động tác này thật sự chẳng có ích lợi gì nhưng là phản xạ bản năng, cô cũng hết cách.
Ra ngoài đi, em muốn thay đồ. Cô nhìn về phía người đàn ông đang nhìn mình quát khẽ.
Em có thể không về, bạn trai bạn gái sống chung với nhau rất bình thường mà.
Người đàn ông khi du͙ƈ vọиɠ được thỏa mãn, dạ dày cũng no rồi, cô cũng không nói thêm gì khiến hắn tức giận vì vậy lúc này, tâm trạng của hắn cũng xem như không tệ.
Từ lúc nào thì chúng ta trở thành bạn trai bạn gái của nhau rồi ?
Không phải chỉ một câu nói muốn thử theo đuổi cô thôi sao ?
Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy ?
Vậy chuyện chúng ta làm suốt cả buổi chiều nay gọi là gì ? Chơi qua đường sao ? Nếu em muốn xem anh là bạn giường, anh cũng không có ý kiến. Cần thiếu gia nói xong, trước khi cô kịp nổi giận thì xoay người rời đi.
Bạn ngủ cùng ?
Chết tiệt, ai thèm làm bạn giường của hắn chứ ?
Người này nói chuyện thật sự chẳng có chừng mực gì cả.
Trên suốt đoạn đường hắn đưa cô về, Hoa Lôi chẳng buồn nói với hắn một câu mà hắn cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô.
Khi xe dừng trước cổng chung cư nơi cô ở, tài xế xuống xe mở cửa, cô nhấc túi xách xuống xe định đi, một giây trước khi cửa xe đóng lại, Sầm Dung Cần rốt cuộc nhìn thẳng cô nói, Hoa Lôi, anh nghiêm túc đó, không phải như những lời vừa nói lúc nãy đâu.
Mặc kệ hắn có nghiêm túc hay không, giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ.
Hoa Lôi đầu chẳng buồn quay lại, rảo bước đi vào.
*****
Sau khi Cần thiếu gia tuyên bố muốn theo đuổi Hoa Lôi thì thế tiến công tới rào rạt.
Mỗi ngày đều có rất nhiều hoa tươi và quà tặng được đưa đến văn phòng của cô.
Liên tiếp ba ngày như vậy, cuối cùng chịu không nổi, cô bảo hắn không được đưa đến nữa bằng không toàn bộ sẽ ném đi hết hắn mới chịu thôi.
Nhưng chiều thứ sáu trước khi tan tầm, chuyển phát nhanh lại đưa đến một hộp quà lớn.
Sau khi cô mở ra xem mới biết thì ra là một bộ lễ phục vô cùng xinh đẹp, còn có cả trang sức và giày để phối cùng.
Hắn rốt cuộc muốn gì đây ?
Còn đang suy nghĩ thì điện thoại đã đổ chuông.
Có thích không ? Người gọi đến là hắn.
Tàm tạm. Ngón tay trượt trên lớp vải mềm mại, còn có logo kia nữa, hắn làm gì mà tặng cô món quà đắt đỏ như vậy chứ ? Nhưng em nghĩ em không có dịp dùng đến.
Ngày mai đi dự đám cưới với anh.
Đám cưới của Chí Viễn ?
Không thì của ai ? Cô cho rằng ngoại trừ hôn lễ của người nhà ra, còn ai có thể mời nổi hắn chứ ?
Em cũng không phải người nhà họ Sầm.
Em là bạn gái của anh. Hắn nói một cách đương nhiên.
Em nhận làm bạn gái của anh khi nào ?
Hoa Lôi, anh nghĩ anh bày tỏ đã đủ rõ ràng rồi.
Sáng mai 10 giờ anh đến đón em.
Anh còn chuyện phải làm, cứ vậy đi.
Hắn vừa ngắt di động thì điện thoại nội bộ đã đổ chuông, giọng người trợ lý vang lên qua loa, Boss, cuộc họp có thể bắt đầu rồi.
Tôi đến ngay. Hắn từ bàn làm việc đứng lên, cầm lấy áo vest đi ra ngoài.
Trước khi đến cửa, như nhớ ra điều gì, hắn lại lấy điện thoại gọi cho Trình Chi Nam, khi đầu bên kia nhận điện, hắn nói ngay, Trình Chi Nam, những chiêu mà cậu nói đều không có tác dụng.
Nghĩ thêm những chiêu khác đi.
Cứ vậy nhé.
Hoa cũng tặng rồi, cơm cũng ăn rồi, người cũng ngủ rồi nhưng cô vẫn chưa chịu làm bạn gái của hắn.
Không làm bạn gái của hắn thì có thể làm bạn gái của ai được chứ ?
*****
Hôm đó sau khi tan tầm, Hoa Lôi bước ra khỏi cổng công ty nhưng lại không hề gặp chiếc xe quen thuộc kia.
Cũng đúng, ông chủ lớn người ta nào có rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đều có thể đến đón cô tan làm, ăn cơm chứ !
Hoa Lôi quyết định tự đi về, vừa định bước về phía trạm taxi thì một chiếc xe sang trọng đã dừng lại bên cạnh cô.
Cửa xe hạ xuống để lộ gương mặt tươi tắn quen thuộc của Sầm phu nhân.
Quan Mẫn Mẫn lần này đến, ngoại trừ muốn biết chuyện giữa cô và Sầm Dung Cần tiến triển đến đâu ra thì còn muốn đưa cô thiệp mời.
Thiệp mời được thiết kế rất tinh xảo đẹp mắt, là lấy danh nghĩa của Sầm lão gia tử gởi đi, mời cô đến tham dự hôn lễ của cháu nội Sầm Chí Viễn.
Cho nên, nếu như trước đó cô còn có thể cự tuyệt làm bạn gái đi cùng với Sầm Dung Cần thì lúc này cũng không thể cự tuyệt lời mời của Sầm lão gia tử.
Chỉ có điều, lão gia tử sao lại mời cô chứ ? Xem ra lại là ý kiến của vị Sầm phu nhân đây rồi.
Ăn tối với Quan Mẫn Mẫn xong về đến nhà mới thấy thì ra Sầm Dung Cần có gởi một tin nhắn cho cô nói hôm nay mình bận, không có thời gian đến đón cô ăn cơm.
Tin nhắn được gởi cách đây nửa tiếng.
Giờ là mấy giờ rồi mới nhớ gởi tin nhắn cho cô chứ ? Nếu như cô thật sự ở công ty chờ hắn đến đón vậy không phải đói chết rồi sao ?
Người này theo đuổi con gái kiểu gì vậy ?
Nhưng qua ngày hôm sau, cô vẫn mặc bộ lễ phục mà Sầm Dung Cần đưa đến, trang điểm nhẹ nhàng đi tham dự hôn lễ giữa Sầm Chí Viễn và Lý Tư Mạn.
Vừa mới bước ra khỏi cổng chung cư thì đã thấy chiếc xe quen thuộc chò sẵn từ lúc nào.
Không tệ.
Cô vừa lên xe, Sầm Dung Cần đã đánh giá một lượt từ trên xuống dưới mấy giây sau đó khó được bật ra một câu có thể xem như khen ngợi.
Cái gì không tệ ? Hoa Lôi buồn bực lườm hắn.
Vóc người tạm được, làn da rất khá. Hắn nhìn cô gái sau khi trang điểm lên càng thêm thanh tú động lòng người, tâm tình tốt hơn hẳn.
Trình Chi Nam nói phụ nữ luôn thích được khen, bảo hắn nói nhiều lời dễ nghe một chút.
Hắn nói vậy, xem như dễ nghe rồi chứ ?
Ít ra với trình độ của hắn mà nói, cũng đã không dễ dàng gì.
Đương nhiên những lời hắn nói cũng là thật lòng.
Chẳng thà anh đừng nói còn hơn. Hoa Lôi có chút bất mãn dẫu môi.
Nào có cô gái nào không hy vọng trong mắt người khác mình xinh đẹp độc nhất vô nhị chứ ! Nhất là ở trước mặt người đàn ông mà mình thích.
OK, cô không thể không thừa nhận bản thân thích chịu ngược, tới tới lui lui vẫn thích cái tính tình xấu này của hắn dù rằng muốn nghe một câu nói xuôi tai chắc phải đợi đến lúc xuống mồ.
****
Hôn lễ của Sầm Chí Viễn và Lý Tư Mạn được tổ chức trong nước, ngoại trừ người nhà ra, phần lớn khách mời đều là bạn bè trong giới kinh doanh và chính trị mà nhà họ Sầm có qua lại, tiệc đãi hơn trăm bàn, náo nhiệt cực kỳ.
Lúc Sầm Dung Cần và Hoa Lôi đến thì tất cả những người khác của nhà họ Sầm đã đến đầy đủ, Quan Mẫn Mẫn vừa thấy hai người thì vội vàng vẫy tay gọi cô qua, đối với nhóm nữ giới của nhà họ Sầm Hoa Lôi cũng chẳng xa lạ gì nhưng Sầm Dung Cần thì không chịu ngồi chung một chỗ với một đám phụ nữ vì vậy theo phép lịch sự chào hỏi vài câu thì đi về phía bàn của đám đàn ông Sầm gia.
Đợi Sầm Dung Cần đi rồi, Hoa Lôi liền bị hai chị em Tĩnh Di, Giai Di vây quanh, mồm năm miệng mười bắt đầu thẩm vấn.
Chủ đề chính đương nhiên là những chuyện gần đây nhất giữa cô với Sầm Dung Cần, hai chị em chị một câu em một câu không ngừng tra hỏi, càng khiến người người xung quanh tò mò nhìn qua khiến Hoa Lôi bối rối đến mức chẳng biết trả lời ai, trả lời như thế nào nữa.
Ngược lại Quan Mẫn Mẫn tin tức đã sớm nắm rõ, cũng lười chen chúc với họ mà đi về phía ông xã nhà mình.
Mới đi đến bên cạnh Sầm Chí Quyền thì Lý Tư Mạn đã dẫn đầu một nhóm người đi qua.
Lý Tư Mạn và cha ruột sớm đã không có liên hệ, cha dượng mượn cớ nói sức khỏe không tốt cũng không qua cho nên hôm nay người chủ hôn bên phía nhà gái là cậu và mợ của cô và một vài thân hữu lớn tuổi xem như trưởng bối.
Đương nhiên những người này nếu phải thực sự kể ra thì cũng có quan hệ máu mủ với Quan Mẫn Mẫn, cho dù không có, trong trường hợp long trọng như hôm nay, bọn họ thân là chủ nhà, không thể đối đãi quá lạnh nhạt với thân bằng quyến hữu của nhà gái tránh bị trách là thất lễ.
Cho nên, khi Lý Tư Mạn lần lượt giới thiệu với cô những thân hữu mới gặp lần đầu, trên mặt Quan Mẫn Mẫn từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười lịch sự, cùng từng người một bắt tay.
Cũng may bọn họ cũng biết mối quan hệ không thể công khai cho người đời biết này giữa cô và Lý Tư Mạn nên sau khi khách sáo hàn huyên vài câu thì rời đi, đến những bàn sắp xếp riêng cho bên nhà gái ngồi xuống.
Trước khi Sầm Chí Viễn đưa đến một nhóm khách khác, Lý Tư Mạn xoay người đứng đối diện với Quan Mẫn Mẫn, nụ cười trên mặt thoạt nhìn rất vui vẻ.
Cám ơn chị. Đã giữ thể diện cho cô.
Chúc mừng, người có tình cuối cùng cũng thành quyến thuộc.
Quan Mẫn Mẫn tựa vào ngực ông xã nhìn cô dâu rời đi, Sầm Chí Quyền khoác tay lên vai cô, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt như đuốc nhìn gương mặt tươi cười của cô vợ nhỏ nhà mình, khóe môi ý cười càng sâu.
Hoa Lôi ngồi cách đó không xa nhìn bộ dạng tình nồng mật ý của hai vợ chồng mà trong lòng ngưỡng mộ không thôi, khóe môi cũng nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười.
Thực ra trên đời này vẫn luôn không thiếu những mối tình ngọt ngào và viên mãn giống như vậy.
Hâm mộ ? Sầm Dung Cần không biết ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào, ánh mắt cũng rơi trên người Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn, nhàn nhạt hỏi.
Hâm mộ chứ, nhìn Sầm đại ca dịu dàng chu đáo đến thế, làm vợ của anh ấy nhất định rất hạnh phúc.
Nghe vậy, sắc mặt Sầm Dung Cần hơi thay đổi, trong giọng nói mang theo một chút vị chua chát mà ngay cả hắn cũng không nhận ra, Anh hai vốn rất tốt.
Người gả cho anh ấy đúng là ba đời trước đều phải thắp nhang bái Phật.
Vậy chắc chắn đời trước em phải làm nhiều chuyện ác lắm rồi. Cô dẫu môi, có chút hờn dỗi nói.
Bằng không tại sao cùng là phụ nữ mà người cô lấy so với vị Sầm đại ca kia lại khác nhau một trời một vực vậy chứ ? Mà đó là hai anh em đấy nhé.
Hoa Lôi, em nói vậy là ý gì ? Hắn bất mãn trừng cô.
Có ý gì anh tự suy nghĩ đi.
Lời vừa dứt thì Hoa Lôi đứng dậy đi về phía nhóm của Quan Mẫn Mẫn bằng không đợi lát nữa vị thiếu gia nào đó nổi cơn tức lên thì phiền phức..
/537
|